Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10. Được, không có lần sau!

Một ngày mới đã bắt đầu, kỳ thật, Vương Nhất Bác rất nhanh chấp nhận sự thật cậu và Tiêu Chiến ở cùng một tiểu khu, dù sao hai người cũng không sống cùng nhau, hiện tại còn là đồng sự, mối quan hệ cũng không tệ, bằng không sau này làm việc sẽ rất xấu hổ.

Sau khi rửa mặt xong, Vương Nhất Bác vừa mở tủ vừa lau tóc, lấy một chiếc áo len cổ lọ màu vàng nhạt, nhìn bộ quần áo trong tay, Vương Nhất Bác treo lại vào tủ, thay một chiếc áo ghi-le đen cùng một chiếc áo dài màu tím, mặc một chiếc quần yếm rộng màu đen.

Vương Nhất Bác đứng ở ven đường, chờ taxi. Cậu cảm thấy sâu sắc, mình cần phải thi bằng lái xe, mua một chiếc xe, nếu không đi làm sẽ rất bất tiện, quan trọng nhất là xe máy bị cấm ở một số khu vực trong thành phố Z, khu Đông Thành, không may là một trong những bộ phận nơi này, không có cơ hội để lái chiếc mô tô phân khối lớn của cậu.

“Sư phụ, đến Cục Cảnh sát thành phố!” Vương Nhất Bác lên xe, cậu đã xin nghỉ phép ở bệnh viện, dự định sau khi giải quyết xong vụ án sẽ trở lại bệnh viện làm việc, dù sao cũng không ngồi xem bệnh, ở bệnh viện cũng không có việc gì để làm.

"Buổi sáng tốt lành! Vương cố vấn!" Vương Nhất Bác đến phòng làm việc của đội Hình sự, gặp Ngô Hải Lâm.

"Buổi sáng tốt lành! Cảnh sát Ngô!" Vương Nhất Bác mỉm cười với Ngô Hải Lâm.

Ngô Hải Lâm nhìn Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới, tự hỏi sao hôm nay Vương cố vấn ăn mặc tùy ý như thế, hoàn toàn khác với thiếu niên dạt dào thanh xuân vài ngày trước. Nếu không phải Vương cố vấn dáng người và nhan sắc có giá trị, một thân quần áo này đúng là phù hợp với lão đại nhà mình.

“Có chuyện gì vậy, cảnh sát Ngô?” Vương Nhất Bác nhìn Ngô Hải Lâm vẫn nhìn mình, thấy cậu ta liếc quần áo của mình, trên người cũng không có gì lạ.

"Không có gì đâu, đừng gọi tôi là cảnh sát Ngô, đội trưởng luôn gọi cả họ và tên tôi." Ngô Hải Lâm xin lỗi cười cười, cậu hoạt bát, thường hòa đồng với mọi người, được mọi người đặt cho một đống biệt danh, mỗi người gọi một cái tên khác nhau, cuối cùng, dưới sự thống nhất của Đội trưởng Tiêu, mọi người đều gọi cậu là Ngô Hải Lâm.

“Tiêu Chiến đâu?” Vương Nhất Bác gật đầu, nhìn quanh phòng làm việc, không thấy Tiêu Chiến ở đây.

"A...? A! Lão đại đang ở phòng thẩm vấn, đêm qua chúng tôi phát hiện một manh mối mới, anh ta đang thẩm vấn Vương Dật Hiên." Ngô Hải Lâm sửng sốt một chút, cậu gia nhập đội lâu như thế, đây là lần đầu tiên nghe người khác gọi cả họ lẫn tên của đội trưởng nhà mình.

“Tôi có thể đến xem không?” Nếu Tiêu Chiến không có ở đây, cậu cũng không cần đến phòng làm việc nữa, còn không bằng đi xem tiến triển mới của vụ án.

“Đương nhiên!” Ngô Hải Lâm dẫn Vương Nhất Bác vào phòng thẩm vấn.

Vốn dĩ hôm qua bọn họ kiểm tra camera giám sát một lần nữa, khoảng hai mươi hai giờ khi vụ án xảy ra, ở góc vắng vẻ trên màn hình có một chiếc ô tô đậu bên đường, còn có một người lén lén lút lút. Sau khi họ kiểm tra, dĩ nhiên là Vương Dật Hiên, cho nên bọn họ đã đem Vương Dật Hiên đến đồn cảnh sát cả đêm, sáng sớm Tiêu Chiến đến thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn, Vương Dật Hiên mặc một bộ âu phục, cà lơ phất phơ ngồi đó, một tay vò tóc mái, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến và Triệu Tuyết đang ngồi đối diện với anh ta, vì họ quay mặt về phía sau nên Vương Nhất Bác không thể nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Chiến, nhưng cậu nghĩ có vẻ không đẹp.

"Từ camera cho thấy, Vương Dật Hiên ở trong tiểu khu nhà Lâm Hiên đến hai mươi hai giờ, hơn nữa còn đứng ở tiểu khu nhà Lâm Hiên từ mười lăm giờ chiều. Anh ta kiên quyết không chịu mở miệng, vẫn im lặng như vậy, người đại diện của anh ta mời luật sư, chúng ta cũng không có bằng chứng xác thực, sau hai mươi bốn tiếng, chúng ta cũng chỉ có thể thả người.” Ngô Hải Lâm siết chặt tay, gặp những kẻ tình nghi không chịu phối hợp như vậy, bọn họ cũng rất bất lực.

"Có tư liệu về Vương Dật Hiên không? Tôi muốn xem một chút." Vương Nhất Bác đứng trong căn phòng nhỏ bên ngoài phòng thẩm vấn, bởi vì là kính một chiều, cậu có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Vương Dật Hiên, nhưng người bên trong lại không thể nhìn thấy người bên ngoài.

Ngô Hải Lâm đem tư liệu về Vương Dật Hiên đưa cho Vương Nhất Bác, nhìn Vương Nhất Bác cầm tài liệu bước đến ghế sofa ngồi xuống, nhìn lướt qua tư liệu, trong lòng thầm nghĩ: "Xem nhanh như vậy, Vương cố vấn thật sự có thể nhìn ra gì không?"

Không bao lâu, Vương Nhất Bác đã xem xong tư liệu, cậu đứng dậy, hỏi Ngô Hải Lâm, "Tôi có thể vào thẩm vấn không?"

Ngô Hải Lâm gật đầu, Vương Nhất Bác là cố vấn Tâm lý tội phạm của Cục Cảnh sát thành phố, có quyền vào phòng thẩm vấn.

Vương Nhất Bác bước ra khỏi phòng thẩm vấn, đến phòng làm việc của đội Hình sự rót một ly cà phê, mang ly cà phê bước vào phòng thẩm vấn, cậu gõ cửa, ba ánh mắt trong phòng lập tức đổ dồn về phía cậu, trong đó có một ánh mắt mang theo một chút thích thú.

Vương Nhất Bác không nói gì, đặt ly cà phê trong tay xuống trước mặt Vương Dật Hiên, "Uống một ly cà phê! Thư giãn tinh thần." Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào đôi mắt của Vương Dật Hiên, thấy rõ trong mắt Vương Dật Hiên có một tia hưng phấn không che giấu.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác bước vào, lúc đầu Tiêu Chiến cũng có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao Vương Nhất Bác lại pha một ly cà phê cho Vương Dật Hiên, nhưng Vương Nhất Bác làm vậy nhất định phải có lý do của mình.

Vương Nhất Bác bước đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn Vương Dật Hiên. Từ lúc Vương Nhất Bác bước vào phòng thẩm vấn này, ánh mắt của Vương Dật Hiên không hề rời khỏi người cậu.

Vương Nhất Bác chú ý tới, Tiêu Chiến tất nhiên cũng nhận ra, ánh mắt của Vương Dật Hiên khiến Tiêu Chiến rất khó chịu, cứ nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác như thể tìm thấy thứ gì đó mới mẻ.

Tiêu Chiến dùng bút gõ mạnh lên mặt bàn, “Anh vẫn không chịu nói sao?” Nói ra thì lúc đầu giọng điệu của hắn rất nghiêm túc, nhưng bây giờ giọng điệu lại lạnh như băng.

Vương Dật Hiên cuối cùng cũng đem ánh mắt phân cho Tiêu Chiến một ít, "Cảnh sát, tôi nói tất cả, tôi chỉ ở đó hút thuốc, thuận tiện phát ngốc một lát, sau đó thì về nhà, tôi không làm gì cả!" Vương Dật Hiên nhấp một ngụm cà phê, tay liên tục chạm vào cốc cà phê, đặc biệt là nơi tay Vương Nhất Bác vừa chạm vào.

“Cà phê ngon không?” Kỳ thật Vương Nhất Bác lúc nào cũng nhìn Vương Dật Hiên, quan sát phản ứng của Vương Dật Hiên, nhìn thấy Vương Dật Hiên nhấp một ngụm cà phê, cậu mới lên tiếng.

"Đương nhiên, đây là hạt cà phê Tepika, với độ nguyên chất xuất sắc và đậm đặc, vừa có vị chua của cam quýt, đặc điểm của Tepika là có thể uống được, tay nghề của cà phê sư rất cao siêu!" Sau khi Vương Dật Hiên nghe Vương Nhất Bác hỏi, ánh mắt càng không che dấu nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

“Nghiên cứu của Vương tiên sinh đối với cà phê quả thật không tầm thường!” Vương Nhất Bác nhìn Vương Dật Hiên mỉm cười, đôi mắt sáng như nai con cong thành hình lưỡi liềm nhỏ.

“Cảm… cảm ơn quá khen!” Vương Dật Hiên nhìn Vương Nhất Bác đến xuất thần, mất hồn mất vía cầm ly cà phê uống một ngụm.

"Quan hệ của Lâm Hiên với anh không tệ, cũng bởi vì cà phê kết duyên! Tôi thấy Lâm tiên sinh hẳn là cà phê sư." Vương Nhất Bác cố ý giả trang ra một bộ dáng đơn thuần tò mò hỏi.

"A Hiên, cậu ấy pha cà phê rất ngon, đã từng là một người bạn rất thân của tôi, đáng tiếc, trong ngành giải trí, không có mấy người bạn thực sự." Khi nhắc đến Lâm Hiên, ánh mắt Vương Dật Hiên tối sầm lại.

“Ngày đó anh vì sao lại tới tìm Lâm Hiên?” Vương Nhất Bác không bỏ qua phản ứng rất nhỏ này của Vương Dật Hiên.

"Tôi đến hỏi a Hiên về nhân vật nam chính trong bộ phim, nhưng sau đó cậu ấy đã giải thích rõ ràng với tôi, cậu ấy không dùng thủ đoạn sau lưng, mười tám giờ ba mươi phút tôi rời đi." Vương Dật Hiên nhìn cà phê trong tay, ngữ khí không chút gợn sóng.

“Anh ta nói như vậy, mà cậu cũng tin sao?” Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, vốn hắn đã rất khó chịu vì Vương Dật Hiên không phối hợp, lại thêm ánh mắt anh ta nhìn Vương Nhất Bác, thậm chí Tiêu Chiến còn nghĩ đánh cho anh ta một trận.

"Cảnh sát Tiêu, vậy tôi có thể làm gì đây? Đạo diễn và người làm phim đều muốn để a Hiên diễn, nhớ tới tình nghĩa xưa, tôi cũng chỉ có thể quên đi!" Vương Dật Hiên khôi phục lại nụ cười cợt nhả trước kia, nhìn Tiêu Chiến khiêu khích.

Triệu Tuyết ở một bên cũng có thể cảm nhận được tức giận của Tiêu Chiến, cô cầu nguyện Vương Dật Hiên đừng gây hấn với đội trưởng nhà cô, nếu không loại chuyện động thủ đánh người, đội trưởng nhà cô thực sự sẽ làm được.

"Đêm đó, Lâm tiên sinh cũng pha cà phê cho anh? Uống ngon không?" Dưới gầm bàn Vương Nhất Bác kéo góc áo của Tiêu Chiến, ra hiệu cho hắn đợi thêm một lát. Trên mặt vẫn tươi cười, trong mắt hiện lên một chút ngưỡng mộ nhìn Vương Dật Hiên, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Không có, đêm đó chúng tôi trò chuyện không mấy vui vẻ, làm sao cậu ấy còn có thể pha cà phê cho tôi.” Ánh mắt Vương Dật Hiên nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, dựa lưng vào ghế ngồi, thích thú nhìn Vương Nhất Bác, nhìn bàn tay trắng nõn các khớp xương hiện rõ ràng.

“Tôi còn tưởng anh là người đầu tiên nếm thử hạt cà phê mà bác sĩ tâm lý đưa cho Lâm Hiên.” Vương Nhất Bác chớp chớp mắt tiếc nuối nói.

"Không thể nào! Thời điểm bác sĩ tâm lý kia đến, chỉ mang theo một hộp thuốc, làm gì có hạt cà phê nào!" Vương Dật Hiên phản bác.

"Vương tiên sinh, anh nói mình rời đi lúc mười tám giờ ba mươi phút, không trở lại căn hộ của Lâm Hiên trong khoảng thời gian đó, mà bác sĩ tâm lý đến sau mười chín giờ, xin hỏi, làm sao anh biết bác sĩ tâm lý kia chỉ mang theo hộp thuốc?" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Vương Dật Hiên, lúc này trong ánh mắt chỉ có sắc bén.

“Tôi… tôi đoán.” Đôi mắt Vương Dật Hiên lộ ra vẻ bối rối.

"Vương tiên sinh, anh đoán? Lời khai này không thành lập...." Vương Nhất Bác cười tà, tiếp tục gõ ngón tay lên mặt bàn.

Vương Dật Hiên như bị định trụ, chăm chú nhìn những ngón tay của Vương Nhất Bác không dời mắt.

“Vương Dật Hiên, là anh giết Lâm Hiên phải không?” Vương Nhất Bác đột nhiên đứng dậy, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào Vương Dật Hiên.

"Không thể nào! Tôi yêu a Hiên như vậy, tôi không thể giết cậu ấy, không có khả năng!" Vương Dật Hiên hét vào mặt Vương Nhất Bác như linh hồn trở về chỗ cũ, đến khi anh ta phục hồi tinh thần mới nhận ra thì đã quá muộn.

Vương Nhất Bác một lần nữa ngồi xuống ghế, Vương Dật Hiên cuối cùng cũng bị cậu thổi bay. Khi xem tư liệu của Vương Dật Hiên, Vương Nhất Bác rất khó hiểu, Vương Dật Hiên xuất đạo nhiều năm, hầu như không có scandal nào, nhưng nhiều lần bị cẩu tử chụp được hình ảnh ra vào khách sạn với một số nam sinh, đều là huynh đệ tình thâm cùng công ty.

Vương Nhất Bác đã kiểm tra thông tin của những chàng trai đó, về cơ bản họ đều là người trong làng giải trí, nhưng đều có một đặc điểm, chính là lớn lên rất sạch sẽ rất xinh đẹp, tạo cho người ta cảm giác thanh lãnh, thậm chí có sáu bảy phần giống với Lâm Hiên. Cho nên, Vương Nhất Bác mạnh dạn đoán, mối quan hệ giữa Vương Dật Hiên và Lâm Hiên, chắc chắn không chỉ đơn giản là đối thủ một mất một còn.

“Nói tiếp đi! Vương tiên sinh.” Ánh mắt hung hăng của Tiêu Chiến nhìn Vương Dật Hiên, thật ra hắn đã nhìn ra, Vương Nhất Bác liên tục gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, chỉ dùng một chút phương pháp thôi miên, khiến Vương Dật Hiên không thể phân tâm suy nghĩ chuyện khác, có lẽ ly cà phê vừa rồi cũng là để kích thích cảm xúc trong lòng Vương Dật Hiên, buông lỏng cảnh giác.

Trước khi thẩm vấn, Tiêu Chiến cũng đã đọc tư liệu về Vương Dật Hiên, Vương Dật Hiên rất thích cà phê, có thể nói là đam mê, sau khi Vương Nhất Bác nhắc nhở, Tiêu Chiến nhớ tới, Lâm Hiên không chỉ là một nghệ sĩ, mà còn là một cà phê sư thượng đẳng, không ngờ Vương Nhất Bác lại bắt đầu từ đây.

Vương Dật Hiên vò tóc, lại vuốt mặt, qua hồi lâu mới mở miệng nói: "A Hiên và tôi quen nhau từ năm mười bốn tuổi, chúng tôi cùng là luyện tập sinh, cùng một nơi huấn luyện, thời gian dần qua, tôi đã yêu a Hiên. Sau khi chúng tôi ra mắt, cuối cùng A Hiên cũng đồng ý ở bên tôi, bởi vì chúng tôi đều là nam sinh, lại đang trong thời kỳ thăng tiến, không thể công khai, ngay cả người đại diện cũng không biết chúng tôi ở bên nhau, nhưng không bao lâu, tôi và cậu ấy chia tay, thật ra đêm hôm đó tôi đến để vãn hồi với cậu ấy, nhưng cậu ấy cự tuyệt."

“Vậy thì tại sao anh vẫn ở lại tiểu khu của anh ta không rời đi?” Triệu Tuyết cẩn thận ghi chép lại, cô không ngờ Vương Nhất Bác lại để có thể dễ dàng khiến Vương Dật Hiên mở miệng.

"Tôi vẫn luôn yêu a Hiên, sau khi cậu ấy từ chối tôi, tôi đã rất sốc, ở lại tiểu khu của cậu ấy đợi, xoa dịu cảm xúc của mình." Vương Dật Hiên buông tay khỏi mặt, không còn bộ dáng bất cần như trước đó.

"Anh cố tình đậu xe trong góc của camera giám sát, anh không sống ở Chí Hưởng Tôn Phẩm, không quen thuộc với camera giám sát của tiểu khu, cho dù anh rất cẩn thận, vẫn bị một số camera giám sát giấu kín ghi lại hình ảnh. Các tuyến đường này được kết nối với nhau, đó là đường đến căn hộ của Lâm Hiên.” Tiêu Chiến đưa cho Vương Dật Hiên xem bức ảnh trên tay, trong đó nghiễm nhiên chính là xe của Vương Dật Hiên, còn ghi lại được một nửa khuôn mặt của anh ta.

"Cửa sau của Chí Hưởng Tôn Phẩm có một camera giám sát đặt trên cây, mười lăm giờ chiều hôm đó, anh lái xe đến tiểu khu của Lâm Hiên, anh thấy, Lâm Hiên ở một mình trên lầu, sau đó anh dựa theo thời gian đã hẹn đi vào nhà Lâm Hiên, quả thực đã chứng minh suy đoán của anh, Lâm Hiên đang ở nhà một mình. Anh giả vờ bỏ đi, sau đó lại đi đường vòng, Vương Dật Hiên, anh muốn làm gì?” Tiêu Chiến hung hăng nhìn chằm chằm Vương Dật Hiên.

Vương Dật Hiên cúi đầu, không mở miệng, vẫn bị Tiêu Chiến nhìn chằm chằm như vậy.

“Anh muốn giết Lâm Hiên, hay là muốn ép buộc anh ta?” Thực ra, từ biểu hiện của Vương Dật Hiên, Vương Nhất Bác có thể chắc chắn Vương Dật Hiên có chứng lo âu, cho nên lúc căng thẳng sẽ luôn vò đầu bứt tóc, người như vậy bị kích thích mạnh, sẽ làm ra một số hành vi ngoài tầm kiểm soát của mình.

Nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, Vương Dật Hiên đột nhiên ngẩng đầu, anh ta khó tin nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, trước đó anh ta còn nghĩ thiếu niên này rất thú vị, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy đáng sợ, cảm thấy ý nghĩ đen tối trong lòng anh ta, đều không thoát khỏi đôi mắt của thiếu niên này.

"Tôi...... tôi thực sự rất yêu cậu ấy, tôi nghĩ nếu tôi đến tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ hồi tâm chuyển ý. Sau khi chia tay với tôi chưa đầy một năm, cậu ấy đã kết thân với trợ lý sinh hoạt kia, tôi rất tức giận, tôi vẫn luôn muốn quay lại với a Hiên, nhưng a Hiên đều từ chối tôi. Hôm đó tôi nói rất lâu a Hiên mới đồng ý cho tôi đến nhà tìm cậu ấy. Thậm chí tôi còn quỳ xuống van xin cậu ấy, cậu ấy vẫn từ chối tôi.” Vương Dật Hiên che mặt, giọng nói cũng khàn đi rất nhiều.

"Sau đó, tôi nghe được một âm thanh truyền đến từ phòng ngủ của cậu ấy,  là âm thanh của một thứ gì đó rơi trên sàn, cửa phòng ngủ không được đóng chặt, từ khe hở tôi nhìn thấy một chiếc túi màu đen, còn treo một con heo màu hồng. Nghe tiếng phía sau, a Hiên sốt ruột đuổi tôi đi."

“Cho nên, anh theo đường cũ trở về?” Tiêu Chiến nhìn Vương Dật Hiên đầu tóc rối bù, không còn bộ dáng gọn gàng xinh đẹp như trên màn ảnh.

"Tôi lái xe đến nhà a Hiên từ trước, định lên xe theo cậu ấy về nhà, nhưng sợ quá nên chỉ dám nghĩ tới, sau đó tôi quỳ xuống, a Hiên vẫn tuyệt tình như vậy, cho nên, tôi nhất thời tức giận, tôi định đến gặp a Hiên một lần nữa. Nhưng không thành công, vừa tới cửa nhà a Hiên, đã nhìn thấy bác sĩ tâm lý đi vào.” Vương Dật Hiên chán chường nói.

"Bởi vì có người ở đó, tôi chỉ có thể đợi trong một góc nhỏ của cầu thang, sau đó, điện thoại di động của tôi đổ chuông, người đại diện gọi cho tôi. Không còn cách nào, tôi chỉ có thể ra xe vội vàng đi làm việc với người đại diện, trò chuyện hơn hai mươi mốt giờ. Bởi vì tài nguyên cho bộ phim này không có, người đại diện đang cùng tôi thảo luận kịch bản khác. Trò chuyện xong, tôi cũng bình tĩnh lại, đến hai mươi hai giờ thì rời đi.” Vương Dật Hiên nói xong, lén lút liếc nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện Vương Nhất Bác đang nhíu mày, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Tiêu Chiến cho người đi xác nhận nhật ký cuộc gọi của Vương Dật Hiên, quả thật anh ta đã trò chuyện với người đại diện hơn hai giờ, người đại diện cũng có thể làm chứng cho anh ta, camera giám sát của tiểu khu đã ghi lại hình ảnh anh ta ở trong xe ngây người một lúc lâu.

“Anh nghe được tiếng động trong phòng ngủ của Lâm Hiên, vậy anh có nhìn thấy người trong phòng ngủ của Lâm Hiên không?” Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Dật Hiên.

"Không có, tôi cũng vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng đúng là tôi nhìn thấy a Hiên một mình đi lên lầu, nhà a Hiên hẳn là không có ai khác." Vương Dật Hiên rất biết điều, lúc này không dám đối mặt với Vương Nhất Bác.

“Đây là con gấu mà anh nhìn thấy sao?” Vương Nhất Bác đột nhiên cầm điện thoại mà Tiêu Chiến đặt bên cạnh, tìm thấy ảnh chụp phòng ngủ của Lâm Hiên, trên tủ đầu giường có một con heo màu hồng.

"Đúng! Tôi còn nhìn thấy một chút màu lam, chắc là cái mũ mà con heo này đội." Vương Dật Hiên cẩn thận nhớ lại.

Vương Nhất Bác quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, quả nhiên trong phòng ngủ của Lâm Hiên còn có người khác, con heo trên tủ đầu giường này, không có vòng treo, không thể treo trên túi.

“Tiểu Tuyết, việc còn lại giao cho cô.” Tiêu Chiến đứng dậy đưa Vương Nhất Bác rời khỏi phòng thẩm vấn, nhìn Ngô Hải Lâm đang ngốc ở trước mặt, nghiêm nghị nói, “Lập tức thẩm vấn Trần Hủy Đồng.” Nếu hắn nhớ không lầm, ngày đó đến nhà Trần Hủy Đồng, trong nhà cô ta cũng có một con heo giống như vậy.

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, mặc dù đã có manh mối mới từ lời khai của Vương Dật Hiên, nhưng hắn vẫn không cao hứng.

Tiêu Chiến không vui, trên mặt liền viết rất rõ ràng, người bình thường đều có thể nhìn thấy, huống chi Vương Nhất Bác là bác sĩ tâm lý, “Tiêu Chiến, anh làm sao vậy?” Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trong mắt còn có một chút tức giận, trầm mặc một hồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Nhất Bác, bất kể như thế nào, ta luôn có cách khiến Vương Dật Hiên lộ sơ hở, không cần cậu hỗ trợ đổi chác."

Tiêu Chiến không ngu ngốc, nhìn bộ dáng của Vương Nhất Bác hôm nay trong lúc thẩm vấn, lại nhìn ánh mắt của Vương Dật Hiên, hắn làm sao có thể không hiểu Vương Nhất Bác đang làm gì. Mặc dù biết Vương Nhất Bác vì phá án, nhưng hắn vẫn rất tức giận.

Vương Nhất Bác sợ hãi trước bộ dáng tức giận của Tiêu Chiến, "Nhưng các anh không có bằng chứng, sau hai mươi bốn giờ anh ta sẽ vô tội được thả ra, anh ta đã tính toán thời gian, mới cùng các anh vòng vo như vậy. Hơn nữa tôi cũng không có thiệt thòi gì a..." Kỳ thực Vương Nhất Bác có chút sợ khi Tiêu Chiến tức giận, nhưng cảm thấy khí thế của mình không thể thua.

Sở dĩ cậu làm vậy, bởi vì nhìn ảnh chụp của các chàng trai kia, cảm thấy Vương Dật Hiên cũng sẽ có hứng thú với cậu, do đó để Vương Dật Hiên buông lỏng cảnh giác, cho nên mới định thử một lần.

Về phần Vương Dật Hiên nói, anh ta yêu Lâm Hiên sâu đậm như thế nào, vậy mà chỉ nhìn những người con trai bị chụp ảnh, còn có ánh mắt của Vương Nhất Bác, Vương Dật Hiên hoàn toàn không chuyên tâm như vậy, có thể bởi vì anh ta triệt để không có được Lâm Hiên, cho nên mới cố chấp với Lâm Hiên như vậy. Theo thông tin của Vương Dật Hiên, anh ta có tính chiếm hữu cùng kiểm soát rất mạnh, Lâm Hiên từ chối anh ta, anh ta sẽ thấy khó khăn hơn, mới có thể một mực bám lấy Lâm Hiên không tha.

“Vương Nhất Bác!” Tiêu Chiến nhìn bộ dáng không biết hối cải của Vương Nhất Bác, hắn càng tức giận, quát một tiếng.

Vương Nhất Bác hơi cúi đầu, cong cong khóe miệng, không nói nữa.

Nhìn bộ dáng ủy khuất của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài, giọng điệu dịu đi rất nhiều, "Lần sau đừng như vậy nữa, chúng ta luôn có cách khác!"

Nghe thấy giọng điệu của Tiêu Chiến thay đổi, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, thấy ánh mắt lo lắng của Tiêu Chiến, một khắc này Vương Nhất Bác cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nơi trái tim im lặng nhiều năm, lần đầu tiên đập nhanh như vậy, “Được, không có lần sau!” Ngay cả Vương Nhất Bác cũng không hiểu chính mình, thời điểm cậu nói ra câu này có bao nhiêu ôn nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro