Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đắm Chìm (6)

Rạng sáng, Rikimaru nhận được tin nhắn khẩn cấp, 11 giờ 30 phút tối qua, số hàng AK vận chuyển bị một đám người không rõ lai lịch cướp đi, cả cậu cũng bị thương nặng.

Rikimaru nhận được tin nhắn lập tức chạy tới Lâm gia, trên xe, anh kiểm tra đoạn video giám sát vừa được gửi, vừa di chuột vừa cau mày: Địa điểm bị cướp là ở chỗ giao dịch thứ hai, có thể thấy được đám người này chuẩn bị kỹ càng cỡ nào, góc quay của camera không quay được mặt bọn chúng, cũng gần như không thấy được bọn chúng hành động thế nào.

Đây không phải là lần đầu tiên, một tháng qua, việc vận chuyển hàng bên phía anh lúc này cũng xảy ra chuyện, Châu Triết đã rất tức giận, mặc dù anh có vũ khí trong tay nhưng lại không dám tùy tiện hành động, Châu Triết không tín nhiệm anh, dĩ nhiên sẽ không thể giao quá nhiều súng cho anh, những người anh mới lôi kéo lại càng không.

Tới biệt thự Lâm gia, Rikimaru được một quản gia dẫn vào mật thất phía sau nhà, anh nhìn thấy cậu trai gầy gò ngồi nép người bên giường, nắm lấy tay AK, cậu trai kia nhận ra có người đến, hơi nghiêng người gật đầu với anh.

Bọn họ cùng ra ngoài, cậu trai nhẹ nhàng đóng cửa, trầm mặc một lúc, có chút nức nở nói.

"Riki, xin lỗi vì những gì em sắp nói." Cậu trai ngừng, rồi lại nói tiếp: "Bởi vì AK xem anh là bạn thân, anh ấy cũng hy vọng anh đạt được điều anh muốn, những năm nay anh ấy vẫn luôn trung thành. . .Nhưng, nhưng tình huống hôm nay anh cũng thấy rồi đó, em rất sợ, anh cũng biết bọn em đi được tới ngày hôm nay là chuyện không dễ dàng gì. . .Cho nên có thể, có thể để em ích kỷ một lần được không, xin anh đừng để anh ấy đi làm những chuyện như vậy nữa, được không anh?"

Nhìn thấy Lâm Mặc càng nói, nước mắt càng rơi, trong lòng Rikimaru cũng thấy chua sót, AK là người bạn mà anh muốn bảo vệ nhất, nhưng bây giờ anh lại phải nhìn cảnh bạn thân nằm trên giường bệnh. . .

Mùi thuốc sát trùng xộc đầy mũi anh, người trên giường còn đang truyền nước biển, vết thương băng bó kỹ càng, nhưng băng vải càng lớn càng chứng tỏ vết thương nặng, nhìn cậu thiếu niên ngày thường luôn phấn khởi vui vẻ giờ lại phải nằm trên giường bệnh thở máy, Rikimaru cảm thấy bất lực, ảo não trầm tư, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai muốn cản đường anh?

Anh lật bản hợp đồng trên tủ đầu giường ra xem, trên đó là danh sách các loại hàng hóa và thứ tự của chúng. Anh cẩn thẩn lật xem mong tìm được chút dấu vết, nhưng đến lúc anh lật đến trang cuối cũng không thu hoạch được gì.

Chờ một chút! Không đúng. . .Anh nhớ tới gì đó, nhanh chóng lật tới trang đánh dấu địa chỉ.

Quả nhiên là vậy. . .

Sắc mặt anh càng ngày càng âm u, nhanh chóng vừa đi vừa gọi điện thoại.

"Bồng Bồng, chờ một chút, tôi gửi tài liệu này qua cho em, em tra giúp tôi. . .Người này dạo gần đây có gì bất thường."

Qua con đường mòn dính đầy bùn đất, Rikimaru đi tới kho hàng lớn, nơi này là cứ điểm mới mà anh nhắm trúng gần đây.

Trong kho hàng ngập mùi máu tanh, anh khẽ nhíu mày, chậm rãi đi tới trước mặt người đàn ông máu thịt lẫn lộn đang ngồi trên ghế, anh không nói chuyện với người kia mà hỏi Nhậm Dận Bồng bên cạnh.

"Nói xem đã tra được gì rồi."

Nhậm Dận Bòng tháo tai nghe, đóng máy tính, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông đã ngất xỉu, nói.

"Phần hợp đồng kia đúng là do Đằng Thôn nhận, những lần trước cũng là lấy danh nghĩa ngài để hợp tác, tôi còn tra được gần đây Đằng Thôn có mở một tài khoản ở nước ngoài, trong tài khoản có một số tiền lớn không rõ lai lịch" Cậu mất tự nhiên đẩy mắt kính, nói tiếp: "Nghe. . .Nghe người kia nói cậu ta chính mắt nhìn thấy Đằng Thôn thường xuyên lui tới với một tổ chức bí mật ở quán rượu."

Rikimaru vừa nghe vừa xoa huyệt Thái Dương, được lắm. . .Được lắm! Đây chính là anh em cùng sống chết với anh! Rikimaru bất lực phất tay để thuộc hạ gọi người kia dậy.

"Ào ——"

Một thùng nước dội thẳng lên người đàn ông, hắn bất ngờ bị đánh thức, bắt đầu thở hổn hển, hoảng sợ nhìn xung quanh, Rikimaru dùng sức nắm cằm hắn, ánh nhìn dữ tợn chất vấn.

"Nói! Tại sao lại đổi địa chỉ! Tại sao phải làm như vậy!" Có lẽ vì cực kỳ tức giận mà kho hàng đã tràn ngập âm thanh giận dữ của anh, Nhậm Dận Bồng len lén lùi lại mấy bước.

"Tôi. . .Tôi không có làm! Thiếu gia, tôi không hiểu ngài nói gì cả!" Đằng Thôn lớn tiếng chối khiến Rikimaru phải lắc đầu.

"Không chịu nói thật? Được nha, nghe nói con trai cậu là một học sinh rất ưu tú nhỉ! Cậu nói xem nếu thằng bé cụt mất cái tay, cái chân nào thì nửa đời sau phải sống làm sao đây. . ."

"Không không không! Không được, van xin cậu thiếu gia."

Rikimaru cười như không cười nhìn biểu tình khủng hoảng của Đằng Thôn, anh không trả lời hắn, ngón tay gõ lên đồng hồ theo tiết tấu, hồi sau mới nhìn đối phương.

"Nghĩ kỹ chưa? Đây là cơ hội cuối cùng."

Đằng Thôn nghe thấy câu này, trong lòng vỡ vụn, sau đó lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng.

"Tôi không biết thông tin của người mua hàng lần này, nhưng tôi biết sau khi cướp bọn chúng sẽ đưa hàng đến một cô nhi viện ở ngoại ô, đoán chừng giờ này bọn họ còn chưa đi."

"Có ám hiệu gì hay không?"

Đằng Thôn lắc đầu "Không có, bọn họ sợ tôi sẽ trở mặt."

Làm sao có thể? Cô nhi viện, Những thứ kia đều không phải đồ dùng thông thường, dù có là cướp của người giàu chia cho người nghèo cũng không cần phải cướp những thứ đó, hơn nữa. . .Lại là cô nhi viện, chuyện mờ ám như vậy lại dính tới nơi đó.

Rikimaru suy tư rất lâu, Nhậm Dận Bồng bên cạnh nhìn Đằng Thôn kích động đến muốn ngất đi, rốt cuộc không đành lòng.

"Thầy, Đằng Thôn bây giờ. . ."

"Giữ mạng cậu hay là người nhà." Lời nói lạnh băng truyền vào tai từng người, cũng đánh thật mạnh vào trái tim Đằng Thôn.

"Người nhà, cám ơn thiếu gia. . ."

Hai mắt Đằng Thôn trống rỗng nhìn chằm chằm mặt đất. Hắn biết là hắn có lỗi với thiếu gia, là thiếu gia cứu hắn, nhưng hắn lại phản bội người, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vợ và con trai bị giam giữ. . .Hắn chỉ có thể làm như vậy.

Sau tiếng súng nổ, bầy chim thi nhau bay đi, để lại đằng sau là tràng tiếng kêu to, gió nhẹ thổi vào người Nhậm Dận Bồng, cậu trầm mặc theo sau lưng Rikimaru, lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu cảm thấy sợ hãi thầy, Rikimaru cảm nhận được tâm trạng u buồn của cậu, nhẹ cong môi nói.

"Thật ra thì, có đôi lúc tôi cũng sợ hãi chính bản thân mình."

Hết chương 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro