Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LXVIII

- Tôi ... không thể không lo.

Hee Mang đưa đôi mắt nhòe dõi theo chiếc tiêm kích, trong lòng nó dâng lên một nỗi sợ nguyên thủy về chiến tranh. Đó là mất mát.

Thuở vừa nhập ngũ, Thiếu úy chưa từng nghĩ bản thân lại ghét chiến tranh đến thế. Nó cho rằng thương vong trong giao tranh là chuyện bình thường, vì tuyến đầu mở đường, họ ngã xuống thì đồng đội phía sau sẽ tiếp tục càn lên giành chiến thắng. Lý do trong quân đội cần sự đoàn kết là thế, nhưng ... Kim Taehyung của nó ra trận vì mối thâm thù từ tiểu nhân. Nó sao có thể không lo lắng chứ!

- "Giặc ngoài dễ chống, giặc trong khó phòng". Dù Đại tá có an toàn quay về lần một, cũng chưa chắc sẽ toàn mạng lần hai. T~ tôi ước được đi cùng anh ấy. Nhưng như vậy, trên Bộ sẽ phát hiện tôi giấu bệnh, tôi sẽ phải hầu tòa và mọi người vì bao che tôi cũng phải đi tù ... Anh ấy không muốn như thế! Người thương của tôi thà chịu chết vẫn không để người khác tổn thương tôi!!

Nó xúc động mạnh, càng nói càng lớn và nước mắt liên tục chảy dài. Jacob sợ căn bệnh tim kia tái phát, ông lên tiếng nhắc nhở cậu nhưng Hee Mang biết nó đang làm gì nên cứ mặc sức mà nói.

- Sau cùng còn mất hết tôn ti mà quỳ xuống cầu xin người ta cho tôi một con đường sống! Một người chính trực như thế lại đi van nài sự thương hại từ một con sói già. Dẫu biết là nói xạo, nói cho qua chuyện nhưng Taehyung vẫn giữ vững lòng, tin rằng Duras Nelson sẽ thực sự buông tha tôi khi anh ấy chết đi! Tôi bức bối đến mức gần như quẫn trí, vẫn không tìm ra lý do chính đáng để anh ta thương yêu tôi như vậy!!

Những chiếc máy bay vẫn kêu ồ ồ trên đầu. Ồn không tả được nhưng tông giọng chất chứa quá nhiều ức chế của nó cứ rõ mồn một. Bầu mắt đáng thương đã sưng húp vẫn không ngớt những giọt nước mắt hối hận muộn màng. Các Sĩ quan cùng đứng lại với nó, động viên từng chút.

- Đừng như thế! Đại tá đã vì cậu mà bán mạng, cậu phải biết trân trọng chứ. Chiến trường không phải là nơi để đèo bồng đâu, cậu theo ngài ấy thì rõ là công cốc rồi.

Mọi người ra sức công tác tư tưởng với Thiếu uy mãi cũng làm nó nguôi ngoai đôi chút. Suốt cả tuần Hee Mang mới chịu cười nói lại, dù đã bớt khó chịu nhưng đầu óc nó vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Vẫn lơ mơ bần thần vì mãi nghĩ về Đại tá nhưng nhìn chung thì đã khả quan hơn.

Còn đúng một tuần trước khi anh theo chân mọi người đến Nam Hàn. Taehyung cố gắng dành thời gian ở bên người yêu nhiều nhất có thể. Anh đi đâu cũng đưa nó theo, không xa rời nhau dù chỉ một chút. Tay luôn trong tay như hình với bóng. Cứ yêu yêu thương thương như thế ròng rã suốt hai tuần cũng đến ngày Đại tá lên đường.

Ngày 4 tháng 8 năm 1950, ngày cuối cùng Taehyung còn ở căn cứ. Hee Mang lại nài nỉ anh cho nó ngồi sau máy bay khi tập trận, anh cùng mọi người ra sức từ chối vì khi đấu tập, các phi công phải phô diễn tất cả kỹ năng họ có chứ không còn tâm thế lái cho vui nữa. Vậy là nó ngồi lại trên tàu, tiếp tục ngóng theo chiếc Lockheed p-80 của anh như mọi ngày. Ánh mắt đượm buồn của những ngày trước bỗng biến đâu mất, chỉ còn đôi con ngươi trong sáng, tươi tỉnh. Dường như cậu nhóc đang toan tính gì đó.

Đã là ngày cuối trước khi nhổ neo thì mọi người sẽ làm buổi tiệc chia tay cho các binh sĩ. Do vậy mà mấy buổi tập luyện đã kết thúc sớm hơn. Tất cả tụ tập trên sân ở mỗi khu, cùng nhóm lửa, uống rượu ăn thịt nướng hay bày mấy trò khỉ vui vẻ trước khi lên đường chiến đấu. Chưa đến nửa đêm mà cả bọn đã say bí tỉ, lè nhè hát hò vang trời. Có người còn xúc động đến mức viết di chúc để lại của cải cho đồng đội, đống vỏ đạn khi tập trận cũng được chuyển cho mấy người anh em để sau này thành đồ cổ thì bán lấy tiền. Rượu vào lời ra vui vẻ quên trời đất.

Đại tá đứng ngay cửa sổ nhìn xuống, khóe môi còn chẳng nhấc lên nổi. Anh không sợ chết! Nhưng nếu Taehyung đi mất, thì có khi Hee Mang của anh sẽ phải chết. Ai mà biết được Duras Nelson kia có còn mưu kế thủ ác gì.

Thiếu úy đi qua lại trong phòng chuẩn bị chút đồ ăn vặt và sữa mật ong cho cả hai. Thấy Taehyung đã đứng ở cửa sổ rất lâu vẫn chưa quay vào thì đã lên tiếng gọi nhưng mãi không thấy anh trả lời. Cơ hội đây rồi! Nó nhìn về hướng của anh trong lúc tay hì hụi gỡ gói thuốc bột, quét lên thành ly rồi mới đổ sữa, cho mật ong vào. Để riêng qua một bên, Hee Mang lại vờ như không có gì, gọi anh lần nữa cho đến khi nghe Taehyung trả lời.

- Mình xem phim đi! Em có ít bánh quy, mứt và sữa mật ong nè. Uống sữa mật ong sẽ ngủ ngon! Mà ngủ ngon thì ngày mai tinh thần sẽ tốt hơn.

Đại tá nhìn nó ráng vui vẻ mà lòng buồn rười rượi. Siết nó trong vòng tay vạm vỡ, anh dụi đầu vào cổ người này, thủ thỉ.

- Cảm ơn em đã hiểu. Anh sẽ chiến thắng và trở về.

- Sao mà "sẽ" được! Là "nhất định" chiến thắng. Anh mà không về, em sẽ đích thân đi tìm.

Bê gương mặt lún phún râu kia, nó cao giọng trách móc, bắt bẻ anh dùng sai từ rồi quả quyết sẽ tìm bằng được Taehyung nếu anh dám "nằm lại" nơi đó. Nghe thắt lòng nhưng Đại tá chỉ duy trì nụ cười buồn trên môi, gõ vào chóp mũi nó, mắng.

- Cấm tuyệt đối. Ai cho tìm mà tìm, lo ở đây làm một cảnh sát tốt đi bé con. Anh có không may "nằm lại" thì ... cũng không mong em tìm thấy anh~

- Suỵt suỵt! Sao cứ nói gở vậy? Đừng vô trách nhiệm với em vậy chứ. Anh nhìn xem trên tay em có gì. Là nhẫn của anh nhé! Nhẫn đính hôn do chính anh đeo cho em đó. Anh định đùn đẩy em cho ai hả?

- Nhóc con lanh lợi, sợ em quá! Ừ, anh ... sẽ cố gắng.

- Nói lại xem nào! Anh phải như nào??

Nó dứ dứ cái muỗng trên trán anh. Bắt Taehyung phải nói mấy câu đốc thúc tinh thần, nâng cao ý chí.

- Được rồi, được rồi. Anh phải chiến thắng!

- Hửm? Và ...? Và gì nữa?

- Chiến thắng và trở về.

- Là trở về lành lặn!!

Anh và nó cùng ngồi xem phim. Chú ý phim thì ít mà tâm sự với nhau thì nhiều. Hee Mang thắc mắc sao thời gian này lại nhanh quá, ngồi với nhau có một chút, nói vài câu thôi cũng đi tong cả tiếng đồng hồ. Tựa đầu lên vai Taehyung, nó than.

- Những ngày không có anh, em phải làm sao nhỉ? Bây giờ Andrew cũng đi mất, Sam thì qua châu Âu làm gì em chẳng biết. Ôi, thật buồn quá!

- Xin lỗi ...

- Ôi nào, em than thở vớ vẩn chút thôi mà. Khuya lắm rồi, anh uống nốt ly sữa đi, còn tắm nữa. Em pha nước cho, tắm nước ấm ngủ cũng ngon hơn.

Nói đoạn lại lảng qua chuyện khác. Nó chớp đôi mắt đỏ hoe, vội đứng lên bật bếp. Nước nấu xong thì mang vào phòng tắm, pha vừa đủ ấm rồi gọi Taehyung. Nói không muốn anh đi nhưng vẫn lo người yêu quên này sót kia, vậy nên Hee Mang lật đật mở va-li của anh, cẩn thận dò lại từng thứ bên trong với danh sách ghi chú đã lên trước đó.

- Em kiểm tra hành lý dùm anh nhé!

- Anh cảm ơn ...

- Khách sáo làm gì! Nhớ thắng trận quay về với em là được.

Anh đọc sách, đợi nó kiểm hành lý. Một lúc sau phát hiện Taehyung leo nheo mắt, nó mới hối anh lên giường ngủ trước. Vài phút sau, Hee Mang cũng đóng lại va-li, hôn chóc vào trán anh sau đó nhảy lên nằm ngay bên cạnh.

- Em ngủ ngon.

- Anh ngủ ngon.

Cậu nhóc nằm đó, im lặng chờ đợi. Nó không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt đăm đăm ngó đồng hồ trên tường. Hơn 30 phút cũng vẫn nghe tiếng thở đều đều, có lẽ anh đã ngủ rồi. Lật mền ngồi dậy, nó ghé sát vào tai Taehyung thổi nhè nhẹ, dò xem người này đã thật sự say giấc chưa rồi mới bước xuống giường.

- Em sẽ giữ anh lại ... bằng mọi giá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro