Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Viện Trợ Hai Bên

Chuơng 73: Viện trợ hai bên (Thượng)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

.

“Vậy mỗi ngày luyện cấp xong, chúng ta liền tới nơi này ngồi một lúc đi”

“Để lãng phí thời gian sao?”

“Để tăng tiến tình cảm”

.

.

Quan Miên sử dủng thủ pháp thành thạo mà nhanh chóng gỡ xuống tờ giấy.

[Hắc Ám Đại Công: Đến xem cuộc chiến rồi à?]

Quan Miên lấy một con tiểu tinh linh khác ra, hồi âm lại: [Quan Miên: Ân.]

Hà Kỳ Hữu Cô tuy đã sắp tò mò đến chết , nhưng vào thời khắc mấu chốt lại cố nhịn xuống xúc động muốn trộm nhìn thư của Quan Miên, hắn bảo trì phong độ thản nhiên, hỏi “Ai vậy?”

“Hắc Ám Đại Công”

“…Hình như các ngươi vừa mới xa nhau chưa được bao lâu đi”

“Chuẩn xác mà nói thì đã một giờ, bốn muơi lăm phút, ba mươi sáu giây”

Từ rất sớm trước kia hắn đã phát hiện ra, làm bằng hữu cùng Quan Miên chính là một lời khiêu chiến mạnh mẽ đối với lòng tự trọng của một sinh viên học chuyên ngành kế toán!

Lúc này, lại có một con Huyết tinh linh khác bay đến.

[Hắc Ám Đại Công: Ở bên ngoài sao?]

Quan Miên có chút hối hận. Nếu y vừa rồi nói chuyện rõ ràng hơn một chút, thì hiện tại cũng không cần phải lãng phí thêm một con tiểu tinh linh nữa. Y hơi do dự, cuối cùng lại cảm thấy không đáng lãng phí thêm một con tiểu tinh linh để trả lời vấn đề nhàm chán này.

Bầu trời lúc này đột nhiên nổ tung ra những tia lửa màu xanh lam, khiến từng đợt tinh quang xanh biếc hỗn loạn mà rơi xuống đất.

Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên đứng bật dậy, hưng phấn nói “Bắt đầu rồi!”

Lập tức sau đó là một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa, một long ảnh màu vàng bắt đầu hiện hình giữa không trung, lộ ra mười phần khí phách.

Những tiếng nói xung quang bắt đầu trở nên im bặt khiến không gian của tràng luận võ yên tĩnh hẳn đi, sau đó liền có người tức giận hô lớn “Trận đấu này không công bằng, Bất Tử Khối cao hơn Hắc Ám Đại Công đến chục cấp”

Một người khác lại thâm trầm lên tiếng “Khó nói a. Hắc Ám Đại Công chính là một kẻ cuồng chiến đấu, sau khi hắn tái xuất cũng đã xử lý qua rất nhiều cao thu trên bảng vinh danh. Cho dù là khó có thể xảy ra, nhưng ta tin tưởng hắn có thể đem không khả năng biến thành có khả năng”

Hà Kỳ Hữu Cô rất muốn phản bác lại, nhưng vừa xoay đầu liền nhớ đến cảnh tượng chiến đấu lúc trước giữa hắn và Hắc Ám Đại Công, khẽ thở dài một tiếng. Hắn hiện tại đã tin tưởng câu nói, trên đời có một loại người sinh ra chỉ để chiến đấu.

Quan Miên “Nếu ngươi không có hứng thú, thì chúng ta trở về đi”

Hà Kỳ Hữu Cô đầu tiên là cả kính, sau đó lập tức cao hứng lên, phấn chấn nói “Thật sao? Nếu ta không muốn xem, thì người cũng sẽ không nhìn à?”

Quan Miên không hiểu tại sạo hắn lại vui mừng như vậy, nhưng vẫn thành thật gật gật đầu.

Sau khi Hà Kỳ Hữu Cô phát hiện ra giao tình không tầm thường giữa Quan Miên cùng Hắc Ám Đại Công, thì trái tim hắn đã có chút chật nhịp, nhưng hiện tại chỉ vì câu nói này mà rung động của nó rốt cục cũng khôi phục lại. Quả nhiên vị trí của hắn trong lòng Quan Miên vẫn cao hơn kẻ nào đó a.

Hà Kỳ Hữu Cô dùng giọng điệu bố thí nói “Tuy cũng không có gì hay để xem, nhưng ta sẽ cố gắng mắt nhắm mắt mở nhìn một chút”

Trên không trung của tràng luận võ đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh huyết lệ được chiếu sáng bởi các loại kỹ năng.

Chiến đấu trên không khiến rất nhiều người chơi bởi vì không thể tìm được vị trí trong tràng luận võ, mà cố gắng dùng chưởng chiếu sáng để thấy được rõ ràng trận quyết đấu hơn.

Hà Kỳ Hữu Cô lúc này chợt thốt lên “Bất Tử Khôi sử dụng Sư Thứu nhiều màu làm tọa kỵ a!”

Quan Miên hỏi “Hắn là Vong Linh Pháp Sư sao?”

“Đúng vậy”

Mấy tia lửa xanh biếc bay loạn trên bầu trời một hồi, sau đó liền chuyển sang xoay vòng quanh tràng luận võ.

“Rầm!” một tiếng.

Một con Cốt Long không biết từ đâu nhảy bật ra, xung quanh thân nó được bao phủ bởi sương mù dày đặc, không ngừng mà mãnh mẽ phun trào.

“Oa! Hắn gọi được Cốt Long sao?” Hà Kỳ Hữu Cô kêu lớn “Chẳng lẽ Bất Tử Khôi đã lên đến cấp chín mươi rồi?”

Quan Miên vội vàng lấy ra báo trí, tìm kiếm bảng Tam đại cao thủ của Mộng Đại Lục——-

1. Cấp 91 – Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh (Ma Pháp Sư hệ Hỏa)

2. Cấp 90 – Bất Tử Khôi (Vong Linh Pháp Sư)

3. Cấp 89 – Tinh Phi Ngân (Thần Thánh Kỵ Sĩ)

Bởi vì Bất Tử Khôi là Vong Linh Pháp Sư đầu tiên đạt được cấp 90, cho nên cũng là người chơi thứ nhất triệu hồi được thuật Cốt Long, Hắc Ám Đại Công từ trước đến nay cũng chưa từng được thử sức qua uy lực của Cốt Long, cho nên trước mắt chỉ có thể lập tức lùi lại.

Tuy là hắn di chuyển rất nhanh, nhưng tử linh khí do Cốt Long phát ra cũng đã không ngừng ăn mòn máu của hắn.

Quan Miên cau mày nói “Bất Tử Khôi lúc trước chắc hẳn đã nghiên cứu qua kỹ xảo chiến đấu của Hắc Ám Đại Công”

Một cao thủ thành danh giống như Hắc Ám Đại Công, thì chắc chắn ở mỗi tràng quyết đấu sẽ bị người khác sử dụng thủy tinh để ghi lại cuộc chiến, sau đó phát tán lên diễn đàn và internet để những người không onling có thể xem. Vì vậy, Bất Tử Khôi muốn nghiên cứu kỹ xảo chiến đấu của Hắc Ám Đại Công thật sự là chuyện quá đơn giản.

Hà Kỳ Hữu Cô “Làm sao ngươi biết?”

“Số lần Bất Tử Khôi di chuyển không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều giống như đã có dự tính sắn ở trong lòng, luôn đánh vào đường lui của Hắc Ám Đại Công”

“Vậy tại sao Hắc Ám Đại Công vẫn luôn né tránh được a?”

“Hẳn là do trực giác của hắn có tác dụng”

Màu sắc bầu trời dần dần trở nên đơn điệu mà ảm đạm. Từ khi Cốt Long bắt đầu tiến ra, thì Hắc Ám Đại Công đã không còn chủ động tấn công nữa, mà chỉ cưỡi Dực Long không ngừng né tránh. Bất Tử Khôi cuỡi Sư Thứu hợp với Cốt Long thành hai mặt giáp công.

Tử linh khí cùng công kích của Bất Tử Khôi chiếm cứ một nửa không trung, thân hình khổng lồ của Cốt Long không ngừng vặn vẹo, mà truy đuổi thân ảnh của Hắc Ám Đại Công.

Ngươi xem lúc này đã không cầm lòng nổi mà yên tĩnh nín thở.

Đột nhiên…

… Dực Long của Hắc Ám Đại Công từ trên cao bay vòng xuống duới, đứng yên trên mặt đất của tràng luận võ.

“Nga!”

Thanh âm bất mãn của người chơi vang vọng khắp trấn nhỏ.

Bất Tử Khôi không có lập tức đuổi theo, mà chỉ cưỡi Sư Thứu không ngừng chuyển động quanh người Cốt Long.

Có mấy người chơi dường như không nhịn được, liền cưỡi kỵ thú bay lên cao đến gần với tràng luận võ hơn, những người khác thấy vậy liền nhanh chóng học theo, khiến không trung của trấn nhỏ vốn đang trống trải, nhất thời bị che kín bởi các điểm đen.

Hà Kỳ Hữu Cô quay sang hỏi Quan Miên “Chúng ta có đi xem không?”

“Cốt Long còn chưa đi xuống”

Giữa các khẽ hở của điểm đen, có thể nhìn thấy Cốt Long đang đứng giữa không trung của tràng luận võ.

Tạch tạch tạch tạch… tạch tạch tạch…

Thanh âm kỳ quái đột nhiên mãnh liệt vang lên.

Rất nhiều người chơi không có ý thức, vây đầy lấy tràng luận võ, khiến Cốt Long tức giận bắn ra một loạt xương cốt, làm bọn họ trở thành cá chết trong chậu, một bên nhanh chóng uống huyết dược một bên chạy trối chết trước khi hóa thành bạch quang.

Sau khi bắn ra xong, những phần xương cốt này lại lập tức thu về, hóa thành Cốt Long ban đầu, đi theo Bất Tử Khôi chậm rãi nhảu xuống.

Hà Kỳ Hữu Cô nghẹn hòng, trân trối nói “Đây là loại kỹ năng gì a? Sao lại có thể khủng bố được như vậy? Kỹ năng cấp 90 có loại trâu bò thế này sao? Ta như thế nào lại chưa từng thấy Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh sử dụng qua a?”

Quan Miên không nói gì, mà chỉ quay người đi về hướng thôn trang.

Hà Kỳ Hữu Cô kinh ngạc mà đuổi theo y “Ngươi đi đâu vậy?”

“Trận đấu đã kết thúc rồi” Quan Miên thản nhiên nói.

“A?” Hà Kỳ Hữu Cô quay đầu nhìn lại, liền thấy những người chơi khác vẫn đang trái phải lắc lư, say mê chăm chú để ý từng chi tiết nhỏ của trận đấu “Vậy ai là người chiến thắng a?”

“Cốt Long”

“Bất Tử Khôi?”

“Không. Là Cốt Long” Bởi vì sau khi Cốt Long vừa xuất hiện, thì Hắc Ám Đại Công đã lập tức ngừng lại các đợt tiến công, hắn biết rõ, lấy loại trình độ kỹ năng chênh lệnh nhau cao như thế này để đền bù cũng không được gì cả, nhưng lại không hề lập tức nhận thua…

Quan Miên dựa vào tính cách của Hắc Ám Đại Công để phán đoán, hắn là muốn hưởng thủ loại cảm giác gấp gáp khi bị đuổi giết đi?

Hà Kỳ Hữu Cô nghĩ đến một loạt kỹ năng dũng mãnh của Cốt Long, liền nhịn không được khẽ nhíu mày “Không biết kỹ năng cấp 90 của các chức nghiệp khác sẽ như thế nào a” Nói xong, hắn đột nhiên hưng phấn lên “Tất cả chúng ta đều thuộc hệ tinh thần, nói không chừng kỹ năng cấp 90 của ta cũng rất dũng mãnh đi. Vong Linh Pháp Sư có thể triệu hoán ra Cốt Long, ngươi nói thử xem, Quang Minh Tế Tự có thể gọi ra các loại Thần Long linh tinh gì không?”

“Sau đấy ngươi muốn đổi nghề trở thành giáo chủ Thần Long giáo sao?”

“Cái gì mà giáo chủ Thần Long giáo a?”

Quan Miên đối với vấn đề tri thức của hắn đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào, liền đổi sang chuyện khác, nói “Ngươi hiện tại cấp bao nhiêu rồi?”

“Tám muơi tám” Hà Kỳ Hữu Cô mạnh mẽ xoa tay “Đã lâu lắm rồi ta không có hảo hảo luyện cấp, nhất định từ bây giờ ta phải cố gắng một phen, đột phá cấp 90 chỉ còn là vấn đề thời gian thôi”

Quan Miên trầm ngâm “Có lẽ đây chính là nguyên nhân”

“A? Nguyên nhân gì cơ?”

Quan Miên đột nhiên dừng bước lại, nghiêm túc hỏi “Mấy giờ rồi?”

“Năm giờ năm mươi sáu phút… Ba mươi tư phút sau gặp lại”

Sáu ruỡi Quan Miên đi lên, việc đầu tiên y làm chính là đến Bác Đặc thành để báo danh. Lúc này vẫn còn đang trong thời gian dọn dẹp phế tích, cho nên số lượng hội viên tập trung trong thành rất nhiều, trong đó một phần cũng là do có không ít người chỉ có thể thượng du diễn vào buổi tối.

Đến bảy giờ, thì lượng người chơi càng tăng nhiều hơn. Bọn họ di chuyển qua lại chật cứng cả thành thị, tạo ra một cảnh tưởng khí thế ngất trời.

Không ít người xúm lại một chỗ với nhau, bàn tán xôn xao về trận quyết đầu chiều nay giữa Bất Tử Khôi cùng Hắc Ám Đại Công. Phần lớn đều cảm thán một thân sức mạnh của Cốt Long khiến ngay cả Hắc Ám Đại Công cũng phải thảm bại.

Kỳ thật, cho dù năm đó, Hắc Ám Đại Công có được coi là mặt trời ban trưa thì cũng không phải hắn chưa từng thua trận, Phồn Tinh Hữu Độ trước đó cũng đã đả bại hắn rầt nhiều lần.

Nhưng ở trong mắt đại đa số người chơi, nhất là những người chưa từng chứng kiến thời kỳ Hắc Ám, mà chỉ được nghe cảm nhận trung của những người chơi khác, nào là truyền kỳ về thời đại của Hắc Ám Đại Công, nào là một thời đại to lớn do Hắc Ám Đại Công làm bá chủ,… Tất cả đều cho rằng, hắn thua không phải là do chênh lệch cấp bậc giữa hai người, mà là truyền kỳ kia đã đến thời điểm kết thúc, tấm bia kia đã đến lúc phải sụp đổ.

“Rõ ràng là do tên Bất Tử Khôi kia không biết xấu hổ, hắn hơn Hắc Ám Đại Công những mười cấp a!” Không biết từ đâu một thanh âm quen thuộc vọng lại đây, đè ép tiếng thảo luận trầm xuống.

Quan Miên quay đầu lại nhìn, liền thấy kẻ vừa nói kia chính là Bạch Thảo Bao đang nắm tay bạn gái đi tản bộ sau khi ăn xong cơm.

Những người khác yên tĩnh một lúc xong, lại tiếp tục nói về Cốt Long của Bất Tử Khôi.

Bạch Thảo Bao đi đến bên người Quan Miên “Uy, nghe bọn họ nói thế, sao ngươi không phản bác lại a?”

Quan Miên lạnh nhạt nói “Có cái gì để phản bảc?”

“Hắc Ám Đại Công không phải bằng hữu của ngươi sao?”

Quan Miên nhìn hắn, gật gật đầu “Đúng thế” Y vừa nói xong, trong lòng tự dưng lại sinh ra một cảm giác xa lạ khói nói.

“Vậy sao thời điểm người khác nói xấu hắn, ngươi lại không có phản ứng gì a?”

“Người khác không phải bằng hữu của ta”

“Nhưng họ đang nói xấu hắn”

“Vậy nên?”

“Ngươi hẳn phải phản bác lại…” Bạch Thảo Bao chợt phát hiện ra, lời nói hiện tại của hắn lại quay trở về điểm ban đầu.

Thu Thiên Đãng Đãng nhẹ nhàng đánh vào cánh tay hắn.

Bạch Thảo Bao thức thời nói “Ta hiểu. Ta sẽ ngậm miệng lại”

Rửa sạch phế tích kỳ thật là đem một cái gì đó trong thành, vận chuyển ra ngoài thông qua quá trình khuân vác. May mắn thay, thứ bọn họ sử dụng chính là dùng sóng điện não để khuân vác, chỉ cần ý thức bản thân không bị gì cả, thì cơ thể trong game sẽ không cảm thấy mệt mỏi khi đi khuân vác.

Quan Miên hoàn thành xong một giờ dọn dẹp phế tích, liền đến chỗ của Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng để bàn giao nhiệm vụ, sau đó đi về hướng núi Lạc Lạp Tư Gia.

Bởi vì mỗi ngày đều phải ở đây bắt đầu làm việc, cho nên bất tri bất giác Quan Miên lại sinh ra cảm giác ỷ lại với nơi này. Vào thời điểm không trong tình trạng công tác mà đến Lạc Lạp Tư Gia, khiến bản thân y cảm thấy mình giống như đang trở về nhà.

Lúc y tiến vào trên núi, thì nhìn thấy Hắc Ám Đại Công đang gối đầu lên hai tay, người hắn dựa vào vách núi, mắt nhắm nghiền lặng lẽ nghỉ ngơi.

Quan Miên ngồi xuống bên cạnh hắn. Gió từ phía bên người Quan Miên thổi sang phía bên người Hắc Ám Đại Công, khinh thủ khinh cước, lặng yên không một tiếng động.

Không biết qua bao lâu, thì Hắc Ám Đại Công đột nhiên lên tiếng hỏi “Ngươi không đi luyên cấp à?”

“Còn ngươi thì sao?”

“Ta đang lo lắng”

“Lo lắng xem có nên tiếp tục chơi hay nghỉ à?”

“Ân”

Quan Miên đem nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng “Hôm nay, kỹ năng cấp 90 Bất Tử Khôi sử dụng là do công ty mới thiết lập ra sao?”

“Ân”

“Vì muốn kéo giữ người chơi?”

Hắc Ám Đại Công khoan thai nói “Đan Tâm nói, số lượng người chơi tham gia Mộng Đại Lúc gần nhất đang ngày càng giảm đi, số người tích cực luyện cấp cũng không còn nhiều”

Kết quả này một chút cũng không nằm ngoài dự kiến của Quan Miên. Kỹ năng chiến đấu do Mộng Đại Lục đặt ra trước đây, phi thường ỷ lại vào phản ửng của bản thân người chơi, sức phán đoán và kỹ xảo. Cho nên Hắc Ám Đại Công mới có thể thoải mái chiến thắng các đối thủ hơn hắn những mười cấp. Kết quả như vậy, khiến cho những người có sức phán đoán kém dù có luyện cấp cao đến đâu cũng không thể chiếm được chiến thắng, khiến bọn họ cũng dần dần mất đi động lực luyện cấp.

Nhưng mà hiện tại Mông Đại Lục đã tăng mạnh tác dụng của các kỹ năng chiến đấu, làm cho sức mạnh chênh lệch giữa các cấp bậc cũng bị kéo dài ra, điều này được chứng minh rất rõ ràng ở trận quyết đấu hôm nay nữa Hắc Ám Đại Công và Bất Tử Khôi, người có cấp bậc cao hơn sẽ dễ dàng chiếm được ưu thế tuyệt đối, về sau cũng giúp các cao thủ có động lực để tiếp tục luyện cấp nhiều hơn.

Quan Miên “Trước khi lên sàn luận võ, ngươi hẳn là đã biết công ty trò chơi cải biến kỹ năng rồi đi?” Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh là cao thủ đầu tiên đạt được cấp chín mốt, nếu Mộng Đại Lục đã cải biến kỹ năng thì hắn và Bất Tử Khôi chính là những người đầu tiên biết được chuyện này. Nếu không thì Bất Tử Khôi cũng sẽ không tự nhiên mà tin tưởng mười phần, chạy tới tuyên chiến với Hắc Ám Đại Công.

“Đúng vậy”

Quan Miên sẽ không hỏi hắn vì sao đã biết lại vẫn lên sàn luận võ, bởi vì Hắc Ám Đại Công chính là loại người thà rằng chết trận chứ tuyệt đối không chịu lùi bước.

“Cùng nhau luyện cấp đi” Hắc Ám Đại Công đột nhiên đề nghị.

“Để gây liên lụy cho nhau sao?” Bởi vì cấp bậc của y rất thấp, cho nên Hắc Ám Đại Công chỉ có thể chọn lựa một địa phương có quái thích hợp để cùng y tổ đội luyện cấp, điều này đối với hắn chính là làm nhiều nhưng lại nhận được ít công. Mà nó cũng gây ra đồng dạng phí tổn với Quan Miên, y vốn vào tổ đội chỉ để cọ kinh nghiệm.

Hắc Ám Đại Công mỉm cười “Rất trực tiếp a”

“Thực tế chính là có đạo đức”

“Vậy mỗi ngày luyện cấp xong, chúng ta liền tới nơi này ngồi một lúc đi”

“Để lãng phí thời gian sao?”

“Để tăng tiến tình cảm”

Quan Miên khẽ nhíu mày.

Hắc Ám Đại Công lập tức bổ sung thêm “Chúng ta có thể đứng trên góc độ của mỗi người để xem xét vấn đề này”

“Từ trước đến nay, ngươi vẫn thường sử dụng lý tính để nói chuyện sao?”

“Thỉnh thoảng sẽ ngẫu nhiên thôi. Bất quá nếu là vấn đề tình cảm, thì ta sẽ thường xuyên sử dụng cảm tính của mình để quyết định” Hắc Ám Đại Công nói một cách đương nhiên “Hơn nữa, ngươi cũng không ghét loại hẹn hò này đi” Hắn thả lỏng thân thể, ngẩng mặt nhìn lên trời rồi khẽ mỉm cười “Ta thực sự rất thích”

Quan Miên không đáp lời hắn mà chỉ hơi nghiêng mình dựa lưng vào vách núi, y khẽ nhắm mặt lại giống như là đã cam chịu.

Trận quyết đấu giữa Hắc Ám Đại Công cùng Bất Tử Khôi giống như một loại thuốc kích thích, kích hoạt xong liền khiến rất nhiều người chơi bắt đầu kích liệt luyện cấp, làm cho những khu luyện cấp trước đây vốn trống trải không một bóng người, nay lại một lần nữa đông đúc như trẩy hội.

Bạch Thảo Bao cũng là một trong những người bị loại thuốc này kích hoat.

Hẵn mỗi ngày login, trừ bỏ làm gương tốt khuôn vác phế thải ra ngoài thành xong, thì chính là kề cận Quan Miên, rủ y cùng nhau đi luyện cấp.

Quan Miên cũng không hiểu vì sao tự dưng lại thay đổi thái độ lười biếng của mình, y trở thành một trong những phần tử tích cực của phân đội nhỏ, chẳng những chủ động đánh quái, mà có đôi khi còn hỗ trợ thêm huyết cho những thành viên khác, khiến cho tất cả những người từng kiến thức qua tác phong lười biếng của y, phải một lần nữa sâu sắc vui mừng vì tốc độ kinh nghiệm tăng lên cũng càng ngày càng nhanh hơn.

Năm ngày trôi qua, hôm nào Quan Miên cũng phải hoàn thành công việc chính là đi lấy quặng, công việc phụ là khuôn vác phế tích cho nghiệp đoàn, kiếm thu nhập thêm bằng việc nhặt tiền rơi ra trong quá trình đánh quái.

Khoảng 9h45 tối, Quan Miên cáo biệt Hà Kỳ Hữu Cô xong, liền đi lên núi Lạc Lạp Tư Gia để chuẩn bị logout. Nhưng đi được một nửa chặng đường, thì lại thu được thư do Tinh Phi Ngân gửi tới, bảo y quay về thôn trang một chuyến, có việc gấp cần phải bàn bạc.

Tùy rằng trường học đã cho sinh viên nghỉ ngơi một thời gian, nhưng Hà Kỳ Hữu Côi đã nói qua Tinh Phi Ngân chính là hội trưởng hội học sinh liên minh các trường đại học, cho nên có rất nhiều việc cần hắn phải xử lý nhanh chóng trong vòng mười ngày, vì vậy thời gian login vẫn ít như trước. Bởi thế, nếu hắn đã tự tay viết thư tìm y, thì nhất định là có chuyện rất trọng yếu cần thảo luận.

Quan Miên viết thư cho Hắc Ám Đại Công nói đêm nay hủy bỏ cuộc hẹn xong, liền nhanh chóng quay trở về thôn trang.

Trong thôn lúc này, Hà Kỳ Hữu Cô đang không ngừng bô bô gì đấy với Tinh Phi Ngân, Tinh Phi Ngân thì chỉ lặng yên đứng nghe, trên mặt cũng không hiện ra biểu cảm thiếu kiên nhẫn hay rắc rối gì cả.

“Ngươi thật sự vẫn chưa logout a!” Hà Kỳ Hữu Cô nhìn thấy Quan Miên xuất hiện, nhãn tình liền sáng lên, liều mạng hướng y ngoắc ngoắc.

Tinh Phi Ngân tiến lên từng bước đến khi che ở trước mặt Hà Kỳ Hữu Cô xong, liền đối với Quan Miên nói “Thôn trang của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn đã xây dựng xong, bọn họ đã chuẩn bị giao nhiệm vụ rồi”

Quan Miên khẽ nhíu lông mày “Bọn họ phát đến lời mời xin trở thành liên minh sao?” Sau khi nhìn thấy cảnh tưởng Tinh Nguyệt nghiệp đoàn trấn giữ trôn trang xong, nghiệp đoàn nào cũng đều cố gắng phải làm như vậy.

Tinh Phi Ngân gật đầu.

Quan Miên hỏi “Ngươi định làm thế nào?”

Theo ý kiến cá nhân của y, thì Tinh Nguyệt nghiệp đoàn sẽ giúp Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn. Tuy rằng lần trước bọn họ xuất hiện vào một khắc đồng hồ cuối cùng, nhưng là vẫn có công trong việc giúp Tinh Nguyệt nghiệp đoàn bảo về thôn trang. Về phần Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn thì… Nói thật, ấn tượng của y đối với nhóm người này vẫn còn dừng lại ở lần tự diễn trò hại mình trước đây. Đối với loại người có dã tâm nhưng lại không đủ chỉ số thông minh giống như Nhất Trụ Kình Thiên, thì y thật sự cũng không có cảm tình gì. Nhưng lại lo lắng đến vấn đề thành chiến sau này, dù sao thì Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Đế Diệu nghiệp đoàn mới là chân chính liên minh sắt thép.

Tinh Phi Ngân châm chước nói “Ta định giúp cả hai bên”  Lấy thực lực của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, thì đích xác sẽ làm được.

Quan Miên “Liên minh đồng thời với cả Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn sao?”

Hà Kỳ Hữu Cô ngó mặt ra từ sau lưng Tinh Phi Ngân, gật đầu nói “Biện pháp này tốt a, hội viên sẽ chia ra làm hai đường, sau đó chỉ cần tìm hai người đến chỉ đạo là được rồi”

Quan Miên “Như vậy thì liệu Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn có thể cũng trở thành đồng minh hay không?”

Tinh Phi Ngân “Rất có thể”

Quan Miên “…” Tuy rằng Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn lần trước đã mở một con mắt nhắm một con mắt để tiếp nhận lời giải thích thối nát của Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn, nhưng điều đó cũng không chứng tỏ là lần này bọn họ sẽ bắt tay với nhau để trở thành đồng minh “Khó khăn” Y tỏ vẻ hàm súc.

Tinh Phi Ngân “Nếu là ngươi thì ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”

Quan Miên “Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn”

“Nga! Nga! Nga!” Ánh mắt của Hà Kỳ Hữu Cô láo liếc đảo xung quang.

Tinh Phi Ngân “Lý do?”

Quan Miên “Vì đạo nghĩa trước đấy” Thực sự rõ ràng, là nếu lần này bọn họ lựa chọn Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn, đồng nghĩa với việc buông tha cho Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn, thì đạo nghĩa của nghiệp đoạn bọn họ sẽ bị xụp đổ, hơn nữa hình tượng sau này cũng chẳng khác gì cá mè một lứa với Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn, câu kết với nhau làm chuyện xấu, vong ân bội nghĩa, gian xảo lừa gạt các nghiệp đoàn khác, được lại thì ít mà mất đi thì nhiều.

Tinh Phi Ngân trầm ngâm.

“Bất quá ngươi có thể bảo Bạch Thảo Bao mang hội viên của phân hội Mã Tặc sang hỗ trợ Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn” Quan Miên chậm rãi nói.

Tinh Phi Ngân “Ngươi cảm thấy là Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn sẽ biết ơn sao?”

Quan Miên “Vậy thì ngươi có thể cùng bọn họ đàm phán một ít điều kiện tốt”

Hà Kỳ Hữu Cô “Như vậy hình như hơi giống giậu đổ bìm leo a?”

Quan Miên “Tiền của phi nghĩa đều tới như vậy”

“…” Hà Kỳ Hữu Cô còn thật sự nói “Thụ giáo”

.

.

.

Hết chương 73./

Chuơng 74: Viện trợ hai bên (Trung)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

Vẻ mặt của đám người Thình Thịch Ái Mễ Mễ trở nên đồng tình mà nhìn về phía Quan Miên. Thình Thịch Ái Mễ Mễ chân thành nói “Ngươi cứ an tâm mà đi đi, những sự tình mà ngươi còn chưa làm được, chúng ta sẽ cố gắng giúp ngươi hoàn thành”

.

.

Số lượng hội viên chăm chỉ luyện cấp gần đây tăng lên rất nhiều, vì vậy mà lượng nhân tài có thể sử dụng được ở trong tay Tinh Phi Ngân cũng ngày càng tăng cao, giúp cho số nhân công tham gia hành động viện trợ lần này trở nên phi thường đầy đủ, mà vẫn còn có thể lưu lại một lượng kha khá trấn thủ bảo vệ thôn trang.

Một mình phân hội Mã Tặc được phân công đi sang trợ giúp cho Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn.

Bạch Thảo Bao cũng mới lên làm phân hội trưởng của phân hội Mã Tặc chưa được bao lâu, mà lần này lại bị ủy thác một nhiệm vụ vô cùng quan trọng như vậy, khiến lòng hắn có chút kích động không yên. Hắn vừa mới khẽ cắn môi, hạ quyết tâm tiến lên nhận lệnh của Tinh Phi Ngân, thì Tinh Phi Ngân đã nói trước “Lần này ngươi sang viện trợ cho bên đó, cứ nghe theo an bài của anh trai ta là được”

Bạch Thảo Bao đang từ kích động, lập tức liền phục hồi lại tinh thần hỏi “Anh trai ngươi?”

“Ân, là ta” Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười mà bước tới.

Tình cảm mãnh liệt của Bạch Thảo Bao nháy mắt liền chuyển lạnh “Lão Đại!” Hắn dừng một chút, tựa hồ cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình không được nhiệt tình, lại bồi thêm một câu “Ngươi mấy ngày nay chạy đi vui vẻ bên kẻ nào, khiến ta nhớ muốn chết”

Phồn Tinh Hữu Độ bật cười lớn “Thời điểm ngươi nhớ đến ta, Đãng Đãng có biết không?”

Bạch Thảo Bao hơi ngẩn người một chút, liền cười theo “Đương nhiên là biết a, hai mươi tư giờ một ngày, không có thời khắc nào là ta không nhớ đến ngươi cả”

Tinh Phi Ngân “Anh trai ta mấy ngày nay đều không ngủ ngon”

“A? Vậy sao?” Bạch Thảo Bao có chút lo lắng mà nhìn Phồn Tinh Hữu Độ.

Tinh Phi Ngân “Vì thế nên ngươi không cần phải nhớ đến hắn suốt hai mươi từ giờ một ngày”

“A?” Bạch Thảo Bao mê man.

Thời điểm Hà Kỳ Hữu Cô nhìn thấy Phồn Tinh Hữu Độ xuất hiện đã tính toán rời đi, sau lại vì muốn biết bọn họ chuẩn bị nói cái gì mới cố gắng đứng yên trong chốc lát, nhưng hiện tại… biểu tình chậm hiểu của Bạch Thảo Bao lại đậm vào mắt hắn, khiến hắn nhịn không được nói “Ý của Tinh Phi Ngân là muốn ngươi bớt thương nhớ cái tên nhân tra (1) kia đi” Vừa mới dứt lời, Hà Kỳ Hữu Cô liền hóa thành một đạo bạch quang, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.

Bạch Thảo Bao khiếp sợ nói “Lão Đại, ngươi ra tay cũng quá nhanh đi! Ta đứng đây từ nãy đến giờ, mà vẫn còn chưa kịp phát hiện ra chuyện gì a!”

“Ân, bởi vì ta không có ra tay” Phồn Tinh Hữu Độ quay đầu nhìn Tinh Phi Ngân, sau đó ý vị thâm trường mà vỗ vỗ bả vai hắn.

Bạch Thảo Bao đứng yên trong chốc lát, suy nghĩ hết một phút đồng hồ mới giật mình mà lẩm bẩm “A! Hóa ra “Nhân tra” cũng là từ cấm sao…”

Lại một đạo bạch quang nữa lóe lên rồi lập tức biến mất.

Quan Miên là một trong số những nguyên lão thường hay có mặt nhất ở nghiệp đoàn, tuy cấp bậc của y vẫn còn khá thấp, nhưng trong trường hợp viện trợ kiểu này thì chắc chắn lại phải đi cùng. Dù sao thì đội ngũ trợ giúp Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cũng là do Tinh Phi Ngân mang sang, cho nên y vẫn bình thường như mọi ngày, lặng im không hề có áp lực mà theo sát đội ngũ, cùng cuỡi chung một con dơi với Thình Thịch Ái Mễ Mễ.

Thình Thịch Ái Mễ Mễ ngó nghiêng xung quanh, sau đó mới thấp giọng hỏi Quan Miên “Hội trưởng có nhắc đến việc giúp đỡ lần này chỉ là xuất quân không cần xuất lực, hay vừa phải xuất quân vừa phải xuất lực không a?”

Quan Miên hồi đáp “Gia tăng kinh nghiệm chiến đấu”

Những người chơi đang đứng gần phụ cận Thình Thịch Ái Mễ Mễ đều lộ ra biểu tình giật mình.

Những lời vừa rồi Quan Miên nói ra cũng chẳng khác gì là chưa nói cả. Tích cực gia nhập cuộc chiến sẽ gia tăng kinh nghiệm chiến đấu cho bản thẩn, ở bên cạnh quan sát cuộc chiến cũng sẽ gia tăng kinh nghiệm chiến đấu cho bản thân, về phần tại sao mấy người Thình Thịch Ái Mễ Mễ lại giật mình đến vậy, thì chuyện này cũng chỉ bọn họ mới biết.

Đoàn người chậm rãi đi vào thôn trang của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn, nằm ở vùng ngoại ô Cụ Lan Vương.

Ngoại hình thôn trang của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Tinh Nguyệt nghiệp đoàn vô cùng giống nhau, đều là cùng sử dụng tường vuông để vây lại xung quang bốn phương hướng của thôn trang, tuy vậy nhưng diện tích vùng đất của bọn họ lại lớn hơn một ít, ngoài ra bố cục cũng được xây dưng thưa thớt mà sáng sủa hơn, trừ bỏ hai cái cây một phải một trái ra, thì phòng ốc cũng được coi là rộng rãi thoải mái.

Người tới đón bọn họ – Nguyên lão Tứ Quý Hoa Khai của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn khó nén được đắc ý mà nói “Toàn bộ thôn trang đều là do ta tự mình thiết kế”

Tinh Phi Ngân đáp “Không sai”

Tứ Quý Hoa Khai “Hoàn toàn phụ hợp với các vấn đề sinh lý cùng tâm lý của mọi người về nhu cầu môi trường sống”

Tinh Phi Ngân liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nói “Không sai”

Hai câu khen ngợi giống nhau như đúc không đến nơi đến chốn của Tinh Phi Ngân, hiển nhiên là đã đả kích đến sự tích cực của Tứ Quý Hoa Khai, hắn rất thức thời mà dời đi đề tài, nói “Hội trưởng của chúng ta đang trên đường đi giao nhiệm vụ, các vị cứ thoải mái đi thăm thú xung quang một vòng a”

Tinh Phi Ngân mang theo các hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn tiến vào thôn trang, sau đó liền nhìn đến một gương mặt vô cùng quen thuộc đang lắc lư lắc lư ở phía trước.

Đối với quá đủ loại lịch sử mà Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cùng Đế Diệu nghiệp đoàn đã cùng nhau trải qua, Tứ Quý Hoa Khai đương nhiên rất rõ ràng. Nhưng bắt đầu từ khi Tinh Phi Ngân cùng Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh tiếp nhận chức vụ hội trưởng từ Phôn Tinh Hữu Độ và Hắc Ám Đại Công đến nay, thì quan hệ chiến tranh nóng giữa hai nghiệp đoàn đã dần trở nên rùng mình. Tuy rằng quan hệ giữa hai bên vẫn cứng như xưa, nhưng cũng không còn đến nỗi phải dương cung bạt kiếm mỗi lần gặp nhau giống trước đây nữa. Mà vào thời điểm Tinh Nguyệt nghiệp đoàn giao trả nhiệm vụ thành lập thôn trang cách đây một thàng, Đế Diệu nghiệp đoàn lại tự nhiên rút đao tương trợ khiến cho quan hệ giữa hai bên cũng trở nên khó phân biệt hơn, mơ hồ giống như có hai cái đại nghiệp đoàn đang hợp tác chia đều thiên hạ. Đến lần này, hai cái đại nghiệp đoàn lại đồng thời đáp ứng lời mời trở thành đồng minh của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn, tựa hồ giống như đang cam chịu loại xu thế này.

Mặc dù là như thế, nhưng khi thấy Tinh Phi Ngân cùng Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh gặp nhau vẫn khiến Tứ Quý Hoa Khai phải toát mồ hôi lạnh một phen.

Nếu đây chỉ là một cuốn truyện tranh, thì lúc này toàn bộ các loại ống kính máy quay chắc hẳn đang đồng thời chĩa về phía hai người bọn họ, Tinh Phi Ngân và Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh sẽ cùng nhau tiến lên chụp chung một bức, cả không gian xung quanh sẽ vì thế mà sáng bừng lên bởi các loại tia chớp linh tinh…

Nhưng dù sao thì đây cũng không phải là đang ở trong truyện tranh gì cả, cho nên hai người cũng không tiến lại gần nhau, mà chỉ ngừng cước bộ đứng ở phía xa, hướng đối phương gật đầu.

Tứ Quý Hoa Khai vừa định nói gì đấy, thì chợt nghe Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh đã chỉ về phía sau lưng mình nói “Ta trông coi bên này”

Tinh Phi Ngân gật đầu “Hảo”

Vi thế mà hai người bọn họ cứ như vậy liền quay trở lại cửa thôn mình vừa mới đi vào, bắt đầu bố trí nhiệm vụ.

Đoàn nguyên lão do Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn phái ra đảm nhiệm tiếp đãi đại sứ song phương chờ bọn họ bố tri xong xuôi mới chợt phát hiện ra, chính mình dường như đã bị xem nhẹ. Bất quá như vậy cũng tốt, sức chiến đấu của hội viên Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn vốn sẽ không giống như Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cùng Đế Diệu nghiệp đoàn, bọn họ có ưu thế chính là đang ở sân nhà, địa hình cũng quen thuộc hơn, trợ ngại cũng ít hơn, tương đối thích hợp với việc trông coi sân giữa và phối hợp tác chiến với hai nghiệp đoàn kia.

Quan Miên nghiêng mặt đánh giá địa hình xung quanh để chuẩn bị tìm một chỗ kín đáo nào đó ngủ gà ngủ gật, nhưng đám người Thình Thịch Ái Mễ Mễ không hiểu sao lại giống như hình với bóng luôn luôn theo sát y, khiến kế hoạch nhàn hạ của y rất không thuận tiện.

“Các ngươi có thể đi theo bên người Tinh Phi Ngân” Quan Miên đề nghị.

Thình Thịch Ái Mễ Mễ nói “Đùi hội trường rất thô, người ôm nhiều lắm, chen chúc cũng không vào được, chúng ta vẫn là ôm người thì tốt hơn”

Quan Miên thẳng thắn nói “Ta chuẩn bị tìm một chỗ để nhàn hạ”

“…”

Đám người đi theo Quan Miên đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền lấy Thình Thịch Ái Mễ Mễ ra làm đại biểu, nói “Chúng ta giúp ngươi đánh yểm trợ?”

Quan Miên “Tốt nhất là che dấu ta giống như không hề tồn tại là được”

“Mộng Xuân!” Theo một tiếng hô to, Hà Kỳ Hữu Cô cưỡi Sư Thứu từ bầu trời lao xuống.

Thình Thịch Ái Mễ Mễ nhanh chóng chạy đến che trước mặt Quan Miên, hào khí ngất trời hồi đáp “Y không có ở đây!”

Sư Thứu xẹt qua đỉnh đầu hắn, dừng lại ở bên người Quan Miên, sau đó liền thấy Hà Kỳ Hữu Cô từ trên lưng Sư Thứu nhảy xuống, vừa mở miếng đã oán giận kêu to “Chế độ của Mộng Đại Lục đúng là không dành cho con người a, RZ (Nhân tra) sao lại có thể là tiếng chửi vậy được? Đây rõ ràng là một tính từ dùng để nói ra sư thật a”

Đối với ý nghĩa của hai chữ này, Quan Miên tướng đối hiểu biết “Ngươi nguyện ý sử dụng tính từ này để liên tưởng đến bản thân mình sao?”

Hà Kỳ Hữu Cô trừng to mắt “Nhưng hai chữ này cũng không phải là do ta tự sáng tác để biểu thị sự thật a” Hắn vừa mới dứt lời, thì liền cảm thấy phía sau lưng mình có một trận hàn khí đang đánh úp tới, theo bản năng quay đầu lại đã thấy Tinh Phi Ngân đang đứng nhìn hắn chằm chằm. Hà Kỳ Hữu Cô không khỏi hút một ngụm khí lớn, hỏi “Ngươi đi đường không phát ra tiếng động sao?”

Tinh Phi Ngân “Ngươi nên thử xem lại tai của mình”

Hà Kỳ Hữu Cô “Không cần tùy tiện nói xấu các cơ quan trên cơ thể ta, tất cả chúng nó đều rất chuyên nghiệp”

Tinh Phi Ngân lười cùng hắn cãi cọ, liền đơn giản nói “Đi theo ta”

Hà Kỳ Hữu Cô một phen giữ chặt cánh tay Quan Miên, hô lớn “Không, ta muốn cùng một chỗ với Mộng Xuân cơ”

Quan Miên đang định co rúm cánh tay lại, thì liền phát hiện ra tay y đã không thể cử động được.

Tinh Phi Ngân xoay người, cũng không quay đầu lại nói “Ngươi cũng đi theo luôn”

Quan Miên “…” Y vừa rồi hẳn là nên liều mạng rút lại cánh tay a.

Vẻ mặt của đám người Thình Thịch Ái Mễ Mễ trở nên đồng tình mà nhìn về phía Quan Miên. Thình Thịch Ái Mễ Mễ chân thành nói “Ngươi cứ an tâm mà đi đi, những sự tình mà ngươi còn chưa làm được, chúng ta sẽ cố gắng giúp ngươi hoàn thành”

Quan Miên “…”

Hà Kỳ Hữu Cô kéo tay Quan Miên đi về hướng Tinh Phi Ngân, vừa vặn đúng lúc này Minh Nguyệt Vô Ảnh cũng đang tiến đến đấy, khiến thân thể hắn nhất thởi trở nên căng thẳng.

Quan Miên đặt tay còn lại lên cánh tay Hà Kỳ Hữu Cô đang kéo lấy mình, thản nhiên nói “Ngươi mà còn cứ kéo ta, thì cả đời cũng không đuổi kịp bạn gái khác”

Hà Kỳ Hữu Cô hỏi “Vì sao?”

Quan Miên “Bởi vì nàng sẽ nhìn đến thống khổ của ta, mà nghĩ đến từ bỏ ngươi”

“…”

Hai người kéo trước kéo sau dần dần cũng đi được về phía Tinh Phi Ngân, nhưng đúng lúc này lại chợt nghe thấy Minh Nguyệt Vô Ảnh nói “Vì sao số lượng hội viên của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn lại tới ít như vậy?”

Điểm này lúc trước Quan Miên cũng đã phát hiện ra. Y lúc đầu vốn tưởng là do Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn có ít hội viên, nhưng hiện tại nghe được khẩu khí của Minh Nguyệt Vô Ảnh lại cảm thấy ẩn ẩn có chuyện gì đó.

Hà Kỳ Hữu Cô “Có thể là do bọn họ đang trong thời gian đọc sách đi”

Minh Nguyệt Vô Ảnh “Không đúng”

Hà Kỳ Hữu Cô ngoan ngoãn nói “Nga”

Tinh Phi Ngân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó thản nhiên nói “Chúng ta cùng Đế Diệu nghiệp đoàn liên minh, hắn là có thể thành công”

Minh Nguyệt Vô Ảnh im lặng một lát rồi nói “Ta mới nghe được chuyện gần đây có vài nghiệp đoàn đang định giở trò?”

Tinh Phi Ngân hờ hững nói “Không cần để ý làm gì”

Quan Miên có thể nghe hiểu được ý tứ của Minh Nguyệt Vô Ảnh. Nàng hiển nhiên là đang hoài nghi số lượng hội viên của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn đến đây ít như vậy, thì sau lưng chắc hẳn là đang che giấu một âm mưu gì đó.

Nhưng suy nghĩ của Quan Miên rất nhanh bị cắt đứt, bởi Tứ Quý Hoa Khai đã đột nhiên hương lại gần đây nói “Hội trưởng đã giao nhiệm vụ”

Tinh Phi Ngân gật gật đầu, phát ra lời mời xin liên minh.

Qua một láy, thì tất cả hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đều thu được tin tức.

[Hệ thống]: Ở trước khao khát của ma thú, nhân loại quyết định đem mặt trận thống nhất thành một. Tinh Nguyệt nghiệp đoàn vươn tay nắm lấy Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn, hai đại nghiệp đoàn trở thành liên minh, cùng nhau đứng lên ngăn chặn địch! Thật khiến chúng ta chờ mong.

[Hệ thống]: Ở trước khao khát của ma thú, nhân loại quyết định đem mặt trận thống nhất thành một. Đế Diệu nghiệp đoàn vươn tay nắm lấy Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Tinh nguyệt nghiệp đoàn, tam đại nghiệp đoàn trở thành liên minh, cùng nhau đứng lên ngăn chặn địch! Thật khiến chúng ta chờ mong.

.

.

.

Hết chương 74./

– Giải thích tên nhân vật:  

Tứ Quý Hoa Khai: nghĩa là hoa nở bốn mùa.

– Giải thích nghĩa của từ:

Nhân tra: Đại khái như muôn nói đến kẻ chuyên sống giả tạo, lừa đảo người khác.
Chuơng 75: Viện trợ hai bên (Hạ)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

.

Ma thú khao khát lại lần nữa xuất hiện.

Tuy vậy nhưng lần này Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đã phi thường có kinh nghiệm mà bắt đầu bày bố trận. Thân thể to lớn của ma thú so với lần trước cũng không sai biệt lắm, nhưng lại chia ra thành một đội quân trên trời và một đội quân dưới nước, buộc hệ phụ trợ và hệ tín ngưỡng phải cưỡi kỵ thú bôn ba từ trên trời xuống dưới đất.

Quan Miên bị Hà Kỳ Hữu Cô kéo đến bên người, mà hắn lại theo Tinh Phi Ngân xông pha tiền tuyến, thành ra bản thân Quan Miên cũng bất tri bất giác bị kéo vào vùng nước sôi lửa bỏng.

Hà Kỳ Hữu Cô nhìn tới Quan Miên cái gì cũng không làm, ngoại trừ tự mình thêm huyết cùng uống huyết bình ra, liền an ủi nói “Yên tâm, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt”

Hắn vừa dứt lời, thì đã bị Quan Miên nhanh chóng đẩy mạnh sang một bên.

Lúc này đột nhiên nghe thấy Tinh Phi Ngân cả giận nói “Ai?!”

Hà Kỳ Hữu Cô lập tức lấy lại tinh thần, sau đó liền phát hiện ra có kẻ đang trà trộn vào giữa đám hội viện cùng má thú, nhân lúc bọn họ không đề phòng liền tiến lên đánh lén.

Tứ Quý Hoa Khai nguyên bản đang ở hậu phương, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy thành viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn quay sang khai chiến lẫn nhau, liền vội vàng tiến đến hỏi “Có chuyện gì vậy?”

Tinh Phi Ngân nói “Có kẻ đánh lén”

Tứ Quý Hoa Khai sửng sốt, lập tức ý thức được trong này còn có nhiều người khác không phải là thành viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn. Vào loại thời điểm này lại đi đánh lén Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết bọn chúng đang nhằm vào Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn. Hắn nhanh chóng nói “Ta đi báo cho hội trưởng”

Tinh Phi Ngân không để ý đến hắn, mà chỉ nhanh chóng chia hội viện ra thành nhiệu đội ngũ khác nhau, cùng tiến lên khai chiến lại những kẻ vừa đánh lén, ngoài ra làm thế cũng vì để tránh cho họ không bị nhất tâm nhị dụng, càng rơi vào thế bị động sâu hơn.

Quan Miên đứng tránh ở trong đám hội viên, đưa mắt quan sát đám người kia.

Bọn họ mặc thống nhất một loại hắc y phục, trên mặt che vải cotton, giống hệt với những bộ quần áo dạ hành tiêu chuẩn trên phim truyên hình. Tay cầm vũ khí bình thường, chính là loại vũ khí có thể dễ dàng mua được trong các cửa hàng của NPC, không hề khảm thêm đá quý. Nói cách khác, bọn họ từ đầu tới cuối đều không lộ ra bất kỳ điểm gì cho thấy thân phận đánh lén của mình.

Đây chắc chắn là một âm mưa đã được tính toán từ trước.

Quan Miên vừa nghĩ, vừa nghiêng mình né tránh kẻ đang xông tới.

Nhưng  tốc độ của y cùng với ý thức lại hoàn toàn không ăn nhập với nhau. Nói cách khác, vào thời điểm ý thức của y đã vọt ra xa vạn dặm, thì thân thể kỳ thật mới di chuyển được trên dưới mười tám mét. Đây quả nhiên là một sự tình vô cùng thống khổ, bởi vì Quan Miên chỉ có thể trơ mắt nhìn cây đao kia bổ xuống từ trên đầu mình, sau đó đầu y khẽ run lên một chút rồi nhanh chóng biến thành bạch quang bay về âm phủ.

Âm phủ lúc này đã tụ tập không ít người.

Làm ngươi ta kinh ngạc, chính là trong đó tập trung rất đông hội viên của phân hội Mã Tặc đến từ Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.

Những thành viên này đang định bước ra ngoài, thì lại nhìn thấy nguyên lão nhà mình tự dưng xuất hiện ở đây, liền chạy đến chào hỏi.

Quan Miên hỏi “Ma thú rất khó đánh sao?”

Các thành viên lúc này đều oán giận noi “Ma thú quả nhiên quá mạnh, mới được nửa đường mà đã giết không ít người”

“Nguyên bản chúng ta đối phó ma thú cũng rất căng thẳng rồi, mà còn có kẻ cố tình xông vào phá hoại, khiến chúng ta không thể chống đỡ được nữa”

Quan Miên cau mày hỏi “Thôn trang của Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn cũng bị tập kích sao?”

Thành viên “Đúng vậy a. May mắn là Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn còn liên minh với cả Sa Mạc nghiệp đoàn cùng Nhu Ti nghiệp đoàn, bằng không bọn họ cứ xác định vững chắc là chống đỡ không nổi”

Quan Miên lại hỏi qua một số chuyện về y phục cùng vật dụng của mấy kẻ đánh lén xong, sau đó mới nói “Các ngươi vất vả rồi”

Thành viên “Nguyên lão Mộng Xuân cũng vất vả a”

An ủi nhau xong, bọn họ lại tự mình quay về chiến trường cũ, chiến đấu hiện tại vẫn chưa đến hồi chấm dứt, nên bọn họ vẫn phải vất vả hơn một tiếng đồng hồ nữa thì tất cả mới xong xuôi.

Lúc Quan Miên quay lại thôn trang của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn, thì đội ngũ bảo vệ đã rơi vào thế hạ phong, đại bộ phận ma thú đã vọt hết vào cổng thôn trang, không ngừng quậy phá tàn sát bừa bãi mọi thứ. Đằng sau mông bọn chúng, chính là tất cả hội viên của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn đang liều mình đuổi theo.

Một tiếng “Ầm” thật lớn vang lên.

Một tòa nhà dân cứ như vậy mà sụp xuống.

Thành viên của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn bắt đầu trở nên kích động, mà kêu rung trời.

Quan Miên cũng không nhìn nữa, quay đầu trở lại chiến trường.

Lúc này người chơi đánh lén đã càng ngày càng ít đi, cơ bản đều đã bị vây vào cùng một chỗ. Hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn lại bắt đầu chuyển trọng tâm sang bảo vệ thôn trang. Vào loại thời điểm này, cho dù Quan Miên có không tình nguyện đi chăng nữa, những y cũng không dày mặt đến nỗi đi tìm một vị trí không người để nghỉ ngơi. Y một bên đi vòng vào các khe hở của thôn trang, một bên lặng lẽ tìm kiếm các đội ngũ có cấp bậc tương đối cao, rồi thình lình phát động công kích cùng tương trợ thêm huyết cho bọn họ. Một đội ngũ có cấp bậc cao thì hệ số công kích ra ngoài cũng cao hơn, cho nên ma thú sẽ không có khả năng bỏ lại bọn họ để quay đầu sang cắn y.

Nhưng trường hợp ít khi xảy ra cũng không phải là hoàn toàn không tồn tại.

Tuy Quan Miên đã tận lực làm cho bản thân mình trở nên nhỏ bẻ hoặc coi như không có ở trước mặt ma thú, nhưng chẳng hiểu sao mà y vẫn cứ oanh oanh liệt liệt hy sinh đến năm lần. Sau rất nhiều cuộc trao đổi giữa các người chơi, thì y mới phát hiện ra năm lần tử này vẫn được coi là ít so với bình quân số lần chết của người chơi. Có một hội viên bởi vì kỵ thú bay quá nhanh, xông vào trận chiến hết sức tích cực, cho nên hắn đã chết tổng cộng là 12 lần, được công nhận là đội trưởng của đội ngũ chết nhiều nhất.

Hơn hai tiếng cuồng quay trong chiến đấu cuối cùng cũng kết thúc.

Ma thú biến mất, lưu lại một đống hỗn loạn trên chiến trường cho người chơi.

Nguyên bản thôn trang đẹp đẽ trước kia bây giờ đã không còn, Quang Minh thần điện bị sập mất một nửa, con đường vốn đã được tu sửa thẳng tắp nay bị ma thú giẫm đến gồ ghề.

Tuy đây không phải là thôn trang của mình, nhưng cũng không ít hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cảm thấy đau lòng.

Bất qua, cuối cùng nhiệm vụ bảo vệ thôn trang đã hoàn thành.

Đế Diệu nghiệp đoàn cùng Tinh Nguyệt nghiệp đoàn trở thành đồng minh cũng nhận được một ít phần thưởng có lợi về cho bản thân, nhưng so với số lượng quà tặng lúc Tinh Nguyệt nghiệp đoàn hoàn thành nhiệm vụ vẫn là ít hơn rất nhiều. Diệu Minh gửi lời cảm tạ đến song phương hội trưởng, cũng tự tay tặng cho bọn họ một phần lễ vật tư nhân, coi như quà báo đáp vì bọn họ đã giơ tay sang giúp đỡ Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn.

Lễ vật là gì thì Quan Miên không thấy rõ, nhưng y lại để ý lý do tại sao Diệu Minh đưa quà cho bọn họ…

Nhiệm vụ hoàn thành, Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cùng Đế Diệu nghiệp đoàn cũng đường ai nấy đi.

Trở về Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, Quan Miên đang định ghi chép lại số phần thưởng nhận được trong hôm nay, thì liền nhìn thấy Tinh Phi Ngân, Hà Kỳ Hữu Cô, Minh Nguyệt Vô Ảnh cùng nhau tiến vào.

Vừa vào cửa, Tinh Phi Ngân đã đi thẳng vào vấn đề hỏi “Ngươi thấy thế nào?”

Quan Miên “Lưỡng bại câu thương”

Phân hội Mã Tặc cũng đã trở lại, nghe nói thôn trang của Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn so với Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn còn bị phá hủy nhiều hơn. Dù sao thì tổng thực lực của Sa Mạc nghiệp đoàn cùng Nhu Ti nghiệp đoàn cũng không bằng Đế Diệu nghiệp đoàn cùng Tinh Nguyệt nghiệp đoàn gộp lại, bọn họ còn không có kinh nghiệm trong việc trả nhiệm vụ, khiến cho một thôn trang đang hảo hảo gần như là bị hủy hoại trong chốc lát.

Hà Kỳ Hữu Cô “Các ngươi đang nói gì vậy?”

Quan Miên “Hôm nay, hội viên của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn không phải là tới rất ít sao?”

Hà Kỳ Hữu Cô “Ân, làm sao vậy?”

Quan Miên “Bọn họ hẳn là đã lên kế hoạch đánh lén thôn trang của Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn từ trườc”

“A?” Hà Kỳ Hữu Cô mới vừa mới há mồm, lại phát hiện âm thanh từ cổ họng của mình không có vọng lại, mà là truyền đến từ phía sau. Bạch Thảo Bao giật mình mà đi tới “Hôm nay giết chúng ta chính là Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn sao?”

Quan Miên “Nói đúng ra, bọn họ không phải muốn giết ngươi, mà là Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn. Nhưng tại các ngươi không mặc đồng phục, cho nên mới bị ngộ sát”

Bạch Thảo Bao đang định chửi ầm lên vài câu để biểu đạt sự bực tức của mình, thì lại nhớ đến bốn bức tường lạnh như băng của ngục giam đành phải nhịn xuống.

Tinh Phi Ngân “Nhất Trụ Kinh Thiên cũng phái người đánh lén thôn trang của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn?”

Hà Kỳ Hữu Cô “Bọn họ hẳn là nên trở thành thông gia đi. Loại chuyện này đã đi xa đến vậy, tốt nhất là hòa thân cho dễ dàng giải quyết”

Bạch Thảo Bao “Không đúng. Hiện nay, Sa Mạc nghiệp đoàn cùng Nhu Ti nghiệp đoàn đang đứng về phía Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn. Mới trước đây, Sa Mạc nghiệp đoàn không phải cũng bị Nhất Trụ Kình Thiên tính kế trở thành kẻ chịu tội thay sao? Hiện tại sao lại trở thành đồng minh của bọn họ?”

Hà Kỳ Hữu Cô “Cái gì Sa Mạc nghiệp đoàn? Cái gì chịu tội thay? Ta mới đi dạo xung quanh trường học có 1 vòng, mà sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Hắn lập tức trừng mắt nhìn Tinh Phi Ngân, nói “Ngươi không thể thường xuyên kể chuyện bát quái cho ta nghe được sao?”

Tinh Phi Ngân “Vì sao ngươi không qua được kỳ thi?”

Hà Kỳ Hữu Cô mếu máo.

Quan Miên “Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn có quan hệ rất tốt với Đế Diệu nghiệp đoàn, mà lần trước chúng ta giao trả nhiệm vụ thì bọn họ lại chạy tới hỗ trợ, cho nên dựa vào các yếu tố trên, chúng ta cùng bọn họ đã trở thành liên minh ba nghiệp đoàn với nhau.”

Minh Nguyệt Vô Ảnh “Cho nên mấy nghiệp đoàn kia mới trở thành đồng minh, để đối kháng lại chúng ta?”

Bạch Thảo Bao “Ta… C! Bọn họ cũng quá âm hiểm đi. Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn một bên mượn tay chúng ta giúp đỡ, một bên lại nghĩ cách muốn đối phó lại với chúng ta.”

Quan Miên “Dựa vào tình hình trước mắt, thì chúng ta cũng không được coi là đang đứng chung một thuyền với Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn.”

Bạch Thảo Bao “Vậy chúng ta ở đâu?”

Quan Miên hồi đáp “Trung gian.”

Hà Kỳ Hữu Cô có chút phản ứng không kịp “Không phải trong Mộng Đại Lục, chúng ta cùng Đế Diệu nghiệp đoàn là địch thủ của nhau sao? Như thế nào chỉ trong chớp mắt, chúng ta lại trở thành trung gian rồi? Điều này cũng quá nhanh chóng đi!”

Tinh Phi Ngân “Là chuyện tốt”

Quan Miên gật đầu đồng ý. Đây quả thật là chuyện tốt.

Nhìn tình thế trước mắt. Bởi vì vụ tập kích thôn trang lần trước, mà Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn, đã trở thành hai nghiệp đoàn không bao giờ có khả năng liên minh với nhau. Tuy Sa Mạc nghiệp đoàn thiếu chút nữa cũng bị Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn hãm hại, nhưng đây cũng chỉ là thiếu chút nữa, chứ thực tế cũng không có tổn thất gì. Hơn nữa, bọn họ cùng Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng có ân oán cũ với nhau. Cho nên căn cứ vào lý luận “địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu”, thì việc bọn họ trở thành đồng minh cũng không nằm ngoài suy đoán của nhiều người. Mà Nhu Thu nghiệp đoàn có thể nói là nghiệp đoàn nhỏ yếu nhất trong lục đại công hội, các nàng không có thù hận với bất kỳ nghiệp đoàn nào, chính bởi vậy mà đồng ý trở thành đồng mình cũng không cần chớp mắt. Các nàng cũng có thể đầu nhập vào Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn, nhưng bởi vì lực lượng quá yếu cho nên sẽ không có quyền lên tiếng nhất định trong vài việc. So sánh đi so sánh lại, thì Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn cùng Sa Mạc nghiệp đoàn cần lực lượng đối kháng lại Đế Diệu nghiệp đoàn cùng Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn rất cấp bách, cho nên đối với nhu cầu muốn gia nhập của Nhu Ti nghiệp đoàn sẽ coi trọng hơn, địa vị tự nhiên sẽ bất đồng to hơn.

Kề từ ngày đó, thể lực của ba nghiệp đoàn liên minh kia luôn chống lại thế lực của Đế Diệu nghiệp đoàn cùng Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn. Tinh Nguyệt nghiệp đoàn trở thành kẻ đứng ngoài cuộc, tùy thời có thể trình diễn vai trò ngư ông đắc lợi một cách tốt đẹp nhất.

Tuy cho tới hiện tại mới có vài đại công hội hoàn thành việc lập thôn trang, rồi tương lai Thành Chiến vẫn còn đang ở rất xa, nhưng thế lực đối kháng đã lén lút hiện hình rồi.

.

.

.

Hết chương 75./

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro