
Trở Về - Rời Đi
Chuơng 70: Trở về – Rời đi (Thuợng)
.
.
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
.
Quan Miên quay mặt nhìn xung quanh.
Hắc Ám Đại Công thấy vậy liền hỏi “Ngươi đang tìm gì?”
“Hiện trường thứ nhất của vụ án”
“Nga?”
“Ngươi đã sạch sẽ hủy thi diệt tích rồi sao?”
Hắc Ám Đại Công mỉm cười “Với tình hình hiền tại thì ta đây chỉ có thể nói với ngươi một câu, đó là hắn đã thức thời, tránh được một kiếp”
Hai người vừa nói, vừa đi sâu vào bên trong.
Quan Miên “Nếu cần, thì lần sau ra sẽ giúp nguơi dụ dỗ hắn đến đây”
“Giải quyết trong trò chơi cũng chẳng làm được gì cả” Hắc Ám Đại Công ngừng một chút rồi hỏi “Ngươi và hắn quen nhau ở hiện thực sao?”
Quan Miên dựa theo bản năng mà lảng tránh vấn đề này. Cứ nhìn vào việc y đối với trò chơi đã ngày càng hãm sâu, không chỉ còn đơn giản là giải trí mà đã gặp và quen biết rất nhiều người, nhưng cũng không phải vì thế mà y nguyện ý sinh ra gút mắc với bọn họ ở hiện thực.
“Ngươi không cần trả lời” Đôi mắt của Hắc Ám Đại Công nhìn thẳng về phía trước “Nếu ngươi thật sự muốn nói ra đáp án, thì đã trả lời rất nhanh”
Quan Miên mím môi, tựa hồ đối với việc hắn thông qua phản ứng của mình mà có thể dễ dàng đoán được tâm tư, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm “Ta chỉ là cần chút thời gian để nuốt nước miếng”
Hắc Ám Đại Công cười khẽ “Được rồi. Trở lại chuyện chính thôi, ngươi cảm thấy bướm và hoa trong sơn cốc thế nào?”
“Bọn chúng đều là có quy luật”
“Đồng ý”
“Ta lúc trước vẫn thực nghi hoặc về khoảng cách tấn công của con bướm”
“Ân” Hắc Ám Đại Công dùng câu trả lời ngắn gọn để cổ vũ y tiếp tục nói.
“Sau đó ta liền phát hiện ra quy luật. Nếu trong vòng 10m chỉ có 1 con bướm thì phạm vi công kích của nó là 2m. Nhưng nếu có 2 con bướm thì phạm vi công kích lại tăng lên 2,17m, 3 con sẽ là 3,18m. Cho nên, nếu dựa theo quy luật này thì ta sẽ có công thức đơn giản tính số bướm trong phạm vi 10m. Đầu tiên, đặt số con bướm là X, khi X =1 thì phạm vi công kích = 2, khi X ≥ 2, thì phạm vi công kích = 2X+(0. 15+0.01X).”
Hắc Ám Đại Công nghiêng đầu nhìn y một cái.
Quan Miên tiếp tục nói “Loài hoa biến dị kia cũng thế, nếu chỉ để ý qua thì bọn nó hành động theo kiểu tùy cơ, nhưng thực chất lại có quy luật. Nếu ngươi nhìn kỹ, sẽ thấy toàn bộ hoa viên này đều được cấu tạo như nhau, mà lượng hoa biến dị cũng chỉ được tính từ 1 cho đến 9 bông. Nếu chúng ta giết chết 9 bông hoa bình thường, thì sẽ có 9 bông hoa khác trở nên biến dị tạo thành đại cửu cung, sau đó trình tự cứ như thế tiếp tục”
Hắc Ám Đại Công ý vị thâm trường nói “Người bình thường hẳn là sẽ không chú ý đến những điểm này”
Quan Miên lại không cảm thấy gì cả, bình thản nói “Sơn cốc này có thể là do trung cấp giáo sư thiết kế ra”
Hắc Ám Đại Công nở nụ cười “Hoặc lão sư dạy số học”
“Ân. Trong lớp hắn hẳn là có trên dưới 59 học sinh”
“Hắn đại khái là bị các học sinh chửi rủa là con quỷ lòng dạ hiểm độc”
“Thậm chí còn bị hói đầu”
Một hình ảnh rất sống động về lão sư hói đầu lòng dạ hiểm độc cùng lúc hiến lên trong trí não hai người, thật giống như ông ta đang thực sự tồn tại ở đâu đó.
Hắc Ám Đại Công dừng bước, hỏi “Ngươi nghĩ ra biện pháp đối phó với bọn chúng chưa?”
Quan Miên nhìn tới phong cảnh yên tĩnh duyên dáng trước mắt, liền phi thường quyết đoán mà lắc đầu “Cho dù ta có nghĩ ra, thì với tốc độ hiện tại cũng không đủ để ứng phó”
Hắc Ám Đại Công từ trong bọc lấy ra một quả trứng Rơi ném cho y.
Quan Miên liền đưa tay tiếp lấy
Hắc Ám Đại Công nói “Ba mươi tám cấp có thể sử dụng”
Quan Miên cũng có một quả biên bức đản như thế này, chính là lễ vật gặp mặt lúc trước Hà Kỹ Hữu Cô đưa cho y, bất quá nó cần năm mươi cấp mới có thể nở ra, vì vậy nên y hiên tại vẫn đi bộ thay cho kỵ thú.
Hắc Ám Đại Công “Tốc độ cũng không tệ lắm… Nếu ngươi không muốn để ta nhìn thấy bộ dạng ấp trứng của mình, thì ta có thể nhắm mắt vào”
Quan Miên cúi đầu nhìn quả trứng trong tay. Lấy tính cách của y mà nói, thì đối với những vật có lai lịch sạch sẽ lại tự nhiên bay tới túi tiền của y, thì dù có muốn hay không cũng nhất định phải lấy. Nhưng nghĩ đến vật này là do Hắc Ám Đại Công đưa cho, không hiểu sao trong lòng y nhiều ít lại có chút không thoải mái. Loại cảm giác không thoải mái này bắt đầu xuất hiện từ ngày ở trên phi thuyền, Hắc Ám Đại Công nói ra kế hoạch lúc sau mươi tuổi của hắn. Nguyên bản chỉ là một món quà bình thường nhưng lại được cái kế hoạch kia phụ trợ cho, khiến y có cảm giác hắn giống như đang cố gắng lấy lòng mình.
“Giữa hoa với trứng, ngươi cảm thấy trứng càng khó chấp nhận hơn sao?” Hắc Ám Đại Công lẳng lặng ôm ngực, mỉm cười mà giống như không cười nhìn y.
“Hoa?” Quan Miên hơi sửng sốt, lập tức liền nhớ tới đóa hồng vào đêm tình nhân của Mộng Đại Lục. Chẳng lẽ Hắc Ám Đại Công biết người gửi hoa hồng cho y là Phồn Tinh Hữu Độ sao? Nhưng loại khả năng này thật sự là quá nhỏ đi. Ngoài ra, y cũng không nghĩ là Phồn Tinh Hữu Độ sẽ đem chuyện này kể ra lung tung, nhất là với lão đối thủ của mình. Nhưng lúc ấy trừ bỏ y ra, đích xác không có người thứ hai nào ở đấy cả.
Là ai đã tiết lộ chuyện này ra ngoài? Hay phải nói…
…
Đúng lúc này, có một con tiểu tinh linh vuơn cánh bay tới đậu trên vai Quan Miên.
Quan Miên mượn cớ phải xem thư, tiện tay nhét quả trứng vào lại trong ngực Hắc Ám Đại Công.
Thư này cự nhiên là do Hà Kỳ Hữu Cô gửi tới, hắn mở đầu liền liên tục hỏi mười câu “Nguơi có nhớ ta hay không?”, sau đó liền tự quyết định mà trả lời “Ta biết ngươi nhất định là rất nhớ ta mà. Cho nên vì nỗi khổ tương tư của ngươi, mà ta đã tự dâng mình tới cửa rồi này. Người ta hiện tại đang ở trong thôn trang chờ người đó, nguơi mau trở về nha”
Quan Miên thu hồi thư xong, liền quay sang nhìn Hắc Ám Đại Công nói “Ta có việc phải quay về trôn trang một chuyến”
Hắc Ám Đại Công không dấu vết mà thu lại biên bức đản, sau đó triệu hồi ra Dực Long, nói “Ta đưa ngươi về”
Quan Miên không từ chối. Y vừa mới cự tuyệt quả trứng kia xong, hiện tại cũng không muốn làm rõ ràng một số việc khác. Với nhãn lực cùng đầu óc của Hắc Ám Đại Công, chắc hẳn là không thể không nhìn ra tâm tư hiện tại của y.
Dực Long luợn vài vòng trên không trung của sơn cốc Mễ Đặc Nhĩ xong, sau đó mới hướng về phía thôn trang của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn bay đi.
…
Từ trên bầu trời nhìn xuống Mộng Đại Lục thật sự rất khác biệt. Đây có lẽ chính là một trong số những nguyên nhân, khiến nhiều người tôn sùng các loại trò chơi trên internet, bởi vì cảnh sắc ở đây hoàn toàn bất đồng với hiện thực ở chỗ nó phong tình hơn rất nhiều.
Mộng Đại Lúc có cảnh sắc hoàn toàn không bị ô nhiễm, mà còn là giữ nguyên diện mão nguyên thủy ban đầu. Cho nên, đối với những người phải sống ở “một trái đất đã trải qua hàng trăm năm cố gắng khôi phục mức ô nhiễm” mà nói, thì phong cảnh nơi đây chính là điều họ mong muốn nhưng không thể cưỡng cầu.
…
Dực Long rất nhanh bay vào vùng trời của đệ nhất thôn trang.
Tuy là hiện tại cũng có rất nhiều người chơi khác đang cưỡi kỵ thú bay loạn trên trời, nhưng cả người chỉ thuần thúy một màu đen giống như Dực Long lại có mỗi một, khiến không ít người chơi phải ngẩng đầu lên nhìn.
Dực Long xẹt qua toàn bộ thông trang, sau đó dừng lại ở cửa thôn.
Quan Miên từ trên lưng Dực Long nhảy xuống, hướng về phía Hắc Ám Đại Công nói “Cảm ơn”
“Trưởng bối từng dạy ta, sau khi cuộc hẹn kết thúc thì phải đưa đối tượng hẹn hò về nhà là nghĩa vụ của mỗi nam nhân.”
“Lúc trưởng bối của ngươi nói ra lời này, hẳn là có thuận tiện phân phối một vị thục nữ đứng ra để cùng ngươi diễn tập đi”
Hắc Ám Đại Công mỉm cười “Đúng vậy. Cho nên ta hiện tại chỉ có thể chính mình đi tìm”
“Ta đây chúc ngươi sớm tìm được trong tương lai”
Hắc Ám Đại Công khẽ chọn lông mày “Ta cảm thấy tương lai cách ta thật sự rất gần” Nói xong, hắn liền đưa mắt nhìn các hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đang dũng mãnh tiến ra từ thôn trang “Hôm nay ta thật sự rất vui vẻ, thật sự mong chờ lần luyện cấp tiếp theo. Tạm biệt”
Dực Long rất nhanh bật mạnh lên không trung, chậm rãi hóa thành điểm đen nhỏ, sau đó dần biến mất.
“Xuân…Mộng…Bất…Tỉnh…”
Quan Miên quay đầu nhìn lại, liền thấy Hà Kỹ Hữu Cỗ đang dùng một tư thế cực kỳ khoa trương tiến về phía y “Cuộc thi đạt tiêu chuẩn chứ?”
Động tác của Hà Kỳ Hữu Cô đình chỉ ngay lập tức, một lúc lâu sau mới giận dữ nói “Ngươi không thể không chọc khoáy vào nỗi đau của người ta sao?”
“Ta nghĩ đây là câu hỏi được sử dụng nhiều nhất trong đại đa số đệ tử”
“Ta được xếp vào nhóm người không đi theo đại đa số”
“Nguyên lai hiện tại, người không thích nghe đạo lý cũng là có nguyên nhân a”
“…” Hà Kỹ Hữu Cô im lặng không trả lời, sau đó đột nhiên đền gần Quan Miên nói “Đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi bắt đầu từ khi nào lại có quan hệ tốt như vậy với Hắc Ám Đại Công a? Cự nhiên còn là bỉ dực song bay nữa?!”
“Ngữ văn lần này của ngươi nhất định sẽ thất bại”
“Ta là sinh viên”
Quan Miên phi thường phối hợp mà sửa lại “Môn đại học ngữ văn lần này của ngươi nhất định sẽ thất bại”
“Chuyên ngành của ta là kế toán”
Quan Miên kinh ngạc mà nhìn hắn “Ngươi tốt nghiệp xong dự định sẽ theo ngành đó sao?”
“…Không định làm thì ta học làm gì?” Hà Kỳ Hữu Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp “Cho dù ta có không muốn công tác, thì chính phủ cũng sẽ không cho phép đâu. Hơn nữa, ta cũng không có đủ tiền để trả khoản thuế tự do khổng lồ kia”
Quan Miên nhìn hắn chằm chằm rồi hỏi “Sau khi tốt nghiệp sẽ làm kế toán sao?”
Hà Kỳ Hữu Cố nhìn ánh mắt sáng quắc của y, liền bắt đầu hơi do dự nói “Đại khái là thế đi”
Quan Miên im lặng.
Hà Kỳ Hữu Cô lại thêm vào một câu “Cũng có thể ta sẽ đổi nghề khác”
“Nếu rảnh thì ngươi có thể tự học chuyên ngành ngữ văn hệ đại học xem sao” Quan Miên đề nghị.
“…” Khi hắn trở về, nhất định sẽ mang tất cả các loại sách ngữ văn từ nhỏ đến lớn bán hết đi.
Lúc hai người còn đang nói chuyện, thì từ thôn trang đột nhiên bộc phát một trận thanh âm ồn ào.
Hà Kỳ Hữu Cô và Quan Miên liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng hướng vào bên trong xem thử có chuyện gì xảy ra.
Khi bọn họ đi đến cửa Quang Minh thần điện, thì nhìn thấy Vô Song đang bị một đám ngươi vây vào chính giữa, hầu như người nào cũng mở miệng hướng hắn chúc mừng điều gì đó.
Vô Song đỏ mặt nói tạ ơn, nhưng khuôn mặt lại không che được nét vui mừng.
“Vô Song, ngươi phải lập gia đình sao?” Hà Kỳ Hữu Cô liều mạng chen vào đám người đông như kiến cỏ, lớn tiếng hỏi.
Vô Song sửa sai “Là thú lão bà!”
Hà Kỳ Hữu Cô chấn động “Thật sao? Ngươi lập gia đình ở trong hiện thực hả?”
Vô Song dường như có chút xem thường nói “Đương nhiên. Trong trò chơi cũng đâu thể kết hôn a”
Khi toàn bộ tin tức kết hôn ở võng du trở nên thịnh hành, thì nó đã bị sở quản lý truy cứu một lần. Sau đó, do mức độ nghiêm trọng của vấn đề lại càng ngày càng tăng. Cho nên hôn nhân trên internet chỉ được trò chơi thừa nhận, chứ không được chính phủ thừa nhận, như vậy thì đến tột cùng… nó có được công nhận giống như là đã kêt hôn ở ngoài đời không? Cứ việc hai bên không hề có tiếp xúc trong hiện thực, nhưng lại chỉnh cảm giác tại trò chơi lên đến 95%, sử dụng sóng điện não sinh ra cảm xúc gần như giống hệt hiện thực, thì đối với nhiều ngoạn gia, tình yêu trên internet cùng tình yêu ngoài đời cũng chẳng khác nhau là mấy.
Nhưng về sau hôn nhân trên internet bị chính phủ cưỡng chế, yêu cầu tất cả các công ty trò chơi phải hủy bỏ, cũng cường điệu việc nhân dân phải đến cục hôn nhân để đăng ký đầy đủ các thủ tục hợp pháp mới được coi là đã kết hôn. Vì vậy, Mộng Đại Lục cũng không hề cài đặt loại kết hôn ảo tưởng này vào làm gì cả.
Hà Kỳ Hữu Cô nghĩ một lúc rồi nói “Vậy ngươi về sau vẫn online chứ?”
Vô Song do dự “Có thể là sẽ ít lên hơn”
Hà Kỳ Hữu Cô có chút cô đơn mà cúi đầu. Bình thường những người ít online sẽ dần dần trở thành không onl nữa. Vô Song là một trong những thành viên kỳ cựu của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, tuy rằng hai người bọn họ cũng không tính là thân thiết, nhưng cứ nghĩ đến việc Vô Song đang chậm rãi rời bỏ trò chơi, lại khiền lòng hằn trở nên mất mát nhiều hơn.
Không khí vui vẻ bị cảm giác ly biệt hòa tan vài phần.
Mọi người cũng trở nên im lặng hơn.
Quan Miên nghiêng người chen vào giữa đám đông, vỗ vỗ bả vai Vô Song nói “Chúc mừng” Câu chúc mừng này của y nhiều ít cũng mang theo vài phần hâm mộ. Tuy không phải là quá hâm mộ vì hắn thú được lão bà, mà là cực kỳ hâm mộ vì hắn có thể dễ dàng tìm được lý do để kỳ thác vào hiện thực thay thế cho internet. Vô luận võng du có phấn khích cỡ nào, thì con người ta vẫn phải sinh hoạt chính ở trong hiện thực không phải sao?
Vô Song cầm lấy tay y, ngại ngùng mỉm cười nói “Cảm ơn”
.
.
.
Hết chương 70
Chuơng 71: Trở về – Rời đi (Trung)
.
.
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
.
Cảm xúc quả nhiên có thể lây bệnh. Vô Song nhìn khuôn mặt càng ngày càng bi thương của mọi người, rốt cục nhịn không được nói “Ta vẫn còn chưa đi mà”
Hà Kỳ Hữu Cô tức giận “Sớm hay muộn cũng phải về nhà người khác thôi”
Vô Song có chút buồn bực “Ta là chuẩn bị kết hôn, chứ không phải bị đem đi hòa thân a”
Quan Miên gật đầu “Tính ra thì hòa thân đối với nghiệp đoàn còn có chút cống hiến”
Vô Song “…” Hắn hôm nay thượng võng du, hẳn là chưa có xem hoàng lịch đi.
Quan Miên nhìn bốn phía hỏi “Bạch Thảo Bao đâu?” Lấy tích cách của hắn, thì hẳn là sẽ không có khả năng buông tha cho cơ hội giúp vui này.
Vô Song “Hôm nay, là đến phiên hắn dọn dẹp phế tích a” Để cam đoan là tất cả các ngươi chơi đều có thể tích cực tham gia vào công cuộc xây dựng thành thị, Tinh Phi Ngân đã phân chia các hội viên thành nhiều ban khác nhau, mỗi ban thay phiên nhau làm trong một giờ. Lại nhắc tới, từ khi Tinh Nguyệt nghiệp đoàn nhận được danh hiệu Đệ nhất thôn trang đến này, thì số lượng hội viên xin gia nhập đã tăng lên như thủy triều gặp gió, giúp cho nghiệp đoàn trước mắt không hề thiếu nhân công làm việc.
Nghe đến dọn dẹp phế tích, Hà Kỳ Hữu Cô liền vui mừng hẳn lên, nói lớn “Đi, chúng ta cũng thử gia nhập xem sao!”
Vô Song “Học kỳ này ngươi không cần thi lại sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Hà Kỳ Hữu Cô lập tức trở nên u sầu.
Quan Miên giả vờ kinh ngạc nói “Thì ra thi hỏng còn được thi lại a”
Hà Kỳ Hữu Cô nghiến răng nghiến lợi “Kế toán tài chình cùng Hạch toán giá thành của ta chỉ cần một chút nữa là đã qua được rồi đó”
Vẻ mặt Vô Song lộ ra nét kinh ngạc chân chính “Thế mà chỉ có hai môn thôi sao?”
Quan Miên “Hai môn này là cần một chút nữa mới qua, nhưng kể cả có thiếu một chút của một chút đấy cũng là không qua đi”
Hà Kỳ Hữu Cô “…” Hắn lúc trước hẳn là nên tim một bằng hữu ngu ngốc đến làm bạn a.
Vô Song nhìn ánh mắt đáng thương của Hà Kỳ Hữu Cô liền an ủi nói “Không sao đâu. Dù gì vẫn còn Tinh Phi Ngân a, chờ hắn rảnh rồi sẽ giúp ngươi xem sách, nắm bắt chút đề tài là có thể qua đi”
Sắc mặt của Hà Kỳ Hữu Cô trở nên mất tự nhiên, hừ lạnh nói “Ta đây mà phải dựa vào hắn mới có thể qua sao?”
Vô Song cau mày “Ngươi định qua sông đoạn cầu à?”
Quan Miên “Huống chi bây giờ ngươi vẫn còn chưa qua đi”
Hà Kỳ Hữu Cô cảm thấy bọn họ rất không cùng chung tiếng nói, liền quay đầu đi về hướng Bác Đặc thành. Đi được một nửa, lại nhịn không được quay đầu nhìn Quan Miên hỏi “Ngươi không đi với ta sao?”
Quan Miên cười một chút, liền bước tới bên hắn. Cùng ở một chỗ với Hà Kỳ Hữu Cô, sẽ ngẫu nhiên làm y nhớ tới thời tiểu học của mình — hồn nhiên, trong sáng.
…
Trên bầu trời Bác Đặc thành, hầu như tất cả các hội viên đều đang cuỡi kỵ thú, nhiệt tình mà dọn sạch phế tích.
Hà Kỳ Hữu Cô thấy vậy, liền tỏ ra khâm phục nói “Mọi người đều rất cố gắng a”
Quan Miên “Rất bất thường”
“A?”
Quan Miên không trả lời, mà chỉ im lặng tìm kiếm thân ảnh của Bạch Thảo Bao. Tuy rằng hư danh Đệ nhất thôn trang khiến rất nhiều hội viên trở nên tích cức, nhưng mà cũng chưa đến nỗi trở thành nông nổi thúc giục giống như trước mắt đi.
Bạch Thảo Bao lúc này đang đứng trên một trụ nhà được làm từ thân cây thô lớn, gằn giọng mà chỉ huy giao thông. Nơi hắn đứng tập trung rất nhiều hội viên qua lại, cho nên không thể không xuất hiện người chỉ huy đường đi để cho công việc khỏi chậm trễ. Hắn nhìn thấy Quan Miên và Hà Kỳ Hữu Cô đi tới, đột nhiên quát to một tiếng “Đi vào đường dành cho người đi bộ”
Hà Kỳ Hữu Cô bị hắn dọa sợ tới mức đứng bất động một lúc, còn Quan Miên thì lại không cảm thấy gì cả đỉnh đạc mà tiễn lên.
Đến gần phụ cận, Bạch Bảo Thao liền bất mãn trừng y, nói “Vì sao không đi vào đường dành cho người đi bộ?”
“Ta tìm không thấy lý do để nghe lời ngươi”
“Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta đang chỉ huy giao thông sao?”
Quan Miên nhún vai “Ta làm sao biết được ngươi là cảnh sát mặc y phục thường hay phần tử khủng bố trà trộn vào thôn trang”
“Phần từ khủng bố mà sẽ cẩn trọng đứng đây để chỉ huy giao thông sao?”
“Cũng bởi vì không thể ngờ được, nên mới gọi là khủng bố”
“…” Bạch Thảo Bao cau mày nói “Ngươi không bị làm sao chứ, tự nhiên từ đâu chạy tới tranh cãi với ta làm chi?”
Quan Miên không trả lời, mà chỉ hỏi ngược lại “Hôm nay, tại sao lại có nhiều người như vậy?”
Bạch Thảo Bao có chút hoài nghi mà nhìn y “Ngươi không biết sao?”
Hà Kỳ Hữu Cô thấy vậy liền chen vào “Có chuyện gì a?”
Bạch Thảo Bao “Ngươi không phải vừa cùng Hắc Ám Đại Công tổ đội luyện cấp sao? Hắn không nói cho ngươi biết à?”
Quan Miên “Có liên quan đến Đế Diệu nghiệp đoàn?”
Bạch Thảo Bao nghiêm mặt nói “Tường thành của Phạm Thụy thành đã bắt đầu khởi công”
Hà Kỳ Hữu Cô “Tường thanh mà cũng có thể khởi công sao?”
Quan Miên khen ngợi “Đại học ngữ văn của ngươi quả nhiên sẽ thất bại”
Bạch Thảo Bao có chút nghi hoặc, hỏi “Ý ngươi là sao?”
Hà Kỳ Hữu Cô lần này phản ứng rất nhanh, chen miệng nói “Ý của hắn chính là, ngươi thuộc loại học văn thất bài từ hồi tiểu học”
Bạch Thảo Bao nghe hắn nói vậy, thiếu chút nữa liền phát điên, hét lớn “Trọng điểm lúc này, không phải là đang nói về tường thành của bọn họ sao?”
Quan Miên ôm ngực. Kết quả này không nằm ngoài dự kiến của y. Nếu không phải do Phạm Thụy thành ngày xưa quá mức khổng lồ, phế tích quá nhiều, công cuộc dọn sạch phế tích gặp nhiều khó khăn, thì Phạm Thụy thành hiện tại hẳn là đã tiến xa hơn bọn họ được một đoạn rồi.
Hà Kỳ Hữu Cô sắn tay áo lên cao, nói “Hảo! Chúng ta cùng nhau cô gắng lật đổ Đế Diệu nghiệp đoàn!”
Quan Miên ngắn hắn lại, nói “Ngươi trước tiên phải đi đăng ký với Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng, xem thử hắn định xếp ngươi vào ban nào”
Hà Kỳ Hữu Cô “A? Còn phải đăng ký sao?”
Bạch Thảo Bao đột nhiên nhớ tới điều gì, quay qua nhìn Hà Kỳ Hữu Cô hỏi “Ngươi vượt qua được kỳ thi sao?”
Hà Kỳ Hữu Cô làm như không có nghe thấy, chớp chớp mắt nhìn quan Miên nói “Ta muốn vào cùng ban với ngươi”
Quan Miên “Không được”
Nếu như trên đầu Hà Kỳ Hữu Cô có hai cái tai thật dài, thì lúc này đây nó hẳn là đã nhanh chóng cụp xuống duới.
Bạch Thảo Bao “Ân, mỗi ban đều phải có một nguyên lão đứng ra chỉ huy thì mới tốt”
Hà Kỳ Hữu Cô vui vẻ nói “Đúng vậy, ta quên chưa chúc mừng ngươi a. Ta trước đây còn hy vọng ngươi sẽ nhận chức hội trưởng của phân hội Mã Tặc, vậy mà bây giờ ngươi đã trờ thành nguyên lão tài vụ rồi”
“Khụ khụ” Bạch Thảo Bao nhấc tay nói “Nghe nói ta hiện giờ chính là hội trưởng của phân hội Mã Tặc a”
Hà Kỳ Hữu Cô “Nếu đúng là như vậy, thì ý tưởng trở thành nguyên lão tài vụ trước, sau đó mới làm hội trưởng của phân hội Mã Tặc thực sự là có vấn đề đi”
Bạch Thảo Bao “…”
Quan Miên nhìn thấy giao thông bên cạnh lại bắt đầu hỗn loàn, liền đưa tay kéo Hà Kỳ Hữu Cô đi, cũng không quay đầu lại mà chỉ phất tay nói “Ta dẫn hắn đến chỗ đăng ký. Ngươi tiếp tục làm việc đi”
…
Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng đại khại là người bận rộn nhất trong cả nghiệp đoàn. Từ khi Đế Diệu nghiệp đoàn bắt đầu xây dựng tường thành đến nay, thì áp lực của hắn cũng tự nhiên bị nhân đôi lên.
Đối với rất nhiều người chơi, thì tường thành chính là phần quan trọng nhất của toàn bộ thôn trang, nó không chỉ giúp bảo vệ thôn trang mà còn giúp củng cố tâm lý chiến đấu của các hội viên trong những giờ phút quan trọng.
Đối với hội viên của Đế Diệu nghiệp đoàn, thì xậy dựng tường thành chẳng những ngăn cách được nguy hiểm ở bên ngoài, mà quan trọng hơn là nó giúp bọn họ cảm nhận được thắng lợi đầu tiên, cậm nhận này giống hệt với cảm xúc của hội viên Tinh Nguyệt nghiệp đoàn khi nhận được danh hiệu Đệ Nhất thôn trang.
Trái lại, thì việc xây dựng tường thành lỏng lẻo trước đây lại trở thành yếu thế phòng ngự của của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn. Giống như đợt ma thú tấn công thôn trang lúc trước, một phần cũng phải dựa vào số lượng hội viên thêm vào của Đế Diệu nghiệp đoàn cùng Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn thì mới có thể thành công trả được nhiệm vụ. Tuy thắng lợi đã về đến tay, nhưng nỗi bất an là khiếp nhược lại trở thành mầm mống nảy sinh trong lòng bọn họ. Cũng vì chuyện này, mà Đế Diệu nghiệp đoàn quyết tâm bắt tay vào xây dựng tường thành kiên cố, và nó cũng ngẫu nhiên trở thành nguyên nhân khiến bọn họ bị đả kích.
…
Quan Miên đưa Hà Kỳ Hữu Cô đến chỗ đăng ký xong, liền phát hiện ra thời gian làm việc của hai người chênh lệnh quá xa.
Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực nói “Nhàm chán thật, ta vật vả gần chết mới có thể thượng võng du, mà cuối cùng lại không được chơi a”
“Hình như cách đây tám phút ba mươi hai giây, ngươi vẫn còn hứng trí bừng bừng nói muốn cố gắng đánh ngã Đế Diệu nghiệp đoàn đi”
“Aish. Đó chỉ là xúc động nhất thời thôi”
“Vậy thì ngươi có thể tiếp tục xúc động thử xem sao”
“Đúng rồi, ngươi hiện tại cấp bao nhiêu rồi a?” Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, liền hỏi.
“Ba mươi chín”
“Chậm vậy sao? Ngươi có phải vẫn chưa làm nhiệm vụ kịch tính hay không?”
“Ân” Mấy lần triển khai nhiệm vụ trước đây đã để lại trong lòng Quan Miên một cỗ âm u, khiến ý hiện tại vẫn không muốn chạm đến nó thêm lần nào nữa.
Hà Kỳ Hữu Cô hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện gì đó, lúng túng nói “Ta cùng ngươi làm nhiệm vụ nhé. Ngươi đã tiếp nhận cái nào chưa?”
Nói đến nhiệm vụ, Quan Miên liền phát hiện ra đã rất lâu rồi không hề chú ý đến vấn đề này. Y lôi mặt bảng khống chế ra, sau đó chợt phát hiện vẫn còn rất nhiều nhiệm vụ chưa được làm, trong đó có không ít cái trước đây y đã thuận tay nhận bừa “Có nhiệm vụ [Đến học viện ma pháp Thánh Mạt Đức Tư để trải qua thí luyện]”
Hà Kỳ Hữu Cô khẽ vuốt mồ hôi “Ngay cả nhiệm vụ này mà ngươi cũng chưa làm sao? Đi nào, ta cùng ngươi đến đó” Nói xong, hắn liền triệu hồi ra Sư Thứu “Lên đây đi. Quả trứng rơi ta đưa ngươi không phải 50 cấp mới có thể sử dụng sao?”
Ánh mắt Quan Miên nhìn Hà Kỳ Hữu Cô hiện lên một chút ngoài ý muốn, tựa hồ không ngờ là hắn lại vẫn nhớ rõ chuyện này.
Chờ Quan Miên ngồi cẩn thận xong, Hà Kỳ Hữu Cô liền điều khiển Sư Thứu bay lên trời “Kỳ thật trí nhớ của ta cũng không tệ lắm”
“Vậy tại sao ngươi lại thi trượt?”
“…Nghe nói là do năng lực lý giải có hơi kém một chút”
“Vậy ngươi có thể chuyển qua học hệ lịch sử xem sao” Xã hội hiện nay hoàn toàn không hề áp lực trong vấn đề xin việc, nó chỉ áp lực ở chỗ ngươi-nhất-định-phải-kiếm-việc-để-làm. Cũng bởi thế, cho nên mọi ngươi đều có thể làm những gì mình thích, lựa chọn bất kỳ nghề nghiệp nào phù hợp với bản thân mình.
Hà Kỳ Hữu Cô giận dữ nói “Hệ lịch sử của học viện chúng ta không hề có mỹ nữ a”
.
.
.
Hết chương 71
Chuơng 72: Trở về – Rời đi (Hạ)
.
.
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
.
Sư Thứu dừng lại tại một hồ nước có cảnh tượng huyền ảo.
“Lần đầu tiên tới Thánh Mạt Đức Tư đều phải ngồi thuyền, chờ nhiệm vụ thí luyện hoàn thành xong, lúc đấy ngươi mới nhận được giấy thông hành để sử dụng điểm truyền tống qua lại” Hà Kỳ Hữu Cô vừa nói, vừa dẫn Quan Miên đến bến tàu bên cạnh hồ nước.
Nơi đấy thực sự có một con thuyền đang nằm im chờ bọn họ, nhưng lại không có người cầm lái.
Chờ Hà Kỳ Hữu Cô cùng Quan Miên lên thuyền xong, thì con thuyền bắt đầu tự động di chuyển.
Nhìn cảnh tượng huyền ảo cực mỹ của dòng sông, hai bên bờ là những thảm cỏ xanh ngát chạy dài vô tận, mây trắng lả lướt bay trên trời, gió mát khẽ đu đưa vui đùa cùng sóng nước, bên tai có thể dễ dàng nghe được tiếng róc rách của dòng sông, trong mũi có thể ngửi thấy mùi thơm của không khí, nội tâm có thể cảm nhận được sự thoải mái kỳ lạ.
Tất cả những điều này, khiến Hà Kỳ Hữu Cô chợt thốt lên một câu “Ta muốn làm thơ”
Quan Miên tiến vào khoang thuyền.
Hà Kỳ Hữu Cô “Ngươi không muốn nghe sao?”
“Thơ của các danh nhân lịch sử ta vẫn còn chưa nghe hết”
“Nhưng bọn họ đâu thể giống như ta, đứng trước mặt ngươi mà dễ dàng phát huy ngẫu hứng chứ! Đây là sáng tác ngay tại chỗ a!”
Quan Miên nhìn Hà Kỳ Hữu Cô hứng trí bừng bừng, rốt cục đành nhượng bộ nói “Được rồi”
Hà Kỳ Hữu Cô hắng giọng một tiếng, mở hai tay ra, hô lớn “Ngày!”
“…”
“Mây trắng là huân chương thuần khiết của ngươi”
Quan Miên quay đầu nhìn hắn.
“Nó giúp ngươi che chở bộ ngực đầy đặn, chặn lại các bàn tay heo không có hảo ý muốn chạm vào”
“…”
“Mà…thảm cỏ xanh ngát kia chính là quần lót trinh tiết của ngươi”
“…”
“Nó bảo vệ giúp ngươi mềm mại…”
“Khụ khụ” Quan Miên dùng tiếng ho khan đánh gãy lời hắn.
Hà Kỳ Hữu Cô bất mãn nói “Ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi xác định hai chữ tiếp theo mình nói ra sẽ không bị tống vào ngục giam chứ?”
“Yên tâm, ta tự có chừng mực! Tiếp tục nhé. Nó bảo vệ giúp ngươi mềm mại XXX, cản trở những tên vì ái mộ mà tự mình muốn rình coi” Hai cánh tay của Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên hướng lên trên, cùng lúc đó hắn lại cao giọng nói “Thuyền!”
“Tới rồi!” Quan Miên chỉ vào bờ bên kia.
“A?” Hà Kỳ Hữu Cô mất mát nói “Nhưng ta còn chưa có làm hoàn a”
“Hai câu vừa nãy đã đủ để lưu danh thiên hạ rồi”
Nhãn tình Hà Kỳ Hữu Cô sáng lên “Thật vậy sao? Vậy ngươi có thể giúp ta mở rộng tuyên truyền được không? Nếu để tự ta mang đi tuyên truyền, thì có vẻ rất giống loại người không biết xấu hổ a”
“Nếu ta giúp ngươi đem đi tuyên truyền, thì có vẻ rất giống loại người bị bệnh dở hơi a”
“…”
…
Thuyền đi sát vào bến tàu.
“Hoan nghênh các ngươi đến với học viện ma pháp Thánh Mạt Đức Tư” Một ma pháp sư mặc áo bào màu trắng xuất hiện trên không trung, cười tủm tỉm nhìn bọn họ “Ta là giảng viên sơ cấp Mạch Khắc Thụy Tư”
Quan Miên “Ta đến để hoàn thành nhiệm vụ thí luyện”
Mạch Khắc Thụy Tư “Hoan nghênh. Nhiệm vụ thí luyện được chia ra làm bốn cấp S, A, B, C. Độ khó bắt đầu từ cao đến thấp, phần thưởng cũng được chia theo độ khó của mỗi nhiệm vụ. Xin cẩn trọng trước khi lựa chọn”
Hà Kỳ Hữu Cô “Chọn lựa trước kia của ta là nhiệm vụ cấp B”
“Khó không?”
“Đối với khả năng lúc đó của ta thì vừa vặn hoàn hảo”
“Ta chọn nhiệm vụ S”
Hà Kỳ Hữu Cô có chút ngượng ngùng lại lo lắng nói “Ngươi không cần quá tin tưởng ta như vậy đâu”
“Đây là tự tin”
“…”
Mạch Khắc Thụy Tư “Tinh thần mạo hiểm của ngươi khiến ta phải khâm phục sâu sắc. Ngươi cứ theo con đường này đi đến thư quán đầu tiên, Tháp Cát Lợi Tư đang đọc sách ở đó sẽ giao nhiệm vụ cho ngươi”
“Cảm ơn” Quan Miên nói lời cảm tạ xong, liền cùng Hà Kỳ Hữu Cô tiến về phía trước.
Đường tiến vào học viện là cả một cánh rừng rậm rạp.
Hà Kỳ Hữu Cô chợt nói “Ta bắt đầu có linh cảm…”
Quan Miên “Chúng ta thi chạy bộ đi”
“A?”
“Một, hai, ba” Quan Miên nói xong liền bắt đầu chạy về phía trước.
“…”
…
Học viện ma pháp Thánh Mạt Đức Tư không hổ danh là học viện đứng đầu của Mộng Đại Lục.
Bọn họ cứ chạy dọc theo con đường, liền dẫn tới một tòa kiến trúc đắt tiền nguy nga, quý phái. Nếu từ trên cao nhìn xuống thì khí thế ắt hẳn cũng chả kém gì một ngọn núi hùng vĩ.
Quan Miên bước vào cửa, ánh sáng mặt trời từ trên cao chiều xuống những ngọn đèn ở phía trên trần nhà, tạo ra nhiều loại ánh sáng giống như những vệt sao chổi, làm cả thư quán rực lên khung cảnh tươi đẹp.
“Hắn ở kia đúng không?” Hà Kỳ Hữu Cô chỉ vào một người đang ngồi ở quầy sau của đồ thư quán.
Người kia nghe thấy hắn nói, liền lười biếng mà ngẩng đầu lên “Các ngươi đến mượn sách sao?”
Quan Miên “Xin hỏi ma đạo sư Tháp Cát Lợi Tư có ở đây không?”
Người nọ giơ tay chỉ phía sâu nhất của phòng sách, lạnh nhạt nói “Hắn ở đó”
Quan Miên nhìn theo phướng hướng ngón tay hắn chỉ, liền thấy một nam tử tóc vàng đang ngồi ở sát cửa sổ, một tay ôm lấy tách cà phê, tay còn lại cầm chặt lấy một trang sách, ánh mặt chậm rì rì mà đọc từng dòng. Hai bên người nam tử tóc vàng là những giá sách thật lớn đứng lặng im trong thông đạo, giống như các binh lính đang xếp thành hàng, mang theo khí chất thần bí cao ngạo, làm cho người ta khó có thể tới gần.
Khung cảnh kia quả thật là tuyệt đẹp đến khó mà diễn tả bằng lời.
Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên không muốn phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng này. Bởi vì có thể tập trung tinh thần để đọc sách như vậy, hắn có chết cũng không làm được.
—– Nhưng chẳng qua đây chỉ là NPC thôi.
Quan Miên “Ma đạo sư Tháp Cát Lợi Tư?”
Người tóc vàng kia ngẩng đầu lên trả lời y “Ân?” Thanh âm của hắn không chỉ ngọt ngào, mà còn mang theo ý tứ ngả ngớn và ngạo mạn.
“Ta tới để nhận nhiệm vụ thí luyện”
Ma đạo sư Tháp Cát Lợi Tư một tay chống đầu, tay kia tùy ý vung lên liền khiến tất cả sách đang đặt trên giá bay ra, chúng ở trên không trung dạo lung tung một vòng, sau đó lập tức rơi xuống đất.
Tháp Cát Lợi Tư thản nhiên nói “Xếp lại đi”
Hà Kỳ Hữu Cô không nói gì mà chỉ nhìn hàng trăm chồng sách còn cao hơn cả hắn, đang được ở đặt ngoài hành lang. Loại nhiệm vụ S này cũng quá là biến thái đi.
Quan Miên không nói hai lời liền gật đầu một cái, sau đó lôi kéo Hà Kỳ Hữu Cô đi ra ngoài.
Hà Kỳ Hữu Cô giật mình nói “Ngươi không làm sao?”
“Ta nhìn qua có giống một kẻ ngu ngốc không?”
Hà Kỳ Hữu Cô không quá xác định mà hồi đáp lại “…Cũng không quá giống a”
“Ân, cho nên không cần làm” Y lôi mặt bảng khống chế ra, sau đó trực tiếp ấn hủy nhiệm vụ “Luyền cập còn rất nhiều phương thức khác”
Hà Kỳ Hữu Cô nghĩ nghĩ nói “Hủy bỏ nhiệm vụ thì bốn mươi tám giờ sau mới có thể một lần nữa nhận lại, lúc đó chúng ta liền chọn nhiệm vụ cấp B đi”
Quan Miên chắc như đinh đóng cột nói “Cấp A” Trong đầu y hiện tại chỉ có duy nhất một ý niếm, đó là: nhiệm vụ S đã khó hoàn thành, thì y cũng không thể để bản thân mình lưu lạc đến nỗi phải làm nhiệm vụ đồng cấp với Hà Kỳ Hữu Cô.
Hải kẻ lười biếng cứ như vậy bỏ dở nhiệm vụ giữa chừng, để tay trống khống mà quay lại Bác Đặc thành.
…
Bác Đặc thành lúc này tự dưng mất đi hơn phân nửa nhân công làm việc.
Quan Miên đi tìm Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng để hỏi nguyên nhân, tại sao một giờ còn chưa qua, mà đã để bọn họ tùy tiện nghỉ ngơi.
Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng nói “Bọn họ hiện tại đều đi xem náo nhiệt cả rồi”
Hai lỗ tai của Hà Kỳ Hữu Cô lập tức dựng thẳng lên, nhào đến hỏi “Náo nhiệt gì cơ?”
Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng “Bất Tử Khôi hạ chiến thư với Hắc Ám Đại Công, hai người bọn họ chuẩn bị quyết đấu ở tràng luận võ”
Hà Kỳ Hữu Cô vội vàng kéo tay Quan Miên trèo lên lưng Sư Thứu, sau đó liền nhanh chóng điều khiển cho nó bay lên không trung.
Quan Miêu ung dung điều chỉnh lại tư thế ngồi, thản nhiên nói “Ngươi biết bọn họ quyết đấu ở tràng luận võ nào sao?”
Hà Kỳ Hữu Cô ngẩn ra, sau đó liền hừng hực điều khiển Sư Thứu quay về hỏi rõ ràng Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng, xong xuôi mới một lần nữa xuất phát.
Lúc bay tới giữa không trung, Quan Miên lại nói “Kỳ thật vừa nãy ngươi có thể sử dụng tiểu tinh linh để hỏi, cũng không cần thiết tự mình quay trở về”
“…” Hà Kỳ Hữu Cô thấm thía nói “Về sau loại đề nghị này nếu không thể đưa ra đúng lúc, thì ngươi cứ vĩnh viễn không cần nói ra luôn đi”
“Sau đó cứ trơ mắt mà nhìn ngươi không ngừng lặp đi lặp lại sai lầm sao?”
“…” Không biết có phải là do ảo giác bản thân hay không, mà hắn tổng cảm thấy mình ở trong miệng Quan Miên… giống như đặc biệt dốt nát?
…
Sau khi các thành thị lớn của Mộng Đại Lục trong một đêm đều đổ sụp xuống, thì trấn nhỏ Mật Đặc Lạp tương đối đầy đủ quy mô lại chậm rãi trở thành trung tâm mới của toàn bộ trò chơi. Nguyên bản, tràng luận võ của Mật Đặc Lạp thường xuyên tiêu điều nay cũng dần dần trở nên phồn vinh hơn.
Đây đại khái là trận quyết đấu đặc biết nhất từ trước tới nay của tràng luận võ Mật Đặc Lạp, cũng là ngày chen chúc chật chội nhất ở trấn nhỏ này, thính phòng hai bên hiện tại đã ngồi đầy người chơi, có nhiều hội viên thậm chí còn chen chúc ở thông đạo phía trên, chỉ để cổ vũ được cho người của nghiệp đoàn mình. Bởi vì Hắc Ám Đại Công cùng Bất Tử Khôi quyết định sử dụng kỵ thú làm phương tiện chiến đấu trên không trung, cho nên những người chơi khác bị cấm cuỡi kỵ thú ở trong phạm vi trấn nhỏ. Điều này đã khiến cho cả tràng luận võ bị chen đến đông nghìn nghịt, rất nhiều người chơi vì không thể tìm thấy vị trí để xem liền chỉ có thể đứng ngoài, chuẩn bị dựa vào tiếng hô hoán để phỏng đoán quá trình quyết đấu.
Hà Kỳ Hữu Cô cùng Quan Miên được xem là tới khá trễ, vì vậy đừng nói là thính phòng, mà ngay cả cửa tràng luận võ cũng không còn chỗ để chen vào.
Hà Kỳ Hữu Cô mạnh mẽ kéo tay Quan Miên, hô lớn “Mau, dưa vào quan hệ của ngươi cùng Hắc Ám Đại Công, nhanh gọi hắn ra đánh đi”
“Đánh ngươi sao?”
Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực nói “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đứng ở ngoài, nghe tiếng hô hoán của bọn họ mà phỏng đoán tình hình thôi sao?”
Đúng lúc này, thì một trận hoan hô thật lớn vang vọng cả bầu trời tràng luận võ.
Đồng thời xuất hiện với tiếng hoan hô, là một con huyết tinh linh từ đâu bay đến. Nó ở không trung tha một vòng, sau đó lẳng lẳng đậu lại trên vai Quan Miên.
.
.
.
Hết chương 72
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro