Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người Mới Ở Chung

Chuơng 88: Người mới ở chung (Thượng)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

Quan Miên nghĩ nghĩ một chút, rồi nói “Nhà ta chỉ có một phòng ngủ, nếu Phồn Tinh Hữu Độ muốn ở lại, thì bảo hắn cầm túi ngủ tới.”

 

Hà Kỳ Hữu Cô kinh ngạc hỏi “Ngươi đồng ý?”

.

.

Đối với Quan Miên thì những việc mới xảy ra chỉ là một khúc nhạc đệm. Dù sao y xuất môn lần nãy cùng để gặp bạn ăn cơm, lúc về tới nhà cũng là một bụng no căng vác theo, như vậy là đủ rồi. Về phần Mỹ Mỹ, Lị Lị cùng với ba thanh niên kia… bất quả chỉ là gặp phải mấy người qua đường trước khi đi ăn, cũng chẳng khác gì bước vào siêu thị gặp được những khách hàng khác.

Tuy vậy, nhưng y không tính sẽ giải thích mấy thứ như này với Thể Hồ Thanh Tỉnh. Phải học được cách từ chối, cho y kiến cùng trợ giúp thích hợp mới có thể dễ dàng phòng bị những điềm xấu xảy đến trong tương lai.

Y tằm rửa xong liền thay đổi một thân quần áo ngủ, bước vào thoang thuyền thượng du diễn.

Lấy quặng đã sớm hoàn thành vào buổi sáng, nên y login trực tiếp dưới hình thức trò chơi.

Qaun Miên vừa mới mở mắt ra, đã thấy bảy con Tiểu tinh linh giống như bảy chú lùn nho nhỏ, bay loạn xung quanh mình.

Y mở từng phong một, phát hiện chỉ có duy nhất một thư đến từ Tinh Phi Ngân, còn sáu phong còn lại đều là của Hà Kỳ Hữu Cô. Y nghĩ nghĩ một chút, liền mở thư của Tinh Phi Ngân trước. Hà Kỳ Hữu Cô tìm y có thể là do xảy ra chính sự, nhưng khả năng lớn hơn là cố tình gửi đến để kiếm chuyện cùng nhau làm. Ngược lại, thư của Tinh Phi Ngân thì tương đối quan trọng hơn, nếu không phải những việc có liên quan đến Hà Kỳ Hữu Cô, thì nhất định là chính sự.

Tinh Phi Ngân rất nhanh hồi âm lại, bảo y đứng nguyên tại chỗ, đợi hắn qua.

Quan Miên biết công ty trò chơi có sản xuất ra một loại công cụ tìm kiếm vị trí dựa theo ID, bởi vì Hắc Ám Đại Công cũng thường xuyên sử dụng thứ này. Y không hồi âm lại mà đem thư cất hết vào bao, ngay tại chỗ ngồi xuống.

Qua  một lát, thì chợt thấy Tinh Phi Ngân xuất hiện ở phía chân trời, sau lưng hắn còn chở thêm một người nữa.

Hà Kỳ Hữu Cô không đợi Độc Giáp Thú tiếp đất, đã đứng lên nhảy khỏi nó, xuống tới nơi liền vọt đến trước mặt Quan Miên, oán giận nói “Ta viết sáu phong thư cho ngươi, mà ngươi một chữ cùng không thèm viết lại. Hắn chỉ viết có một phong thư, mà ngươi liền hồi đáp. Ngươi vừa gặp lợi ích đã quên tình nghĩa!”

Quan Miên “Trong mắt ngươi, Tinh Phi Ngân hóa ra chỉ là lợi ích.”

Hà Kỳ Hữu Cô sửng sốt, vội nói “Ta không có ý này.”

Quan Miên “Ngươi bảo ta ‘vừa gặp lợi ích đã quên tình nghĩa’ còn gì?”

Hà Kỳ Hữu Cô sửa sai “Là thấy sắc quên bạn.”

Quan Miên “Ngươi đáng ra không nên học kế toán, mà phải đi theo tạo hình mỹ thuật.”

Hà Kỳ Hữu Cô biết y chỉ đang châm chọc mình, nhưng vẫn nhịn không được hỏi “Vì sao?”

“Bởi vì các loại câu chữ thuộc phạm vi sách vở rất không hợp với ngươi.” Quan Miên quả nhiên không phụ sự mong đợi.

Tinh Phi Ngân thu hồi Độc Giác Thú xong, liền bước tới. Khuôn mặt của hắn tuy vẫn lạnh lùng trước sau như một, nhưng Quan Miên lại có thể nhìn thấy một chút xấu hồ cùng không tự nhiên ở trong đó.

Hà Kỳ Hữu Cô tựa hồ cũng thấy không khí có chút ngưng trọng, bèn áp sát bên người Quan Miên, lấy khuỷu tay đụng vào cánh tay y, nhỏ giọng hỏi “Có phải ngươi đang sống một mình không?”

Quan Miên khẽ nhíu mày “Đùng thì sao? Mà không đúng thì sao?”

“Không đúng thì thôi. Còn đúng thì… chúng ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ một chút.” Hai tay Hà Kỳ Hữu Cô tạo thành chữ thập, mỉm cười có chút nịnh nọt nhìn y.

Chuông cảnh giác trong lòng Quan Miên vang lên mãnh liệt, tóc gáy toàn thân đều vì đề phòng mà dựng thẳng “Ngươi không định nhờ ta nuôi hộ sùng vật gì chứ?”

“Vậy ngươi có ở một mình không?” Tươi cười trên mặt Hà Kỳ Hữu Cô càng ngày càng sáng lạn “Yên tâm đi, không phải sủng vật đâu, mà là… người.”

Quan Miên liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại quay qua xem Tinh Phi Ngân “Là Phồn Tinh Hữu Độ?”

Hà Kỳ Hữu Cô có chút thán phục, vỗ vỗ bờ vai y, nói “Ngươi quả nhiên không hổ là bằng hữu của ta, chỉ số thông minh cũng vì thế mà không hề thua kém a. Sự tình là như thế này, Phồn Tinh Hữu Độ gần đây đang xảy ra chút chuyện, khiến hắn không thể về nhà, cần nhờ vả ngươi cho hắn ở nhờ mấy tối.”

Tinh Phi Ngân lúc này chợt lên tiếng “Ta sẽ thanh toán đầy đủ tiền ăn, tiền ở, tiền sinh hoạt cho ngươi.”

Hà Kỳ Hữu Cô đạp hắn một cước, trừng mắt nói “Mộng Xuân là hạng người thấy tiền liền sáng mắt sao? Ngươi đừng có coi thường hắn!”

Quan Miên khoan thái đáp “Đúng vậy. Ta không phải hạng người thấy tiền liền sáng mắt, nhưng ta vừa gặp lợi ích sẽ quên tình nghĩa, thấy sắc quên bạn.”

Tươi cười trên mặt Hà Kỳ Hữu Cô có chút cứng đờ “Ha ha, đó là do ta vô tình nói đùa thôi? Ngươi không cần phải nhớ kỹ quá đâu.”

Quan Miên “Vì thế nên ta cũng chỉ nói giỡn vậy thôi.”

“Không phải, ý ta không phải như thế. Chuyện Phồn Tinh Hữu Độ muốn tới ở nhờ là sự thật.” Hà Kỳ Hữu Cô cói xong còn cố gắng trưng ra bộ mặt nghiêm túc.

Quan Miên “Nếu ta không nhớ lầm, thì trên đời này có một thứ gọi là ‘Khách sạn’, chuyên để cứu tế dân không nhà.”

Hà Kỳ Hữu Cô “Nếu có thể thuê phòng thì hắn đã không làm phiền ngươi. Kỳ thật chúng ta đã nghĩ tới tất cả các phương án, cũng xin được lệnh ‘giữ bí mật về ghi chép của thẻ tín dụng, thông tin di động và tất cả những văn kiện khác’ ở pháp viện, nhưng ngươi nghĩ thử xem, gia gia của hắn là ai chứ? Gia gia hắn mà để mấy cái khách sạn công cộng kia vào mắt sao? Nếu thật sự muốn tìm, thì gia gia hắn cái gì cũng có thể tra ra.”

Tinh Phi Ngân “Gia gia đã thuê mười đội trinh thám để tìm kiếm những nơi hắn có thể đặt chân tới.”

Hà Kỳ Hữu Cô bổ sung “Đấy chính là đỉnh điểm.”

Quan Miên nhìn Tinh Phi Ngân, hơi nghi hoặc hỏi “Vì sao gia gia ngươi lại không bắt ngươi ngừng chơi game?”

Khuỷu tay Hà Kỳ Hữu Cô như có như không huých về phía Quan Miên.

Tinh Phi Ngân mặt không đổi sắc nói “Huyết thống của nương ta không được gia tộc chấp nhận, nên ta chỉ xếp thứ 6 trong tổng số những người có thể nhận quyền thừa kế.”

Quan Miên hơi kinh ngạc. Dựa theo những lời hắn nói, thì hắn và Tinh Phi Ngân là cùng cha khác mẹ sao? Đứng thứ 6 trong tổng số những người có thể nhận quyền thừa kế, và đánh mất quyền thừa kế thì có gì khác nhau chứ?

Hà Kỳ Hữu Cô lại nói “Ta cùng Tinh Phi Ngân chơi khá thân với nhau, trước kia chỉ qua nhà hắn ngồi một lúc mà toàn thể gia đình ta cũng bị theo dõi vài ngày.”

Tinh Phi Ngẫn khẽ cụp mắt, nhỏ giọng nói “Thật xin lỗi.”

Hà Kỳ Hữu Cô nhún vai “Không sao cả. Dù sao ta cũng chẳng cảm nhận được gì. A, chỉ là lúc đi nhà cầu sẽ cẩn thận hơn một chút thôi.”

Tinh Phi Ngân “Yên tâm đi. Bọn họ sẽ không nhìn trộm lúc ngươi đi nhà cầu đâu. Mặc dù bọn họ là thám tử, nhưng những thứ có liên quan đến pháp luật thì đều phải nắm chặt trong tay, không thua kém luật sư là bao.”

Hà Kỳ Hữu Cô nhẹ nhàng thở ra “May ghê. Ngươi biết không? Trên mông ta thực chất có một cái nốt ruồi, trên nốt ruồi còn mọc ra một sợi lông nhỏ, vạn nhất bị bọn họ chụp lại, thì nhất định tất cả mọi người đều sẽ nhận ra ta.”

Tinh Phi Ngân “Những chuyện ta biết, không có nghĩa là cả thế giới đều biết.”

Hà Kỳ Hữu Cô nghĩ nghĩ, rồi gật đầu “Đúng vậy,”

“So với việc Phồn Tinh Hữu Độ đã mất tích, thì ta càng cảm thấy hứng thú với chuyện ‘hắn tại sao lại biết mông ngươi có nốt ruồi’ hơn?” Quan Miên hỏi.

Mặt Hà Kỳ Hữu Cô nhanh chóng trở nên ửng hồng, vội ho một tiếng, rồi nói lảng sang chuyện khác “Ngươi đừng chuyển đề tài nữa. Ngoại trừ ta ra, thì người thứ hai bọn ta nghĩ đến là Vô Song, tuy hắn và Phồn Tinh Hữu Độ rất thân với nhau, nhưng Vô Song chỉ vừa kết hôn được một thời gian. Mị lực của Phồn Tinh Hữu Độ với nữ nhân thì ngươi cũng biết rồi đấy, tuy mấy phỏng đoán này chỉ là vớ vẩn, nhưng ta cảm thấy vẫn nên phòng bị một chút. Vạn nhất hắn phá hỏng hôn sư của Vô Song, thì đó mới thật sự gọi là vô đạo đức a.”

Đế tránh khỏi phải nghe những lời chửi bới Phồn Tinh Hữu Độ phát ra từ miệng Hà Kỳ Hữu Cô, Tinh Phi Ngân chủ động lên tiếng “Nếu không thể giúp được, thì ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”

Hà Kỳ Hữu Cô cố gắng mở to đôi mắt tội nghiệp mà nhìn Quan Miên.

Quan Miên khẽ nhíu mày nhìn hắn một lúc, mới nói “Hai chúng ta ra đây nói vài câu đi.”

Hà Kỳ Hữu Cô thấy y không từ chối, liền thí điên thí dại chạy theo.

Tinh Phi Ngân có vẻ không thích cách hành xử của hai ngươi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Hai người đi được khoảng bảy tám mét, mới dừng cước bộ.

Quan Miên thấp giọng nói “Ta nhớ rõ, trước kia ngươi gọi Phồn Tinh Hữu Độ là RZ.”

Hà Kỳ Hữu Cô cười khan “Trước khác, nay khác.”

“Ta sẽ cự tuyệt.”

“Được rồi, được rồi…” Hà Kỳ Hữu Cô giữ chặt lấy y, nói “Cái kia… ngươi cũng biết là ta sắp thi lại. Từ trước tới nay đều là Tinh Phi Ngân giúp ta bổ túc, chỉ dẫn trọng điểm cho ta, còn cam đoan ta sẽ qua môn… Cho nên… là như vậy đó.”

“Nếu ta vẫn muốn cự tuyệt thì sao?”

Hà Kỳ Hữu Cô giận dữ, nói “Bởi vì ngươi cùng Phồn Tinh Hữu Độ chỉ là bạn bè bình thường nên mới muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Không quá thân quen, thì gia gia của hắn làm sao dễ dàng tìm ra a? Ta lại thấy ngươi là người đáng tin cậy, không phải loại người sẽ vì tiền mà bán bằng hữu, nên mới gợi ý với hắn. Kỳ thật, Tinh Phi Ngân có một chuyện không muốn ta nói ra, nhưng ngươi biết sẽ tốt hơn. Gia gia của hắn đang treo giải thưởng năm trăm vạn cho người nào tìm được Phồn Tinh Hữu Độ trờ về.”

“Nga~~~~~” Quan Miên kéo dài âm cuối. Tuy rằng vật chật ở xã hội hiện nay rất phong phú, nhu cầu sinh lý cơ bản của mỗi ngươi luôn được bảo đảm trên 99%, nhưng năm trăm vạn đối với rất nhiều người lại là một sức hấp dẫn không thể kháng cự.

“Tinh Phi Ngân nguyên bản muốn nhờ Bạch Thảo Bao hay Chư Cát Động Minh gì đó. Nhưng ngươi cũng biết mà, Bạch Thảo Bao cũng không phải là loại người khôn khéo, Chư Cát Động Minh thì ta lại không hiểu lắm…” Hắn không nói tiếp, những những câu vừa rồi đủ để hé ra sự không tín nhiệm. Kỳ thật không thể trách hắn tại sao lại nghĩ như vậy, cho dù bọn họ chỉ là bằng hữu trên võng du, chỉ thấy được bộ dạng ngoài đời của đối phương, nhưng trong hiện thực là loại người gì thì những tình cảm kết giao trên trò chơi không trả lời được, cũng không quá khách quan. Nếu không phải tất cả bằng hữu của Phồn Tinh Hữu Độ đều bị gia gia hắn khống chế, Tinh Phi Ngân cùng Hà Kỳ Hữu Cô lại lãng phí thời gian ở trong trò chơi tìm kiếm kiếm người đáng tín vậy, thì sẽ không đến lượt Quan Miên.

Quan Miên biết lý do Tinh Phi Ngân không tìm y không phải là do không tín nhiệm, mà tại lúc đầu hắn đã thề là sẽ giải quyết tất cả mọi việc, sẽ không phiền nhiễu đến y bất cứ chuyện gì. Quan Miên nghĩ nghĩ một chút, rồi nói “Nhà ta chỉ có một phòng ngủ, nếu Phồn Tinh Hữu Độ muốn ở lại, thì bảo hắn cầm túi ngủ tới.”

Hà Kỳ Hữu Cô kinh ngạc hỏi “Ngươi đồng ý?”

Quan Miên “Ăn ở ngủ nghỉ thu phí gấp đôi, tất cả số tiền đó là để bù lại tâm lý tổn thất năm trăm vạn của ta.”

Hà Kỳ Hữu Cô cười tươi roi rói “Không thành vấn đề. Tinh Phi Ngân tuy không kiếm ra năm trăm vạn, nhưng năm, sáu vạn đối với hắn thì không thành vấn đề, ngươi ngàn vạn lần đừng khách khí.”

“Ta thấy ngươi rất giống người phát ngôn của Tinh Phi Ngân.”

“Giống nhau cả thôi, giống nhau cả thôi.”

Quan Miên cùng Hà Kỳ Hữu Cô quay đầu trở về.

Tinh Phi Ngân nhìn sắc mặt Hà Kỳ Hữu Cô lúc này chỉ biết là sự đã thành, hắn hướng Quan Miên nói “Ngươi đem địa chỉ nói với ta, ta sẽ gửi cho ca ta.”

Quan Miên nói một đoạn dài với hắn.

Tinh Phi Ngân nhớ kỹ xong liền xuống tuyền.

Hà Kỳ Hữu Cô thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, liền đưa ra đề nghị “Ta mang ngươi đi luyện cấp.”

Quan Miên giơ tay chỉ chỉ trên trời.

Hà Kỳ Hữu Cô trưng ra vẻ mặt không tin, lắc đầu nói “Không phải chứ?”

Lúc này, một con Huyết tinh linh bay xuống đậu ở vai Quan Miên, y mở ra xem, quả nhiên là Hắc Ám Đại Công gửi tới lời mời tổ đội.

Hà Kỳ Hữu Cô chợt lên tiếng “Nghe nói… ngươi là nguyên lão của nghiệp đoàn chúng ta.”

Quan Miên nghiêm mặt hỏi “Phồn Tinh Hữu Độ không lên trò chơi, thì ai trả tiền lương cho ta?”

“Tinh Phi Ngân!” Hà Kỳ Hữu Cô rất nhanh đưa ra đáp án. Hắn sợ nếu mình trả lời chậm một chút, thì Quan Miên sẽ gục đầu vào ôm ấp của Hắc Ám Đại Công. Lại nói tiếp, chiến thuật quanh co gần đây của Hắc Ám Đại Công thật sự rất lợi hại, khiến người ta khó lòng phòng bị. May mắn là, Phồn Tình Hữu Độ hiện tại đã dọn đến ở cùng Quan Miên, có hắn ở chung, y dù muốn rời khỏi nghiệp đoàn cũng không dễ dàng như vậy.

Hắn rốt cục phát hiện ra, Phồn Tinh Hữu Độ hóa ra cũng có ưu điểm.

Quan Miên cùng Hắc Ám Đại Công gặp nhau xong, liền đồng hành tới nghiệp đoàn Kỵ Sĩ. Từ lúc Quan Miên xóa bỏ nhiệm vụ đến nay, còn chưa qua bốn mươi tám giờ, nên bọn họ chỉ có thể tiếp tục làm nhiệm vụ của Hắc Ám Đại Công.

Tổng bộ của nghiệp đoàn Kỵ Sĩ nằm ở Tang Đồ, thuộc phạm vi Ni Nhĩ thành.

Từ khi Bác Đặc thành cùng Phạm Thụy thành lần lượt biến thành phế tích đến nay, Ni Nhĩ thành nguyên bản không nổi bật đã chớp mắt trở thành trung tâm thương nghiệp số một số hai của Mộng Đại Lục.

Mới bước chân vào Ni Nhĩ thành chưa được bao lâu, mà thân thể bọn họ đã nhanh chóng bị kẹp giữa biển người.

Quan Miên cùng Hắc Ám Đại Công rất tự giác để lực lương phía sau đẩy đoàn người đằng trước đi nhanh hơn, thằng đến khi đến được cửa nghiệp đoàn Kỵ Sĩ, bọn họ mời vội vàng thoát ra.

Lúc này, nghiệp đoàn đã đứng rất đông người.

Trong sảnh đường, đủ loại tạp âm đồng thời cùng vang lên. NPC tiếp đãi hoàn toàn bị biển người bao phủ, đến một sợi tóc cũng không nhìn thấy.

Có người lớn tiếng hô xếp hàng. Nhưng từ lúc Quan Miên bước chân vào đến nay thì hàng đầu còn chưa thấy đâu, nói chi đến đuôi cuối.

Mày Hắc Ám Đại Công khẽ nhíu lại. Hắn hiển nhiên rất không thích ứng với loại môi trường chen lấn xô đẩy này.

Bên ngoài không biết từ đâu vọt tới một đám người, bọn họ đi tới đâu liền mạnh mẽ va đập lung tung vào những người đang đứng trong đại sảnh, miệng la lớn “Các người có chịu yên lặng không!”

Đám người bị xô đẩy đột nhiên đưa tay níu lấy nhau, một người lại ôm chặt lấy một người, rất nhanh một hàng rào phòng thủ đã được thiết lập.

Những người xông vào từ bên ngoài, kêu lớn “Nhất Trụ Kình Thiên là đồ đê tiện. Tất cả mọi người đều có quyền được cạnh tranh công bằng, mà hiện tại các người lại không cho bọn ta tiếp nhận NPC là thế nào?”

Nhóm người đang ôm sát lấy nhau kia giống như đều bị điếc tai mù mắt, ngảy cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Các người là loại không biết xấu hổ.” Những người xông vào từ bên ngoài bắt đầu trở nên giận dữ  “Nếu hôm nay các ngươi không để chúng ta giao dịch với NPC, thì nghiệp đoàn của chúng ta sẽ tuyên chiến với Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn!”

Những người kia vẫn coi như không nghe thấy gì, mà đứng yên bất động.

Đám người xông vào đang định tiếp tục quát mắng, thì chợt nhìn thấy một hắc y nhân có chút quen mặt đang đứng chen chúc trong đám người.

“Có chuyện gì vậy?” Hắc Ám Đại Công hỏi.

Người nọ đánh giá hắn một chút, liền nói “Ngươi là…”

Hắc Ám Đại Công gật đầu “Là ta.”

Người nọ nghĩ thầm trong đầu, ta còn chưa biết ngươi là ai đâu, làm sao ngươi biết ta định nhắc đến ai a? Tuy hắn nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng dựa vào khí độ cùng thần sắc tràn ngập tự tin của Hắc Ám Đại Công, lại chắc chắn khẳng định y là cao thủ trong trò chơi. Vì để trận doanh của mình được nâng cao hơn, hắn cao giọng hỏi “Các ngươi cũng đến đây để làm nhiệm vụ trò chơi đi?

Hắc Ám Đại Công gật đầu “Ân.”

Người nọ “Vậy các ngươi phải nghĩ biện pháp tách bọn họ ra.”

Quan Miên “Bọn họ là hội viên của Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn sao?”

Người nọ “Đúng vậy. Vì không để các nghiệp đoàn khác có thể hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ đã canh ở đây suốt ba, bốn ngày rồi!”

Hắc Ám Đại Công “Các ngươi là hội viên của nghiệp đoàn nào?”

Người nọ “Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn. Ta là phân hội trưởng của phân hội Tang Đồ, Liệt Phong. Xin hỏi các ngươi đến từ nghiệp đoàn nào?”

Hắc Ám Đại Công mỉm cười “Ta là Hắc Ám Đại Công.”

“…” Trong lòng Liệt Phong nhất thời bùng lên một trận khẩn trương, nhưng rất nhanh trở nên hưng phấn. Hắn chỉ tay vào đám người đang ôm nhau kia, lớn tiếng nói “Đại Công, bọn họ chính là dựa vào chiêu thức kia để ngăn cản chúng ta làm nhiệm vụ.”

Quan Miên đưa mắt nhìn về phía Hắc Ám Đại Công.

Hăc Ám Đại Công từ bao lấy ra một Huyêt tinh linh, xoẹt xoẹt vài dòng xong liền nâng tay thả đi.

Liệt Phong “Có phải Đại Công chuẩn bị triệu tập hội viên để tấn công Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn không? Có gì cứ nói một tiếng nhé, chúng ta nhất định sẽ phối hợp toàn lực.”

Qua một lát, thì có hai huyết tinh linh bay trở về.

Một con đậu ở trên vai Hắc Ám Đại Công, con còn lại bay thì đến trong tay một người đang đứng gần NPC.

Hắc Ám Đại Công chỉ quét mắt nhìn thư một cái, liền tiện tay vứt xuống đất.

Tuy Liệt Phong rất tò mò về nội dung lá thư, nhưng lại không có gan nhặt lên trước mặt Hắc Ám Đại Công. Hắn chỉ đánh tiếc nuối nhìn nó biến mất.

Người kia đọc hoàn lá thư, liền tiến về phía Hắc Ám Đại Công “Xin hỏi ngài là Hắc Ám Đại Công sao?”

Hắc Ám Đại Công gật đầu “Đúng vậy.”

“Mời ngài vào.”

Liệt Phong trừng to mắt nhìn đám người bon họ dần dần biến mất.

Sau khi Hắc Ám Đại Công cùng Quan Miên thong thả đi vào xong, thì nhóm người kia lại bắt đầu vây kín lại.

Yết hầu Liệt Phong giống như bị ai đó bóp nghẹn, muốn gọi nhưng lại nói không ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh Hắc Ám Đại Công biến mất sau đám người.

Quan Miên thấp giọng hỏi “Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn không phải đồng minh của các ngươi sao? Như vây có vẻ không được tốt lắm!”

Hắc Ám Đại Công “Chuẩn xác mà nói, thì ta mới gặp Diệu Minh vài lần ngoài hiện thực. Hắn có kết giao qua lại với Đan Tâm.”

Quan Miên không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Có lẽ trong mắt Hắc Ám Đại Công, thì vô luận là Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn hay Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn đều không đáng nhắc tới. Cho nên hắn mới lười quan tấm đến chuyện Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn cố tình động thủ ép người, cũng lười quan tâm đến chuyện giúp đỡ Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn vượt mặt đối thủ.

“Lá thư vừa rồi là gửi cho Nhất Trụ Kình Thiên hả?” Quan Miên hỏi.

“Là Vạn Thọ Vô Cương.”

Quan Miên hơi sửng sốt một chút, sau đó liền nhớ tới Vạn Thọ Vô Cương đúng là nguyên lão của Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn, lần trước y đã có cơ hội gặp mặt trong buổi họp riêng của lục đại công hội. So với Nhất Trụ Kình Thiên nham hiểm giả dối kia, thì Vạn Thọ Vô Cương đơn thuần cùng chính trực hơn nhiều lắm.

Đi đến trước mặt NPC, Hắc Ám Đại Công trả nhiệm nhiệm vụ xong, liền nhận được một nhiệm vụ mới, gọi là ‘Thí luyện sơ cấp của hoàng đế’.

Thứ Hoàng đế muốn là có thể kiến thiết Mộng Đại Lục trở về những năm đầu thập niên Tây La. Nội dung cụ thể cần phải tìm được hắn mới có thể hiểu cặn kẽ thêm.

Quan Miên khẽ nhíu mày “Dựa theo cấp bậc nhiệm vụ, thì những năm đầu thập niên Tây La chẳng phải là hoàng cung của Phạm Thụy thành sao? Hiện tại nó đã trở thành một đống phế tích rồi thì làm sao tìm được hắn?”

Hắc Ám Đại Công “Nếu NPH đã đặt ra, thì nhất định phải có đáp án.”

Hai người không nói gì nữa mà cùng nhau bước ra ngoài.

Lúc này, Liệt Phong vẫn đứng ở đó, hắn thấy bọn họ đi ra định tiến lên hỏi han, nhưng cuối cùng chẳng hiểu sao lại nhịn xuống.

Hắc Ám Đại Công quay đầu nhìn hắn một cái, nói “Thay ta gửi lời hỏi thăm đến Diệu Minh. Nếu nghiệp đoàn các ngươi cần giúp gì, thì bảo hắn liên hệ Đan Tâm.”

Sắc mặt Liệt Phong hiện tại mới bình tĩnh một chút.

….

Từ nghiệp đoàn Kỵ Sĩ đi ra, số lượng người qua lại ở ngã từ đường đã giảm xuống, không còn phải chen lấn xô đấy giống như lúc trước.

Một con tiểu tinh linh rơi xuống, hạ cạnh trên đầu vai Quan Miên.

Y mở thư ra, thì thấy người gửi là Thể Hồ Thanh Tỉnh: [Thể Hồ Thanh Tỉnh: Người nọ có gây khó dễ gì cho ngươi không?]

Quan Miên khẽ giật mình, lúc này mới chợt nhớ tới tên bạn trai của Mỹ Mỹ. Nói thật, nếu Thể Hồ Thanh Tỉnh không nhắc tới, thì y gần như đã quên chuyện này. Quan Miên cất thư vào bao xong, liền lấy báo chí ra xem.

“Có chuyện sao?” Hắc Ám Đại Công hỏi.

“Xem thử có người nào định quyết đấu với mình không thôi.”

.

.

.

Hết chương 88./

Chuơng 89: Người mới ở chung (Trung)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

Quan Miên vỗ vỗ bờ vai hắn, kéo mặt bảng khống chế ra ấn logout.

Hắc Ám Đại Công nhìn y nhanh chóng biến mất trước mắt, mới quay sang xem bả vai của mình,  khóe miệng khẽ lộ ra nét cười ôn nhu.

.

.

Ba thanh niên kia cũng không hé lộ bất cứ chuyện gì ở trên báo chí, thật giống như mấy việc sáng nay không hề xảy ra.

Hắc Ám Đại Công thấy Quan Miên gấp tờ báo lại, liền cùng y quay về Phạm Thụy thành.

Tuy Phạm Thụy thành hiện tại chỉ còn là đống phế tích, nhưng hoàng cung trước đây của nó đúng là mang phong cách những năm đầu thập niên Tây La. Nếu nhiệm vụ đã nói rõ ràng như vậy, thì chắc chắn ở đây phải có manh mối.

Từ khi biết tin Phạm Thụy thành đã xây xong tường vây đến nay, thì đây là lần đầu tiên Quan Miên được đặt chân vào. Phạm Thụy thành hiện tại so với trước đây càng thêm nguy nga, tráng lệ hơn.

Từ trên lưng Dực Long nhìn xuống, nó hiện ra giống như một bàn cơ tinh xảo, nhưng phức tạp, lộng lẫy nhưng không thiếu nét huyền diệu.

Quan Miên chăm chú quan sát một lúc, liền phát hiện ra mặt đất được lát bởi những viên gạch xanh lam nhu hòa, y khẽ hỏi “Tại sao các ngươi lại dùng gạch xanh để lát đường?”

Hắc Ám Đại Công vừa thu hồi Dực Long, vừa đáp “Cho hợp với hình ảnh trong thiết kế thôi.” Hắn dừng một chút, lại khẽ mỉm cười hỏi “Ngươi muốn xem bản thiết kế mới không?”

“Trong Tinh Nguyệt nghiệp đoàn có một người gọi là Bạch Thảo Bao, hắn đối với thành thì của các ngươi vô cùng cảm thấy hứng thú.”

Hắc Ám Đại Công bật cười, hỏi “Còn ngươi thì sao?”

“Dựa trên góc độ đối thủ, thì nó đáng giá khiến ta coi trọng.”

“Kia thật sự là vinh hạnh của ta.” Hắc Ám Đại Công bật cười lớn “Ta sẽ mang ngươi đi xung quanh để dễ dàng quan sát hơn.”

Nếu lão Đại của Đế Diệu nghiệp đoàn đã hào phòng như vậy, thì Quan Miên sẽ không tất yếu phải cự tuyệt.

Hai người khoan thoái đi dạo một vòng từ tường thành đến công trường xây dựng.

Cho đến hiện tại thì nhiệm vụ kiến thành của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn còn kém rất xa Đế Diệu nghiệp đoàn. Ngay từ lúc đầu, Đế Diệu nghiệp đoàn đã bắt tay vào rửa sạch phế tích, sau đó lại nhanh chóng xây dựng thành thị mới, bước cuối cùng Đế Diệu định làm mới là hoàn thành tất cả các kiến trúc cần phải có. Cũng bởi vì bọn họ đi ngược chiều với Đế Diệu nghiệp đoàn, nên Tinh Nguyệt nghiệp đoàn mới có thể dễ dàng dành được danh hiệu Đệ nhất thôn trang, trong thời gian xây dựng thôn trang cũng không bị đè ép quá nhiều áp lực, tình huống cạnh tranh các kiểu cũng không xảy ra. Bất quá, tuy rằng Tinh Nguyệt nghiệp đoàn có được danh hiệu đệ nhất thôn trang, nhưng kiến trúc thành lại lạc hậu quá xa so với Đế Diệu nghiệp đoàn. Sau khi hoàn thành xong thôn trang, thì hệ thống trò chơi lại đưa ra nhiệm vụ xây dựng trấn nhỏ cho bọn họ, cứ lấy tốc độ gần đầy của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đem so, thì danh hiệu Đệ nhất trấn nhỏ cùng Đệ nhất thành thị sẽ bị Đế Diệu nghiệp đoàn nắm chắc trong tay.

Đi đại khái được hơn mười phút đồng hồ, thì y nhìn thấy một tòa giáo đường có mái ngói nhọn hoắt, cho dù nó chưa hoàn thành xong toàn bộ mặt bằng, nhưng đã có thể nhìn ra quy mô to lớn cùng khí thế hùng vĩ đặc biệt.

Càng đi sâu vào trong thì càng có thể nhìn rõ từng chi tiết của giáo đường.

Mái ngói thuần một màu đen dưới ánh mặt trời phá lệ trở nên chói mắt.

Quan Miên cười mà như có như không, đưa mắt nhìn về phía Hắc Ám Đại Công, nói “Ta nhớ rõ, ngươi là Long Kỵ Sĩ.”

Hắc Ám Đại Công bật cười “Tòa thần điện này được thiết kệ dựa trên toàn bộ ý tưởng của kiến trúc sư, tuyệt đối không hề liên quan tới ID của ta.”

“Phải không?”

“Rốt cục hắn có lấy ID của ta để thiết kế thần điện hay không, thì chỉ hắn mới biết.”

“Luật pháp nhà nước quy định, những người sở hữu nhân viên phải chấp hành đầy đủ thời gian làm việc – nghỉ ngơi theo quy định của nhà nước, phải luôn luôn bảo trì trái tim và đầu óc thanh tỉnh, nếu nhận hối lộ của nhân viên thì sẽ bị xử lý theo tội ngộ sát người không liên quan.”

“Tiêu chuẩn về một kẻ ăn hối lộ không phải là dựa vào số lượng lợi ích hắn nhận được sao?”

“Ích lợi ở đây là cả vật chất lẫn tinh thần.”

“Ngươi cảm thấy… nếu ta cứ nhìn mái ngói màu đen của thần điện, thì sẽ đạt được thỏa mãn tinh thần sao?”

“Nếu dựa vào cảm giác thành tựu cùng tồn tại để suy xét, thì rất có thể.”

Hắc Ám Đại Công bật cười “Nếu là như vậy, thì ngươi hiện tại cũng đang đút lót ta đi.”

Quan Miên khẽ nhíu mày.

Hắc Ám Đại Công “Cảm giác thành tựu thì ta không cảm nhận được, nhưng thay vào đó là chút tồn tại, chủ yếu là ta hiện tại rất thỏa mãn.”

“Giống như được ăn một bữa tiếc lớn sao?”

Hắc Ám Đại Công có chút ý vị thâm trường mà nhìn y, một lúc lâu sau mới nói “Ta hiển nhiên chưa được ăn qua.”

Lúc này, trên không trung truyền tới tiếng đập cánh, một con tiểu tinh linh nho nhỏ đậu xuống đầu vai Quan Miên.

Hắc Ám Đại Công, hỏi “Ngươi dạo này có vẻ rất bận rộn?”

Quan Miên vừa mở thư ra, vừa không quá để ý đáp lời “Ta cũng thấy thế, vừa mới biết là dạo gần đây mình rất bận rộn.”

Người gửi thư tới là Tinh Phi Ngân. Hắn thông báo gắn ngọn với y, đại khải tầm mười phút nữa thì ca hắn sẽ tới.

Quan Miên gấp thư xong liền cất vào trong bao “Ta phải logout.”

Hắc Ám Đại Công hỏi “Buổi tối ngươi có onl không?”

“Cái này còn phải dựa vào tình huống trước mắt đã.”

Hắc Ám Đại Công có chút ngạc nhiên. Từ lúc hắn biết Quan Miên tới nay, thì thời gian của y luôn được sắp xếp theo quy luật. Xác thực là nói, Quan Miên trừ bỏ ăn cơm và đi ngủ ở ngoài ra, thì đại đa số thời gian đều ngâm mình trong trò chơi. Hôm nay y không chỉ thu được rất nhiều thư tín, mà còn đọc qua đọc lại vài trang báo chí, điều này hiển nhiên đã thuyết minh rõ ràng là có chuyện xảy ra. Tuy hắn muốn biết, nhưng lại không phải hạng người thích truy cứu vấn đề riêng tư của kẻ khác, nếu Quan Miên cần sự giúp đỡ mà nói với hắn thì hắn nhất định sẽ giúp “Nếu có chuyện xảy ra, thì ngươi biết cách tìm ta chứ?”

Quan Miên vỗ vỗ bờ vai hắn, kéo mặt bảng khống chế ra ấn logout.

Hắc Ám Đại Công nhìn y nhanh chóng biến mất trước mắt, mới quay sang xem bả vai của mình,  khóe miệng khẽ lộ ra nét cười ôn nhu.

Logout xong, Quan Miên nhanh chóng ra khỏi khoang thuyền trò chơi. Y bật chế độ phun thuốc sát trùng, mở máy tự động hút bụi, mở cửa sổ hong khô đồ vật trong nhà,… Sau đó lại lấy hết quần áo từ trong máy giặt ra đem treo lên tủ.

Bảy phút sau, không khí quanh phòng dường như đã tốt hơn, cửa số hong khô tự ngừng hoạt động, máy hút bụi tại phòng khách cũng dừng quét dọn.

Quan Miên đem máy hút bụi nhét vào phòng ngủ, xong xuôi tất cả mới đóng cửa vào.

Ước chừng chỉ một phút đồng hồ sau, thì chuông cửa vang lên.

Ánh đèn ngoài lan can tự động bật sáng, camera cũng nhanh chóng chuyển phát hình ảnh vào trong nhà. Phồn Tinh Hữu Độ từa hồ cũng biết là y đang nhìn mình, nên khẽ mỉm cười, giơ lên bó hoa hồng được buộc thắt gọn gàng.

Quan Miên đi ra mở cửa.

Phồn Tinh Hữu Độ đem hoa trong tay đưa cho y, nói “Thật có lỗi, gây thêm phiền toái cho ngươi rồi.”

Quan Miên nhận hoa xong, mới nghiêng người tránh ra để hắn đi vào “Tặng hoa sẽ không được giảm tiền thuê nhà.”

Phồn Tinh Hữu Độ bật cười “Ngươi có thế lấy nó làm lý do tăng tiền nhà.”

“Ta sẽ cẩn thận suy nghĩ.”

Sau lưng Phồn Tinh Hữu Độ có đeo một cái ba lô thật lớn.

Quan Miên hỏi “Ăn cơm chưa?”

Ánh mắt Phồn Tinh Hữu Độ khẽ quét đến cánh cửa phòng ngủ đang được đóng chặt, mỉm cười đáp “Chưa.”

“Phòng bếp ở đó, ngươi cứ việc tự nhiên.”

“Được.” Phồn Tinh Hữu Độ đem ba lô cởi ra, lại thuận tay đặt lên trên một chiếc tủ. Hắn kéo tay áo gọn gàng xong mới bước vào phòng bếp.

Đợi đến khi thân ảnh của hắn hoàn toàn biết mất, thì Quan Miên mới khẽ kéo cánh cửa phòng ngủ ra, y nhanh chóng bước vào đem chiếc máy hút bụi đang tự động chạy tắt đi.

“Ta đang định nấu mì, ngươi có muốn ăn một suất không?” Phồn Tinh Hữu Độ nghiêng đầu ra khỏi cửa phòng bếp hỏi.

Quan Miên vừa đem máy hút bụi cất đi, vừa quay ra đáp “Không cần cho thêm hành, gừng, tỏi gì đâu.”

“Được.” Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười, quay về phòng bếp.

Quan Miên tùy tiện tìm ra hai chén trà lớn, rồi thuận tay đặt lên bàn cơm.

Phồn Tinh Hữu Độ rất nhanh đã mang hai bát mì ra. Trên người hắn vốn đã có loại khí chất thong dong trời sinh, nên cho dù là ăn nhờ ở đậu, thì vẫn không thấy nét mất tự nhiên nào. Phồn Tinh Hữu Độ đem mì đặt lên bàn xong, mới quay sang nhìn bó hóa mình vừa cầm đến, nói “Đáng ra ta nên mua thêm cái bình.”

“Nó sẽ héo sớm thôi, mua thêm bình cũng chẳng thay đổi được giá trị ban đầu.”

Phồn Tinh Hữu Độ bật cười, nói “Ta thấy ngươi có vẻ rất thích trò chơi?”

“Trước mắt thì đúng là như vậy.” Y không biết loại thích này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng chắc hẳn sẽ kết thúc trước khi Kim Vũ Trụ xuất hiện.

“Mì ăn được chứ?”

“So với bình thương thì hơi nhạt một chút.”

“Để ta lấy thêm bột ngọt.”

Quan Miên hơi ngừng đũa “Nồi cơm trong bếp đã dựa theo số lượng dinh dưỡng cần thiết cho cơ thế để chế tạo đồ ăn.”

“Khẩu vị cùng dinh dưỡng đôi khi sẽ xảy ra một số đối lập.”

“Ta vẫn thường quan tâm dinh dưỡng hơn khẩu vị.”

“Thay đổi một chút cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.”

“Hóa ra ngươi là như vậy!”

“Gì cơ?”

Quan Miên lỡ đãng nói “Thích dùng phương thức im lặng để thay đổi một vài nhu cầu của bản thân.”

Phồn Tinh Hữu Độ đem mì trong miệng nuốt xuống hết, mới lạnh nhạt cười “Ngươi có thể xem ta là hạng người không thích xung đột, nhưng lại rất có chủ kiến đi. Chủ nhiệm cấp ba trước đây cũng đánh giá ta như vậy.”

“Đơn giản mà nói, chính là thích làm theo ý mình sao?”

“Nhìn như thỏa hiệp nhưng lại thích làm theo ý mình.”

Phồn Tinh Hữu Độ thật sự là người hay nói. Cho dù hai bên có bất đồng quan điểm, nói chuyện qua lại không hợp nhau, thì hắn sẽ không cho đối phương biết được mình đang phẫn nộ cùng mâu thuẫn. Quan Miên cúi đầu nhìn bóng mình ấn hiển trong bát nước nóng, y không tiếp tục suy nghĩ mà nữa cố gắng đem số mì còn lại nuốt vào bụng.

Mỗi người đều có cách sống riêng. Nếu phải tự mình đi thuyết phục một kẻ không có chung quan điểm cùng nhận thức, thì đấy mới thực sự là một việc cực kỳ vô nghĩa. Cứ để hắn tự nhận ra đi, lúc hắn quay đầu lại thì thứ quan điểm vớ vẩn kia sẽ bị lý trí gạt bỏ, thứ nhận thức điên rồ kia cũng sẽ bị tư tưởng chủ đạo chiếm giữ.

.

.

.

Hết chương 89./

Chuơng 90: Người mới ở chung (Hạ)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

“Nghiệp đoàn chúng ta có nhiều hội viên như vậy, mà sao không thấy Đại Công ‘hợp y’ ai?”

 

“Bởi vì còn có một từ khác gọi là ‘Hâm mộ không tới’.”

.

.

Ăn trưa xong, Quan Miên liền đơn giản giới thiệu qua căn nhà.

Trong xã hội hiện tại, trừ bỏ những kẻ phú hào sang quý chuyên hưởng thụ các loại vật phẩm xa xỉ ra, thì cuộc sống của đại đa số mọi người đều không kém là bao. Diện tích một căn nhà, đồ gia dụng, môi trường không gian đều được chính phủ nghiêm khắc quản lý dựa theo tiêu chuẩn thế giới. Sau khi xã hội phải trải qua vài thập niên hỗn loạn, thì cuộc sống của con ngươi đã tốt đẹp hơn rất nhiều, bất kì ai cũng có quyền được hưởng cuộc sống đầy đủ tiện nghi cùng tiêu chuẩn nhất, có thể dễ dàng sống trong căn nhà được thiết kế theo sở thích của chính mình.

Quan Miên dọn dẹp qua loa căn phòng, để Phồn Tinh Hữu Độ có chỗ trải túi ngủ.

Túi ngủ của Phồn Tinh Hữu Độ đương nhiên không phải là loại túi ngủ bình thường.

Quan Miên thấy hắn bỏ viên thuốc dương sinh vào bên trong trước, sau đó mới dẫn nước từ phòng tắm vào túi ngủ.

Phồn Tinh Hữu Độ rút từ trong ba lô ra một khoang thuyền trò chơi giản dị. Khoang thuyền này có cách sử dụng giống hệt một chiếc điện thoại di động, chỉ cần đeo vào tai là người chơi có thể dễ dàng đăng nhập vào game online, rất phù hợp và thuận tiện cho những ai thường xuyên phải đi công tác. Tuy quảng cáo là rất tiện lợi, nhưng thực ra nó vẫn có một vài nhước điểm như lượng pin ít, độ phóng xạ cao, chỉ có thể sử dụng trong thời gian ngắn, hoặc liên tục dùng trong hai giờ sẽ bị cưỡng chế logout. Tuy nhiên, nếu phải đem ra so sánh thì nó vẫn là một vật phẩm xa xỉ đối với nhiều người.

Quan Miên nhớ rõ, giá của loại khoang thuyền này đắt gấp mười lần loại đứng thẳng, nhưng chất lượng bảo đảm lại chỉ bằng một phần ba.

Lúc này, túi ngủ phát ra vài tiếng ‘bíp, bíp’.

Sau khi Phồn Tinh Hữu Độ bước từ phòng tắm ra thì chiếc túi ngủ nho nhỏ vừa rồi đã biến thành một chiếc giường nước khổng lồ, có khi còn hoa lệ hơn giường thật của Quan Miên “Ta có chút mệt mỏi. Ngươi không ngại để ta tắm trước rồi ngủ trưa chứ?”

“Không sao cả.” Quan Miên đứng lên, xoay người đi vào phòng ngủ.

Ngồi ở trên giường, Quan Miên đưa mắt nhìn về phía ván cửa đang đóng chăt.

Chuyện tá túc này thực ra cũng không quá khó khăn. Bởi vì y cùng Phồn Tinh Hữu Độ không quá thân thiết, nên mấy chuyện khó nói gì gì đó cũng chưa thực sự phát sinh. Nếu bọn họ cứ tiếp tục sinh hoạt như vậy dưới một mái nhà, thì liệu có sinh ra áp lực gì không?

Theo Quan Miên được biết, những người thích sự tự do sẽ thường xuyên trở nên áp lực, khi sống trong cùng một không gian chật hẹp với kẻ khác…

Trong vô thức, y bước chân đi vào khoang thuyền trò chơi, đang định login thì lại xoay người đi ra, đem mấy thứ trong phòng sửa sang lại gọn gàng một lần mới tiến đến thư phòng.

Ánh sáng mặt trời ngoài cửa số chiếu sáng cả bộ bàn vi tính, lóe ra vài tia phản xạ nho nhỏ khiến căn phòng bừng sáng lên.

Sau khi mệ muội trò chơi, thời gian y sử dụng vi tính cũng càng ngày càng ít đi. Công việc trong nghiệp đoàn ngày một bận rộn, làm y mỗi lần logout xong liền trực tiếp lên giường đi ngủ, khiến máy vi tính bên cạnh cũng gần như trở thành vật trang trí.

Y đưa tay bật máy lên, vừa đăng nhập vào web đã phát hiện ra một phong thư xa lạ được gửi vào mail của mình.

Trái tim đang yên lặng bỗng kịch liệt nảy lên hai cái.

Quan Miên nhanh chóng mở hòm thư ra, quả nhiên thấy được tên người gửi quen thuộc – A Trụ.

Phong bưu điện này được gửi tới từ ba ngày trước, địa chỉ để lại có ghi —- Ngục giam Trường Phong, thành B. Không biết là cố ý hay vô tình, nhưng tứ đại ngục giam nối tiếng của Trung Quốc đều được đặt tên rất phong phú.

Y cố nén kích động, ấn mở phong thư:

[Hắc hắc, ta biết tâm tình hiện giờ của ngươi nhất định rất kích động, nhất định rất tưởng niệm ‘đệ nhất vô địch siêu cấp mỹ nam tử’ là Kim Vụ Trụ ta đây. Nhưng ngươi không cần phải nói ra đâu, vì loại tâm tình mỏng manh này của ngươi ta có thể dễ dàng lý giải mà, nó giống hệt mỗi lần ta tự nhìn ngắm mình trong gương, sự kích động đó lan tỏa khắp cả cơ thế giống hết cảm giác gặp được thần tượng của bản thân mình. Bất quá, rất nhanh là chúng ta lại có thể gặp được nhau rồi, nếu sự tình thuận buồm xuôi gió, thì chắc chắn chỉ mấy tháng nữa là chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau.

Đọc đến đây, ngươi nhất định muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra phải không? Hắc hắc, kỳ thật cũng không có gì quan trọng đâu, chỉ là ta hôm nay vừa mới được giảm bớt án phạt thôi. Hồi đó, vì muốn được bắt vào tù mà ta đã cố ý đâm phải người khác rồi bỏ chạy, về sau lại cố ý để cảnh sát tìm được đem bắt nhốt, nhưng không ngờ tòa án lại phán ta là kẻ không hiểu biết pháp luật, cố ý gây ra tội trạng nghiệm trọng nên phải ngồi tù hai năm *Ngất tại chỗ*. Tính từ ngày vào tù tới nay thì mới được có hai tháng. mà chẳng hiểu sao ta cứ có cảm giác là đã đi qua cả quãng đời vậy? Aish, cũng may là ta thuê được một luật sư có tài hùng biện giỏi, nếu hắn thành công, thì án này đại khái sẽ chỉ còn sáu tháng. Tính tính thì cũng chỉ còn gần bốn tháng nữa là chúng ta gặp lại.

Thôi, không nói mấy chuyện vô nghĩa nữa, trước khi ta ra tù thì ngươi ngàn vạn lần đừng đến gặp ta. Cùng đừng dùng phương pháp gì để liên lạc với ta cả. Ta hiện tại giống như đã thoát khỏi bọn họ, nhưng thực chất thì bọn họ chắc chắn vẫn còn đang tìm kiếm thông tin về ta, nên ngươi cũng nhớ cẩn thận một chút.

Cuối cùng, hôn ngươi một cái thật mạnh. Nhớ kỹ những lời ta nói.]

Xem hoàn thư, Quan Miên mới khẽ thờ ra một hơi.

Y gần nhất cố gắng vùi đầu vào trò chơi, một mặt là vì không có gì làm ngoài hiện thực, mặt khác là do y muốn cẩn thận suy ngẫm lại tất cả.

Lá thư vừa rồi của Kim Vũ Trụ khiến cho tâm tình lúc này của y bắt đầu thay đổi, giống như màn đêm u ám kia rốt cục cũng tan để mặt trời hiện ra. Đối với học sinh thì bốn tháng chỉ là một học kỳ, đối với y thì nó cũng chẳng bằng nửa quãng thời gian y bị nhốt trong tù, tính ra thì cũng không phải là quá lâu.

Y đem bưu kiện đọc đi đọc lại hai lần xong, mới lưu luyến mà tắt đi, sau đó lại tiện tay mở một bộ phim nhiều tập ra, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình.

Buổi tối, Quan Miên chủ động xuống bếp một lần.

Thời điểm Phồn Tinh Hữu Độ bước chân ra khỏi phòng ngủ, thì y đã đem tất cả đồ ăn được chuẩn bị tiêm tất đặt lên mặt bàn.

Buổi tối có lẽ chính là khoảng thời gian giảm xóc, để bọn họ có thể chậm rãi tiếp nhận sự tồn tại của đối phương. Hai người không nói quá nhiều giống như buổi trưa, mà chỉ nhẹ nhàng ăn cơm cho xong, rồi cùng nhau đem bát đặt vào máy rửa.

Quan Miên hỏi “Buổi tối ngươi có lên trò chơi không?”

Phồn Tinh Hữu Độ đáp “Ta định lên một chút, chào hỏi bọn họ vài câu.”

Quan Miên biết hắn đã hiểu ý Tinh Phi Ngân, liền gật gật đầu. Hệ thống võng du có một điểm không giống với mấy kiểu đăng nhập bằng máy tính, là bọn họ có thể tùy thời online bao lâu mà không hề sợ bị người khác tìm ra dấu vết. Tin tức võng du chỉ giống như cách bọn họ giao tiếp bên ngoài hiện thực, gặp mặt liền thấy nhau, nếu đối phương đã logout thì kẻ khác chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi mất mà không thể làm được gì. Vì vậy, cho dù Phồn Tinh Hữu Độ có ý định thương võng du thì cũng không sợ bị đối phương phát hiện hành tung.

Hai người phân công nhau, một kẻ đăng nhập ở thư phòng còn kẻ kia thì online bên trong phòng ngủ.

Lúc này, Quan Miên đang đứng ở trung tâm của Phạm Thụy thành. Y viết một phong thư cho Hắc Ám Đại Công, thông báo là mình đã login xong, liền hướng về phía cửa thành đi tới.

Một tên nguyên lão thuộc Tinh Nguyệt nghiệp đoàn lại có thể định đạc đi lại trong lãnh thổ Phạm Thụy thành, khiến đại đa số hội viên của Đế Diệu nghiệp đoàn cảm thấy gai mắt.

Mấy chục người đưa mắt khẽ nhìu nhau xong, rốt cục cũng có hai kẻ chịu không được mà đi tới.

“Ngươi đến đây để thăm dò thông tin à?” Đối phương vừa tiến lên đã bầy ra khuôn mặt xám xịt với Quan Miên.

Đồng bạn của hắn nhìn y rồi cười cười “Hắn gần nhất đang bị đau bụng tháng, tâm tình không được ổn cho lắm.”

Đối phương lập tức dửng thẳng lông mao, giống hệt với trong tưởng tượng của Quan Miên, giơ tay quát “Tuyết Lý Hống, ngươi nói ai bị đau bụng tháng?”

Hai người vừa tới tuyệt nhiên là Tuyết Lý Hống cùng Bách Chiến Bách Thắng.

Tuyết Lý Hống hỏi “Ngươi thường xuyên bị đau bụng tháng sao?”

Bách Chiến Bách Thắng cả giận nói “Lão tử là nam nhân hàng thật giá thật. Mấy chuyện đau bụng tháng vớ vẩn kiểu này, ngươi nghĩ lão tử cũng có sao?”

Tuyết Lý Hống đáp “Chuẩn rồi. Cho nên mấy chuyện đau bụng tháng vớ vẩn kia, hiển nhiên không phải ám chỉ ngươi.”

“…” Bách Chiến Bách Thắng đột nhiên cảm thấy mình giống như bị hắn lừa.

Tuyết Lý Hống trấn án hắn xong, mới quay sang hàn huyên với Quan Miên “Ngươi tại sao lại ở đây?”

Quan Miên “Đợi Đại Công cùng nhau làm nhiệm vụ.”

Bách Chiến Bách Thắng nhìn y chằm chằm, rồi hỏi “Người chừng nào thì bắt đầu quan hệ tốt với Đại Công vậy?”

“Quan hệ của chúng ta lúc nào cũng rất tốt.” Hắc Ám Đại Công không biết từ đâu, lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng hắn.

Tựa như bản năng, tư thế đứng của Bách Chiến Bách Thắng đang cà lơ phất phơ bỗng chốc trở nên tất cung tất kính.

Hắc Ám Đại Công thuận tay vỗ nhẹ bờ vai Quan Miên, đối với Tuyết Lý Hống cùng Bách Chiến Bách Thắng nói “Chúng ta phải đi làm nhiệm vụ, các ngươi cứ tiếp tục nói chuyện.”

“Được.”

Tuyết Lý Hống mỉm cười nhìn hai người bọn họ chậm rãi đi xa.

Bách Chiến Bách Thắng thì tức giận cắn tay Tuyết Lý Hống.

“Ngươi sao vậy?” Tuyết Lý Hống có chút bất đắc dĩ nhìn bàn tay đang dính đầy nước miếng của mình. Tuy hắn biết đây là trò chơi, là thế giới ảo, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy có chút quái dị trong tình huống này.

Bách Chiến Bách Thắng “Hắc Ám Đại Công rõ ràng là nguyên lão trong nghiệp đoàn chúng ta, mà tại sao lại đối xử tốt với Xuân Mộng Bất Tỉnh như vậy?”

Tuyết Lý Hống đem bàn tay của mình kéo khỏi miệng hắn, vừa lấy vạt áo lau đi nước miếng, vửa mở mồm chậm rãi đáp “Trên đời này, có một từ gọi là ‘Hợp ý’.”

“Nghiệp đoàn chúng ta có nhiều hội viên như vậy, mà sao không thấy Đại Công ‘hợp y’ ai?”

“Bởi vì còn có một từ khác gọi là ‘Hâm mộ không tới’.”

Hắc Ám Đại Công “Ta đã tìm ra manh mối rồi.”

Kỳ thật manh mối lần này cũng không khó tìm. Sau khi Phạm Thụy thành bị xụp đổ toàn bộ, thì đột nhiên trong thành xuất hiện thêm một tên NPC, tên này muốn chói mắt bao nhiêu thì có chói mắt bấy nhiêu. “Bất quá, hiện tại chúng ta phải đi xoát phụ bản đã, đợi đến khi thu thập đủ bảy chòm râu Huyết Vu Giả thì sẽ quay lại.”

“Phụ bản gì cơ?”

“Phụ bản tổ đội, cấp bậc không cao, cũng rất dễ làm.” Tuy Hắc Ám Đại Công chỉ là tay mới trong cày nhiệm vụ, nhưng xoát phụ bản thăng cấp thì tuyệt đối là tay già đời trong Mộng Đại Lục. Nhiệm vụ ‘Thu thập Bảy chòm râu Huyết Vu Giả’ này căn bản một mình hắn cũng có thể hoàn thành.

.

.

.

Hết chương 90./

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro