Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Một Mình Xông Vào Bạch Gia

Chuơng 97: Một mình xông vào Bạch gia (Thượng)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói tiếp “Tựa như lần trước hắn tới Đoạn gia tìm ngươi.”

.

.

“Ách.” Người bảo vệ có chút khó xử đưa mắt nhìn Quan Miên.

Quan Miên nói “Tầng hầm không phải còn kho xử lý rác thải đang bỏ hoang sao? Để hắn thuê chỗ đấy đi, đủ lớn.”

“Hả?” Ngưởi bảo vệ sững sờ quay sang nhìn thanh niên.

Thanh niên cười lớn “Hảo, thuê cho ta chỗ đó, về sau, rác thải của cao ốc này cứ trực tiếp bỏ ra ngoài là được.”

Bảo vệ chần chừ nói “Như vậy… có vẻ không được ổn lắm?”

Thanh niên đáp “Ta cảm thấy rất ổn. Các thiết bị xử lý rác thải trong kho được nhập khẩu từ đâu? Có cần phải phân loại rõ ràng rồi mới hủy đi không?”

Người bảo vệ đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Quan Miên.

Quan Miên vỗ vỗ bả vai thanh niên, “Cho xe sang garage bên phải dành cho khách đi.”

Thanh niên nọ đương nhiên là Bạch Anh Tước. Sau khi hai người bọn họ đã cất xe ổn thỏa thì mới đi thang máy lên lầu. Mọi thứ trong nhà vẫn giống hệt như lúc rời đi, đồ ăn trong bếp đã nguội lạnh.

“Không đưa ta đi thăm quan một chút sao?” Bạch Anh Tước cười tủm tỉm đứng ở cửa ra vào, hai tay đút vào túi còn thân thể thì khẽ dựa vào tường.

“Trước khi ta biến thành xác ướp, thì căn phòng này không cần người đến thăm.”

Bạch Anh Tước cười nói “So với xác ướp, thì ta càng thích thăm người sống hơn.”

“Có cần ta nói ‘Mời vào’ không?” Quan Miên bước từ phòng bếp ra, đưa cốc nước cho hắn.

Bạch Anh Tước tiếp nhận rồi nhìn chằm chằm “Thật là nước sôi à?”

“Ta chưa từng cung cấp thứ gì giả mạo hay kém chất lượng cả.” Quan Miên bắt đầu thu dọn mọi thứ trên bàn ăn.

Bạch Anh Tước rốt cục cũng lững thững đi vào phòng khách.

Lúc này, cửa phòng ngủ đang đĩnh đạc mở rộng, hắn ngó vào quan sát bài trí bên trong rồi lập tức hiểu ra “Không phải là ta cố ý rình coi không gian riêng của ngươi đâu nhé.” Hắn nói xong còn cố tình bày ra bộ dạng thản nhiên tiêu sái, chậm rãi đưa cốc nước lên miệng uống một hớp “Trong này có một túi ngủ, màu sắc thực sự rất độc đáo, hẳn là loại EAFI.EP5.”

Quan Miên hỏi “Ngươi có ý kiến gì sao?”

“Không. Nếu không thấy được chiếc túi ngủ này thì ta mới có ý kiến.”

Quan Miên đem tất cả bát đĩa bỏ vào phòng bếp, sau đó ấn xuống một cái nút ngay trên mặt bàn. “Đinh” một tiếng, mặt bàn tự động hiện ra hệ thống tẩy trừ.

“Kỳ thật… ta gần đây cũng đang cần tìm phòng ở.” Bạch Anh Tước quơ quơ cái ly, miệng cười đến độ không khép lại nổi.

“Ngươi có thể đến ‘Sở đăng ký nhà ở’ để gửi yêu cầu cho bọn họ.”

Bạch Anh Tước chăm chú theo dõi nhất cử nhất động trên mặt Quan Miên “Tốt nhất là có thể ở chung với người hợp ý.”

“Ngươi có thể chạy đến ‘Sở giới thiệu hôn nhân’ để xếp hàng.”

Bạch Anh Tước rõ ràng đã biết tất cả mọi chuyện nhưng vẫn cố tình hỏi “Phải giống Đoạn Thiều Tinh thì mới được ở lại sao?” Thời điểm Tinh Phi Ngân tìm hắn đã đem tiền căn hậu quả (1) nói hết một lượt, bởi thế mà hắn mới biết, Đoạn Thiều Tinh vài ngày gần đây đang sống chung với bạn già sắp cưới vào năm sáu mươi tuổi của mình.

Quan Miên hỏi ngược lại “Nhà ngươi gần nhất có phát lệnh truy nã tìm ngươi không?”

“Đợi chút.” Bạch Anh Tước rút từ trong túi ra một chiếc tai nghe có cách sử dụng giống hệt bộ đàm, đeo lên vành tai “Đại đường ca. Gần đây có bận rộn gì không?… Ngươi có thể bảo người truy sát ta một thời gian không?… Không có gì, chỉ là muốn chơi thử ‘mèo đuổi chuột’ thôi… Cái gì?”

Quan Miên có thế thấy rõ ràng ánh mắt hớn hở của hắn trở nên nghiêm túc, cuối cùng để cả hai hàng lông mày cũng khẽ nhíu lại, dây dừa lại một chỗ.

Bạch Anh Tước giật máy bộ đàm từ trên tai xuống, nhìn y cười khổ “Lần này ngươi nhất định phải thu dụng ta.”

“Lý do?”

“Bức hôn có được tính không?”

Bạch Anh Tước cuối cùng vẫn không được lưu lại.

Bất quá trước khi ra về, hắn cầm đi tất cả mọi thứ có liên quan đến Phồn Tinh Hữu Độ, cũng tỏ vẻ là mình sẽ nhanh chóng trả lại cho hắn.

Một ngày rối loạn khiến cho bản thân Quan Miên cảm thấy cực kỳ không thích ứng, nhưng khi cả Phồn Tinh Hữu Độ cùng Bạch Anh Tước đều rời khỏi, thì cảm giác trống trải lại một lần nữa giăng đầy lòng.

Tắm rửa, đánh răng, online trò chơi.

Hết thảy lại như bình thường.

Trừ việc Tinh Phi Ngân gửi đến bức thư an ủi cùng ta lỗi ra, thì tất cả những người khác đều không biết gì cả.

Công vụ trong nghiệp đoàn dạo gần đây cứ tích góp từng tí từng tí một khiến số việc chưa giải quyết tăng lên khá nhiều. Thừa dịp Hắc Ám Đại Công còn chưa login, y trước tiên cứ xử lý công vụ cái đã rồi tính sau. Lần sửa sang này ai ngờ lại kéo dài đến hơn hai tiếng, nhìn thời gian trên hệ thống hiển thị đã hơn mười giờ, Quan Miên nhịn không được lại ngó lên khung cửa sổ đang khép kín.

Bên ngoài thỉnh thoảng có người đi qua.

Quan Miên lấy ra một tiểu tinh linh từ bao, viết thư cho Hắc Ám Đại Công.

Tiểu tinh linh bay đi đã hơn nửa giờ mà vẫn không có động tĩnh gì xảy ra.

Quan Miên ngáp một cái, quyết định logout nghỉ ngơi.

Thời gian một ngày cứ như vậy mà trôi qua, so với ngày khác thì nhiều thêm chút nhạc đêm, nhưng kết thúc lại là từ hai người trở về một.

Hắc Ám Đại Công mất tích.

Nếu phải suy xét nghiêm khắc vấn đề thì cũng không hẳn là như vậy, bởi vì trước khi không online nữa, hắn có nói với Quan Miên là trong nhà có việc riêng cần phải xử lý gấp. Tuy Hắc Ám Đại Công không nói rõ việc tư đó là gì, nhưng chỉ cần liên hệ với câu nói lúc trước của hắn thì cũng không quá khó để đoán ra chân tướng mọi chuyện.

Quan Miên cũng không mấy bận tâm đến chuyện này, bởi dạo gần đây y thật sự rất bận, bận đến nỗi phải hủy cả lịch trình làm nhiệm vụ hàng ngày, để đổi sang xử lý công vụ của nghiệp đoàn. Cứ như vậy, hiệu suất làm việc cũng được cải tiến không ít.

Nhất là việc xây dựng lại thành thị, thì phải nói là phát triển là cực nhanh.

Tất nhiên, kẻ cao hứng nhất trong vụ này là Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng. Có thể tự  mình nhìn thấy tác phẩm do mình thiết kế ngày càng hoàn thiện là một cảm giác vô cùng thành tựu. Tuy kiến trúc hiện tại của Bác Đặc thành có chút khác biệt với thành thị cũ, tỷ như tường thành được sơn màu sáng chứ không phải màu xám như lúc xưa, nhưng để hoàn thành giấc mộng xây dựng một tòa thành thị theo phong cách mới, mà Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng đã không tiếc đem toàn bộ mọi thứ trong thành thiết kế thành màu trắng.

Nguyên bản vẫn còn rất nhiều người cảm thấy màu trắng thực sự lố bịch, nhất định sẽ không hề đẹp, nhưng vào thời điểm kiến trúc thành thị đã hoàn thành xong một phần, thì bọn họ không thể không thừa nhận là nó rất hợp với cảnh quan xung quanh. Màu trắng sẽ không gây ra cảm giác quá nóng vào mùa hè, cũng sẽ không để lộ ra vách tường trong trò chơi, ngoài ra, thành thị màu trắng còn giống như một giấc mộng thần tiền, khiến kẻ khác phải đắm chìm vào.

Trái ngược bọn họ, Đế Diệu nghiệp đoàn sử dụng màu đen để sơn tường ngoài các tòa nhà, màu xám cùng màu vàng làm điểm nhấn cho toàn bộ Phạm Thụy thành.

Không có quà nhiều địa phương trong Phạm Thụy thành sử dụng toàn bộ màu đen, nhưng nó lại xuất hiện ở những chỗ hấp dẫn mắt nhìn nhất. Tuy trông hơi nặng nề một chút, nhưng lại nghiễm nhiên toát ra một cỗ khí phách thâm tàng bất lộ.

Vào thời điểm Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn, Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn cùng Sa Mạc nghiệp đoàn giao trả nhiệm vụ xây dựng trấn nhỏ, thì thành thị của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cũng đã hoàn thành được một phần đáng kể. Tuy bọn họ đã bắt tay vào xây dựng thành thị, nhưng song song với nó lại phải hoàn thành thêm cả nhiệm vụ xây dựng ‘thị trấn’, vì thế mà trái tim nhóm hội viện đã bắt đầu trở nên rục rịch.

Trong đó, Bạch Thảo Bao phải đứng vào cấp đại biểu. Hắn cố gắng tăng thêm một ngày ba lượt, mỗi lượt nửa giờ để giửt giây nhóm hội viên chuyển sang xây dưng ‘thị trấn’.

“Cổ ngữ có câu: tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (2). Thừa dịp Đế Diệu nghiệp đoàn bây giờ còn chưa hoàn hồn, những nghiệp đoàn khác còn chưa đủ điều kiện, chúng ta trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ kiến trấn trước thì mới bảo trì được tư thế dẫn đầu.” Bạch Thảo Bao một bên chống tay lên bàn, một bên không ngừng lải nhải mấy câu này vào tai Quan Miên.

Quan Miên nói “Chuyện này người đi tìm hội trưởng đi. Ta không có quyền hạn.”

“Đừng tưởng là ta không biết, dạo gần đây hội trưởng bận đến xoay người chả kịp. Chỉ cần ngươi gật đầu, thì hắn nhất định sẽ đồng ý.”

Quan Miên vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ thản nhiên đáp “Ngươi đã biết là hắn bận rộn, thì sao còn đủ thời gian chạy tới kiến trấn?”

“Hội trưởng chỉ cần nhận nhiệm vụ là được, còn lại cứ để bọn ta.”

Quan Miên có chút hứng trí đưa mắt nhìn hắn “Nói như vậy, ngươi rất lòng tin sẽ hoàn thành nhiệm vụ kiến trấn sao?”

“Ách, không phải còn ngươi sao?”

Nhiệm vụ kiến trấn tương đối dễ dàng. Cái khó nhất chính là phần ‘phụ’ được hệ thống giao thêm sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Lần này, nó không còn đơn giản chỉ là đánh quái bảo vệ thành nữa, mà chuyển hẳn sang nộp đủ số thuế cho tất cả hội viên.

Tính đến trước mắt thì vẫn chưa có nghiệp đoàn nào hoàn thành nhiệm vụ này, bởi yêu cầu của nó thực sự quá khắt khe.

Trong vòng ba tháng, nghiệp đoàn nhất định phải kiếm đủ chi phí vào cổng ‘thị trấn’ từ những người chơi không thuộc bất kỳ nghiệp đoàn nào. Nghiệp đoàn phải thu đủ số thuê được quy định từ việc bán vật phẩm, tính tỉ lệ số thuế mỗi người phải nộp, nếu vượt quá mức cho phép sẽ không hoàn thành. Việc thu nhập thuế phải dựa trên sự tích góp, tới một mức độ nào đó thì nhiệm vụ sẽ tự nhiên hoàn thành.

Tại Mộng Đại Lục, số lượng người chơi không gia nhập bất kỳ nghiệp đoàn nào vốn đã rất ít, nay hệ thống còn ép bọn họ phải kiếm thuế từ số người ít ỏi đó, thì nhiệm vụ đã khó càng thêm khó, so với việc bảo vệ thôn trang trước đây đúng là một trời một vực.

Bạch Thảo Bao nhịp nhịp ngón tay lên bìa cuốn sánh “Ngươi biết chưa? Diệu Minh đã tặng thêm quà cho những ai không thuộc bất kỳ nghiệp đoàn nào, mà tiền vào ‘trấn nhỏ’ của bọn họ. Nhờ công sức của hắn mà Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn đã nằm trong Top ba nghiệp đoàn có số thuế thu được cao nhất, chiểm tổng phần trăm gần một nửa. Ngay sau đó là Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn với những thủ đoạn đáng sợ hơn, bọn họ ngoại trừ tặng thêm quà, thì còn cố ý đã bớt thành viên ra khỏi nghiệp đoàn. Nếu số thuế tăng chậm cùng không kịp tiến bộ, thì bọn họ sẽ sai nhóm hội viên này giả làm người mua, vừa không mất vật phẩm vào tay kẻ khác lại còn có thể thu được thuế nhanh. Ngươi nghĩ thử đi, tình thế đã ác liệt như vậy rồi, mà ngươi vẫn có thể nhàn nhã vắt chéo chân uống trà sao?”

Quan Miên đáp “Cũng bởi vì tình thế ác liệt, nên ta mới đồng ý cho người thời gian để nghĩ biện pháp.”

“Khỏi cần nghĩ, trước tiên cứ đem nhiệm vụ kiến trấn hoàn thành đi đã.”

“Ta nói rồi, đây là quyền hạn của hội trưởng.”

“Vậy ngươi chỉ cần gièm pha vài câu với hắn thôi.”

“Độ khó quá cao.”

“Ngươi cố ý đúng không?” Xin xỏ không bằng kích tướng. Bảo Thảo Bao lập tức thay đổi chiến thuật “Có phải ngươi đang đợi Hắc Ám Đại Công trở về để cùng nhau làm nhiệm vụ không?”

Nghe tới bốn chữ Hắc Ám Đại Công, cây bút trong tay Quan Miên khẽ dừng một chút.

Bạch Thảo Bao nhân cơ hội nói “Quả nhiên là như vậy.”

Quan Miên sắp xếp lại đồ đạc đứng lên “Buổi tối hội trưởng sẽ online, có gì ngươi tự hỏi hắn đi?”

Bạch Thảo Bảo thấy y định đi liền hỏi “Ngươi đi đâu vậy?”

“Tìm địa phương không người lải nhải.”

Bạch Thảo Bao đứng ở phía sau y, hét ầm lên “Tối nay sẽ có hoạt động ‘tổ đội thám hiểm’, ngươi có muốn vào đội bọn ta không?”

Quan Miên lắc lắc tay.

Hoạt động ‘Tổ đội thám hiểm’ thường xuyên được tổ chức tại Mộng Đại Lục.

Ý nghĩa chân chính của nó là muốn đề cao tình cảm giữa các chiến hữu trong lúc tổ đội. Các đội ngũ sẽ lần lượt đi vào Mộng Yểm Lâm, tại đây, hệ thống sẽ căn cứ vào độ ăn ý giữa các đội viên để chấm điểm. Vào thời điểm trò chơi kết thúc thì tổng số kinh nghiệm bọn họ kiếm được sẽ chuyển thành độ ăn ý.

[Độ ăn ý: 10] là hệ số cao nhất trên bảng xếp hạng tính đến hiện tại, thuộc về một đội ngũ gọi là ‘Hắc Ám’.

Buổi tối, lúc Quan Miên cùng Tinh Phi Ngân đang chờ người ngoài rìa Mộng Yểm Lâm, thì chợt nhìn thấy Bạch Thảo Bao.

Bạch Thảo Bao thấy hai người bọn họ đi cùng nhau, liền chua chát nói “Trách không được lại từ chối lời mời của ta.”

Quan Miên đáp “Ngươi mời quá muộn.”

“Ta là đang đồng tình với ngươi.” Bạch Thảo Bao không tiếp tục nói, mà thí điên thí dại chạy tới trước mặt Tinh Phi Ngân “Hội trưởng, ngươi thấy thế nào về việc kiến trúc trấn?”

Tinh Phi Ngân đáp “Nghị sự sau.”

Bạch Thảo Bao ủ rũ cúi đầu xuống.

Lúc Quan Miên cùng Tinh Phi Ngân đang định bước vào trong rừng, thì chợt nhìn thấy vài tiểu đổi đang từ không trung hạ cánh xuống. Quan Miên chú ý một chút, liền nhận ra Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh cùng Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp cũng có mặt trong đó.

Cái nhìn của y quá nóng bỏng khiến tất cả bọn họ phải quay đầu lại nhìn.

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp giơ tay chào y.

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh thì trực tiếp bước tới, hỏi “Nói chuyện một lúc được chứ?”

Quan Miên đưa mắt nhìn Tinh Phi Ngân.

Tinh Phi Ngân gật đầu.

Quan Miên đi theo Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh ra khỏi đám người, tới khi đã cách bọn họ khoảng tầm năm sáu mét thì dừng lại.

“Đại Công có tới tìm người không?” Đan Tâm chợt hỏi.

“Có gặp một chút.”

“Ngươi đi tìm hắn đi.”

Quan Miên hơi kinh ngạc. Trong ấn tượng của y, Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh không giống loại người thích chõ mõm vào chuyện người khác.

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói tiếp “Tựa như lần trước hắn tới Đoạn gia tìm ngươi.”

“Hắn gặp chuyện gì sao?”

“Bị bức hôn.”

Quan Miên yên lòng “Ta tin tưởng hắn sẽ có biện pháp giải quyết.”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh lắc đầu nói “Lần này thực sự rất khỏ giải quyết.” Hắn rút từ trong bọc ra một cây bút cùng tờ giấy, lấy tay làm bàn, xoạt xoạt viết vài chữ xong liền đưa cho Quan Miên “Đây là địa chị, có tới hay không thì tùy ngươi.”

Quan Miên tiếp nhận tờ giấy.

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh xoay người, lạnh nhạt nói “Nếu ngươi không đi thì cứ coi như ta chưa từng đề cập qua.”

Tất cả hội viên thuộc tộ đội của Tinh Phi Ngân đều là tinh anh trong tinh anh của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn. Tuy cấp bậc của Quan Miên không cao, nhưng sức phán đoán cùng sự quyết đoán của y lại nằm trong dạng tiêu chuẩn nhất, chẳng những không cản trở việc kiếm kinh nghiệm của đội ngũ, mà còn có thể tạo ra vài động tác phối hợp đẹp mắt vào thời khắc mấu chốt.

Hoạt động vừa chấm dứt thì kết quả cũng lập tức có, đội ngũ của Quan Miên lấy được 7 điểm, trở thành đội ngũ có độ ăn ý cao nhất. Hạng kế sau chỉ được 5 điểm, khoảng cách cũng khá xa.

Sau khi Bạch Thảo Bảo biết được kết quả, thì liền líu lưỡi hỏi Quan Miên “Ngươi, ngươi hiện tại cấp bao nhiêu?”

Quan Miên đáp “Bốn mươi sáu.”

Cấp 46 cũng không được coi là cao, nhưng nếu đứng trên lập trường là một kẻ cực kỳ bận rộn như Quan Miên, thì cấp bậc của y quả thật đã tăng rất nhanh.

Bạch Thảo Bao nói “Ngày mai còn có hoạt động ‘Bộ điểu’, ta hẹn ngươi trước.”

“Ngày mai không được.”

Bạch Thảo Bao bất mãn hỏi “Hội trưởng lại hẹn trước rồi sao?” Bởi vì Tinh Phi Ngân đã rời đi, nên cách nói chuyện của hắn cũng không còn kiêng nể gì nữa.

“Không, là ngươi khác.”

“Ai?”

Quan Miên khẽ nhíu lông mày với hắn.

Bạch Thảo Bao lắc đầu “Không phải chứ?”

Quan Miên gật đầu “Chính xác.”

“…” Bạch Thảo Bao cứ thế trơ mắt nhìn y logout, hơn nửa ngày sau mới khẽ nói thầm “Ta vẫn còn chưa nói xong mà. Không phải chứ? Sau đó còn phải tiếp tục đoán… Bất quá, rốt cuộc là ai ta?”

Nếu Đoạn gia là một tòa thành trì xanh vàng rực rỡ, thì Bạch gia chính là một tòa cao ốc mang hơi hướng hiện đại từ ngoài vào trong.

Tòa cao ốc Bạch gia được xây dựng giống như một chiếc ngòi bút mực, càng lên trên càng nhọn, giống như muốn đâm thủng trời xanh.

Quan Miên vừa bước chân vào cao ốc, thì lập tức đã có chín bảo an chạy tới, thân hình người nào người đều cao to, áo mũ chỉnh tề. Tuy bọn họ chưa hề động chạm đến tay chân y, nhưng Quan Miên có thể nhìn ra, mỗi người ở đây đều là cao thủ võ thuật.

“Ngươi là ai?” Người đứng giữa trầm giọng hỏi.

Quan Miên sắc mặt không đổi, đáp “Bằng hữu của Bạch Anh Tước.”

Thái độ người nọ trở nên hòa hoãn hơn “Xin hỏi ngài tìm Bạch tam thiếu gia có chuyện gì?”

Quan Miên “Đưa hợp đồng.”

Người nọ hỏi “Là hợp đồng gì vậy?”

“Hợp đồng thuê chỗ gửi xe.”

.

.

.

 Hết chương 97./

.

.

Chú thích:

(1) Tiền căn hậu quả: Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả hôm nay.

(2) Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương: Ra tay trước thì chiếm lợi thế, ra tay sau sẽ gặp phải tai ương.

.

.

Chuơng 98: Một mình xông vào Bạch gia (Trung)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

Đường nhị cô hỏi “Nếu đối phương là kẻ có tiền thì sao?”

 

Quan Miên đáp “Giúp hắn cùng nhau tiêu tiền.”

.

.

Người nọ nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn Quan Miên một cái “Xin đợi một chút.” Hắn nói xong liền xoay người bước vào bên trong.

Những bảo an khác đều rất tận tình chu đáo, người thì nhanh chóng đưa Quan Miên sang ghế sofa dành cho khách, người thì vội vàng đưa đồ uống lên cho y giải khát,… Đợi đến khi người nọ đã xin được lệnh quay lại, thì hắn nhìn thấy Quan Miên đang thoải mái vắt chéo chân trên sofa, một bên uống nước ngọt một bên nghe bảo an kể chuyện cười.

“Khụ, mời ngài đi theo tôi.” Người nọ chỉ tay về phía con đường dẫn lên lầu trên.

Quan Miên đứng dậy, đem cốc nước trả lại cho đúng người bảo an đã mang nó đến, hướng người bảo an vừa kể chuyện cho y, nói “Cảm ơn câu chuyện của ngươi, thật sự rất buồn cười.”

“…” Chờ thân ảnh Quan Miên cùng người nọ hoàn toàn biến mất ở trong thang máy, thì người bảo an vừa mới kể chuyện kia liền buồn bực nói “Ta còn chưa kể đến đoạn buồn cười mà!!!!”

Mấy bảo an khác thấy vậy liền tiến lên an ủi hắn.

“Khẩu âm của đã phát huy đủ hiệu quả rồi.”

“Chính xác a, ngữ điệu lắp bắp của ngươi thật sự rất buồn cười.”

“Ngoài ra, sắc thái biểu cảm của ngươi cũng rất tếu táo.”

Người bảo an kể chuyện “…” Đây rốt cuộc là loại an ủi gì vậy? Sao hắn cứ có cảm giác là bọn họ đang cố tình công kích mình hơn?

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.

Lúc cửa vừa mở, thì chợt một mảnh ánh sáng tinh khiết khẽ đập vào mắt Quan Miên.

“Mời ngài.” Người nọ không rời khỏi thang máy, mà chỉ ra hiệu cho Quan Miên tự mình đi vào.

‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy chậm rãi đóng vào.

Sau khi thanh máy bắt đầu đi xuống, thì xung quanh Quan Miên chợt vang lên liên tiếp những tiếng chuông, ánh đèn cũng dần ảm đạm đi, cuối cùng hoàn toàn chìm vào hắc ám. Mọi chuyện xảy ra chưa được bao lâu, thì những ngọn đèn đủ mọi màu sắc khẽ lóe lên, đem không gian thắp sáng một cách rõ ràng.

Quan Miên đột nhiên xoay người lại.

Lúc này, có năm vị nữ tử không biết từ đâu đi ra, tuổi tác chia đều trong khoảng trên dưới bốn mươi. Trẻ tuổi nhất đại khái mới ba mươi, còn nhiều tuổi nhất cũng chỉ khoảng sáu mươi xuân xanh.

Đầu lĩnh trong số bọn họ chắc hẳn là vị nữ tử tầm bốn mươi tuổi đang đứng giữa kia, nàng mặc một thân sườn xám tao nhã quý phái, trên tay còn cầm theo một chiếc điều khiển từ xa, “Hoan nghênh ngươi đến với Bạch gia. Ta là Bạch Lữ Thị.” Nàng vừa với giới thiệu, vừa vươn tay ra trước mặt y.

“Rất hân hạnh được biết ngài.” Quan Miên bắt tay với nàng, đồng thời có chút để ý đến đôi mắt thâm trầm nội liễm kia. Đã đầu bốn mươi rồi, mà ánh mắt của nàng vẫn còn lóe ra được quang mang cơ trí, một cái nhìn mà rất ít người ở tuổi này có thể làm được.

Bạch Lự Thị ấn xuống một nút trên điều khiển.

Phía sau bọn họ nhất thời xuất hiện thêm một hàng chiếc sofa, từng người trong các nàng đều chọn lấy một chiếc để ngồi xuống.

Bạch Lữ Thị lại khẽ ấn cái nút, một chiếc ghế nhỏ từ đằng xa tự động chạy đến phía sau Quan Miên.

“Mời ngồi.” Bạch Lữ Thị đưa tay ra hiệu.

Quan Miên ngồi xuống theo lời nàng.

Bạch Lữ Thị nói “Thịnh cho phép chúng ta được giới thiệu trước. Ta là Tằng bà nội (2) của Anh Tước.”

Quan Miên hơi ngẩn người một chút, sau đó rất nhanh thoải mái trở lại. Nếu y được hỏi, bước đột phá gì là vĩ đại nhất trong khoa học thế kỷ ba mươi, thì nó chính là phương pháp có thể giúp con người kéo dài sinh mệnh cùng trẻ ra.

Chuyên gia trong ngành sinh vật học đã chế ra một loại thuốc có thể giúp con người cải thiện cơ thể đến một độ tuổi nhất định, sau khi được bơm thì cơ thể con người vẫn phát triển bình thường nhưng vẻ đẹp bên ngoài sẽ không tiếp tục biến hóa, vẫn được giữ nguyên ở độ tuổi đó. Loại thuốc này có thể kích thích toàn bộ quá trình sinh trưởng của con người, dó đó người dùng sẽ không phải lo lắng về hiệu quả cùng tác dụng phụ. Nhưng chi phí của nó thật sự rất sang quý, thuộc cũng chỉ có hiệu lực trong một thời gian nhất định, nên không phải ai cũng có thể bỏ ra một số tiền lớn để mua nó về. Trên thực tế, chính phủ vẫn muốn cấm hoàn toàn loại thuốc này để tránh hiện tượng dư thừa dân số, cùng phá hư độ cân bằng hài hòa giữa mức sản xuất và lượng nhân khẩu. Vì thế mà tính đến trước mắt, chỉ những ai có mức thu nhập cực khủng và được chính phủ thông qua thì mới được sử dụng loại thuốc này.

Vị Bạch Lữ Thị trước mắt này, chính là ví dụ điển hình cho việc nghịch sinh trưởng gần năm sáu chục tuổi.

Trong thời gian Quan Miên thất thần, mấy vị nữ tử khác đã tự đứng ra giới thiệu bản thân mình.

Theo thứ tự, đầu tiên là Đại bá mẫu của Bạch Anh Tước, tỉếp theo là Nhị bá mẫu, Bà nội, Đường đại cô, Đường nhị cô. Bạch Lữ Thị ngồi ngay bên cạnh bà nội, những người khác vì muốn tỏ vẻ kính trọng nàng mà còn cố tình nhượng ra một khoảng không cho nàng ngồi thoải mái.

“Ngươi nhất định đang thắc mắc, vì sao mình mang hợp đồng tới đây mà chúng ta lại ra tiếp đón phải không?” Bạch Lữ Thị khẽ mỉm cười “Bởi vì Bạch gia chúng ta là một gia tộc rất đặc biệt.”

Quan Miên cố gắng mở to hai mắt, ra vẻ chính mình đang chăm chú nghe.

Bạch Lữ Thị nói “Bình thường, người xa lạ nếu muốn bước vào Bạch gia, thì trước tiên phải trải qua một đợt kiểm chứng khắt khe về thân phận cùng có hẹn thật không. Bất quá ngươi đã tự mình mang hợp đồng tới đây, thì phần hợp đồng này hiển nhiên là rất trọng yếu, cho nên chúng ta muốn đích thân hỏi ngươi vài vấn đề.”

Quan Miên mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.

Từ miệng của Gia gia Phồn Tinh Hữu Độ thì có thể dễ dàng biết được, Bạch gia là một trong ba gia tộc có thể lực lớn nhất trong thương giới, vì vậy mà việc kiểm chứng khắt khe trước khi đi vào cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên. Tuy là như thế, nhưng thứ y cầm đến bất quá cũng chỉ là một bản hợp đồng vớ vẩn, nếu nàng không tin tưởng thì có thể bảo y để hợp đồng lại trước, Bạch gia sẽ cho người xem xét sau, chứ tình cảnh khảo nghiệm giống hiện tại lại có chút không bình thường.

Bất quá, Quan Miên từ trước đến nay vẫn dấu cảm xúc rất giỏi, tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng y chỉ gật đầu.

Bạch Lữ Thị hỏi “Ngươi tên là gì?”

“Quan Miên.”

“Lệnh tôn cùng lệnh đường có đang ở chung với ngươi không?” Cách hỏi chuyện của Bạch Lữ Thị rất có kỹ xảo.

“Ta là cô nhi.”

“Thật có lỗi.”

“Không sao.”

“Ngươi tốt nghiệp đại học nào? Học chính là chuyên ngành gì?”

Quan Miên khẽ mím môi.

Bạch Lữ Thị nói “Dù bằng cấp của ngươi có cao hay thấp thì cũng không liên quan gì đến phẩm chất con người cả. Chúng ta hỏi như vậy, chỉ là muốn hiểu thêm chút ít về ngươi thôi.”

Quan Miên gật đầu “Học viện NOH.”

Bạch Lữ Thị có chút kinh ngạc.

NOH là học viện nổi danh nhất đất nước, ngoài ra, số người có thể thi đậu hàng năm cũng rất hữu hạn, trên cơ bản thì cứ mười vạn người mới chọn được một người vào học tại nơi này.

“Ngươi thích màu gì?” Bạch Lữ Thị rất nhanh đã chuyển sang vấn đề khác.

Quan Miên khẽ nhíu màu “Không quá yêu thích bất cứ màu gì.” Đối với y, lam vàng lục đỏ đều là các màu ưa nhìn. Bất quá, vấn đề này hình như có chút… quỷ dị.

Từ vấn đề màu sắc, Bạch Lữ Thị tiếp tục hỏi sang những đề tài còn quỷ dị hơn so với lúc trước rất nhiều, tỷ như chí hướng trong đời thế nào, tiêu chuẩn kén vợ kén chồng ra sao,… Không gì là không hỏi được.

Cuộc nói chuyện cứ như vậy kéo dài gần một giờ.

Thẳng đến khi Bạch Lữ Thị cảm thấy đã hỏi đủ, thì nàng mới đưa mắt nhìn những người đang ngồi xung quanh “Các ngươi có gì muốn hỏi không?”

Đường nhị cô là ngưởi mở miệng đầu tiên “Ngươi vừa mới đáp, không có bất kể tiêu chuẩn gì trong việc kén vợ kén chồng có đúng không? Như vậy là cả nam cả nữ đều được sao?”

Quan Miên không hề xấu hổ mà gật đầu “Ân, không sao cả.”

Đường nhị cô hỏi “Nếu đối phương là kẻ có tiền thì sao?”

Quan Miên đáp “Giúp hắn cùng nhau tiêu tiền.”

“…” Đường nhị cô bật cười lớn “Ta thực vừa lòng với đáp án của ngươi.”

Nàng vừa mới dứt lời, thì Đường đại cô lại hỏi tiếp “Ngươi vừa mới đáp, chí hướng của ngươi là có thể bình an qua hết cuộc đời này. Như vậy ta muốn hỏi, cuộc sống ra sao sẽ khiến ngươi cảm thấy không bình an?”

Quan Miên thẳng thắn nói “Phải chịu cảnh lấy một địch sáu.”

Tươi cười trên mặt Đường đại cô lập tức cứng lại, nàng vội đưa ánh mắt cầu cứu về phía Bạch Lữ Thị.

Bạch Lữ Thị không lên tiếng mà khẽ cười tủm tỉm.

Bà nội hỏi “Ngươi dự định khi nào mới kết hôn?”

Quan Miên rốt cuộc hiểu được cảm giác không thoải mái này là tới từ. Bởi bọn họ chẳng những không chỉ hỏi mấy vấn đề cực kỳ quỷ dị, mà chính ánh mắt của các nàng đã nói lên tất cả, nó giống như đang muốn cố gắng đánh giá con dâu sắp cưới cho bằng hết rồi mới chịu ngừng.

“Ta tạm thời còn chưa nghĩ đến vấn đề này.” Y đáp

Bà nội vội nói “Tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên lo lắng vấn đề này đi.”

Quan Miên thản nhiên nhìn nàng “Ngài biết tuổi của ta sao?”

Bà nội khẽ sửng sốt “Không phải hai mươi…”

Khuỷu tay Bạch Lữ Thị lơ đãng đụng vào người nàng, cười tủm tỉm nói “Ta quên mất, hình như ngươi còn chưa giới thiệu tuổi mình.”

Quan Miên “Ngài không phải đã biết rồi sao?”

Bạch Lữ Thị mỉm cười, thản nhiên ném đề tài này sang một bên “Ở trong mắt ta, ngươi chẳng khác gì một chắt tử (1) đáng yêu cả.”

Đại bá mẫu nói “Ngươi mang theo hợp đồng gì tới đây vậy?” Cả khuôn mặt của nàng đã trở nên ửng đỏ vì tươi cười.

Quan Miên nghiêm mặt nói “Hợp đồng thuê bãi đỗ xe.”

“A?”

Trừ bỏ Bạch Lữ Thị ra thì vài người còn lại đều sửng sốt, bọn họ vốn không hiểu chuyện này là thế nào nên chỉ đành đưa mắt về phía Bạch Lữ Thị.

Bạch Lữ Thị thực sự bình tĩnh, nàng lạnh nhạt cười nói “Anh Tước ở tầng hai mươi tám. Ngươi có thể xuống đó gặp hắn đi.” Nàng nói xong, liền đưa tay ấn xuống một cái nút, thang máy lập tức chạy lên.

Quan Miên đứng dậy, hướng từng người nói lời từ biệt xong liền đi ra thang máy.

Chờ thân ảnh của y đã hoàn toàn biết mất ở trong thang máy, thì Bà nội mới nghi hoặc hỏi “Chuyện này là thế nào? Không phải Anh Tước đã từng thổ lộ với hắn, hai ngươi đang cùng một chỗ sao?”

Đường nhị cô cười nói “Mấy người trẻ tuổi hiện tại đều thích chơi trò thần bí vậy đó. Có lẽ bọn họ không muốn để chúng ta biết thôi.”

Nhị bá mẫu lắc đầu nói “Ta cảm thấy có chút không giống. Thời điểm vừa nãy các ngươi nói chuyện, ta luôn quan sát biểu tình trên mặt hắn. Ta cảm thấy hắn không giống đang cùng một chỗ với Anh Tước.”

Đại bá mẫu hỏi Bạch Lữ Thị “Bà nội, ngươi thấy thế nào?”

Bạch Lữ Thị đưa tay sửa lại đồng hồ, không chút để ý nói “Ta chạy từ rất xa về đây, không phải chỉ vì một phần hợp đồng thuê bãi đỗ xe.”

Bà nội nói “Đúng vậy, Anh Tước thật vất vả mới kiếm được người trong lòng, chúng ta cần phải tiếp tục hỗ trợ hắn.”

Đại bá mẫu gật đầu “Tính tình Anh Tước có phần hoang dã, chúng ta nhất định phải kiếm được một người trông nom hắn thì mới tốt. Ta thấy đứa nhỏ Quan Miên này rất phù hợp, nó có vẻ khá trầm lặng.”

Bà nội “Thầy bói đã nói, Anh Tước nhất định phải kết hôn trước năm ba mươi tuổi! Bằng không sẽ đoàn mệnh. Chỉ vì cha hắn không tin vào bói toán, không chịu kết hôn vào lúc hai mươi tám tuổi nên cuối cùng mới thành đoản mệnh như vậy, đã thế còn làm liên lụy cả mẹ Anh Tước.”

Nhị bá mẫu vội vàng ôm lấy bả vai nàng, an ủi.

Bạch Lữ Thị nói “Hồ sơ của Quan Miên đã từng bị người khác dùng thủ đoạn cải biến, trừ bỏ tên tuổi ngày sinh cùng giới tính ra thì tất cả đều trống không. Chuyện này nhất định là do có kẻ đã xâm nhập vào hệ thống vi tính của chính phủ để xóa bỏ. Bất quá, nếu hắn nói mình là sinh viên của học viện NOH, thì chúng ta có thể dựa vào điểm này để triển khai điều tra. Tuy ta vẫn hy vọng Anh Tước có thể kết hôn trước năm ba mươi tuổi, nhưng lại không muốn hắn tìm đến một kẻ không rõ lai lịch.”

Những người khác đều gật đầu nói phải.

Quan Miên đi thang máy xuống tầng hai mươi tám.

Khi cánh cửa vừa mở, thì y chợt nghe thấy từng đợt sóng biển đang xô nhẹ lên mặt cát. Tất cả cửa sổ trong phòng đều đã đóng kín, rèm treo được thay thể bởi những màn ảnh lớn chất lượng cao, liên tục chiếu ra cảnh biển sinh động.

“Sao ngươi lại tới đây?”

Thang máy vừa biến mất, thì khuôn mặt không che dấu nổi nét kinh hỉ của Bạch Anh Tước cũng hiện ra ngay trước mặt y. Hắn lúc này đang mặc trên người một bộ đồ thể thao màu trắng, vầng trán vẫn còn dính đầy mồ hôi.

Quan Miên rút từ trong túi ra một tập giấy lộn xộn, đưa cho hắn “Hợp đồng.”

Bạch Anh Tước thuận tay kéo xuống chiếc khăn tắm đang vắt trên cổ để chà lau tóc, tay kia tiếp nhận hợp đồng mở ra. Hắn đọc qua một chút liền bật cười “Hợp đồng thuê bãi đỗ xe à?”

“Có cả ưu đãi đấy.”

“Được. Chốc nữa ta sẽ đưa tiền cho ngươi.”

“Tiền đã giao, ngươi chỉ cần ký tên là được.” Quan Miên thấy Bạch Anh Tước cười không ngừng, liền bổ sung thêm “Cứ coi đây là quà đáp lễ của ta vì chuyện Đoạn gia lần trước là được.”

Bạch Anh Tước cười tươi roi rói “Như vậy sao, thế để ta mời người ăn cơm nhé.”

Quan Miên hỏi “Dùng máy nấu đồ ăn sẵn trong bếp à?”

“Không, là đầu bếp nấu.” Bạch Anh Tước nói “Tuy máy nấu đồ ăn sẵn cũng rất tốt, nhưng độ lửa rồi chất lượng các kiểu sẽ không thể bằng con người làm được. Bất quá hiện tại vẫn còn chưa tới giờ ăn cơm, ta trước tiên cứ mang ngươi đi thăm quan phòng mình cái nhỉ.”

Tuy hắn nói là phòng, nhưng riêng tầng hai mươi tám này toàn bộ đều là một mình hắn sử dụng.

Phòng khách rộng hơn chín trăm mét vuông, phòng ngủ rộng hơn hai trăm mét vuông… Bên trong còn có một không gian kín rộng gần một ngàn mét.

Quan Miên hỏi “Ngươi còn định bỏ nhà trốn đi không?”

Y chỉ thuận miệng hỏi như vậy, mà không ngờ là Bạch Anh Tước lại dễ dàng gật đầu. Hắn lắc lắc hợp đồng trong tay, mỉm cười nói “Hợp đồng đến tay rồi, thì tùy thời đều có thể chuyển đi.”

Quan Miên cắm hai tay ở trong túi quần, cười mà như không, hỏi “Ngươi chuẩn bị định chuyển đi đâu?”

“Ta cũng có túi ngủ mà.”

“Ta thấy ngươi vẫn còn một phòng ngủ rộng hơn hai trăm mét vuông.”

“Ta đang bị ép kết hôn.”

“Bởi vì ta không thấy bất kỳ người nào khác trong phòng ngươi, cho nên chuyện này cũng không tính là nghiệm trọng đi.”

Bạch Anh Tước cười khổ “Nếu ngươi biết Tằng bà nội của ta là ai, thì có lẽ sẽ không nói như vậy.”

Một ánh sáng khẽ lóe lên trong đầu Quan Miên.

Bạch Lữ Thị… Lữ… Lữ Hùng Phi.

Bất kỳ người nam nhân nào cũng không thể có được cái tên nam tính như của nàng, cũng khó có nam nhân nào lại quyết đoán được như thế. Nàng từng là uy viên có số phiếu cao nhất trong quốc hội, sau bởi vì các mối quan hệ lằng nhằng của trượng phu mà khiến dân chúng nghi ngờ, cuối cùng bị mất ghế đầu quốc hội do kém 6 phiếu. Tuy là như thế, nhưng nàng vẫn là nữ nhân duy nhất có lực ảnh hưởng tới chính trị quốc gia, bản thân nàng cũng đã cống hiến cho bổn quốc một bộ luật pháp hoàn thiện cực kỳ trọng đại cách đây mấy chục năm.

Trách không được chính phủ lại đồng ý cho nàng sử dụng thuốc nghịch sinh trưởng.

“Ta đã gặp Tằng bà nội của ngươi.” Quan Miên nói.

Bạch Anh Tước khẽ ngẩn người “Tằng bà nội?”

“Ân. Là một người phi thường có mị lực.”

“Ta kế thừa điểm này của nàng.”

“Ngoài ra còn có Bà nội của ngươi, Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, Đường đại cô, Đường nhị cô.”

Bạch Anh Tước bật cười “Đợi khi nào rảnh rỗi, ta sẽ mang ngươi đến bái tế mẹ ta. Vậy là toàn bộ nữ nhân trong nhà ta, ngươi đã gặp hết.”

Bên ngoài phòng khách bỗng truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm. Chỉ chốc lát sau, Bạch Lữ Thị cùng Đường nhị cô đi vào bên trong.

Bạch Anh Tước tươi cười gọi “Tằng bà nội.”

Nếu được hỏi nhà này còn ai có thể chế trụ hắn, thì chắc chắn là vị Bạch Lữ Thị ngoài mềm trong cứng kia.

.

.

.

 Hết chương 98./

.

Chú thích:

(1) Chắt từ: gần giống với cháu trai, nhưng cháu trai này là cháu của cụ chứ không phải của bà.

(2) Tằng bà nội: Cụ bên nội.

Chuơng 99: Một mình xông vào Bạch gia (Hạ)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

Bà nội bước tới, kéo tay Quan Miên ngồi xuống cạnh mình, rồi đưa cho y một chén canh “Canh này mới được ta hầm từ tối hôm qua, uống vào lúc này là thích hợp nhất.”

 

Bạch Anh Tước đi đến sau lưng Quan Miên, một tay ôm lấy bả vai y, một tay giơ về phía bà nội hắn, hỏi “Canh của ta nữa?”

.

.

“Ta chỉ qua đây hỏi một chút về vấn đề bãi đỗ xe. Bãi đỗ xe hiện giờ của nhà chúng ta làm sao vậy? Nó không hợp tâm ý của tiểu tiểu thiếu gia sao?” Bạch Lữ Thị một bên cười tủm tỉm đi tới, một bên gật đầu thăm hỏi Quan Miên.

Bạch Anh Tước nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng “Quá chói mắt cùng rộng rãi có được tính là lý do không?”

Bạch Lữ Thị nói “Ngươi nói tính thì tính. Quan trọng là đừng để mất tâm ý của bạn ngươi thôi.”

Quan Miên nói “Bởi ta không có xe, nên nếu bỏ không chỗ đó thì rất phí.”

Bạch Lữ Thị mỉm cười “Thế sao. Vậy ngươi đến đúng dịp rồi.”

Tươi cười của nàng mang theo thâm ý khiến Quan Miên có chút không tự nhiên đứng dậy, cũng may là y luôn thói quen bình tĩnh nên cũng không gây ra chuyện gì thất thố.

Bạch Anh Tước giải vây hỏi “Tằng bà nội có việc gì sao?”

Bạch Lữ Thị nói “Khó có được cơ hội bằng hữu của ngươi đến nhà chúng ta làm khách, ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị thêm hai mươi món ăn nữa, chỉ mong Quan tiểu bằng hữu có thể bớt chút thời gian ở lại.”

Bạch Anh Tước vừa định nói mình đã mời Quan Miên đi ăn, thì chợt nghe thấy y đáp “Rất cảm ơn thịnh tình của ngài, nhưng buổi tối ta có hẹn rồi.”

Tười cười trên mặt Bạch Lữ Thị vẫn không thay đổi, nàng thản nhiên nói “Nếu không vội thì ngươi ở lại ăn xong rồi hẵn đi. Nều hơi vội, thì ta sẽ cho người lập tức chuẩn bị, đợi ăn xong thì Anh Tước sẽ đưa ngươi về. Còn nếu rất vội, thì chúng ta có thể vừa ăn uống vừa trò chuyên trên ‘Cực quỹ xe’.”

Nói qua nói lại nhiều như vậy, cũng chỉ để ám chỉ là đã cắt hết đường lui của y.

Bạch Anh Tước cùng Đường nhị cô đồng thời khẽ nâng tay lên xoa tóc.

Quan Miên bình tĩnh đáp “Ta không vội.”

Nhận được câu trả lời thuyết phục, Bạch Lữ Thị lúc này mới vừa lòng mà kéo Đường nhị cô đi.

Bạch Anh Tước nói “Vào thời điểm sinh nhật hàng năm của ta, thì tằng bà nội cũng chỉ dọn thêm lên bàn một món ăn khác.”

Quan Miên hỏi “Mỳ trường thọ?”

Bạch Anh Tước mỉm cười “Không, là bánh sinh nhật.”

Tuy Quan Miên nói là không vội, nhưng Bạch Lữ Thị vẫn chi để người hầu dùng nửa tiếng đồng hồ để dọn xong tiệc tối.

Bạch Anh Tước đưa mắt nhìn chằm chằm vào bàn tiệc đầy tràn đồ ăn, nhịn không được bật cười lớn “Tằng bà nội, ngài đã phát bao nhiêu thiếp mời ra ngoài rồi? Hẳn là còn có rất nhiều khách nhân chưa tới đi?”

Bạch Lữ Thị nghe hắn nói vậy, liền mỉm cười “Ta chỉ mời thêm nhóm bạn của gia gia ngươi, các bác các chú trong nhà đến thôi.”

Lòng Quan Miên khẽ ‘lộp bộp’ một chút. Y đột nhiên cảm thấy gia gia của Phồn Tinh Hữu Độ rất đáng yêu, ít nhất lão giả cũng chỉ đơn phương độc mã đối phó với y vào tối hôm đấy.

Bà nội bước tới, kéo tay Quan Miên ngồi xuống cạnh mình, rồi đưa cho y một chén canh “Canh này mới được ta hầm từ tối hôm qua, uống vào lúc này là thích hợp nhất.”

Bạch Anh Tước đi đến sau lưng Quan Miên, một tay ôm lấy bả vai y, một tay giơ về phía bà nội hắn, hỏi “Canh của ta nữa?”

Bà nội hơi ngẩn người. Bát canh nàng cho Quan Miên chính là được chuẩn bị sẵn cho Bạch Anh Tước.

Đường nhị cô cười ha ha giải vây “Hai người các ngươi còn ngại ngùng cái gì? Mỗi người uống một ngụm là được rồi.”

Quan Miên bưng bát canh lên, ngẩng cổ uống hết một mạch.

Bạch Anh Tước mỉm cười hỏi “Uống ngon chứ?”

Quan Miên đáp “Ân.”

Bà nội thấy y khen ngon liền vội nói “Nếu ngươi thích thì hôm nào cũng đến đây uống đi.”

Quan Miên đang định cự tuyệt, thì câu chuyện đã bị Đường nhị cô rẽ sang lối khác “Người ta cũng phải bận rộn chuyện này chuyện kia chứ, đâu phải hôm nào cũng có thời gian rảnh rỗi để qua nhà chúng ta được. Thôi cứ để Anh Tước tự mình sang thì tốt hơn.”

Bạch Anh Tước hỏi “Chẳng may không chỉ đồ ăn bị mất, mà cả người cũng đi theo luôn thì sao đây, cô cô?”

Đường nhị cô nói “Vậy ngươi cứ chạy đi. Chỉ cần ngươi không trở về, thì ta sẽ lấy được sổ sách công ty một cách danh chính ngôn thuận. Đến lúc đó, một đồng tiền tiêu ngươi cũng đừng mong.”

Nhưng người khác đều bật cười lớn.

Bạch Anh Tước nói “Hiện tại đang là thế kỉ 30, ngươi khổng cảm thấy làm vậy rất lão thổ sao?”

Đường nhị cô hướng Bạch Lữ Thị làm nũng “Bà nội, hắn nói ta lão thổ kìa.”

Bạch Lữ Thị nhàn nhã buông xuống chén canh “Vậy ngươi ép hắn kết hôn đi.”

“Tuân chỉ.” Đường nhị cô hất hất mày với Bạch Anh Tước.

Bạch Anh Tước coi như không thấy gì, quay sang ngồi xuống bên cạnh Quan Miên.

Bạch Lữ Thị thấy Quan Miên từ đầu tới cuối không hề gia nhập đề tài, liền mỉm cười kể chuyện cho mọi người nghe, nàng nói qua một chút mấy chuyện lý thú đã gặp bên nước ngoài.

Bà nội, Đường nhị cô cùng vài người khác đều phụ họa theo, không khí quanh phòng ấm áp vô cùng.

Quan Miên phát hiện trọng tâm câu chuyện đã rời khỏi mình, liền nhẹ nhàng thở ra, y quay sang thấp giọng hỏi Bạch Anh Tước “Toilet ở đâu?”

Bạch Anh Tước nói “Để ta dẫn ngươi đi.”

Chờ đến khi bọn họ quay trở về, thì phía đối diện đã ngồi một loạt nam nhân.

Già trẻ đủ cả, ai cũng khí độ phi phàm.

Bạch Anh Tước giới thiệu từng người một “Gia gia, Đại bá phụ, Nhị bá phụ, Đường đại dượng, Đường nhị dượng, Đại đường ca, Nhị đường ca.”

Nhị đường ca bất mãn nói “Chúng ta không có tên sao?”

Đường nhị cô mỉm cười, nói “Như thế sẽ dễ nhớ hơn.”

Bà nội cũng vội phụ họa theo “Đúng vậy, giống nhau cả thôi.”

Quan Miên bỗng cảm thấy ánh mắt của những người khác càng thêm nóng chảy.

Gia gia lúc này mới lên tiếng “Đều ngồi xuống cả đi.”

Bạch Anh Tước kéo ghế cho Quan Miên trước, sau đó mới tự mình ngồi xuống.

Đợi Bạch Lữ Thị gắp thức ăn vào bát xong, thì mới đến phiên gia gia cùng bà nội động đũa, tiếp đó là cô dì chú bác, cuối cùng là Bạch Anh Tước bọn họ.

Không khí hiện tại hoàn toàn bất đồng với cảnh tưởng náo nhiệt lúc trước. Trên bàn cơm ngoài tiếng động đũa gắp thức ăn thật nhỏ ra, thì cũng không có ai mở miệng nói chuyện.

Bữa cơm này cứ thế giằng co hơn nửa canh giờ.

Đây chính xác là lần đầu tiên Quan Miên cảm thấy ăn cơm mà tay cầm đũa cũng có chút tê dại đến vậy.

Bạch Lữ Thị là người đầu tiên bỏ đũa xuống, những ngươi khác thấy vậy cũng lục đục bỏ đũa theo. Bạch Lữ Thị lấy khăn lau qua khóe miệng, rồi cười hỏi “Ngươi không quen ăn cơm như thế này à?”

Quan Miên hạ mắt, y do dự ước chừng hai mươi giây mới ngẩng đầu nói “Vâng, có chút không quen.”

Bà nội lo lắng quay sang nhìn y.

Bạch Lữ Thị mỉm cười “Kỳ thật rất lâu trước kia ta cũng không quen.”

Quan Miên nói “Ngài nhất định rất yêu Bạch lão tướng quân.”

Bạch Lữ Thị gật đầu “Đúng vậy. Ta thực thương hắn.” Nhưng hắn đến cuối cùng vẫn không chịu sử dụng thuốc nghịch sinh trưởng để sống tiếp bên ta. Làm một người quân nhân, hắn càng hy vọng bản thân mình có thể chết trong vinh dự, chứ không phải dùng mấy thứ dược vật này để sống tạm bợ trên đời.

Bà nội đưa mắt nhìn Bạch Anh Tước, muốn nói gì đó lại thôi.

Đại đường ca vội ngắt lời “Tuy chuyện xưa của Tằng bà nội cùng Tằng gia gia chúng ta đã được nghe kể rất nhiều từ khi còn nhỏ, bất quá lần nào nghe lại cũng đều xúc động như vậy. Không bằng chúng ta đêm nay lại nghe tiếp một lần đi, độ ngọt của nó chắc hẳn còn hơn cao hơn rất nhiều món điểm tâm này.”

Bạch Lữ Thị cười lớn, hất hất tay nói “Thôi thôi, nếu còn phải kể nữa thì chắc ta cứ viết tự truyện cho rồi.”

Đường nhị dượng nghe vậy liền nhân cơ hội nói “Bà nội có muốn viết không, ta sẽ lập tức liên hệ với nhà xuất bản, tìm một tác giả nổi danh đến viết sách cho ngài.”

Bạch Lữ Thị lắc đầu nói “Viết ra làm gì cơ chứ? Chuyện qua thì cũng qua rồi. Con người chỉ cần xem trọng hiện tại, chứ đừng mãi nhớ về quá khứ.”

Nhị đường ca nói “Nếu bà nội viết lại tự truyện, thì cuốn sách đó nhất định có thể răn dạy thế hệ đời sau. Bọn họ phải biết dũng cảm nắm chắc tình yêu, chứ đừng để đến khi mất đi rồi thì mới hối tiếc.”

Nhưng người khác như có như không đưa mắt nhìn Quan Miên.

Bạch Anh Tước đứng dậy, nói “Hắn đêm nay còn có hẹn, ta đưa hắn về trước đã.”

Bạch Lữ Thị gật đầu.

Quan Miên đứng lên, nói lời tạm biệt từng người một.

Trước khi đi, Bà nội lưu luyến cầm tay y nói “Nhất định phải thường xuyên đến đây chơi.”

Quan Miên khẽ mỉm cười.

Đợi đến khi Quan Miên cùng Bạch Anh Tước đã bước ra khỏi phòng ăn, thì hai người bọn họ mới nhẹ nhàng thở dài, song song đi vào thang máy để xuống tầng ngầm bãi đỗ xe.

“Xin lỗi.” Đây là câu nói đầu tiên của Bạch Anh Tước khi bước vào thang máy.

“Bữa tối thịnh soạn như vậy thì có gì mà xin lỗi.”

“Ngươi hiểu ý ta là gì mà.”

Quan Miên im lặng.

Cửa tháng máy mở sang hai bên, hai người một trước một sau đi ra. Đợi đến khi tháng máy biến mất, thì một chiếc ‘Không quỹ xe’ màu xanh ngọc xuất hiện trước mặt bọn họ.

Bạch Anh Tước ngồi vào ghế lái. Quan Miên theo hắn lên xong, mới trầm ngâm nói “Đây là lần đầu tiên ta ăn một bữa cơm như vậy, cảm giác thực xa lạ.”

Bạch Anh Tước mỉm cười “Sau khi cãi sữa, lần đầu tiên ăn cơm trên bàn, ta cũng hoảng sợ.”

“Có lẽ đây chính là tình cảm ấm áp của một gia đình.”

Bạch Anh Tước nắm chặt tay lái. Tuy cha mẹ hắn đã mất từ khi hắn còn nhỏ, nhưng Bạch gia là một đại gia tộc, mọi người trong nhà từ Tằng bà nội cho đến Đường ca đều rất thương yêu hắn, cho nên hắn không hề cảm thấy tiếc nuối hay mất mát gì cả. Quan Miên thì khác, y là một cô nhi. Tuy chính phủ rất quan tâm tới phúc lợi của các cô nhi, nhưng vô luận bọn họ có chú ý thế nào, thì cũng không thể chế tạo ra sự ấm áp của một gia đình cho những đứa trẻ không cha không mẹ, đấy là thứ tình cảm máu mú tình thâm mà chỉ người thân mới làm được.

“Bất quá, ta nghĩ mình là một người độc lập.” Quan Miên nói.

“Thời điểm bọn họ thúc giục ta kết hôn, ta cũng đã nghĩ như vậy.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ngươi ăn bữa tối thịnh soạn ở nhà ta.”

Quan Miên nghiêng đầu nhìn y trong chốc lát, rồi đột nhiên thấp giọng cười rộ lên.

“Hợp đồng thuê bãi đỗ xe là thật chứ?” Bạch Anh Tước hỏi.

“Ta mới chỉ giao phí một năm thôi.” Nếu sớm biết rằng sự tình sẽ thành như vậy, thì y có lẽ sẽ dùng cách khác để quan tâm hắn. Tỷ như lên chùa thắp hương phù hộ cho hắn chẳng hạn.

Bạch Anh Tước mỉm cười “Ta sẽ tiếp tục nộp tiền trong vài thập niên nữa.”

Trái tim Quan Miên hơi động, y không nói gì mà chỉ quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc có hai chiếc ‘Không quỹ xe’ vụt qua. Hình ảnh chiếc xe kia khiến y đột nhiên nhớ lại vài chuyện trong quá khứ.

Xe chạy tới dưới lầu tòa cao ốc thì đừng lại, Quan Miên mở cửa bước xuống.

Bạch Anh Tước hỏi “Không mời ta lên ngồi một chút à?”

“Nếu ngươi định mượn toilet…”

Bạch Anh Tước bật cười lớn “Cớ này có vẻ rất lão thổ đi.”

“Ta nói, nếu ngươi định mượn toilet thì có thể chôm tạm hai cái chai, rồi vòng qua chỗ kia, nơi đó có phòng thay quần áo công cộng.” (Chỗ này chém)

Bạch Anh Tước khẽ chọn lông mày “Ngươi đang định giúp ta hiểu biết tình hình xung quang sao?”

“Lần này cứ tạm thế đã, lần sau ta sẽ vạch bản đồ chỉ rõ mọi thứ trong bán kính 100m cho ngươi.”

“Mỏi mắt trông mong.”

Bạch Anh Tước vừa khởi động xe xong, thì nó đã lập tức biến mất khỏi tầm mắt Quan Miên.

Lúc Quan Miên quay đầu định đi vào, thì chợt nhìn thấy bảo vệ cửa đang đứng gần đó, ánh mắt hắn có chút tò mò nhìn về phía hai bọn họ “Bạn trai ngươi à?”

Quan Miên khẽ nhíu mày “Vì sao?”

Bảo vệ cửa lập tức ngẩn người, có chút nghi hoặc hỏi “Bạn trai ngươi thì sao lại hỏi ta?”

“Tại sao ngươi lại cảm thấy hắn là bạn trai ta?”

“Ngươi chẳng phải đã thuê bãi đỗ xe cho hắn còn gì? Lại bảo không phải là bạn trai đi?”

Quan Miên thản nhiên lảng sang vấn đề khác “Nhìn bộ dạng của ngươi thì hẳn là vẫn chưa kết hôn đi?”

Bảo vệ cửa rạo rực nói “Trông ta trẻ đến thế à?”

“Không. Là hàng bị ế.”

“…” Bảo vệ cửa rốt cuộc đã hiểu vì sao Quan Miên lại là trạch nam, bởi vì lực sát thương của y quá lớn, nên không thể thả ra ngoài.

Quan Miên lên nhà, ngay cả tắm cũng chưa thèm làm, liền trực tiếp ngã mạnh xuống giường. Chỉ mới qua nhà Bạch Anh Tước ngồi một lát, ăn bữa cơm, mà xương cốt toàn thân y đã giống như vỡ tan, so với khi thi đấu đá bóng lúc trong ngục giam còn mệt mỏi hơn.

Đôi mắt mang đầy lửa ấm kia vẫn cứ quanh quanh quẩn quẩn nhảy múa trước mặt y, khiến y có chút không chịu nổi.

Tuy bọn họ không nói thẳng, nhưng biểu hiện hôm nay so với nói thẳng cũng chẳng khác nhau là mấy. Trên thực tế, biểu hiện của các thành viên trong Bạch gia khiến y có chút ngoài ý muốn. Tuy thế giới đã có cái nhìn hoàn toàn bao dung với đồng tính luyến ái, nhưng y biết rõ, rất nhiều danh môn vọng tộc đến hiện tại vẫn còn lưu giữ những quan điểm bảo thủ thời xưa. Nguyên nhân lớn nhất trong đó chính là không thể kéo dài hậu duệ. Khoa học kỹ thuật hiện đại đã phát triển trên nhiều khía cạnh, duy chỉ có sinh sản đồng tính là vẫn chưa tìm được cách giải quyết. Hơn nữa, sau khi Nhà nước thực hiện nghiệm ngặt chính sách gia tăng dân số, thì sinh sản thế hệ đời sau cũng trở thành mâu thuẫn của các cặp đôi đồng tính.

Y vốn tưởng rằng, lấy gia thế cùng thận phận của Bạch Anh Tước, thì gia tộc hắn sẽ rất chú ý đến điểm này, nhưng không ngờ tới lại hoàn toàn tương phản. Nói cách khác, nguyên nhân Bạch Anh Tước bị buộc kết hôn không giống như y đã suy nghĩ trước đó. Cái quan trọng không phải là sớm nối dõi tông đường, mà mà bọn họ muốn hắn sớm hồi tâm chuyển ý?

Quan Miên nâng tay, xoa nhẹ hai huyệt Thái Dương đang bị đau nhức.

Chỉ vì một câu nói lúc trước của Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh, mà y tự đem bản thân mình đẩy vào tinh thế tiến thoái lưỡng nan như này. Đây đại khái là việc mất lý trí nhất của y từ lúc ra tù tới nay.

.

.

.

Hết chương 99./

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro