Hình Thức Trò Chơi
Chương 4: Hình thức trò chơi (Thượng)
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
Đụng đến bí quyết, công tác kế tiếp trở nên phi thường thoải mái.
Thể Hồ Thanh Tỉnh nhìn Quan Miên càng gõ âm thanh càng nhỏ, nhịn không được trở lên hâm mộ, cũng học phương pháp của y, nhát gõ xuống giảm bớt lực, trong đầu bắt đầu tính một phép toán đơn giản.
“Choáng váng!”
Quan Miên nghe hắn buồn bực lầm bầm lầu bầu, hiếu kỳ nói: “Làm sao vậy?”
Thể Hồ Thanh Tỉnh đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Qua một lát. Hắn lại dựa vào gần ý hỏi: “Ngươi vừa nãy thực sự tính một phép toán đơn giản sao?”
Quan Miên gật gật đầu.
“Tại sao ta cũng tính mà lại không được?” Thể Hồ Thanh Tỉnh nhỏ giọng nói thầm.
“Ngươi tính phép toán nào?” Quan Miên hỏi.
Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Một cộng một bằng hai a.” Không phải y nói là giải phép toán đơn giản sao? Hắn có chút mờ mịt nhìn Quan Miên.
Quan Miên đề nghị: “Ngươi có thể tính thử 112 nhân 112 xem sao.”
Thể Hồ Thanh Tỉnh bài bắt tay vào tính, ngay cả tới khi hệ thống đã đến giờ gõ nhát kế tiếp hắn cũng không có phản ứng.
Quan Miên nói: “12544.”
Thể Hồ Thanh Tỉnh kinh ngạc mà nhìn y, “Ngươi tính ra như thế nào?”
Quan Miên đáp: “Bản năng.”
“…”
Thể Hồ Thanh Tỉnh nhận mệnh mà tiếp tục dốc sức.
Quan Miên hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, ngay cả phần công tác thiếu sót hôm qua cũng đã bổ sung đầy đủ. Cho nên sau bốn tiếng lao động như quy định, hệ thống lập tức nhảy ra tin tức.
[Hệ thống] Ngài đã hoàn thành bốn giờ lao động, ngài có muốn tiếp tục công tác không?
Quan Miên lựa chọn không.
Bảng điều khiển nhảy ra hai sự lựa chọn:
– Chuyển sang hình thức trò chơi.
– Rời khỏi.
Quan Miên nghĩ nghĩ, liền lựa chọn hình thức trò chơi.
[Hệ thống] Đang chuyển sang hình thức trò chơi…….
Quan Miên đợi một lát, thì phát hiện mình nháy mắt đã bị đưa đến cái lều lần đầu tiên đăng nhập vào hệ thống.
Bảng điều khiển trong suốt ngay trước mặt y hiện ra dòng chữ——
[Hệ thống] Hoan nghênh người chơi thứ 900293881 gia nhập vào thế giới ảo. Xin hãy lựa chọn loại trò chơi mà ngài muốn thử sức.
1, Học tập.
2, Hẹn hò.
3, Thực chiến.
4, Sách lược
5, Trí tuệ.
6, Dưỡng sinh
7, Kinh doanh.
8, Mạo hiểm
9, Giao tiếp
10, Thể nghiệm
11, Tổng hợp
…
Mộng Đại Lục thuộc loại nào đây?
Quan Miên nhìn có chút hỗn loạn. Học tập, trí tuệ, dưỡng sinh, kinh doanh, xã giao chắc chắn không phải. Hẹn hò, mạo hiểm cùng thể nghiệm khả năng tương đối thấp. Có khả năng nhất chính là thể loại tổng hợp, tiếp theo là thực chiến.
Y nghĩ nghĩ, rồi lựa chọn thực chiến.
[Hệ thống] Hoan nghênh ‘Xuân Mộng Bất Tỉnh’ đến với thế giới thực chiến. Xin ngài hãy lựa chọn hình thức trò chơi——
1, Vật lộn.
2, Vũ khí lạnh.
3, Đấu ngựa.
4, Đấu súng.
5, Lục chiến.
6, Hải chiến
7, Không chiến
8, Tinh chiến
9, Ma pháp
Mộng Đại Lục là loại nào?
Quan Miên từ trên xuống dưới vòng vo hai vòng, sau đó liền lựa chọn số 2, lập tức bị truyền tống vào một gian phòng nghỉ
[Hệ thống] Xin hãy lựa chọn trang phục chiến đấu.
Quan Miên tiện tay chọn lấy một kiện áo bào màu lam rộng rãi, sau đó quay ra đánh giá bốn phía. Một mặt tường phòng nghỉ là bảng tin, mặt trên không ngừng nhảy ra nước cờ mới. Bên trái là bảng xếp hạng, bên phải là phòng chờ.
Quan Miên đứng trước bảng tin, muốn ở đâu đó tìm ra một ít tin tức có liên quan đến Mộng Đại Lục, chợt nghe thấy hai tiếng ‘cách cách’, mặt sau bức tường đột nhiên xoay chuyển, lộ ra một gian phòng chứa vũ khí thoạt nhìn vô cùng lớn.
Nam nhân cứ thấy vũ khí thường sẽ nhịn không được có chút ngứa tay, hơn nữa nơi này còn trưng bày rất nhiều binh khí chỉ có trong truyền thuyết.
Quan Miên chậm rãi bước vào, cách cách, phòng chờ phía sau lưng y đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một mặt tường bình lặng.
[Hệ thống] Xin hãy lựa chọn vũ khí!
Quan Miên đi quanh một vòng, sau đó chọn lấy một thanh vũ khí nhìn qua khá giống mâu.
[Hệ thống] Ngài có muốn lựa chọn vũ khí ‘Kích’ không?
Quan Miên sửng sốt, cầm kích chọc vào chữ ‘Xác nhận’..
[Hệ thống] Hiện tại ngài vẫn có chưa có phòng riêng, ngài có muốn lựa chọn một phòng ngẫu nhiên không?
Quan Miên lại chọn ‘Xác nhận’.
Kỳ thật lúc này y cơ bản đã xác định được chỗ này cùng Mộng Đại Lục chả có liên quan gì, bất quá nếu đã vào đây, thì y nên nhìn thử thực chiến hình vũ khí lạnh đến tột cùng là loại trò chơi gì.
Quan Miên đang nghĩ ngợi, thì đột nhiên bị truyền tống vào một gian phòng rộng chừng năm mươi mét vuông, ở giữa có một nam nhân mặc áo choàng đen rộng thùng thình đang đứng.
Nam nhân quay lưng về phía Quan Miên, nên y chỉ có thể nhìn được một mái tóc đen dài mượt mà tới tận thắt lưng, cùng thân hình cao lớn tới gần 2 thước. Trong tay hắn nắm một thanh trường kiếm bạc sáng loáng, đã xuất ra khỏi vỏ, chỉ đứng từ xa đã có thể cảm nhận được khí lạnh thoát ra từ thân kiếm
Quan Miên đột nhiên có loại cảm giác rơi vào đài luận võ thời cổ đại.
Trong phòng lục tục nhiều xuất hiện thêm nhiều người, đều đứng quay lưng vào tường như y, cầm trên tay đủ loại vũ khí.
Đinh, đinh, đinh ——
Sau ba tiếng ‘đinh’ từ hệ thống, mặt bảng điều khiển lập tức nhảy ra.
[Hệ thống] Người chơi xin hãy chú ý, phòng khiêu chiến ‘Hắc Ám’ đã đạt giới hạn tối đa hai mươi đấu sĩ, thời gian khiêu chiến chính thức bắt đầu. Chúa tể ‘Hắc Ám’ chính là: Hắc Ám Đại Công.
Kẻ đứng ở trung tâm xoay kiếm thành một vòng tròn, sau đó hơi nghiêng đầu sang một bên, khẽ cười nói: “Ai tới trước?” Giọng nói hắn phi thường dễ nghe, trong sáng êm tai, nhưng dù âm thanh đó có êm tai đến đâu thì cũng không thể che dấu được thái độ khinh khỉnh trong đôi mắt hắn.
“Ta tới trước!” Một cô nàng đang cầm trên tay cây roi dài màu đỏ tựa máu, tư thế oai hùng khí phách hiên ngang bước tới, “Ta, Lãnh Nguyệt Băng Ngưng hôm nay nguyện làm tiên phong, mong được thỉnh giáo phong thái của Hắc Ám Đại Công. Cho dù có bại, cũng không một câu oán hận…”
Nàng còn chưa dứt lời, chỉ thấy Hắc Ám Đại Công đột nhiên vọt tới, lưu loát giơ kiếm chém ngang.
Không có gì ngoài ý muốn, một tia sáng sắc lạnh chợt lóe qua cổ Lãnh Nguyệt Băng Ngưng, khiến cô nàng lập tức ngã xuống.
Đinh.
[Hệ thống] Người chơi Lãnh Nguyệt Băng Ngưng đã knock-out.
Hắc Ám Đại Công rút kiếm lại, nhìn thi thể Lãnh Nguyệt Băng Ngưng chậm rãi biến mất, bĩu môi nói: “Đọc tiểu thuyết quá nhiều, lời nói ra cũng toàn những thứ vô nghĩa.”
Bởi hắn ta xoay người, cho nên Quan Miên đã có thể nhìn rõ dung mạo kia. Tuổi chừng hai mươi, ngũ quan thâm thúy, vô cùng tuấn mỹ, tuy nhiên mặt mày lại luôn ẩn ẩn mang theo một cỗ tà khí khiến y cảm thấy hết sức không thoải mái.
Ánh mắt Hắc Ám Đại Công đảo qua, hướng những người khác cười nói: “Người tiếp theo.”
Có người vọt lên, nhưng toàn bị giải quyết trong vòng hai ba chiêu.
Quan Miên rốt cục hiểu được thực chiến là gì, nói một cách đơn giản rõ ràng thì nó chính là đối kháng vũ lực, so với Mộng Đại Lục là hai thể loại hoàn toàn khác nhau. Như vậy, nhiều khả năng nhất chính là loại hình tổng hợp.
Võ công của Hắc Ám Đại Công quả thực phi thường xuất chúng, liên tục có hai ba người cùng nhau xông lên tấn công hắn từ phía sau, nhưng hoàn toàn bị thu phục.
Quan Miên cứ thế đứng ngốc suốt một hồi lâu, thẳng đến khi bốn phía bắt đầu trở nên an tĩnh.
Hắc Ám Đại Công múa kiếm một vòng.
“Hình như còn một người.” Hắn mỉm cười với Quan Miên, “Ngươi còn cần bao lâu để chuẩn bị?”
Quan Miên bình tĩnh đáp, “Ta nhận thua.”
Hắc Ám Đại Công có chút sửng sốt, lập tức cười nói: “Được rồi. Ngươi lại đây, ta cam đoan sẽ tiễn ngươi một cách nhẹ nhàng.”
Quan Miên nói: “Ta không thích bị giết.”
Khóe miệng Hắc Ám Đại Công khẽ nhếch, cười mà như không nói: “Ngươi không phải định nhận thua, xong kêu ta ngồi im cho ngươi giết đó chứ?”
Quan Miên lắc đầu nói: “Ta định sử dụng biện pháp thứ ba.”
Hắc Ám Đại Công chăm chú nhìn y.
Quan Miên bình tĩnh lôi ra bảng điều khiển, lựa chọn rời khỏi.
[Hệ thống] Cưỡng chế thoát ra sẽ bị trừ điểm nhân phẩm, ngài có muốn tiếp tục hay không?
Quan Miên không chút do dự lựa chọn tiếp tục, sau đó ‘vèo’ một cái biến khỏi tầm mắt Hắc Ám Đại Công.
Hình ảnh một lần nữa quay lại phòng chờ đăng nhập.
Quan Miên nhìn bảng điều khiển khẽ nhíu mày.
[Hệ thống] Trước mắt, nhân phẩm của ngài đã đạt giá trị âm, ba mươi sáu giờ kế tiếp không thể chuyển sang hình thức trò chơi. Xin hãy lựa chọn tiếp tục công việc, hoặc là rời khỏi.
Quan Miên nghĩ nghĩ, lựa chọn tiếp tục công việc, sau đó… Lại bị truyền tống tới núi quặng.
Thể Hồ Thanh Tỉnh đã rời khỏi, trên núi chỉ còn hai tiểu nam hài tầm mười bảy mười tám tuổi đang chăm chỉ lấy quặng.
Quan Miên di chuyển xuống chân núi. Đây là ngày thứ hai đăng nhập vào trò chơi, nhưng trừ bỏ lúc nãy đi dạo một vòng ở thực chiến, ngoài ra y chưa từng hảo hảo xem xét thử nơi này.
Mỏ rất lớn, y đi hết ba phút đồng hồ mới nhìn thấy đường xuống núi. Con đường này độ dốc không phải bình thường, y có chút hiểu được vì sao Chiến sĩ tóc hồng kia lại nguyện ý trở thành gian thương đầu cơ trục lợi. Nếu để cho y lựa chọn, kiếm ít tiền đi nhưng đỡ phải ngày nào cũng lội qua lội lại con đường này, thì đây cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Không trung đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương.
Y ngẩng đầu, chợt thấy một con dơi to lớn đang bay từ phía đông lại đây. Những người phía sau y không biết, nhưng hai người đằng trước thì cũng được coi là quen sơ sơ —— Thủy Lam Mộc Ngẫu, cùng cô nàng pháp sư tóc đen kia.
Một quả cầu lửa xoay tròn đánh về phía Thủy Lam Mộc Ngẫu.
Thủy Lam Mộc Ngẫu điều khiển con dơi né tránh, lập tức cũng quay lại bắn trả ba băng tiễn, Quan Miên để ý thấy sắc mặt nàng đã trắng bệch. Nhưng hình như nàng ta cũng không mấy quan tâm, mà chỉ toàn tâm toàn ý bay về hướng mỏ.
“Không được để nàng ta bay vào khu vực miễn chiến!” Phía sau các nàng có người điên cuồng hét lớn.
Nhưng không còn kịp rồi, Thủy Lam Mộc Ngẫu liều mạng mà điều khiển con dơi, lao nhanh xuống phía dưới.
Tốc độ con dơi mà cô nàng tóc đen cưỡi hơi chậm hơn một chút, ngay tại thời điểm chuẩn bị bay vào mỏ thì bị một sợi dây cuốn chặt vào người, thình lình kéo lại.
“A!” Cô nàng pháp sư tóc đen phát ra tiếng kêu sắc nhọn.
Thủy Lam Mộc Ngẫu đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng niệm một câu chú ngữ nhưng mọi chuyện đã muộn. Một thanh trường kiếm từ phía sau đâm xuyên qua thân thể cô gái tóc đen, chỉ trong khoảnh khắc cô nàng lập tức hóa thành bạch quang biến mất trên bầu trời, con dơi tọa kỵ của nàng cũng đồng thời biến mất không thấy đâu nữa.
Hết chương 04
Chương 5: Hình thức trò chơi (Trung)
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
Quan Miên chăm chú theo dõi thời điểm con dơi tiếp cận mặt đất Thủy Lam Mộc Ngẫu liền nhanh chóng nhảy xuống, vội vàng lấy ra một cái chai lớn, mở lắp, há mồm uống ừng ực.
Nhóm người đuổi giết nàng liên tục lượn qua lượn lại trên không trung, cũng không có ý định hạ cánh xuống.
Thủy Lam Mộc Ngẫu uống xong, sắc mặt lập tức hồng nhuận lên. Nàng vứt bỏ cái chai, bắt đầu cúi đầu viết thư.
Quan Miên nhàn rỗi không có việc gì, yên lặng ngồi một bên nhìn nàng.
Thủy Lam Mộc Ngẫu viết thư xong, liền triệu hồi ra hơn mười Tiểu tinh linh, đem thư lần lượt cột vào đùi từng con, sau đó bắt đầu thả đi.
Tiểu tinh linh là công cụ truyền tin ở Mộng Đại Lục. Tốc độ nhanh nhạy, giá cả tiện nghi, tuy nhiên lại có khuyết điểm là năng lực phòng ngự khá thấp, tùy thời đều có thể bị người chặn lại giết chết, khiến thông tin trở nên gián đoạn.
Mười mấy Tiểu tinh linh vừa mới cất cánh bay lên bầu trời, đã nhanh chóng bị nhóm người không ngừng lượn qua lượn lại trên không một kiếm giết chết.
Thủy Lam Mộc Ngẫu cau mày, rất nhanh lại ngồi xuống bắt đầu viết thư, tiếp tục thả ra mười mấy Tiểu tinh linh như lần trước.
Kết quả giống nhau.
Thủy Lam Mộc Ngẫu đột nhiên nhìn về phía Quan Miên đang yên lặng xem cuộc vui, hỏi: “Ngươi có huyết tinh linh không? Ta trả giá gấp đôi.” Huyết tinh linh cũng là một loại công cụ truyền tin ở Mộng Đại Lục, nhưng năng lực phòng ngự của nó lại có cao hơn Tiểu tinh linh rất nhiều. Tuy nhiên giá cả của nó cũng phi thường đắt đỏ, thường chỉ được sử dụng trong những tình huống khẩn cấp. Hơn nữa nếu người chơi tử vong thì tỷ lệ rơi ra cũng khá cao, nên có rất ít người lựa chọn mang theo bên mình.
Quan Miên nói: “Huyết tinh linh là gì?”
Thủy Lam Mộc Ngẫu liếc mắt nhìn y một cái, xong liền xoay người đi thẳng lên núi, được một lúc, nàng lại quay xuống hỏi: “Bạn của ngươi đâu? Khi nào thì hắn mới đến?”
Quan Miên nói: “Không biết.”
“Nếu ngươi giúp ta một việc, thì lời cam đoan không được bán quặng cho Đế Diệu nghiệp đoàn của bạn ngươi sẽ được hủy bỏ.” Thủy Lam Mộc Ngẫu nói.
Quan Miên vỗ vỗ mông đứng lên, “Ngươi muốn ta giúp gì?”
Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Giúp ta chuyển thư…”
“Ta khuyên ngươi tốt nhất bớt xen vào chuyện người khác.” Một trong số những kẻ truy sát lập tức lao từ trên cao xuống, hắn mặc trên người một thân vũ trang bó sát, quanh cánh tay còn quấn vài vòng dây lụa, hóa trang vô cùng xinh đẹp. Quan Miên chợt nghĩ, nếu hắn không phải là một nam nhân mà là nữ nhân, thì có lẽ sẽ vui mắt hơn nhiều.
Thủy Lam Mộc Ngẫu trừng mắt nhìn hắn, “Các ngươi quả là đê tiện! Dùng đàm phán để đánh lén ta.”
Kẻ truy sát cười nhạo nói: “Chúng ta giết ngươi là vinh dự của ngươi.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Nơi này là khu vực miễn chiến. Bây giờ ngươi muốn thế nào thì nói đi?”
Kẻ truy sát nói: “Không có gì, ta cũng chỉ muốn xem thử tiểu tam nổi tiếng nhất Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đến tột cùng nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào thôi.”
Sắc mặt Thủy Lam Mộc Ngẫu trong phút chốc trở nên xanh mét.
Quan Miên có chút khen ngợi độ mẫn cảm của khoang thuyền trò chơi, lại có thể mang cảm xúc con người diễn tả lại một cách chân thật như vậy.
“Ta không phải người thứ ba! Chưa bao giờ là như vậy!” Thanh âm nói chuyện của Thủy Lam Mộc Ngẫu run nhè nhẹ .
Kẻ truy sát giả bộ sợ hãi, kêu thất thanh: “Nơi này là khu vực miễn chiến. Bây giờ ngươi muốn thế nào thì nói đi?”
Hốc mắt Thủy Lam Mộc Ngẫu ẩn ẩn nước mắt.
“Lão Đại mau lên đây đi, có việc cần thương lượng.” Một chiến sĩ cưỡi dơi bay vụt qua đỉnh đầu kẻ truy sát.
Kẻ truy sát liếc mắt nhìn Thủy Lam Mộc Ngẫu một cái, muốn nói lại thôi, lưu loát mà xoay người nhảy lên lưng dơi, xong đột nhiên chỉ vào Quan Miên nói: “Ngươi nên cẩn thận một chút!”
Quan Miên: “…”
Hai con dơi rất nhanh bay lên không trung biến thành hai điểm đen nhỏ.
Thủy Lam Mộc Ngẫu điều chỉnh cảm xúc xong, liền quay đầu nói với Quan Miên: “Thực xin lỗi, đã liên lụy đến ngươi .”
“Ta muốn đi đâu đứng đâu là quyền quyết định của ta, không liên quan gì tới ngươi.” Quan Miên vẫn còn chưa thích ứng kịp với bầu không khí trong game, nên có chút bất thần.
Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Bọn họ là người bên Đế diệu nghiệp đoàn.”
Đây là lần thứ hai Quan Miên nghe thấy cái tên này.
“Bọn họ cùng nghiệp đoàn chúng ta là hai nghiệp đoàn lớn nhất Mộng Đại Lục, cho nên vẫn thường hay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Thủy Lam Mộc Ngẫu mặc kệ y có muốn nghe hay không, tiếp tục nói, “Hội viên của hai nghiệp đoàn gần đây có xảy ra xô xát ở Macao, phân hội trưởng bên bọn họ lông chân thực gợi cảm…”
Nàng dừng một chút sắp xếp lại câu chữ, đang định tiếp tục thì chợt nghe Quan Miên hỏi: “Thực gợi cảm? Lông chân rất dài sao? Khi gió thổi thì sẽ bay phấp phới à?”
Thủy Lam Mộc Ngẫu ngẩn người, nói: “Phân hội trưởng bên đó tên là Lông Chân Thực Gợi Cảm.”
“… Nga.” Quan Miên lập tức bị dập tắt hứng trí.
“Chúng ta vốn có ước hẹn đàm phán ở trấn nhỏ Doraemon, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại chuẩn bị sẵn phục kích trên đường, ta chết vài lần cũng không sao cả, nhưng hiện tại hội trưởng lại đang trên đường tới đây.” Nàng khẽ lẩm bẩm, “Hắn nói, hôm nay sẽ tự mình tới.”
“Những lời hắn vừa đe dọa ta sẽ không để trong lòng.” Quan Miên nói.
Ánh mắt Thủy Lam Mộc Ngẫu lóe sáng.
Quan Miên nói: “Kỳ thật, ta không hề có hứng thú với việc này.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Ta thấy ngươi cùng bạn người không giống như người chơi bình thường.”
Quan Miên nói: “Chúng ta đến đây để làm việc.”
Ánh mắt Thủy Lam Mộc Ngẫu đột nhiên sáng ngời, “Ngươi đang ở hình thức công tác?”
Quan Miên gật đầu.
“Ngươi có thể giúp ta một việc được không?”
“Ta cự tuyệt đi chịu chết.”
“Nếu ngươi đang ở hình thức làm việc, thì người chơi khác sẽ không thể gây thương tổn cho ngươi.” Lần đầu tiên ánh mắt Thủy Mam Mộc Ngẫu toát ra nhiều tình cảm phong phú như vậy, “Nếu ngươi chịu đồng ý, ta sẽ ngươi một trăm kim tệ.”
Tiền trong trò chơi cùng tiền trong hiện thực có thể đổi qua lại ở ngân hàng, với một trăm kim tệ tương đương với một ngàn tiền mặt, thì mức giá này nhìn qua không nhiều cũng chả ít.
Quan Miên nói: “Không có hứng thú.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu khẽ cắn môi, ánh mắt chăm chú nhìn y. Đơn giản mà nói, tuy nàng không đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng dẫu gì cũng là một giai nhân thanh tú, chỉ cần nhìn qua một tí cũng sẽ khiến người khác cảm thấy siêu lòng. Tuy nhiên, đối với một người ít quan tâm đến vẻ bề ngoài như Quan Miên thì đây lại là một khái niệm khác. Dung mạo đơn giản chỉ dùng để phân biệt giữa người với người, chứ thứ mà y có hứng thú quan tâm là số liệu.
“Bất quá, ta có thể chỉ ngươi cách chuyển thư.” Quan Miên nói.
Thủy Lam Mộc Ngẫu có chút hoài nghi nhìn y, “Ngươi định trốn như thế nào?”
Quan Miên nói: “Vừa rồi có tổng ba người truy sát các ngươi, lần lượt phân biệt là Hỏa cầu, Băng tiễn cùng Dây leo. Ta chú ý thấy khoảng cách có thể trúng công kích của Hỏa cầu là trong vòng 6m8, đương nhiên, cũng sẽ có chút sai lệch. Bất quá chúng ta giả thiết phạm vi công kích xa nhất của hắn là 6,8m đi. Băng tiễn thì nhỏ hơn một chút, 5m7. Tuy nhiên vừa rồi lúc hắn ra tay, tầm mắt lại bị Hỏa cầu che khuất. Cho nên, ta coi như phạm vi công kích xa nhất của hắn là trong vòng từ 5m7 đến 6m8. Cuối cùng là vị Dây leo 4m5 còn lại, giả thiết đây là phạm vi công kích xa nhất của hắn. Như vậy, ngươi chỉ cần bảo trì khoảng cách từ 6m8 trở lên với bọn họ, là có thể an toàn chạy đi . Hiện tại chúng ta thử tính một chút tốc độ bay của ngươi với tốc độ bay của bọn họ đi.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu ngẩn ngơ, lập tức lắc đầu nói: “Đây chỉ là một phần kỹ năng của bọn họ, không thể bao hàm toàn bộ.”
Quan Miên nhíu mày.
“Hơn nữa khoảng cách công kích gì đó chỉ cần lên mạng là đều có thể tra được, không cần phải tính.”
Mặt mày Quan Miên càng nhíu chặt hơn.
Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Quan trọng hơn, kẻ vừa nhảy xuống kia chính là nguyên lão của Đế Diệu nghiệp đoàn, Bảng Vũ Công xếp hạng 3, Bảng Cao Thủ xếp hạng 11, hắn vừa rồi còn chưa dùng hết thực lực chân chính của mình. Không được. Ta cùng hắn chênh lệch quá cao.”
Quan Miên nói: “Ngươi không cần lo lắng. Hắn rời đi rồi.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu ngẩng đầu. Kẻ truy sát kia đã mang theo hai người cùng nhau ly khai, trên không trung cũng chỉ còn hai người không ngừng lượn qua lượn lại. Khuôn mặt nàng lập tức biến sắc, “Bọn họ nhất định chuyển qua phục kích hội trưởng!”
Quan Miên nói: “Vậy ngươi khỏi cần phải gấp gáp nữa.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu ngơ ngác ngồi chồm hỗm trên mặt đất, rồi đột nhiên bật khóc.
Quan Miên đơ cả người.
Nàng bảo khóc là lập tức chảy nước mắt, một chút dấu hiệu báo trước cũng không có. Quan Miên hoàn toàn không thể đem hình ảnh cô gái đang khóc thê thảm trước mặt y liên hệ với bộ dáng cô nàng lạnh băng tràn đầy tự tin của lần đầu gặp gỡ.
“Không phải ngươi muốn muốn chuyển thư sao?” Quan Miên nghe được giọng nói đầy bất đắc dĩ của mình.
Thủy Lam Mộc Ngẫu ngẩng đầu, lệ rưng rưng nhìn y.
“Ngươi chắc chắn bọn họ không thể giết ta?” Quan Miên nói.
Thủy Lam Mộc Ngẫu gật đầu thật mạnh.
“Địa điểm, nội dung.” Quan Miên nói.
Quan Miên còn chưa quen dùng các loại chức năng của bảng điều khiển, tạm thời chỉ có thể dựa theo chỉ dẫn của Thủy Lam Mộc Ngẫu mà tìm kiếm các tọa độ vị trí trên bản đồ.
Tuy nhiên có một việc đáng được ăn mừng, chính là thời điểm y bước khỏi mỏ, hai người kia dùng các loại công kích để tiếp đón y, nhưng y chính xác không bị một chút tổn thương nào. Nói một cách chính xác hơn, thì những vết thương vừa mới xuất hiện đã lập tức biến mất.
“Ngươi không phải người chơi?” Một trong hai tên truy sát giật mình nhìn y.
Quan Miên mặt không chút biến sắc, tự mình giới thiệu: “Ta là NPC.” Tuy không chơi trò chơi, nhưng NPC gì đó y vẫn hiểu được.
“NPC gì?” Người nọ thế mà lại tin.
“Đánh giá chỉ số thông minh.” Quan Miên có chút đồng tình nhìn hắn, “Của ngươi bị âm.”
Hết chương 05
Chương 6: Hình thức trò chơi (Hạ)
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
Người nọ lộ ra vẻ mặt khiếp sợ khó có thể chịu đựng đả kích.
Đồng bạn của hắn đột nhiên vỗ mạnh vào đầu hắn một cái, lớn tiếng mắng: “Ngu ngốc. Võng du làm gì có loại NPC này, hắn là công nhân.”
Người nọ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hoàn hồn, chậm rãi bình tĩnh, cuối cùng giống như núi lửa phun trào, nổi trận lôi đình, hướng đồng bạn quát: “Ngươi mới ngu ngốc! Ngốc nhất quả đất! IQ của ngươi mới bằng âm! Âm nhất toàn cầu!”
Đồng bạn một bên mặc kệ hắn rống, một bên giống lừa trẻ con vỗ vỗ vào lưng hắn, “Hảo hảo hảo hảo hảo… Là ta kéo thấp chỉ số thông minh trung bình của toàn nhân loại, ngươi không kéo thấp.”
Quan Miên nói: “Bởi vì áp dụng cách tính giá trị cắt đầu cắt đuôi, xóa đi người có giá trị thông minh thấp nhất à?”
Đồng bạn: “…”
Người nọ nổi giận, “Ngươi dám cười trộm! Ngươi lại dám cùng hắn cười trộm ta!”
Đồng bạn vội giải thích: “Không không không, mặt ta vốn dĩ đã giống loài chó Saymoyed, vừa há miệng tựa như đang cười.”
Người nọ: “…”
Quan Miên thấy hắn không có chuyện gì, lại bước lên đường lớn tràn ngập ánh nắng, tiếp tục cuộc hành trình truyền tin của y.
Macao là một trong mười quốc gia của Mộng Đại Lục, ở tận cùng phía Nam của bản đồ, cách một khoảng khá xa với hai đế quốc lớn là Khảm Đinh và Sa Mạn Lý Nhĩ. Ở đây ngoại trừ khoáng sản, thì cũng không còn đặc sản gì khác, vì vậy rất nhiều người chơi tuy sinh ra ở nơi này nhưng sau khi đạt cấp 30 liền lục đục rời khỏi, tới Khảm Đinh hoặc Sa Mạn Lý Nhĩ phồn thịnh hơn. Vì muốn xúc tiến độ cân bằng của trò chơi, mà tổng công ty đã thiết kế riêng cho Macao sáu phụ bản, quả nhiên sau đó đã khiến Macao trở thành một trong những quốc gia có nhân khí dồi dào nhất.
Phàm là sự đời thì từ trước đến nay đều có ưu và khuyết điểm. Sau khi Macao có thêm 6 phụ bản mới, nhân khí tăng cao, tranh chấp cũng nhiều. Trong đó bị tranh chấp nhiều nhất chính là 2 phụ bản ‘giới hạn số lượng’ tham gia.
Hai phụ bản ‘giới hạn số lượng’ tham gia này, mỗi ngày chỉ cho phép một lượng người chơi nhất định khiêu chiến. Tuy rằng con số Tổng công ty đưa ra không hề thấp, nhưng nếu so với số lượng người chơi muốn xoát phụ bản thì chỉ như muối bỏ biển. Bởi vậy mà dần dần người chơi bắt đầu lưu truyền nhau một quy định bất thành văn, đó là, muốn xoát phụ bản thì trước tiên phải xoát người chơi.
Người bảo kê loại quy định này chính là Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cùng Đế Diệu nghiệp đoàn. Bọn họ mỗi bên giữ một phụ bản, tựa như tay sai của xã hội đen, trừ bỏ bảo đảm lượng người tham gia mỗi ngày của nghiệp đoàn mình, còn có thể duy trì hiện trường trị an.
Nguyên bản hai nhà nước giếng không phạm nước sông, coi như bình an vô sự. Nhưng chẳng được bao lâu, hội viên của Đế Diệu nghiệp đoàn chen chân vào xoát phụ bản mà Tinh Nguyệt nghiệp đoàn nắm giữ, hơn nữa mỗi lần tham gia đều chiếm lấy hơn 50% số ghế tự do cho người bên nghiệp đoàn mình, khiến hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn vô cùng bất mãn.
Vì vậy, để giữ gìn hình tượng công chính từ trước tới nay của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, vì muốn chứng minh bọn họ cùng lũ người Đế Diệu nghiệp đoàn không biết xấu hổ kia không cùng một giuộc. Tinh Nguyệt nghiệp đoàn lập tức rút đi rụt rè, dũng mãnh gia nhập, xông tới cướp đoạt số lượt xoát phụ bản hàng ngày.
Ăn miếng trả miếng, đốm lửa Macao đã cháy lan ra cả đồng cỏ.
—— đây là nguyên nhân tại sao hai Phân hội trưởng phân hội Macao của hai đại nghiệp đoàn lại muốn tổ chức đàm phán.
Quan Miên theo sau một đoàn game thủ cấp bậc thấp, im lặng không lên tiếng mà nghe bọn họ hưng trí bừng bừng chia sẻ bát quái này nọ. Quan Miên đang đi giữa đường thì gặp được bọn họ, từ những câu chuyện mà họ kể ra có thể đoán được nguyên nhân mà họ tới đây là để xem Đế Diệu nghiệp đoàn cùng Tinh Nguyệt nghiệp đoàn gây chiến, Quan Miên cũng tự coi người ta là hướng dẫn viên du lịch cho mình luôn .
Trên bản đồ, vị trí của y cùng tọa độ mà Thủy Lam Mộc Ngẫu cung cấp càng ngày càng gần, lấy lộ trình cùng thời gian mà y sử dụng cho quãng đường vừa rồi để suy ra tốc độ, thì phỏng chừng chỉ cần ba phút đồng hồ nữa là Quan Miên có thể đạt được mục đích của mình.
“Nơi này đã được bao hết! Không phận sự miễn vào!”
Một đám game thủ chức nghiệp khác nhau đang dàn hàng ngang giữa đường.
“Dựa vào cái gì?” Những người chơi đặc biệt tới đây xem náo nhiệt cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Dựa vào chúng ta chính là đoàn thanh lý những kẻ nhàn rỗi số 1 thuộc Đế Diệu nghiệp đoàn.” Một vong linh kỵ sĩ cưỡi bộ xương khổng lồ bay tới, lộ ra tươi cười không hề có chút hảo ý nào, “Làm đi, chết thì chôn.”
Những người chơi tới xem náo nhiệt đưa mắt nhìn nhau.
Trong trò chơi, game thủ sau khi đạt cấp 30 thì có thể bắt đầu sử dụng tọa kỵ, đối phương hiển nhiên chưa đã vượt cấp độ này. Bên ta lv cao nhất mới chỉ đạt cấp 26, tuyệt đối không địch lại được, nhưng cứ vậy mà bỏ đi thì lại mất mặt quá.
Đang ở thời điểm bọn họ do dự, từ đằng sau vong linh kỵ sĩ kia xuất hiện một vong linh pháp sư vóc người nhỏ hơn, mặt không chút biến sắc quát, “Vô nghĩa nhiều như vậy để làm gì?” Nói xong, hắn liền múa cây ma trượng lớn làm từ xương cốt trên tay, tung ra một thân đầy thi độc
Sắc mặt game thủ tới xem náo nhiệt nháy mắt tái mét, thanh âm chửi bới vang lên không ngừng.
Vong linh pháp sư kia khẽ bĩu môi, lại múa gậy thêm một vòng nữa.
Dưới chân game thủ tới xem náo nhiệt nhất lập tức hiện vô số bộ xương tay, bắt lấy mắt cá chân bọn họ, kéo xuống phía dưới. Chẳng bao lâu, đại đa số game thủ đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Sở dĩ nói là đại đa số bởi vì, Quan Miên vẫn còn êm đẹp đứng đó.
Quan Miên: “…”
Đoàn thanh lý những kẻ nhàn rỗi số 1 Đế Diệu nghiệp đoàn: “…”
Quan Miên nhấc chân tiếp tục đi về phía trước đi.
“Đứng lại!” Vong linh kỵ sĩ kia ‘xoát’ một phát rút kiếm ra khỏi vỏ, đứng chặn trước mặt y, “Ta nói rồi, không được phép tiến lên.”
Quan Miên mí mắt cũng không thèm nhấc, cứ như vậy thẳng tắp đâm vào kiếm của hắn, tiếp tục bước lên.
Vong linh kỵ sĩ há hốc miệng. Kiếm của hắn rõ ràng xẹt qua cổ của y, thế mà, thế mà, thế mà không để lại bất kỳ thương tổn gì!
Vong linh pháp sư nói: “Hắn đang ở hình thức công thức tác.”
“A?” Vong linh kỵ sĩ há miệng càng lớn.
Vong linh pháp sư nói: “Hắn chính là culi trong truyền thuyết.”
Vong linh kỵ sĩ quay đầu nhìn bóng dáng Quan Miên ở phía xa, lẩm bẩm nói: “Vậy hắn tới đây làm gì?” Trong tưởng tượng của hắn, culi không phải đầu đầy mồ hôi chỉ biết vùi đầu làm việc sao? Như thế nào có thể nhàn nhã dạo chơi như vậy?! Như thế nào có thể nhàn nhã dạo chơi như vậy?!!!!
Vong linh pháp sư vuốt cằm trầm tư nói: “Ta đột nhiên cảm thấy trở thành cu li cũng là một sự lựa chọn không tồi. Đến xem náo nhiệt cũng không bị đuổi đi.”
Vong linh kỵ sĩ: “…”
Thế giới này đã đảo điên tới mức độ này rồi sao. Người chơi thì vất vả cản đường, còn cu li thì nhàn nhã chạy tới xem náo nhiệt!
Quan Miên đến muộn hơn nửa phút đồng hồ so với dự tính. Bởi vì y không nghĩ tới cuối đường lại xuất hiện một triền núi cao, tốc độ lên núi chậm hơn di chuyển đường bằng, cho nên y phải mất ba phút rưỡi mới đạt được mục đích.
Thời điểm tới đích, song phương đang đánh nhau túi bụi.
Kỹ năng tung ra đẹp đẽ tựa pháo hoa trên trời. Pháp sư, kỵ sĩ, chiến sĩ, thích khách, vũ giả, du ngâm thi nhân, tế tự, đạo tặc… Đủ loại thân ảnh lập lòe trong ánh sáng rực rỡ của các loại kỹ năng, ngay đến cả tay áo cũng không thấy rõ ràng. Chỉ thấy thỉnh thoảng xẹt qua thân ảnh đang chiến đấu kịch liệt, người chơi ngày càng giảm bớt.
Quan Miên đợi một lát, rốt cục lấy hơi, mở miệng nói: “Xin hỏi, Hội trưởng của các ngươi là vị nào?”
Không ai trả lời y, đáp lại chỉ có từng trận công kích lần lượt giáng xuống
Quan Miên mặt không đổi sắc, phong thái hiên ngang đón nhận.
Kỹ năng kết thúc, y ngồi khoanh chân xếp bằng trên mặt đất.
Lại qua một hồi lâu, bạch quang như chợt bùng nổ bốn phương tám hướng, cuối cùng chỉ còn lại hai duy nhất hai thân ảnh đang đứng thẳng sau biển khói bụi.
Một trong hai người khoác trên mình bộ áo bào kỵ sĩ màu trắng thêu hoa vàng, người còn lại thì mặc trường bào tế tự có hoa văn y hệt.
“Ngươi là ai?” Tế tự kia ngửa đầu uống hết một bình Hồng lớn, lại thuận tay tăng đầy máu cho người đứng bên cạnh, thần thần bí bí hỏi ý.
Quan Miên nói: “Ta tới để truyền tin. Xin hỏi, hội trưởng của các ngươi có ở đây không?”
Tế tư kia nhìn y đầy cảnh giác, hỏi: “Hội trưởng bên nào?”
Quan Miên nghĩ nghĩ liền đáp: “Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.”
“Có việc gì?” Kỵ sĩ bên cạnh đột nhiên quay đầu lại.
Gió mát khẽ thổi bay mái tóc vàng óng ả của hắn, lộ ra khuôn mặt thanh lãnh. Ánh mắt của hắn rất lạnh, thời điểm nhìn từ trên cao xuống mang theo sự cao ngạo cùng thản nhiên.
Quan Miên mở miệng hỏi: “Ngươi là hội trưởng?”
Kỵ sĩ đáp: “Ta là Tinh Phi Ngân.”
Quan Miên hỏi lại một lần nữa, “Ngươi là hội trưởng của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn?”
Tế tư kia mở to mắt đầy kinh ngạc, “Di? Chẳng lẽ ngươi không biết hội trưởng của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn tên là gì?”
Quan Miên nói: “Hiện tại đã biết.”
Tế tư: “Ai bảo ngươi chuyển lời nhắn tới đây?”
Quan Miên: “Thủy Lam Mộc Ngẫu.”
Tế tư kia khẽ “Nga” một tiếng đầy ý vị thâm trường, “Vậy nàng nói gì?”
“Nàng nói ngươi nên cẩn thận kẻo bị Lông Chân Thực Gợi Cảm đánh lén.”
…
Tế tư nhìn chiến trường hiện tại đã trống trơn, không còn gì để nói.
Quan Miên chuyển lời xong liền quay đầu định đi, chưa được mấy bước đã bị Quang minh tế tư có tên Hà Kỳ Hữu Cô kia ôm tay kéo lại, hỏi đông hỏi tây một hồi.
Tỷ như đang êm đang đẹp tại sao lại đi làm culi. Tỷ như tại sao lại quen biết Thủy Lam Mộc Ngẫu. Tỷ như ở bên ngoài có gặp đoàn thanh lý những kẻ nhàn rỗi số 1 Đế Diệu nghiệp đoàn hay không…
Quan Miên gạt hai cái, liền phát hiện không thể gạt ra nổi.
“Nói nghe chút đi mà.”
“…”
“Ngươi xem diện mạo ta đẹp như vậy, ngươi sao lại có thể nhẫn tâm cự tuyệt ta?”
“…”
Hà Kỳ Hữu Cô nhìn Quan mặt không đổi sắc, lại thấy Tinh Phi Ngân trưng ra bộ mặt tàn khốc, liền đột nhiên kêu lớn một tiếng giống như vừa phát hiện ta vùng đất mới, “A! Biểu tình của các ngươi rất xứng đôi nha!”
“…” Quan Miên đang suy xét xem có nên logout hay không….
Thì Tinh Phi Ngân đột nhiên mở miệng nói: “Câm miệng.”
Hà Kỳ Hữu Cô khẽ bĩu môi, “Hội trưởng, ngươi bắt nạt người ta.”
Quan Miên cảm thấy da gà khắp cơ thể mình đang mọc lên như nấm.
Tinh Phi Ngân triệu hồi độc giác thú, nói: “Đi thôi.”
Hà Kỳ Hữu Cô nhìn độc giác thú, ánh mắt sáng như sao, “A! Hội trưởng, ngươi ôm ta đi!”
Tinh bay ngân cưỡi độc giác thú, vèo một cái liền bay lên trời không thấy đâu nữa.
Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực nhìn sang Quan Miên, “Ngươi xem, hội trưởng là như vậy. Thời điểm cần người ta, thì sẽ kề vai sát cánh. Đến lúc hết hữu dụng, thì sẽ để người ta hít khói bụi.”
Quan Miên bình tĩnh nhìn hắn, hỏi “Ngươi không đi theo sao?”
Hà Kỳ Hữu Cô đáp: “Ta không nỡ bỏ ngươi a.”
“Buông tay.” Quan Miên chăm chú nhìn bàn tay kẻ nào đó đang ôm chặt lấy cánh tay mình.
Bất ngờ là Hà Kỳ Hữu Cô thế mà lại không chịu buông ra.
Quan Miên xoay người muốn trở về. Sau khi gặp được Hà Kỳ Hữu Cô , y bắt đầu thấy nhớ tiếng cười sang sảng cùng giọng nói không bị biến âm của Thể Hồ Thanh Tỉnh.
Đi được tầm ba phút đồng hồ, y liền quay đầu nhìn chằm chằm Hà Kỳ Hữu Cô giống hệt âm hồn không tan đang lững thững theo sau mình.
Quan Miên khẽ nhíu mày, hỏi: “Ngươi theo ta làm gì?”.
Hà Kỳ Hữu Cô vô tội nói: “Chúng ta cùng đường nha.”
Quan Miên có chút hoài nghi nhìn hắn.
Hà Kỳ Hữu Cô đành buông tay, giải thích: “Thật đấy. Ta không có tọa kỵ.”
Quan Miên hiển nhiên không tin lời hắn nói. Có thể tồn tại tới tận cuối cùng trong cuộc hỗn chiến giành giật sinh tồn kia tuyệt đối phải là một cao thủ. Mà cao thủ thì làm sao có thể không có tọa kỵ?
Từ trên trời đột nhiên rơi xuống một quả trứng ngay trước mặt Hà Kỳ Hữu Cô, hắn liền theo bản năng đưa tay đón lấy.
Tinh Phi Ngân ngồi trên lưng độc giác thú lúc này đã vươn rộng hai cánh, nhìn hắn chằm chằm, “Ấp trứng mau lên, đi thôi.”
Hà Kỳ Hữu Cô kích động kêu lớn, “Không! Ta thà rằng đi bộ, cũng tuyệt đối không trèo lên lưng rơi để phá hỏng hình tượng của mình.”
Quan Miên: “…” Đi bộ thì sẽ giữ gìn hình tượng hơn là bay sao?
Hết chương 06.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro