
Đội Ngũ Cướp Tiền
Chương 58: Đội ngũ cướp tiền (Thượng)
.
.
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
.
Bởi vì Bạch Thảo Bao bị giết, cho nên vị trí đội trưởng liền được chuyển cho Thu Thiên Đãng Đãng. Nàng rất nhanh dùng kỹ năng che dấu tất cả tư liệu của các thành viên trong nhóm.
“Người vừa rồi là…” Tuyết Lý Hống đi tới định nói gì đó thì chợt nghe đám người Thình Thịch Ái Mễ Mễ trăm miệng một lời “Không biết”
Tuyết Lý Hồng “…”
Bách Chiến Bách Thắng cau mày lại “Không đúng a. Ta nhớ rõ người nọ ở Lưu Tinh Chi Chiến cùng một đội với Xuân Mộng Bất Tỉnh a”
Thình Thích Ái Mễ Mễ và Thu Thiên Đãng Đãng cùng lúc quay đầu lại, khẩn cầu mà nhìn Quan Miên.
Quan Miên hờ hững nói “Trở mặt”
Bách Chiến Bách Thắng cười nhạo”Với cá tính của ngươi thì chuyển đó chỉ là sớm hay muộn thôi. A, nếu biết trước thì lúc nãy ta đã giết hắn. Hắn cũng thật là đáng thương a”
Tuyết Lý Hống không để ý đến Bách Chiến Bách Thắng, đi tới hỏi Quan Miên “Ngươi có muốn đi cùng không?”
Đám người Thình Thịch Ái Mễ Mễ nghe một lúc liền biết được Quan Miên có quen biết đối phương, đều quay đầu lại nhìn nhau.
Quan Miên hỏi “Nơi này đi ra ngoài thế nào?”
Tuyết Lý Hống “Phụ bản đóng liền có thể ra ngoài”
Bách Chiến Bách Thắng mãnh mẽ bật ngón tay phát ra thanh âm phanh phách “Chết cũng có thể đi ra ngoài a. Có muốn ta giúp không?”
Quan Miên quay đầu nhìn Tuyết Lý Hống “Cùng đi đi”
Cấp bậc đội viên của Tuyết Lý Hống so với hắn và Bách Chiến Bách Thắng thấp hơn rất nhiều, cho nên một đường mang bọn họ đến đây chủ yêu chỉ để luyện cấp. Cho du thế thì bọn họ cũng chỉ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đối với đề nghị này kia cũng không có ý kiến gì, vì dù sao nhân số hay cấp bậc của bọn họ cũng cao hơn đội ngũ kia, cuối cùng thể nào bình tiền cũng về túi họ.
Thu Thiên Đãng Đãng thừa dịp mấy người kia không chú ý, liền lập tức để tiểu tinh linh mang phong thư đến cho Bạch Thảo Bao, nói hắn không cần đem cao thủ đến đây nữa.
Nhưng là tiểu tinh linh bay được không bao lâu đã quay trở về.
Thu Thiên Đãng Đãng mở thư ra, liền thấy đấy chính là phòng thư mà nàng vừa gửi đi.
Tuyết Lý Hống quay đầu lại nói “Nơi này không thể truyền tin ra ngoài đâu”
Thu Thiên Đãng Đãng sợ việc Bạch Thảo Bao quay về làm lộ mọi chuyển, liền chuyển ánh mắt xin giúp đỡ về phía Quan Miên. Không hiểu tại sao, tuy rằng cấp bậc của Quan Miên so với nàng thấp hơn, y lại luôn để một bộ dạng lạnh lùng thản nhiên đối đãi mọi người xung quanh, không thân cận với bất kỳ ai, nhưng tại những lúc cần đền thì lại luôn đáng tin cậy.
Quan Miên không phụ sự mong đợi của nàng, chậm rãi mở miệng “Nàng cứ cách một canh giờ là phải gửi thư cho bạn trai”
Những người khác gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Bách Chiến Bách Thắng thuận miệng hỏi “Bạn trai ngươi ID là gì vậy? Chúng ta có quen biết không?”
Thu Thiên Đãng Đãng lại liếc mắt nhìn Quan Miên.
Quan Miên “Người muốn làm quen với nàng, hay là muốn thông qua nàng làm quen với bạn trai nàng vậy?”
Bách Chiến Bách Thắng quay đầu lại, trừng mắt liếc y một cái “Tại sao ngươi luôn nhằm vào ta?!”
Quan Miên “Đại khái bởi vì ngươi luôn xuất hiện trước mặt lỗ kim đi”
“…”
Tuyết Lý Hống vỗ vỗ bờ vai Bách Chiến Bách Thắng, đang tính an ủi hắn chì chợt nghe hắn mê hoặc nói “Ý hắn là sao?”
Tuyết Lý Hống “…Không có gì cả”
…
Có sự góp mặt của hai mãnh tướng Tuyết Lý Hống và Bách Chiến Bách Thắng, cho nên tốc độ di chuyển của bọn họ rõ ràng là tăng lên rất nhiều.
Quan Miên cũng gần như không nhìn thấy bóng dáng của con quái miêu nào trên hai tầng tiếp theo. Đang tính đi tiếp lên tầng thứ ba thì đột nhiên Thu Thiên Đãng Đãng ở trước mặt y đột nhiên ngừng lại, trộm lôi kéo tay áo Quan Miên.
Quan Miên có chút nghi hoặc mà nhìn nàng.
Thu Thiên Đãng Đãng thấp giọng nói “Vô Song cùng Chư Cát xin tổ đội”
Nàng vừa dứt lời, thì chợt thấy Vô Song và Chư Cát Động Minh nắm chặt vũ khí, hùng hùng hổ hổ từ dưới lầu vọt lên.
Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hống đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn bọn họ.
“Vô Song” Thu Thiên Đãng Đãng một bên chấp nhận lời xin tổ đội, một bên ngăn trước mặt bọn họ nói “Các ngươi đã đến rồi sao?”
Vô Song “Bạch Thảo Bao nói các ngươi…”
Lúc này, Quan Miên đột nhiên dùng khí lực rất lớn mà ôm chặt lấy hắn. Chư Cát Động Minh như chợt hiểu ra chuyện gì, trái nhìn một tý, phải nhìn một tý, cuối cùng vươn tay ôm choàng lấy hai bọn họ.
Những người khác “…” Cho dù là bạn cùng quê lâu năm không gặp măt, thì cũng không cần phải kích động đến như vậy đi.
Quan Miên tại bên tai Vô Song nhỏ giọng nói “Hợp tác rồi” Sau đó, vỗ vỗ bờ vai hắn, buông tay ra.
Vô Song nhìn y, rồi lại nhìn mấy người Bách Chiến Bách Thắng, giọng nói đột nhiên trở nên nhu hòa, hướng Thu Thiên Đãng Đãng nói “Đúng vậy, chúng ta đi thôi”
Thu Thiên Đãng Đãng lè lưỡi, quay sang nhìn đội ngũ của Bách Chiến Bách Thắng, giải thích “Chúng ta vừa rồi thiếu một đôi viên chính là chờ hắn đến”
“Vậy tại sao lại xuất hiện những hai người?” Tuyết Lý Hống hỏi.
“A?” Thu Thiên Đãng Đãng lại theo phản xạ, quay sang cầu cứu Quan Miên.
Quan Miên “Kỳ thật, ta không cùng đội với bọn họ, ta là cùng một đội với tên không hay ho vừa rồi bị các ngươi xử lý”
Bách Chiến Bách Thắng “Vậy tại sao vừa rồi ngươi không nói?”
Quan Miên “Ngươi cũng đâu có hỏi”
Bách Chiến Bách Thắng “Ngươi một đường đi theo chúng ta như vậy có gì tốt sao? Không đánh quái vật cũng không có kinh nghiệm”
Quan Miên “Ta chỉ là muốn đi ra khỏi đây, nhưng lại không muốn chết để ra ngoài”
Tuy Bách Chiến Bách Thắng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng hắn lại không tìm ra kỳ lạ ở chỗ nào.
Thu Thiên Đãng Đãng đầy vẻ xin lỗi mà kích Quan Miên ra khỏi đội ngũ, sau đó đem Vô Song và Chư Cát Động Minh thêm vào.
Một đội viên khác ở đội ngũ đối phương thấy vậy liền kéo Tuyết Lý Hống sang một bên, nhỏ giọng hỏi “Các ngươi có thể đánh được hai người kia không?”
Tuyết Lý Hống như có điều suy nghĩ mà chăm chú nhìn Vô Song và Chư Cát Động Minh, sau đó lắc đầu nói “Không biết”
Tổ viên kia “Nếu không tý nữa ta sẽ cố tình chết để ra ngoài, sau đó tìm ai đó lợi hại đến nhé”
Tuyết Lý Hống “Không cần. Cũng không nhất định là đánh không được”
Tổ viên kia “Nhưng mà con mèo đựng tiền cũng chỉ có một, chúng ta mất công đánh lâu như vậy, cũng không thể tay không đi ra a”
Tuyết Lý Hống có chút chần chừ
“Tiền tương đối quan trọng, còn ta thì không sao cả” Tổ viên kia nghĩ nghĩ nói “Ta lên đến tầng thứ sau sẽ đi ra ngoài. Bất quá ngươi cũng nên cẩn thận bọn họ đánh lén a” Sớm biết thế ngay từ đầu đã giải quyết bọn họ, để làm chi đến bây giờ phải lo lắng bọn chúng trở mặt.
Tuyết Lý Hống khẽ nhíu mày. Kỳ thực mục đích bọn họ đến đây lần này cũng không phải là đánh quái luyện cấp mà chủ yếu để kiếm tiền. Vốn tài chính của Đế Diệu nghiệp đoàn cũng coi là dư dả, có thể nói là nghiệp đoàn giàu nhất Mộng Đại Lục. Nhưng là từ khi nhận nhiệm vụ kiến thành đến nay, thì toàn bộ nghiệp đoàn đã bắt đầu còng lưng mà quần quật làm việc.
Rửa sạch phế tích của Phạm Thụy thành, thuê NPC, mua nguyên vật liệu, trả chi phí cho cuộc sống của hội viên… Mỗi một thứ đều cấn đến tiền. Cho nên Đế Diệu nghiệp đoàn cũng giống như Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, phải sắp xếp một lượng lớn hội viên đi ra ngoài kiếm tiền, hơn nữa rửa sạch phế tích còn là một công trình khổng lồ, bọn họ còn cần phải kiếm nhiều tiền hơn so với Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.
Nghi đến đây hắn liền thở dài, ngầm đồng ý kế hoạch của hội viên kia.
…
Hai bên hợp tác với nhau lên đến tầng thứ sáu, thì hội viên kia tìm cơ hội hy sinh dưới móng vuốt của một con miêu quái.
Thời điểm hắn biến mất, sắc mặt Quan Miên liền trở nên tái nhợt, móng vuốt của con mèo trảo lên mặt người kia giống như một pha quay chậm hiện đi hiện lại trong đầu y, làm cho y không tự chủ được mà trốn đến sau lưng Vô Song.
Vô Song có chút khó hiểu hỏi “Ngươi làm sao vậy?”
Quan Miên “Trời nắng quá”
Những người khác không nói gì, mà chỉ đưa mắt nhìn về phía tia sáng mong manh đang chiếu vào từ khe cửa sổ.
Bách Chiến Bách Thắng cười nhạo “Mỗi lần ra ngoài, ngưỡi sẽ không che đến kín mít chứ?”
Quan Miên “Ta sẽ xuất môn vào tình trạng không còn ánh nắng mặt trời”
Bách Chiến Bách Thắng đột nhiên cảm thấy có điểm hoảng loạn “Ngươi sẽ không phải là quỷ hút máu đi?”
Quan Miên “Ta càng thích ngươi gọi là Huyết tộc hơn”
Bách Chiến Bách Thắng đánh giá y vài cái, đột nhiên cảm thấy tính cách lạnh lùng của y đích xác rất giống với Huyết tộc trong truyền thuyết.
…
Một hàng mười hai người tiếp tục hướng lên phía trước.
Vô Song phát hiện, vào mỗi thời điểm chiến đấu thì Quan Miên đều đứng ở rất xa, thẳng đến khi thi thể miêu quái hoàn toàn biến mất thì y mới thất thần đi về phía này. Có đôi khi hắn cố ý lưu lại vài con quái có cấp bậc không sai biệt lắm cho y đánh lấy điểm kinh nghiệm, nhưng y vẫn chỉ đứng yên không nhúc nhích, giống như trước mắt chỉ là một trò diễn mà y đang đến xem, kết thúc thì sẽ ra về.
Lên tới tầng cuối cùng, thì rốt cục Vô Song cũng không nhịn được mà nói với Quan Miên “Trên này, ngoại trừ con mèo đựng tiền ra thì còn có con mèo đeo nơ bướm nữa, được rất nhiều kinh nghiệm. Chút nữa ta đánh nó gần chết xong thì ngươi giải quyết nốt nhé”
Quan Miên cứng ngắc mà lắc đầu.
Vô Song “Cũng không thể đi không công một chuyến a” Tròng lòng hắn có điểm áy náy với Quan Miên. Dù sao người ta cũng đang hảo hảo ngốc ở trong đội ngũ, nếu không phải do hắn cùng Chư Cát Động Minh gia nhập thì y cũng không phải rời đi.
Quan Miên “Coi như ta đến ngắm cảnh là được rồi”
Vô Song “Thật sự không cần sao?”
Quan Miên “Ta hiện tại chỉ có một nguyện vọng, chính là mau chóng rời khỏi đây”
“Vậy, tùy tiện ngươi” Vô Song và Chư Cát Động Minh đồng thời liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó liền lấy lại tinh thần tiếp tục tiến về phía trước.
…
Bách Chiến Bách Thắng và Tuyết Lý Hống không cần ngôn ngữ đã biết ý đối phương là gì. Trước mắt, thì mục tiêu của bọn họ chỉ có một, chính là —-
Con mèo đựng tiền.
Ban đầu thì song phương cũng không tấn công ngay con mèo đựng tiền, mà chỉ ăn ý thu dọn các tiểu miêu quái ở xung quanh.
Quan Miên đứng ở cửa cầu thang, nhìn cả căn phòng toàn miêu quái nhảy hết chỗ này đến chỗ kia, liền cảm thấy toàn thân dựng tóc gáy, suýt nữa thì trượt chân ngã xuống tầng dưới. May mắn thay đội ngũ của Bách Chiến Bách Thắng cùng Vô Song tốc độ rất nhanh, trong chốc lát đã giải quyết tất cả chỉ còn lãi mỗi con mèo đựng tiền và hai con mèo đeo nơ bướm.
Vô Song là người đầu tiên xông lên tấn công con mèo đeo nơ bướm, Tuyết Lý Hống cùng Bách Chiến Bách Thắng thấy vậy liền tấn công con mèo đeo nơ bướm còn lại.
Đối với bọn họ thì lần tiến công cuối này chính là để khẳng định kết quả, Vô Song cùng Chư Cát Động Minh tuy có chút ngạc nhiên. Bất quá kinh ngạc vẫn chỉ là kinh ngạc, cơ hội tốt như vậy bọn họ sẽ không bỏ qua.
Mắt thấy con mèo đựng tiền càng ngày càng ít máu, Quan Miên cảm thấy có chút không thích hợp.
Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hống đột nhiên buông con mèo đeo nơ ra chuyển hướng sang đánh con mèo đựng tiền. Vô Song cùng Chư Cát Động Minh đã sớm có chuẩn bị, song song xông lên ngăn lại công kích của bọn họ.
Đám người Thu Thiên Đãng Đãng muốn tiến lên công kích, nhưng phát hiện đội viên của đối phương lại vọt về đây, đành phải xoay người nghênh đón địch. Tuy rằng cấp bậc của đối phương so với bọn họ thấp hơn, nhưng là bọn họ có nóng lòng muốn giải quyết thế nào thì đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.
May mắn thay, hiện tại bọn họ có nhiều hơn đối phương một người.
Thình Thịch Ái Mễ Mễ chính là thành viên bị thừa ra kia. Nàng đắc ý mà cầm lấy chuôi đao, chuẩn bị hướng con meo đựng tiền kia bổ xuống một chưởng, thỉ cảm thấy trước mặt liền trở nên hoa mắt, một thân ảnh không biết từ đâu hiện ra, làm con mèo đựng tiền ngã mạnh xuống dưới đất, khiến tiền văng ra tung tóe.
Thình Thịch Ái Mế Mễ giơ đao lên, mắt them thuồng mà nhìn xuống dưới đất, nhưng tiền này lại không thuộc về nàng.
Một thân ảnh tao nhã đi tới. Một con sóc nhỏ sôi nổi đi trước mặt hắn, nhanh nhẹn dùng hai tiểu móng vuốt mà đem tiền nhặt vào cái bao của người kia.
.
.
.
Hết chương 58
Chương 59: Đội ngũ cướp tiền (Trung)
.
.
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
.
“Hắc Ám Đại Công!”
Vô Song quay đầu lại, cắn răng mà nhả ra từng chữ. Đây mới gọi là nửa đường chém giết lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim*, khiến bọn họ thất bại trong gang tấc. Chư Cát Động Minh nhanh tay lẹ mắt, quay lưng xử lý nốt con mèo đeo nơ bị bọn họ bỏ qua lúc nãy.
(*Trình Giảo Kim: một dũng tướng thời Đường, sử dụng búa, khỏe như voi, thời phá làng phá xóm, lại làm thảo khấu hoành hành một thời Sau khi làm tướng thì toàn lực đánh ba búa không thắng liền bỏ chạy, mệt rồi lại đánh tiếp, dạng như cắn phá rối, không chịu thiệt bao giờ nên nhiều xuất hiện kẻ nửa đường phá hư khác gọi là Trình Giảo Kim.)
Hắc Ám Đại Công vươn tay, con sóc nhỏ liền nhảy lên lòng bàn tay hắn, sau đó một đường chạy thẳng lên trên bả vai, dùng cái đuôi to xù lông cọ đi cọ lại lên mặt Hắc Ám Đại Công. Hắn lấy ra một viên tùng quả đưa cho nó. Con sóc nhỏ liền ôm lấy, vội vã gặm cắn.
“Đại Công” Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hống đều nhảy ra khỏi vòng chiến, tiến về phía hắn chào hỏi. Dù sao tiền đã vào tay, tái đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa.
Vô Song cố nén xúc động muốn xông lên chém giết tất cả bọn họ —- bởi vì tỷ lệ thành công là quá nhỏ, cho nên hắn liền cùng Chư Cát Động Minh thối lui về phía đội ngũ của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.
Hắc Ám Đại Công cười tủm tỉm, chào hỏi “Trùng hợp vậy sao?”
Vô Song nghĩ đến bản thân mình cố gắng cả nửa ngày như vậy mà thành quả lại dễ dàng rơi vào tay đối phương, liền dâng lên một cỗ xúc động muốn chửi bới tất cả mọi người. Nhưng lại nghĩ đến chính hắn cũng là bị gọi tới viện trợ, cùng đối phương hoàn toàn không có gì khác nhau, chỉ là kỹ năng của hắn kém đối phương một bậc thôi, thì khẩu khí kia liền nghẹn khuất mà nuốt trở về.
“Đi thôi” Chư Cát Động Minh nhặt lên nơ bướm rơi từ thi thể con mèo ra, phá vỡ trầm tĩnh.
“Ân” Vô Song quay đầu liếc mắt nhìn Quan Miên một cái.
Không còn mèo, Quan Miên liền khôi phục lại tự nhiên và thong dong như dĩ vãng. Y chậm rãi bước ra, đi về phía truyền tống trận vừa mới xuất hiện.
“Sáu rưỡi gặp nhau tại chỗ cũ” Hắc Ám Đại Công đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Ánh mắt mọi người đầu tiên là tập trung về phía hắn, sau đó lại tỏa ra bốn phía.
Vô Song cùng Chư Cát Động Minh hiểu rõ mọi chuyện, liền trực tiếp nhìn về phía Quan Miên.
Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hồng thì quay sang nhìn nhau.
Nhưng người khác hoàn toàn không biết gì, thì tầm mắt đảo lượn xung quanh giống như đang tìm kiếm mục tiêu khả nghi.
Hắc Ám Đại Công lại bổ sung thêm một câu “Đương nhiên, ngươi cũng có thể không đến”
Vô Song cùng Chư Cát Động Minh đầu đầy hắc tuyến. Khống đến cũng được sao? Đây là thể loại hẹn gặp mặt gì vậy?
Nhưng Quan Miên đã có một lần kinh nghiệm, nên biết những lời hắn nói nghĩa là cho dù y không đến cuộc hẹn, thì hắn cũng sẽ tìm được y.
.
.
.
Theo truyền tống trấn trở lại trấn nhỏ, Vô Song chào tạm biệt đám người Thình Thịch Ái Mễ Mễ, sau đó quay sang hỏi Quan Miên “Ngươi quen biết Đại Công ngoài hiện thực à?”
Quan Miên lắc đầu “Không biết”
Vô Song khẽ nhíu mày. Nếu như bọn họ thật sự quen biết ở ngoài đời, thì còn có thể dễ dàng lý giải loại quan hệ này, nhưng bọn họ lại không hề quen biết khiến hắn cảm thấy thực kỳ quái. Lấy địa vị của Hắc Ám Đại Công ở trò chơi thì không hề giống loại người ngay cả bằng hữu cũng không có, khát khao chạy theo quấn quit lấy một người ở nghiệp đoàn đối địch?
Thu Thiên Đãng Đãng cười tủm tỉm “Có lẽ đây là duyên phận a”
Vô Song chần chờ một chút rồi mở miệng “Không phải là ngươi định đổi nghề đi?”
Ở trong trò chơi, thì việc đổi chức nghiệp là chuyện rất bình thường, vì dù sao thì trong cuộc sống hiện thực cũng chỉ có một ít người vĩnh viễn đi theo một nghề. Nhưng Quan Miên hiện tại lại là một nhân vật hết sức quan trọng của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, tay to nắm quyền cầm kinh tế của cả bang, nếu y thực sự đổi nghề thì sẽ tạo nên ảnh hưởng không nhỏ đối với nghiệp đoàn.
“Ta đã nhận tiềng lương” Quan Miên nói ra một câu không rõ nghĩa.
Vô Song “Cho nên?”
Quan Miên “Trừ phi cắt xén tiền lương của ta, bằng không ta sẽ không tìm thấy lý do để đổi nghề”
“Nếu như Đế Diệu nghiệp đoàn đồng ý trả lương cao hơn cho ngươi thì sao?”
“Lương cao ở đâu?”
“Ta nói là nếu như mà”
“Ngươi có nghĩ tới vấn đề trời đã tối thì nên làm gì không?” Quan Miên hỏi xong, thì trực tiếp nôi ra bảng khống chế chọn logout.
Đám người Vô Song đối với tác phong của Quan Miên ngày ngày logout đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đi ngủ đã tập mãi thành quen. Từng người một tự triệu hồi ra mã kỵ, hướng Bác Đặc thành bay đến.
.
.
.
Quan Miên cơm nước xong xuôi login, liền thắng hướng tiến về Núi Lạc Nạp Tư Gia.
Lúc này, Hắc Ám Đại Công đang gối đầu lên hai tay, dựa vào vách núi mà ngủ gà ngủ gật.
Bông hoa dại nhỏ mọc trên vách đá đang nghiêng mình nằm trên mặt hắn, theo gió nhẹ nhàng lay động, khiến khuôn mặt hắn cũng trở nên nhu hòa hơn.
Nhưng Quan Miên hiên nhiển cũng không có nhã hứng để ngắm hoa ngắm mỹ nhân. Y ngồi chồm hỗm xuống đất, đưa tay vỗ vỗ chân Hắc Ám Đại Công, hỏi “Ngươi gọi ta đến đây có chuyện gì?”
Hắc Ám Đại Công lười biếng mở to hai mắt, sau đó lại nửa nhắm nửa mở mà đánh giá y trong chốc lát, mới nói “Ngô, ta đột nhiên phát hiện ra ngươi nhìn qua có chút giống con mèo”
…
Chỉ là một từ, mà lực sát thương thật lớn.
Quan Miên lén lút hít sâu một hơi “Ngươi muốn nói gì?”
Hắc Ám Đại Công ngồi thẳng lên, sau đó nhàn nhã nói “Có một món quà muốn tặng ngươi thôi”
Quan Miên khẽ nhíu mày. Sẽ không phải là một con mèo đi? Y rất khó đảm bảo là sau khi mình nhìn thấy lễ vật này, sẽ không động thủ mà công kích đối phương.
Hắc Ám Đại Công từ trong bọc lấy ra một bàn tính thời xưa đưa cho y.
Quan Miên chọn lông mày “Bàn tính?”
“Ngươi không phải mới thăng chức nguyên lão tài vụ của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn sao? Cho nên ta thấy lễ vật này đem tặng ngươi là hợp nhất”
Quan Miên cầm trên tay, hơi do dự không biết có nên nhận hay không, vì dù sao bàn tính này đối với y mà nói, ngoại trừ tạp âm ra không còn công dụng gì khác.
Hắc Ám Đại Công “Ngươi không biết dùng bàn tính sao?”
“Ân” Y đích xác là không biết dùng. Từ khi phát hiện ra bản thân mình có thể tính nhẩm để đối phó với đại bộ phận các đề thi, thì y chưa từng học qua các công cụ phụ trợ này.
Hắc Ám Đại Công tỏ vẻ không sao, nhún vai nói “Vậy giữ làm kỉ niệm đi. Nó có thể là bàn tính duy nhất ở trong trò chơi đấy”
Quan miên đưa tay vuốt từng hạt châu ở trên bàn tính.
Tạch. Tạch
Lần đầu tiên, y cảm thấy thanh âm phát ra từ bàn tính cũng không hoàn toàn là tạp âm. Y đem nó cho vào túi, nói “Cảm ơn”
Khóe miệng Hắc Ám Đại Công hơi cong lên, hắn một lần nữa nằm xuống, dựa vào vách đá tiếp tục giấc mộng bị đánh gãy.
.
.
.
Sau mấy ngày dọn dẹp và chuận bị, thì cuối cùng thôn trang của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cũng đã đủ yêu cầu để bắt đầu làm nhiệm vụ.
Công tác của nhóm NPC rất nhanh, bốn cửa Đông Tây Nam Bắc của thôn trang đã được phân biệt rõ ràng, đường đi đến sạp bán hàng tổng hợp cũng đang bắt đầu được lát gạch đá.
Nhưng tiến trình thi công và tốc độ đốt tiền lại có quan hệ trực tiếp vơi nhau. Cho nên toàn bộ Mộng Đại Lục hiện tại, nơi nơi đều là các đội ngũ cướp tiền, ngay cả Tinh Phi Ngân còn đang trong thời kỳ đến trường cũng bỏ ra thời gian để online kiếm tiền cho nghiệp đoàn. May mắn là kiến trúc thôn trang, ngoài trừ nguyên vật liệu mua tại hệ thống cửa hàng ra, còn có thể do người chơi tự mình chế tạo. Nên rất nhiều người chơi trước kia không được coi trọng bởi vì thích học kỹ năng cuộc sống, hiện tại địa vị lại trở nên cao cao tại thương.
Quan Miên lợi dụng quan hệ riêng tư đem Thể Hồ Thanh Tỉnh gia nhập Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, sau đó bảo hắn dẫn dắt các phân đội nhỏ đi lấy quặng kiếm tiền về cho bang.
Y thì cả ngày cùng với kiến trúc sư kiêm công trình sư Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng đi giám sát mọi nơi. Công việc chính của Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng là giám sát, đảm bảo chất lương công trình. Còn Quan Miên thì ghi chép số lượng hao tổn nguyên vật liệu, phương thức làm việc với NPC, hơn nữa còn phải nghĩ ra cách để tiết kiệm chi phí cho nghiệp đoàn.
Công trình kiến trúc thôn trang, dưới sự chung sức đồng lòng của toàn bộ nghiệp đoàn đã được tiến hành đâu vào đấy.
…
Vào cùng khoảng thời gian này, thì đại bộ phận phế tích của Đế Diệu nghiệp đoàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng thôn trang lại chưa được khởi công. Thế nên đến hiện tại tuy là nghiệp đoàn nhận nhiệm vụ trước tiên, nhưng Đế Diệu nghiệp đoàn lại trở thành bang hội bắt đầu khởi công sau cùng.
…
Mắt thấy sạp bán hàng tổng hợp chung cũng sắp hoàn thành, Quan Miên liền bắt tay vào công cuộc chọn lựa thương phẩm cho sạp hàng. Vũ khí, áo giáp, thuốc pha chế, nguyên vật liệu, trứng thú cưng kỵ,… Tất cả đều không thể chuẩn bị qua loa. Mấy thứ này, một phần là do hội viên đưa đến để đổi lấy điểm cống hiến nghiệp đoàn, một phần là do Quan Miên đi sang các địa phương khác thu mua. Bởi vì hệ thống cửa hàng thường bán ra các loại vật phẩm bình thường, nhưng giá cả lại không hề tiện nghi, cho nên đại đa số thời gian Quan Miên phải đi khắp các quầy hàng ở nhiều trấn nhỏ để đem về. Nếu y không tìm thấy gì, thì nhất định phải phát động những người chơi thành thạo kỹ năng cuộc sống ở nghiệp đoàn, chế ra để bù vào.
Các loại việc vặt vãnh, việc lẻ tẻ gom lại cũng thành một đống, khiên thời gian rời tuyến của Quan Miên từ chín rưỡi chậm lại thành mười giờ.
—- Đây cũng đã là cực hạn của y
…
Mười một giờ hai mươi phút.
Quan Miên kéo ra mặt bảng khống chế đang chuẩn bị logout, thì thấy Bạch Thảo Bao vội vàng chạy tới nói “Thôn trang của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn bị đánh lén!”
“Cái gì?” Tay Quan Miên đặt xuống khỏi mặt khống chế bảng.
“Có người xông vào đánh lén thôn trang của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn, khiến kiến trúc phòng ốc cùng thần điện tất cả đều bị hủy bỏ”
Quan Miên nhíu mày “Vừa mới xảy ra sao?”
“Ân”
Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn nhận được nhiệm vụ kiến thành, cũng là do có thêm sáu cái nghiệp đoàn nhỏ, thực lực yếu kém nhập vào thành một. Nghe nói, chân chính hội viên của bọn họ cũng chỉ có hơn hai ngàn người, mặt khác, hơn bảy ngàn người kia là do hội trưởng nghiệp đoàn dùng các loại ưu đãi hấp dẫn thu vào. Cho nên lực lượng của nghiệp đoàn này cũng không được coi là mạnh, kiến trúc thôn trang cũng đều là do một mình hội trưởng dùng tiền đập tới.
Bạch Thảo Bao “Thật là đê tiện a. Ngươi nói thử xem, mục tiêu tiếp theo của bọn họ có phải nhằm vào chúng ta không?”
“Rất khó nói… Nghiệp đoàn của chúng ta có khoảng bao nhiêu người thường online cả đêm?”
“Lúc này cho dù có là thường xuyên onl đêm, hay bất chợt onl thì cũng đều chạy đi luyện cấp hết rồi, làm gì còn ai ở lại thôn trang a”
Quan Miên cau mày “Ngoài ta ra, còn nguyên lão nào khác đang onl không?”
“Ngươi cho tới hiện tại chính là tư lệnh tối cao duy nhất ta có thể tìm được a”
Quan Miên mở ra sổ sách thu chi của nghiệp đoàn, xem xét tình huống một chút, sau đó liền vung tay lên không nói hai lời “Đi thuê một chi đội NPC về đi”
So với số tiền bỏ ra để kiến thiết thôn trang, thì giá thuê một chi đội NPC cũng chi như đồ đề gặp sư phụ của mình mà thôi.
.
.
.
Hết chương 59./
Chương 60: Đội ngũ cướp tiền (Hạ)
.
.
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
.
Có chi đội NPC môn thần đi tuần tra khắp trong ngoài thôn trang, khiến người khác nhìn vào có cảm giác cực kỳ hùng dũng, oai về.
Bạch Thảo Bao vừa lòng mà gật gật đầu “Ta hiện tại đột nhiên cảm thấy bọn họ nên xuất hiện tại đây”
“Ngươi có thể đi thông báo xem sao”
“Thông báo?” Bạch Thảo Bao sửng sốt, có chút hoài nghi hỏi “Chẳng lẽ ngươi biết bọn họ là ai sao?”
“Cũng không quá khó đoán”
“Là ai a?”
“Đầu tiên, không phải chúng ta”
“Vô nghĩa”
“Tiếp theo không phải Đế Diệu nghiệp đoàn”
Bạch Thảo Bao cố ý khiêu khích nói “Vì cái gì lại không phải là bọn họ?”
“Chỉ cần suy nghĩ thông minh một chút liền có thể đoán ra. Ngươi xác định là muốn để ta nói cho ngươi biết đáp án, chứ không phải tự mình suy nghĩ à?”
Bạch Thảo Bao hừ lạnh “Ngươi nói thẳng là ai không phải tốt hơn sao?”
“Sa Mạc nghiệp đoàn chiếm 40%, Nhu Ti nghiệp đoàn chiếm 30%, Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn chiếm 10%, Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn 10%. Còn lại 10% chia đều cho các nghiệp đoàn khác.”
“Ta như thế nào cảm thấy… trừ bỏ việc nghiệp đoàn chúng ta cùng Đế Diệu nghiệp đoàn không phải kẻ đánh lén kia ra, thì cái gì cũng chưa sáng tỏ a?”
“Ta làm tích phân”
“Tích phân đơn giản như vậy ta cũng làm được! Còn có, vì cái gì mà bản thân Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cũng có phần vậy? Bọn họ không phải là người bị hại sao?”
“Trên thế giới này có rất nhiều kẻ vừa ăn cướp vừa la làng”
Giằng co lâu như vậy, đến hiện tại hai mí mắt của Quan Miên đã cao thấp chỉ còn lại một khe hở. Y đang chuẩn bị logout, thì Bạch Thảo Bao đột nhiên lại thu được một phong thư, sau đó hoảng hốt la lên “Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn cũng bị đánh lén”
Tinh thần Quan Miên có chút trở nên phấn chấn hơn “Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn?”
“Ân. Kế tiếp không biết sẽ là ai đây?”
“Sa Mạc nghiệp đoàn cùng Nhu Ti nghiệp đoàn tương lại có thể sẽ gặp tai ương”
Bạch Thảo Bao có chút buồn bực hỏi “Vì cái gì lại không phải là chúng ta?”
“Ngươi có thể đi đến Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn, sau đó đưa một phong thư, xin bọn họ đến đánh lén chúng ta”
“A?” Bạch Thảo Bao trừng to mắt, ẩn ẩn có chút ánh sáng lóe lên “Ý ngươi là…”
Quan Miên không để ý đến bộ dang nghiêm túc truy hỏi kỹ càng sự việc của Bạch Thảo Bao, mà chỉ trực tiếp lôi ra mặt bảng không chế, ấn logout.
.
.
.
Ngày hôm sau login lại, Quan Miên liền nhìn thấy Thể Hồ Thanh Tỉnh hé ra bộ mặt khổ qua nhìn y.
Công việc ngoài đời đã là khai thác quặng, Thể Hồ Thanh Tỉnh thời gian gần đây vào trò chơi cũng lại phải lên núi lấy quặng, hái dược cho nghiệp đoàn, khiến y thậm chí ngay cả khi nằm mơ cũng thấy bản thân đang đứng ở trong mỏ quặng. Hắn bắt đầu hoài nghi, liệu vợ tương lai của mình có phải chính là cái mỏ này không?
“Ngươi có thể an bài nhiệm vụ gì khác cho ta được không?” Hắn cố gắng gạt nước mắt mà hỏi Quan Miên “Cái gì cũng được a, dù sao ta cũng sẽ không bỏ bê công việc”
Quan Miên vỗ vai an ủi hắn “Sống qua ngày là tốt rồi mà”
“Ta không muốn đảm nhiệm cuộc sống, cũng không muốn đảm nhiệm chực vụ gì cả, ngươi có thể đội nhiệm vụ khác cho ta được không?” Thể Hồ Thanh Tỉnh cảm thấy cuộc sống của mình bắt đầu xuất hiện một tia sáng rực rỡ.
“Không đảm nhiệm cuộc sống cùng không đảm nhiệm chức vụ thì hẳn là đã chết rồi đi”
“…”
.
.
.
Từ hình thức công tác chuyển sang hình thức trò chơi, việc đầu tiên Quan Miên làm chính là mở báo chí ra xem.
Quả nhiên, tin tức về việc thôn trang của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn liên tiếp bị tập kích, đã trở thành chủ đề chính của tờ báo ngày hôm nay. Phía bên dươi, còn có rất nhiều ngươi chơi viết tin tự đứng ra làm chứng, đăng kèm theo ảnh chụp lại, nhìn qua có vẻ rất khả quan.
Thể Hồ Thanh Tỉnh đọc xong, liền có chút thăm dò hỏi “Phá hủy thông trang sao? Vì cái gì a?”
“Đại khái là do cạnh tranh vị trí giữa các nghiệp đoàn đi” (nguoinaodo.wordpress.com)
Từ khi Mộng Đại Lục mở ra hệ thống bang hội đến nay, thì Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cùng Đế Diệu nghiệp đoàn vẫn luôn tranh nhau vị trí số một số hai, còn riêng vị trí thứ ba thì đã có rất nhiều nghiệp đoàn lần lượt ngồi qua. Tính đến hiện tại, thì vị trí thứ ba của Sa Mạc nghiệp đoàn chỉ cách một khoảng rất nhỏ với vị trí thứ tư của Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn. Vị trí thứ năm thuộc về Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn, còn vị trí thứ sáu là Nhu Ti nghiệp đoàn. Vì nghiệp đoàn xếp thứ bảy có thực lực kém quá xa với sáu nghiệp đoàn trên, nên còn chưa đủ điều kiện để nhận nhiệm vụ kiến thành.
Thể Hồ Thanh Tỉnh hỏi “Vị trí của các nghiệp đoàn không phải dựa vào tích phân để tính ra sao? Cái này cùng với việc xây dựng thôn trang thì có gì liên quan chứ?”
“Thật ra thì nhiệm vụ kiến thành chính là một cơ hội tốt để nâng cao tích phân của nghiệp đoàn. Hơn nữa sau khi thành lập thôn trang xong, ta nghĩ khoảng cách giữa các nghiệp đoàn cũng sẽ vì thế mà cách nhau ngày càng xa ra”
“Đây chính là sự khác nhau giữa có nhà để về và không có nhà để sống đi”
Bởi vì sau khi các thành thì lớn của Mộng Đại Lục bị phá hủy, thì rất nhiều nghiệp đoàn phải chen chúc nhau trong các trấn nhỏ, thậm chí có những người còn phải lưu lạc tại phụ cận xung quanh, coi bốn biển là nhà để sống. Cùng tham gia trò chơi như nhau, bản thân mình lại vào được một công hội có thể xây dựng thành thị, đương nhiên sẽ có cảm giác thành tưu hơn những người đó.
Quan Miên “Ta quay về thôn trang xem sao đây, ngươi tiếp tục cố gắng đi”
“… Chúng ta không thể tán gẫu nhiều hơn một chút sao?” Thể Hồ Thanh Tỉnh vừa nghĩ tới việc phải tiếp tục lấy quặng, đã cảm thấy nhân sinh không còn thiên lý nữa.
Quan Miên vỗ vỗ bờ vai hắn “Thường xuyên tăng ca là không tốt đâu”
“…” Hắn là muốn nghỉ việc, chứ một chút cũng chưa từng nghĩ tới việc tăng ca a.
…
Hôm nay, người trong thôn trang phá lệ online rất nhiều. Có nhiều hội viên bình thường vẫn đi làm nhiệm vụ luyện cấp, nay lại chen chúc đứng đầy trong thôn, ngươi một câu ta một câu, thảo luận rôm rả về vụ tập kích tối hôm qua của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn.
Quan Miên theo đường lớn đi vào Quang Minh thần điện, nơi này trước mắt chính là địa điệm tụ họp tạm thời của bộ tư lệnh nghiệp đoàn.
Vô Song đứng tại cửa trông thấy Quan Miên đi đến, liền bước lên ôm lấy bờ vai y.
Quan Miên có chút không tự nhiên mà kháng cứ, nhưng lại không để lộ ra ngoài.
…
Vô Song một đường kéo Quan Miên đến trước mặt Tinh Phi Ngân, nói “Ta mang người đến rồi này”
Đám người Tinh Phi Ngân cùng Minh Nguyệt Vô Ảnh đồng thời ngoái đầu lại nhìn.
Quan Miên khẽ cau mày hỏi “Tài vụ có vấn đề gì sao?”
Tinh Phi Ngân “Không phải. Bạch Thảo Bao nói ngươi cho rằng kẻ đánh lén đêm qua chính là Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn?”
Quan Miên nhìn đến tờ báo trong tay Tinh Phi Ngân “Trước mắt, thì hiềm nghi lớn nhất không phải là Sa Mạc nghiệp đoàn sao?”
Bạch Thảo Bao “Ta cũng đoán do là Sa Mạc nghiệp đoàn mà”
Sa Mạc nghiệp đoàn còn có mỹ danh khác gọi là nghiệp đoàn cường đạo. Vào thời huy hoàng của Phạm Thụy thành và Bác Đặc thành, thì bọn họ trú đóng tại những vùng cây cối hẻo lánh của các trấn nhỏ, mặt ngoài tuy là không xuất hiện nhiều cũng không muốn tranh đấu gì cả, nhưng trên thực tế lại chuyên thông đồng đi giết người cướp bóc, trở thành nghiệp đoàn không thể chọc tới bị toàn bộ Mộng Đại Lục phỉ nhổ. Hội trưởng của Sa Mạc nghiệp đoan gọi là Sa Mạc vương, tính cách nóng nảy, đã từng phát sinh xung đột lớn với hội trưởng của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn Diệu Minh, đã từng một tháng đem người sang chém giết Diệu Minh hai mươi lăm lần, đã từng tuyên bố sẽ đánh Diệu Minh đến khi hắn rời khỏi trò chơi. Sau này, nếu không nhờ Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh ra mặt vì hai người giải hoài, thì Diệu Minh lúc ấy thực sự đã bị đuổi khỏi trò chơi, sẽ không có Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn như bây giờ.
Tinh Phi Ngân hỏi “Quan điểm của ngươi thế nào?”
Quan Miên “Ta chỉ cảm thấy nếu như là Sa Mạc nghiệp đoàn thì rất không thú vị”
“…Đây là quan điểm gì a?” Bạch Thảo Bao kêu lên “Cũng không phải là đang xem phim nhiều tập, vì đẻ nội dung vở kịch được hay hơn mà xóa bỏ ân oán bao năm giữa hai người a”
Tinh Phi Ngân “Ngày hôm qua, ngươi thuê NPC về là rất đúng”
Quan Miên “Hẳn là như vậy”
Sau đó cuộc nói chuyện trở nên tẻ ngắt.
Tinh Phi Ngân quay đầu lại, tiếp tục thảo luận về việc kiến thiết công đoạn cuối cùng của thôn trang với những người khác.
Quan Miên thì trở về chỗ y thường làm việc, viết báo cáo tổng kết về thu chi trong tháng này.
Bạch Thảo Bao cũng chưa từ bỏ ý định ban đầu của mình, bám sát theo Quan Miên đến bàn làm việc của y, nói “Ta cảm thấy câu vừa rồi của ngươi là nói cho có lệ a”
“Ân”
“Câu này của ngươi cũng là có lệ đi?”
“Ân”
“Ngươi nói rõ cho ta biết đi, vì sao ngươi lại cảm thấy Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn mới là đầu sỏ gây ra chuyện này?”
Quan Miên ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Bạch Thảo Bao lập tức lộ ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.
Quan Miên “Việc này có liên quan gì đến chúng ta không?”
“A?”
“Tranh đấu của bọn họ thì liên quan gì đến chúng ta vậy?”
“Tuy nói là không liên quan đến chuyện của chúng ta, nhưng ngươi đến một chút hiếu kỳ cũng không có sao?” Bạch Thảo Bao thực sự muốn túm lấy cổ áo của y, hỏi ngươi rốt cuộc có phải là người hay không?
“Ta đối với chỉ số thông minh có thể lý giải vấn đề “quyết định giải hòa” của hai bên rất tin tưởng, nên sẽ không tò mò”
“…” Đây là đang cố ý quanh co lòng vòng nói chỉ số thông minh của hắn không đủ sao?
…
Hắn thế mà rõ ràng nghe hiểu y nói gì a?
Bạch Thảo Bao âm thầm khiếp sợ vì khả năng lý giải của mình ngày càng trở nên cường đại.
Đúng lúc này, một con huyết tinh linh từ ngoài cửa sổ bay vào.
Quan Miên theo bản năng quay sang nhìn nó, thế nhưng lại phát hiện nó bay về hướng của Tinh Phi Ngân.
Bạch Thảo Bao thấy thế cũng thí điên thí dại mà chạy tới.
Qua một lát, thì Tinh Phi Ngân tiến lại gần chỗ Quan Miên hỏi “Buổi tối ngươi có bận gì không?”
“Làm báo cáo tài vụ”
“Vậy tám giờ ngươi theo ta đi tham dự một cuộc họp mật được tổ chức tại trấn nhỏ. Hội trưởng Hặc Diệu Thạch nghiệp đoàn Diệu Minh đích thân mời năm hội trưởng còn lại đến ngồi một lúc”
Quan Miên hơi chọn lông mày. Thế này là chuẩn bị đàm phán giải quyết vấn đề ở trên bàn sao?
.
.
.
Hết chương 60
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro