
Đến Cửa Nháo Sự
Chuơng 79: Đến cửa nháo sự (Thượng)
.
.
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
.
Hà Kỳ Hữu Cô nháy nháy mắt vài cái “Ta hỏi thư của ai mà?”
Quan Miên ngồi xổm xuống, vừa hồi âm lại vừa nói “Hắc Ám Đại Công”
“Ách, từ khi nào mà quan hệ của các ngươi lại tốt như vậy?” Hà Kỳ Hữu Cô cũng ngồi xuống cạnh y.
“Sơ giao”
“Hồi âm thường xuyên như vậy mà còn gọi là sơ giao sao?” Hà Kỳ Hữu Cô tức giận nói “Vậy như chúng ta thì gọi là gì?”
“Bạn cùng chung hoạn nạn”
Hà Kỳ Hữu Cô xúc động nói “Không nghĩ vị trí của ta ở trong lòng ngươi lại cao như vậy”
“Cùng ngươi ở chung một chỗ, lần nào cũng gặp phải tai nạn”
“…”
Hà Kỳ Hữu Cô thấy y đem tiểu tinh linh thả đi, liền hiếu kỳ hỏi “Các ngươi đồng ý chuyện gì vậy? Cổ ngươi có mỏi không?”
Quan Miên không trả lời mà chỉ nói “Hiện tại đã là chín giờ ba mươi sáu phút”
Hà Kỳ Hữu Cô theo phản xạ đáp lại “Ngủ ngon”
Quan Miên nhìn hắn một lúc rồi nói “Ngươi buồn ngủ?”
“Không a, không phải ngươi định logout sao?”
“Làm xong nhiệm vụ này đi”
“Hảo” Đã làm đến tận đây rồi, thì hắn cũng không muốn buông tha nữa.
Tuy trận thế lúc đầu của nhiệm vụ này rất dọa người, nhưng nếu nhìn ra quy luật của nó thì đây cũng chỉ là một cái bẫy nhỏ. Quan Miên lôi kéo Hà Kỳ Hữu Cô ở trong thư viện đi loạn một trận. Nắm giữ được thời điểm các ngọn lửa phun ra, thì kết giới của Hà Kỳ Hữu Cô giờ đây cũng chỉ còn là món đồ trang sức.
Hai người thật cẩn thận đi lên lầu hai, một phần văn kiện đã được đặt đĩnh đạc ở trên bàn trà, tựa hồ như sợ người chơi không thấy rõ, bìa văn kiện còn ghi rõ ràng hai chữ “Đáp án”
Hà Kỳ Hữu Cô nói “Sớm biết nhiệm vụ cấp A nhẹ nhàng như vậy, thì ta trước kia cũng chọn nó”
Quan Miên đem đáp án bỏ vào trong túi, nói “Ngươi có thể san hào tài khoản thử xem”
“Nếu vậy thì ta sẽ không thể mang ngươi đi luyện cấp nữa”
“Ngươi khỏi phải lo lắng vấn đề này”
“…”
…
Hai ngươi vui vẻ nói chuyện, chậm rãi đi ra khỏi thư quán số 1. Vừa bước ra đến cửa, thì cơ thể bọn họ nhanh chóng bị bao phủ bởi bóng đen của Dực Long. Hắc Ám Đại Công từ trên lưng Dực Long nhảy xuống, mỉm cười bước tới “Xong rồi à?”
Quan Miên “Ân”
Hà Kỳ Hữu Cô khẽ quay sang hỏi y “Thật sự là sơ giao sao?”
Quan Miên phi thường minh xác mà gật đầu.
Hà Kỳ Hữu Cô liếc mắt nhìn Hắc Ám Đại Công một cái, hắn vẫn tổng cảm thấy mối quan hệ sơ giáo này có chút không bình thường, ánh mắt Hắc Ám Đại Công nhìn hắn dường như có hơi… nguy hiểm.
Quan Miên nói “Ta đi trả nhiệm vụ”
Hắc Ám Đại Công thu hồi Dực Long xong, liền chậm du du theo sát phía sau y.
Hà Kỳ Hữu Cô theo bản năng chạy lại gần phía Quan Miên, tuy vậy nhưng ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại khẽ liếc về phía sau.
Quan Miên lại giống như không có cảm giác gì đối với sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, y cầm chặt đáp án trong tay, nhanh chóng trở về rừng cây ban đầu. A Lý Địch lúc này vẫn còn đang ngồi chồm hỗm ở đó, cây cỏ trước mặt hắn tựa hồ đã lớn hơn một chút.
“Đáp án ngươi muốn đây” Y đem cuốn sách giao cho Á Lý Địch.
A Lý Địch tiếp nhận đáp án, vui vẻ nói “Ha ha ha, bọn Địch Lâm chuyến này trở về chắc chắn là tay không!”
[Hệ thống] Xuân Mộng Bất Tỉnh hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm đáp án, đạt được 280.000 kinh nghiệm, cộng một mảnh nguyên tố hỏa tinh.
A Lý Địch “Ta nghe nói viện trưởng của học viện Áo La Tắc đang thu thập các loại nguyên tố tinh, ngươi có muốn tiếp nhận không?”
Quan Miên “Được”
[Hệ thống] Nhận nhiệm vụ tìm kiếm bốn màu nguyên tố tinh thành công.
A Lý Địch “Kiệt Phất Thụy dường như cũng có những mảnh nguyên tố này, hơn nữa, tên ngu ngốc đó còn thường xuyên sử dụng cảnh tượng hồ nước huyền ảo để lau rửa chúng”
Hà Kỳ Hữu Cô thấy Quan Miên chấp nhận nhiệm vụ, liền nhịn không được hỏi “Ngươi định làm tiếp sao?”
Quan Miên lắc đầu “Đến thời gian ngủ rồi”
“Hảo, để ta đưa ngươi về…” Hà Kỳ Hữu Cô còn chưa nói xong, thì đã thấy Hắc Ám Đại Công đang đứng sau lưng Quan Miên mỉm cười với hắn “Ách…”
Hắc Ám Đại Công thản nhiên nói “Hình như đã lâu lắm rồi, ta không hướng ngươi khiêu chiến”
“Ta đột nhiên cảm thấy thực sự buồn ngủ. Các ngươi cứ chậm rãi nói chuyện a” Hà Kỳ Hữu Cô vừa nói xong, thì cả thân ảnh của hắn đã theo mặt bảng khống chế biến mất.
Hắc Ám Đại Công vừa lòng, vươn tay về hướng Quan Miên “Đi thôi”
Quan Miên ôm ngực hỏi “Tại sao ngươi lại đến đây?”
“Bởi vì ngươi không đến, nên ta đành phải tới thôi” Hắc Ám Đại Công triệu hồi ra kỵ thú Dực Long.
Quan Miên tiến lại gần, sau đó lưu loạt mà trèo lên lưng nó, Hắc Ám Đại Công ngồi ở phía sau y, nhanh chóng chỉ huy Dực Long bay về núi Lạc Lạp Tư Gia.
Hắc Ám Đại Công hỏi “Ngươi làm nhiệm vụ đến vòng thứ mấy rồi?”
“Mười hai. Còn ngươi thì sao?”
“Gần thứ nhất” Đối với Hắc Ám Đại Công, thì lạc thú lớn nhất trong trò chơi chính là PK, nếu phải làm nhiệm vụ gì đó thì hắn thà đi xoát phó bản còn hơn “Ngươi mỗi ngày làm nhiệm vụ trong bao lâu?”
“Không nhất định” Quan Miên quay đầu nhìn Hắc Ám Đại Công, y tựa hồ muốn từ trên hắn nhìn ra ý nghĩa tiềm tàng của câu hỏi này. Hắc Ám Đại Công cũng rất phối hợp mà tặng lại y một nụ cười tuơi rói.
Dực Long rất nhanh bay về núi Lạc Lạp Tư Gia.
Quan Miên từ trên lưng Dực Long nhảy xuống, vừa lôi ra mặt bảng khống chế vừa nói “Ta out đây, ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Bởi vì Quan Miên logout quá nhanh, cho nên y đã bỏ lỡ ý nụ cười đầy thâm ý trên mặt Hắc Ám Đại Công.
…
“Ngươi chuẩn bị gia nhập hàng ngũ cu li sao?”
Đây là câu nói đầu tiên của Quan Miên vào ngày hôm sau, lúc y nhìn thấy trên núi không có bóng dáng của Thể Hồ Thanh Tỉnh mà thay vào đó lại là Hà Kỳ Hữu Cô.
Hà Kỳ Hữu Cô hắc hắc cười quái dị vài tiếng, sau đó liền bổ nhào qua ôm lấy vai Quan Miên “Nói, hôm qua sau khi ta logout xong, các ngươi đã làm những gì?”
“Đứng tại chỗ giúp ngươi làm một lễ tuy điệu nhỏ”
“Phi phi phi” Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực nói “Miệng ngươi không thể thốt ra một câu hay ho nào sao?”
“Lễ truy điệu thực sự rất thành công, ngươi đã trở lại vào ngày hôm sau”
“…”
Quan Miên lấy ra cây búa bắt đầu làm việc.
Hà Kỳ Hữu Cô ngồi chồm hỗm bên cạnh y “Mỗi ngày đi làm, ngươi đều không tán gẫu gì à?”
Quan Miên một bên nhẩm tính toán, một bên trả lời “Hoàn hảo. Không phải hôm nào ta cũng nói chuyện phiếm với ngươi sao?”
“Hai chuyện này căn bản không giống nhau! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai bảo tính cách của ta lại thú vị như vậy!”
“Ta hiện tại chỉ hy vọng ngươi có một chức năng”
“Chức năng gì vậy?”
“Chức năng tắt máy”
Ở trong số lượng ít ỏi ưu điểm của Hà Kỳ Hữu Cô, thì thức thời tuyệt đối là thứ được phát huy tốt nhất. Bởi vậy, sau khi Quan Miên nhắc đến việc tắt máy xong, thì Hà Kỳ Hữu Cô đã thực thức thời tự mình đi làm việc khác.
Quan Miên làm việc hơn bốn tiếng buổi sáng xong, liền logout ăn cơm trưa, ăn xong đi lên, thì đã thấy Thể Hồ Thanh Tỉnh đang một bên chìm đắm trong suy nghĩ của mình, một bên cầm búa gõ gõ.
“Sớm” Thể Hồ Thanh Tỉnh nhìn thấy Quan Miên xuất hiện trước mặt, liền chấn hưng lại tinh thần.
Quan Miên cau mày nói “Ngươi xác định chỗ mình tham gia là sở giới thiếu hôn nhân, chứ không phải sở giới thiệu tình một đêm đi?”
“Nếu đó là sở giới thiệu tình một đêm, thì ta cũng không cần vất vả như thế này”
“Nhiều người lắm sao?”
Thể Hồ Thanh Tỉnh gật đầu “Rất nhiều người! Bất quá ta đã nhìn trúng một đối tượng, cũng đang cố gắng theo đuổi người ta chờ nàng nhận lời kết giao”
“Vì thế mà ngươi tương tư nàng tròn một đêm không ngủ?”
Thể Hồ Thanh Tỉnh kêu lớn “Ai nói! Ta thức đêm là để gấp sao a. Trong bản giới thiệu vắn tắt về bản thân, nàng có ghi là bạn trai cũ của mình đã tự tay gấp một ngàn lẻ một ngôi sao để tặng cho nàng. Đêm qua, ta đã gấp được hơn sáu trăm ngôi rồi, nhanh phải không?”
“Đi theo dấu chân kẻ khác sẽ chỉ làm cho đối phương càng thêm hoài niệm cùng khó quên người cũ thôi, ngươi làm vậy là muốn trở thành vật thay thế cho người ta sao”
Thể Hồ Thanh Tỉnh cả kính nói “Thật vậy sao? Vậy ta phải làm thế nào bây giờ?”
“Sáng tạo ra thứ mới tốt đẹp hơn”
Thể Hồ Thanh Tỉnh hưng phấn hỏi “Ngươi cho ví dụ thử xem?”
“Nếu ta mà biết, thì ta đã là sở giới thiệu hôn nhân”
Y cáo biết Thể Hồ Thanh Tỉnh xong, liền bước về hướng Bác Đặc thành.
Đi được nửa đường thì Hắc Ám Đại Công có gửi tới một phong thư, hỏi y đang làm gì, khi nào thì làm nhiệm vụ.
Quan Miên nghĩ nghĩ một lúc, rồi trả lời: [Xuân Mộng Bất Tỉnh: Rửa sạch phế tích, một giờ sau]
Hắc Ám Đại Công rất nhanh hồi âm lại [Hắc Ám Đại Công: Một giờ sau, gặp nhau ở Bác Đặc thành]
Thời điểm Quan Miên thu được phong thư, tuyệt đối không nghĩ tới một canh giờ tiếp theo lại trôi qua lâu như vậy.
…
Bác Đặc thành.
Đám người lúc trước đến quấy rối hiện tại đang chiếm lấy địa điểm dọn dẹp phế tích của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, không chỉ vậy mà ánh mắt bọn họ nhìn các thành viên còn giống như chuẩn bị khiêu khích gây chuyện.
Hà Kỳ Hữu Cô đứng giữa đám người kia cùng với hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, cố gắng khống chế không khí hiện trường. Bởi vì hắn biết lai lịch của nhóm người kia, cho nên cật lực tránh để cho song phương xung đột, bất quá hiệu quả cũng không lớn lắm, đầu lĩnh của đám người kia chẳng thèm để ý tới hắn, mà còn cường điệu bắt ép gọi Phồn Tinh Hữu Độ ra.
Ngay tại thời điểm Hà Kỳ Hữu Cô bó tay không còn biện pháp, thì Quan Miên xuất hiện.
Nhìn y tới, hai mắt Hà Kỳ Hữu Cô thiếu chút nữa đã phun ra lệ “Mộng Xuân, ngươi ở đây coi chừng hộ ta nha, ta đi tìm Tinh Phi Ngân đây!” Hắn nói xong, cũng không quan tâm là Quan Miên có đồng ý hay không, liền trực tiếp logout.
Quan Miên nhìn nhìn song phương một lúc, rồi đột nhiên hỏi “Mọi người có muốn làm trận kéo co cho bớt thời gian chờ đợi không?”
.
.
.
Hết chương 79.
Chuơng 80: Đến cửa nháo sự (Trung)
.
.
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
.
Đề nghị kéo co của Quan Miên cũng không được chấp thuận, song phương vẫn y như trước dùng ánh mắt đầy hận thù mà nhìn nhau.
Quan Miên ngồi đúng ở vị trí vừa rồi Hà Kỳ Hữu Cô đứng, khoan thái mà mở báo trí ra đọc. Hết thảy những sự việc phát sinh thuộc phạm vi Bác Đặc thành, chủ yếu đều là do hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn viết ra, bình luận giả cũng vô số, thậm chí còn có người kêu gọi hồ bằng cẩu hữu tổ đội qua Bác Đặc thành để hóng tình hình.
Quan Miên đột nhiên đứng lên, hỏi “Mộc Tu Nhục là ai?”
Hội viện của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn xôn xao một trận, sau đó liền có một thiếu niên mang theo vẻ mặt khiếp sợ đứng ra, nói “Là ta”
Quan Miên chỉ vào một đoạn văn trên báo giấy “Bài [Thích khách, lại thấy khích khách] này là do ngươi viết à?”
Mộc Tu Nhục gật đầu “Dạ, đúng vậy”
Quan Miên lại ngồi xuống một lần nữa, xong xuôi mới nói “Có nhiều lỗi chính tả lắm, thực sự rất ảnh hưởng cho người đọc”
Mộc Tu Nhục không phục mà nói thầm “Rõ ràng chính tả của Tô Du Bính còn nhiều hơn, tại sao ngươi lại không nói a?”
“Thích khách ở đâu?!” Lúc này, Bạch Thảo Bao đột nhiên mang theo một phận đội nhỏ thường xuyên luyện cấp với hắn từ trên trời giáng xuống, ầm ầm phi tới.
Quan Miên thờ ơ nói “Ở phía sau ngươi”
Bạch Thảo Bao bỗng nhiên xoay người lại, mở to hai mắt mà trừng nhóm người kia, rồi hô lớn “Các ngươi muốn làm gì? Di, các ngươi không phải là người một nhà sao?”
Hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn “…”
Quan Miên “Ngươi vòng 360 độ lại đi”
“…” Bạch Thảo Bao rất nhanh điều chỉnh lại góc độ, đối với kẻ nọ nói “Các ngươi đến tột cùng là ai a? Tới đây làm gì?”
Đầu lĩnh của đối phương không để ý tới hắn, mà chỉ hướng Quan Miên hỏi “Khi nào thì Phồn Tinh Hữu Độ mới đến?”
Quan Miên “Ta còn chưa giỏi đến độ có thể vừa ngoạn trò chơi, vừa gọi điện thoại cho hắn”
Đầu lĩnh của đối phương “ Ngày nào hắn còn chưa tới, thì ngày đó các ngươi cũng đừng mong có thể khởi công”
Quan Miên chọn chọn lông mày “Đây là uy hiếp của các ngươi sao? Đối với những người phải làm việc vất vả, thì nghỉ ngơi không phải chính là phúc lợi lớn nhất cho họ à?”
Đầu lĩnh của đối phương “Ngươi là ai?”
Bạch Thảo Bao hất cằm nói “Nguyên lão của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, Xuân Mộng Bất Tỉnh”
Đầu lĩnh của đối phương hướng Quan Miên gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục đứng im chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn bắt đầu trở nên không kiên nhẫn. Bọn họ thượng võng du là để chơi đùa, chứ không phải ngồi im ở đây. Nều phải đánh nhau thì còn có ý tứ, nay lại phải chịu đựng không làm gì cả, khiến bọn họ cảm thấy rất phiền.
Từng con tiểu tinh linh một bay về phía Quan Miên.
Có người xin phép ra chỗ khác, có người muốn giật giây khai chiến, có người lại hỏi tiếp theo nên làm gì… Số lượng rất nhiều, nhưng tất cả đều có chung một tư tưởng— là không muốn tiếp tục ngồi đây nữa.
Quan Miên chỉ đọc qua loa vài phong, sau đó liền đứng dậy phất tay nói “Đều đi luyện cấp cả đi”
Bạch Thảo Bao giật mình “Ngươi tại sao lại cho bọn họ đi hết vậy?”
Quan Miên “Ngươi cũng có thể đi theo bọn họ”
“Ý ta không phải như vậy, địch nhân vẫn còn đứng đây, mà ngươi để bọn họ đi hết là sao?” Bạch Thảo Bao nhìn hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đang lục đục rời khỏi, vội la lên “Vạn nhất bọn họ muốn công kích chúng ta thì sao a?”
Quan Miên “Trốn thôi. Trốn không được thì xuống hoàng tuyền”
Bạch Thảo Bao “Vậy nếu bọn họ định đập phá thôn trang thì sao?”
Quan Miên giơ tay, chỉ chỉ lên trời.
Bạch Thảo Bao nhìn theo hướng ngón tay của y, liền thấy trên bầu trời xanh thẳm đột nhiên xuất hiện một con cự điểu to lớn đang nâng cách đáp xuống, bóng nó bao phủ toàn bộ thân hình cùa hắn cùng Quan Miên. Lúc nó xuống đến gần, thì Bạch Thảo Bao mới nhận ra đó là Dực Long. Về phần ai đang ngồi trên lưng nó, thì thật sự khỏi cần phải đoán cũng biết.
Con Dực Long màu đen trước mặt chính là độc nhất vô nhị của Mộng Đại Lục.
Dực Long hạ cánh yên ổn duới đất xong, thì Hắc Ám Đại Công mới từ trên lưng nó nhảy xuống. Lúc này, phía đối diện bên kia đột nhiên vang lên một trận kinh hô “Hắc Ám Đại Công?”
Quan Miên cùng Bạch Thảo Bao quay đầu nhìn đám người đối diện.
Đầu lĩnh của đối phương quay sang hỏi mấy người trong nhóm “Các ngươi biết hắn sao?”
Hai người phía sau đều gật đầu, nói “Hắn rất nổi danh trong trò chơi a”
“Đúng vậy, còn là vua PK nữa”
“Trước kia, ta đã PK cùng hằn”
Hắc Ám Đại Công thấy Quan Miên nhìn mình, liền giải thích “Ở đây có không ít đối thủ, ta từng gặp qua trong Thực Chiến”
Có thể được Hắc Ám Đại Công nhớ kỹ, thì mấy đối thủ này chắc hẳn là không hề kém đi. Trách không được, cấp bậc bọn họ trong Mộng Đại Lục tuy rất thấp, nhưng thủ pháp trò chơi lại thành thạo như vậy. Nói đến đây, thì vị đầu lĩnh kia hẳn là nhận chỉ thị trực tiếp từ gia đình của Phồn Tinh Hữu Độ, sau đó hắn mới tìm một nhóm người trong Thực Chiến đến đây càn quấy a.
Hắc Ám Đại Công bổ sung thêm “Bất quá ta không quen”
Quan Miên “Vậy thì đi thôi”
Nhìn nhóm người bọn họ rời đi, vị đầu lĩnh kia cũng không gấp. Hắn tựa hồ rất chắc chắn là Phồn Tinh Hữu Độ sẽ login.
…
Quan Miên ngồi trên lưng Dực Long, lấy giấy ra viết thư cho Hà Kỳ Hữu Cô. Tùy Hà Kỳ Hữu Cô không nói là đi nơi nào, nhưng vào loại thời điểm này thì hắn tựa hồ chỉ có thể đi cầu viện Tinh Phi Ngân. Y không biết Tinh Phi Ngân có onl được hay không, bất quá vẫn viết một phong thư cho Hà Kỳ Hữu Cô, bảo hắn khi nào Tinh Phi Ngân onl thì gọi y.
Hắc Ám Đại Công đột nhiên nói “Quan hệ trong Đoạn gia thật sự rất phức tạp”
Quan Miên ngẩn ra.
“Nếu không giải quyết một cách thấu đáo, thì sẽ còn phức tạp hơn”
Tuy mấy câu của Hắc Ám Đại Công thật sự rất ngắn gọn, nhưng cũng đã lộ ra đầy đủ ý tứ.
Đầu tiên, Hắc Ám Đại Công chắc chắn có quen biết ngoài đời với Phồn Tinh Hữu Độ. Y nhớ rõ tên thật của Phồn Tinh Hữu Độ là Đoạn Thiều Tinh. Hắc Ám Đại Công vào loại thời điểm này nhắc đến Đoạn gia, thì chắc chắn là gia đình bọn họ. Tiếp theo, Hắc Ám Đại Công đang muốn ám chỉ là y không nên tham gia vào loại chuyện này. Hiển nhiên, chuyện khúc mắc giữa ông nội và cháu trai Đoạn gia cũng không đơn giản như những gì Hà Kỳ Hữu Cô thăm dò được.
…
Dực Long hạ canh ở ven một hồ nước.
Quan Miên nhảy xuống “Ngươi làm đến vòng thứ mấy rồi?” Y tin rằng, ngày hôm qua Hắc Ám Đại Công hỏi y làm được mấy vòng rồi tuyệt đối không phải là thuận miệng. Mà hôm nay hắn dẫn y tới đây cũng tuyệt đối không phải là đơn giản cho y đi nhờ xe.
Hắc Ám Đại Công cười nói “Qua vòng thứ 12”
Quan Miên đối với đáp án này cũng không hề bất ngờ “Sưu tập nguyên tố tinh sao?”
“Không. Là đi tìm Địch Lâm bị lạc đường”
Nhiệm vụ này nghe qua tựa hộ rất đơn giản, không giống như nằm ở vòng thứ mười hai. Quan Miên nghĩ nghĩ, liền bắt lấy điểm mấu chốt “Lạc đường ở đâu?”
“Mộng Yểm Lâm”
Mộng Yểm Lâm là mảnh đất được trò chơi công nhận là nguy hiểm nhất. Đó là nơi ma thú thường tập hợp, hơn nữa cấp bậc so le không đều, tùy lúc đều có thể sinh ra một con quái thú trên cấp 90; là địa phương mà rất nhiều người luyện cấp vừa yêu vừa hận, bất quá bọn họ có quyền chọn lựa giữa luyện cấp ở đây hay đi chỗ khác. Nếu Hắc Ám Đại Công đã phải thực hiện nhiệm vụ, thì chỉ có thể đi. Quan Miên hỏi “Sao ngươi lại chọn được nhiệm vụ mà người người đều oán trách vậy?”
“Vì nó là cấp S”
“Hải Đức Nhân? Giúp hắn sắp xếp lại sách trong thư quán số 1?”
“Ân”
“Ngươi mất bao nhiêu lâu thì xếp xong?”
“Ta gọi đến hai ngàn người hỗ trợ, bọn họ xếp trong gần 6 tiếng thì xong”
Đây là ưu thế của nghiệp đoàn.
Hơn nữa loại ưu thế này không phải ai cũng có, người làm được điều này chẳng những phải có tài nguyên nghiệp đoàn, mà hơn nữa phải đức cao vọng trọng khiến người khác khâm phục khẩu phục. Hắc Ám Đại Công có thể nói là kỳ tài hiếm thấy của Mộng Đại Lục. Cho dù hắn đã từng bại bởi Bất Tử Khôi, cho dù hắn đã mất tích rất lâu, nhưng chỉ cần hắn lại xuất hiện, thì hội viên của nghiệp đoàn vẫn sùng bái hắn như cũ.
Quan Miên hỏi “Ngươi không ngủ cả đêm à?” Tuy những nhiệm vụ khác không phải cấp S, nhưng tuyệt đối không thể hoàn thành chúng trong vòng hai mấy giờ.
“Xác thực mà nói, từ lúc chúng ta tách ra vào ngày hôm qua đến nay, ta mới ngủ được một giờ”
Quan Miên cau mày “Là một giờ vừa rồi sao?” Nói cách khác, Hắc Ám Đại Công chờ cùng y ước định thời gian xong mới logout đi ngủ.
Hắc Ám Đại Công mỉm cười “Ta có thể đem biểu tình hiện tại của ngươi cho rằng ngươi đang quan tâm ta không?”
Quan Miên không đáp mà hỏi ngược lại “Ta muốn tìm Nguyên Tố Tinh, ngươi phải vào Mộng Yểm Lâm, chúng ta sao làm nhiệm vụ với nhau được?”
“Mộng Đại Lục có sản xuất ra một thứ giúp người chơi chia xẻ nhiệm vụ với nhau, bất quá, khi nhiệm vụ hoàn thanh xong thì kinh nghiệm cũng sẽ bị chia đôi ra” Hắc Ám Đại Công nói xong, liền thò tay vào trong bọc lấy ra một đôi nhẫn.
Đôi nhẫn Hắc Ám Đại Công cầm trên tay được làm ra từ bạc, nếu ai vừa mới nhìn thấy sẽ thực sự không thể di chuyển tầm mắt đi được, bởi vì nó được thiết kế phi thường tinh xảo, hai chiếc có thể hợp lại thành một thông qua một chiếc móc nhỏ ôm lấy nhau, tạo thành hình trái tim. Khi đem hai chiếc nhẫn tách ra thì cái móc kia sẽ bị nhầm thành một kiểu thiết kế độc đáo.
“Ta đeo giúp ngươi nhé?” Hắc Ám Đại Công giơ bàn tay về phía Quan Miên, làm ra tư thế mời. Chiếc nhẫn nhỏ nằm trong tay kia của hắn đang lóe ra hào quang.
.
.
.
Hết chương 80./
Chuơng 81: Đến cửa nháo sự (Hạ)
.
.
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
“Ta chỉ là không thích cảm giác… cứ thế ngốc hồ hồ nhảy vào bẫy đã đươc thiết kế sẵn của kẻ khác”
“Vậy, ta đứng ở trong bẫy chờ ngươi”
.
.
“Chỉ có đôi này để lựa chọn thôi sao?” Quan Miên ôm ngực liếc Hắc Ám Đại Công một cái.
Hắc Ám Đại Công mỉm cười “Mắt ta chỉ chọn được đôi này”
“Ta có thể cự tuyệt không?”
Hắc Ám Đại Công nhún vai “Ta không có quyền bắt ép ngươi. Bất quá, hai người cùng nhau làm nhiệm vụ không phải sẽ thú vị hơn sao?”
“Phải làm cả hai phần”
“Có thể chỉ cần chọn một cái rồi xem nhẹ cái còn lại là được”
Quan Miên yên lặng mà nhìn hắn, tựa hồ đang cẩn thẩn cân nhặc xem chuyện này có đáng giá hay không.
“Phải đeo nhẫn khiến ngươi cảm thấy mình giống như bị đưa vào tròng sao?” Hắc Ám Đại Công hỏi.
“Ta chỉ là không thích cảm giác… cứ thế ngốc hồ hồ nhảy vào bẫy đã đươc thiết kế sẵn của kẻ khác”
“Vậy, ta đứng ở trong bẫy chờ ngươi”
Quan Miên cúi xuống, tay của Hắc Ám Đại Công vẫn như lúc đầu duỗi thẳng về phía trước, tự tin đến nỗi người khác cũng phải sinh ra xúc động.
“Ngươi nói thử xem, trong hai chúng ta, ai mới là người hay nghĩ lung tung về mọi việc?” Hắc Ám Đại Công tủm tỉm bổ sung.
Nếu y không lấy, thì chẳng phải là đã thừa nhận tự mình đa tình sao? Khóe miệng Quan Miên khẽ nhếch lên, mỉm cười mà lại như không, đẩy cánh tay Hắc Ám Đại Công ra.
Kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán của Hắc Ám Đại Công, hắn thu hồi cánh tay lại nói “Được rồi. Ta cùng ngươi làm nhiệm vụ”
Quan Miên lấy ngón tay chọc chọc vào bàn tay đang cầm nhẫn của hắn.
Hắc Ám Đại Công chọn chọn lông mày, mở lòng bàn tay ra.
Quan Miên thản nhiên lấy một chiếc trong hai cái, rồi đeo nó vào ngón trỏ.
Hắc Ám Đại Công mỉm cười, thuận tay đeo chiếc còn lại lên, sau đó kéo mặt bảng khống chế ra ấn chia sẻ nhiệm vụ. Lúc này, mặt bảng của hắn bỗng dưng xuất hiện thêm một nhiệm vụ khác tên là [Tìm kiếm bốn màu nguyên tố tinh]. Hắc Ám Đại Công đưa mắt nhìn bồn phía xong liền hỏi “Bắt đầu từ chỗ này sao?”
“Kiệt Phất Thụy đứng ở ven hồ, chúng ta cứ dọc theo con đường này tiến lên là được”
…
Cảnh sắc huyền ảo của hồ nước này còn tuyệt vời hơn các hồ nước khác. Rừng cây xanh um tươi tốt giống như một một cái lồng băng, yên lặng bảo hộ hồ nước yên ả này. Trên mặt sông, những cành liệu dài thuớt tha rủ xuống vui đùa cùng sóng nước.
Quan Miên cùng Hắc Ám Đại Công chậm rãi giẫm lên con đường đất mềm mại ở ven hồ, nhàn nhã giống như hai người đang đi tản bộ sau khi ăn xong, dưới mặt đất in hằn những dấu chân rõ ràng chỉnh tề, không ngừng kéo dài về phía trước.
“Cuối thàng này…” Hắc Ám Đại Công vừa mới nói được nửa câu, thì đột nhiên nhìn thấy một thiếu tiên tóc nâu từ trong rừng vụt ra, quỳ rạp xuống ven hồ, lấy ra một viên ngọc thủy tinh to bằng ngón tay cái, bắt đầu lau rửa.
Quan Miên cùng Hắc Ám Đại Công liếc mắt nhìn nhau một cái, liền sóng vai đi qua “Xin hỏi, ngươi là Kiệt Phất Thụy sao?”
Thiếu niên kia ngẩng đầu lên, sau đó cả kính vội vã lùi về phía sau, con ngươi có màu đồng dạng với mái tóc ánh lên vẻ kinh sợ “Các ngươi là ai?”
Quan Miên “Chúng ta muốn nhận bốn màu nguyên tố tinh, xin hỏi…”
Y còn chưa nói xong, thì Kiệt Phất Thụy đã nhảy dựng lên, vọt sâu vào trong rừng.
Quan Miên cùng Hắc Ám Đại Công dựa theo phản xạ tự nhiên mà đuổi theo.
Bởi vì tốc độ của Quan Miên không bằng Hắc Ám Đại Công, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng bọn họ biến mất khỏi tầm mắt. Dù sao đuổi theo cũng không kịp, y chậm rãi dừng lại, đi tìm một thân cây ngồi xuống nghỉ chân.
Lúc này, không trung đột nhiên truyền đến một trận gió nhé.
Quan Miên ngẩng đầu lên liền thấy một con Tiểu Tinh Linh đang bay tới. Y tháo lá thứ ở trên người nó xuống, là Hà Kỳ Hữu Cô gửi đến báo tin: [Hà Kỳ Hữu Cô: Tinh Phi Ngân đã login. Tình thế rất khẩn trương, ngươi mau tới!]
Đây là lá thư đầu tiên Hà Kỳ Hữu Cô viết mà khống có bất kì một từ vô nghĩa nào.
Quan Miên từ trong bọc lấy ra một Tiểu Tinh Linh, viết qua mấy dòng thuật lại tình huống hiện tại, sau đó liền đi về hướng bến tàu.
Không có kỵ thú, hành trình từ học viện ma pháp Thánh Mạt Đức Tư quay về Bác Đặc thành quả thật nhàm chán.
Sau khi Bác Đặc thành biến thành một đống phế tích xong, thì điểm truyền tống cũng theo đó mà biến mất. Cho nên hiện tại y muốn đi tới Bác Đặc thành, thì phải vòng thêm mấy vòng qua vài địa phương.
Chờ đến khi y thiên tân vạn khổ bước vào cổng Bác Đặc thành, thì đã có không ít hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đã quay lại dọn dẹp phế tích.
“Những người đó đâu?” Quan Miên quay sang hỏi người đang đứng gần y nhất, chính là tác giả của bài báo [Thích khách, lại thấy thích khác] – Mộc Tu Nhục.
Mộc Tu Nhục “Hội trưởng đưa hắn về thôn trang rồi”
“Hắn?”
“Sau khi hội trưởng login, liền lặng lẽ thương lượng với đầu lĩnh của nhóm người kia, được một lúc thì tên đầu lĩnh đó bảo tất cả bọn họ logout”
Nếu là chuyện cần giải quyết riêng, thì Hà Kỳ Hữu Cô đang khẩn trương cái gì?
Quan Miên nhíu nhíu mày, nâng chân nhanh chóng đi về phía thôn trang. Lấy hiểu biết của y đối với Hà Kỳ Hữu Cô, thì tính cách của hắn tuy có hơi bướng bỉnh hiếu động một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không nông nổi làm ra việc gì gây ngạc nhiên cho kẻ khác.
…
Quang cảnh thôn trang vẫn giống hệt như lúc y rời đi, gọn gàng ngăn nắp.
Quan Miên tiến về nơi tập trung của bộ chỉ huy lâm thời. Nếu như hai người bọn họ muốn tìm một chỗ không bị kẻ khác quấy rầy, thì đó là nơi thích hợp nhất.
Lúc này, cửa phòng của bộ chỉ huy đứng đầy người.
Trong đó đa phần là những người thích hóng chuyện giống như Bạch Thảo Bao.
“Đẹp không?” Thanh âm của Quan Miên thình lình xuất hiện sưng lưng hắn, khiến hắn sợ tới mức chẳng may đập đầu vào cửa.
“Nga!” Bạch Thảo Bao ôm chặt cái trán, vẻ mặt đau khổ quay đầu lại hỏi “Ngươi đi đường không phát ra âm thanh sao?”
“Làm sao để phát ra âm thanh? Vừa đi vừa phải dậm chân hùng dũng như quân đội à?”
Bạch Thảo Bao đối với trình độ khua môi múa mép chuyên chiếm tiện nghi người khác của Quan Miên, đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì. Hắn nói tránh sang chuyện khác “Ngươi có muốn vào không?”
“Họ nói đến đoạn nào rồi?”
“Không biết a, hiệu quả cách âm của cánh cửa này quả thực quá tốt”
“Vậy ngươi cứ đi qua đi lại, nhảy lên nhảy xuống ở đây làm gì thế?”
“Ta đang tìm khe hở hơi bạc nhược một chút trên ván cửa này”
“Tìm được rồi sao?”
“Trước mắt thì vẫn chưa thấy”
“Ngươi có biết sự khác nhau giữa trò chơi và hiện thực không?”
Bạch Thảo Bao trả lời rất nhanh “Từ trước tới nay ta chưa từng thắng bất kì trận đấu võ mồm nào ở trong trò chơi, bất quá trong hiện thực lại chưa từng thua”
“Sự thật của ngươi vào tai ta, nghe thật giống như một câu chuyện huyền huyễn” Quan Miên nói “Bất quá, việc ngươi tìm lỗi ở trên cánh của cũng huyền huyễn y như trên”
Bạch Thảo Bao ngẩn ra.
“Thời điểm ngươi tham gia trò chơi, công ty game đã thông qua trình tự bắt buộc ngươi phải cam chịu trước những thứ chân thật hoàn mỹ như thế này. Nói cách khác, nếu ngươi có thể tìm ra bất kì một lỗi nào trên cánh cửa này, thì điều đó chứng minh đầu ngươi có vấn đề”
Bạch Thảo Bao nghiêng người nhường đường, ý tứ là muốn y nhanh chóng đi vào một chút.
“Muốn ta lưu lại khe hở cho ngươi không?” Quan Miên vừa đầy cửa vừa hỏi.
Hai mắt của Bạch Thảo Bao nhất thời sáng lên, vừa định gật đầu, thì cánh cửa trước mặt đã nặng nề đóng lại.
“…”
…
Trong phòng, ba người đang đứng chia làm hai phe rõ ràng, ở giữa dường như còn có một tấm lá chắn vô hình được vạch ra.
Hà Kỳ Hữu Cô đứng ở trước mặt y, hai tay chống lên mặt bàn, khuôn mặt từ trên cao nhìn xuống đầy bực tức, miệng bùm bùm nói xong, nhưng nội dung lại cực kỳ kinh sợ “Bồn cầu phát ra âm thanh cô lỗ cô lỗ, thật giống như miệng người đang nuốt nước bọt. Vào thời điểm ngươi để mông lên thì nó cũng há mồm ra… Ngươi đoán xem chuyện gì sẽ phát sinh?”
“Phát ra âm thanh va chạm giữa chất lỏng cùng chất lỏng, hoặc giữa thể rắn cùng chất lỏng” Quan Miên thản nhiên đưa ra đáp án.
Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực mà quay đầu đi “Hắn thiếu chút nữa đã sợ tới tiểu ra quần rồi! Ngươi việc gì phải phá hư không khí hả?”
“Ta cứ nghĩ là ngươi muốn chọc cho hắn cười”
“…Câu hỏi kia không khủng bố sao?” Hà Kỳ Hữu Cô giống như bị đả kích rất lớn.
“Không, những lời đó thực sự rất khôi hài”
“…”
“Không phải ngươi nói không khí rất khẩn trương sao?”
“Lúc ngươi tiền vào, có phải hay không nhìn thấy ba người?”
Quan Miên chọn lông mày “Hhmm?”
“Không phải, ngươi cứ ném ta ra đi, ngươi có nhận thấy không khí khác biệt giữa hai người bọn họ không?” Hà Kỳ Hữu Cô lùi về sau vài bước.
Phía sau lưng hắn hóa ra là Tinh Phi Ngân đang thẳng mắt chống lại người đầu lĩnh kia.
Hai người đều không nói gì, cũng chẳng hề nhúc nhích giống như hai tòa băng sơn đang đứng đối diện nhau, tuy là vậy nhưng ánh mắt bọn họ lại dường như muốn nói, chỉ cần có cơ hội thì ta nhất định sẽ đập một gậy lên đầu ngươi.
Hà Kỳ Hữu Cô giận dự nói “Ngươi hiện tại hiểu rõ rồi chứ?”
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Trời mới biết a. Tinh Phi Ngân vừa mới online xong thì tiến đến nói với người kia mấy câu, người đó đem đội ngũ giải tán hết, sau đó bọn họ liền quay về nơi này bắt đầu ngẩn người”
“Ngẩn người thì gọi là không khí khẩn trương sao?”
Vẻ mặt Hà Kỳ Hữu Cô lộ ra chút xấu hổ “Ta cứ tưởng là bọn họ định quyết đấu”
“Chọi mắt gà cũng là đấu” Quan Miên tiến đến bên cạnh Tinh Phi Ngân, hỏi “Bước tiếp theo có cần bọn ta phối hợp không?”
Tinh Phi Ngân đáp “Không cần, đây là chuyện riêng của ta”
Quan Miên “Hội trưởng lần trước tựa hồ cũng nói như vậy”
Tinh Phi Ngân mím môi.
Hà Kỳ Hữu Cô vỗ vỗ bả vai Quan Miên, hỏi “Sao ngươi lại nói trực tiếp như thế?”
Quan Miên “Vì ta mới tốn nửa giờ để chạy bộ về đây”
Hà Kỳ Hữu Cô nói thầm “Từ khi nào ngươi lại giành giật từng giây, từng phút như vậy chứ?”
Quan Miên không trả lời hắn, lực chú ý của y hiện tại đã bị động tĩnh bên ngoài cửa sổ hấp dẫn. Lúc này, một con Tiểu tinh linh nghiêng thân theo khe hở cửa sổ bay vào, nó vòng vài vòng rồi đậu lại trên vai Quan Miên.
Hà Kỳ Hữu Cô chế nhạo “Di? Lần này không phải Huyết tinh linh sao?”
Tuy y đích xác đang đợi hồi ầm của Hắc Ám Đại Công, nhưng cũng không vì thế mà sẽ chẳng có người khác viết thư cho y. Quan Miên âm thầm phán đoán thư này là do Thể Hồ Thanh Tỉnh gửi tới, bởi vì ngoại trừ Hà Kỳ Hữu Cô ra, thì chỉ còn Thể Hồ Thanh Tỉnh cùng Bạch Thảo Bao là thường xuyên dùng tiểu tinh linh gửi thư cho y. Quan Miên mở thư ra, sắc mặt lập tức đại biến.
Hà Kỳ Hữu Cô thấy vẻ mặt y thay đổi, liền căng thẳng hỏi “Phát sinh chuyện gì sao?”
Quan Miên “Trong tình huống nào, là thư do chính mình gửi đi sẽ tự động quay trở về?”
“A?” Hà Kỳ Hữu Cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói “Nếu người đó không ở trên tuyến, thì tiểu tinh linh sẽ đợi đến khi hắn login, đem thư đưa cho hắn. Tình huống đã gửi thư đi rồi mà quay trở lại… trừ khi người kia đã xóa tài khoản, không còn tồn tại nữa”
Quan Miên đem thư thả vào túi, xoay người đi ra ngoài.
Hà Kỳ Hữu Cô vội vàng chạy theo hỏi “Ngươi gửi thư cho ai vậy?”
Trả lời hắn chính là tiếng đóng cửa.
Sau khi ra khỏi phòng, việc đầu tiên Quan Miên làm chính là viết thư cho Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh, hỏi thăm Hắc Ám Đại Công đang ở đâu.
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh hồi âm thực sự nhanh, tỏ vẻ là hắn không biết.
Quan Miên lại viết thư hỏi Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp không hồi âm lại, mà trức tiếp chạy đến tìm y “Phát sinh chuyện gì?” Tuy hắn không hiểu rõ Quan Miên, nhưng cũng biết y tuyệt đối sẽ không đi tìm người khác nếu không có chuyện xảy ra. Đầu tiên tìm Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh, lúc sau lại tìm hắn, loại tư thế không thấy được người sẽ không bỏ qua này, khiến hắn chắc chắn là đã có đại sự phát sinh.
Quan Miên “Ta gửi thư cho Hắc Ám Đại Công, nhưng hiện tại nó lại quay về tay ta”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp sửng sốt một chút, sau đó liền bật cười “Không phải là hai người định chia tay đấy chứ?”
Quan Miên không trả lời mà chỉ liếc mắt nhìn hắn.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp hồi phục lại tinh thần “Không đúng. Mộng Đại Lục không có hệ thống cự tuyệt thư tín a”
Quan Miên “Ngươi cảm thấy loại sự tình này sẽ phát sinh dưới tình huống nào?”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng “Xóa tài khoản?”
Quan Miên nhăn mày.
Hà Kỳ Hữu Cô cùng Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp đều là lão hữu của Mộng Đại Lục, nếu bọn họ đã có chung ý kiến, thì chuyện này có thể đúng tới tám phần mười.
Nhưng là —-
Vì nguyên nhân gì?
Quan Miên cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, độ sáng của nó càng thêm chói mắt dưới cái nhìn của y.
.
.
.
Hết chương 81./
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro