Chương 17
Hiện tại văn phòng cũng đã ổn thoả, cũng đến lúc bắt đầu vào việc, mà tên gọi, Thiên Nam nghĩ ra "D.F.N.G" - Dream Fly Never Give Up, Bay cao ước mơ mãi không từ bỏ.
Mọi người quyết định một ngày, 21 tháng 9, sinh nhật Tiểu Khải, cũng chính là mười lăm ngày sau, nhân dịp sinh nhật Tiểu Khải, ra mắt studio của nhóm.
Hoạt động lần này mời rất nhiều người, bạn bè trong và ngoài ngành, từng thứ được lên danh sách từ trước đều đã được cấp tốc chuẩn bị, sân khấu, ánh đèn, cùng hoạt động đặc biệt cùng ngày, hết thảy khiến bầu không khí sôi sục không ngừng.
"Phù... Mệt phờ cả người, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút"
Vương Nguyên nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, xoa ấn phần eo, tuy rằng tốt xấu gì cũng ba năm rồi, nhưng quá mệt nhọc vẫn có cảm giác đau đớn như cũ.
"Eo lại đau? Đã nói anh không cần làm nhiều việc nặng, thôi để em mát xa cho anh"
Thiên Nam thu dọn một chút, đi tới thì thấy được Vương Nguyên đang xoa eo.
"Vậy làm phiền em rồi"
Vương Nguyên lật người, nằm trên sô pha.
Khi tay Thiên Nam phủ lấy miệng vết thương Vương Nguyên, cảm giác được thân thể cậu hơi chút run rẩy, trong lòng có chút khó chịu, tay nhẹ nhàng động, như đang thật cẩn thận với một tác phẩm nghệ thuật, sợ một chút sơ suất làm đau cậu.
Lại nói eo Vương Nguyên rất nhỏ, lộ ra làn da phần eo trắng nõn, sờ lên cảm giác mát mịn, Thiên Nam liền ngây người.
"Hai người... Đang làm gì?" Thiên Tỉ đi vào thì thấy em trai đang mát xa eo giúp Vương Nguyên, chỉ là cảnh trước mặt quá mờ ám, khiến Thiên Tỉ nhìn thấy hết sức khó chịu.
"Vương Nguyên eo không thoải mái, em mát xa cho anh ấy"
Thiên Tỉ lại lần nữa nhìn thấy vết thương phần eo Vương Nguyên, cảm giác quặn thắt trong lòng, ngày càng rõ mồn một, âm ỉ, Thiên Tỉ nhận rõ trong lòng mình có chỗ gì đó không đúng.
"Được rồi, tôi không sao, tôi đến chỗ Tiểu Khải bên kia xem một chút" . Vương Nguyên EQ cao như vậy sao có thể không nhận thấy được, lúc mới đầu tưởng ảo giác, nhưng nhìn thấy động tác vừa rồi của Thiên Nam, Vương Nguyên xác thực được suy nghĩ của mình, cậu cần đem phần tình cảm này bóp chết ngay từ đầu, yêu thích cậu,
vốn không phải chuyện tốt.
Vương Nguyên rời đi, để lại anh em Thiên gia.
"Em thích Vương Nguyên". Thiên Nam thấy ánh mắt anh trai nhìn mình, trả lời nghi hoặc trong lòng hắn.
Thiên Tỉ nghe em trai nói xong, tức giận túm chặt cổ áo cậu ta.
"Em không được thích cậu ấy!"
"Vì sao? Anh dùng quyền gì cấm cản"
Thiên Nam bắt lấy tay Thiên Tỉ, hai anh em liền cứ như vậy mà giằng co.
"Có thể bỏ ra không" Thiên Nam nhìn tay Thiên Tỉ đang nắm trên người mình
"Trước kia là anh không quý trọng Vương Nguyên, hiện tại tôi thích anh ấy anh cũng không quản được"
"Anh là anh trai em!"
"Thế thì đã sao? Cho dù anh là anh trai tôi, anh cũng không có quyền đi quản tôi thích ai!" Thiên Nam sửa sửa lại vết nhăn bị Thiên Tỉ nắm trên cổ áo
"Em và cậu ấy là không được, em hiện tại còn chưa thành niên, em biết cái gì là yêu sao?"
"Vậy anh biết không?"
Thiên Nam hỏi lại một câu làm Thiên Tỉ ngây ngẩn cả người, cái gì là yêu?
"Anh cho rằng anh và Vương Tuấn Khải chính là yêu sao? Người vẫn luôn không rõ lòng mình, không xứng nói với tôi về những điều này!"
Thiên Nam nói xong liền xoay người rời đi, còn Thiên Tỉ như chôn chân tại chỗ.
Thiên Tỉ đặt tay lên ngực mình tự hỏi, " Nội tâm mình... sao?" Mình rõ ràng là yêu Vương Tuấn Khải, vì cái gì tất cả mọi người đều nói không phải? Vì cái gì thấy cảnh thân mật khi nãy lại khó chịu? Từ sau khi Vương Nguyên trở về, giống như mọi thứ đều đã khác, vì sao lại như thế? Nghi hoặc trong lòng Thiên Tỉ, không ai cởi bỏ nút thắt cho hắn, như lời Nam Nam, một người tới nội tâm mình cũng không nhìn ra được, có tư cách gì đi giảng giải người khác, càng không xứng để yêu một người.
~~~~~~~~~~~~~
21 tháng 9 đã tới, hiện trường đông đúc fan, còn có bạn bè người quen.
"Hôm nay, là sinh nhật hai mươi bảy tuổi của tôi, cũng là một ngày đặc biệt" Vương Tuấn Khải với bộ tây trang trên người, soái khí bức người.
"Hôm nay, là ngày studio của TFBOYS chúng tôi thành lập" Vương Tuấn Khải cười, mời ra Vương Nguyên và Thiên Tỉ.
"Chào mọi người, tôi là Vương Nguyên"
"Tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ"
"Chúng tôi là TFBOYS!" Ba người hô lên tên nhóm, cho dù qua lâu vẫn ăn ý như vậy.
"Hôm nay, chúng tôi mượn dịp party sinh nhật lần này tuyên bố tin tức, bắt đầu từ hôm nay, D.F.N.G studio chính thức thành lập!"
Cả hội trường hoan hô, bọn họ vẫn luôn chờ đợi, chờ một ngày ba người tiếp tục cùng nhau đi tiếp.
"Hôm nay sẽ có các tiết mục rất tuyệt, mọi người đợi trong giây lát"
Vương Nguyên phất phất tay với mọi người
Kế tiếp, là phần bạn bè người thân gửi lời chúc đến việc thành lập studio.
Ở phía sau sân khấu, ba người đổi trang phục, chuẩn bị cho phần biểu diễn tiếp theo.
Vương Tuấn Khải lên trước sân khấu biểu diễn một bài, hậu trường chỉ có hai người là Vương Nguyên và Thiên Tỉ.
"Ưm..." Vương Nguyên thay xong trang phục đang lúc ôn lại vũ đạo thì, phần eo, đột ngột đau đến lợi hại.
"Cậu sao vậy?" Thiên Tỉ nghe được tiếng hút khí phập phồng của Vương Nguyên
"Không có gì, không có gì"
Vương Nguyên nhấc tay ý bảo không sao, ra vẻ bình thường.
Thiên Tỉ không nghĩ nhiều, tiếp tục mặc vào trang phục.
Thiên Nam cầm ly nước tiến vào phát hiện động tác Vương Nguyên có chút khác thường.
"Ổn chứ?" Thiên Nam đi qua đỡ lấy Vương Nguyên, dò hỏi
"Không, không sao". Vương Nguyên lặng lẽ đẩy ra tay Thiên Nam, kết quả mất đi điểm dựa, thân thể không khống chế được lảo đảo.
"Cẩn thận!"
"Vương Nguyên!"
Thiên Tỉ cùng Nam Nam đồng thời thốt lên, bởi vì Thiên Nam đứng bên cạnh Vương Nguyên, Thiên Tỉ cứ như vậy nhìn dáng vẻ Thiên Nam ôm lấy cậu, mà thu hồi cánh tay vươn ra.
"Tôi không sao, chỉ là không đứng vững thôi"
Vương Nguyên nhanh chóng đứng thẳng người, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
"Vương Nguyên, đến cậu" Staff gọi
"Được" Vương Nguyên như bắt được cọng rơm cứu mạng, đi theo staff rời đi.
Thiên Tỉ và Thiên Nam ai cũng không nói gì, tiếp tục làm việc của mình.
Vương Nguyên ngồi thang máy chậm rãi nhấc lên, tay cầm micro, cổ vũ chính mình.
Hồng đậu, bài hát này là bài Vương Nguyên thích nhất, vì là bài Thiên Tỉ từng hát, bởi vì một người, yêu một bài hát.
"Còn chưa cảm nhận được rõ ràng
Khí hậu mùa hoa tuyết nở rộ
Chúng ta cùng nhau run rẩy
Sẽ càng rõ ràng cái gì là ấm áp
Còn chưa nắm tay nhau
Đi qua miền đất hoang vu
Có thể từ nay về sau học được trân trọng
Trong những ngày dài tháng rộng
Có đôi khi có đôi khi
Tôi tin mọi thứ đều sẽ đến hồi kết
Gặp nhau rồi chia xa là thường tình
Không có gì tồn tại mãi mãi
Nhưng là có đôi khi tôi
Tình nguyện lựa chọn lưu luyến không buông
Chờ tới khi đều đã đi qua bao nhiêu phong cảnh
Có lẽ người sẽ cùng tôi ngắm tế thủy trường lưu
Còn chưa vì người
Đem hồng đậu mài nhuyễn thành vết thương lòng day dứt
Cùng nhau chia sẻ
Sẽ càng rõ ràng tương tư vương sầu"
........."
Trước đây giọng bạc hà cũng chứa một chút nhàn nhạt trầm lắng, nghe được, càng có thể khiến người dễ dàng chìm đắm trong chất thơ bài hát.
Ở phía sau sân khấu chuẩn bị, Thiên Tỉ nghe được tiếng hát của Vương Nguyên, cảm giác trái tim đập loạn, cái cảm giác không nói lên được là gì ngày càng rõ, Thiên Tỉ cũng tựa hồ ý thức được gì đó.
"Thiên Tỉ, chuẩn bị lên sân khấu" Thẳng cho đến khi tiếng staff vang lên, Thiên Tỉ mới bình thường trở lại.
"Ok, tới ngay đây"
~~~~~~~~~~~~~
Âm nhạc vang lên, thân thể vận động theo nhạc, vũ đạo quyến rũ, khiến người không thể không vì hắn mà mê muội.
Thiên Tỉ không biết, ở phía sau hắn, một góc hậu trường, Vương Nguyên cầm di động chụp dáng vẻ Thiên Tỉ khi đắm chìm trong vũ đạo.
"Thật... thích tới vậy sao?"
Trong khi Vương Nguyên đang quay chụp, Thiên Nam xuất hiện phía sau Vương Nguyên.
"A?! Thiên... Thiên Nam?" Vương Nguyên bị doạ tới, thuận tay đem giấu điện thoại ra sau lưng.
"Không cần che giấu, em nhìn ra được"
Thiên Nam thở dài, dựa vào vách tường, cúi đầu.
"Anh...Xin lỗi" Câu xin lỗi này, Thiên Nam hiểu, là với tình cảm của cậu ta không thể đáp lại mà xin lỗi.
"Vì cái gì em lại không được?"
Thiên Nam dáng vẻ nghiêm túc làm Vương Nguyên có chút hoảng loạn,
2 người là anh em ruột, khuôn mặt tựa nhau khiến Vương Nguyên không biết nói gì.
"Anh..." Vương Nguyên bị dồn đến chân tường
"Anh nhìn em! Vì cái gì?" Thiên Nam bắt lấy bả vai Vương Nguyên, tuy rằng ngày thường có chút thành thục, nhưng với mặt tình cảm vẫn là một đứa nhỏ, có chút xúc động.
"Thiên Nam, anh chỉ xem em là em trai, anh tin em biết"
"Em rõ ràng trưởng thành rất giống Thiên Tỉ, em cũng rất cố gắng học theo hắn, thậm chí cái gì cũng càng nỗ lực hơn hắn, vì cái gì......"
"Thiên Nam! Tình yêu không phải đơn giản như vậy, dù cho dáng vẻ trưởng thành giống, nhưng nếu không phải Thiên Tỉ, là ai cũng không được"
"Các người... Đang làm gì?"
Thiên Tỉ biểu diễn xong đi đến hậu trường thì thấy được Vương Nguyên bị Thiên Nam trong tư thế ái muội vây lấy.
~~~~~~~~~~~~~~
Lâm vào tình trạng xấu hổ, ba người cứ như vậy đứng đó, mãi cho tới khi staff gọi Vương Nguyên và Thiên Tỉ lên sân khấu mới phá vỡ cục diện bế tắc.
"Rất cảm ơn các vị có mặt ngày hôm nay, cũng cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ chúng tôi"
Vương Tuấn Khải hướng mọi người khom lưng, nói lời cảm ơn từ đáy lòng
"Tuy rằng ước hẹn kia chúng tôi không thực hiện, nhưng mọi người vẫn không rời bỏ, cảm ơn" Vương Nguyên cũng cúi người
"Hiện tại, cả ba chúng tôi lại ở bên nhau, chúng tôi như cũ là TFBOYS, chúng ta cùng nhau đi tiếp"
"Cảm ơn!" Ba người cùng cúi người về phía khán giả.
"Cảm ơn bạn cho tôi vinh quang
Cái cúi người sâu sắc này là dành cho bạn" trên sân khấu vang lên, Vinh quang, bài hát này viết ra từ sự biết ơn tới fan của ba người, cảm ơn nhiều năm như vậy không rời bỏ
Ba người hợp xướng, hát ra cảm kích từ trong lòng, mọi người, đều nhận được
~~~~~~~~~~~~~~
"Đừng nhìn, không thuộc về cậu, làm thế nào cũng không nắm lấy được, một khi đã vậy, không bằng lặng lẽ ở bên cạnh cậu ấy, bảo hộ cậu ấy, không phải thế tốt hơn sao?"
Lưu Chí Hoành không biết từ khi nào đi tới sau lưng Thiên Nam.
Thiên Nam nhìn chăm chú hình bóng Vương Nguyên trên sân khấu, siết chặt nắm tay.
"Vì sao chứ..." Không cam lòng! Vì sao không phải là em!
"Những lời này anh cũng muốn hỏi, chính là, không đúng người, cái này là ai cũng không thể thay đổi"
Thiên Nam và Lưu Chí Hoành, đều gặp đúng người, chỉ là, sai thời điểm.
"Đây là lần đầu tiên tôi không muốn trở thành em trai Dịch Dương Thiên Tỉ". Hắn sớm gặp được anh trước em, ở khi em còn chưa sinh ra ở thế giới này, nếu có kiếp sau, em nhất định, nhất định phải là người trước tiên đến cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro