Chương 2
Chương 2: Trung tâm Bắc Đẩu 6 / tinh cầu Khai Dương / Trung tâm so sánh độ xứng đôi số 8.
Trần Linh giúp Trần Dương băng bó vết thương ở tay, vừa rồi trong tay của cậu nắm chặt một miếng sắt, nhưng cạnh của nó quá bén nên cứa vào lòng bàn tay. Hai anh em họ đã sống nương tựa lẫn nhau vượt qua từng ngày gian khổ, vì thế họ luôn trong trạng thái cảnh giác nên mới vượt qua hết kiếp nạn này sang kiếp nạn khác. Mà giờ đây, tuy đã tạm thời thoát khỏi tình thế nguy hiểm nhưng mà bọn họ lại đi đến một nơi càng đáng sợ và nguy hiểm hơn nữa —— Trung tâm so sánh độ xứng đôi, vận mệnh không tên đang chờ đợi bọn họ ở phía trước.
Trong sách giáo khoa viết rằng Alpha là người mạnh mẽ, chính nghĩa, là một chiến binh dũng mãnh, họ là người bảo vệ an ninh quốc gia và người dân. Việc Alpha và Omega lấy nhau sẽ là chuyện tuyệt vời trên nhất trên đời, vì pheromone của cả hai phù hợp nhau sẽ sinh ra cảm giác đặc biệt khó tả, khiến cho Alpha nảy sinh ý muốn bảo vệ và chiếm hữu Omega, đồng thời Omega cũng sinh ra cảm giác dựa dẫm hoàn toàn vào Alpha, hai người họ đến với nhau sẽ tạo ra một gia đình hoàn mỹ và sinh ra những đứa con mang gen ưu tú nhất.
Nhưng mà những điều này chỉ vẽ tô cho một kết cục đẹp mà mọi người thường nói. Một Alpha tài giỏi sẽ được hưởng nhiều lợi ích hơn những người khác, mà Omega lại yếu ớt làm cho bọn họ chỉ có thể phụ thuộc vào Alpha để tồn tại, sau khi bị đánh dấu càng khiến cho bọn họ không thể nào rời khỏi Alpha. Chuyện này thật là tàn nhẫn, cả đời Alpha chỉ có thể cùng một Omega tiến hành quan hệ gình dục rồi hoàn thành việc đánh dấu. Tuy nhiên, Alpha và Omega còn bị phân chia theo cấp bậc, Alpha thuộc cấp cao sẽ làm lơ sự cám dỗ của pheromone hoặc xem như nó không tồn tại. Họ không đánh dấu Omega vì vậy họ không bị trói buộc, cho nên Omega cấp thấp sẽ trở thành công cụ tiết dục và sinh sản.
Ở những tinh cầu xa xôi, vì sinh sản ra nhiều đời sau, họ sẽ cố ý phá hư tuyến thể của Omega, điều này làm Omega không thể bị đánh dấu. Sau đó đem bán Omega như loại hàng hóa sang tay được bán đi bán lại nhiều lần, Omega sẽ trở thành công cụ sinh sản hợp pháp. Cho dù Omega kết hợp với Beta hay là Alpha đều có thể sinh ra những đứa con, chuyện này càng khiến số phận của Omega thêm bi thảm. Thuở Từ thuở xa xưa, từ khi Omega được sinh ra cho đến chết, họ giống như sống ở bên trong một chiếc lồng giam lỏng, từ khi còn nhà mẹ đẻ cho đến lúc về nhà chồng bởi vì thế giới ngoài kia đối với bọn họ mà nói thật sự quá hung hiểm. Hiện thực vốn dĩ vô cùng tàn nhẫn, nhưng nó lại được miêu tả hoa mỹ phù phiếm như cảnh đẹp ở Vườn Địa Đàng, nếu là người có hiểu biết thông thường thì đều có thể nghĩ ra sự ghê tởm đằng sau bức tranh này.
Trần Linh dần dần bình tĩnh, nhưng nước mắt của em vẫn như chuỗi ngọc trai bị đứt chỉ, từng giọt rơi xuống như muốn đốt cháy tay Trần Dương. Trong lòng Trần Dương cũng lo sợ, nhưng cậu vẫn cố gắng ép mình bình tĩnh, trấn an em trai, nói: “Linh Linh, em đừng khóc, còn nhiều thời gian, để anh tìm cách khác.”
“Còn cách gì nữa sao?” Trần Linh không khóc trái lại còn cười, chỉ là trên mặt còn ngân ngấn nước mắt, lửa giận trong lòng bốc lên nghi ngút, nói: “Bọn họ, bọn họ…” Trần Linh đứng gần nắm chặt cánh tay của Trần Dương, thậm chí còn có thể nhìn ra vết hằn đỏ trên da: “Anh ơi, em không muốn đi!”
Trần Dương im lặng không lên tiếng, cậu đã từng nghĩ tới chuyện như ngày hôm nay sẽ xảy ra, thân là anh trai của Omega, sớm hay muộn thì họ cũng phải tách nhau ra, nhưng không nghĩ tới ngày này lại đến quá đột ngột đến như thế. Cậu đưa tay lên vuốt mái tóc mềm mại của em mình, trong lòng lạnh lẽo vô cùng, vốn dĩ là hai anh em từ nhỏ đã quen sống nương tựa lẫn nhau, nhưng bây giờ, chẳng lẽ chỉ còn lại một mình cậu thôi sao?
Tại trung tâm so sánh độ xứng đôi, lưu trữ tất cả các danh mục về lý lịch và sức khỏe của Omega trong đế quốc, khi một Omega đã đủ tuổi trưởng thành, hệ thống sẽ dựa theo các điểm tương đồng và dữ liệu của Alpha để tiến hành ghép đôi họ thành một cặp vợ chồng, Omega sẽ sống chung với Alpha. Kể từ đó, Omega trở thành vật sở hữu của Alpha. Đối với một Omega mà nói, điều đó không khác gì đi từ một lồng giam tới một cái lồng giam khác, phó mặc số phận của mình trong tay người khác.
.
Trung tâm so sánh độ xứng đôi cung cấp chỗ ở tạm thời cho Omega một phòng ngủ đầy đủ tiện nghi, giường ngủ mềm mại, nước ấm được khử khuẩn sạch sẽ, thậm chí còn được dùng cơm nóng với đầy đủ món ăn ngon, đây là một điều xa xỉ mà dân thường không có được trong chiến tranh. Điều này đối với Trần Linh mà nói cũng là một chuyện tốt.
Trần Dương ngồi trên một cái ghế duy nhất trong phòng, đưa mắt nhìn Omega trên giường thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ, cậu bắt đầu chìm đắm với những suy nghĩ trong lòng. Trần Linh dần dần trưởng thành, vẻ ngoài càng xinh đẹp thanh tú, pheromone của y có mùi ngòn ngọt như quả đào chín trên cây đợi người đến hái, sau khi y trưởng thành, để bảo vệ y trở thành một việc rất khó. Nếu số phận Trần Linh không may mắn được ghép đôi cho một tên Alpha xấu xa, y sẽ bị ngược đãi, y sẽ bị tra tấn, không cho Trần Linh gặp mặt người nhà thì đó cũng không phải chuyện khiến người lên án chỉ trích, rốt cuộc, đây gọi là “Dục vọng chiếm hữu” của Alpha! Mà trong đó lý trí của Omega bị lấp đầy bởi tình dục.
Giống như ngày hôm nay gặp được thượng úy Clooney, hắn ta kiêu căng ngạo mạn, nhưng nếu giống như lời hắn nói, Trần Linh có tỷ lệ xứng đôi rất cao phù hợp với hắn, dù sao hệ thống cũng sẽ xem xét đến yếu tố khoảng cách, nếu trong khoảng phạm vi nhất định này, không có Alpha nào cấp bậc cao hơn thượng úy Clooney thì… Trần Dương năm chặt hai tay lại, trong lòng gào thét vô vọng, nói đến cùng, vẫn là cậu bất tài vô dụng! Không có khả năng thay đổi số phận!
Trốn, vậy thì họ sẽ trốn đi, nếu không thể tránh được số phận thì chạy trốn cũng là một cách hay! Ý tưởng trong đầu Trần Dương dần dần hiện rõ, trời đất bao la chẳng lẽ thế gian không có chỗ cho hai người nương tựa lúc khó khăn sao? Trong những căn phòng khác bị ngăn cách bởi xi măng và thép, thi thoảng nghe được vài tiếng khóc, tối nay, đêm định mệnh tối nay sẽ là một đêm không ngủ với nhiều người!
*
Khi một góc trời vừa mới hừng đông, cửa phòng của Trần Dương và những người khác ở khu lưu trú bị gõ vang lên, tất cả mọi người đều bị bắt tập trung tại nhà ăn, sau khi mọi người dùng bữa sáng đơn giản, nhân viên quản lý trung tâm so sánh độ xứng đôi liền mang theo một đống giấy màu hồng phấn trong rất đẹp. Mặc dù trình độ khoa học kỹ thuật đã phát triển đến một mức nhất định, nhưng đối với việc hôn sự của Omega vẫn giữ lại mùi vị tà ác thời cổ đại, thông tin ghép đôi được trên màn hình được mô phỏng như một tờ giấy màu hồng như thời cổ đại. Khi đã khóa tờ giấy hôn thú và DNA của Omega trùng khớp với người còn lại, tin tức sẽ tự động nhập vào thiết bị đầu cuối của cá nhân Omega đó, sau đó hệ thống sẽ dẫn đường cho Alpha và Omega đi địa điểm đã được sắp đặt từ trước để kết hợp.
Nghe qua thật lãng mạn, nhưng trong quá trình này lại không quan tâm đến ý kiến cá nhân của Omega. Đến nỗi vì phòng ngừa trường hợp Omega phản kháng và lẩn trốn,nên trong toàn bộ quá trình này đều được hệ thống sắp xếp hộ tống trong suốt hành trình này. Trần Dương cảm giác tay của Trần Linh bắt lấy cánh tay cậu ngày càng chặt, móng tay như muốn cắm vào da dịt của Trần Dương, cậu nhanh chóng trấn an y. Họ nhìn thấy ở phía trước có một Omega được sắp sếp một cuộc hôn nhân dựa trên độ phù hợp của pheromone, người đó có khóc, có cười, còn có la to: “Tôi không muốn gả cho hắn! Hắn đã từng ghép đôi ba lần với Omega rồi! Tôi không muốn chết huhu…” Người đó hét lên một tiếng tính chạy thoát, rồi lại bị hai bảo sĩ bên cạnh ngăn cản và trói lại, rồi trực tiếp đưa lên xe.
Trái tim của Trần Dương đã nhảy tới cổ họng, nhưng số phận chưa bao giờ vì vậy mà dừng lại. Người máy vận chuyển cuộn giấy vào cho Trần Linh và Trần Dương, sau khi xử lý mùi trong khí, liền chuyển hướng về phía Trần Linh – người có pheromone Omega nhàn nhạt. Tay Trần Linh run rẩy, nửa cuộc đời còn lại của y đang nằm yên trong lòng bàn tay người máy.
Tay Trần Linh run rẩy không ngừng, đến nỗi khi nhận giấy kết hôn cũng làm rơi xuống đất, Trần Dương vội vàng chụp được, đưa đến tay Trần Linh. Khi tờ giấy chứng nhận kết hôn kia vừa chạm vào tay Trần Linh, thì lập tức tự động mở ra, màn hình màu hồng nhạt hiện ra giữa không trung. Trần Dương nhìn thoáng qua, đó là một sĩ quan trẻ tuổi và ngay thẳng, cũng may là không phải tên Clooney, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm.
Trần Dương định nói với Trần Linh không cần quá lo lắng, nhưng không ngờ gương mặt nhỏ của Trần Linh sớm đã trắng bệch và ngất đi.
“Trần Linh!”
Trần Dương vội vàng ôm lấy em trai, động tác lớn như vậy đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của quản lý trung tâm. Omega tầm trung niên dáng người hơi mũm mỉm, thoạt nhìn như là lãnh đạo nơi đây đang đi tới, liếc mắt nhìn Trần Linh một lần, sau đó dùng khăn tay che kín miệng mũi, nhàn nhạt nói: "Năm nay Omega lắm chuyện quá nhỉ, cứ làm ầm ĩ lên nói không hợp, muốn làm O ế hay sao? Anh này không tốt anh kia lại không ổn, bọn họ nghĩ họ có quyền lựa chọn à?”
Quản lý nói xong thi trực tiếp đưa Trần Linh lên xe chuyên dùng đã được sắp xếp vị trí cần đến từ trước. Trần Linh gắt gao ôm chặt tay Trần Dương không buông, nhân viên công tác cũng bó tay, Omega trung niên đi tới, không kiên nhẫn nói: “Cậu lại là ai? Một Beta thì làm sao ở nơi này, mau cút đi! Nếu không đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến xử lý!”
“Tôi là anh trai của Trần Linh! Em trai tôi chỉ là nhất thời quá kích động mà hôn mê, không phải em ấy không muốn đi, để tôi chăm sóc em ấy!”
Nhìn bộ dạng bất tỉnh nhân sự của Trần Linh khiến Omega kia lại nhíu mày, khẽ nói nhỏ vài câu với nhân viên công tác. Trần Dương nhìn thoáng qua nhìn thấy thượng úy Clooney mới gặp vào ngày hôm qua, bởi vì hắn được điều đến đóng quân ở sao Bắc Đẩu 6 nên cũng không cần phải đón đưa, vì vậy hắn ta trực tiếp đến trung tâm gặp lãnh đạo nói chuyện, mà hiện tại hắn ôm một cậu nhóc tầm 13-14 tuổi, trên gương mặt em toàn là nước mắt.
Trần Dương vội vàng ôm em trai mình, để y dựa vào trên vai mình. “Tuy tôi chỉ là Beta! Nhưng hiện tại em tôi không thể tỉnh lại ngay lập tức, vì vậy để tôi đưa em ấy đến nơi đó!”
Omega kia nhíu nhíu mày, nghĩ mặc kệ chuyện phiền toái, thế là phất tay chấp nhận, cho nhân viên công tác trực tiếp đem hai người bọn họ đưa lên xe vận chuyển Omega, dù sao xe chuyên dùng đã dược thiết lập sẵn địa điểm cần đến, cho dù có Beta này đi cùng cũng không sợ bọn họ trốn thoát giữa đường!
Trần Dương ôm em trai ngồi vào phi thuyền, dạng phi thuyền này đã được lập trình cho hành trình tự động. Cửa phi thuyền tự động đóng lại. Từ sau khi rời khỏi hành tinh phụ mà cậu từng sinh sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Trần Dương đi xa nhà mà tiến vào tinh cầu gần nhất —— tinh cầu Khai Dương.
Nhưng mà, cậu cũng chưa kịp nhìn nhiều thứ ở đây. Bởi vì mục đích cuối cùng của bọn họ không phải là nơi này, mà là đi quá cảnh ở sao Bắc Đẩu 5 – tinh cầu Ngọc Hành vì nơi đó an toàn hơn. Ở nơi đó, Alpha phải trải qua một đoạn đường rất xa mới đến nơi và lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tân nương của mình, sau khi trải qua lần đầu tiên của một đêm ngắn ngủi, bọn họ sẽ tách nhau ra, mỗi người sẽ cách xa nhau và sống riêng. Toàn bộ số phận của những Omega trong đế quốc đều bị sắp xếp theo phương pháp này.
Sau khi lên xe ngồi được một lúc, Omega nhỏ mới chậm rãi tỉnh lại, bàn tay y vẫn gắt gao mà bấu chặt cánh tay của Trần Dương, móng tay y cắm sâu vào trong da cậu. Chỉ cần liếc mắt qua thôi, y đã biết số phận của mình. Nhưng mà y không phải là người chấp nhận rồi phó mặc cho số phận!
“Anh ơi. Em không thể gả cho người đó.”
“Tại sao vậy Linh Linh?” Trần Dương an ủi nói: “Anh đã xem qua rồi, đối phương chỉ mới 26 tuổi, tuổi tác không quá lớn, trước đây cũng chưa từng ghép đôi với ai, còn là thiếu tá, nhìn sơ qua người đó sẽ đối xử tốt…”
“Không… Anh ơi… Em không thể gả được… Em không thể đến sao Bắc Đẩu 7…”
“Linh Linh, em không phải sợ, anh trai ở bên cạnh em, nếu hắn dám xem thường em, anh sẽ cho đòi lại công bằng cho em!”
Trần Linh cúi đầu xuống, nằm trong lòng ngực Trần Dương, Omega còn nhỏ tuổi mà gương mặt đã tràn đầy đau thương, cần cổ non mịn giống như muốn gập lại, nói: “Không, anh… Em không thể…”
Trần Dương vội vàng đem tờ giấy màu hồng kia mở ra xem, nhìn thoáng tư liệu được viết trong đó, thiếu tá Vệ hành thuộc binh đoàn 38 sao Bắc Đẩu 7 – tinh cầu Dao Quang, Alpha cấp A, tốt nghiệp đại học Quân Sự Công Nghệ nổi tiếng của đế quốc, từng tham gia chiến dịch ở phía bắc Caucasus, sau khi tham gia các hoạt động quân sự và hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc nên hắn được trao tặng danh hiệu hạng ba, hạng hai… hệ thống phối ngẫu nhiên chấm điểm ngoại hình cũng không tệ, trong ảnh ID là một người quân nhân đội mũ quân đội tăng thêm đường nét cương nghị.
“Anh, em không thể gả cho ngài ấy.”
Trần Dương nghĩ rằng hiện tại Trần Linh giống như một đứa trẻ cáu kỉnh, vuốt cái ót y, giống như khi còn nhỏ cậu hay dỗ dành an ủi y, nói: “Linh Linh không cần sợ, anh nhìn thấy ảnh chụp của thiếu tá Vệ Hành nhìn sơ qua giống người tốt.” Nếu không phải người tốt, thế thì mình sẽ mang y đi! Trần Dương bổ sung thêm một câu trong lòng.
Mặt Trần Linh vẫn lạnh như băng còn có chút tái nhợt, may mà trong xe có vài chai nước, Trần Dương đút chút nước cho Trần Linh, trấn an rồi để y nằm xuống, cứ như nắm lấy cứu mạng rơm rạ mà Trần Linh lôi kéo tay Trần Dương ——
“Anh thay em gả cho thiếu tá được không? Anh trai em tốt như vậy, rất xứng đôi với ngài ấy.”
“Em nói giỡn gì vậy, anh là Beta đấy, không giống Linh Linh của chúng ta là một Omega xinh đẹp .”
Trần Dương vẫn nghĩ rằng Trần Linh đang làm nũng, từ trong hành lý lấy ra một tấm thảm lông đắp lên người Trần Linh. Từ cầu Khai Dương đến trạm trung chuyển gần nhất của tinh cầu Ngọc Hành cũng phải đợi sáu bảy tiếng đồng hồ. Sau khi đến nơi, sẽ có một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi chỉnh sửa trang phục với hành lý, rồi chờ Alpha tới đón người. Sau đó, Trần Dương nghĩ thầm nếu em rể hiểu chuyện thì cậu sẽ lặng lẽ đi theo đến sao Bắc Đẩu 7 sinh sốn cũng không thành vấn đề, dù sao thì cậu ở chỗ này không còn người thân. Nhưng mà nghe nói Bắc Đẩu 7 là vùng chiến tranh, nhưng mà gia đình của quân nhân cũng được bảo đảm an toàn nên không cần quá lo lắng…
*
Phi thuyền di chuyển đến sao Bắc Đẩu 5. Ở nơi này, cuối cùng Trần Dương cũng gặp được một ít người giống cậu đi tiễn Omega trong nhà, có vui vẻ, có bi thương, nhưng dù sao số số cũng ít. Khi mỗi một Omega bị đưa đến đến trường học dành riêng cho họ, chính phủ sẽ bồi thường cho gia đình Omega một số tiền khá lớn, không ít gia đình thấy vậy cho rằng, số phận của Omega đó đã không còn quan hệ với bọn họ nên không tới đưa tiễn, khỏi phải thương tâm. Cũng có gia đình thương con nên muốn gặp mặt con mình lần cuối cùng.
Tinh cầu Ngọc Hành ở trung tâm nên điều kiện tốt hơn tinh cầu Khai Dương một chút. Ở chỗ này, các Omega được dẫn đi tắm rửa và mặc vào lễ phục làm từ tơ lụa tốt nhất —— chúng được sản xuất hoàn toàn từ máy móc hiện đại, tạo những sản phẩm vô cùng quý giá. Mà bữa tối cũng rất phong phú, thậm chí xuất hiện món salad râu củ được làm từ rau trồng theo kiểu tự nhiên.
Tinh thần Trần Linh vẫn như cũ không được tốt lắm, Trần Dương chỉ cho là y đang căng thẳng trước hôn sự này, ngoài việc an ủi cũng không thể làm gì khác. Các Omega được trang điểm thật xinh đẹp, khoát lên người những trang phục đẹp, ngồi ngay ngắn trong phòng, chờ đợi Alpha xứng đôi của họ đến đây. Còn ba giờ nữa sẽ đến bán cầu đêm của tinh cầu Ngọc Hành, Trần Linh và đối tượng xứng đôi là thiếu tá Vệ Hành sẽ mau chóng tới đây.
Trần Dương bị nhân viên công tác đuổi trở về, trên người y còn mang theo hơi nước, trên người mặc áo choàng lụa trắnh, tóc ngắn bóng loáng mềm mại, trên cổ Omega kia còn có mùi hương nhàn nhạt, rất mê người, ngay cả Trần Dương, cũng không kiềm chế được mà đỏ mặt.
Mặt Trần Linh vẫn buồn bực như cũ, Trần Dương muốn đưa tay dìu y giống như trước kia, nhưng cậu không dám chạm vào. Sau đó thấy Trần Linh ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng trẻo có chút mê mang, y nhìn Trần Dương, nói: “Anh ơi, em không thể gả.”
“Trần Linh…”
Bỗng nhiên Trần Linh quỳ xuống, y nhìn Trần Dương, nói: “Anh ơi ơi. Em đã có thai rồi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Bổ sung thêm một giả thiết: Nếu Alpha cấp bậc cao hơn so với Omega mà nói thì có thể chống cự cảm xúc muốn đánh dấu / Alpha chỉ có thể đánh dấu vĩnh viễn một lần?? Hoặc chết.
-------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro