Chương 146: Báo ứng
Người dịch: Cố Tư Yên
"Khóc cái gì mà khóc! Đừng khóc nữa, người ở bên ngoài đều có thể nghe thấy ngươi khóc nháo, bộ dáng này giống với cái gì chứ?!" Tam nãi nãi nhịn không được lại răn dạy Lục Giai Nhân vài câu.
"Ngay cả người cũng nói con! Ta biết rồi, các ngươi đều không thích ta... Các ngươi đều chán ghét ta..." Lục Giai Nhân ngã ngồi trên mặt đất, đôi tay bụm mặt, không ngừng khóc. Nước mắt trào ra từ khe hở giữa hai ngón tay, dính dính nhớt nhớt.
Dù sao cũng là hài từ được tam nãi nãi nâng niu, chiều chuộng trong lòng bàn tay, tam nãi nãi làm sao nhẫn tâm nhìn nàng khóc thành cái dạng này, vội bước đến, kéo Lục Giai Nhân từ trên mặt đất lên, có chút đau lòng mà nói: "Có chuyện gì cứ từ từ mà nói, một hai phải khóc lóc nháo nhào cả lên, còn ngồi dưới đất... Trên mặt đất lạnh đến mức nào..."
"Mẫu thân!" Lục Giai Nhân bổ nhào vào trong lòng ngực tam nãi nãi không ngừng khóc, "Hắn không thích con, hắn trước nay đều không thích con. Hắn còn hận con... Hắn hận con!"
"Đừng nói bậy, nhất nhật phu thê bách nhật ân*, các ngươi đã bái đường kết tóc phu thê, chỉ là vợ chồng son cãi nhau thôi, hắn sao có thể thật sự hận ngươi? Ngươi không cần ở chỗ này tự mình suy nghĩ lung tung..." Tam nãi nãi đem Lục Giai Nhân kéo đến giường, cùng nàng ngồi ở mép giường, không ngừng trấn an nàng.
[*] Tục ngữ nói: "Nhất nhật phu thê bách nhật ân, bách nhật phu thê tự hải thâm" (Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa; trăm ngày vợ chồng tựa biển sâu), ý là một ngày gây dựng mối quan hệ vợ chồng, tình cảm sâu dày mãi không phai. Câu tục ngữ này bắt nguồn từ màn kịch thứ ba trong kịch bản "Cứu Phong Trần", tạp kịch của Quan Hán Khanh thời nhà Nguyên, trong đó có câu: "Dù không nói đến 'nhất nhật phu thê bách dạ ân'. Ông hãy bớt giận lại đi"...
Tuy ngoài miệng tam nãi nãi nói như vậy, nhưng trong lòng bà cũng không thể yên lòng. Những chuyện lúc trước... Bà cũng có thể nhìn ra Tần Cẩm Phong có tình nghĩa sâu nặng với Lục Giai Bồ. Chẳng lẽ... Đều qua lâu như vậy rồi, nhưng trong lòng Tần Cẩm Phong vẫn còn nhớ Lục Giai Bồ, ghi hận Lục Giai Nhân?
Tam nãi nãi càng nghĩ càng hối hận, lúc trước đáng lẽ không nên thiên vị Lục Giai Nhân. Nếu không làm như vậy, hết thảy bất hạnh đều có thể tránh được. Nhưng hiện giờ Lục Giai Nhân đã gả cho Tần Cẩm Phong, Lục Giai Bồ cũng đã tiến cung làm nương nương, những chuyện năm đó thật sự không nên nhắc lại...
Chờ đến khi Lục Giai Nhân dừng khóc, tam nãi nãi lúc này mới kêu nha hoàn chờ ở bên ngoài tiến vào, lệnh cho bọn họ múc nước cho Lục Giai Nhân rửa mặt, sau đó lại lệnh cho bọn nha hoàn quét dọn sạch sẽ những mảnh vỡ dưới đất.
Tam nãi nãi lại khuyên Lục Giai Nhân một lúc lâu, tận tình khuyên bảo mà nói cho nàng biết: "Đừng nóng nảy nữa, lau khô nước mắt đi, sau đó đổi y phục mới, trong phủ sẽ giữ Tần Cẩm Phong ở lại dùng bữa tối, sau đó ngươi lại cùng hắn trở về Tần gia. Dù sao cũng là một hồi phu thê, tính tình ngươi cũng phải thu lại một chút, nữ nhân phải mềm mại dịu dàng thì nam nhân mới thích được!"
Tuy rằng trong lòng Lục Giai Nhân vẫn như cũ không vui, nhưng chung quy vẫn gật đầu.
Tam nãi nãi biết mình dù sao cũng là mẫu thân của nàng, nhưng vẫn có cách biệt về thế hệ, Lục Giai Nhân có rất nhiều lời muốn nói chỉ sợ không dám nói với bà, bà liền lệnh cho Lý mụ mụ bên cạnh đi mời Lục Giai Nghệ tới đây nói chuyện với Lục Giai Nhân một lúc.
Thời điểm Lý mụ mụ đi tìm Lục Giai Nghệ, Lục Giai Nghệ đang ngồi thêu đai lưng cho phụ thân nàng, nghe Lý mụ mụ nói ra ý đồ đến đây, nàng vốn không muốn đi. Bởi vì các cô nương trong phủ, không ai thích Lục Giai Nhân, hoặc là nói không phải không thích, mà là chán ghét, mọi người trong phủ ai ai cũng khinh bỉ nàng ta bởi vì nàng ta đã cướp vị hôn thê của tỷ tỷ mình.
Nhưng Lục Giai Nghệ nghĩ rồi lại nghĩ, dù sao mình cũng đang muốn thảo luận về vấn đề tuổi tác với một người họ hàng nào đó, tỷ muội hòa thuận, đối với thanh danh của nàng cũng tốt.
Nàng lúc này mới thu hồi vẻ không tình nguyện, mỉm cười mà đi qua.
Trong số các tỷ muội, Lục Giai Nhân từ khi còn nhỏ là người có tính cách cao ngạo nhất, nàng không muốn các tỷ muội khác thấy nàng có một khoảng thời gian tồi tệ. Biết được Lục Giai Nghệ lại đây, Lục Giai Nhân vội vàng thu nước mắt, vui mừng chào đón Lục Giai Nghê vào nhà, thân mật cùng nàng nói chuyện.
Làm bộ giống như chưa phát sinh chuyện gì.
Lục Giai Nghệ nhìn nàng cười ngoác mang tai, chỉ cảm thấy buồn cười. Tam nãi nãi hy vọng Lục Giai Nghệ tới trấn an Lục Giai Nhân, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Giai Nhân, nơi nào còn cần trấn an.
Giả bộ, giả bộ, cũng chỉ có giả bộ mà thôi.
Lục Giai Nhân làm bộ giống như người không có chuyện gì, vậy thì Lục Giai Nghệ cũng giả bộ cùng nàng ta vậy.
Lục Giai Nhân nói chuyện trên trời dưới đất, Lục Giai Nghệ cũng ngồi bên cạnh bồi nàng nói chuyện trên trời dưới đất. Cụ thể là Lục Giai Nhân nói về những ngày huy hoàng của Tần gia, Tần Cẩm Phong đối xử với nàng tốt như thế nào, Lục Giai Nghệ cũng liên tục phụ họa, mỉm cười nghe nàng ta tự biên tự diễn, nói khoác không thèm chớp mắt.
Vốn dĩ được Lục Giai Nghệ liên tục nịnh hót, nhưng thật sự Lục Giai Nhân không có hứng thú. Nàng vươn tay đem tóc mái bên tai vén ra sau tai, bên ngoài mặt thì cười nhưng trong không cười nổi, lên tiếng nói: "Thất muội, lúc ta trở về vừa khéo gặp phải một trận tuyết lớn, cũng chưa có ngày tốt để đi dạo trong phủ. Hôm nay sắc trời đã tốt lên rồi, thất muội dẫn tỷ tỷ đi dạo đi."
Lục Giai Nhân dừng một lúc, "Tuy rằng ở Tần gia đã nhìn quen vọng lâu, đình, đài, lầu các tinh xảo rồi, nhưng trở về nhà mẹ đẻ nhìn phong cách kiến trúc khác biệt cũng là tốt."
Lục Giai Nghệ thật sự là không thích loại khẩu khí này của nàng, giống như Tần gia so với phủ Ôn Quốc Công tốt hơn nhiều. Lục Giai Nghệ thật sự rất muốn hỏi nàng: Coi thường nhà mẹ đẻ như vậy, vậy ngươi trở về làm gì? Ở lại Tần gia ngắm nghía mấy thứ tinh xảo phi phàm đó không phải tốt hơn sao?
Nhưng mà Lục Giai Nghệ từ trước đến nay không phải người nhanh mồm nhanh miệng, nàng cười cười, tùy ý nói: "Đúng vậy, phong cách kiến trúc của Tần gia tương đối uyển chuyển."
Lục Giai Nghệ bưng chén trà nhỏ trên bàn lên trước mặt, nhấp một ngụm.
Ánh mắt Lục Giai Nhân nhẹ nhàng quét qua Lục Giai Nghệ, cười ha hả mà nói: "Mặc dù trà trong phủ uống rất ngon, nhưng tỷ tỷ đã quen uống trà ở Tần gia rồi, đã không quen uống trà của Lục gia, ta cảm thấy trà của Lục gia, hương vị hơi nhạt..."
Lục Giai Nghệ chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, ý cười treo trên mặt chung quy vẫn tan đi một chút.
Đúng, Tần gia đích xác gia thế hiển hách. Nhưng dù sao trong bất kỳ phương diện nào cũng không thể so sánh được với mấy thế hệ thịnh vượng của phủ Ôn Quốc Công.
Dinh thự của Tần gia chỉ bằng một phần tư kích thước của phủ Ôn Quốc Công, còn được Lục Giai Nhân nói thành phong cách kiến trúc rất tinh xảo.
Trà trong phủ Ôn Quốc Công, chính là cống trà. Cư nhiên cũng có thể bị Lục Giai Nhân ghét bỏ hương vị nhạt nhẽo...
Lục Giai Nghệ có cảm giác không thể ở lại lâu hơn được nữa.
Lục Giai Nhân nhìn ra ý định của nàng, vội vàng thân mật giữ chặt tay Lục Giai Nghệ, cười nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo. Nói không chừng còn có thể nhìn thấy đống người tuyết do mấy tiểu hài tử trong phủ nhào nặn!"
Lục Giai Nghệ cự tuyệt theo bản năng: "Hiện tại bên ngoài đích xác có Mặt Trời, nhưng lát nữa trời cũng chiều rồi, chỉ sợ ra ngoài sẽ lạnh. Thời điểm muội lại đây vấn an Lục tỷ cũng không mặc áo khoác..."
"Sợ cái gì! Mặc áo choàng của Lục tỷ!" Lục Giai Nhân nhanh chóng mặc chiếc áo choàng thêu hoa màu hồng nhạt lên người Lục Giai Nghệ.
Biểu tình trên mặt Lục Giai Nghệ cứng đờ, có chút xấu hổ mà nói: "Không được, muội muội làm sao có thể không biết xấu hổ mặc áo choàng của tỷ tỷ. Lục tỷ đem áo choàng cho muội muội, tỷ sẽ bị đông lạnh mất..."
"Không có việc gì, ta không lạnh!" Lục Giai Nhân thuận tay đem mũ choàng đội lên cho Lục Giai Nghệ, lôi tay nàng đi ra ngoài.
Trong lòng Lục Giai Nghệ âm thầm kêu khổ không ngừng, trên mặt lại như cũ mang theo ý cười, dẫn Lục Giai Nhân đến hậu hoa viên tùy tiện đi dạo một lúc.
"Đúng rồi, áo choàng trên người của muội, chính là tỷ phu muội tặng cho ta đấy." Trên mặt Lục Giai Nhân mang vài phần thẹn thùng, "Nam nhân này nha, tuy rằng ngày thường luôn lạnh mặt, nhưng lại là người có cái tâm rất ấm áp..."
Lục Giai Nghệ cười nịnh nọt, đi theo nói: "Tỷ phu đương nhiên phải thương tỷ tỷ rồi."
Trong lòng Lục Giai Nghệ lại đối với lời nói của Lục Giai Nhân không thể nào tin tưởng, nếu Tần Cẩm Phong đối xử rất tốt với Lục Giai Nhân, như vậy thì nàng ta cũng không cần vào một ngày đông lẻ loi chạy về nhà mẹ đẻ.
Bên cạnh đó, Lục Giai Nhân không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhưng một khi nàng ta nhắc tới chuyện này, Lục Giai Nghệ liền nhớ tới nàng ta lúc trước làm như thế nào để thông đồng với tỷ phu của mình.
Ngẫm lại liền thấy thật ghê tởm.
Lục Giai Nhân còn thổi phồng Tần Cẩm Phong ngày thường đối xử tốt với nàng ta cỡ nào, Lục Giai Nghệ hận không thể lấp kín lỗ tai của mình.
"Hả, người đó không phải Phương Cẩn Chi sao?" Lục Giai Nhân rốt cuộc dừng công việc khoe khoang lại, ngạc nhiên khi nhìn thấy Phương Cẩn Chi đang đứng bên cạnh hồ cá chép.
"Nàng đang làm gì vậy? Cho cá ăn hay là bắt cá?" Lục Giai Nhân không khỏi có vài phần âm dương quái khí*, "Thật sự nhàn nhã đến mức hoảng sợ."
[*] Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Trước đó Lục Giai Nhân khoe khoang với nàng chuyện nàng ta ở Tần gia sống tốt như thế nào, Tần Cẩm Phong đối xử tốt với nàng ta ra sao... Những việc này, Lục Giai Nghệ đều có thể nịnh hót nàng ta. Nhưng đề cập tới Phương Cẩn Chi, Lục Giai Nghệ chỉ có thể lựa chọn mỉm cười không nói, không muốn tham dự vào đó.
Cái gọi là tai vách mạch rừng*, ai biết được hôm nay nàng ở chỗ này nói câu gì đó, ngày sau có thể truyền tới tai Phương Cẩn Chi hay không. Hiện giờ Phương Cẩn Chi ở trong phủ chính là người không nên đắc tội.
[*] Thực chất, nguyên văn của câu thành ngữ này là "tai vách mạch dừng" chứ không phải "tai vách mạch rừng". Nghĩa đen của câu thành ngữ này là vách có tai, dừng có mạch. Nghĩa bóng là: tưởng an toàn, vô sự nhưng rất dễ bị lộ bí mật, bị lan truyền. Bài học rút ra từ câu thành ngữ: cần kiệm lời, không nên ba hoa; nói năng phải cẩn thận kẻo những điều cần giấu kín sẽ bị lộ và bị lan truyền, gây hậu quả không mong muốn.
Thấy Lục Giai Nghệ bên cạnh không hé răng, như thể nàng ta không nghe thấy, Lục Giai Nhân cười lạnh một tiếng, rất âm dương quái khí mà nói: "Thất muội nhìn này, Phương Cẩn Chi này vẫn giống như lúc còn nhỏ, thích khóc than giả đáng thương. Ta trở về đây nhiều ngày rồi, ngày nào cũng thấy nàng ta mang cái trâm hàng vỉa hè kia trên đầu. Xuỳ, chắc chắn là khóc than muốn để cho người khác tiếp tế đây mà! Mẫu thân ta cũng cảm thấy nàng ta rất đáng thương, tặng nàng ta một bộ trang sức mã não đỏ vô cùng giá trị!"
Lục Giai Nghệ thật sự nghe không nổi nữa, nàng ngẩng đầu, xuyên qua đường viền của mũ choàng hồng nhạt, cổ quái nhìn Lục Giai Nhân, nói: "Ngày thường tam tẩu có phải giả nghèo giả đáng thương hay không thất muội không biết, nhưng cây trâm kia là lễ vật sinh nhật mười lăm tuổi của tam tẩu, tam ca đã tự tay điêu khắc cho tam tẩu, cho nên tam tẩu mới ngày nào cũng cài nó."
"Cái gì? Tam ca tự tay khắc? Vì Phương Cẩn Chi?" Lục Giai Nhân nhìn Lục Giai Nghệ bằng vẻ mặt vô cùng khó tin, quay đầu nhìn Phương Cẩn Chi nơi xa, lại quay đầu nhìn về phía Lục Giai Nghệ.
-- nàng không tin!
Nhìn biểu tình này của Lục Giai Nhân, trong lòng Lục Giai Nghệ ẩn chứa tâm trạng xúc động muốn cười lớn một tiếng. Nàng nghiêm túc nói: "Đúng vậy, trước đó tam ca đã mời sư phụ đến đây dạy tay nghề khắc trâm ngọc cho huynh ấy, còn bỏ ra một số tiền lớn, chọn thật nhiều ngọc thạch, làm cũng rất lâu, cuối cùng mới hoàn thành việc này."
Trong mắt Lục Giai Nghệ cố ý toát ra thần sắc hâm mộ.
Thật ra...
Lục Giai Nghệ nói bậy.
Nàng cũng giống với những người khác trong phủ, đều vô cùng tò mò về cây trâm ngọc không mấy tinh xảo của Phương Cẩn Chi. Sau đó nàng lặng lẽ hỏi thăm, mới biết được cây trâm ngọc trên đầu Phương Cẩn Chi kia chính là Lục Vô Nghiên đã tự tay khắc, coi như lễ vật cập kê để tặng cho Phương Cẩn Chi.
Mà vừa rồi, khi Lục Giai Nghệ nói cho Lục Giai Nhân biết chi tiết chuyện Lục Vô Nghiên làm trâm ngọc, lại là Lục Giai Nghệ nói bừa.
Nghe xong những lời Lục Giai Nghệ nói, sắc mặt Lục Giai Nhân quả nhiên trở nên vô cùng khó coi, thậm chí mang theo vài phần dữ tợn. Nàng nhìn lại, Phương Cẩn Chi vẫn đang đứng trên hồ cá chép cho cá ăn, bên trong hai mắt phụt ra một loại gọi là lửa giận "Ghen ghét".
Dựa vào cái gì!
Nàng Lục Giai Nhân rốt cuộc kém cỏi hơn Phương Cẩn Chi ở chỗ nào?! Dựa vào cái gì nàng Lục Giai Nhân phu thê bất hòa, không chiếm được sủng ái của trượng phu, mà Phương Cẩn Chi lại có thể được Lục Vô Nghiên nâng niu, chiều chuộng trong lòng bàn tay!
Đến tột cùng là dựa vào cái gì!
Lục Giai Nhân cư nhiên là hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi về phía Phương Cẩn Chi đang đứng ở hồ cá chép.
"Lục tỷ, chúng ta không đi đến chỗ hòn non nữa sao?" Lục Giai Nghệ ở sau lưng Lục Giai Nhân hô một tiếng, Lục Giai Nhân hồn nhiên giống như thể nàng không nghe thấy, đi đến bên cạnh Phương Cẩn Chi.
Lục Giai Nghệ đành phải bất đắc dĩ đi theo sau.
Nàng không phải có ý xấu với Phương Cẩn Chi, mà trong lòng Lục Giai Nghệ biết rõ Phương Cẩn Chi ngày thường cười nhạt xinh đẹp, nhìn bộ dáng có vẻ mềm mại dịu dàng, nhưng trên thực tế lại không phải quả hồng mềm kia. Lúc này Lục Giai Nhân nổi giận đùng đùng đi tìm Phương Cẩn Chi kiếm phiền toái, chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ.
"Tam thiếu nãi nãi, lục cô nương và thất cô nương lại đây." Thời điểm Lục Giai Nhân và Lục Giai Nghệ chưa đến gần, Nhập Trà đang cầm thức ăn cho cá đứng bên cạnh hơi tiến lên một bước, nhỏ giọng nói với Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi giương mắt nhìn thoáng qua hai bóng người phía trước đang đi tới, nhẹ giọng lên tiếng, tiếp tục cho cá chép trong hồ ăn.
Gần đây nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, nước ấm trong hồ cá chép cũng lạnh hơn rất nhiều. Vào những ngày trước đó, bởi vì tuyết rơi dày, Phương Cẩn Chi không thể lại đây chăm sóc hồ cá chép này, hôm nay rốt cuộc cũng dành ra được thời gian nhàn hạ, lại đây cho cá ăn, lại cùng trò chuyện với chúng nó.
"Biểu muội thật có hứng thú a, đến nỗi không sợ lạnh mà lại đây cho cá ăn." Lục Giai Nhân đến gần hồ cá chép, từ từ nói.
Phương Cẩn Chi giống như không nghe thấy, tiếp tục cho cá ăn.
Lục Giai Nhân lập tức nhíu mày lại. Phương Cẩn Chi này có ý tứ gì đây? Coi nàng trở thành một người tàng hình à?
Lục Giai Nghệ lại cười bước tới, thân mật nói: "Tam tẩu lại tới đây cho cá ăn, bọn cá chép trong toàn bộ hồ cá chép nhỏ trong phủ nhất định đều nhận thức tam tẩu."
"Trời lạnh, ta sợ bọn hạ nhân không tận tâm, bỏ đói bọn chúng." Phương Cẩn Chi mỉm cười nhìn về phía Lục Giai Nghệ, "Áo choàng trên người thất muội thật sự không xứng với y phục bên trong."
Phương Cẩn Chi biết áo choàng này là của Lục Giai Nhân.
Lục Giai Nghệ ngầm lộ ra ý cười về phía Phương Cẩn Chi, trong miệng lại nói: "Là Lục tỷ sợ muội lạnh, mới đem áo choàng của mình cho muội muội mặc."
"Hoá ra lục muội cũng lại đây." Phương Cẩn Chi lúc này mới giương mắt nhìn Lục Giai Nhân.
Giờ này khắc này, làm thế nào mà Lục Giai Nhân còn có thể không rõ? Rõ ràng Phương Cẩn Chi này chính là bởi vì không hài lòng với cách xưng hô của nàng, cho nên mới làm bộ không nhìn thấy nàng!
"Quý nhân như ngươi đang bận, đương nhiên không chú ý đến ta..."
Lục Giai Nhân âm dương quái khí mà nói, ánh mắt lại dừng ở trên cây trâm bạch ngọc khắc hoa thược dược trên đầu Phương Cẩn Chi. Trước đó Lục Giai Nhân chỉ chú ý tới cây trâm bạch ngọc khắc hoa thược dược của Phương Cẩn Chi có kỹ thuật khắc rất vụng về, hiện giờ nhìn kỹ, Lục Giai Nhân mới phát giác cây trâm này dùng nguyên liệu thượng phẩm nhất trong các loại thượng phẩm.
Trong lòng nàng đã đem những lời Lục Giai Nghệ vừa mới nói tin hơn phân nửa, lại như cũ chưa từ bỏ ý định hỏi: "Nghe nói cây trâm này là tam ca tự mình làm cho ngươi?"
Phương Cẩn Chi rót một chút thức ăn cho cá vào chén ngọc, từ từ cho cá trong hồ ăn, sau khi cho cá ăn xong, nàng đem chén rỗng giao cho Nhập Trà đứng phía sau. Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua sắc mặt của Lục Giai Nhân, lại dừng ở trên mặt Lục Giai Nghệ, cười nói: "Canh giờ không còn sớm, ta muốn đi về trước. Muội cũng đừng về quá muộn."
Muội, không phải các muội.
Lục Giai Nghệ tự nhiên nghe hiểu Phương Cẩn Chi phớt lờ Lục Giai Nhân, nàng ngọt ngào cười, nói: "Muội biết rồi, con đường kết băng rất trơn trượt, lúc tam tẩu trở về cũng phải để ý một chút."
Phương Cẩn Chi khẽ gật đầu, cười xoay người, mang theo Nhập Trà rời đi.
"Phương Cẩn Chi! Ngươi đứng lại đó cho ta! Ta hỏi ngươi tại sao ngươi lại không trả lời ta!" Lục Giai Nhân nổi giận đùng đùng muốn đuổi theo Phương Cẩn Chi, ngăn nàng lại.
Nhưng lúc này Lục Giai Nghệ đang đứng trước mặt chặn đường nàng.
Lục Giai Nhân không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy Lục Giai Nghệ sang một bên.
Đúng là mùa đông khắc nghiệt, trên mặt đất che kín băng tuyết, bên cạnh còn có hồ cá chép ẩm ướt, hơn nữa, trên hồ cá chép cũng kết một tầng băng.
Lục Giai Nhân tuy rằng không phải cố ý, nhưng lại trực tiếp đẩy Lục Giai Nghệ rơi xuống hồ cá chép.
Bọt nước văng khắp nơi, cùng tiếng kêu la thảm thiết của Giai Nghệ.
Biến cố phát sinh quá nhanh, không ai phản ứng kịp. Lúc ấy Phương Cẩn Chi đang muốn rời đi, đưa lưng về phía Lục Giai Nghệ và Lục Giai Nhân, nàng cũng không thấy rõ Lục Giai Nghệ rốt cuộc vì sao lại rơi vào trong nước, nhưng nhất định có liên quan đến Lục Giai Nhân.
"Mau! Mau đi kêu người!" Phương Cẩn Chi vội vàng phân phó Nhập Trà bên cạnh.
Lục Giai Nghệ không biết bơi, một lát sau, đã sặc một bụng nước.
"Nô tỳ biết bơi..." Nhập Trà vừa dứt lời, còn chưa kịp nhảy vào trong nước, chỉ nhìn thấy một thân ảnh mặc y phục màu xanh lá chợt lóe qua, trực tiếp nhảy vào trong nước, ôm lấy vòng eo Lục Giai Nghệ, đem nàng cứu lên.
Chờ đến khi Lục Giai Nghệ được cứu lên, Phương Cẩn Chi mới thấy rõ người nhảy xuống nước là Tần Cẩm Phong.
Toàn thân Lục Giai Nghệ đã ướt đẫm, tóc đen dính ở trên gò má tái nhợt, cả người run rẩy đáng thương. Phương Cẩn Chi vội vàng cởi áo khoác trên người mình ra, quấn quanh người Lục Giai Nghệ. Một mặt, là bảo vệ nàng khỏi cái lạnh, mặt khác là che thân thể ướt đẫm của nàng.
Dù sao... Tần Cẩm Phong cũng đang ở chỗ này.
"Lục Giai Nghệ?" Tần Cẩm Phong sửng sốt một lúc.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua chiếc áo choàng thêu hoa màu hồng nhạt nổi trên hồ cá chép, lại nhìn thoáng qua Lục Giai Nhân đang ngây ngốc đứng ở bên cạnh, trong lòng có chút ảo não.
Là hắn quá bốc đồng.
Hắn cho rằng người rơi xuống nước là Lục Giai Nhân. Lúc trước bởi vì Tần Vũ Nam muốn làm dịu mối quan hệ vợ chồng của hai người bọn họ, cố ý lệnh cho người làm thêu một chiếc áo choàng màu hồng nhạt đưa cho Lục Giai Nhân, vẫn là lấy danh nghĩa của Tần Cẩm Phong đưa cho Lục Giai Nhân. Lục Giai Nhân cũng không biết chiếc áo choàng này vốn dĩ chính là chủ ý của Tần Vũ Nam, thật sự tin tưởng Tần Cẩm Phong đưa cho nàng, nàng liền vô cùng cao hứng, hận không thể biến mỗi ngày đều thành ngày đông để có thể mặc chiếc áo choàng này...
Chính vì vậy, lúc Tần Cẩm Phong đi ngang qua, xa xa thấy có một người mặc chiếc áo choàng màu hồng nhạt rơi xuống hồ cá chép, mới tưởng lầm là Lục Giai Nhân.
Mặc dù hắn chán ghét Lục Giai Nhân, nhưng dù sao nàng vẫn là thê tử của mình, hắn không thể thấy chết mà không cứu.
Nhưng lại không nghĩ tới...
"Đa tạ ân cứu mạng của tỷ phu..." Lục Giai Nghệ xoay người, đưa lưng về phía Tần Cẩm Phong, trong thanh âm mang theo một tia xấu hổ.
Phương Cẩn Chi có một suy nghĩ, chuyện ngày hôm nay không thể truyền ra ngoài, bằng không đối với thanh danh của Lục Giai Nghệ sẽ không tốt. Vội vàng nói: "Bên ngoài quá lạnh, chúng ta đi về trước."
"Chờ một chút!" Lục Giai Nhân đột nhiên kêu lên một tiếng chói tai.
Trong lòng Phương Cẩn Chi đột nhiên có một loại dự cảm cực kỳ không tốt.
"Lục Giai Nghệ... Có phải muội cố ý hay không?" Lục Giai Nhân cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lục Giai Nghệ, "Muội muốn làm cái gì? Dùng thủ đoạn như vậy với tỷ phu muội để bắt chàng chịu trách nhiệm với muội sao?"
Lục Giai Nghệ khiếp sợ nhìn Lục Giai Nhân, hốc mắt thoáng chốc đỏ ửng, nàng hết sức ủy khuất mà nói: "Lục tỷ! Tỷ đừng quên là tỷ đẩy muội xuống nước!"
Trong giọng nói của nàng còn mang theo run rẩy nồng đậm.
Mặc kệ nói như thế nào, toàn thân nàng ướt sũng được Tần Cẩm Phong cứu lên, vốn dĩ chuyện này đã làm hỏng thanh danh của nàng, hơn nữa nàng vừa mới rơi vào hồ cá chép, vốn dĩ vẫn còn hoảng sợ, lúc này lại bị Lục Giai Nhân chỉ trích như vậy, trong lòng thoáng chốc trở nên uỷ khuất, nước mắt một giọt một giọt rơi xuống.
Dù sao, nàng cũng chỉ là tiểu cô nương mới mười bốn tuổi.
"Lục Giai Nhân, ngươi điên rồi sao!" Tần Cẩm Phong đè thấp thanh âm, cũng là đang đè thấp lửa giận trong lòng.
Lục Giai Nhân tức giận nhìn Tần Cẩm Phong, lớn tiếng chất vấn: "Chàng đang làm cái gì vậy? Chỉ trích ta? Vì nàng chỉ trích ta? Ta biết, chàng nhất định là đang cố ý! Có phải chàng đã sớm coi trọng nàng hay không?! Như thế nào? Chẳng lẽ chàng đang muốn chịu trách nhiệm với nàng ta?"
Nàng lại phẫn nộ mà tới gần Lục Giai Nghệ, tức giận nói: "Được lắm! Ngày thường nhìn ngươi là một tiểu cô nương rất đơn thuần thiện lương, không nghĩ tới lại không biết xấu hổ như vậy! Ta chính là tỷ tỷ ngươi, hắn là tỷ phu ngươi!"
"Bốp!"
Phương Cẩn Chi bảo vệ Lục Giai Nghệ ở sau lưng, vung tay hung hăng giáng xuống mặt Lục Giai Nhân một cái tát vang dội, cái tát này nàng dùng sức lực rất lớn, khiến cho tay nàng xuất hiện từng đợt tê dại đau đớn.
"Ngươi đánh ta? Ngươi nghĩ mình là cái thá gì dám đánh ta!" Lục Giai Nhân quả thực bị kích thích. Nàng nhìn Phương Cẩn Chi, hận không thể dỡ Phương Cẩn Chi thành tám mảnh.
Phương Cẩn Chi hít sâu một hơi, tiện đà cười lạnh: "Lục Giai Nhân, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy những lời vừa rồi của ngươi rất quen tai sao? Ngươi còn nhớ từng có người nào cũng nói những lời như vậy với ngươi không?"
Trong cơn tức giận, Lục Giai Nhân bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
-- "Muội có biết thân phận của hắn không? Hắn là vị hôn phu của ta, là tỷ phu của muội. Hôn kỳ của bọn ta còn ba tháng nữa là tiến hành!"
Thanh âm chất vẫn yếu ớt của Lục Giai Bồ bỗng nhiên nổ vang bên tai Lục Giai Nhân, giống như sấm sét đánh ngang trời.
Chỉ trong nháy mắt, cả người Lục Giai Nhân giống như mất hết sức lực.
Là... Báo ứng sao?
Phương Cẩn Chi nhìn chung quanh bốn phía, cũng không thấy những người khác, mới kéo chiếc áo choàng trên người Lục Giai Nghệ, thấp giọng nói: "Thất muội không cẩn thận tự mình rơi xuống hồ cá chép, vừa lúc ta nhìn thấy, lệnh cho Nhập Trà cứu muội."
Lục Giai Nghệ ngây người nhìn Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi nắm chặt tay nàng, lại lặp lại một lần nữa: "Là Nhập Trà cứu muội."
Sự mờ mịt trong đáy mắt Lục Giai Nghệ nhạt dần rồi biến mất, nàng hướng tới Phương Cẩn Chi cảm kích gật gật đầu.
Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng vỗ tay Lục Giai Nghệ, liếc mắt ra hiệu cho Nhập Trà, để Nhập Trà che chở Lục Giai Nghệ vội vàng rời đi.
Chờ đến khi Lục Giai Nghệ đi xa, lúc này Phương Cẩn Chi mới giương mắt một lần nữa, lạnh lùng nhìn Lục Giai Nhân, nói: "Ngươi thật không biết xấu hổ, thất muội cần mặt mũi, Tần gia Tứ Lang cũng cần mặt mũi, toàn bộ phủ Ôn Quốc Công phủ cũng vậy! Nếu ngươi còn có một chút đầu óc thì hãy đem sự tình ngày hôm nay chôn vùi ở trong bụng đi. Ngươi sẽ không thật sự hy vọng mình bị hưu bỏ, sau đó bị thất muội thay thế, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro