Phần 4
Biên tập: Tao là bố mày
16
Lâm Tự Nhiên đối xử với tôi ân cần hơn rất nhiều.
Mỗi ngày trên bàn tôi đều xuất hiện một chiếc túi nhỏ xinh xắn.
Bên trong đựng những thứ khác nhau.
Hôm kia là đồ ăn vặt, hôm qua là kẹp tóc, hôm nay là một mô hình.
Mỗi ngày đều có bất ngờ.
Tôi vẫn không có biểu hiện gì, rất tò mò cậu ấy có thể kiên trì bao lâu.
Tôi là người rất hay để bụng.
Cho đến ngày thứ mười, cậu ấy lo lắng hỏi tôi: "Hứa Tuế An, cậu vẫn chưa tha thứ cho tớ sao?"
"Sao vậy?"
"Anh trai tớ tối qua báo mộng cho tớ, anh ấy nói tớ đã phạm sai lầm, nếu không chịu sửa đổi, anh ấy sẽ đưa tớ đi."
"..."
Ngày thứ mười một, cậu ấy tặng vòng tay.
Cứ như vậy tặng quà suốt nửa tháng.
Sáng nay, cậu ấy đã phát hiện ra khe hở giữa hai chiếc bàn đã biến mất.
"Cậu..." Cậu ấy có vẻ không tin.
"Ừm." Tôi gật đầu.
Cậu ấy lại do dự: "Thực ra cậu không cần phải miễn cưỡng bản thân đâu, đúng là tớ đã sai."
Tôi nhìn cậu ấy: "Tối qua tớ cũng mơ thấy anh trai cậu."
"Hả?"
"Anh ấy nói với tớ là 'Em trai tôi là một đứa trẻ ngoan, tôi thay mặt nó xin lỗi em, em đừng trách nó nữa.'"
Lâm Tự Nhiên im lặng hồi lâu.
Tôi xách một chiếc túi để lên bàn cậu ấy.
Chiếc túi là của cậu ấy.
Bên trong có hai quyển vở dày cộp.
Là những kiến thức trọng tâm và dạng bài tập của các môn tôi đã tổng hợp lại.
Phần chưa học, tôi cũng đã tổng hợp.
Một số kiến thức trọng tâm là mỗi lần thi đều sẽ có, một số kiến thức trọng tâm thì lặp lại với tần suất cao.
Còn có những kiến thức hoàn toàn không cần nhớ.
Tôi có thể nhớ chính xác số lần mỗi kiến thức trọng tâm xuất hiện trong đề thi.
Nhưng Lâm Tự Nhiên không thể nhớ được.
Cho nên cậu ấy chỉ biết luyện đề một cách vô tội vạ.
Bài toán cuối của môn Toán, lần nào cậu ấy cũng không làm được.
Nhưng lần nào cũng thi cùng một dạng bài.
Tôi đã chia nhỏ các bước giải bài một cách chi tiết.
Nếu vẫn không biết làm, vậy thì thôi, không cần phải cố nữa.
Tôi đã bận rộn tận 15 ngày mới tổng hợp xong.
Lâm Tự Nhiên trông như sắp khóc.
"Cậu đừng như thế, đây là anh trai cậu đưa cho tớ trong mơ."
"Cậu tính lừa ai chứ, cậu còn chưa gặp anh trai tớ bao giờ."
Tôi đã gặp rồi.
Trong bức ảnh.
Đẹp trai hơn Lâm Tự Nhiên nhiều.
"Hứa Tuế An, nếu tớ bỏ cuộc giữa chừng, có phải sẽ không có quyển sổ này không?"
Vẫn sẽ có, cậu ấy bỏ cuộc lúc nào, tôi đưa cho cậu ấy lúc đó.
Thêm một chữ tôi cũng sẽ không viết nữa.
Tôi lấy lọ kẹo ra, đổ hai viên vào miệng.
Lâm Tự Nhiên vừa nhìn tôi, vừa thử đưa tay về phía lọ kẹo.
Muốn ăn hai viên kẹo, để gần gũi với tôi hơn.
"Ăn đồ của người khác mà không xin phép, dễ bị lở mồm long móng lắm đấy."
"..."
Sau ngày hôm đó, tôi phát hiện ảnh đại diện WeChat của Lâm Tự Nhiên đã thay đổi.
Biến thành một bức ảnh phong cảnh xấu xí.
17
Mỗi trưa, chúng tôi đều ăn cơm ở căn cứ bí mật.
Đúng vậy, nó từ "nhà của Thời Tự" biến thành "căn cứ", rồi lại biến thành "căn cứ bí mật".
Thật kích thích.
Lâm Tự Nhiên đang nấu cơm.
"Thơm quá, cái gì thế?"
Tôi nhìn bình giữ nhiệt của mình, uống một ngụm, không nói gì.
Dư Vi liếc tôi: "An An, cậu không thể ăn một mình được."
Tôi bất lực: "Mẹ tớ hầm đồ bổ."
Thời Tự trợn tròn mắt: "Hì hì, hóa ra là đồ mẹ của chúng ta làm."
"..."
Tôi rót cho mỗi người một ít.
Dư Vi: "Mẹ của chúng ta nấu ăn ngon thật."
Cô ấy nhìn Lâm Tự Nhiên đang im lặng: "Cậu có thấy mẹ của chúng ta nấu ăn ngon không?"
"... Ngon."
"Ai nấu ngon cơ?"
Lâm Tự Nhiên rốt cuộc cũng không mặt dày đến vậy.
Chiều tan học, chúng tôi đều không vội về nhà mà đến đây học thêm.
Lâm Tự Nhiên gọi điện về nhà, nói đang học cùng tôi.
Mẹ cậu ấy không tin, đòi gọi video.
Gọi xong thì tin rồi.
Sau đó cậu ấy đi ngủ.
Cậu ấy đã đủ cố gắng rồi, không cần phải hy sinh sức khỏe để làm bài tập nữa.
Về sức khỏe tâm lý, cậu ấy đã chủ động đi khám bác sĩ.
Lâm Tự Nhiên luôn là một người rất cố gắng.
Cố gắng học tập.
Cố gắng đối mặt với cuộc sống.
Dư Vi và Thời Tự thật sự đang học thêm.
Dư Vi: "Tại sao chứ, tớ có thể thi năng khiếu mà?"
Thời Tự: "Còn tớ thì có thể ra nước ngoài."
Tôi có ý đồ riêng, bèn cười mỉa: "Nhìn người ta mệt đến mức ngủ thiếp đi kìa, rồi nhìn lại thái độ không cầu tiến của các cậu xem."
Trước tiên tôi cho bọn họ làm một đề, kiểm tra trình độ.
Nhìn điểm số của Dư Vi, tôi rơi vào trầm tư.
"Cậu chắc chắn là cậu thật sự không học hành tử tế chứ?"
Câu hỏi dễ và trung bình chiếm 70% số điểm, cô ấy cơ bản đều trả lời đúng.
Nâng cao độ chính xác của những câu hỏi này, rồi kèm cặp thêm những câu hỏi khó.
Đạt 80% số điểm là có thể thi vào một trường đại học rất tốt.
Dư Vi giải thích: "Bài giảng vẫn nghe, bài tập giáo viên kiểm tra rất nghiêm, chỉ là lúc thi, tớ không muốn làm bài."
"Điểm của tớ càng cao, khi mẹ tớ sắp xếp đối tượng xem mắt cho tớ, giá sẽ càng cao, tớ không để bà ấy đắc ý đâu."
Thời Tự: "Được đấy, chỉ có mình tớ học dốt thôi đúng không?"
"Mối quan hệ giữa bốn chúng ta là gì mà phải giấu giếm tớ như vậy hả?"
Tôi vỗ vỗ đầu Dư Vi: "Điểm số đạt yêu cầu, có năng khiếu nghệ thuật, lại còn xinh đẹp, hoàn hảo."
Tôi mở bài thi của Thời Tự ra, toàn là dấu gạch chéo đỏ.
"Sức khỏe tốt, ăn nhiều, nhà giàu, tuyệt vời."
Thời Tự: Đỉnh
18
Trong giờ thể dục, lớp 1 và lớp 7 cùng nhau chạy vòng quanh sân.
Hai giáo viên thể dục đứng bên cạnh, cười trên nỗi đau của người khác.
"Đừng đi bộ."
"Chạy đi."
"Lớp 1 cố gắng lên."
"Lớp 7 đừng tụt lại phía sau."
Thời Tự chạy ở vị trí đầu tiên.
Lâm Tự Nhiên chạy cùng với đa số mọi người, chạy rất nghiêm túc.
Dư Vi vừa chạy vừa nhìn chằm chằm vào giáo viên.
Không thấy ai, cô ấy dừng lại nghỉ một chút, thấy người ta nhìn về phía mình, lại chạy tiếp.
Cắt vòng rồi!
Còn tôi thì bê ghế ngồi ở mép sân vận động.
"Cố lên, đừng lười biếng đấy."
"Mắt tôi chính là thước đo."
Sau khi giải tán, giáo viên vội vàng chạy đi chơi bóng.
Dư Vi thở hổn hển hỏi: "Tại sao cậu không phải chạy?"
Tôi cười khẽ: "Đặc quyền của học sinh giỏi đấy."
Lâm Tự Nhiên không phục: "Tại sao tớ không có đặc quyền này?"
Thời Tự cầm mấy chai nước đến: "Dư Vi, vừa rồi cậu cắt vòng chứ gì, đừng tưởng tớ không thấy."
Lâm Tự Nhiên kinh ngạc nói: "Còn có thể làm vậy sao?"
Thời Tự đưa nước cho tôi.
Tôi lắc đầu, mở bình giữ nhiệt ra.
"Trời lạnh rồi, nên uống đồ nóng một chút."
Thời Tự gật đầu với vẻ nửa hiểu nửa không: "Mấy hôm nay cậu không được uống đồ lạnh à?"
Tôi mỉm cười: "... Cút."
Tôi ăn một viên kẹo, uống một ngụm nước nóng.
Dư Vi và Thời Tự cùng nhau chơi game.
Lâm Tự Nhiên đang xem vở ghi chép tôi đưa.
Tôi đọc tiểu thuyết.
Đột nhiên một quả bóng bay đến.
"Á!"
Dư Vi lạnh lùng đứng dậy: "Ai đấy?"
Mấy cô gái nhặt quả bóng lên, cười khiêu khích: "Xin lỗi nhé, không nhìn thấy."
Dư Vi: "Mù à."
"Mày mắng ai đấy?"
Lâm Tự Nhiên lên tiếng ngăn cản: "Bạn học, ném trúng người khác thì phải xin lỗi."
Đối phương cười mỉa: "Giỏi lắm Dư Vi, mày vừa bám lấy Thời Tự, vừa câu dẫn Lâm Tự Nhiên, chẳng qua là xinh đẹp hơn một chút thôi mà, có gì ghê gớm đâu chứ?"
Tôi kéo kéo Thời Tự: "Mấy người này là bạn cùng lớp với cậu à, dữ như quỷ cái thế?"
"Vậy để tớ đuổi bọn họ đi."
"Không cần."
Người kia dường như đã chú ý đến tôi: "Tiếc là Thời Tự thích người học giỏi, Hứa Tuế An, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, giữ chặt Thời Tự vào, nếu không biết đâu lại bị hồ ly tinh nào đó cướp mất đấy."
Tôi nở một nụ cười vô hại: "Cảm ơn chị."
Người kia há miệng, còn muốn nói gì đó nữa.
Tôi trực tiếp cắt ngang: "Nhưng có lẽ chị hiểu lầm rồi, không phải cô ấy bám lấy Thời Tự, mà là Thời Tự bám lấy cô ấy."
Thời Tự: ?
Tôi gật đầu một cách nghiêm túc: "Thật đấy, không chỉ Thời Tự, Lâm Tự Nhiên cũng đang theo đuổi cô ấy, hai người họ còn đánh nhau vì Dư Vi hai hôm trước."
"Tiếc là, Dư Vi không thèm để ý đến bọn họ."
Người kia không tin: "Chậc, thật hay giả vậy?"
Tôi hỏi lại: "Có thật không?"
Lâm Tự Nhiên: "... Thật."
Thời Tự: "Cô ấy nói đúng."
Dư Vi: Chất thế
Tôi khoác tay trái lên Lâm Tự Nhiên, tay phải khoác lên Thời Tự.
"Hai người bỏ cuộc sớm đi, trong lòng Dư Vi chỉ có mình tôi."
Cuối cùng tôi nói bóng nói gió: "Xinh đẹp quả nhiên là ghê gớm thật đấy."
Người dẫn đầu mặt đỏ bừng, gọi một cô gái khác ra.
Cô gái này có vẻ nhút nhát, hình như bị ép buộc.
"Dư Vi, tiết... tiết sau phải làm thí nghiệm, cậu tự làm một mình nhé, tôi... tôi làm cùng bọn họ." Cô gái nhỏ sắp khóc đến nơi.
Dư Vi không hỏi nhiều: "Biết rồi."
Mấy người kia bỏ đi.
"Cô gái nhút nhát kia là ai vậy?"
Dư Vi nhỏ giọng nói: "Bạn cùng bàn của tớ, cô ấy là người tốt."
"Tại sao bọn họ lại gây sự với cậu?"
Dư Vi cười khẽ: "Cậu còn không biết lý do, sao lại giúp tớ, nhỡ đâu thật sự là lỗi của tớ thì sao?"
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy: "Chúng ta mới là bạn bè, mấy người kia là ai, tớ quen bọn họ chắc? Tớ không giúp cậu thì giúp ai?"
"Hơn nữa, rõ ràng là bọn họ gây sự trước."
Chưa dứt lời, Dư Vi đã cảm động ôm chầm lấy tôi.
"Khoan đã, chú ý hình tượng chút đi chị gái, chị là hot girl lạnh lùng mà."
Cô ấy đột nhiên buông tôi ra: "Tớ đâu có lạnh lùng!"
"Cậu thấy tớ lạnh lùng lúc nào? Trước đây tớ sống khép kín, đó không phải là vì... không có ai chơi với tớ sao?"
"Không sao, tớ chơi với cậu, tớ có thể đi vệ sinh cùng cậu." Tôi cười khẽ.
Tôi lại huých Thời Tự: "Sau này ở lớp, cậu chơi với cô ấy nghe chưa. Ai mà trẻ con thế, còn chơi trò cô lập?"
Thời Tự: "Ồ."
"Cậu không được để ai bắt nạt cô ấy."
Thời Tự kinh ngạc: "Hứ, ai mà bắt nạt được cô ấy chứ? Cô ấy có thể lật bàn đấy!"
"Cậu nghe rõ chưa?"
"... Nghe rõ rồi."
"Còn cô gái nhút nhát vừa rồi, bạn cùng bàn của Dư Vi, cậu cũng không được để ai bắt nạt cô ấy."
"Biết rồi."
Lâm Tự Nhiên nãy giờ im lặng nín cười.
Rồi không nhịn được nữa.
Thời Tự tức giận: "Này, cười cái gì?"
Tôi vỗ vỗ cậu ta: "Đừng cắt ngang, cái nhóm làm thí nghiệm gì gì ấy, cậu với Dư Vi một nhóm."
Cậu ta hơi khó xử: "Không phải là tớ không muốn, chủ yếu là hai đứa bọn tớ đều không biết làm."
Lâm Tự Nhiên thở dài: "Chỗ nào không biết, tớ dạy cậu."
19
Tôi lập một nhóm chat.
Ba người.
Tôi @Thời Tự: [Tại sao lớp các cậu lại cô lập Dư Vi vậy?]
Dư Vi không muốn nói, nên tôi không hỏi thêm.
Nhưng tôi có thể hỏi người khác.
Thời Tự: [Sao tớ biết được, trước đây tôi cũng tưởng cô ấy thích ở một mình chứ.]
Tôi: [Cậu học cùng lớp với cô ấy một năm rưỡi rồi, mà cậu không biết?]
Thời Tự: ...
Thôi được rồi.
Nghĩ kỹ lại, tôi cũng là bạn cùng lớp với Lâm Tự Nhiên một năm rưỡi rồi, mà cũng không biết cậu ấy bị trầm cảm.
Tôi @Lâm Tự Nhiên: [Không phải cậu thích Dư Vi sao? Cậu có biết không?]
Lâm Tự Nhiên: [Tớ sai rồi.]
Một hai người gì đó thật vô dụng.
May mà Thời Tự có "siêu năng lực siêu nhiều tiền", tìm vài người hỏi thăm là ra ngay.
Thời Tự: [Chuyện này... hơi phức tạp.]
Thời Tự: [Cô gái cầm đầu lần trước tên là Trần Nguyệt, cô ta có một người bạn trai, bạn trai cô ta thích Dư Vi, rồi bị Trần Nguyệt phát hiện, thế là nảy sinh mâu thuẫn.]
Thời Tự: [Nhưng thực ra Dư Vi đã từ chối anh chàng kia. Anh ta liền hẹn hò với người khác, sau đó chia tay Trần Nguyệt, nhưng Trần Nguyệt vẫn tưởng người khiến mình bị đá là Dư Vi, anh chàng kia cũng không giải thích, để Dư Vi gánh tội thay.]
[Dư Vi không biết những chuyện đó, cứ tưởng Trần Nguyệt ghen tuông vô cớ.]
Thật là rắc rối.
Thời Tự: [Hình như nhà Trần Nguyệt khá giàu có, ban đầu có người sợ Trần Nguyệt, không dám nói chuyện với Dư Vi, sau đó càng ngày càng nhiều người tưởng Dư Vi khó gần.]
Tôi: [Nhà cô ta giàu hay nhà cậu giàu?]
Thời Tự: [Tất nhiên là nhà tớ rồi!]
Tôi: [Vậy thì ổn rồi, cố lên nhé cậu chủ.]
Lâm Tự Nhiên: [Không cần thiết phải làm vậy.]
Lâm Tự Nhiên @Thời Tự: [Thứ nhất, bạn cùng bàn của Dư Vi vẫn rất thích cô ấy, cậu chỉ cần đừng để ai bắt nạt cô ấy là được. Thứ hai, nói cho Trần Nguyệt biết bằng chứng đã điều tra được, hóa giải hiểu lầm. Thứ ba, trong lớp chắc chắn còn có người hiểu lầm Dư Vi, cậu bảo Trần Nguyệt làm rõ, tình hình tự nhiên sẽ khá hơn.]
Tôi: [Đúng, ý tôi là vậy.]
Thời Tự @Lâm Tự Nhiên: [Cậu đang dạy tớ làm việc à?]
Chuyện được giải quyết, Trần Nguyệt đã xin lỗi Dư Vi.
Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, anh chàng "bắt cá hai tay" kia bắt đầu nóng ruột.
Anh ta đăng bài bịa đặt trên tường tỏ tình, nói Dư Vi đã ngủ với anh ta.
Còn nói: "Hotgirl cũng chỉ có vậy".
Ban đầu anh ta đăng ẩn danh, nhưng Thời Tự có "siêu năng lực siêu nhiều tiền", điều tra cái là ra ngay.
Chiều tan học, chúng tôi bắt gặp một đống ánh mắt phán xét.
Thời Tự: "Làm sao bây giờ? Hay là tớ dọa bọn họ một trận?"
Tôi: "Như thế rất côn đồ."
Thời Tự: "Vậy tớ đi mua chuộc bọn họ, bảo bọn họ im miệng."
Lâm Tự Nhiên: "Báo cảnh sát đi."
Thời Tự kinh ngạc: Báo thật à?"
Lâm Tự Nhiên lấy điện thoại ra, bấm số: "Alo?"
Báo cảnh sát quả nhiên hiệu quả.
Bài đăng bị xóa.
Anh chàng kia chưa đủ tuổi thành niên, chỉ bị phê bình, giáo dục một hồi, rồi công khai xin lỗi Dư Vi.
Tôi và Lâm Tự Nhiên viết một bài luận dài ba vạn chữ "Bàn về tác hại của lời đồn thổi đối với con gái", gửi đến văn phòng hiệu trưởng.
Tôi phụ trách nói, cậu ấy phụ trách viết.
Lâm Tự Nhiên: "Chậm chậm thôi, câu trước là gì ấy nhỉ?"
Cuối bài luận có chữ ký của ba người.
Hứa Tuế An, Lâm Tự Nhiên, Vương Gia.
Vương Gia là học sinh xếp thứ ba toàn khối.
Học sinh giỏi vẫn có tác dụng nhất định.
Anh chàng kia bị đuổi học.
Yeah!
Hôm nay chúng tôi ăn cơm ở căng tin.
Chủ yếu là vì tủ lạnh hết thức ăn rồi.
Trong căng tin vẫn còn một vài tiếng xì xào bàn tán.
Bằng chứng cũng không thể bịt miệng bọn họ.
Dư Vi thản nhiên nói: "Tớ không sao đâu, kệ họ đi."
Bàn bên cạnh nói móc: "Không sao đâu... kệ họ đi..."
"Vừa bám lấy Thời Tự, vừa câu dẫn Lâm Tự Nhiên, còn giả vờ ngây thơ."
Tôi rất khó hiểu, tại sao ai cũng nói Dư Vi với hai người kia có quan hệ mờ ám.
Còn có tôi ở đây mà!
Thế giới của bốn người, tôi không xứng được xướng tên sao?
Cô lập tôi à?
Tôi tự nhủ ba lần "Tôi là người hướng ngoại".
Sau đó đột ngột đứng dậy, giẫm một chân lên ghế.
Khí thế ngút trời.
"Này, tôi cũng ở đây, các người không nhìn thấy sao? Tại sao cô ấy không thể thích tôi chứ?"
Dư Vi phụ họa: "Đúng vậy, tôi thích con gái, Lâm Tự Nhiên với Thời Tự là cái thá gì?"
"Nhìn thấy bọn họ tôi đã thấy... không được rồi."
Tôi kinh ngạc nhìn Dư Vi, nhỏ giọng nói: "Quá rồi, diễn quá rồi."
"Ai mà tin chứ?" Người kia vẫn lải nhải không ngừng.
Đột nhiên, Dư Vi xoay mặt tôi lại.
Cảm nhận được một thứ mềm mại.
Đầu óc tôi "bùm" một tiếng.
Chỉ nghe thấy tiếng hét của Thời Tự: "Mẹ kiếp!"
Còn có tiếng la hét phấn khích của những người xa lạ: "Vi An là thật!"
Dư Vi trừng mắt nhìn người kia: "Tin chưa?"
Người kia sợ hãi bỏ chạy.
Tôi ngồi trở lại chỗ cũ, đầu mũi có một chút ấm nóng.
Tôi đưa tay lau.
Cúi đầu nhìn.
Không phải nước mũi.
Sau đó, tình hình trở nên hỗn loạn.
Dư Vi: "Tớ sai rồi, cậu đừng dọa tớ."
Lâm Tự Nhiên: "Ai mang giấy ăn không?"
Thời Tự: "Tớ đưa cậu đến phòng y tế."
Vất vả lắm mới cầm máu được.
Tôi nhìn ba người bọn họ từ trái sang phải.
"Đủ rồi, tớ xót xa thay cho phận mình quá."
"Từ nay về sau ba người cứ tiếp tục dây dưa với nhau đi, tớ vô tội."
Hôm đó, tôi nổi tiếng nhờ chảy máu mũi.
"Hứa Tuế An chảy máu mũi vì Dư Vi quá đẹp."
"Sự phấn khích của cơ thể là không thể lừa dối."
Đủ rồi.
Tôi nói đủ rồi.
20
Cái giá phải trả cho việc "bung xõa" là tôi và Dư Vi bị gọi lên văn phòng.
Thầy chủ nhiệm vẻ mặt khó xử: "Tư tưởng của thầy không theo kịp các em trẻ bây giờ, thầy cũng không phải người cổ hủ, nhưng dù sao các em vẫn còn nhỏ, phải lấy việc học làm trọng, có những việc đợi đến khi trưởng thành rồi tính cũng chưa muộn."
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt: "Thầy ơi, thầy thật sự hiểu lầm rồi, em chỉ muốn giúp bạn ấy một chút thôi, thầy cũng biết gần đây mọi người hiểu lầm Dư Vi mà."
Không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn hơn.
Thầy gật đầu: "Ồ, ra vậy, sẵn lòng giúp đỡ người khác là phẩm chất tốt, các em đều là những đứa trẻ ngoan."
Tôi cảm thấy thầy ấy vẫn không tin.
Thầy nói muốn trao đổi với phụ huynh.
Nhà Dư Vi không có ai bắt máy.
Bố tôi đến.
"Thưa thầy, con tôi đã gây phiền phức cho thầy, tôi xin thay mặt cháu xin lỗi, thầy đừng trách cháu."
Thầy: ...
Nhà trường không truy cứu, chỉ nói với bố tôi hãy quan tâm nhiều hơn đến vấn đề tình cảm của tôi.
Bố tôi hỏi tôi: "Chuyện con "bắt cá ba tay" bị phát hiện rồi à?"
"..."
Buổi tối, trong nhóm chat "Bốn Tình Yêu" có tin nhắn mới.
Dư Vi @Thời Tự: [Nhà cậu có an toàn không vậy?]
Dư Vi @Thời Tự: [Có người gõ cửa, tớ sợ quá.]
Dư Vi @Thời Tự: [Liệu có phải biến thái không?]
Dư Vi @Thời Tự: [Cậu nói gì đi chứ!]
Tôi: [Đừng mở cửa, báo cảnh sát trước đi.]
Lâm Tự Nhiên: [Là tớ, mở cửa.]
Dư Vi: [Tối muộn rồi cậu làm gì thế?]
Lâm Tự Nhiên: [Hôm nay tớ làm thiếu một bài tập, bố tớ muốn đánh tớ, tớ chạy ra ngoài rồi.]
Tôi: [Giỏi lắm.]
Lâm Tự Nhiên: [Sống 17 năm tớ mới nhận ra, bị đánh thì có thể chạy trốn, bố tớ vậy mà không đuổi kịp tớ.]
Dư Vi: [Đỉnh]
Sáng hôm sau, Thời Tự mới trả lời tin nhắn: [Trời ơi, hôm qua tớ ngủ quên mất haha, nên không để ý tin nhắn.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro