Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7

Biên tập: Tao là bố mày

Huyệt thái dương của Trì Gia giật giật vì câu nói cuối cùng của anh.

Cửa sổ từ từ hạ xuống, bật lửa kêu "tách tách" được châm lên, vừa mới đốt tới đuôi điếu thuốc, khóe mắt Phương Dữ Hoài liếc thấy mặt cô, lập tức dập đi.

Trì Gia lập tức chuyển chủ đề: "Anh có đói không, tôi mời anh đi ăn khuya."

Nghe vậy Phương Dữ Hoài cười một tiếng, ánh mắt dừng trên người cô: "Khá đói."

Thân hình cao lớn nghiêng người qua, khoảng cách lại một lần nữa được khống chế trong vòng một centimet, thậm chí cô có thể nhìn thấy chính mình trong đồng tử của anh.

Trì Gia nuốt nước miếng, ánh mắt lóe lên ánh sáng căng thẳng.

"Cạch" một tiếng, cảm giác ràng buộc trên ngực được nới lỏng, người đàn ông lui về ghế phụ - anh đã giúp cô tháo dây an toàn.

"Tôi đưa em đến cửa."

Trái tim vừa mới thả lỏng của Trì Gia lại treo lên.

"Yên tâm," Phương Dữ Hoài vẻ mặt bình thản: "Hôm nay tôi không vào uống nước."

...

Anh đưa cô vào tận trong nhà, lại quan sát tình hình xung quanh, mới bước chân rời đi.

Ánh sao rơi xuống mặt hồ phía xa, phản chiếu ánh sáng tĩnh lặng.

Thiết kế nhà ở của khu chung cư này không an toàn, camera giám sát ít, ánh sáng yếu, người xấu rất dễ ẩn nấp.

Anh không biết tại sao cô lại chọn một nơi như vậy - rõ ràng là đang lái chiếc Ferrari phiên bản giới hạn.

Vừa nghĩ vừa lấy điện thoại ra, anh muốn biết tại sao bên A lại muốn giết cô.

Vừa mới mở công cụ tìm kiếm, như có cảm ứng, anh ngẩng đầu nhìn về phía Trì Gia, biến cố xảy ra ngay lúc này...

"Ầm" một tiếng vang vọng khắp tòa nhà, lửa nhanh chóng bùng lên từ tầng 4, lan ra màn đêm.

Ánh sáng rực rỡ chiếu lên mặt Phương Dữ Hoài một màu đen khác thường.

Giây tiếp theo anh lao ra ngoài cửa nhà Trì Gia, lại phát hiện căn bản không thể mở cửa.

Anh bắt đầu gọi điện thoại cho cô, không ai nghe máy.

Anh nghĩ đến cô một mình bị nhốt bên trong, nhất định đang sợ hãi đến mức bật khóc.

Chỉ cần nghĩ như vậy, liền cảm thấy trái tim từng chút một thắt lại, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cửa sổ bị vụ nổ làm vỡ nát.

Lửa càng lúc càng lớn, thiêu đốt khiến mặt nóng bừng, càng ngày càng nhiều người xuống dưới lánh nạn, càng ngày càng nhiều người ra ngoài hóng hớt.

Phương Dữ Hoài men theo ống thoát nước, nhanh chóng di chuyển toàn thân.

Cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, lúc vượt qua cửa sổ, bị cứa một vết máu sâu hoắm.

Phương Dữ Hoài lớn tiếng gọi tên cô.

...

Lúc hỏa hoạn xảy ra, Trì Gia bị kẹt trong phòng tắm.

Lúc đầu cô rất hoảng loạn, sau đó rất hoang mang, cuối cùng là tuyệt vọng.

Cô cảm thấy hôm nay có thể sẽ bỏ mạng ở đây rồi - đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Có lẽ là ảo giác, nhưng đã có một âm thanh tuyệt diệu vang lên.

Trì Gia liều mạng lay cửa phòng tắm, không đến mấy giây liền nghe thấy giọng nói của Phương Dữ Hoài truyền đến từ bên ngoài cửa: "Tôi sẽ đạp cửa, em lui ra sau đi."

Trì Gia vội vàng đẩy ngã bồn tắm bên cạnh, dùng khăn ướt bịt chặt miệng mũi.

Nhiệt độ càng lúc càng cao, mùi khói càng lúc càng nồng nặc, tiếng đạp cửa càng lúc càng lớn, sau tiếng đạp mạnh nhất, cô xuyên qua màn khói xám, nhìn thấy người đàn ông từ trong biển lửa đi tới.

"Phương Chuẩn?" Cô có chút không dám tin mà gọi tên anh.

Phương Dữ Hoài ngồi xổm trước mặt cô, vỗ vỗ mặt cô để cô tỉnh táo lại: "Là tôi."

Sau đó bế cô lên, mang theo cô chạy xuống theo lối thoát hiểm.

Đi ngang qua đám đông ồn ào, cô nghe thấy có người nói: "Cậu thanh niên này lúc nãy leo ống thoát nước làm tôi sợ muốn chết."

"Cao như vậy, ngã xuống thì nửa đời sau coi như xong."

Trì Gia khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

"Anh không phải đã đi rồi sao?"

"Không đi xa."

"Nếu ngã xuống thì phải làm sao?"

Khóe miệng Phương Dữ Hoài giật giật, vẫn còn tâm trạng nói đùa: "Không phải còn có em nuôi tôi sao."

...

Cô được Phương Dữ Hoài đưa về nhà anh.

Tắm rửa thay quần áo xong, cô nằm trên chiếc giường xa lạ.

Hai tay vô thức luồn vào dưới gối, sờ thấy một vật lạnh lẽo.

Cô do dự lấy ra xem, chuôi dao màu đen, kim loại màu bạc phản chiếu đôi mắt ngơ ngác của cô.

Con dao gọt hoa quả này, giống hệt con dao bị tịch thu của anh ở ga tàu điện ngầm.

Phương Dữ Hoài bưng nước vào.

Cô hỏi: "Anh để dao gọt hoa quả dưới gối?"

Phương Dữ Hoài liếc nhìn, đưa nước cho cô: "Tại tôi đẹp trai quá, sợ nửa đêm có người đánh lén."

"Dao gọt hoa quả nhà anh đều giống nhau à?"

"Lúc đó thấy đẹp, nên mua nhiều thêm mấy con."

Cô nhìn chằm chằm vào thứ đen sì sì này, cảm thấy "đẹp" trong mắt anh hơi có vấn đề.

Nhận lấy cốc nước, bưng cốc nước ấm lên, nhấp từng ngụm nhỏ.

Có một giọt không kịp nuốt xuống, tràn ra từ khóe miệng.

Sắc mặt Phương Dữ Hoài tối sầm lại, nhất thời không kiềm chế được, cúi người thè lưỡi, liếm sạch sẽ.

Trì Gia sững sờ, đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chằm anh.

Sau đại nạn, tinh thần của cô chịu sự đả kích lớn nhất.

Có lẽ do ánh đèn mờ ảo mê hoặc, có lẽ do những lời nghe được trước đó, khiến tâm trạng bị chấn động.

Có lẽ do đầu lưỡi anh quá nóng, liếm đến mức toàn thân cô mềm nhũn.

Trì Gia đột nhiên đặt cốc nước xuống, chủ động hôn anh.

Phương Dữ Hoài dường như sững sờ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhanh chóng nắm quyền chủ động, đầu lưỡi quấn quýt, nước bọt giao hòa.

Anh xoay người đè cô xuống giường, một tay ném con dao gọt hoa quả đặt làm riêng xuống gầm giường.

Vết thương trên cánh tay vẫn còn chảy máu, trượt đến khóe miệng cô, hòa lẫn với nước bọt, tạo thành chất lỏng kỳ dị, kích thích thần kinh.

Anh thật sự rất thích truyền thuyết cổ xưa...

Tôi đã cứu mạng em.

Cho nên hãy lấy thân báo đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro