Chương 37
Sau khi phát sóng, cổ phiếu Thụy Cẩm nhanh chóng tăng vọt, thậm chí còn cao hơn so với lúc trước.
Cũng bởi vì không ít người bị khuôn mặt Phó Thịnh Niên lừa gạt, mê hoặc.
Mà cũng bởi độ hot của chương trình này mà không ít người phát hiện ra khuôn mặt đẹp của Tô Chi.
Trong đó nổi nhất phải kể đến Sở Tư Giai
"Em gái xuất chiêu" là đề tài lọt vào top 10 hot search, nhưng bởi không có người lăng xê, nên không có lực mà rơi xuống.
Tin tốt lần lượt xuất hiện, người phát tin lần trước cũng bị tìm ra, đúng là Khương Vân.
Người này, thực ra Tô Chi đã sớm quên mất, vì Phó Thịnh Niên không để bụng, sao cô có thể để ý chứ.
Nhưng cô ta lại không quên Tô Chi.
Lúc Phó Thịnh Niên gọi điện nói cho cô tin tức này, Tô Chi giả bộ nói: "Em không muốn nhìn thấy cô ta"
Một câu, Phó Thịnh Niên rất phối hợp nói: "Ừ"
Sau đó...toàn bộ Thụy Cẩm bắt đầu phong sát Khương Vân.
Một ngày hai ngày khả năng không có vấn đề gì xuất hiện, nhưng thời gian dài, tỉ lệ lộ diện của Khương Vân ngày càng thấp, lưu lượng cũng giảm, vì thế bất đắc dĩ, lại rời quê hương, trở lại địa phương ban đầu.
Mà Tô Chi cũng không nhìn thấy tin tức gì của Khương Vân nữa.
Cô vùi đầu dùi mài kinh sử, chuẩn bị tham gia thi đại học.
Bởi vì cô và Phó Thịnh Niên đã đánh cuộc.
.....
Thiếu nữ đối với chuyện sinh hoạt vợ chồng khá tò mò, lúc này cô còn đang trong mối quan hệ hôn nhân hợp pháp, vì thế cô đã từng uyển chuyển đá đến vấn đề này.
Đương nhiên bị Phó Thịnh Niên trực tiếp cự tuyệt, còn tận tình khuyên bảo, nói: "Em còn nhỏ, hiện tại quan trọng nhất chính là: học thật giỏi"
Tô Chi: "...."
Con mẹ nó
Cô thẹn quá thành giận, liền nói thẳng: "Được, nếu em thi đại học không đủ điểm, em sẽ tiếp tục học lại, trước đó, chúng ta vân nên duy trì loại quan hệ này đi."
Phó Thịnh Niên bỗng thấy đau dạ dày, có cảm giác tự lấy đá đập chân mình.
"Thực ra...có thể không cần lâu như vậy"
"Không, cần" Tô Chi hơi hơi mỉm cười, đơn phương định ra vụ cá cược này.
Trên thực tế, vụ cá cược chẳng qua vì tức giận Phó Thịnh Niên, nhưng cô cũng có hung tâm tráng trí, thành tích học tập của cô không tồi, trước kia vẫn thường là đại biểu khoa ngữ văn, đại học A hệ văn cũng khá nổi tiếng, cô vẫn luôn muốn tới đây.
Đặt ra cá cược, Tô Chi càng thêm dụng công học tập, một ngày trừ thời gian 3 bữa cơm cùng với luyện đề, cơ bản cô đều không lãng phí thời gian, lên mạng cũng bị cô giới hạn thành 1h.
Mùa đông rét lạnh qua đi, Tô Chi thêm tuổi mới, bị ba Tô thúc giục sin hem bé, chật vật thoát khỏi ba Tô, trở lại Phó gia tiếp tục học bù.
Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt liền đến tháng 6, thi đại học bắt đầu.
Tô Chi nhìn chằm chằm bản thân 23 tuổi bước vào trường thi, duy nhất đáng ăn mừng là khuôn mặt khá trẻ, ngày thường bảo dưỡng cũng tốt, còn không có ai dùng ánh mắt kì quái nhìn cô.
Toàn bộ hành trình 2 ngày khảo thí, Phó Thịnh Niên luôn bên cạnh, 2 ngày này đều không đi làm, đem sự tình giao cho Kỳ tổng.
Nge nói sau đó Kỳ tổng nọ bắt đầu chấp nhận người trong nhà an bài xem mắt, gắng đạt tới danh hiệu thoát ế, để chính mình cũng có cớ giảm bớt lượng công việc.
....
Từ trường thi đi ra, Tô Chi cực kì thả lỏng, ngồi trong xe, gió lạnh điều hòa thổi tới, Phó Thịnh Niên bên cạnh mát xa tay cho cô, hỏi: "Chờ lát nữa muốn đi đâu ăn cơm?"
Tô Chi buồn bực: "Anh không hỏi em làm bài thế nào hay sao?"
Phó Thịnh Niên rất bình tĩnh nói: "Không cần hỏi, nhìn dáng vẻ của em chính là làm bài như lúc bình thường, trước đó thành tích của em cũng ổn, lần này khẳng định cũng tương tự"
Tô Chi nhích lại gần anh, đem mồ hôi trên mặt cọ vào vai anh, cười hỏi: "Nếu em không đỗ thì sao?"
Động tác tay Phó Thịnh Niên khựng lại một chút, ánh mắt lấp lánh, nghiêng đầu nói: "Không có khả năng"
"Sao lại như vậy?" Tô Chi tiếp tục hỏi, mắt to nghiêm túc nhìn anh, ý đồ muốn bắt được biến hóa trên khuôn mặt người nọ.
Hai người cá cược ở đây, cô nếu thất bại, thời gian bên nhau sẽ kéo dài hơn.
Phó Thịnh Niên cúi đầu hôn cô một cái, tay phải trực tiếp ôm cô vào ngực, ôn thanh nói: "Không vì cái gì, không có khả năng"
Tô Chi ha ha cười, mềm mại ngã vào người anh, nói: "Về nhà đi, em buồn ngủ với mêt mỏi lắm, hiện tại không muốn ăn cái gì"
Thi đại học thật sự tổn thương não bộ.
Phó Thịnh Niên thuận tay giúp cô mát xa da đầu, phối hợp gật một cái: "Ừ, về thôi, ăn xong rồi đi nghỉ"
>>>
Vì thế Tô Chi từ trường thi đi ra, thật sự về nhà ngủ, ăn hai bát cơm, ngủ đến 10h sáng hôm sau.
Phó Thịnh Niên đã không có nhà, cô từ trên tầng xuống, thím Trương chuẩn bị tốt đồ ăn để lên bàn, miệng nói: "Tiên sinh nói đại khái cô sẽ thức dậy lúc này, cho nên tôi hâm nóng đồ ăn rồi"
Tô Chi cảm ơn, bắt đầu ăn, thuận tiện mở di động nhắn cho Phó Thịnh Niên: "Anh ăn cơm chưa?"
"Hiện tại mới 10h30"
Tô Chi phản ứng lại, vì bản thân ngu xuẩn mà hổ thẹn, cũng không dám nhắn lại.
Thẳng đến khi Sở Tư Giai nhắn tin: "Chị yêu ơi, dậy chưa thế? Tất cả đồ vật chuẩn bị xong rồi, chuyên viên trang điểm lập tức tới nhà cậu đấy"
Tô Chi rốt cuộc nhớ tới thương lượng trước đó với Sở Tư Giai, đáp lại: "Được"
"Mẹ ơi, tớ thật sự bị kích động, các cậu kết hôn đã 2 năm còn chưa làm gì hết, thật là"
"...."
Hai người chí chóe với nhau một chút, Tô Chi cũng vừa cơm nước xong, chuông cửa vừa vặn vang lên.
Thím Trương qua mở cửa, nghênh đón một cô gái trẻ hơn 20 tuổi, khóe miệng mang nét cười, dáng người hơi béo, nhưng trang điểm cẩn thận, cũng không có vẻ mập mạp, ngược lại nhìn rất vừa vặn.
"Tô tiểu thư, tôi là chuyên viên trang điểm mà Sở tiểu thư mời đến, tên tôi là Hứa Kha"
"Xin chào" Tô Chi gật gật đầu, mang cô gái lên tầng: "Làm phiền cô, à, tôi muốn quyến rũ một chút, nhưng không cần quá mức thành thục"
Hứa Kha mỉm cười gật đầu: "Vâng, cái này khá đơn giản, bản thân Tô tiểu thư nhìn cũng không lớn tuổi"
Tô Chi không dẫn cô ấy vào phòng, thực ra đồ vật trong phòng còn không nhiều bằng phòng quần áo.
Tuy đã rất lâu cô koong trang điểm, rốt cuộc tay không có năng khiếu, nhưng đồ Phó Thịnh Niên mua cũng không bao giờ thiếu, mỗi lần nhìn cô đều có thể chảy nước miếng.
Hơn nữa hạn sử dụng của đồ trang điểm đều là 2 năm như nhau, còn dùng thêm đươc nửa năm nữa.
Sau khi Hứa Kha nhìn thấy phòng cất quần áo, ánh mắt sáng lên, co hơi kích động nhìn kỹ, sau đó quay lại Tô Chi bất đắc dĩ buông tay: "Phòng quần áo của Tô tiểu thư khiến tôi rất hâm mộ, xem ra đồ tôi mang đến đều không dùng được"
Tô Chi khiêm tốn cười: "Thu thập đồ vật đều là sở thích ấy mà"
"Nếu đây là bình thường, thì cả tôi có tiền, khẳng định cũng không thể đạt đến mức này" Hứa Kha cười cười duỗi người, nói: "Bắt đầu thôi"
"Được"
Tô Chi ngồi xuống, tín nhiệm để khuôn mặt cho cô ấy xử lí.
Nửa tiếng sau, một khuôn mặt thanh thuần thêm chút quyến rũ xuất hiện, Tô Chi thực ra cũng rất xinh đẹp, nhưng có thêm phụ trợ càng khiến tô đậm vẻ đẹp của cô.
Cô rất ít trang điểm, nhưng ngày thường rất có nét, hiện tại phấn son àng khiến khuôn mặt cô trở nên tinh tế, Tô Chi nhìn chính mình trong gương, phảng phất như thay đổi thành người khác, có chút hoảng hốt, bỗng nhiên có cảm giác không quen biết chính mình.
Trang điểm rất tốt, mắt ánh lên chút đỏ, đuôi mắt cong cong, lông mày cân xứng với hàng mi, cũng là một kiểu mỹ nhan, mà không phải đậm như ngự tỷ, làm đậm thêm hơi thở thanh thuần.
Tiễn Hứa Kha, Tô Chi trở lại phòng cất quần áo, mặc những bộ cô ấy gợi ý.
Mới tháng sáu, nhiệt tăng nhẹ, mặc một chiếc váy đỏ, đeo hoa tai, vòng cổ, lắc tay, đi ra ngoài Tô Chi liền cảm thấy bản thân mang trên mình đống nhân dân tệ.
Nửa năm rồi cô cũng chưa trở lại công ti Phó Thịnh Niên.
Thời điểm Tô Chi vào cửa, bảo vệ cũng không đổi, lễ tân vẫn vậy, mọi người đều biết cô, còn nở nụ cười.
Hiện tại cô trang điểm khá khác, tuy thay đổi khí chất nhưng vẫn còn sót lại chút ít, mọi người đều có thể nhận ra
>>>>>
:))) Còn một đoạn khá dài, xin phép để đến ngày mai ;))))) chúc các bẹn ngủ ngon ;))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro