Chương 33
Điều này cho chúng ta thấy gì đây?
Phó Thịnh Niên cảm giác miệng mình có hơi khô, một bên là lí trí, một bên là... Cảm giác này lại bắt đầu mọc mầm, sau đó anh chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ chính mình nghe được, quyết định này nọ, thôi giao cho cô đi.
Hai người cũng ở chung lâu đến vậy, vẫn là có chút ăn ý, vừa thấy bộ dáng Phó Thịnh Niên đang chờ cô nói tiếp, mặt Tô Chi đỏ lên, cúi đầu, nhìn trong chén, giọng nói càng nhỏ: "Vậy anh dọn xuống dưới nhé? Chúng ta cũng nên bồi dưỡng cảm tình trước, miễn cho bị người ta nhìn ra được"
"Được" Phó Thịnh Niên nghiêm túc gật đầu.
Vì thế, chuyện lớn như vậy, chỉ cần 2-3 câu là đã giải quyết xong.
Ngày hôm sau, Lâm Thâm tự mình tới hỗ trợ chuyển nhà.
Đương nhiên đây là nói đồ từ lầu 3 chuyển tới lầu 2, chủ yếu là vật dụng linh tinhPhó Thinh Niên dùng hằng ngày.
...
Tô Chi học nửa buổi sáng rồi trở lại phòng, bỗng thấy cảm giác chân bất động.
Mẹ nó, đồ đạc mang đầy tính xâm lược của Phó Thịnh Niên đã thành công chiếm lĩnh phòng của cô, khiến cô có cảm giác không phải anh dọn xuống dưới mà chính mình dọn lên trên.
Tô Chi cắn cắn môi, trong mắt hiện lên sóng ngầm, cô bước vào, đôi mắt tò mò nhìn đồ đạc thuộc về anh.
Trong phòng tắm, khăn lông, khăn tắm của 2 người đặt song song, trên bồn rửa mặt có 2 cái ly, một xanh một hồng, còn có lược, sữa rửa mặt, sữa tắm và dầu gội.
Trong tủ quần áo, đồ của anh chiếm non nửa giang sơn, đều là áo sơ mi cùng tây trang, cà vạt.
Trên giường...thật ra không thay đổi nhiều, bởi vì đây vốn dĩ là giường đôi, chỉ là bên tủ đầu giường có thêm một ly nước nam tính cùng đồng hồ và vài thứ linh tinh
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ luôn phải ngủ cùng 1 người đàn ông trên 1 chiếc giường.
Mẹ ơi, thật kích động, cực kì ngượng ngùng.
....
Trưa hôm đó, chờ Phó Thịnh Niên về, hai người cùng nhau ăn cơm chiều, trò chuyện trên giường một lúc, cũng không có nội dung gì, chỉ trao đổi chút xem trưa nay ăn gì, sau đó phát hiện không có việc gì làm, lại đi phòng tập thể thao, mồ hôi đổ như mưa rồi về đến nhà. Chân trước chân sau tiến vào phòng, liền bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
Gian phòng này vốn là địa bàn của Tô Chi, lúc này bị người khác xâm nhập, cho dù cố gắng không nhìn thấy bóng dáng cao lớn phía trước, cô cũng rất xấu hổ, cả người không được tự nhiên.
Cửa phòng đóng lại, hai người 4 mắt nhìn nhau, mặt Tô Chi nhanh chóng đỏ lên, hai tay đặt sau lưng cọ cọ, cũng không dám nhìn anh, chỉ hàm hồ chỉ vào nhà tắm: "Anh tắm trước hay em tắm trước?"
Trong mắt Phó Thịnh Niên hiện lên ý cười, tiến lên 2 bước, nhẹ giọng nói: "Anh trước, tắm xong còn 1 cuộc gọi hội nghị qua video"
"Cũng nên để ý nghỉ ngơi một chút, không cần vất vả như vậy" Tô Chi nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nhắc nhở 1 câu, do dự bước qua chỗ anh, đi tới sô pha nằm chơi di động, trong lòng nghĩ đến việc quay chụp mấy ngày sau.
Phó Thịnh Niên bất đắc dĩ nhìn cô 1 cái, trước không phải rất chủ động hay sao, hiện tại chính mình tới đây, cô lại lùi một bước.
Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy, Tô Chi nhỏ giọng thở ra 1 hơi, do dự một chút, rồi nhanh chóng đứng dậy ra ngoài.
Ở chỗ rẽ, cô tiến vào phòng học, đối mặt với đề ôn tập chồng chất như núi trên kệ sách, toàn bộ dao động trong lòng cô biến mất hoàn toàn, trầm giọng nói cho chính mình: "Cách mạng chưa thành công!"
Phó Thịnh Niên ra ngoài liền phát hiện phòng ngủ đã không có ai, nghĩ nghĩ liền đoán được Tô Chi đi hướng nào, nhưng anh cũng giả bộ không biết, thay áo ngủ, lên tầng 3, thư phòng tầng 3 cũng nhanh chóng sang đèn.
...
Ban đêm, Tô Chi ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác được bên cạnh giường đệm lún xuống, lập tức mở to mắt, không mang vẻ do dự.
Lần trước hai người ở chung giường, Phó Thịnh Niên đã biết cô có tính cảnh giác khá mạnh, lần này thấy cô mở mắt ra, cũng bình tĩnh nói: "Là anh, ngủ đi"
"Vâng" Tô Chi nhỏ giọng đáp, hai mắt nhắm lại lần nữa, tư thế cũng không đổi chút nào.
Phó Thịnh Niên nằm xuống, nghĩ nghĩ, vẫn là tới gần cô một chút, ổ chăn mềm mại ôm lấy 2 người, anh mới lên giường, nhưng một bên giường đã bị cái bếp lò nhỏ nóng hầm hập Tô Chi chiếm lấy, càng thêm lại gần cơ thể mát lạnh của anh.
Haiz, làm cho bản thân bình tĩnh một chút, anh tắm rửa một lần, đứng ở cửa sổ cho gió thổi lạnh
Cũng có thể là do Tô Chi nóng, theo bản năng lấn sang một chút, dán lên làn da lạnh của anh, thỏa mãn mím môi, tiếp tục ngủ.
Chỉ khoảng 2 giây sau, lại mở mắt ra.
Chiếc cằm của đàn ông xuất hiện trước mắt cô, đôi mắt thoáng mở to, liền thấy cánh môi mỏng, mềm mại kia, bởi vì hơi khô, da môi cũng khô lại, trên người anh còn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Ngửi được hương vị này, theo bản năng Tô Chi ngửa ra sau, rời xa anh một chút, sau đó trở mình, tiếp tục ngủ.
...
Sáng sớm hôm sau, dưới lầu bắt đầu có tiếng động, bên cạnh có người, Tô Chi không phải ngủ đến tự nhiên, nên có thể nghe được.
Cô khó chịu muốn duỗi tay che lại lỗ tai, hai tay như bị thứ gì đó chặn lại, mở mắt ra, liền thấy người đàn ông cũng nhíu mày, lúc này đang cách cô khoảng 2cm, rồi kéo lại gần, Tô Chi kêu lên sợ hãi: "Gì thế này?"
Đôi lông mày Phó Thịnh Niên càng có xu hướng gần nhau, hai tay dùng sức, kéo cô vào lồng ngực mình, giọng nói mang đầy vẻ ngái ngủ: "Trật tự"
Tô Chi: "..."
Cô im lặng trong chốc át, khuôn mặt nóng hầm hập dựa vào chiếc cổ nóng của ai đó, cánh môi suýt chạm đến chiếc xương quai xanh mình them nhỏ dãi từ lâu, cô rối rắm, có nên dãy dụa một chút hay không?
Nhưng tiếng thở này, cũng khá dễ nghe.
Đáng tiếc không chờ Tô Chi rối rắm, Phó Thịnh Niên hoàn toàn tỉnh táo, anh luôn tự hạn chế, đồng hồ sinh học đã sớm theo quy luật, không cần đồng hồ báo thức, vừa tiếng gõ phiền nhiễu vài phút trước khiến anh cảm thấy khó chịu.
Nhưng sau khi tỉnh lại liền cảm giác được người trong ngực, thân mình tức khắc cứng đờ, kí ức đêm qua cũng trở lại.
So sánh lần đầu cùng giường, lúc này Tô Chi càng thêm tự tại, lần đầu xoay người sống chết cũng không muốn vượt rào quá nhiều, đây là tiềm thức, nhưng vì đây là giường của mình ngày thường cũng không để ý gì nhiều, nên biên độ trở mình cũng lớn, mỗi lần như thế đều khiến anh tỉnh giấc.
Còn bản thân cô, lúc đầu tỉnh được 2 lần sau thành thói quen, không ngừng quấy rầy anh.
Vì bảo đảm giấc ngủ của bản thân, Phó Thịnh Niên do dự thật lâu, cuối cùng thuận theo nội tâm, đem người kéo vào lòng.
Hai tay ôm lấy cô, còn 2 chân đè trên đùi, rất dễ dàng đem người cố định, nên thần kì là, Tô Chi ngoan ngoãn, cả đêm cũng không động chút nào.
Là một tổng tài đã trải qua vô số thương trường đại sự lớn nhỏ, Phó Thịnh Niên nói cho chính mình: Không phải sợ.
Một phút sau, Phó Thịnh Niên tự nhiên hôn lên mặt cô, ài, mềm mại, đúng là cảm giác anh tưởng tượng, sau đó giọng nói cũng mang vẻ ái muội: "Ngoan, dậy thôi"
Tô Chi bị hôn: mặt đỏ, tim đập, hoảng loạn.
Sau đó cô ngửa đầu, cánh môi dừng trên cằm anh, hôn lại, làm bộ bình tĩnh nói: "Vâng, chào buổi sang"
**
Buổi sang sớm này có chút ái muội, thế nên khi Tô Chi rửa mặt xuống nhà ăn cơm, khuôn mặt còn chưa hết đỏ.
Vì hôm qua đã thương lượng muốn bồi dưỡng cảm tình thật tốt, hôm nay Phó Thịnh Niên cố ý dành ra 1 ngày ở cùng cô.
Tô Chi quả là đứa trẻ dễ thỏa mãn, biết Phó Thịnh Niên thường ngày làm việc bận rôn, bởi vậy nên cũng ít quấy rầy anh, hiện giờ anh giành thời gian ở chung với cô, liền cảm thấy vui vẻ.
Tết Nguyên Đán nên các giáo viên cho phép nghỉ 3 ngày, bởi vậy nên hôm nay Tô Chi cũng không có tiết học, hai người ăn qua bữa sang, một người ở thư phòng, một người ở phòng ngủ nghỉ ngơi trong chốc lát liền ra ngoài.
Tô Chi ở trên mạng tra được 1 công viên trò chơi ở phụ cận.
Đây chính là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi yêu nhau.
Chú Chu trước sau luôn là một tài xế yên tĩnh, nhưng Tô Chi và Phó Thịnh Niên đều không phải người nói nhiều, trước đó còn tốt, cả 2 đều không nghĩ tăng thêm đất diễn cho bản thân, từng người một rất an tĩnh, hiện tại Tô Chi nghĩ 2 người muốn tăng thêm tình cảm, nên muốn nói chuyện nhiều hơn, lại không nghĩ đến lúc này, cô phát hiện bản thân mình và Phó Thịnh Niên tựa hồ không có đề tài chung.
Cô moi móc hết đề tài trong đầu để cùng anh nói chuyện phiếm, mong muốn làm giảm sự yên tĩnh trên xe, chỉ là...một chữ cũng không nói thành lời.
Chậm rãi, cô thành công đem chính mình nghẹn đến nội thương.
Phó Thịnh Niên tự nhiên cũng chú ý tới biểu tình đè nén của cô, tuy không biết tình huống thế nào, nhưng bàn tay to của anh vẫn đưa qua cầm lấy tay cô: "Sao thế?"
Tô Chi buồn bực nhìn anh, miệng hơi méo, nhịn xuống: "Không có gì"
Cô không muốn nói, Phó Thịnh Niên cũng chưa bao giờ ép buộc cô, bởi vậy không khí trở về sự yên tĩnh.
Chú Chu nhìn từ kính chiếu hậu thấy 2 người như vậy cũng hận rèn sắt không thành thép thở dài một tiếng.
Ông chủ trầm mặc ít lời, bà chủ cũng yên lặng không nói, tiếp tục như vậy, khả năng sẽ xảy ra vấn đề.
...
Đến gần công viên trò chơi, vì là ban ngày ban mặt, tới cũng sớm, nên không có nhiều người, một vài hạng mục mới vừa khởi động.
"Anh đi mua vé" Phó Thịnh Niên vỗ đầu cô, bảo đứng một bên đợi.
Tô Chi ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt nhìn khắp nơi.
Trên cơ bản đều là các cặp đôi ra vào, trai gái tay trong tay, còn có một thiếu nữ hơn 20 tuổi cầm kem ốc quế trong tay, tuy lạnh không chịu được, nhưng vẫn ăn một miếng, bạn trai của cô còn nhìn cô âu yếm, vài lần muốn cướp mà không thành công, hai người cãi nhau ầm ĩ cả quá trình xếp hàng lấy vé.
Cô vẫn nhìn, bọn họ đi rồi nhìn cái khác, trong đầu còn bổ sung kịch bản lãng mạn riêng dành cho họ, vì quá tập trung, cũng chưa chú ý tới Phó Thịnh Niên cầm vé tiến lại.
"Đang nhìn gì thế?"
Tô Chi cả kinh, thấy anh lại thả lỏng, chớp đôi mắt, chờ đợi mà nhìn: "Em muốn ăn kem"
Phó Thịnh Niên nhíu mày: "Không được, lạnh lắm"
Có lẽ vì nhìn những cô gái khác làm hành động đáng yêu, Tô Chi lúc này không lúng túng, ngẩng cổ nhìn anh, động tác không đồng ý liền không đi, thấy anh nhíu mày càng sâu, không nhịn được 2 tay lôi kéo cổ tay anh: "Em muốn kem, anh đi mua nhé"
Phó Thịnh Niên bóp bóp tay cô, chạm vào quả nhiên là lạnh lẽo, liền nói: "Em xem hiện tại tay ai lạnh thế này, còn ăn cái gì, đau bụng đấy"
Tô Chi lại gần một bước, dựa vào anh, đầu cọ cọ lên cánh tay, làm nũng nói: "Nhưng em muốn, chồng ơi anh đi mua đi"
"..." Phó Thịnh Niên chỉ cảm thấy cánh tay bị cô ôm đã cứng đờ, bất đắc dĩ cùng cưng chiều nhìn cô không ngừng làm nũng, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: "Có thể, nhưng chỉ được ăn 2 miếng"
Tô Chi bĩu môi nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, gật đầu: "Được"
"Rồi" Phó Thịnh Niên đi mua, Tô Chi vẫn ôm lấy cánh tay anh cùng đi qua, hai người tự nhiên từ dắt tay thành cầm tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro