Chương 17
"Nhưng mà ngay từ đầu tớ đã thích hắn, nghe nói hắn cùng anh tớ đóng phim, tớ mới trở thành trợ lí khách mời của anh trai. Chính là muốn nhân cơ hội tiếp cận hắn" Sở Tư Giai lại bắt đầu chuốc rượu, Tô Chi cũng bồi cô ấy uống 2 lượt, không thể không nói rượu này uống cũng khá ngôn.
Lúc đầu còn căm tức, sau Sở Tư Giai tiếp tục kể lể câu chuyện tình yêu của mình:" Sau đó bọn mình trao đổi phương thức liên hệ. Hắn bắt đầu tìm tớ nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên còn mời tớ ra ngoài ăn cơm. Một tháng trước hắn tỏ tình, tớ đồng ý. Cậu nói sao mệnh tớ lại khổ như vậy, thế nào đạp trúng tên cặn bã! Đàn ông quả nhiên đều không đáng tin..."
Tô Chi đồng tình vỗ bả vai cô:" Không sao, cũ không đi mới không tới..."
Sở Tư Giai nhìn cô, sống không còn luyến tiếc:" Cậu dùng nhưng lời này an ủi 4 cuộc tình của tớ rồi đấy, mối tình đầu từ cao tam (bậc cao trung , gồm 3 năm học từ thấp tới cao: cao nhất , cao nhị , cao tam), học trưởng năm 2, chia tay hồi tốt nghiệp cùng với hiện tại!"
Sao có thể nói những lời xấu hổ như thế chứ? Tô Chi cân nhắc, cô gái này thực chất khiến người ta đồng tình. Cô nghĩ nghĩ, thay đổi câu khác:" Nói that, đàn ông đều không đáng tin, chẳng bẳng nỗ lực kiếm tiền, dưỡng 1 tên tiểu bạch kiểm. Đến lúc đó cậu là người nắm quyền chủ động, nếu 1 người không đủ, thì 2 người"
Sở Tư Giai cắn môi, nghiêm túc ngẫm lại, gật đầu, cầm chai rượu muốn cùng cô cụng ly:" Nào, cùng nhau đi tới mục tiêu nào."
Tô Chi chạm cốc, thanh âm thanh thúy vang lên, cô mỉm cười, nhấp vài ngụm.
Cô cũng hiểu, giao dịch này, hiện tại cô cũng không dám bao dưỡng tiểu bạch kiểm.
Vốn tưởng rằng nói hết thì cô nương này sẽ nguyện ý rời đi, nào biết, cô nàng...uống tiếp.
Lấy Tô Chi 16 tuổi gặp Sở Tư Giai, vốn tưởng rằng cô ấy là người hung hăng, có chút sợ hãi, rốt cuộc thì mất trí nhớ hôm trước hôm sau gặp được cô nàng.
Trong lúc cô ấy còn đang tức giận với mình.
Nhưng hiện tại, dù đã đóng cửa phòng bao, nhưng vẫn cảm nhận được sự ồn ào bên ngoài. Nhìn Sở Tư Giai như vậy y hệt trẻ con, mang theo làm nũng oán giận, ủy khuất, còn uống rượu, một ly lại một ly.
Bỗng nhiên thấy mềm lòng.
Luôn có loại cảm giác: Tương lai nếu có con gái, hẳn cũng có bộ dáng này đi?
Vừa nghĩ xong, Tô Chi che mặt, mới qua được bao lâu chứ. Thế mà cô tự động nghĩ chính mình là một bà già
Uống uống, Tô Chi có chút say, nhìn Sở Tư Giai trước mặt còn không ngừng rót rượu cho mình, cô mau chóng đẩy ra:" Chị, đừng uống nữa, chúng ta về đi?"
Mắt Sở Tư Giai hồng hồng nhìn cô:" Đến uống rượu mà cậu cũng không cho? Tớ thất tình rồi còn gì nữa!"
Nói xong, lập tức ôm chai rượu mà rót.
Tô Chi nhanh chóng đem chai rượu cầm đi, nhưng cô ấy đã uống được hơn nửa, sau đó xoay vào thùng rác:" Nôn-----"
Trong phòng bốc mùi, khiến cho cô cũng muốn phun ra.
Này không được, cần phải đi thôi.
Tô Chi lấy di động, dừng lại, nhìn thời gian, thở dài một tiếng:" Cậu nôn đi, nhanh lên, nôn xong chúng ta về nhà"
Đáp lại cô là tiếng nôn khan của Sở Tư Giai:" Nôn-----"
Tô Chi rốt cuộc cũng không nhịn được:"Nôn-----"
"Đừng tranh thùng rác của tớ, bên kia...Nôn---- kia còn một cái..." Sở Tư Giai không lương tâm đẩy cô ra.
Tô Chi che miệng nhanh chóng tìm thùng rác khác.
Sau đó 2 cô gái ở trong phòng bao nôn đến trời đất tối tăm.
Cuối cùng Tô Chi mềm chân đem người kéo ra.
Còn may bên trong hương vị bên trong không dễ ngửi, đoán chừng cô cũng chịu không nổi.
Đây là một cảnh tưởn có hương vị.
Ra đến cửa, Tô Chi còn muốn lái xe. Chỉ là khi ra ngoài, nhìn đường phố trống rỗng, chỉ có hai người trên đường cái.
Cô bỗng nhớ lại, mình hoàn toàn không nhớ địa chỉ của Phó Thịnh Niên.
Đau đầu, cảm thấy choáng váng đầu óc.
Một tài xế đi tới, thấy 2 cô gái đứng ở ven đường, hảo tâm hỏi một câu:" Muốn bắt xe không?"
Tô Chi xấu hổ lắc đầu:" Không cần"
Tài xế tiếc nuối lái xe rời đi, đường phố lại một lần trống rỗng.
Nói là sống về đêm, trên thực tế, đến giờ, người qua lại cũng thưa thớt.
Một trận gió lạnh thổi tới, Tô Chi run lên, miễn cưỡng đem Sở Tư Giai như sắp ngủ đặt ở bồn hoa bên kia. Chính mình gọi điện cho Phó Thịnh Niên, tìm số điện thoại lúc say, mắt cô hoa lên, đầu cũng choáng váng, tìm hơn nửa ngày.
Đã trễ thế này, chú Chu chắc đi ngủ rồi, cũng tiện Phó Thịnh Niên thói quen thức đêm xử lí công tác chắc còn chưa ngủ.
Quả nhiên khi điện thoại báo có chuông, rất nhanh nhấc máy, thanh âm trầm thấy bình tĩnh của Phó Thịnh Niên xuyên qua điện thoại truyền tới:" Còn chưa về nữa?"
Tô Chi bỗng thấy chột dạ, nhanh chóng nói:" Tôi ở quán bar Hoa Lệ, chuẩn bị gọi xe, nhưng quên mất địa chỉ nhà là gì."
Phó Thịnh Niên:"....Chờ, tôi tới đó"
"A?" Tô Chi kinh ngạc, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nháy mắt muốn hôn mê, đầu cảm thấy có chút hoảng, chính mình thân thể cũng luống cuống cả lên.
Sau đó cô ngã trên mặt đất:" Đau----"
Đầu gối đụng phải bồn hoa, Tô Chi đau đến chảy nước mắt.
Thanh âm Phó Thịnh Niên dồn dập:" Làm sao vậy?"
Tô Chi nước mắt lưng tròng, ủy khuất nói:" Đầu gối tôi bị đụng, đau quá"
"Tút---Tút----"
Điện thoại ngắt liên lạc
Tô Chi:".....đồ khốn"
Cô thở phì phì....cất điện thoại vào túi, ôm đầu gối, con mắt mê mang nhìn Sở Tư Giai đã ghé vào bồn hoa, buồn ngủ ngáp một cái, đôi mắt nhắm lại.
Bỗng nhiên tiếng chuông liên hồi truyền đến, cô chậm rì rì nhấc máy, thanh âm lười biếng:" Alo? Ngáp----"
Phó Thịnh Niên thanh âm lạnh lẽo:" Không được ngủ!"
"Vâng!" Ngữ điệu chủ nhiệm lớp kia làm cô tỉnh táo, dùng sức chớp mắt, nhìn xung quanh. Ánh đèn mờ nhạt khiến bầu không khí có chút quỷ dị, làn gió lướt qua, thanh âm sởn tóc gáy, cô nhỏ giọng nói:" Này....tôi hơi sợ....anh có thể nhanh chút được không?"
Phó Thịnh Niên:" Được"
Một chữ, ngắn gọn, Tô Chi muốn phát điên, tỉnh rượu khongo ít:" Đại ca, anh có thể an ủi tôi một chút được hay không, nói không có việc gì, có tôi ở đây!"
Phó Thịnh Niên phối hợp trả lời:" Ừ, không có việc gì, có tôi ở đây."
Thanh âm vẫn cứng nhắc như cũ, tuy rằng không đặc biệt nghiêm túc.
Những lời này ngược lại làm Tô Chi run lên, một trận gió lạnh thổi tới, răng cô đánh cầm cập, lại càng thấy sợ hãi.
Cô khan giọng nói:" .....ừ"
Phó Thịnh Niên không cúp điện thoại, Tô Chi cũng thế, bởi vì như vậy sẽ cảm thấy an toàn hơn chút.
Sở Tư Giai đã ngủ, không động đậy.
Hơn mười phút sau, một chiếc xe chiếu đèn sáng chói đi tới, tắt đèn, dừng trước mặt bọn họ.
Tô Chi mơ màng sắp ngủ bỗng thấy may mắn, bò dậy, thấy Phó Thịnh Niên xuống xe, liền an tâm.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần dài, cà vạt không thắt, tóc mới gội nhìn như đã sấy qua, nhưng sắc mặt rất nghiêm túc, Tô Chi cũng không có chú ý tới chi tiết, chỉ có cao hứng.
Phó Thịnh Niên nói:" Lên xe đi"
Tô Chi gật đầu, xoay người kéo Sở Tư Giai đứng dậy, muốn đẩy cô ấy lên xe:" Tỉnh tỉnh, bọn mình đưa cậu về nhà"
"Để tôi" Phó Thịnh Niên nhấc chân đi tới, đang muốn hỗ trợ người nào đó đã mềm thành một đống bùn. Sở Tư Giai mở mắt, nhìn Phó Thịnh Niên không sai biệt lắm đang cách 1 mét, giật mình một cái, đứng lên, run run rẩy rẩy nói:" Phó...Phó Thịnh Niên?"
Tô Chi cứng họng:" Đúng rồi, bà cô ơi, lên xe đi"
Sở Tư Giai nhanh chóng gật đầu, né tránh cánh tay đang muốn hỗ trợ của Phó Thịnh Niên, vọt vào ghế sau xe, sau đó nhắm mắt lại, nằm xuống.
Một mình cô ấy liền chiếm 3 chỗ ngồi ghế dưới, Tô Chi đành lên ghế phụ.
Trong xe yên tĩnh, Sở Tư Giai ở phía sau không rên lên tiếng nào, Tô Chi cảm thấy có chút xấu hổ, vì thế thử hỏi:" Anh biết nhà cô ấy ở đâu sao?"
"Về nhà chúng ta trước đã" Phó Thịnh Niên mím môi, một tay sửa lại vạt áo sơ mi.
Chính vì động tác này, Tô Chi phát hiện nút thắt áo sơ mi của hắn bị sai, khó trách vừa nãy nhìn tổng thể có chút không hài hòa.
Cô bỗng nhận ra cái gì, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào, quay mặt đi chỗ khác, khóe miệng giơ lên, cảm thấy có chút vui vẻ.
Vì quá mệt mỏi, cộng thêm ảnh hưởng từ rượu, cô thấy thật khó chịu.
Bỗng cảm thấy người mình như đang bay trên không trung.
Tô Chi đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt, nhìn thấy cằm cùng cánh môi mím chặt của Phó Thịnh Niên:" Anh..."
Hắn cúi đầu liếc cô một cái:" Về đến nhà"
Huyệt thái dương của Tô Chi có hơi đau, híp híp mắt, miễn cưỡng chóng tinh thần, hỏi:" Sở Tư Giai đâu?"
"Có thím Trương rồi"
".....vâng" Cô liền thả lỏng, lần nữa nằm lại trong ngực hắn.
"A-----" bỗng cảm thấy khăn tay lạnh lẽo trên mặt, Tô Chi hô nhỏ một tiếng, u oán nhìn người trước mặt.
Lúc này cả 2 đang ở trong phòng vệ sinh, Phó Thịnh Niên mặt không biểu tình nhìn dáng vẻ cô.
"Tôi nói rồi, về sau không cho phép uống say như vậy" Hắn thấp giọng nói, thanh âm rốt cuộc lộ ra sự không vui.
Đôi mắt ướt dầm dề của Tô Chi nhìn hắn:"....anh nói bao giờ?"
Phó Thịnh Niên nhấp môi mỏng đến khẩn trương, bình tĩnh nhìn cô gái trong ngực, gò má ửng đỏ, mặt mày vô tội, trầm giọng nói:"...trước lúc em mất trí nhớ"
Tô Chi ôm hắn, cọ cọ, hết sức đáng thương:" Hiện tại em mới mười sau tuổi, không nhớ rõ"
Phó Thịnh Niên gật đầu:" Ừ, tình từ bây giờ"
"Anh thật tốt" Tô Chi nhếch miệng cười, sau đó ngửa đầu, hai tay chậm rãi hướng về phía trước, chạm vào mặt hắn:" Anh thật sự là chồng em hả?
"....Ừ"
Tay hắn vẫn đang cầm khăn, lau mặt, tay, cổ,.. cho cô.
Tô Chi cảm thấy mình quay đầu lại, vừa vặn thấy choáng váng đầu óc, đung đưa mũi chân, cánh tay đem đầu hắn kéo xuống, nhắm ngay môi người nọ, hôn lên:" Ông xã à, thật đẹp trai quá đi mất"
Phó Thịnh Niên đầu óc nổ mạnh một tiếng -------chết máy.
Dừng lại động tác, con người nâu nhạt thâm trầm, nhìn cô: "Em biết bản thân vừa làm cái gì không?"
"Hắc hắc....." Tô Chi ngây ngốc cười:" Biết, hôn ông xã nhà mình"
Phó Thịnh Niên gật đầu:" Ừ, anh cũng có thể hôn em đúng không?"
".....đúng!" Tô Chi dùng sức gật đầu, cái trán đặt trước ngực hắn, thanh âm rầu rĩ.
"Là em nói" Phó Thịnh Niên hầu kết giật giật, cúi đầu, ngậm lấy cánh môi ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro