Chương 13
Trạng thái làn da lúc trước của Tô Chi được phục hồi, hiện tại tâm trí đang ở 16 tuổi, bộ dạng phảng phất trẻ hơn không ít, thanh xuân dào dạt. Thấy Phó Thịnh Niên, cô nhếch miệng cười, vô cùng sán lạn, vẫy vẫy tay nhỏ:" Chào buổi chiều, anh ăn cơm chưa?"
Chân Phó Thịnh Niên đang hướng tới thư phòng bỗng dừng lại, buổi chiều uống qua ít trà cũng thấy đói bụng, đạm mạc nói:" Chưa ăn"
"Lại đây, ăn cùng nhau đi, một người ăn rất nhàm chán" Tô Chi giương giọng gọi thím Trương dưới bếp:" Thím Trương, giúp cháu mang thêm bát đũa lên nhé"
Nếu là một mình, sẽ rất thoải mái, nhưng nếu một mình quá lâu, liền cảm thấy cô đơn.
Phó Thịnh Niên nhìn thiếu nữ mặt đầy ý cười, nói:" Khôi phục cũng nhanh đấy"
Tô Chi bình tĩnh gật đầu, gắp miếng thịt, thỏa mãn nói:" Đúng rồi, trong lòng tôi thấy thoải mái, lại nói sớm muộn gì tôi cũng đi theo mẹ, hiện tại còn sống, liền thoải mái là được"
Thím Trương đem chén đũa đặt trước mặt hắn, cười hỏi:" Tiên sinh, ngài muốn thêm phần đồ ăn không?"
"Không cần" Phó Thịnh Niên lắc đầu, nhìn cô gái trước mặt, lộ vẻ trầm tư, thật sự không giống nhau.
Tô Chi không chú ý hắn, gắp một miếng tiết vịt, tươi mới, cay rát làm cô sung sướng nhếch moi, nói:" Cái này ngon lắm, thím Trương mới học, anh nếm thử xem"
Miệng cô còn có dính mỡ, vì ăn cay nên hơi hồng. Đôi con ngươi nâu đạm mạc của Phó Thịnh Niên dừng trên cánh môi cô 2 giây, lại nhìn phía trên bàn lớn có bát Mao huyết vượng (tiết canh hỗn hợp), duỗi chiếc đũa.
Tô Chi gắp 2 lần, một lần thím Trương tình cờ nhìn cơm cô đặt, ngày hôm sau liền tự mình làm, lượng thức ăn rất nhiều, so với bên ngoài còn ngon hơn. Cô ăn đến mặt mày đỏ bừng, trán đổ mồ hôi, nhìn Phó Thịnh Niên chờ mong:" Ăn rất ngon đúng không?"
Đôi mắt Tô Chi trong trẻo, giống như đứa trẻ chia sẻ đồ vật mình ưa thích, muốn được tán đồng.
Tiết canh vịt còn chưa vào đến miệng, Phó Thịnh Niên liền thấy tuyến nước bọt hoạt động. Hắn nhanh chóng cắn một miếng, vị cay nóng chạm đến đầu lưỡi, lông mi dài run run, gật đầu:" Cũng không tệ lắm."
Tiết canh rất non, không có vị tanh, tuy rằng cay rát, nhưng cũng ở mức độ hắn có thể thích ứng.
Thật ra Phó Thịnh Niên rất ít ăn cay, nhưng lâu lâu ăn một lần, cũng không tồi.
Mặt mày Tô Chi đầy nét cười, lại chỉ vào đĩa cá hầm ớt phiến trên bàn, nói:" Cái này ăn cũng cực kì ngon này."
Phó Thịnh Niên nhìn một bàn đồ ăn toàn thịt, ngoại trừ một đĩa cải thìa vẫn chưa động đũa. Giơ đũa qua, gắp một ít cho cô:" Ăn nhiều rau xanh để cân đối dinh dưỡng"
Tô Chi không cao hứng bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm:"Giống hệt mẹ tôi"
Phó Thịnh Niên hơi lắc đầu, đang muốn nói thêm câu nữa, nhưng thấy cô đã cho đống cải thìa vào miệng nhai nhai.
Hắn:.....tiểu cô nương ăn uống tốt thật đấy.
Ăn xong cơm chiều, Tô Chi rốt cuộc nhớ lại chính sự, nói:" A Niên, ngày mai khi nào thì chúng ta đi?"
A Niên?
Tay gắp thức ăn của Phó Thịnh Niên run lên, chiếc đũa gắp tiết vịt rơi xuống, nhanh chóng nhìn vào mắt Tô Chi. Thấy cô không chú ý, lúc này mới tiếp tục giả vờ bình tĩnh gắp đồ ăn, miệng nói:" 9h rưỡi, nếu em muốn trang điểm thì có thể dậy sớm chút"
Tô Chi ngoan ngoãn gật đầu, có chút buồn rầu, phồng má nói:" Nhưng mà tôi không biết trang điểm"
Phó Thịnh Niên nói:" Danh bạ trong di động của em hẳn là có liên hệ của chuyên viên trang điểm, lát nữa gọi thử xem"
"Tay nghề tốt không? Ai trả tiền?"
"....em có thẻ của họ."
Tô Chi trừng mắt, bỗng nhớ đến lần đầu họ gặp mặt, tình thế xấu hổ như lúc cô gọi hắn một tiếng chồng, anh ta nói gì, thẻ?
Nghe có vẻ khá chanh xả, cô nhanh chóng ăn nốt miếng cơm cuối cùng, quay sang Phó Thịnh Niên đang ung dung ăn ccanh, nói:" Em lên tìm thẻ trước."
Phó Thịnh Niên nháy mắt bị vứt bỏ:"....."
Mau chóng tìm được thẻ, lần trước tìm chứng minh nhân dân, Tô Chi lục ra được một đống thẻ, nhưng vì không biết nên tiện tay liệng ở đầu giường. Còn có nhiều loại thẻ bằng tiếng Anh, lúc ấy cô còn cảm thán, Tô Chi tương lai cũng có bản lĩnh đấy, còn ra nước ngoài rồi cơ.
Tô Chi cầm một đống thẻ xuống dưới lầu. Phó Thịnh Niên vừa mới cơm nước xong, cô tha thiết đưa chúng qua:" Anh giúp tôi nhìn xem cái nào còn dùng được với."
Phó Thịnh Niên bất đắc dĩ nhìn cô, tốt tính gật đầu, từng cái từng cái lấy ra giải thích:" Đây là thẻ của thẩm mĩ viện ở Bắc thành, đường hoàn bắc, cái này là..."
"Thẻ này lúc trước em để dành tiền kiếm được khi còn ở giới giải trí, đều ở đây."
Tô Chi kinh ngạc:" Còn chưa tiêu hết?"
"Không biết" Phó Thịnh Niên thuận tiện nói, lại lấy một chiếc thẻ đen:" Cái này là thẻ phụ của tôi, hạn ngạch mỗi ngày 1 ngàn vạn, nếu có yêu cầu khác, thì gọi cho tôi."
Tô Chi gắt gắt gao cầm lấy 2 thẻ ngân hàng quan trọng nhất, nghiêm túc gật đầu, cảm động nói:"Anh thật tốt"
Thình lình nhận lấy thẻ người tốt, lần đầu tiên Phó Thịnh Niên nhìn vào đôi mắt cô gần đến vậy, trong lòng xao động, đứng dậy, vỗ vỗ tóc cô, đi lên lầu.
Tô Chi nhìn bóng dáng người nọ, có chút mờ mịt, trong nháy mắt nhìn hắn lên lầu, lại phát hiện đôi tai hắn hồng hồng.
Nắm 2 tay trước ngực, cô kích động nói:" CMN!"
Chẳng lẽ hắn thẹn thùng? Quá dễ thương rồi!
Như nghe thấy giọng cô, Phó Thịnh Niên đi được nửa đường, bỗng quay đầu lại, ngữ khí nghiêm túc:" Cho em một tuần phóng túng, từ sau điều chỉnh đồng hồ sinh học cho cẩn thận"
Tô Chi nước mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn, không rõ lí do:" Vì không muốn tôi tiếp tục ngủ nướng hả"
Phó Thịnh Niên gạt đầu, tiếp tục lên lầu
"hừ!" Tô Chi khó chịu rì rầm một tiếng, đối với cô mà nói, cái gì cũng có thể đáp ứng. Nhưng ngủ nướng giống như ánh trăng sáng vậy, ai cũng không thể phá hư.
Chỉ tiếc Phó Thịnh Niên không nghe được nhưng lời này của cô, rất nhanh người đã tới lầu 3.
Mau chóng mở cửa thư phòng, hắn đi vào, bật đèn, đóng cửa, nhưng để lộ một tia sáng từ cửa chiếu tới.
Lúc này, thím Trương ở phòng bếp đi ra, ôn tồn nói:" Tiên sinh cũng là vì muốn tốt cho phu nhân. Thực ra 3 bữa ngài đều bỏ, ngày đêm đảo lộn, đến lúc đó làn da của ngài cũng sẽ có vấn đề"
Tô Chi uể oải gật đầu, mở to mắt chớp chớp không cam lòng nhìn quanh. Cục than Phó Thịnh Niên kia đi sớm về trễ, làm sao biết được cô sẽ thức đêm?"
Ngày hôm sau
7h sáng, đồng hồ sinh học của Phó Thịnh Niên tỉnh lại, hắn rời giường, rửa mặt không chút cẩu thả, đánh răng, rồi xuống lầu ăn sáng.
Nhưng đi đến lầu 2, lại nghe thấy trong phòng Tô Chi truyền ra tiếng thét:" Ôi trời ơi!"
Phó Thịnh Niên trong lòng khẽ nhúc nhích, gõ gõ cửa, người bên trong đáp lại. Hắn đi vào, liền thấy Tô Chi mặc đồ ngủ, tay cầm chiếc quần jean, nhìn nó điệu bộ sống không còn gì luyến tiếc.
Thấy hắn mở cửa, ánh mắt Tô Chi giật giật, phảng phất sống lại, ủy khuất mà nói:" Tôi...béo lên rồi!"
Phó Thịnh Niên giật giật khóe miệng, ngày nào cũng ăn nhiều như vậy, sao có thể không béo đây?
Nhưng thấy hai tròng mắt cô như sắp khóc đến nơi, lại mềm lòng an ủi:" Không sao đâu, nhìn không thấy gì cả"
Tô Chi lắc đầu, mặt mày nhăn nhó khổ sở, quơ quơ quần jean trong tay, ngữ khí bi phẫn:" Không đâu, mọi người sẽ nhìn ra được, quần này tôi không mặc vừa nữa"
Thấy Tô Chi khổ sở như vậy, Phó Thịnh Niên không hiểu sao muốn cười, đương nhiên hắn cũng không thực sự cười ra tiếng. Đạt được đến trạng thái này, tự nhiên muốn làm cái gì liền làm cái đó.
"A-------" Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên trong phòng, Phó Thịnh Niên trong lòng rất vui vẻ.
Nhưng hắn quên mất, lúc này, đứng trước mặt hắn là cô vợ mới 16 tuổi.
Tô Chi đột nhiên quay đầu, thần sắc nguy hiểm nhìn hắn, bất mãn nói:" Anh đang chê tôi béo có phải không?"
Phó Thịnh Niên thấy sau lưng chợt lạnh, cũng không để ý, nhẹ giọng nói:"Ăn ít đi một chút, tới phòng tập thể thao rèn luyện cũng tốt. Vừa vặn khu phụ cận có phòng tập, tôi nhớ hình như em có thẻ hội viên của bên đó thì phải."
Hắn nỗ lực trấn an, lúc trước tuy không hiểu nhiều về Tô Chi nhưng trong ấn tượng, hình như có mấy lần thấy cô ra vào phòng tập thể thao nọ.
Tô Chi không để ý tới người nọ nói cái gì, thở phì phì ném quần tới, ánh mắt Phó Thịnh Niên đảo qua trước ngực cô, có mặc nội y.
Cũng đúng, cô cũng không phải đứa trẻ 3 tuổi, mà coi một người đàn ông thành thục như hắn không tồn tại.
Chỉ thấy Tô Chi bước gần về phía cửa, một tay chống cửa, một tay vuốt vuốt bộ tóc dài, đem khuôn mặt tinh xảo cùng xương quanh xanh xinh đẹp lộ ra, cánh môi gợi nét cười, khóe mắt nũng nịu, nháy mắt lộ ra tình ý câu nhân, lòng bàn tay chạm nhẹ vào môi, thanh âm ngọt ngọt, nói:"Chồng oiw~~ em béo hả?"
Phó Thịnh Niên ngây người trong chớp mắt, nói thật, gặp qua vô số mĩ nhân với đủ loại tư thái, Tô Chi rất xinh đẹp, nếu không lúc trước đã không chọn mặt của cô. Chỉ là so với vẻ đẹp của cô không phải là không có, nhưng lại chưa bao giờ có cảm giác gì, còn có thể bình tĩnh đối đãi.
Nhưng cố tình là lúc này, tim hắn đập nhanh hơn, bị...mê hoặc.
Mỹ cảm đan xen giữa thiếu nữ non nớt và trưởng thành, còn vụng về cố tình khe khoang, bản thân lại thẹn thùng mà mị hoặc. Đặc biệt là dáng người, từ trên xuống dưới, đều là cực phẩm.
Hầu kết Phó Thịnh Niên nhanh chóng lên xuống, thanh âm khàn khàn nói:" Không mập"
Tô Chi vừa lòng cười cười, cúi người tiến tới, ngón tay vừa cham khóe môi như muốn chạm vào môi của hắn.
Phó Thịnh Niên hô hấp ngừng trệ, ở lúc ngón tay sắp chạm tới, tiểu cô nương đột nhiên lui về phía sau, "Rầm!" một tiếng, đóng cửa lại.
"Hô..." Phó Thịnh Niên thấp thấp phun ra một hơi, con ngươi màu nâu đạm mạc hiện lên một tia ám sắc, nhẹ giọng nói:" Chuẩn bị xong liền xuống dưới"
"Biết rồi" Trong phòng cô gái rầu rĩ đáp lại một câu.
Phó Thịnh Niên câu môi, phảng phất có thể tưởng tượng được Tô Chi ghé vào giường, bộ dáng chôn đầu không dám lộ mặt.
Hắn xoay người xuống lầu, bước chân nhẹ nhàng vài phần.
Thím Trương để bữa sáng trên bàn, hàm chứa ý cười, nói:"Tâm tình tiên sinh hôm nay thật tốt?"
Bà vẫn ở trong bếp, cũng không biết sự tình phát sinh ở lầu 2.
Phó Thịnh Niên nhìn cánh cửa đóng lại trên lầu 2, trong mắt ý cười chưa rút đi, hơi gật đầu:"Đúng vậy"
******
Aheoheo, chương này 2k chữ dài thấy mẹ luôn :(((((((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro