Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vô thức tập thể

Không còn đi học sớm nữa, tôi phải trở lại nếp sống như cũ để có thể gặp Minh. Cô sẵn sàng từ bỏ việc trở về với gia đình thì tôi cũng sẵn sàng quay về làm con người như trước đây.

Trái với tưởng tượng, mọi người ở lớp chẳng ai xúm lại hỏi thăm tôi cả. Tôi nghĩ mọi người phải lo lắng, vây quanh tôi hỏi thăm sức khoẻ, đưa cho mượn vở chép bài, ... Đằng này không một ai đoái hoài đến, cảm giác còn xa cách hơn cả khi trước. Thế thì càng tốt chứ có sao đâu, tôi còn đang sợ rằng khó có thể quay lại khép kín như trước nhưng dường như các bạn trong lớp biết tôi đang muốn gì.

Ngủ, bị gọi dậy, lại ngủ. Các tiết học trôi qua một cách chán nản. Không cần tôi vạch ra bức tường nào cả, có sẵn một bức tường ở đó từ trước ngăn cách tôi với thế giới rồi, tôi chỉ việc đi vào căn phòng cũ kĩ của mình thôi.

Cứ thế từng ngày trôi qua trong cô độc, tôi không thể quen được với cuộc sống không có Minh. Tôi muốn nhìn thấy cô, muốn được cô trách mắng hay coi thường. Hằng ngày tôi cứ nhốt mình trong phòng để ngủ, tôi dành toàn bộ thời gian cho việc nằm yên đó nhắm mắt và chẳng là gì cả. Không có kết quả, đôi khi chỉ là những giấc mơ vu vơ không thể nhớ nổi khi thức dậy, hoặc chẳng có gì.

- Nam ơi! Dậy đi tái khám nè con.

Mẹ quan sát hành vi của tôi trong tuần qua chắc chắn không thể không lo lắng, mẹ đặt lịch đến bệnh viện tái khám.

Cho vừa lòng mẹ, tôi đi theo. Chúng tôi đến căn phòng mà tôi nằm hôm trước đợi bác sĩ.

- A! Chào chị. Chị dắt cháu đến thăm bệnh đấy à? Sao cháu ra viện mà đến bây giờ chị mới dắt nó đến. – Người phụ nữ nói chuyện với mẹ hôm trước.

- Chào chị. Xin thứ lỗi chúng tôi có hẹn trước với bác sĩ phải đi liền.

- Lúc về nhớ ghé đấy nhá.

Qua khe cửa hé mở của căn phòng, tôi lờ mờ thấy một cái gì đó quen thuộc. Cảm giác y hệt hôm trước nhưng lúc này đây chân tôi không còn đeo tạ nữa mà nó thoải mái, nhanh nhẹn hơn nhiều. Trong vô thức tôi đẩy cửa tiến vào phòng.

- Ai cho cậu vào đây? – Hương, là Hương. Cô đang ngồi cạnh giường bệnh bỗng đứng phắt dậy ngắn lấy tôi.

Hương, sao Hương ở đây? Kia là mẹ nó sao? Cũng chẳng quan trọng nữa.

Cơ thể tôi được thôi thúc, tự động mất kiểm soát.

- Xin lỗi! – Nói và vung tay một cách dứt khoát, tôi gạt Hương té nhào sang một bên.

Rồi đứng như trời trồng ở đó.

- Thằng điên này! Mày làm trò gì vậy hả?

- Cút ra ngoài!

Mẹ Hương lớn tiếng quát, Hương cũng đứng dậy đẩy tôi ra. Nhưng tôi không thể nhúc nhích, thời gian xung quanh như ngưng đọng lại, tôi cần thêm thời gian để xử lý thông tin này.

Minh đang nằm thở oxy trên giường bệnh.

Không quan tâm đến gì cả, tôi chạy lại ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Minh mà khóc. Không biết là nên vui hay buồn, cuối cùng tôi cũng đã gặp lại được Minh nhưng Minh đang bị gì đây? Mặt tôi cười một điệu cười méo mó.

- Minh ơi! Minh ơi! Em nghe anh nói gì không?

- Anh có câu trả lời rồi.

- Anh yêu em! Anh yêu em, Minh ơi!

"Chát" Một tiếng điếng người vang lên. Má tôi rát, răng đập vào lợi, mùi tanh trong miệng. Hương tát tôi một cú thật mạnh.

- Thằng khốn nạn! Mày đang nói cái gì thế hả?

Sao Hương lại tát tôi? Tôi đã làm gì sai? Tôi nói gì sai sao? Và còn nói những lời nặng nề như thế nữa chứ.

- Tôi yêu Minh. Không phải chính cậu cũng biết điều đó sao? Người đó chính là Minh.

Thêm một cái tát ở bên còn lại, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang sảy ra cả. Bác sĩ chạy đến, giữ chặt tôi lại đem vào một căn phòng trống chẳng có gì cả.

- Minh! Minh! Minh! – Tôi gào lên, vùng vẫy, dùng hết sức bình sinh để có thể chạy lại gần cô.

Bác sĩ lại hỏi han, tỏ vẻ đồng cảm với tôi. Thực hiện các biện pháp an toàn để đảm bảo tôi không thể gây hại được cho bản thân. Rồi lui ra để tôi một mình yên tĩnh.

Tôi đã quá kích động khi thấy Minh nằm trên giường bệnh trong tình trạng đó mà quên mất việc Minh xuất hiện ở đây. Vậy đây cũng chỉ là một giấc mơ thôi sao? Tỉnh dậy đi, lại là một cơn ác mộng khác nữa rồi. Tỉnh dậy đi tôi ơi.

Nhưng cơn đau và vị mặn, tanh vẫn còn trong miệng khiến tôi nghĩ lại. Không thể xác định được đây là mơ hay thực, đầu óc tôi muốn nổ tung ra. Giờ đây tôi đã hiểu được cảm giác của Minh khi lần đầu gặp mặt. Hay có lẽ nào chính tôi mới là người được tạo ra bởi Minh?

Ngồi thẩn thờ đến tận trưa, bác sĩ mang cơm vào cho tôi. Vừa thấy bác sĩ là tôi nhào đến.

- Cho tôi đi gặp Minh. Các người còn muốn nhốt tôi đến khi nào nữa.

- Con hãy bình tĩnh, hiện giờ tâm lý con không được ổn định do di chứng từ cú sốc. Con cứ ở đây bình phục đã.

- Tôi hoàn toàn bình thường! Tôi biết chính xác cảm xúc của mình đối với Minh là gì. Thả tôi ra đi mà.

- Vậy... vậy con làm một bài kiểm tra nhỏ nhé.

Bác sĩ lại tiếp tục cái trò con nít hôm trước, lần này thì có vẻ khó hơn thật nhưng cũng chỉ từ năm tuổi lên sáu tuổi là cùng. Ngạc nhiên trước kết quả của bài kiểm tra, bác sĩ tính toán một hồi lâu.

- Này! Đừng có xem tôi như đứa lớp một thế chứ.

- Cậu... cậu không đạt. Phải ở lại đây theo dõi thêm. – Ông ta ấp úng.

- Hử? Tôi làm sai chỗ nào? Hay đây là ác mộng nên mọi thứ đều chống lại tôi?

Tự tát vào mặt mình liên hồi.

- Tỉnh lại! Tỉnh lại! Tỉnh lại thằng vô dụng này!

Vội ngăn tôi lại, bác sĩ và thêm hai cô y tá nữa khống chế tôi lên giường, trói chặt hai tay tôi vào đầu giương rồi ra ngoài.

Tiếng mẹ tôi hớt hải hỏi thăm bác sĩ:

- Bác sĩ! Con tôi có sao không bác sĩ.

- Cháu nó tư duy hoàn toàn bình thường, chỉ là bị ám ảnh về con bé quá thôi. Bây giờ chỉ có cách hy vọng cho con bé có thể tỉnh lại. Chứ nhìn thấy con bé như vậy chỉ làm tình hình tồi tệ hơn thôi. – Nằm trên giường tôi nghe được chữ mất chữ không.

- Dạ cảm ơn bác sĩ.

- Chị vào đút cơm cho cháu ăn. Khi nãy cháu tự đánh bản thân nên chúng tôi buộc phải trói lại. Chị trò chuyện với cháu để rõ hơn về vấn đề cháu đang gặp phải.

Mẹ mở cửa đi vào, cố gắng bình tĩnh khi thấy tôi bị trói ở trên giường. Lại gần, cởi trói cho tôi.

- Lớn rồi, tự mà múc ăn đi.

- Vâng.

- Con ổn chứ?

- Con hoàn toàn bình thường. Mẹ bảo lãnh con ra khỏi đây đi.

- Làm sao mà con quen được Minh hay vậy?

Tôi đã nghe hết rồi, mẹ chỉ đang cố thăm dò tôi mà thôi. Nếu muốn thoát khỏi đây phải làm như không biết.

- Minh là ai vậy mẹ?

- Không phải khi nãy con nói con...

- Lúc đó con bị mớ ngủ, con chẳng nhớ nữa. Con hoàn toàn bình thường mà.

- Thế con chịu khó ở đây một ngày cho có thủ tục rồi mẹ xin cho ra nhé.

- Vâng.

Tối hôm đó, bác sĩ đến kiểm tra lần cuối để sáng mai xuất viện sớm cho tôi còn đi học. Bác sĩ chỉ làm quao loa những bài kiểm tra nhàm chán giống lúc sáng, rồi ngồi xuống bên giường bắt chuyện với tôi.

- Cháu năm cuối cấp ba rồi đúng không?

- Vâng.

- Thế sao còn chưa có người yêu nữa. Mấy bữa nay chả thấy em nào đến thăm.

- ...

Tôi đề phòng kịp thời, ông ta định gài tôi đây mà. Bài kiểm tra bây giờ mới thực sự bắt đầu.

- Dạ cháu như này sao mà có người yêu được cơ chứ. Nằm mơ thì may ra.

- Ồ, vậy cháu có crush rồi đúng không? Còn hay mơ về người ta nữa.

- Không phải là mơ bình thường thôi đâu. – Tôi lỡ miệng.

- Không phải mơ bình thường thì là mơ ý thức à? – Câu hỏi của bác sĩ làm tôi ngẩn người ra.

- Đú... - Chắc hẳn bác sĩ có ăn học biết rất rõ về mơ ý thức, tôi giả vờ để tìm hiểu thêm.

- Mơ ý thức là gì vậy ạ?

- À... Ta là bác sĩ tâm lý mà, nên có nghiên cứu qua vấn đề đó.

- Nói cho cháu dễ hiểu thì giấc mơ là nơi dấu những thứ thầm kín của con người. Con người là một loài rất đặc biệt, chúng ta có mọi khả năng nhưng chỉ bị giấu đi thôi.

Ồ, cái này tôi đã từng đọc qua. Thuyết phân tâm học gì đó của Carl Jung thì phải.

- Nhưng họ vẫn có cách để đào bới bí mật giấu kín đó. Đấy chính là mơ ý thức.

- Là do có thể nhớ đúng không bác?

- Đúng vậy. Nếu chúng ta chỉ nhìn sơ qua một thứ gì đó thì chúng ta chỉ có thể nhớ nó trong một thời gian ngắn mà thôi, đó là giấc mơ thông thường. Nhưng mơ ý thức còn sâu hơn thế, chúng ta sẽ được trải nghiệm, sống trong thế giới đó nên chúng ta có thể khắc ghi nó vào trong trí não của mình.

- Mơ ý thức không chỉ của riêng cá nhân ai cả, nó là của chung tất cả mọi người. Nói một cách khoa học thì nó là "vô thức tập thể".

- Vậy có nào dễ dàng tiến vào đó không ạ?

- Nghe nó cao siêu thế thôi chứ thật ra trong suốt hàng triệu năm lịch sử có vô số bí mật được phanh phui đấy thôi. Ví dụ như sự giống nhau của các truyện cổ tích ở các quốc gia cách nhau cả nửa vòng trái đất, thời đó làm gì đã có internet mà chia sẻ cho nhau. Sự tương đồng giữa các tôn giáo và cả những kinh nghiệm dân gian được lưu truyền. Chúng đều là nhờ vào vô thức tập thể cả. – Bác sĩ cao hứng nói.

- Cháu muốn vào đó sao? Chỉ cần khi mơ một giấc mơ bình thường hãy kiếm một nơi nào đó mà ngủ đi. Nhìn và nhìn sâu hơn.

- Dạ cảm ơn bác rất nhiều.

- Chỉ là phỏng đoán thôi. Chúng ta còn đang nghiên cứu rất nhiều. Nghe cứ nhu truyện viễn tưởng ấy nhỉ.

- Không! Cháu tin nó. – Tôi đột nhiên nói lớn.

- Ừ, ừ. Cảm ơn cháu. Nghỉ ngơi sớm đi mai còn ra viện đi học.

- Vâng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro