Thú nhận
Vì đã nói với Hương rằng sẽ cùng viết bài sau khi kết thúc chuyến đi nên tôi và nó theo sát anh hướng dẫn viên. Bọn còn lại thì tra google rồi chạy đi chơi. Tôi mở ghi âm để lưu lại những gì anh hướng dẫn viên nói, bài báo cáo có yêu cầu thuyết trình nên văn nói rất quan trọng, thứ mà trên mạng không thể có.
Vài đứa không biết đi đâu nên cũng đi cùng với chúng tôi. Chúng tôi được tham quan nơi trưng bày các loại bom, pháo ngày xưa dùng để kháng chiến, được vào hội trường xem phim về lịch sử hình thành nơi này, được đi dạo trong rừng trong tiếng nhạc du dương hoà với tiếng chim hót, được chui xuống các đường hầm, công trình nằm sâu dưới lòng đất. Có cả một căn cứ ở phía dưới, nào là hầm ở và làm việc, hầm giải phẫu, hầm chữ A chống sạt lỡ do bom đạn, hầm chứa lương thực, bếp Hoàng Cầm, ...
Chúng tôi đi đến trường bắn, quả nhiên bọn con trai tập trung đông đủ ở đây. Đến lúc chúng nó phô diễn kĩ năng học được trong tiết quốc phòng hay đa số là các game FPS.
- Ủa, tụi mày cũng đến đây hả?
- Bắn súng không Nam?
Tôi cầm cây súng có khi còn không nổi chứ nói gì đến bắn, tôi chỉ sợ bắn chả ra gì làm trò cười cho tụi nó thôi, còn mất mặt trước Hương nữa.
- Thôi tao xin kiếu.
- Thử làm vài phát.
- Thôi... thôi.
Thằng Đại ở đằng xa hét lên:
- Ê! Tụi bay, có bắn súng sơn nè. Chơi thử đi.
Tôi bị kéo đi, tách khỏi đoàn tham quan.
- Xin lỗi Hương, tớ phải đi có chuyện.
- Không sao đâu, mỗi người trải nghiệm một ít mới có nhiều thứ để mà viết chứ.
- Nhanh chân lên Nam ơi. Làm gì còn đứng đó vậy?
- Tao tới liền nè.
- Tạm biệt! – Tôi ngậm ngùi tạm biệt Hương.
Chúng tôi chia ra làm hai phe được trang bị đầy đủ mặt nạ, quân phục, radio liên lạc, áo giáp và vũ khí là súng AR15 hoặc AK47.
Trước khi bước vào thi đấu các chú huấn luyện viên sẽ hướng dẫn các kĩ năng cơ bản và luôn theo dõi để chắc rằng không có ai gian lận. Chúng tôi chơi theo luật cướp cờ, hai bên bắn nhau túi bụi. Hễ cứ thấy người phe kia là bắn, chả cần biết chiến thuật là gì cả. Đạn bay vèo vèo, cứ bắn bừa, nạp đạn rồi bắn tiếp. Tôi bị bắn chúng ngay bụng, hên mà đạn không vỡ nên không bị loại. Nhưng dù có đồ bảo hộ thì vẫn rất thốn, cứ như vậy mãi chẳng có kết quả bọn tôi dần lùi lại bàn chiến thuật các kiểu.
Lăn lê bò càng suốt hai tiếng đồng hồ không có kết quả, bọn tôi vứt hết súng lao vào cầm dao chém nhau. Mệt, rất mệt nhưng cũng rất vui. Những vết đạn bắn vẫn còn cảm giác đau, mồ hôi nhễ nhại trên người, lâu lắm rồi tôi mới được vận động nhiều như vậy. Cả bọn kéo đến hồ bơi tắm cho hết mồ hôi trên người.
Hồ bơi xây dựng gần gũi với thiên nhiên, bọn tôi cũng vậy. Đến nơi là lột hết đồ ra nhảy vào hồ ngâm cho đã. Thả lỏng người, chúng tôi cảm nhận cái nắng chói chang của mười một giờ trưa. Ai cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt e ngại, một bọn điên giữa trưa nắng chang chang đi tắm hồ bơi. Nhưng cảm giác cũng không tệ, nắng làm nước trong hồ ấm lên rất hợp để thư giãn.
Đang hưởng thụ thì có điện thoại của thầy.
- Oi! Thầy bảo đi ăn kìa. Không ra bây giờ là phải tự túc đó.
Kéo nhau lên, chúng tôi đi tới nhà hàng Bến Dược, ở dưới nước tận hưởng nên không để ý rằng mình đã đói đến mức nào. Sáng sớm thì chỉ ăn có tô bún, đi tè một cái là hết còn phải vận động nhiều nữa. Cả đám rã rời hết người, cố gắng lết đến nhà hàng.
Nhà hàng nhưng nó chỉ có một cái mái lớn ở ngoài trời, cổng vào lớn làm bằng gỗ. Cạnh bên là con sông Sài Gòn với phong cảnh thiên nhiên hữu tình, thoáng mát. Bọn tôi đã quá mệt để nhìn ngắm nó rồi, đến nơi bọn tôi chia nhau nhìn quanh tìm bàn của lớp mình mà chạy tới.
Chào hỏi qua loa, mấy thằng đực rựa như bị bỏ đói nhiều ngày ăn lấy ăn để. Tôi cũng đói lắm nhưng phải giữ ý trước mặt Hương nên ăn uống từ từ. Mới được vài gắp tô canh chua lá giang, nồi cá kho tộ bay màu chẳng còn lại gì. Biết không tranh được với chúng nó tôi chỉ lấy canh húp đại để ăn được nhiều cơm. Ăn theo đoàn đã đặt trước nên hết thì có thêm, không sợ bị đói.
Về lều, mệnh đứa nào đứa nấy ngủ. Tám đứa con trai nằm đè lên nhau trong cái lều nhỏ xíu. Vừa no vừa mệt dù nằm thế nào cũng có thể ngủ được.
Hôm nay khác với mọi hôm, tôi ngủ ở nơi khác không phải phòng của mình và tôi cũng thức dậy ở chính nơi đó. Lờ mờ mở mắt, tôi dật mình. Hương đang ở trong lều với tôi. Thấy tôi dật mình, Hương đứng nhanh dậy chạy ra ngoài.
Tôi cũng ra theo, đi từ từ để Hương không cảm thấy bị đe doạ.
- Ủa! Minh hả? Cô có thấy H... à ai chạy qua đây không?
Minh ngồi yên ở ghế đá phía trước cách lều tầm năm mét.
- Không, không... tôi có thấy ai đâu.
- Chắc anh lại nằm mơ rồi. – Minh nói vội vàng như kiểu thanh minh.
Gãi đầu, tôi đi lại ngồi vào ghế đá với Minh.
- Ai... ai cho anh ngồi đây hả? Ra kia... ra kia mà ngồi.
Tôi khó hiểu nhưng cũng làm theo. Ngồi ở chiếc ghế song song với cô.
- Anh đi chơi vậy mà cũng được một ngày rồi cơ à? Thế có nói gì chưa?
- Chưa, chưa. Giấc này là tôi ngủ trưa chứ không phải tối.
Minh thả lỏng người ra.
- Sáng nay chơi mệt quá nên mới dễ ngủ như này.
- Vui nhỉ? Ước gì tôi cũng được đi chơi.
- Cô chỉ cần đợi thêm một tí nữa thôi, cô sẽ được về với gia đình. Tha hồ mà đi chơi.
- Ừm...
- Chiều nay hình như có đạp vịt. Nhưng tôi không biết có thể đi chung với nó không nữa.
- Anh ngại mấy đứa bạn à?
- Ừ. Chả có cớ gì để đi chung cả. Phải chi có sự trùng hợp như trong mấy bộ ROM-COM.
- Cảnh vật và tình huống cũng quan trọng thật đấy nhưng mà hãy nói nếu anh cảm thấy thật sự muốn nói. Ở đâu mà chả như nhau.
- Thật sự muốn nói à? Đương nhiên tôi muốn nói rồi. – Tôi thầm nghĩ.
- Câu đó ở trong bộ nào vậy? Đọc nhiều quá tôi nghiện luôn rồi.
- Hở?
- Ừm... tôi không nhớ nữa.
*****
Bọn tôi mệt quá nên ngủ rất say, đến tận chiều mới dậy. Thầy và mấy đứa nữ thấy vậy cũng chẳng kêu dậy.
Đi tham quan đền tưởng niệm liệt sĩ về thầy gọi bọn tôi dậy:
- Dậy đi mấy ông tướng. Biết mấy giờ rồi không? Đi tham quan mà nằm ngủ vậy phí tiền cha mẹ đóng.
Mấy thằng đực ở trần, ngái ngủ mới tỉnh mặt bơ phờ phạc, ngáp ngắn ngáp dài, cái lều chả khác gì cái ổ nghiện. Dậy rửa mặt, chúng tôi lấy lại tỉnh táo và năng lượng như lúc sáng.
- Đi thôi nào thầy. Đền tưởng niệm thẳng tiến. – Bí thư năng nổ.
- Đi về rồi thưa ông.
- Ể!!! Thầy với tụi nữ đi đánh lẻ không gọi bọn em dậy.
- Chúng mày xin lỗi bạn Lý đi kìa. Nó vào gọi chúng mày dậy mà bị trầm cảm luôn rồi đấy. Nó hét to thế mà chúng mày vẫn không dậy nên thầy cho ngủ luôn.
- Hề hề. Vậy giờ mình đi đâu tiếp đây thầy?
- Giờ cũng ba giờ chiều rồi. Ở đây có đạp vịt đấy. Nhưng số lượng có hạn nên chắc không đủ cho cả lớp đâu.
- Vầy đi. Các em chia cặp ra với nhau, ở đằng kia có cho thuê xe đạp đôi. Đua từ đây đến chỗ đạp vịt, cặp nào tới trước thì được.
- Hè hè. Mấy đứa con gái sao mà đạp lại tụi mình. Nãy chúng nó được đi chơi rồi thì giờ đến mình. – Đám con trai thì thầm.
- Nào! Bắt cặp khẩn trương lên.
- Dạ xong rồi! – Tụi con trai đồng thanh rồi chạy nhanh đến chỗ cho thuê xe. Tôi cũng bị cuốn đi theo.
- Thầy trả đúng không ạ?
- Ừ thầy trả. Mà mấy đứa bắt cặp kiểu gì vậy?
Không kịp cản lại tụi nó đã chạy hết. Tôi đạp cặp với thằng Đại, nhưng đó giờ tôi có biết đi xe đâu.
- Mày đạp kiểu gì vậy Nam?
- Tao có biết đạp đâu mà đạp.
Biết chạy thì cũng gặp khó khăn chứ nói gì đến đứa không biết như tôi.
- Vậy sao mày còn bắt cặp với tao?
- Mày hốt tao vô chứ tao có muốn đâu.
- Xuống xe đi! Để tao rủ đứa khác, mày chắc suất thua rồi thì cho tao tí hy vọng.
Tôi xuống xe, Đại rủ đại một đứa nữ rồi đạp đi. Tôi đứng đó chẳng biết làm gì.
- Nam! Cậu chưa đi nữa à? – Hương xuất hiện trước mặt tôi như thiên thần hạ phàm cứu nguy.
- Ừm... Tớ không biết đi.
- Lên tớ chỉ cho. Tớ sợ ra mấy chỗ nước lắm nên cũng không thích đi đạp vịt.
- Cảm ơn cậu. – Tôi rưng rưng.
Dưới cái nắng chiều oi ả, hai đứa chật vật mãi mới có thể đi được bình thường. Tốc độ chỉ ngang người đi bộ. Không gian này liệu có thích hợp để nói ra? Lúc này chúng tôi đang có một sự đồng điệu, cả hai đạp cùng một nhịp, thở cùng một nhịp.
Tôi nhớ lại những gì đã trải qua cùng với Hương để xác định lại tình cảm của mình một lần nữa. Hương đã đến và cứu rỗi cuộc đời tôi, giúp tôi thoát khỏi cô độc. Nó là người bạn đầu tiên của tôi, luôn giúp đỡ tôi lúc khó khăn. Nhờ có nó tôi mới có thể kết nối với mọi người, kết nối với thế giới bên ngoài. Tình cảm của tôi dành cho Hương lúc này đa phần là sự biết ơn nhiều hơn tình yêu nam nữ, khiến tôi chập chừng không dám mở lời.
- Cuối cùng cũng đến nơi rồi.
- Hai cậu đi đánh lẻ ở đâu mà giờ mới tới vậy?
- Đi chơi với đoàn đó bà.
Tôi không nói gì. Thường thì trong truyện nam chính sẽ im lặng và nữ chính xác nhận chuyện đó nhưng rồi chỉ là đùa. Dù vậy nữ chính thật sự có tình cảm với nam chính. Tôi cũng đang chờ đợi Hương, Hương cũng có đọc truyện mà nên chắc hẳn nó cũng biết chứ nhỉ.
Hương cũng không nói gì mà chỉ im lặng, mặt đỏ lên vì ngại. Tôi đúng là chả ra dáng đàn ông gì cả, tôi chỉ im lặng để cho Hương vào tình huống khó xử.
- Không phải đâu. Tại tớ không biết đi xe nên mới đến trễ như vậy. – Tôi thanh minh.
- Biết rồi, biết rồi. Mà có ai hỏi cậu đâu. Bọn tớ đang hỏi quả gấc kia kìa.
- Đi xe trời nắng quá nên tớ mới đỏ mặt. Thôi vô trong kia ngồi cho mát.
Hương đánh trống lảng, chúng tôi lại ghế đá cạnh hồ ngồi.
- Ủa, Đại! Tao tưởng mày đi trước cơ mà.
- Cũng tại mày không chứ đâu, làm mất thời gian của tao.
- Nhìn mấy thằng đực ngồi đạp vịt với nhau tởm lợm chưa kìa.
Tôi gật gù đồng ý.
Chiếc xe điện từ từ dừng lại bên cạnh hồ, thầy giáo bước xuống cùng anh hướng dẫn viên. Thầy cầm cái loa của ảnh, hét thật to:
- Mấy thằng kia! Chơi vậy đủ rồi đi vô cho người ta chơi.
Chúng nó hét vọng lại:
- Tụi em chơi chưa đã thầy ơi. Trâu chậm thì uống nước đục thôi.
- Tôi nói là được chứ chưa nói là được gì nghe chưa. Được chơi trước rồi lên cho các bạn chơi với.
- Nhanh lên không là tối nay nhịn.
Mấy con vịt khổng lồ từ từ bơi vào bờ với vẻ mặt bất mãn.
- Thầy chơi gì kì.
Chẳng để tâm đến lời của chúng nó, thầy nhanh chân leo lên một con vịt trước rồi gọi bọn tôi.
- Nhanh lên mấy đứa.
- Vâng. – Chúng tôi đồng thanh.
Con Hà mập đột nhiên nói:
- Hương đi với Nam phải không? Bọn tớ để dành cho con vịt đẹp đẹp.
- Không, tớ không đi đâu. Tớ sợ mấy chỗ hồ nước, sông ngòi lắm.
Nhìn mặt Hương là tôi biết nó cũng muốn đi, việc nó sợ chắc cũng là thật nhưng bây giờ chỉ là lý do thôi. Chính Hương chỉ tôi cách này mà. Tại tôi mà Hương thấy khó xử, đạp xe giữa trời nắng chang chang, bây giờ đến nơi rồi mà còn không được chơi. Cảm thấy tội lỗi tôi bất giác nói:
- Cậu đạp đi cho vui. Có đồ bảo hộ hết rồi mà lo gì.
- Đấy! Người ta chủ động rủ rồi kìa.
- Tớ có vài việc muốn trao đổi với thầy nên tớ qua kìa nhé.
Nói xong tôi quay đi thật nhanh.
- Thầy ơi! Để em đi với thầy.
Mặt thầy lộ rõ vẻ khó chịu. Hai thầy trò ngồi im phăng phắc. Thầy bắt tôi đạp ra giữa hồ rồi để đó, lấy điếu thuốc ra hút. Đúng là vô trách nghiệm mà, trước mặt học sinh mà đi hút thuốc như vậy. Tôi giả vờ ho khụ khụ.
Kéo thêm một hơi dài, thầy lấy chiếc điện thoại đang rung trong quần ra.
- Alo. Anh đây.
- Anh dắt bọn học sinh đi chơi hai ngày. Bữa trước anh nói với em rồi mà.
Tay thầy vẫy vẫy điếu thuốc cho tàn rơi xuống hồ.
- Chịu thôi. Sao mà anh về kịp được. Bảo bố mẹ em ở lại chơi thêm một ngày nữa cho vui.
Kéo một hơi nữa hết sạch điếu thuốc, thầy vứt đầu lọc xuống hồ rồi thở mạnh. Khói bay ra nghi ngút.
- Không phải anh chốn tránh gì đâu. Tính chất công việc mà. Em phải hiểu cho anh chứ.
Thầy tiến lại chỗ tôi.
- Đây! Thằng học trò của anh nè. Em! Em!
- Thầy xin lỗi. – Thầy vẫn giữ giọng bình tĩnh như thường ngày rồi ngồi xuống.
Tôi tò mò hỏi:
- Có sao không thầy?
Đột nhiên thầy tâm sự với tôi, thầy kể hết để giải toả mọi sự dồn nén. Nhưng giọng thầy vẫn bình tĩnh. Thầy đã nói hết ra rồi thì tôi cũng chẳng giữ lễ nữa. Tôi cũng tâm sự với thầy.
- Em hãy nói nếu em thật sự muốn.
- Dạo gần đây thầy thấy em học hành tiến bộ nên nếu đó là nguyên nhân thì em hãy làm đi.
- Em cảm ơn ạ. Thầy cũng nên bỏ thuốc đi.
Chúng tôi ngồi trên con vịt lớn ở giữa hồ, hai người đàn ông có những tâm sự cần phải nói. Lúc đó khoảng cách thầy trò bị gạt đi chỉ còn lại như những người anh em. Năm giờ chiều, anh hướng dẫn viên dùng loa kêu mọi người vào.
- Em cảm ơn ạ.
- Thầy cũng cảm ơn em. Nhớ giữ kín đấy nhé.
- Thầy cũng vậy. Mặc dù nó sắp không còn kín nữa rồi.
- Cố lên.
Đi vào quán nước gần đấy, đám kia đang đợi sẵn. Lịch trình tiếp theo là đi đến hồ bơi để tắm. Cũng đã hơn năm giờ, trời tối dần nên chúng tôi chỉ tắm đúng nghĩa chứ ít đùa cợt hay bơi. Cứ tưởng được thấy Hương mặc đồ bơi nhưng ai dè nó chỉ mặc đồ bình thường đi xuống.
Tắm xong di chuyển đến nhà hàng khi trưa để dùng bữa, bây giờ bọn tôi mới có thể ngắm nghía và tận hưởng phong cảnh thiên nhiên hữu tình ở chỗ này. Ăn uống cười nói và đến phần quan trọng nhất. Quây quần bên đống lửa chơi trò chơi.
Do lúc trưa dang nắng còn ngâm nước nên hình như tôi cảm rồi thì phải. Người nóng bừng, đầm đìa mồ hôi. Dạo đầu là màn đàn hát, tôi có thể gắng gượng ngồi lại để chung vui. Rồi tiết mục chính của tụi nó cũng đã đến.
- Tớ xin phép thầy rồi. Chúng ta cũng đã năm cuối nên được phép uống. Mỗi người làm một ly rồi bắt đầu trò chơi nào.
- Có tí men vô nó mới trung thực được.
Nhìn thấy bia tôi nhớ lại hôm trước, còn đang cảm tôi chỉ muốn nôn thôi. Cố gắng không phá hỏng không khí hiện giờ, tôi nốc hết.
- A! Nam uống xong cuối cùng. Cậu sẽ được vinh dự mở đầu.
Ở đâu ra cái luật khỉ gió đó cơ chứ.
- Cậu bốc lá bài thử thách đi.
Thằng quản trò tiến lại đưa bộ bài cho tôi, rút là trên cùng chưa kịp xem thì bị quản trò giật mất. Nó đọc to:
- Tỏ tình!!!
- Ể! Chúng mày chơi bộ bài gì đấy?
- Hàn gắn các cặp đôi. Chỉ cần chơi là có bồ. Mua hai tặng một. Hề hề.
Nhìn kĩ lại thì thằng quản trò là thằng Phong chứ chả phải ai khác.
- Tỏ tình!!! Tỏ tình!!! – Đám đông đồng thanh. Áp lực chồng chất áp lực. Tim tôi bị đè lên không còn có thể đập được nữa.
Tôi hỏi cùn:
- Mà với ai cơ chứ?
- Mày thích ai thì mày tỏ tình người đó. Đừng nói mày thích tao nên ngại nha.
- Mày mà đòi so sánh với...
- Nam! Nam! Đàn ông con trai đừng có mà giả vờ vậy để sủi chứ.
- Nam! Đùa không vui đâu mày.
- Nam!!! Nam!!!
Tôi không chịu được nữa mà ngất đi.
- Nam! Nam!
Cơn sốt đã hết hẳn, cũng chẳng còn tí men nào trong người. Tôi dần dần mở mắt.
- Sao tự nhiên anh nằm đây vậy?
Hoá ra là trong mơ.
- Ờ, chào.
- Xin lỗi cô nhé!
- Sao cơ?
- Thằng Phong đã cố tình sắp xếp cho tôi tỏ tình rồi mà tôi làm không được.
- Không phải tôi sợ hay gì đâu, tự nhiên cái bị sốt còn phải uống bia nữa nên tôi chịu không được.
- Tình trạng này chắc phải đợi đến dịp sau rồi.
Minh không có gì là thất vọng, cô đặt bàn tay nhỏ bé lên đầu tôi.
- Không sao đâu. Anh cũng đã cố gắng rồi mà.
Tôi ngơ người ra. Minh bỗng nhào vào ôm lấy tôi.
- Hay là anh đừng nói có được không?
- Tôi... tôi không chắc mình có gia đình hay không. Hay đó là do trí não anh tự bịa ra một ký ức cho tôi.
- Tôi không muốn rời xa anh.
Tôi chẳng hiểu gì cả. Người cứng đờ để cho Minh ôm lấy.
- Cô... cô nói gì vậy? Cô đã giúp tôi nhiều thế rồi, tôi phải trả lễ chứ.
- Như cô nói đó, cô là do tôi nghĩ ra mà. Nên dù cô không còn hình hài nữa thì cô vẫn luôn ở trong tôi thôi.
- Không! Không phải vậy! – Minh nói thì thầm.
Hai tay bấu chặt vào lưng tôi như muốn xé nó ra.
- Em yêu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro