Không thể
Sáng hôm sau, mẹ mang quần áo sách vở theo, đưa tôi từ bệnh viện thẳng đến trường. Tôi đã biết cách thức để tiến vào giấc mơ của người khác rồi, bây giờ không cần phải trở về như trước nữa. Tôi vui vẻ vào học cho xong về nhà còn ngủ.
Đặt một bàn chân qua cửa lớp, cảm giác như có ai đó nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đó nhiều dần, xuất hiện từ mọi phía. Kèm theo đó là tiếng xì xầm to nhỏ, tôi không quan tâm, tiến về chỗ ngồi của mình. Những ánh mắt cứ lia theo chân tôi, nhìn tôi như muốn lột sạch ra. Ánh nhìn khinh bỉ như nhìn vào một thứ gì đó kinh tởm.
Hương bước vào lớp, nó đã đến đây từ trước, nó đi thật nhanh đến bàn của mình lấy cặp rồi đi mất. Tôi không kịp nói lời xin lỗi cho sự việc hôm qua, dù tôi chẳng làm gì sai trái cả, không phải Hương cũng biết chuyện tôi thích Minh sao? Nhưng dù sao cũng phải có một lời xin lỗi cho phải phép.
- Hương! Hương! – Các bạn trong lớp chạy theo.
- Rác rưởi! Tao không hiểu nó nghĩ gì mà dám vác bản mặt đó đi học nữa. – Thằng Phong cố tình nói to cho tôi có thể nghe thấy.
- Biết điều thì cút về cho người khác còn học.
- Này! Chúng mày nói cái gì Hương thế hả? – Tôi không nhịn được khi nghe chúng nó nói xấu Hương, chúng tôi dẫu thế nào cũng là bạn thân mà.
- Hả? Gì cơ? Bọn tao nói mày đó thằng chó.
- Bị từ chối còn không biết điều.
- Còn giả vờ bị thương nặng.
- Ân nhân mình cũng không tha.
- Vô liêm sỉ!
Mỗi thằng một câu, giọng khin bỉ, chế giễu, phẩn nộ không giống như những trò đùa hằng ngày. Tôi không hiểu gì cả.
- Chúng... chúng mày nói cái gì vậy?
Đau, vết thương hôm qua do Hương gây ra vẫn chưa khỏi, lần này đến lượt thằng Phong. Tay nó nắm chặt, nện thẳng vào mặt tôi. Bọn kia cũng chẳng ngăn lại. Choáng váng, tôi chẳng nghĩ được gì nữa vì có nghĩ cũng chẳng thể nghĩ được gì. Nhớ đến cái tát hôm qua của Hương, tôi lao vào thằng Phong. Đấm trả vào mặt nó một cú, vì quá bất ngờ nó không tránh được mà nhận trọn.
- Tại sao? Sao đến cả mày cũng ngăn cản tao đến với Minh vậy hả?
- Chúng mày thì biết cái đéo gì về tình cảm của tao với Minh hả?
- Thằng khốn súc vật này! – Hét lên rồi thằng Phong trả lại cho to cú vừa nãy.
Lúc này chúng nó mới chạy vào can. Giáo viên cũng đến, giữ tôi lại dắt về phòng y tế. Họ nghĩ tôi bị tâm thần, họ sẽ lại nhốt tôi vào căn phòng kia và làm mấy bài kiểm tra dành cho bọn khùng khùng điên điên. Bao giờ tôi mới được gặp Minh cơ chứ?
Theo lời bác sĩ nói hôm qua thì Minh không phải là nửa kia của tôi mà là một con người bằng xương bằng thịt. Trong lúc cố gắng thực hiện mơ ý thức để học, bằng cách nào đó, tôi đã mở ra cánh của đi vào giấc mơ của cô. Vì đang hôn mê nên cô không thể tỉnh dậy được vào ngay lúc đó, còn bây giờ khi đã điều trị xong xuôi cô vẫn không tỉnh dậy. Là vì cô không muốn, cô đang ở đó cô đơn từng "thời gian" để đợi tôi đến nói lời xác nhận cuối cùng tình cảm của mình. Chỉ có tôi mới có thể cứu Minh mà thôi.
Dùng hết sức bình sinh, tôi vùng vẫy để thoát ra khỏi bàn tay của các giáo viên. Chạy thật nhanh lấy cặp sách rồi lao ra ngoài. Vừa chạy tôi vừa lục tìm lọ thuốc ngủ chôm được ở bệnh viện, cất vào người. Sức lực của tôi không thể nào chạy thoát được bọn họ, bị tóm gọn tôi khoanh tay chịu trói.
Giáo viên đưa tôi lên thẳng xe ô tô đi đến bệnh viện. Hai chú bảo vệ cứ giữ khăng khăng tay tôi lại. Lại bị đưa vào căn phòng đó, tôi cố giữ bình tĩnh.
- Em khát nước, cho em cốc nước được không ạ?
Thầy giáo lấy cho tôi cốc nước rồi cùng hai bác bảo vệ ở lại canh chừng tôi trong lúc bác sĩ đến.
- A. Đau quá. – Tôi ôm miệng, vết thương Hương và thằng Phong gây ra vẫn còn đang chảy máu.
- Đợi thầy xíu. – Thầy ra ngoài kiếm băng cá nhân.
- Bác ơi. Bác lấy hộ cháu miếng giấy để lau được không ạ. Máu nó cứ chảy. – Nén đau, tôi cắn môi mình cho máu chảy ra nhiều hơn.
Bây giờ chỉ còn lại một bác bảo vệ, xoay người vào góc chết, tôi nhanh tay lấy lọ thuốc ngủ ra đổ hết vào cốc nước rồi uống. Tôi xem thời sự nói có người uống tám mươi viên còn không chết, đằng này tôi uống có gần ba mươi viên. Chắc đủ để ngủ một giấc dài.
Thuốc bắt đầu ngấm, các cơ của tôi rã rời, cơn buồn ngủ ập đến. Cùng với đó là đồ ăn ở cuống họng, tôi nôn oẹ. Đầu óc quay cuồng, khó thở, ... Đợi anh nhé Minh, anh đến đây.
- Nam! Nam! – Bác bảo vệ la lên thất thanh khi thấy tôi nôn mửa ra giường.
"Choang" ly nước rơi xuống sàn vỡ tan, tôi chìm vào giấc ngủ.
"A, A, A". Tôi vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài. Vươn ra lấy chiếc đồng hồ báo thức như một thói quen nhưng nó không có ở đó. Lại là giường bệnh, chưa kịp mơ gì mà đã tỉnh lại rồi sao? Ba mươi viên thuốc ngủ cơ mà.
- Nam! Nam! – Giọng của mẹ và còn của rất nhiều người khác nữa.
Từ từ mở mắt, Mẹ, Bố, Hương, Phong, thầy Dung, ... Mọi người tập trung đông đủ bên giường bệnh. Tay chân tôi sây sát hết cả nhưng không còn đau.
- Mọi người, cho con xin lỗi. – Gắng gượng ngồi dậy tôi nói.
- Cứ nằm xuống đi, vết thương chưa khỏi hẳn đâu.
Mà vết thương ở đâu ra vậy? Tôi chỉ uống thuốc ngủ thôi mà, có nhầm lẫn gì không?
- Không sao đâu. Con chẳng còn thấy đau nữa.
Thằng Phong lanh chanh:
- Mày mới dưới gầm xe kéo lên đó. Nằm yên đi.
Hương đánh vào vai nó một cú thật mạnh. Rồi cúi xuống:
- Nam cứ nằm nghỉ đi. Không sao là tốt rồi.
Mới từ dưới gầm xe sao? Đúng vậy! Đây mới là thế giới thực chứ. Trong lúc hôn mê mình đã mơ thấy cái ác mộng gì vậy nè trời.
Tôi vui vẻ nói với Hương:
- Hương ơi! Tớ tìm ra rồi.
- Hở?
- Người mà cậu nói á.
- Chúc... chúc mừng cậu.
- Con muốn ra ngoài hít thở chút khí trời. – Tôi đứng xuống giường trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Chân tay tôi bó bột các kiểu nhưng tôi không hề thấy đau hay khó chịu gì cả. Mẹ vội lại đỡ lấy tôi.
- Để mẹ dắt con ra.
- Con đi được bình thường mà mẹ.
Tôi chạy nhảy tại chỗ để chứng minh mình hoàn toàn ổn.
- Mẹ xem này.
- Đi ra ngoài chơi nào Hương, Phong.
Mở cửa phòng bệnh bước ra ngoài.
- Công chúa! Tôi đến cứu cô đây. Hãy đi theo tôi.
- Anh là ai?
- Ta là hiệp sĩ đến cứu người đây. Con rồng đang say ngủ hãy theo ta ra ngoài.
- Không! Chàng Rồng rất yêu thương ta, còn có nhiều vàng bạc trang sức quý báu nữa. Ta không theo một tên như ngươi đâu.
Gì thế này, sao nó khác với trong truyện cổ tích vậy? Ủa nhưng mà mình đang làm gì ở đây? Mình đang ở bệnh viện cơ mà.
- Minh! Minh! – Minh ở trước mặt tôi. Cô mặc bộ váy công chúa cùng nhiều trang sức lấp lánh trên người, khác xa so với những bộ đồ thường hay mặc.
- Sao ngươi biết tên ta?
- Anh yêu em, Minh! – Chạy nhào đến ôm Minh vào lòng.
- Tránh ra! Chàng ơi! Có kẻ mạo phạm thiếp nè. – Minh hét lớn.
Cửa phòng bị một luồng gió mạnh thổi tung ra, rồi lại một luồng gió hút tôi ra ngoài. Tôi bị mắc kẹt trong cái ống sần sùi có dịch nhầy nhụa ghê tởm.
Rồi lại bị thổi bay lên, một con rồng to khổng lồ dùng móng vuốt bắt lấy tôi.
Nó không mở miệng nhưng từ đâu có giọng nói vang rền làm rung chuyển toà lâu đài.
- Ngươi dám!
Giọng nói kết thúc, nó bỏ tôi vào miệng. Tôi trôi tuột xuống bụng nó. Chỗ này tối đen như mực, cả người tôi ngập trong nước. Phía trên có ánh sáng gì đó, tôi bơi lên trên xem thử. Đang ở giữa biển, ánh sáng mặt trời gay gắt như muốn biến tôi thành một con khô. Lặn xuống biển để tránh nắng, nước mát dịu vỗ về. Thả mình thư giãn trong dòng nước, đến khi mặt trời bị mây che khuất, tôi ngoi lên mà bơi lội vẫy vùng cho thoả thích.
Đêm đến, sao và trăng rơi xuống nước làm cho mặt biển sáng không khác gì ban ngày. Chơi đùa với chúng tôi nằm lăn quay ra trong vòng tay ấm áp của biển cả. Cứ như thế, năm này qua năm nọ, nước nuôi tôi lớn. Và trong tôi cũng có một thứ lớn lên từng ngày, nay đã thành hình hài, tình yêu của tôi dành cho nước.
Ngoi lên mặt nước, cố sức nhảy lên trên tầm nửa mét. Tôi hét thật to:
- Nước ơi! Anh yêu em!
- Không thể được. Chúng ta là hai thứ khác nhau hoàn toàn, không thể nào đến được với nhau đâu.
- Tại sao cơ chứ? Ai mà chẳng có quyền được yêu.
- Vì tôi rồi sẽ bị cuốn đi nơi khác. Anh không thể theo tôi mãi được. Anh là cá thì nên yêu cá ấy.
- Không! Cô đi đâu tôi sẽ theo đó. Tôi thề với trời đất.
Những ngày tháng êm đềm lại tiếp tục trôi qua. Tôi và nước ở bên nhau thật hạnh phúc. Nhưng rồi mùa hè năm đó, nắng nóng đến cực hạn. Nước cứ thế mà bốc hơi dần. Cố hết sức bật nhảy lên để theo cô nhưng không thể, tôi chỉ có thể cố gắng níu giữ lại những phần còn sót.
- Như em đã nói. Chúng ta không thể ở bên nhau được mãi đâu. Anh hãy đi tìm một người khác tốt hơn em. Không, một cô cá khác để có thể hạnh phúc. Em đi đây.
Cố gắng đuổi theo, phóng thật mạnh lên trên mặt biển, người tôi bỗng dưng to ra khổng lồ, hai vây cũng to theo, quạt vài cái đủ sức để nâng cơ thể nặng nề này lên không. Đuổi theo những hơi nước đang bay, tôi nhận ra khuôn mặt đó.
- Minh! Minh!
Tôi đang trong hình hài gì thế này? Cá hay là chim? Sao Minh lại mờ ảo thế kia? Minh từ từ bay lên trời, rồi ngưng tụ lại thành mây.
- Ôi cá! Anh thật sự theo em lên đến tận đây sao?
- Minh! Anh là Nam đây. Đương nhiên anh phải luôn bên cạnh em rồi.
Lại gần ôm Minh vào lòng không để cô rời xa tôi nữa. Không đập vây, tôi bị trọng lực kéo xuống. Hoảng hốt, tôi đập vây và đuôi thật mạnh để bay lên. Luồng gió từ cái đập cuốn Minh đi mất. Cố gắng đuổi theo nhưng càng đến gần Minh càng bị cuốn đi xa. Đuổi theo mãi, theo mãi hai vây tôi rã rời, đứt lìa khỏi thân mà rơi xuống, tôi cũng theo đó mà rơi.
Công việc của bố tôi đặc thù hay chuyển nhà nhiều nên ở trường rất ít làm quen bạn mới, nhưng từ khi gặp cô người cũng giống như tôi, tôi biết mình chắc chắn phải ở bên con người này. Lúc đó chỉ mới cấp một nên tôi không chắc cảm xúc của mình dành cho cô là gì. Sau cái đêm định mệnh ở nhà kho, tôi đã tìm ra được đáp án, tôi yêu cô, một sự thật hiển nhiên như vận tốc hoa anh đào rơi là 5cm/s. Cô cũng chuyển nhà, chúng tôi dần xa nhau và không còn liên lạc nữa.
Tôi cũng đi xa hơn, ra đến tận ngoài đảo. Ở đấy tôi có quen một cô bạn thích lướt ván, hình như cô ấy thích tôi thì phải. Nhưng tiếc là tôi không thuộc về nơi đây, tôi muốn đến hành tinh khác, một nơi khác mới mẻ hơn để phát triển bản thân, không thể giam mình trên hòn đảo nhỏ bé này mãi được.
Học xong mười hai tôi lên thành phố học, ở đây tôi có quen một cô gái nhưng rồi chẳng đến đâu. Nhận ra mình có tài trong một công việc rồi lại bỏ ngang nó, tôi mãi vẫn không thể trưởng thành. Tôi vẫn mãi bị kìm chân ở cái đêm định mệnh đó.
Một buổi sáng mùa xuân đẹp trời, đang nằm phè trên ghế sofa bẩn thỉu thì một cánh hoa anh đào được gió cuốn qua khe cửa rơi trên bụng. Có gì đó thôi thúc tôi bước chân ra ngoài, tôi đứng dậy và đi ra ngoài. Đi qua nhà ga mà ngày trước tôi dùng để đi làm, một cô gái. Ký ức về cái đêm đó lại ùa về, dù đã qua bao năm xa cách tôi vẫn không thể quên được con người đó. Nhưng tôi đã hứa trong bức thư chưa được gửi rằng sẽ chỉ gặp lại cô khi mình đã trưởng thành, tôi vẫn chưa có đủ tư cách được nhìn thấy cô lần nữa.
Nhưng khoan, Minh. Đó là Minh. Minh vừa đi qua mình. Quay người thật nhanh đuổi theo Minh. "Ầm" chiếc tàu hoả húc tôi văng xa đến gốc cây anh đào ở gần đó.
Tôi là một người khép kín, một con mọt sách chính hiệu. Dù rất muốn hoà nhập với mọi người nhưng không thể, suốt ngày chỉ có chui rúc ở cái thư viện trường. Một hôm đi mổ ruột thừa tình cờ phát hiện cô bạn cùng lớp của mình mắc một căn bệnh hiểm nghèo, thế là cô ấy bám theo tôi suốt. Chúng tôi đã trải qua nhiều thứ cùng nhau, đi du lịch, ngủ qua đêm trong khách sạn, chơi game trong phòng riêng của cô, ngắm pháo bông. Và trải nghiệm người còn lại, tôi nhận ra cô chính là thứ tôi cần, tôi muốn hoà cặn bẩn trong móng tay của cô vào nước mà uống nó, không, tôi muốn ăn tuỵ của cô. Hơn đó nữa là tình yêu nhưng cô quá xa vời, một đứa như tôi không thể nào với tới, cô chỉ trêu đùa tôi để tận hưởng những ngày cuối đời. Nhưng
"Mùa xuân hoa đào nở đẹp nhất
Hoa đào nở đẹp, nhất mùa xuân"
Cô cũng muốn ăn tuỵ của tôi, cô muốn cái thái độ mà tôi chưng ra khi nghe tin một người bạn của mình sắp phải chết. Cô đã phải cố gắng tỏ ra là mình ổn trong mắt mọi người, khi ở với tôi cô được thoải mái nhất, tôi biết và chấp nhận sự việc đó với một vẻ chẳng có tí gì là đau thương. Nhờ hoa anh đào mùa xuân mới đẹp nhưng không phải mùa hè, thu hay đông, chỉ có mùa xuân mới có thể làm cho hoa đào nở đẹp nhất. Chúng tôi cần có nhau để hoàn thiện bản thân hơn nữa. Giờ đây cô đã không còn, tôi chỉ có thể cố gắng mà bước tiếp để không uổng phí số tuỵ mà cô đã để dành cho tôi.
Đặt bó hoa xuống mộ cô, tôi hướng mắt về phía xa xăm. Khoan đã, đó... đó là Minh mà. Tại sao Minh lại có ảnh ở đây? Đây là mộ mà. Minh... Minh... Minh...
- Minh! Minh! Minh! – Tôi hét toáng lên.
Bật dậy trong căn phòng bệnh với bố mẹ và bác sĩ xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro