Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

Biên tập: Tao là bố mày

1

Tôi và bạn thân - Triệu Tuyết đều là trẻ mồ côi.

Vì tuổi tác xấp xỉ nên chúng tôi lớn lên cùng nhau.

Sau đó chúng tôi được nhận vào cùng một trường đại học, ở chung ký túc xá.

Chủ nhật, khi chúng tôi đang buôn dưa lê trong ký túc xá thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ viện trưởng.

Qua điện thoại, ông ấy không nói rõ ràng mà chỉ giục chúng tôi mau về cô nhi viện.

Trên đường về, chúng tôi không khỏi bồn chồn, lo lắng.

Trở lại cô nhi viện, viện trưởng nói với chúng tôi rằng có người tới tìm người thân.

"Lần này có hai hộ gia đình tới tìm người thân, từ tuổi tác, giới tính, đặc trưng đều xác định là hai người các con."

22 năm.

Chúng tôi cuối cùng cũng tìm được bố mẹ ruột.

Tôi và Triệu Tuyết rất xúc động.

Sau đó, viện trưởng lần lượt lấy tóc của tôi và Triệu Tuyết.

"Cơ mà, có một việc ta cần phải nói với các con trước." Viện trưởng lộ ra vẻ lo lắng: "Điều kiện của hai nhà hơi khác biệt, một bên là tỷ phú, một bên... kém hơn một chút."

Điều kiện gì đó, thật ra tôi không để ý lắm.

Suy cho cùng, chỉ một năm nữa thôi là tôi đã có thể bươn chải, kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Triệu Tuyết lại hoàn toàn ngược lại.

Sau khi nghe thấy từ "tỷ phú", mắt cô ấy sáng rực lên.

Cứ như thể cô ấy đã trở thành con gái của tỷ phú.

"Viện trưởng, tỷ phú có..."

Triệu Tuyết háo hức muốn biết thêm thông tin về tỷ phú.

Viện trưởng đột nhiên ho khan dữ dội.

Tôi rót cho ông ấy cốc nước ấm mà mắt đỏ hoe, thấy ông ấy đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn phải chạy ngược chạy xuôi vì chuyện của chúng tôi, chóp mũi chợt chua xót.

"Con đi làm lê hấp đường phèn cho người."

Đi tới cửa, tôi mới nhớ ra lần trước Triệu Tuyết đã cầm đường phèn đi, bèn nhờ cô ấy lấy giùm.

Triệu Tuyết do dự một lúc rồi bảo tôi tự đi lấy.

Tôi nhíu mày.

Không phải cô ấy ghét người khác chạm vào đồ của mình sao?

Hôm nay cô ấy làm sao vậy?

"Tớ ở lại xoa bóp cho viện trưởng, tiện tâm sự với ông ấy, Khả Khả cậu mau đi đi!" Triệu Tuyết đột nhiên ân cần với viện trưởng.

Chuyện này càng làm cho tôi cảm thấy kỳ quái.

Không phải cô ấy ngại nghe viện trưởng lải nhải nên không thích ở chung với ông ấy sao?

2

Buổi chiều, tình trạng của viện trưởng đã đỡ phần nào.

Ông ấy vui vẻ xuống bếp, nấu cơm cho chúng tôi.

Triệu Tuyết viện cớ có việc nên đi trước.

Tôi ở lại cô nhi viện một đêm.

Ngày hôm sau, tôi vừa bước vào lớp đã thấy rất nhiều người vây quanh chỗ ngồi của Triệu Tuyết.

"Tỷ phú?"

"Trời ơi, sao Triệu Tuyết cậu lại tốt số thế!"

"Hâm mộ quá đi, sau này cậu giàu rồi, cũng đừng quên mấy người bạn học cũ là chúng tớ nhé."

Khi đến gần hơn, tôi mới biết chuyện tôi và Triệu Tuyết tìm được bố đã lan truyền.

Nhưng...

Viện trưởng đã dặn đi dặn lại rằng thân phận của tỷ phú rất đặc biệt, không nên công khai mà.

"Triệu Tuyết, bố của cậu là tỷ phú, thế bố của Triệu Khả Khả thì sao?"

"Đúng vậy, bố cô ấy chắc cũng là người có tiếng tăm nhỉ?"

Các bạn học đều rất tò mò.

Triệu Tuyết bị bao vây ở giữa tỏ ra rất khó xử.

Cứ ấp úng mãi.

"Cậu mau nói đi mà!"

Thấy mọi người càng lúc càng quá khích, tôi buộc phải ngắt lời.

"Kết quả xét nghiệm DNA còn chưa có, mọi người đừng bàn nữa."

Trước tiên đừng nói bố của ai là tỷ phú.

Càng ầm ĩ thì càng khó giải quyết nếu mừng hụt.

Mọi người nhạy bén mà bắt được trọng điểm.

Chưa có kết quả, tức là không phải.

Những ánh mắt mới nãy còn cực kỳ hâm mộ bỗng trở nên ý vị sâu xa.

"Tôi có ngọc bội, viện trưởng nói tín vật của tỷ phú là ngọc bội." Triệu Tuyết thấy mọi người không tin, gấp đến phát khóc, vội vàng lấy tín vật ra để chứng minh.

Tôi sửng sốt.

Sao cô ấy biết tín vật của tỷ phú là gì?

Triệu Tuyết dương dương tự đắc lắc lắc ngọc bội trong tay, vui sướng khi người gặp họa bước tới chỗ tôi.

"Tớ còn biết, bố cậu là con ma cờ bạc, nợ như chúa Chổm, coi chừng ông ta bán cậu đi đấy."

3

Tôi không nói gì mà ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quá đỗi quen thuộc trước mặt.

Lúc này, cô ấy trông rất chanh chua.

Tôi buồn bã cúi đầu, không có tâm trạng cãi cọ với cô ấy.

Tin tức tỷ phú và ma cờ bạc đang tìm con gái lan nhanh như cháy rừng, ngay cả bạn trai tôi - Từ Sanh ở trường bên cạnh, cũng biết chuyện.

Anh chạy vội tới, đổ mồ hôi đầm đìa.

Mở miệng ra đã nói về chuyện tỷ phú.

"Tỷ phú rốt cuộc là bố của em hay của Triệu Tuyết?"

Anh nhìn tôi đầy mong đợi, trong mắt lóe sáng.

Lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu, lắc đầu nói: "Không biết."

Cũng có thể ai cũng không phải!

"Anh nghe nói Triệu Tuyết có tín vật của tỷ phú?" Anh thận trọng thăm dò.

Tôi không biết tín vật là cái gì.

Trước mắt đây chỉ là lời nói một phía của Triệu Tuyết.

Tôi không nói gì, Từ Sanh có lẽ đã lầm tưởng rằng tôi đang cam chịu.

"Vậy còn lại..."

Từ Sanh muốn nói lại thôi.

Tôi biết, anh muốn nói con ma bài bạc còn lại chính là bố tôi.

Anh đến rồi đi thật vội vã.

Từ đầu đến cuối, câu nào câu nấy đều xoay quanh tỷ phú.

Tôi lặng yên nhìn bóng dáng anh rời đi, cảm thấy một nỗi bất an dâng trào trong lòng.

Buổi tối, Triệu Tuyết mặt mày hồng hào mà trở lại ký túc xá.

Tôi mới tắm xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã bị cô ấy chặn đường.

"A Sanh đang đợi cậu ở dưới lầu."

A Sanh?

Đây là xưng hô thân mật để tôi gọi Từ Sanh!

Sao Triệu Tuyết cũng gọi như thế?

Tôi hơi khó chịu.

"Anh ấy có việc gì thì sẽ gọi cho tớ." Tôi lạnh lùng nói, sửa lại cho đúng xưng hô của cô ấy: "Còn nữa, bạn trai tớ tên Từ Sanh."

"Sắp không phải rồi."

Triệu Tuyết hừ lạnh, mỉm cười đầy ẩn ý.

Tôi ngẩn người.

Cái gì sắp không phải rồi?

Cô ấy có ý gì?

4

Điện thoại của tôi reo lên, là cuộc gọi từ Từ Sanh.

"Anh đang đứng dưới ký túc xá của em, anh có chuyện muốn nói với em."

Qua điện thoại, giọng điệu của Từ Sanh nghiêm túc lạ thường.

Tôi vô thức liếc nhìn Triệu Tuyết, cô ấy đang nghịch móng tay với tâm trạng rất vui vẻ.

Lòng tôi càng cảm thấy bất an thêm.

Tôi thay quần áo rồi xuống lầu.

Từ Sanh đang đứng dựa lưng vào một cái cây lớn.

"Có chuyện gấp gì mà anh nhất định phải nói hôm nay vậy?"

Nửa tiếng nữa ký túc xá sẽ đóng cửa.

Từ Sanh nhìn tôi, tôi thấy sự phân vân trong mắt anh.

Sau đó, anh ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía sau tôi, dường như đã hạ quyết tâm.

Anh quyết đoán mở miệng: "Triệu Khả Khả, chúng ta chia tay đi!"

Tôi và Từ Sanh hẹn hò nửa năm.

Thời gian tuy không dài nhưng tình cảm của chúng tôi rất ổn định, chưa bao giờ xảy ra cãi vã lớn tiếng.

Sao lại đến nông nỗi chia tay cơ chứ.

"Lý do?"

"Bố tôi lại đánh mẹ tôi." Từ Sanh kìm nén lửa giận, gằn giọng gào lên: "Tôi cần tiền gấp, tôi muốn đưa mẹ tôi đi. Nhưng bố cô lại là một tay cờ bạc, cô không những không giúp được gì cho tôi còn làm liên lụy đến tôi."

Tôi hoàn toàn bối rối.

Kết quả xét nghiệm DNA vẫn chưa có.

Từ Sanh hắn dựa vào đâu mà dám khẳng định tôi là con gái của tay cờ bạc?

Tôi nghiêm túc hỏi hắn: "Nếu tôi là con gái tỷ phú, anh còn muốn chia tay với tôi không?"

Từ Sanh cười.

Chắc đang cười tôi si tâm vọng tưởng.

"Coi như tôi xin lỗi cô đi, sau này cô đừng đến tìm tôi nữa."

Nói xong, hắn rời đi không chút do dự.

Tôi trở lại ký túc xá.

Triệu Tuyết đang nghe điện thoại, giọng điệu chảy nước làm người khác mắc ói.

Hai người bạn cùng phòng khác lén lút đến nói với tôi, nửa tiếng trước, Triệu Tuyết đã tuyên bố trong ký túc xá rằng cô ta đã có bạn trai.

Nhà trai họ Từ, là sinh viên trường Thể dục Thể thao bên cạnh.

Họ đã bị sốc.

"Khả Khả, cậu và Tuyết Nhi thân nhau từ nhỏ, mà bạn trai của các cậu đều họ Từ, còn học cùng một trường."

Tôi bừng tỉnh đại ngộ.

Sự dị thường của Triệu Tuyết và Từ Sanh đã có lời giải đáp.

Tôi cười mỉa: "Có khi lại cùng một người đấy!"

5

Dưới ánh mắt không thể tin được của bạn cùng phòng, tôi xốc chăn lên và đi ngủ như thường

Cảm xúc buồn bã khi chia tay Từ Sanh sau tiếng "anh yêu" của Triệu Tuyết cũng dần nguôi ngoai.

Người không cùng chí hướng khó đi chung đường!

Tôi nên cảm thấy may mắn vì kịp thời cắt lỗ!

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi không còn bị giọng nói của Triệu Tuyết quấy nhiễu, trở mình ngủ thiếp đi.

Tôi không có thói quen ngủ nướng.

Buổi sáng, tôi thức dậy như thường nhưng lại thấy Triệu Tuyết cũng dậy.

Tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của cô ta.

Triệu Tuyết có nhan sắc tầm trung, da cũng không đẹp.

Nhưng mặt cô ta hôm nay lại phủ đến năm lớp phấn, trang điểm lòe loẹt.

"Anh yêu, anh tới đưa bữa sáng cho em á! Anh mua món gì vậy? Tiểu Long Bao của nhà A Hương ư, nhà đó muốn mua được bánh phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ đấy. Anh là tốt nhất, em xuống ngay đây."

Triệu Tuyết cố ý mở loa ngoài.

Chính tai tôi nghe thấy người ngày hôm qua còn là bạn trai tôi - Từ Sanh, hôm nay lại nói chuyện nhẹ nhàng với cô gái khác, vẫn sẽ hơi đau lòng.

Ánh mắt khiêu khích của Triệu Tuyết thỉnh thoảng lại nhìn về phía tôi, âm thầm tuyên bố mình chiến thắng.

Hai người bạn cùng phòng còn lại bị cô ta đánh thức.

Kể từ khi họ biết bạn trai của Triệu Tuyết là Từ Sanh, thái độ của bạn cùng phòng đối với cô ta từ không mặn không nhạt thành cực kỳ coi thường.

"Sáng sớm ra kêu la cái gì, có để cho người khác ngủ không thế?"

"Muốn sến sẩm thì ra ngoài mà sến."

Triệu Tuyết nhìn mọi người một cách lạnh lùng: "Mấy ngày nữa sẽ có kết quả xét nghiệm DNA, đợi tôi và tỷ phú nhận người thân thành công, tôi sẽ xin bố tôi mua cho tôi một căn biệt thự ở bên ngoài, sống ở cái ký túc xá tồi tàn này tôi không vui nổi."

Người thân còn chưa nhận mà đã gọi bố rồi.

"Ồ, vậy tôi đây sẽ bắn pháo hoa chúc mừng cô."

Bạn cùng phòng Lý Yên có gia cảnh tốt, cũng không vì Triệu Tuyết có khả năng là con gái tỷ phú mà cố tình nịnh hót cô ta.

Triệu Tuyết xì hơi, tức đến mức thở hổn hển, hừ lạnh rồi xách túi đi xuống lầu.

Tôi nán lại trong ký túc xá một lúc, không muốn đụng mặt hai con người đen đủi đó nhưng vẫn xui như chó, tôi vừa bước xuống lầu đã nhìn thấy hai con người đó sến sẩm.

Trên tay họ không có bữa sáng, ngược lại như đang cố ý đợi tôi.

Triệu Tuyết vừa nhìn thấy tôi xuất hiện bèn mềm oặt ra như người không xương, thiếu nước dính lên người Từ Sanh.

Tôi thấy sự mất tự nhiên trong mắt Từ Sanh.

Nhưng trước thái độ bất mãn của Triệu Tuyết, hắn vòng tay ôm lấy cô ta.

Tôi đau như bị kim châm.

Không chỉ vì Từ Sanh, mà còn vì mối quan hệ giữa tôi và Triệu Tuyết.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau và vì đều là trẻ mồ côi nên hai đứa đối đãi với nhau như người thân trong gia đình.

Vì sao Triệu Tuyết lại đối xử với tôi như vậy?

Chẳng lẽ là vì cô ta sắp trở thành con gái tỷ phú?

Mãi đến giờ giải lao, cô ta mới dồn tôi vào nhà vệ sinh, bộc lộ bộ mặt thật mà cô ta đã giấu kín hơn hai mươi năm.

Vẻ mặt của cô ta vô cùng dữ tợn: "Triệu Khả Khả, Triệu Tuyết tao kém hơn mày chỗ nào, vì sao mày có thể được mọi người yêu mến, khen ngợi, nhưng tao chỉ có thể làm nền lá xanh bên cạnh mày."

"Ha ha ha, ngày nay đã khác ngày xưa, Triệu Tuyết tao sẽ lấy đi mọi thứ của mày, để mày nếm thử cảm giác hơn hai mươi năm bị phớt lờ của tao."

Tôi nhìn thấy sự phẫn nộ, không cam lòng và một chút phấn khích sau khi trả được thù trong mắt cô ta.

"Cô đừng vui mừng quá sớm, đến giây phút cuối cùng mới biết được ai thắng ai thua."

Tôi đi vòng qua cô ta và quay lại lớp học nhưng bị cố vấn học tập gọi lại ở hành lang.

"Triệu Khả Khả, người thân của em đang ở phòng bảo vệ, mời em đến đó một chuyến."

Người thân?

Tôi là cô nhi thì lấy đâu ra người thân?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro