Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13.

"Lâm Thâm muốn giết Trương Mẫn."

Vương Việt với câu nói đầy bất ngờ này của Lục Vi Tầm thật ra từ đầu đã không quá tin tưởng. Cậu vốn chẳng biết bí mật đằng sau là gì, nhưng đổi lại hai năm chung sống này, cậu thà tin tưởng một người mà mình biết rõ. Dẫu sao câu nói của Lục Vi Tầm cũng chỉ là một phía, nó đơn giản là góc nhìn phiến diện của anh.

Huống hồ còn là cái câu cuối cùng "Tiểu Mẫn... của tôi" kia. Vương Việt hiểu một đạo lý khi người ta gắng sức chứng minh một thứ thuộc về mình thì lại thường ngược lại. Đặt vào vị trí một người có tất thảy mọi thứ trên đời như chủ tịch JH cao cao tại thượng họ Lục, sự khẳng định này dường như quá dư thừa? Vương Việt cũng không biết sao mình lại có đánh giá này. Thế nhưng càng tìm hiểu rồi vạch ra thì mấy bí ẩn càng bị đưa vào ngõ cụt. Đống mập mờ ấy khiến Vương Việt thêm ngột thở. Thế nhưng hiện tại cậu lại bị giam giữ trong nhà.

Vương Việt ấm ức muốn gọi điện thoại để chất vấn người kia, muốn hỏi tại sao Lâm Thâm lại giam nhốt cậu? Có điều, đến cùng Vương Việt lại không làm thế. Cậu tìm đến góc tối quen thuộc trong nhà. Vương Việt đột nhiên muốn phát tiết sự khó chịu lên chính mình. Vương Việt muốn vẽ thêm vài đường trên da thịt.

Cậu lững thững đến bên ngăn tủ bí mật, dùng đôi tay cẩn trọng mở ra. Thế nhưng đôi tay Vương Việt thoáng run rẩy rồi khựng lại giữa không trung. Con dao lam mới ở đó đêm qua đã biến đi không dấu vết. Có điều chuyện đó chưa thật sự quan trọng. Đống băng gạc cùng thuốc trị thương nhét đầy hốc tủ là gì?

Vương Việt trong chốc lát thoáng rùng mình. Đến giờ cậu mới để ý đến ánh đèn của camera nhấp nháy. Tại sao trước giờ Vương Việt chưa từng thấy? Hình như nó được lắp đặt rất lâu rồi. Hình như Lâm Thâm luôn biết tất thảy mọi việc Vương Việt làm trong nhà. Hình như nước mật ong là một loại kháng sinh tự nhiên mang khả năng kháng khuẩn?

Đó tất nhiên chỉ là suy nghĩ thoáng qua của Vương Việt. Điều tệ hại hơn hết chính là cảm giác khi cậu phát hiện Lâm Thâm theo dõi mình. Có một vài chiếc camera được lắp công khai trong nhà. Thế nhưng chẳng người bình thường nào lại đem một chiếc camera giấu trong hộc tủ. Vương Việt càng nghĩ càng bất mãn. Có điều, sau một lúc không biết đã thông suốt chuyện gì. Cậu nhẹ nhàng đem đống băng gạc ra. Điều chỉnh đúng hướng camera đang chỉ thẳng vào chân mình mà băng bó.

Vương Việt với khả năng tự xử lý vết thương cũng không tệ. Cuộc sống gian khó lúc nhỏ cùng việc chăm sóc anh trai Vương Siêu ngờ nghệch đã tôi luyện điều này. Vương Việt không quá quý trọng thân thể mình nhưng vẫn phải cố mạnh mẽ để chăm lo cho người khác.

Cậu sau đó cũng không bỏ ăn sáng. Vương Việt ngoan ngoãn vào bếp nấu bát mì. Cậu còn cố ý ngồi ăn tại một góc quay chính diện của camera trong phòng, ăn xong coi như không chuyện gì đi dọn dẹp. Vương Việt thậm chí đến chiều còn bỏ chân ra bôi thuốc. Cậu trong chớp mắt lại quay về dáng vẻ nghe lời.

Lâm Thâm tối đó khá sớm đã trở về. Hắn với việc nhốt Vương Việt trong nhà không đả động. Cuộc chiến tranh lạnh ngột ngạt vẫn diễn ra không hồi kết. Chỉ là đêm nay hắn không bỏ mặc Vương Việt một mình, hắn dùng bữa tối xong lại lên giường. Lâm Thâm hình như mấy ngày này đều mệt mỏi. Dưới mắt hắn là quầng thâm đậm nét. Hiển nhiên là quãng thời gian này ngủ không ngon. Chắc hẳn đều bởi một lòng nhớ người kia? Vương Việt vừa nghĩ đến đã thấy mình thổn thức. Đây chắc chắn là đang ghen tỵ nhưng ngẫm lại cậu nên lấy tư cách gì? Vương Việt đến giờ cũng không hề hay biết.

Đống ảo não khiến cậu uể oải nằm xuống rồi lại thoáng giật mình. Vương Việt thấy trong phòng thoang thoảng mùi máu tanh nồng, hoảng hồn giật ống quần lại phát hiện ra không phải cậu. Vương Việt thật sự rất nghi hoặc. Cậu thẫn thờ nhìn người say giấc kế bên. Có gì đó vụt qua khiến Vương Việt nhẹ nhàng kéo ống quần của Lâm Thâm lên. Chỉ vài giây sau, cậu điên cuồng bỏ chạy. Vương Việt một đường lao ra phòng khách, không nhịn được mãnh liệt nôn khan.

Những vết thương cũ mới chằng chịt trên cẳng chân Lâm Thâm, nó hiển nhiên còn tàn độc hơn những vết rạch mà Vương Việt dành cho cậu. Vương Việt từng oán trách Lâm Thâm với những biến đổi của mình không phát hiện. Thế nhưng những điều hắn suy nghĩ, cậu cũng chẳng biết gì. Vương Việt thoáng chốc chìm vào những hoang mang không biết thoát ra thế nào. Chẳng buồn nghĩ nữa cũng gục đầu xuống ngủ. Vương Việt vừa mơ màng một lát thì phát hiện có người bế mình lên. Là mùi nước hoa lành lạnh của Lâm Thâm, thế nhưng cậu vẫn nhắm mắt giả vờ không tỉnh. Lâm Thâm nhẹ nhàng đặt Vương Việt xuống gối, lại đưa tay vén mấy vệt tóc loà xoà. Một lát sau, khi hắn đã ngủ rồi, cậu mới mở mắt nhìn trần nhà trống trải.

Hôm sau, dĩ nhiên Lâm Thâm không nhốt Vương Việt nữa, thế nhưng phát hiện tối qua lại khiến cậu chẳng muốn đi đâu. Vương Việt cả ngày chỉ vùi mình trong chăn. Tối nay còn đến biệt thư xa hoa kia mừng sinh thần Trương Mẫn.

Lâm Thâm dường như không chuẩn bị món quà gì đặc biệt. Trên đường chỉ ghé một tiệm hoa. Vương Việt chắc mẩm hắn sẽ chọn hướng dương. Cuối cùng Lâm Thâm lại ôm ra một đoá hồng đỏ thẫm.

"Đây là loài hoa cậu ấy thích nhất."

Vương Việt chợt nhớ đến vườn hồng rực rỡ được chăm sóc tỉ mẩn hôm nào.

"Thế còn anh, anh thích hoa gì?"

Vương Việt đợt mãi cũng không nhận được câu trả lời từ hắn.

Xe hôm nay của bọn họ là Lâm Thâm tự lái. Vừa đến công biệt thự đã gặp mấy người kia. Trên tay mỗi người đều ôm hoa, điểm khác biệt lại là màu vàng của nắng. Vương Việt thật ra cũng có chút suy diễn thế nhưng đi mấy bước đã thấy Trương Mẫn đang đứng chờ. Lần này, đứng sát cạnh y vẫn là Lục Vi Tầm. Ánh mắt anh giống mọi khi không hoà hoãn.

Bọn họ thật sự cùng nhau ăn một bữa đồ nướng đơn giản, vừa đem đồ đặt lên bếp nướng vừa vui vẻ chuyện trò. Tất nhiên đó cảm nhận của phần lớn mọi người chứ trong số vui vẻ không bao gồm Lục Vi Tầm và Vương Việt.

Từ Tư cũng khá biết cách khuấy động bầu không khí thêm náo nhiệt. Uống bia chưa đủ còn muốn tạo trò chơi. Trò mà Từ Tư đề nghị là Dare or Truth. Một trò khá nguy hiểm nhưng khiến mọi người đều hào hứng.

Vương Việt bị mấy lon bia làm cho choáng váng, thấy họ lôi kéo cũng ngơ ngác chơi theo. Ban đầu chỉ là mấy câu hỏi vụn vặt mang tính chất dìm hàng vui vui, ai không muốn trả lời đều bị "mời" uống rượu. Bởi rượu và bia lẫn lộn thực sự làm người ta khó chịu. Bọn họ tất thảy đều bị uống đến ngà ngà.

Đến khi Vương Việt dành được quyền sai khiến của mình. Cậu nhìn Trương Mẫn đang mỉm cười mãi mà không nghĩ ra câu hỏi. Mấy người xung quanh đều lên tiếng thúc giục. Cuối cùng Vương Việt bật ra một câu rất mơ hồ.

"Anh yêu Lục Vi Tầm bao lâu rồi?"

Câu hỏi này làm không khí đang sục sôi huyên náo lập tức rơi vào khoảng lặng. Không chỉ mấy người khác mà Lục Vi Tầm bị ép buộc tham dự cũng quay sang. Mọi người tựa như rất mong đợi câu trả lời của y. Chỉ Trương Mẫn nhịp tay xuống bàn rồi cười cười rót rượu. Vương Việt liếc qua Lục Vi Tầm trong khoảnh khắc thấy ánh mắt anh ảm đạm. Trương Mẫn thống soái uống ba ly.

Đến lượt chơi tiếp theo, y vẫn xui xẻo thành người bị hỏi. Người đặt câu hỏi ngồi ngay kế bên Vương Việt, Lâm Thâm. Hắn tựa như cũng đã say. Bị Từ Tư giật tay mới bàng hoàng quay lại. Thế nhưng, lúc đôi mắt hắn nhìn Trương Mẫn lại hoàn toàn tỉnh táo.

"Nếu quay lại ngày hôm đó, liệu cậu còn muốn theo tôi nữa không?"

Muốn theo hắn nữa không? Trương Mẫn chau mày rồi mấp máy. Những sự kiện bỗng hiện ra như thước phim chiếu chậm.

Tiếng động cơ xé gió.

Tiếng chiếc xe khác ầm ĩ đuổi theo.

Tiếng va chạm chát chúa vào hành lang.

Cái cảm giác ngột ngạt không thở nổi.

Rầm.

Lục Vi Tầm hất tung bàn nướng. Anh đứng dậy cất giọng lạnh lùng.

"Tan tiệc được rồi."

Đám người Vương Việt bởi biến cố bất ngờ này không ai bảo ai trầm tư rời khỏi. Trương Mẫn khẽ lung lay rồi tựa vào người bên cạnh. Y tựa như bị đưa về quá khứ, trong tích tắc cất giọng nghẹn ngào.

"Sếp Lục."

"..."

"Anh từng nói em thật giống một con chim hoàng yến."

"..."

"Một con hoàng yến bị anh nhốt vào lồng."

"..."

"Anh nói sẽ từ từ bẻ gãy cánh em, bẻ luôn cả mấy cành cây em định đậu."

Y nói gì đó nữa rồi vô thức chìm vào mộng mị.

Lục Vi Tầm ôm Trương Mẫn trong tay. Anh vuốt ve vết sẹo cắt ngang cổ tay người nọ. Đoạn lại nhìn một vết vẹo khác giống hệt tại cùng vị trí ở tay mình trầm mặc. Anh ghé bên tai Trương Mẫn ai oán thở dài.

"Nhiều năm như vậy rồi, em vẫn là thích hắn hơn tôi."

**********
Từ từ sẽ vén màn thôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lld#tuanhan