[TG2] Học bá ngoài lạnh trong nóng (phần 1) (9-18)
(1)
"Nhiệm vụ thật là đơn giản, nếu như vậy rất nhanh thôi tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ, có thể khôi phục tự do rồi."
Bởi vì hệ thống đã đem tình cảm chuyển sang bản sao của Vân Y ở thế giới đó, nên lúc nhận được điểm cô chỉ cảm thấy vui vẻ chứ không cảm thấy gì khác nữa.
Ký chủ đừng vội mừng, đây mới chỉ là nhiệm vụ cấp 0, dùng để thử thách cô. Nếu ngay từ đầu cô đã thất bại, chứng tỏ cô không phù hợp để là nhiệm vụ, hành trình của cô chỉ mới bắt đầu thôi.】
Đây là lần đầu tiên hệ thống nói nhiều như thế.
"Vậy các cấp độ khác thì sao? Có gì khác nhau? Trừ độ khó ra?" Đầu óc của Vân Y đến giờ vẫn còn nhiều nghi vấn về cái gọi là hệ thống này.
【Nhiệm vụ có chia cấp độ: 1 sao là đơn giản nhất, điểm cũng ít nhất. 9 sao là khó nhất, điểm cũng nhiều nhất】
Vân Y cảm thấy chắc là vì cô đã qua được nhiệm vụ thử thách, nên hệ thống hình như.....có nhân tính hơn?
Hoặc đây chỉ là ảo giác của cô.
Vân Y bị hệ thống đả kích, cũng không từ bỏ tự tin của mình, gật đầu nói. "Tôi tin rằng mình có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ công lược."
【Nếu vậy thì tốt. Hiện tại bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo】Âm thanh máy móc vừa dứt, Vân Y liền cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng.
Ủa alo, tôi còn chưa hỏi xong......Hệ thống thật không có tình người!
【Đang tiếp nhận nhiệm vụ...Tiếp nhận nhiệm vụ thành công....Bắt đầu truyền tống】
Vân Y có chút mê mang ngẩng đầu, cảm giác đau đớn trong đầu vơi đi. Cảnh vật bốn phía lại lần nữa thật xa lạ.
Dù hơi xa lạ, nhưng không phải là những thứ mà Vân Y chưa từng nhìn thấy.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên tấm kính lớn trong lớp học, từng tia từng tia, giống như được phủ một lớp bụi.
Tuy nhiên người đứng trên bục giảng lúc này không quan tâm đến điều gì khác ngoài nội dung bài học,
"Vân Y, mời em lên bảng làm bài tập này."
Thầy giáo trên bục giảng điểm danh Vân Y đứng lên giải bài tập. Mà thời điểm thầy giáo gọi tên Vân Y, cả lớp học đồng loạt đều quay lại nhìn về phía cô.
Vân Y đứng dậy, còn chưa biết được cốt truyện và nguyện vọng của nguyên chủ.
Thực tế, vì cả đời nằm trong bệnh viện, Vân Y cũng chẳng hiểu nội dung trên bảng là cái gì.
【Đinh - - Độ hảo cảm -10, tổng độ hảo cảm là 10. Khi độ hảo cảm của đối tượng công lược đạt tới 100 thì nhiệm vụ hoàn thành. Trong lúc làm nhiệm vụ, độ hảo cảm có khi tăng cũng có khi giảm. Nếu độ hảo cảm âm 100 điểm nhiệm vụ sẽ thất bại. Thất bại ba lần, cô sẽ bị xóa bỏ.】
Cùng với âm thanh hệ thống, trong đầu Vân Y đột nhiên ập đến cốt truyện lần này.
Nguyên chủ ngồi cùng bàn với học bá, yêu thầm học bá nhưng không dám thổ lộ. Một năm sau có bạn mới chuyển tới. Bạn học mới vừa gặp học bá đã cảm nắng, tấn công crush rất mãnh liệt. Ban đầu lúc học bá cũng lạnh nhạt cô ấy. Trong cốt truyện cũng không nói rõ tình cảm của học bá là như thế nào, chỉ biết được quá trình theo đuổi học bá của bạn học mới chuyển đến, cũng là nữ chính của chúng ta, là một quá trình vô cùng gian nan.
Có lẽ tình cảm của nữ chính làm cho học bá cảm động, hai người họ cuối cùng ở bên nhau. Mà nguyên chủ một người qua đường, lên đại học yêu một chàng trai chủ động bày tỏ với mình, chỉ là đáng tiếc, sau khi kết hôn, tên đó lộ bộ mặt là một tên vũ phu, cô ấy bị ngược đãi, buồn bực mà chết.
Nuối tiếc mối tình đầu, đối tượng hiện tại mà Vân Y cần công lược, chính là học bá cùng bàn.
Bây giờ còn cách lúc nữ chính chuyển đến còn hai tháng. Hai tháng hẳn là không vấn đề gì.
Vân Y rất lạc quan, chỉ là hình như cô quên mất, học bá Đồng Giai Trạch vừa -10 điểm độ hảo cảm đối với cô.
Độ hảo cảm bây giờ chỉ có 10, so với lúc trước...đây là thế giới 1 sao ư?
"Em không biết thì phải chuyên tâm mà nghe giảng" Thầy giáo không cho Vân Y cơ hội mở miệng, nhắc nhở cô.
Vân Y không cảm thấy có gì xấu hổ, gật đầu khiêm tốn tiếp thu lời giáo viên dạy bảo. Đương nhiên đó chỉ là bề ngoài thôi. Còn trong lòng cô đang cực kỳ vui vẻ.
Hiện tại, không chỉ có một cơ thể khỏe mạnh, còn có thể hưởng thụ được thời gian học tập tốt đẹp.
Đây không phải là cuộc sống mà cô luôn mong muốn sao? Nếu như có thể, cô muốn dùng thân thể này cả đời.
Vân Y đang mơ mộng, một giây sau liền nghe hệ thống đả kích
【Ký chủ, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ 1 sao trong một năm, sẽ bị tính là thất bại. Ba lần là cô sẽ bị xóa bỏ】
Vân Y chớp chớp mắt...Một năm...Ba lần là bị xóa bỏ...
Suy nghĩ một chút, được rồi, it nhất là, cô đã có được một cơ thể khỏe mạnh, có sức người sỏi đá cũng thành cơm. Hơn nữa bây giờ cô không phải vẫn được hưởng thụ thời gian vườn trường sao?
Vân Y bây giờ đang suy nghĩ làm sao multitasking, hưởng thụ thời gian thanh xuân vườn trường, vừa công lược nam chính học bá.
【Đinh - - Độ hảo cảm -10, tổng độ hảo cảm là 0, ký chủ cố lên!】
Ơ kìa, người ta đã làm gì đâu?
Ban nãy lúc cô vừa đến đây, hệ thống cũng có nhắc nhở như thế một lần.
Ý là, độ hảo cảm 20 ít ỏi, nhanh như chớp đã bị cô dùng hết.
Vân Y nhíu mày, trước tiên nghĩ xem nữ chính trong cốt truyện theo đuổi nam chính như thế nào.
Có thể gói gọn trong một câu, dính chặt không tha.
Nhưng mà ban đầu, hình như học bá cực kỳ phản cảm ghét bỏ hành vi này.
Về lý do cậu ta ghét bỏ?
Sau khi Vân Y vắt hết óc để nghĩ (hình như điểm thấp bà ý cũng ngu theo à), cuối cùng cũng nghĩ được một lý do.
Trong cốt truyện, nữ chính bản tính lương thiện vui vẻ, nhưng mà có một điểm. Cô ấy học rất kém, vì điều kiện gia đình tốt mới có thể đến trường học này.
(3)
Là bởi vì không chịu học tập cho tốt nên mới bị nam chính lạnh nhạt, khinh thường sao? (ủa học dốt thôi cũng khinh người ta hả khùng hay gì)
Học tập, đúng rồi, học tập. Thành tích học tập của nguyên chủ không tồi, có ký ức của nguyên chủ, như vậy thành tích chúng ta có thể cải thiện.
Chuông tan học vừa vang lên, Vân Y chưa bao giờ đến trường, cho dù có ký ức của nguyên chủ, cũng không phải là cảm thụ của bản thân.
Xung quanh yên lặng như vậy, sương mù sáng sớm thật mỏng, như một tầng lụa mỏng bao phủ sân trường. Trường học hùng vĩ tráng lệ dần dần không nhìn thấy được trong màn sương nhàn nhàn sáng sớm mai, toàn bộ sân trường lúc tờ mờ sáng ấm áp mà mỹ lệ như thế.
Vân Y đi dọc trong trường, cảm nhận khí tức thanh xuân của từng cảnh vật trong khuôn viên trường, tâm tình hết sức tuyệt diệu.
Nghiêng nghiêng đầu, cảm nhận cảm giác tắm mình trong ánh mặt trời, đã bao nhiêu năm rồi.....Không đúng, phải nói là khi còn sống, cô chưa từng ra ngoài. (chắc mất ký ức về nhiệm vụ trước à?)
Trên bầu trời chim chóc líu lo mà hót, giống như thể hiện sức sống tràn trề của nó với Vân Y, hoặc như đang cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mặt trời.
"Hệ thống, cảm ơn mi." Cảm ơn mi, đã chọn ta để ta làm nhiệm vụ này, cho ta một cơ hội như vậy.
Hệ thống chỉ là một hệ thống, cho dù nghe được lời của Vân Y cũng sẽ không trả lời.
Chim chóc ríu rít thì thầm, bên dưới tàng cây kia, một mặt cỏ xanh đậm, thoạt nhìn mềm mại như vậy.
Vân Y đang muốn bước tới cảm nhận một chút, tiếng chuông vào học lại vang lên lần.
Vân Y nhíu mày, giải lao cấp tốc luôn hả?
Vân Y cũng không nghĩ, vừa rồi cô ở nơi này tắm nắng mặt trời đã ngây ngốc hết bao nhiêu thời gian.
Trên tầng ba của khu dạy học, có một nam học sinh nhìn Vân Y hơi xuất thần, đến khi chuông vào học vang lên mới tỉnh lại.
Sau khi trở lại phòng học, tiết này là tiết học Anh Ngữ, cũng là tiết của giáo viên chủ nhiệm.
Thời điểm Vân Y vừa bước vào phòng, cô phát hiện Đồng Giai Trạch đang ngồi ở chỗ kế bên mình, an tĩnh mà đọc sách.
Học bá là chỉ các mọt sách hả? Vân Y cảm thấy chính mình có chút không phân biệt được.
Cô cũng không chủ động đến bắt chuyện với cậu ta. Vì nói thật là cô chẳng biết bắt đầu từ đâu, học sinh hay nói chuyện về việc gì.
Hơn nữa, độ hảo cảm của cậu trai này dễ dàng giảm như vậy, nói không chừng thời điểm mình chủ động bắt chuyện, độ hảo cảm thành số âm mất.
"Các em học sinh, tuần tới trường chúng ta sẽ tiến hành một cuộc thi nói, có em nào muốn tham gia không?"
Chủ nhiệm vừa vào lớp, một lời liền đem chuyện này nói ra, không có bất kỳ lời mở đầu nào.
Lúc nghe chủ nhiệm nói, Vân Y đột nhiên nhớ tới trong cốt truyện có một sự kiện, thi nói.
Không phải là cuộc thi cấp trường đâu, mà là cấp thành phố. Toàn trường sẽ chọn ra ứng cử viên thích hợp để tham gia cuộc thi tổ chức trong thành phố.
Trong cốt truyện, cô nhớ là học bá sẽ tham gia với một bạn học mà cô không biết tên.
(4)
Đây sẽ là cơ hội tốt để nói chuyện với cậu học bá cùng bàn.
Hơn nữa, có khả năng cậu ta thích kiểu người không ngừng vươn lên, đọc sách học tập.
Nghĩ đến đây, Vân Y lập tức giơ tay: "Thưa thầy, em muốn tham gia."
Tay Vân Y vừa giơ lên, cô cảm nhận được người ngồi cùng bàn đem tầm mắt dời lên người mình.
【Đinh – Độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm là 5, ký chủ cố lên!】
Buồn ghê, độ hảo cảm này, sao chỉ thêm có 5 vậy. Mà lúc trước khi trừ đi, sao tốc độ tuột nhanh vậy.
Mặc dù có chút buồn bực, chỉ là Vân Y không biểu hiện ra mặt, vẫn như cũ rất là bình tĩnh.
Mà trừ bỏ bạn ngồi cùng bàn của mình, còn có những người khác đề đồng loạt nhìn lại đây, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Giáo viên chủ nhiệm có chút sững sờ nhìn Vân Y, tuy rằng có chút kinh ngạc, cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Đếm lại số người muốn tham gia, tổng cộng có tới mười mấy người. Mỗi lớp có thể cử ra hai người mà thôi.
Tình cảnh hiện tại đúng là có chút khó xử.
"Như vậy đi, nếu như đã có nhiều em học sinh muốn tham gia như vậy, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ dùng tiết tiếng anh tổ chức một cuộc thi nhỏ để chọn ra ứng cử viên đi thi, các em nào muốn tham gia chuẩn bị kỹ một chút."
Nếu chủ nhiệm đã nói như vậy thì không ai có ý kiến. Sau khi trở về phải chuẩn bị thật kỹ.
Tiếng Anh của nguyên chủ không kém, hơn nữa phát âm tốt, chỉ là hơi nhút nhát.
Chính là Vân Y không phải là nguyên chủ. Cô là ai, cô là người rất khát vọng tự do, khát vọng tương lai có thể giao lưu cùng mọi người.
Hiện tại có cơ hội này, cô sẽ không từ bỏ.
Ngày hôm sau Vân Y đến trường rất sớm. Thời điểm lúc thức dậy, cô vẫn còn hơi hoang mang.
Bởi vì cô quên mất mình đã tiến vào thế giới khác. Sáng sớm thức dậy, một bên đánh răng một bên nhìn gương mặt có chút non nớt trong gương.
Gia cảnh nguyên chủ không phải quá tốt, bữa sáng trong nhà rất đơn giản, cháo trắng kèm dưa muối.
"Vân Y, tối qua con nói gì mà nhiều thế?" Tối hôm qua sau khi Vân Y về nhà luôn tiếp tục luyện tập nói tiếng Anh.
Nhưng bởi vì nhỏ giọng khiến cha mẹ nghe xong tưởng rằng cô tự lẩm bẩm một mình.
"Mẹ, con đang luyện tiếng Anh." Vân Y cũng không giấu giếm cha mẹ mình cái gì.
"À". Mẹ của Vân Y gật đầu, về vấn đề này bà ấy cũng chỉ có thể cổ vũ một câu.
Vân Y ăn sáng xong thì đi đến trường.
Vừa vào trường, âm thanh lanh lảnh của các cô cậu học sinh đã tràn ngập bên tai.
Tiếng đọc sách, thảo luận tràn trề sức sống thế này khiến khóe miệng Vân Y không khỏi hé nụ cười thỏa mãn.
(5)
【Đinh – Độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm là 10, ký chủ cố lên!】
Nghe hệ thống thông báo, Vân Y ngước mắt nhìn bốn phía, Đồng Giai Trạch đến rồi à?
Nhìn sườn mặt của Đồng Giai Trạch, Vân Y có chút không hiểu, 5 điểm độ hảo cảm này, là sao vậy?
Bất quá, có thể tăng lên được 5 điểm độ hảo cảm, mặc kệ là nguyên nhân gì, tăng lên là tốt rồi.
"Các em, ngày hôm qua tôi nói các em về nhà chuẩn bị, các em đã chuẩn bị kỹ chưa?" Chủ nhiệm vừa vào lớp liền nở nụ cười.
Xem ra, tâm tình của chủ nhiệm hôm nay rất tốt nha.
"Có ạ"
Các học sinh dáng vẻ tràn đầy tự tin, khiến nụ cười của chủ nhiệm càng tươi hơn.
"Thế là được rồi, vậy chúng ta liền bắt đầu từ bạn Vân Y nhé."
Bởi vì Vân Y ngồi ở tổ 1, dựa theo sắp xếp của chỗ ngồi, vì vậy cô cũng bắt đầu trước.
"the sun is shining and the birds are chirping outside the window......"
【Đinh – Độ hảo cảm công lược +10, tổng độ hảo cảm 20, ký chủ cố lên! 】
Khi nghe thấy âm thanh của hệ thống, Vân Y sững sờ một chút, chỉ là một chút thôi, mọi người cũng chỉ cho rằng cô đang tạm dừng.
Khóe miệng khẽ mỉm cười, thì ra công lược học bá chính là phải cho người ta thấy mình cũng thích học.
Tối hôm qua cô đã tập luyện rất lâu đấy
Quả nhiên, không cô phụ sự vất vả của cô. Mà lúc trước cô đoán cũng chính xác, thành tích của học bá quả nhiên rất tốt.
Lúc Vân Y ngồi xuống, người tiếp theo chính là Đồng Giai Trạch.
"Bạn cùng bàn, cố lên nha!" Vân Y nhẹ giọng nói một câu với Đồng Giai Trạch, khiến cậu ta có chút quỷ dị mà nhìn thoáng qua cô.
Không có cách, thời gian trước, nguyên chủ vẫn luôn thẹn thùng không có chủ động bắt chuyện với Đồng Giai Trạch.
Nhưng mà hiện tại, thời điểm nghe được bạn cùng bàn chủ động nói chuyện cùng mình, Đồng Giai Trạch tỏ vẻ có chút kỳ lạ.
Nhưng xuất phát từ lễ phép,cậu ta vẫn gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã nghe được.
Nhìn Đồng Giai Trạch, Vân Y hơi xuất thần, đúng là một cậu bạn thanh nhã như ánh sao trong màn sương, đôi môi đẹp như hoa anh đào, làn da tinh tế như gốm sứ.
Khó trách khi nữ chính vừa đến đây, lập tức theo đuổi cậu.
Đồng Giai Trạch đang chậm rãi đọc tiếng Anh, không để ysbajn cùng bàn đánh giá mình.
Nếu như cậu ta biết, đừng nói đến tăng độ hảo cảm, lập từ rớt xuống -100 ngay.
"Rất tốt, rất tốt. Xem ra mỗi em đều về nhà chuẩn bị rất kỹ." (ủa thi nói phải cho các em lên cái nhau chứ nói này ai chả nói được) Chủ nhiệm nghe xong nhiều như thế....Đương nhiên, cũng có người lắp bắp đọc xong đoạn hội thoại đã học thuộc.
Bất quá, nếu đã có mầm non tốt, giáo viên không quá chú ý đến người biểu hiện kém hơn.
Nhìn những học sinh trước mắt, chủ nhiệm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đưa ra danh sách vài người, bảo mọi người cùng bỏ phiếu
(6)
Những học sinh không trúng tuyển còn lại, vẻ mặt đầy hối tiếc, đáng lẽ mình đã có thể luyện tập chăm chỉ hơn.
Đương nhiên, cũng có người không phục.
"Chủ nhiệm, vì sao không có em?" Vân Y ngước mắt nhìn qua, cô gái này không phải là...Lớp phó của bọn họ sao?
"Hàm Yên, chủ yếu là bởi vì, em không thích hợp." Người đọc sai khá nhiều lúc vừa rồi, nói chính là cô ấy.
Giọng đọc có phần cứng nhắc như máy móc vậy.
"Em làm sao lại không thích hợp?" Liễu Hàm Yên cũng không có một chút ý tứ nào tôn trọng giáo viên, hiện tại có, chỉ là sự không hiểu cùng trách móc.
Vốn dĩ chủ nhiệm còn muốn cho Liễu Hàm Yên một chút mặt mũi, nhưng mà hiện tại nhìn thấy nhìn thấy bộ dạng hùng hổ dọa người kia của Liễu Hàm Yên, tức khắc cảm thấy không hài lòng.
"Em Liễu Hàm Yên, phát âm của em còn nhiều chỗ cần cải thiện, không chỉ là phát âm mà còn là giọng đọc, độ trôi chảy, em đọc cứng nhắc quá."
Liễu Hàm Yên bị chủ nhiệm lớp nói như thế, hơn nữa còn ngay trước mặt mọi người trong lớp.
Vừa lúc, tiếng chuông giải lao vừa vang lên, Liễu Hàm Yên xấu hổ vô cùng.
Liền che mặt chạy ra ngoài.
Mà Đồng Giai Trạch vừa nghe tiếng chuông reo, nhướng mày, lấy từ trong cặp ra một quyển sách, Vân Y tò mò nhìn qua...Giải tích 1?
Hiện tại mới lớp mười một, Đồng Giai Trạch đã bắt đầu học chương trình giải tích đại học rồi?
Vân Y nhếch nhếch khóe miệng, học bá đúng là học bá, điểm xuất phát cao hơn người khác nhiều...
"Giai Trạch, tôi có một câu hỏi, cậu có thể giúp tôi một chút được không?" Ngay khi Vân Y xuất thần liền có một bạn học nữ đi lại đây.
Đi đến bên cạnh Đồng Giai Trạch, Đồng Giai Trạch cũng là một nam sinh tình tình hiền lành, có người tới hỏi, đương nhiên cũng không từ chối.
"Theo đề bài, ta có thể đặt ẩn t là sinx/cosx, từ đó có A=2t-12, chuyển bài lượng giác thành bài toán đại số thông thường...."
Đồng Giai Trạch vừa nhìn thấy đề bài đơn giản như vậy, cũng không suy nghĩ, lập tức giải thích.
Mà Vương Nguyên Sương chỉ ngơ ngác nhìn sườn mặt của Đồng Giai Trạch, không nói gì, hơi xuất thần. Vân Y đứng một bên nhìn nhíu mày.
"Đã hiểu chưa?" Đồng Giai Trạch ngước mắt nhìn về phía Vương Nguyên Sương, lại phát hiện Vương Nguyên Sương đứng đó không chớp mắt nhìn mình.
Hình như không nghe thấy những gì mình nói....
Vương Nguyên Sương đúng là sáng tạo, có thể dùng cách này tiếp cận học bá?
"À? Ừ" Vương Nguyên Sương cuối cùng cũng phản ứng lại. "Không, hiểu rồi, đã hiểu."
Cô ấy đi lại đây, cũng không phải là thật sự không biết cách giải đề bài này, chỉ muốn nhân cơ hội nói vài câu với Đồng Giai Trạch thôi.
Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt kia của Đồng Giai Trạch, Vương Nguyên Sương vẫn là nuốt nước miếng, ảo não rời đi.
(7)
Vân Y nhìn thấy tình huống này, nhất thời hiểu rõ, cũng xác nhận được ý nghĩ của mình.
Chuông vào học vang lên, mọi người lại tiếp tục bỏ phiếu.
Cực kỳ rõ ràng, Đồng Giai Trạch với nhan sắc cùng giọng nói hợp tiêu chuẩn của các nữ sinh, cậu ta gần như chắc suất đi thi.
Còn Vương Nguyên Sương và Vân Y, số phiếu của hai người tương đồng, chỉ là Vân Y nhiều hơn Vương Nguyên Sương một phiếu.
Lúc Vương Nguyên Sương biết Vân Y nhiều hơn mình một phiếu, tức khắc liền trợn mắt nhìn qua. Vừa rồi lúc ra chơi, rõ ràng mình đã lôi kéo được kha khá bạn học, bọn họ đều nói sẽ bầu cho mình...Nhưng mà vì sao?
Thời điểm cảm nhận được ánh mắt muốn ăn thịt người của Vương Nguyên Sương, Vân Y cũng không có cảm nghĩ gì, dù sao cô đến đây cũng không phải vì để kết bạn với những người này.
"Giai Trạch, chúc mừng cậu." Vân Y đến bên cạnh Đồng Giai Trạch, cười khanh khách mà nói.
Đồng Giai Trạch không có phản ứng gì, tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Vân Y cũng không nản chí, ban đầu, 20 độ hảo cảm...Được rồi, khi cô vừa tới liền tiêu sạch.
Hiện tại vừa mới kiếm về được, thật là gian nan nha.
Giữa trưa tan học ––
"Bạn cùng bàn, bạn cùng bàn, đây là thẻ học sinh của cậu sao?" Đồng Giai Trạch vừa bước ra khỏi cổng trường, phía sau liền truyền đến âm thanh gọi tên hắn.
Dừng lại, đứng lại, đằng sau quay.
Vân Y thở hồng hộc, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Ban nãy ở phòng học, Đồng Giai Trạch đang thu dọn đồ đạc thì Vương Nguyên Sương lại tới dây dưa, lần này rất nhanh, Đồng Giai Trạch liền đem đồ đang cầm trong tay nhét cả vào cặp rồi đi mất.
Vân Y nhìn nhìn Vương Nguyên Sương...Ách, không phải nữ chính mới là người dây dưa không rời với Đồng Giai Trạch sao? Vương Nguyên Sương lại là nhân vật nào đây?
Vì sao trong cốt truyện không có nhắc đến? Hệ thống, mi mau nói cho ta biết, có phải mi bị bug rồi không?
Hệ thống trầm mặc...
"Cảm ơn."
Đồng Giai Trạch nhận lấy thẻ học sinh, đúng là của mình không sai. Lại nhìn bộ dạng mệt mỏi của bạn cùng bàn, là bởi vì đưa thẻ học sinh chocậu tasao?
【Đinh – Độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm là 25, ký chủ làm việc không tệ nha, tiếp tục cố lên!】
Nghe thấy thế mắt Vân Y sáng lên, không nghĩ tới một hành động nho nhỏ của mình vẫn có hồi báo...
Dưới ánh mắt trời làm nổi bật khuôn mặt tươi cười đỏ rực, khiến sân trường rộng rãi vén lên lớp màn mờ mịt.
Từ lúc giữa trưa về lớp học, Vân Y luôn mải mê suy nghĩ nên công lược nam chính như thế nào, nên hiện tại cô đang mơ mơ màng màng trong giờ học.
Chỉ có thời gian một tháng, nếu thất bại ba lần, bản thân cô liền bị xóa bỏ.
"Vân Y, lần trước em còn nợ đề bài này." Giáo viên dạy toán vừa nhìn thấy bộ dạng mơ màng của Vân Y, lập tức gõ bảng đen, điểm danh cô đi lên.
Vân Y nghe được có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn qua, giáo viên dạy toán...chết cô quên mất, bây giờ còn đang ở trường.
Đồng Giai Trạch quay đầu nhìn về phía bạn cùng bàn của mình, nhưng mà chắc là vì chuyện lúc trưa, nên độ hảo cảm đối với Vân Y cũng không giảm đi.
Chỉ là nghĩ rằng, chắc là vì sau khi tan học lúc trưa trở về không có nghỉ ngơi cho tốt.
Vân Y nhìn đề toán trên bảng đen, cảm thấy có chút quen thuộc...hình như nguyên chủ đã từng nhìn thấy trong sách ôn tập toán.
Vì thế, cô cầm lấy phấn viết đáp án lên bảng đen.
(8)
Đồng Giai Trạch nhìn đáp án của Vân Y viết, có chút kinh ngạc nâng cao mi, đáp án này...So với đáp án cậu ta vừa giải ra, càng ngắn gọn.
Hai ngày trước cậu ta đã đụng phải đề toán này, chỉ là có chút khó giải, cậu ta phải dùng đến năm phương trình mới giải được.
【Đinh – Độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm là 30, ký chủ làm việc không tồi, tiếp tục cố lên!】
Âm thanh máy móc vang lên, Vân Y đang đứng trước bảng, động tác trong tay cứng đờ, bất quá, khóe miệng mỉm cười, vẫn có thể phản ứng được, tâm tình của Vân Y cực kỳ tốt.
Giáo viên dạy toán nhìn đáp án của Vân Y, vốn dĩ muốn lấy Vân Y ra làm bia để răn dạy một phen. Chính là không nghĩ tới Vân Y có thể giải được, hơn nữa so với đáp án trong sách giải còn giản lược hơn nhiều.
"Ừm, đáp án của em Vân Y chính xác, nhưng trong giờ học em vẫn phải tập trung vào." Khi đối mặt với học sinh có thành tích học tập tốt, giáo viên luôn nói lời nhẹ nhàng hơn.
Vân Y không nói gì, trở về chỗ ngồi, lại có chút kinh ngạc mà nhìn Đồng Giai Trạch.
Bởi vì, lúc cô vừa ngồi xuống, Đồng Giai Trạch liền hỏi: "Lúc trưa không nghỉ ngơi tốt sao?"
Lần đầu tiên bạn học chủ động hỏi chuyện với mình này....
Chỉ là, không tăng thêm độ hảo cảm.
【Ký chủ cô quên rồi à, vừa rồi lúc cô còn trên bảng giải đề, Đồng Giai Trạch đã tăng độ hảo cảm rồi.】
"Tàm tạm."
Vân Y cũng không phải người nói nhiều. Hiện tại nếu như cô tùy tiện nói gì đó, không cẩn thận một cái liền khiến độ hảo cảm của cậu ta đối với cô tụt xuống, má ơi, đây mới thật sự là khiến người ta khóc không ra nước mắt.
Tiết thứ hai, là tiết thể dục.
Đây là tiết học mà Vân Y vẫn luôn sùng bái.
Nếu như học thể dục, vậy thì cô có thể chạy nhảy bằng cơ thể này của mình, không còn là cái thân thể trước kia bị bệnh cần cấp cứu cái gì cũng không làm được nữa.
Nghĩ đến đây, Vân Y cười tươi ngẩng đầu lên, mà Đồng Giai Trạch vừa lúc ngước mắt nhìn về phía cô, liếc mắt một cái liền thất thần.
Mặc dù, Vân Y trông không đẹp lắm.
Mặc dù, nụ cười của Vân Y không phải là đẹp nhất. (rồi có phải nhấn mạnh vậy không ông nội)
Đến sân thể dục, dựa theo hàng đã xếp lúc trước, từng người ngay hàng thẳng lối, thầy thể dục đi tới, thổi còi, sau đó bắt đầu các động tác khởi động.
"Nghiêm, đằng trước nhìn, rẽ trái, nam sinh chạy ba vòng, nữ sinh chạy hai vòng." Thầy thể dục chỉ sân phía trước nói.
"Lại phải chạy bộ à?" Các bạn học sinh bẹp miệng, nhìn buổi trưa, à, không, mặt trời buổi chiều tuy rằng không gắt lắm.
Nhưng mà, cũng rất mệt có được không?
Vân Y đi theo phía sau đội hình của lớp, điều chỉnh tốc độ của mình, không nhanh không chậm.
Mà những nữ sinh khác, đặc biệt là nữ sinh sức khỏe yếu ớt một chút, từ từ chạy, đợi đội hình chạy tới vòng thứ hai rồi, mới tiếp tục chạy chậm theo.
Chạy hết vòng đầu, nhịp chân mọi người cũng đã chậm lại, mà nhịp chân của người hiếm được vận động như Vân Y vẫn kiên định như cũng, chạy về phía trước.
Đồng Giai Trạch quay đầu, nhìn bạn cùng bàn của mình, nắng chiều chiếu lên mặt Vân Y, từ mặt bên nhìn qua, hiện lên chút ánh sáng nhàn nhạt.
Thời điểm chạy bộ, các mạch máu ở mặt bởi vì vận đồng mà giãn ra, khiến máu huyết dồi dào, gương mặt Vân Y hồng hào như một quả táo đỏ.
Vòng thứ hai còn nửa vòng, một số nam sinh kiên trì không nổi, tốc độ bắt đầu giảm xuống, mà Vân Y, tuy là thở hổn hển, nhưng mà vẫn kiên trì chạy tiếp.
(9)
Đồng Giai Trạch nhìn Vân Y, phát hiện bạn cùng bàn của cậu còn rất kiên trì, không chịu nhận từ bỏ chút nào.
【Đinh -- Độ hảo cảm công lược +10, tổng độ hảo cảm là 40, ký chủ tuyệt vời nha, không ngừng cố gắng!】
Thời điểm Vân Y chạy xong vòng thứ hai, thanh âm của hệ thống truyền đến, khiến cô không nhịn được ghé mắt nhìn về phía Đồng Giai Trạch.
"Giai Trạch cố lên!"
Chạy đến gần, Vân Y khẽ nói.
Lúc Đồng Giai Trạch bắt đầu chạy vòng thứ ba, bên tai vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, mặc dù rất nhạt, nhưng mà cũng khiến cậu nở nụ cười bên môi.
Chạy xong hai vòng, Vân Y dựa vào thân cây nghỉ ngơi, nhìn về phía Đồng Giai Trạch, cũng khó trạch, mọt sách tên nào cũng lười vận động cả.
Trên mặt Đồng Giai Trạch lúc này đỏ ửng vì vận động, các nữ sinh đứng bên cạnh xem đều rối rít lên.
"Huýt..." Tiếng còi sắc bén lanh lảnh vang lên, mọi người tập hợp lại.
Thật ra, học sinh nào cũng thích tiết thể dục cả, bởi vì lúc đầu phải chạy bộ, sau khi chạy xong liền có thể hoạt động tự do.
Vừa nghe có thể hoạt động tự do, Vân Y hưng phấn bừng bừng, cô còn muốn đi chơi bóng.
Chạy bộ, chơi bóng...Những hoạt động này, là điều cô luôn mong muốn. Đáng tiếc lúc trước bởi vì thân thể thiếu hụt nên không thể.
Vừa xoay người liền thấy Đồng Giai Trạch một mình đứng dưới tàng cây, Vân Y nheo mắt bắt đầu nghĩ ngợi.
Lại xoay người đi đến bên cạnh Đồng Giai Trạch, kéo cậu đi về phía sân bóng rổ.
"Con người mạnh khỏe nhờ vận động, vận động giúp sinh mệnh chúng ta tràn đầy sức sống, tâm tình thoải mái, tránh xa bệnh tật, khỏe mạnh sống lâu. Cậu cứ đọc sách không thế này là không được, nếu như không có cơ thể khỏe manh, làm sao cậu có thể thức đêm học bài đây?"
Vân Y lấy khí thế sét đánh đùng đùng nói một tràng dài, Đồng Giai Trạch chỉ chú ý đến câu cuối cùng: "Tôi cũng chưa bao giờ thức đêm học bài."
Vân Y bị sặc một câu, nuốt mất một ít khí chất của mình: "Im miệng, nói cậu cần vận động chính là cần phải vận động."
Vân Y khí thế cường hãn như vậy, Đồng Giai Trạch cũng không nói nữa.
Bất quá, sau khi đến sân bóng rổ được một lúc, Vân Y liền có chút ngây người.
Mọi người cùng nhau chơi bóng, Trương Mịch Ba luôn làm khó Đồng Giai Trạch, có thể là bởi vì vị trí của cậu bị Đồng Giai Trạch lấy mất. Lúc Đồng Giai Trạch phát bóng, Trương Mịch Ba đột nhiên giơ ngang chân sang bên cạnh Đồng Giai Trạch, ý đồ muốn làm Đồng Giai Trạch ngã xuống.
Mà Đồng Giai Trạch bước lên trước một bước, trong thời gian ngắn điều chỉnh lại hai chân, nhảy lên một cái, nhìn quả bóng đang quay cuồng từ từ to lên trong mắt. Hét lên một tiếng, đột nhiên xoay người, lướt qua quả bóng chạy về phía lưới trước. Đồng Giai Trạch quay người về phía sau, như có phép thuật bắt được quả bóng, sau đó hai tay kìm lại, đặt quả bóng lên hông. Sau đó tay phải đơn độc lái quả bóng, vẽ ra nửa vòng tròn tuyệt đẹp, nghiêng người ném bóng vào rổ!
Lúc Vân Y nhìn thấy Trương Mịch Ba giơ chân ra, giơ chân đạp một cái, đặc biệt hung hãn.
"A!!!" Trương Mịch Ba bị đau hét lên một tiếng, Vân Y không phúc hậu mà cười, nhìn cậu ta, trong lòng chỉ nghĩ đến một từ, đáng đời.
【Đinh -- Độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm là 45, ký chủ tuyệt vời, không ngừng cố gắng!】
Đổ mồ hôi...Độ hảo cảm +5 cũng gọi là tuyệt vời á?
Thời điểm Đồng Giai Trạch thấy Vân Y chơi xấu báo thù cho mình, thiếu niên cười rồi, tiếng cười như gợn sống trong veo, dòng xoáy nước nhỏ từ khóe miệng hắn, tràn đầy lên mặt.
(10)
Lúc Vân Y nghe được lời nhắc nhở của hệ thống, quay đầu nhìn về phía Đồng Giai Trạch, giữa hai người có một loại cảm xúc không giải thích được.
Khắp nơi như chìm vào giấc ngủ, trừ những làn gió nhẹ nhàng thổi, đường phố vắng vẻ không một tiếng động.
Vân Y ngồi trước bàn học, nghĩ về những chuyện hôm nay, nghĩ về cậu học bá có chút ngạo kiều kia, độ hảo cảm đã được 45
.
Mà hiện tại, chỉ mới qua có...Hai ngày thôi.
Vân Y một tay chống cằm, một tay khác lại cầm bút viết viết vẽ vẽ trên trang giấy trắng, thời gian một năm...
Hiện tại...Thời gian còn rất nhiều.
Cứ như vậy, Vân Y mang theo tư tưởng đó, vượt qua hai tuần tiếp theo.
Hai tuần sau...Cuộc thi phát âm tiếng Anh toàn trường đã tới.
Cuộc thi phát âm lần này, cũng không còn đơn giản giống như lần trước ở trong lớp, chuẩn bị một bài văn rồi sau đó đọc nó.
Mà là đối thoại cùng người khác...Một tuần trước Vân Y mới biết được quy định này.
Khi cô vừa biết được, thiếu chút nữa thì cảm thấy trời sắp sập xuống rồi.
Đối thoại...Vẫn là dùng tiếng Anh để đối thoại......
Lại nói, hiện tại cô có thể chạy đi ôm đùi học bá không?
"Giai Trạch, Giai Trạch, cậu mau cứu tớ với!" Thời điểm Vân Y nghe giáo viên thông báo tin tức về cuộc thi, cả người liền đổ ập xuống bàn.
Nằm bò trời mặt bàn, vẻ mặt nhìn học bá kiểu "Trời sắp sập rồi, mau tới cứu tớ".
Đồng Giai Trạch nhìn vẻ mặt của Vân Y, trong mắt lóe lên một tia cười mà ngay cả cậu cũng không ý thức được.
"Vậy tuần này chúng ta dùng tiếng Anh để luyện tập phát âm được không?"
Đồng Giai Trạch nhìn Vân Y đang bĩu liền biết được cô đang nghĩ gì, bỗng nhiên muốn vuốt đầu cô một cái, lại đột nhiên nghĩ, cậu đang làm cái gì vậy?
"Được được được" Vân Y vội vàng gật đầu, gật xong cô mới phát hiện, thật ra phát âm tiếng Anh của cô......Cũng chỉ tàm tạm mà thôi.
Sau đó, hình thức tiếp xúc của bọn họ liền biến thành như vầy —
"uhm....did you have breakfast?"
Theo yêu cầu của Vân Y, Đồng Giai Trạch từ một học bá liền biến thành...một học bá nói hơi nhiều. Đương nhiên, điều này cũng chỉ giới hạn với một mình Vân Y.
Chẳng qua là, lúc mới bắt đầu, Vân Y vẫn còn đủ trình để hiểu lời Đồng Giai Trạch nói, tiếp theo...không còn đủ trình nữa.
Sau đó, điên cuồng bổ sung kiến thức.
Bất quá, chắc là bởi vì tinh thần yêu học tập điên cuồng của Vân Y khiến Đồng Giai Trạch cảm thấy không bình thường, hoặc là vì nguyên nhân khác. Mà độ hảo cảm, cuối cùng cũng tăng đến 50.
Chỉ là, độ hảo cảm mỗi lần tăng lên đều là 5 điểm, khiến Vân Y xém chút nghĩ rằng học bá này là một tên ngốc rồi.
Cái loại EQ siêu thấp này......
Vân Y đứng trên sân khấu của trường, đầu tiên, đọc một bài bản thảo, tiếp theo sẽ đối thoại cùng giám khảo.
【Đinh — Độ hảo cảm công lược +5,tổng độ hảo cảm là 55,ký chủ thật tuyệt vời, không ngừng cố gắng!】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro