Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

An Ca, là an tâm, cũng là ca hát nhàn tản

Trong gương đồng là khuôn mặt tú khí đích mi*, ta nhẹ nhàng rút quạt xếp bên hông cười cười, khóe môi khẽ nhếch, gợi ra chút tịch liêu nhìn cao giai công tử ở đằng sau.

*Mặt mày thanh tú

"An Ca, lần sau đến Tần Hoài, sẽ mang ngươi gặp một người." Thư ngốc tử* bồi hồi nói.

*mọt sách

Ta dùng cán quạt gõ nhẹ cái trán no đủ trơn bóng của mình, cười đến tùy ý.

"Mạc An Ca a, Mạc An Ca."

Thích tên mọt sách này chính là sai lầm. Chẳng lẽ ta còn có thể hy vọng xa vời hắn bỏ qua thế tục, không màng gia tộc lễ giáo mà cưới mình vào cửa sao? An Ca, không cần lại tùy hứng cùng ngu xuẩn.

Phong cảnh Tần Hoài tựa tiếng ca của nữ nhân làm người nhớ thương, nhẹ nhàng giống như gió xuân ấm áp thổi vào đáy lòng mỗi du khách. Ngợp trong vàng son, tài tử giai nhân, đều là xa hoa.

Rồi bỗng xuất hiện một thư sinh mặc bố ý lam sam, cùng quảng cảnh đặc biệt không hợp nhau.

"An Ca! An Ca! Ta ở chỗ này."

Ta thu liễm u oán, khôi phục một mảnh thanh minh, đứng ở bến tàu nhìn tên mọt sách ở mũi thuyền đang ngây ngô cười, phất tay: "Chậm một chút, sẽ có người đưa thuyền quay lại đây." Ta híp mắt cười mê mang.

Thuyền hoa màn che bị xốc lên, là một nam tử cao lớn. Từ phía xa, ta chỉ nhìn thấy móng heo của tên năm tử kia đáp ở trên vai tên ngốc.

"Thư ngốc tử, người ngươi muốn giới thiệu là hắn? Ta còn tưởng là cái gì mỹ kiều nương ~ thật là mất hứng." Thượng thuyền hoa, ta mở quạt xếp cố ý che mặt mà cười, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào nam tử xa lạ.

Ly Mặc Nhiễm cười tà tứ, ta hơi giật mình.

Nam nhân này cười rộ lên, mặt mày thật ra có một loại mị ý. Cũng có lẽ... là yêu diễm? Nhớ tới tiểu quán nhà mình làm ăn chả ra sao, ta tức khắc hận không thể lập tức đấm ngực dậm chân, đem gia hỏa này kéo trở về.

"Thư ngốc, Ly huynh là kinh thành* nhân sĩ ?" Ta nỗ lực không biểu hiện ra sự mất hứng của mình, hơi mở to mắt nhìn hắn.

*Nam kinh

"Phải đó, An Ca ngươi......" Lời còn chưa dứt, Ly Mặc Nhiễm làm bóng đèn cực lớn chen lời: "Đã là hỏi về ta, sao không hỏi ta?"

"Đúng vậy, An Ca ngươi......" Thư ngốc ngơ ngẩn mà nhìn hai người một lạnh lùng trừng mắt, một ý cười ngâm ngâm.

"Ta đang cùng thư ngốc nói chuyện."

"Ha ha, còn ta đang nói chuyện với ngươi." Ly Mặc Nhiễm có vẻ cực kì tuỳ tiện.

"Cái gì ? Ngươi không biết ngươi cười làm người ta rất chán ghét sao."

"Nga ~ An Ca chính là người đầu tiên nói vậy."

"An Ca......" Thư ngốc hơi nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái, "An Ca!"

"?"

Sợi tóc bên tai liêu liêu xòa xuống, quay đầu lại trừng mắt nhìn Ly Mặc Nhiễm, đánh bạo lại gần mặt thư ngốc một phen.

"Mọt sách, muốn hỏi cái gì, ta nếu biết nhất định nói hết, không giấu diếm nửa lời."

Mặt hắn đỏ ửng, lùi lại hai bước: "Chỉ là...... Muốn hỏi An Ca...... Nhà ngươi có phải cũng ở kinh thành hay không ?"

Ta động tác cứng đờ, chậm rãi thu hồi tay, cực kỳ thẳng thắn thành khẩn mà nhìn mọt sách:
"Không phải."

"......" Thư ngốc thở dài "Nếu không thể thi lên, ta nhất định phải về quê, không thể đi Tần Hoài nữa."

"Vì sao?" Thật lâu sau, ta bắt đầu tươi cười hỏi hắn: "Bằng tài hoa của ngươi, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể thi đỗ. Phải tin tưởng chính mình!"

Thư ngốc chỉ lắc đầu, cười nhạt tựa như lúc mới gặp, khiến người ta sinh hảo cảm, ta lại không có tâm tình để ý cảm giác ấy.

"Hắn không đảm đương nổi Trạng Nguyên." Ly Mặc Nhiễm trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên nói một câu, "Thậm chí...... Bảng nhãn, thám hoa đều khó nói trước."

Ta rũ mi mắt nhìn mọt sách.

"Tư tưởng của ta cùng đương thời đế vương không giống nhau, văn chương lại càng không." Thư ngốc thanh âm nhẹ nhàng, ta lại nghe đến rõ ràng. Ta quay mặt đi, hốc mắt ửng đỏ bỗng nhiên có loại xúc động muốn chạy trối chết.

Rõ ràng là hoàng đế không rõ những hành vi lén lút xấu xa của mấy tên giám khảo! Nhưng lời nói đại nghịch bất đạo này, không thể nói. Tại phong kiến đế chế cổ đại, nữ tử vốn đã sinh hoạt không dễ.

"Uống rượu đi, chúng ta đêm nay, không say không về."

Chân trời tà dương chính nùng, thuyền hoa ca nữ đều bị phân phát, không có những tiếng ca làm bạn, ánh đèn hoa đăng chiếu vào nửa bên khuôn mặt thanh tuấn của thư ngốc, sóng mắt lưu chuyển. Chỉ là mọt sách chung quy vẫn là mọt sách, cười một cái liền cảm thấy đặc biệt ngu xuẩn.

Ta yên lặng mà nhìn hắn, bên môi treo ý cười nhàn nhạt. Thư ngốc tửu lượng rất tốt, uống say chỉ là mặt đỏ hồng cũng không nói chuyện, mắt cười đến nheo lại, thực đáng yêu.

"Thư sinh uống say." Lý Mặc Nhiên cười đến hài hước, duỗi tay liền muốn chạm vào, bị ta một cái tát đánh qua.

"An ma ma ~ chẳng lẽ hắn là ân khách, yêu quý hắn làm gì?" Hắn nói xong, uống mấy chén rượu gạo, không nói. Ta không biết đáy mắt hắn hay không có vài phần cực kỳ hâm mộ, chỉ cảm thấy ánh mắt kia làm lưng người nóng rát.

Không sai, ta biết hắn --Tam hoàng tử Lý Mặc Nhiên trong thành Nam Kinh không được hoàng đế coi trọng. Đồn đãi nói Tam hoàng tử suốt ngày ăn chơi trác táng...
____
-🌟-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro