Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24


Kim Taehyung làm như không nghe thấy gì, hắn lãng tránh ánh mắt của cậu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Jungkook không biết đã phải đội mấy cái quần vì chuyện này, cậu xấu hổ vội nhét mấy tấm hình vào túi áo khoác rồi đi ra.

Vừa ra về lại chỗ cũ thì Jungkook thấy Taeguk đang dáo dác tìm hai người. Cậu và thằng bé chạm mắt nhau, Taeguk liền quay mặt đi không thèm nhìn cậu.

"Này Taeguk, con định giận tới khi nào hả?"

Bé con không trả lời, chạy đến chỗ papa đòi bế. Jungkook vừa ngượng vừa giận vì thằng bé ỷ có Kim Taehyung làm chỗ dựa mà giận dỗi cậu, thử là lúc trước xem nó có dám thái độ với cậu không.

Jungkook bực tức quay đi: "Không muốn nói chuyện thì thôi, ba cũng chả cần Taeguk nữa."

Cậu rời bước đi thì Kim Taehyung gọi với: "Jungkook, cậu đi đâu vậy?"

Jungkook lúng túng trả lời: "Tôi... đi vệ sinh." Nói xong cậu cũng không biết cất cái mặt vào đâu nữa.

"Vậy tôi và Taeguk đến chỗ biểu diễn trống nước trước nhé."

"Được rồi, tôi sẽ tìm hai người sau."

Jungkook cứ thế đi thẳng đến nhà vệ sinh. Cậu ở trong đó một lúc lâu vì đội quân trong bụng không chịu xuất trận. Mãi một lúc sau thì cậu mới xong, bắt đầu đi kiếm hai người kia.

Buổi biểu diễn trống nước vừa kết thúc, cậu tiếc nuối vì không được xem. Người rời đi đông như kiến khiến cậu khó tìm được Kim Taehyung và Taeguk. Ba người lạc mất nhau, trong lòng của cậu có chút hoảng sợ.

Jungkook chạy đi tìm nhưng mãi không thấy, cậu dừng lại chỗ bán bóng bay để thở vì lúc nãy đã chạy liên tục.

"Họ đâu mất rồi...?"

Jungkook ngửa người ra sau để giãn gân cốt rồi tiếp tục chạy tới phía trước tìm. Vừa bước được vài bước thì có tiếng gọi từ đằng sau.

"Jungkook à!"

Cậu quay lại nhìn, thấy Taeguk và Kim Taehyung đang đi tới. Trái tim cậu hẫng mất một nhịp, mệt mỏi chạy đến chỗ bọn họ.
"Tôi tìm hai người mãi đấy!"

"Ba... ba..."

Taeguk khóc nấc lên, thằng bé nhoài người đến phía trước, vừa khóc vừa đòi cậu bế. Jungkook không hiểu chuyện gì, tự động đưa tay ra kéo Taeguk ôm vào lòng.

"Sao con lại khóc vậy hả?"

Thằng bé nước mắt nước mũi lem nhem nói chữ được chữ không: "Papa nói... con sẽ không được...ập (gặp) ba nữa. Huhu... ê gút (Taeguk) sợ lắm."

Cậu nhìn về phía Kim Taehyung, hắn nói cái quái gì với thằng bé vậy chứ. Jungkook bế xốc bé con trên tay, nhẹ nhàng lấy tay áo lau nước mắt cho Taeguk.

"Không có chuyện đó đâu, papa chỉ nói giỡn với con thôi."

Bé con vẫn mếu máo, nó ôm cổ cậu, nấc lên từng tiếng: "Con không giận ba nữa đâu... ba đừng có biến mất nữa nha." Nói xong bé con vùi đầu vào vai cậu, ngẩng mặt lên hôn chụt vào má Jungkook.

Cậu ôm đứa con quý giá mình thật chặt, rồi nói nhỏ với Kim Taehyung: "Cảm ơn anh." Vì có hắn dọa Taeguk mà cả hai ba con mới làm lành được với nhau. Cậu cũng biết được mình quan trọng với Taeguk như thế nào và thằng bé cũng quan trọng với cậu như vậy.

Kim Taehyung đi tới vòng tay qua ôm cậu vào lòng.

"Tôi cũng sợ lạc mất em lắm... Jungkook à, đừng biến mất khỏi tôi có được không?"

Jungkook thoát ra khỏi bàn tay của hắn, cậu không trả lời mà chỉ tránh mặt đi. Tình cảm của hắn cậu biết rất rõ, những gì Kim Taehyung nói ra đều trở thành gánh nặng đè lên cậu.

Kim Taehyung cũng nhìn ra được ý tứ trong hành động của Jungkook, hắn cười nhạt rồi nói với cậu: "Không đáp lại tôi cũng được, cứ để tôi theo đuổi em thôi là đã mãn nguyện lắm rồi." Hắn quay mặt đi, bối rối gãi đầu.

"Tôi rất vui vì bây giờ bên em không có ai, nhưng nếu sau này em phải lòng một người nào đó thì hãy nói cho tôi biết đầu tiên nhé. Tôi thật tâm chúc em được hạnh phúc..."

Hắn mỉm cười thật tươi với cậu, nhưng trong đó vẫn thoáng nét buồn. Đó là một nửa thực tâm, một nửa là giả dối. Trái tim cậu nhói lên, vì những lời đó mà thấy không vui chút nào.

...

Hôm sau, Kim Taehyung liền có mặt ở nhà ăn vào giờ tan làm. Hai người đến một nhà hàng Trung Hoa để dùng bữa với nhau, cả hai lúc thì nói chuyện không ngớt, khi thì rụt rè im lặng làm cho không khí trở nên gượng gạo. Kim Taehyung gắp đồ ăn cho Jungkook rồi nói: "Em có ý định tìm công việc mới không, làm nhân viên chính thức cho một công ty nào đó?"

"Nhân viên...?"

Jungkook sực nhớ đến một chuyện mà mình đã quên. Cậu đã tốt nghiệp loại giỏi tại trường đại học D nhưng lại quên mất chuyện đó. Lúc trước gia đình khó khăn nên cậu phải đi làm mấy công việc cùng một lúc vì làm nhân viên văn phòng không đủ để trả nợ.
Bây giờ cậu có thể làm lại các giấy tờ liên quan, an nhàn chọn một công việc phù hợp với bản thân để theo đuổi.

"Em nghĩ sao về công ty tôi? Nếu muốn thì tôi có thể tìm cho em một vị trí tốt."

"Cảm ơn anh, nhưng tôi muốn tự mình đi xin việc hơn là nhờ sự giúp đỡ của người khác."

Kim Taehyung gật đầu, hắn rất vui khi cậu đồng ý làm nhân viên của công ty mình. Ăn xong hai người đến nhà của bố mẹ Jungkook, hắn giúp cậu tìm kiếm các giấy tờ vẫn còn nguyên vẹn khi đám cháy diễn ra.

Kim Taehyung không những tìm được những giấy tờ cần thiết cho cậu mà còn tìm thấy cây đàn guitar cũ trong kho. Hắn cùng cậu ra ngoài ban công vừa ngắm trăng vừa đàn hát.

Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi Kim Taehyung hát một bài tình ca. Giai điệu êm ả, bày tỏ nỗi lòng đơn phương của một chàng trai...

'Em là người khiến anh trái tim anh rung động...

Chỉ cần có em xuất hiện, đêm tối cũng sẽ bừng sáng như hừng đông...'

Jungkook chợt không thể phiêu theo giai điệu nữa, vì những lời đó như lời tỏ tình đến cậu. Trái tim của Jungkook đập mạnh, cậu cảm giác được mình có đôi chút thích Kim Taehyung, nhưng không đủ để đáp lại những gì hắn mong muốn. Vì vậy, cậu tiếp tục giữ im lặng ngồi cạnh hắn.

...

Jungkook thuận lợi vào công ty của Kim Taehyung làm việc. Cậu rất chăm chỉ để đáp lại sự hậu thuẫn của hắn, Kim Taehyung đã chỉ cho cậu biết rất nhiều thứ. Sự kiện sắp tới sẽ ra mắt nhiều mẫu quần áo mới, công ty đối tác sẽ mở một show thời trang để ra quảng bá.

Jungkook đã rất trông đợi cho đến khi nghe tin Kim Taehyung đặc biệt mời Jo Hee Soo – kẻ đã bỏ dao lam vào giày của cậu tham gia show diễn lần này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro