
Chương 22
Những gì Kim Taehyung nói ra đều đâm vào trái tim của Park Jae Wook. Anh ta không bằng lòng chấp nhận mọi chuyện là do mình mà ra.
"Đừng đổ mọi chuyện lên đầu tôi, cậu là cái thá gì hả?"
Cơn giận lên đến đỉnh điểm, Park Jae Wook đấm Kim Taehyung một cái để hắn im miệng lại.
Kim Taehyung loạng choạng ngã lui sau, Jungkook vội đỡ người hắn. Cậu để hắn dựa vào mình rồi hướng ánh mắt giận dữ về phía Park Jae Wook, sao anh ta có thể ra tay đánh người như vậy chứ.
"Anh điên rồi sao?"
Park Jae Wook siết chặt nắm đấm: "Phải, tôi điên rồi! Điên đến mức muốn xé x.ác Kim Taehyung, chính cậu ta đã khiến em nói chia tay tôi còn gì. Kim Taehyung có gì tốt hơn tôi mà khiến em lên tiếng bảo vệ cho hắn chứ?"
Nói đi nói lại, Park Jae Wook cũng nghi ngờ hai người có tình ý với nhau.
"Nếu tôi tiếp tục ở cạnh anh thì sao? Anh có chấp nhận từ bỏ Yumi không hay vẫn tiếp tục qua lại với cô ta trong khi đang hẹn hò với tôi?"
"Anh với Yumi chỉ là bạn, chuyện hôm đó là một sự cố."
Jungkook cười nhạt, nhìn cái cảnh anh ta say đắm hôn người trước mặt không giống sự cố chút nào. Cậu quá mệt mỏi vì chuyện này rồi.
"Chia tay đi, tôi không muốn ở bên anh nữa. Mỗi lần nhìn thấy anh tôi lại thấy buồn nôn, chỉ muốn anh cút khỏi tầm mắt mình thôi."
Jungkook rời đi trước, cậu không có can đảm đối mặt với chuyện này thêm nữa. Khi Jungkook đi rồi, Kim Taehyung lấy xấp tài liệu trên bàn thư ký ném cho Park Jae Wook rồi nói: "Về đi, tôi không muốn làm việc với một người như cậu nữa. Sau này cũng đừng đến đây, quan hệ của chúng ta cũng kết thúc rồi."
Hắn vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Không biết Park Jae Wook giận cỡ nào mà anh ta đã đấm vào cửa rất mạnh rồi mới chịu rời đi. Kim Taehyung cũng chẳng để ý đến chuyện này nữa.
...
Buổi chiều hôm đó, nhóm nhân viên ở phòng kế hoạch đi xuống chỗ làm rủ cậu đi ăn cùng bọn họ. Vì người nhân viên lúc trước thích cậu rủ rê quá nhiệt tình nên Jungkook đã gật đầu đồng ý.
Khi đến quán ăn, bọn họ gọi cả rượu và bia ra, cả bọn nhậu đến khi say xỉn. Jungkook cứ uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi thần trí hoàn toàn mụ mị. Cậu mếu máo nghĩ về chuyện lúc trưa nhưng không tài nào rơi được nước mắt.
Tại sao số của cậu lại khổ như vậy, tình cảm trong lòng vẫn còn nhưng không thể tiếp tục được nữa. Tại sao khi có cậu bên cạnh rồi, Park Jae Wook còn mập mờ với người khác.
Hàng trăm câu hỏi tại sao cứ hiện lên trong đầu của cậu cho đến khi tiệc liên hoan kết thúc. Mọi người bắt taxi đi về, còn Jungkook lại muốn đi dạo một lúc cho tỉnh rượu.
"Trời lạnh quá."
Jungkook thở ra một làn hơi trắng rồi chầm chậm xoa hai bàn tay vào nhau. Tuyết bắt đầu rơi, cậu rảo bước đi trên đường tận hưởng khung cảnh lãng mạn với đường phố phủ đầy tuyết trắng.
Jungkook không biết mình đã đi bao lâu nữa, nhưng vẫn chưa tới nhà nên cậu vẫn tiếp tục đi đến phía trước. Chuyện tình cảm là cái gì mà khiến trái tim cậu đau như vậy chứ? Vì một người không đáng mà đày đọa bản thân mình.
"Mình hình như bị điên rồi."
Jungkook cảm thấy buồn nhưng cũng vui vì có thể thoát khỏi một mối quan hệ độc hại.
Điện thoại của cậu reo lên, là Kim Taehyung gọi đến.
"Tôi nghe đây."
[Đã khuya rồi đó, cậu vẫn còn ở với mọi người à?]
"Không, tôi đang về rồi, chắc chút nữa là đến nhà thôi."
[Tôi đợi cậu, về cẩn thận đấy.]
"Tôi biết rồi."
Jungkook tắt máy, cậu cất điện thoại vào túi áo khoác rồi tiếp tục tiến về phía trước. Ngoài chuyện tình cảm đau lòng của cậu lại có một Kim Taehyung xuất hiện.
Hắn vì thích cậu mà đứng ra bảo vệ cậu không ít lần, còn rất tử tế chăm lo cho cậu. Jungkook cảm thấy rất có lỗi khi không thể nào đáp lại tình cảm của hắn. Trước khi nhận ra hắn thích mình thì cậu đã là người của Park Jae Wook.
Jungkook đi đến trước nhà, cậu rất đỗi ngạc nhiên khi thấy Kim Taehyung đứng đợi mình trước cổng. Cậu chạy đến, muốn hỏi hắn tại sao lại đứng dưới trời lạnh để chờ cậu làm gì thì những giọt nước mắt của cậu không tự chủ mà rơi xuống.
"Tại sao..."
Jungkook không thể hiểu nổi tại sao bây giờ mình lại khóc, còn lồng ngực quặn thắt những cơn đau. Kim Taehyung đi nhanh đến, hắn đưa tay ra kéo cậu ôm vào lòng.
"Nếu muốn khóc thì cứ khóc cho hết nước mắt đi."
Jungkook mếu máo như một đứa trẻ, cậu biết tại sao mình lại như vậy rồi. Vì khi ở bên Kim Taehyung cậu rất an tâm, hắn sẽ không rời bỏ cậu như Park Jae Wook. Kim Taehyung tuy độc mồm như lại là một người có thể dựa vào, bất cứ cảm xúc nào của cậu hắn đều đón nhận mà không hề tỏ ra khó chịu.
Kim Taehyung là người biết rõ chuyện tình cảm của cậu như thế nào. Hắn quan tâm cậu từng tí một, chỉ mong cậu thích hắn một chút nhưng Jungkook lại chăng hề động tâm, cậu không làm được chuyện đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro