Chương 21
Kim Taehyung bệnh như thế nhưng hắn vẫn không bỏ được những công việc lỡ dở ở công ty. Sáng nay còn chở cậu đến chỗ làm rồi ai về chỗ của người nấy. Cậu ngoài chuyện của Park Jae Wook ra còn nghĩ cho Kim Taehyung. Quy ra cũng do cậu chiếm chỗ nên hắn mới phải ra sofa nằm ngủ.
Đến giờ nghỉ trưa của nhân viên, Jungkook chạy ra ngoài mua cháo cho hắn. Cậu sợ Kim Taehyung mệt quá mà không ăn trưa nên đã đem cháo mình mua lên cho hắn.
"Taehyung, tôi vào được chứ?"
Bên trong hoàn toàn im lặng, Jungkook quyết định tự ý đi vào mà không có sự cho phép của hắn. Cánh cửa phòng mở ra, cậu hốt hoảng khi nhìn thấy Kim Taehyung nằm gục trên bàn làm việc.
Cậu chạy đến lây người hắn: "Taehyung, anh có sao không?"
Gương mặt Kim Taehyung nhăn nhúm rồi từ từ mở mắt ra, giọng nói yếu ớt: "Là cậu à..." Hắn gượng ngồi dậy trên ghế, nhìn tô cháo mà cậu đặt trên bàn.
"Là cậu mua cho tôi sao?"
Jungkook gật đầu: "Tôi không thấy anh xuống nhà ăn nên đã mua đến, người anh còn mệt lắm không?"
"Mệt lắm."
Jungkook dìu hắn đứng dậy: "Nếu mệt thì anh phải ăn hết chỗ cháo này đó." Cậu đỡ Kim Taehyung ngồi xuống sofa rồi đưa cháo đến trước mặt hắn. Kim Taehyung tỏ vẻ mệt mỏi dựa người lui sau ghế, hắn như một đứa con nít vòi vĩnh.
"Tay tôi không nhấc nỗi nữa rồi, cần có một người đút cho tôi ăn."
"Không đến mức đó chứ?"
"Là thật mà, người tôi bây giờ không còn chút sức lực nào, không ăn cháo cậu mua đến được, thật tiếc quá."
Jungkook gỡ nắp nhựa bên trên ra, múc một muỗng cháo đút cho hắn. Kim Taehyung vui vẻ ăn ngon lành, tuy hắn không thích ăn cháo lắm nhưng được cậu đút cho nên hắn thấy tô cháo này ngon vô cùng.
Ăn xong rồi, hắn dựa vào vai Jungkook đang ngồi kế bên rồi nhắm mắt lại.
"Anh đừng có nằm sớm như vậy, tôi còn dọn dẹp nữa."
"Chút nữa dọn cũng được, cứ như vậy một lúc đi."
Jungkook nhớ lời mẹ dặn, tốt với hắn một chút. Cậu ngồi yên để cho Kim Taehyung dựa vào người ngủ trưa. Jungkook suy nghĩ rất nhiều trong lúc đó, cậu muốn trả lại những gì mình nợ hắn mỗi chút một, nên việc này cũng chỉ vì tình nghĩa đôi bên.
Jungkook nhìn xuống, ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Kim Taehyung. Lúc đầu hắn là một tên rất đáng ghét, nhưng bây giờ thì như một con người khác rồi.
Một giám đốc vừa giàu có vừa điển trai như hắn lại không vừa mắt ai mà lại đi thích cậu. Chắc chắn xung quanh Kim Taehyung có rất nhiều vệ tinh nhưng hắn đã tinh ý không để họ chen chân vào cuộc sống của mình, đặc biệt là không để Jungkook thấy được tình cảm mà người khác dành cho mình.
...
Đã hết giờ nghỉ trưa, Jungkook không muốn đánh thức Kim Taehyung chút nào vì hắn đang ngủ rất ngon trên vai cậu. Nhưng mà mọi người điều quay lại làm việc cả rồi, cậu cũng phải quay về chỗ làm của mình.
"Taehyung, anh mau dậy đi."
Cậu áp tay lên trán của hắn, cơn sốt đã hạ đi ít nhiều rồi. Hắn từ từ mở mắt ra nhưng không muốn rời khỏi đôi vai vững chãi của cậu.
"Mấy giờ rồi?"
"Đã một giờ chiều rồi."
Hắn miễn cưỡng ngồi thẳng dậy đi về chỗ làm việc của mình. Jungkook rời khỏi phòng, vừa bước ra cậu đã chạm mặt với Park Jae Wook. Anh ta đến tìm Kim Taehyung có chuyện cần bàn nhưng khi thấy cậu bước ra từ đó, anh ta đã quăng tài liệu trên tay sang bàn thư ký rồi đẩy cậu áp sát vào cánh cửa phía sau.
"Em làm gì trong đó vậy hả?"
Cậu cau mày đáp lại: "Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh, chúng ta đã chia tay rồi nên anh đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa."
"Chúng ta vẫn chưa chia tay đâu, tôi không chấp nhận nên em đừng có làm như chúng ta đã kết thúc rồi. Trả lời tôi mau đi, em đã làm gì trong đó hả, đừng nói em cùng Kim Taehyung..."
Jungkook đẩy mạnh Park Jae Wook ra, chỉnh lại áo của mình bị anh ta làm nhắn nhúm.
"Anh đừng nghĩ ai cũng như mình, tôi và Kim Taehyung không giống anh và Yumi đâu."
Park Jae Wook ghen đến mức không nghe lọt tai những gì mà cậu nói, chỉ chăm chăm bắt lỗi cậu. Kim Taehyung bên trong thấy ồn ào quá nên gượng đứng dậy đi ra xem sao.
"Có chuyện gì vậy?"
Hắn nhìn thấy Park Jae Wook, đôi mày liền nhíu vào nhau. Người ngày hôm qua làm Jungkook khóc bây giờ còn nghi ngờ cậu và hắn có tình ý với nhau. Jungkook giải thích đến phát ngán nên cậu đã chọn im lặng.
"Này, em nói gì đi chứ! Rõ ràng em biết Kim Taehyung có tình cảm với mình mà còn ở chung một phòng với cậu ta, chắc chắn có chuyện mờ ám."
Kim Taehyung kéo Jungkook đang ấm ức lui sau lưng mình để bảo vệ cho cậu. Hắn nói bằng tông giọng mệt mỏi như sắp đổ gục đến nơi: "Tôi và Jungkook hoàn toàn trong sạch, cậu đừng gắn cái chuyện dơ bẩn đó lên người bọn tôi. Hôm nay tôi cũng không có tâm trạng bàn chuyện cùng cậu, khi khác hẳn đến."
"Tôi còn chưa nói xong chuyện này đâu! Tên khốn nhà cậu rõ ràng rất vui khi chứng kiến mối quan hệ giữa tôi và Jungkook xấu đi. Kim Taehyung, cậu chính là tên cơ hội khốn kiếp!"
Kim Taehyung không hoàn toàn phủ nhận mình là tên thừa nước đục thả câu, nhưng trong chuyện này, người phá hoại mối quan hệ với Jungkook chính là sự tham lam của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro