Chương 12
Beta: Nguyên Đức Phi
Trở lại Tĩnh Di hiên, hai người Thị Thư, Thị Họa liền tiến lên đỡ nàng xuống kiệu.
"Chủ tử, nước ấm đã được chuẩn bị." Thị Thư giúp đỡ Cố Vân Yên vào trong điện nói.
"Ân." Cố Vân Yên gật gật đầu đáp.
Vào phòng tắm, Cố Vân Yên đem thân mình chôn thật sâu vào trong nước, nước ấm hòa tan mệt mỏi trên người nàng nhưng không giảm được mệt mỏi trong nội tâm, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, ngày mai sẽ cùng bọn tỷ muội kiếp trước gặp gỡ, thật sự mong cho lúc ấy đến nhanh hơn nữa, bất quá không quan trọng, dù sao ta cũng sẽ từ từ cùng các ngươi thanh toán mối thù kiếp trước.
Ban đêm Cố Vân Yên bị ác mộng làm bừng tỉnh. Con trai kiếp trước đã mất lại xuất hiện trong mộng của nàng, hắn im lặng tựa vào trong ngực của nàng, thân thể vốn nên mềm mại, ấm áp lại cứng ngắc, lạnh lẽo như băng, không có lấy một tia độ ấm. Nàng ôm thân thể nho nhỏ một lần lại một lần gọi nhũ danh của hắn, nước mắt mơ hồ chất đầy hai hốc mắt của nàng, lại thủy chung không thể che giấu tuyệt vọng cùng bi thống trong con ngươi.
Tiếng khóc nức nở của Cố Vân Yên làm cho Thị Thư gác đêm bên ngoài giật mình tỉnh giấc, cả người cuống quít lên chạy vào bên trong. "Chủ tử, chủ tử người tỉnh" Thị Thư lo lắng kêu.
Cố Vân Yên từ từ thanh tỉnh, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài nói: "Ta không sao, hầu hạ ta đứng dậy thay quần áo đi."
Buổi sáng sau hôm được thị tẩm, phi tần phải đi thỉnh an Hoàng hậu, thể hiện lòng tôn kính, tuy rằng canh giờ còn sớm, nhưng Cố Vân Yên đã không có tâm tư ngủ lại. Thị Thư muốn khuyên bảo chủ tử, chợt nhìn đến khóe mắt nàng có dấu nước mắt liền xoay người đi chuẩn bị dụng cụ rửa mặt, cảnh tượng giống như đêm nay Thị Thư cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy. Từ vài năm trước, cách một đoạn thời gian chủ tử sẽ gặp chuyện như thế, Thị Thư xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, nhưng lại không biết làm sao cho được.
Rửa mặt xong, lúc Thị Thư và Thị Họa hầu hạ trang điểm thay quần áo, Cố Vân Yên đối với hai người nói: "Tìm một kiện váy trang nhã, trang điểm nhẹ một chút, không cần quá mức rực rỡ."
Nàng vừa thị tẩm, nếu là ăn mặc quá lộng lẫy, hôm nay thỉnh an chắc chắn đưa tới ghen tị, gặp phải phiền toái không cần thiết. Nhìn thoáng qua gương đồng, thanh thuần khả nhân, vẻ mặt vô hại, Cố Vân Yên mới vừa lòng, ngồi xuống dùng đồ ăn sáng.
Đến lúc phải đi, Cố Vân Yên liền mang theo Thị Họa, Thị Kì cùng với Thường Phúc, Thường Hỉ đi Phượng Nghi cung. Phàm là ra Trường Xuân cung, bên người Cố Vân Yên luôn mang theo một hai thái giám, vừa phù hợp quy tắc cũng dễ dàng làm việc khi cần. Trong cung chỉ có phân vị Tiệp dư trở lên mới có tư cách ngồi kiệu, dưới Tiệp dư chỉ có thể đi bộ, cho nên đoàn người Cố Vân Yên là đi bộ đến Phượng Nghi cung , nếu không muốn đến muộn, vậy cũng chỉ có thể đi sớm một chút .
Thời điểm Cố Vân Yên đến, người trong Phượng Nghi cung không nhiều, phần lớn đều là phi tần phân vị không cao, bao gồm cả Phùng tiệp dư sinh được nhị công chúa. Phùng tiệp dư nguyên là đại nha hoàn của Hoàng hậu lúc còn tại phủ hoàng tử, sau được đưa đi hầu hạ Hoàng thượng lúc ấy vẫn là Vương gia, về sau sinh được nhị công chúa nên thăng làm Tiệp dư để đủ tư cách dưỡng dục nhị công chúa. Phùng tiệp dư vì cảm động và nhớ nhung ân đức Hoàng hậu, bình thường để biểu hiện trung tâm, mỗi lần thỉnh an đều là người đến sớm nhất. Đi vào bên trong điện, Cố Vân Yên tiến lên hành lễ.
Sau thời gian một nén nhang, phi tần đã tới gần đông đủ, ngay cả Đức phi có hoàng trưởng tử cũng đến, trừ bỏ ghế phượng chủ vị, cũng chỉ có ghế đầu tiên ngay dưới chủ vị còn trống, là chỗ của Hiền phi luôn luôn không đúng giờ thỉnh an Hoàng hậu. Cố Vân Yên hơi hơi nhìn chung quanh, liếc qua một vòng "nhóm cố nhân" trong điện.
Bên trái phía dưới ghế phượng là Đức phi, mắt phượng mày liễu, trên mặt ôn nhu lộ ra ý cười thản nhiên, sơ búi tóc Bát Bảo đọa vân kế, hai bên cài bộ diêu chín cây trâm bằng vàng cùng ngọc trâm, lại điểm thêm ngọc trai màu trắng hiền hòa ở giữa, làm cho người ta một loại cảm giác dịu dàng hiền lành. Cố Vân Yên oán thầm, nếu đúng như mặt ngoài thoạt nhìn hiền lương vô hại, sao có thể theo từ phủ hoàng tử đến tận trong cung vẫn sừng sững không ngã, còn là phi tần duy nhất sinh được hoàng tử, một đường che chở đại hoàng tử 3 năm đến giờ bình yên vô sự trưởng thành.
Cho nên nói trong cung mỗi một nữ nhân đều mang theo mặt nạ.
Dưới Đức phi là Quý chiêu nghi, Quý chiêu nghi này cũng là người đi ra từ phủ hoàng tử, trước khi chưa lấy chồng là tài nữ nổi danh Thịnh Kinh, một thân váy dài tố sắc khắc hoa, quanh thân thản nhiên có khí chất thư hương, khuôn mặt thanh tú, thỉnh thoảng cùng Phùng tiệp dư bên cạnh vui đùa vài câu.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm!" Theo một tiếng thông báo của nội thị, Hoàng hậu một thân phượng bào hoàng sắc được cung nữ hai bên đỡ đi ra, an tọa trên phượng vị xong, chúng phi tần quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp/tần thiếp/nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
"Miễn lễ, bình thân." Hoàng hậu hơi hơi nâng tay miễn lễ nói.
"Hôm qua thị tẩm là vị phi tần nào nhỉ?" Hoàng hậu nhìn phía dưới nghi vấn.
"Nô tỳ tài tử Cố thị thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an!" Cố Vân Yên bước ra cung kính hành đại lễ.
Hoàng hậu nhìn Cố Vân Yên quy củ hành lễ, mỉm cười nâng tay ý bảo Cố Vân Yên đứng dậy. "Miễn lễ đi, là người biết quy củ, hiểu lễ nghi, bản cung nhìn liền thích."
Phi tần lần đầu thừa sủng hướng Hoàng hậu thỉnh an, tuy không cần kính trà nhưng sẽ được ban thưởng.
Ngay sau đó, Cố Vân Yên liền nghe được tiếng Hoàng hậu ôn hòa truyền đến: "Hôm qua là ngày lành của muội muội, bản cung còn chưa kịp chúc mừng, như vậy bộ trang sức này liền thưởng ngươi đi." Ống tay áo Hoàng hậu vung lên, đại cung nữ bên cạnh lập tức mang một cái khay tiến đến, phía trên là một bộ trang sức tinh xảo.
Nhìn ánh sáng tỏa ra liền biết là đồ tốt nhất. Cố Vân Yên vội vàng quỳ xuống hành lễ tạ ơn, nói: "Tạ Hoàng hậu nương nương thưởng!"
Lần này Hoàng hậu vẫn chưa kêu dậy, mà là thừa cơ nói: "Cố tài tử ngày sau giống với mọi người là tỷ muội trong cung này, nên tuân thủ bổn phận, phải chặt chẽ ghi nhớ, cùng tỷ muội trong cung hòa thuận ở chung, hầu hạ tốt Hoàng thượng, đó là đã phân ưu với bản cung."
"Nô tỳ xin nghe Hoàng hậu nương nương dạy bảo, ngày sau nhất định giữ tốt bổn phận, cùng tỷ muội trong cung hòa thuận ở chung, lấy việc hầu hạ Hoàng thượng làm chủ." Cố Vân Yên cung kính, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
"Ân, đứng dậy đi! Cùng nhóm tỷ muội gặp mặt đi!" Hoàng hậu đối với biểu hiện của Cố Vân Yên cảm thấy vừa lòng, có thể nhận rõ thân phận của mình, người cũng có quy củ, lễ nghi liền không để nàng quỳ lâu mà cho qua.
Cố Vân Yên đứng dậy, đối phi tần trong điện từng người đều hành lễ qua, được không ít ban thưởng, vừa đứng dậy định ngồi xuống, chợt nghe thái giám ngoài cửa bén nhọn xướng: "Hiền phi nương nương đến"
Hiền phi vẫn ngạo mạn như vậy, thỉnh an sắp kết thúc nàng mới khoan thai đến chậm. Cố Vân Yên liếc mắt một cái nhìn về phía cửa, liền gặp một mỹ nhân sính sính đình đình theo cửa đại điện đi tới. Trên đầu sơ búi phi thiên kế, chạm rỗng kim trâm, chính giữa điểm đá quý, phía dưới xuyết hồng ngọc lưu tô, mặt sau bím tóc cắm lục ngọc trâm chạm bích điêu, một thân váy dài tử sắc lộ khuôn ngực đầy đặn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là phong tình, ánh mắt mang vẻ quyến rũ xinh đẹp không nói nên lời.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an." Hiền phi quỳ gối hành lễ. Quả thật không hổ là Hiền phi, ngay cả kính ngữ dùng thỉnh an đều so với người khác ngắn gọn hơn.
"Hiền phi bình thân đi." Hoàng hậu đối với việc Hiền phi đến muộn tựa hồ đã thành quen, trên mặt vẫn như cũ duy trì mỉm cười.
"Sáng sớm thần thiếp vừa mới chuẩn bị lại đây thỉnh an, đau đầu lại tái phát, chỉ có thể hoãn lại, thoáng thoải mái chút liền chạy lại đây, không ngờ vẫn là muộn canh giờ, xin nương nương trách phạt." Hiền phi nhìn như thành tâm thỉnh tội, trên mặt lại không thấy chút áy náy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro