Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 141: Bắt Cóc

Editor: Suối Qua Khe Núi

Bùi Hồi Quang lui một bước sang bên cạnh, nhường đường lên xe ngựa.

"Khấu Khấu nhà chúng ta rất thông minh." Lão thái thái nói.

"Tất nhiên." Bùi Hồi Quang đáp. Y biết lời của Lão thái thái là dành cho y, rằng sớm hay muộn gì Thẩm Hồi cũng sẽ xem thấu vở kịch ấy. Dẫu vậy chuyện ngày sau ngày sau hẵng nói, trước mắt y cảm thấy biện pháp này đơn giản trực tiếp, quả thật không thể tốt hơn.

Lão thái thái cười, lại tiếp một câu: "So với vẻ bề ngoài, nội tâm của Khấu Khấu kiên cường hơn ngàn vạn lần."

Nói rồi, Lão thái thái nhìn thoáng qua Bùi Hồi Quang với ánh mắt đầy thâm ý, sau đó vịn tay ma ma bên cạnh bước lên xe ngựa.

Bùi Hồi Quang đứng ở một bên dõi mắt nhìn xe ngựa rời đi.

Xe ngựa chạy được một đoạn, Thẩm phu nhân lập tức hỏi Lão thái thái: "Mẫu thân, lời vừa rồi mẫu thân nói với tên hoạn quan kia có ý gì ạ?"

Thẩm phu nhân nhạy bén nhận ra, dường như mẫu thân không lo lắng cho Thẩm Hồi như những người khác trong nhà. Hoàn toàn không có ý trách bà mà là kinh ngạc. Bởi lẽ ai ai cũng biết người Lão thái thái thương yêu nhất chính là Thẩm Hồi.

Lão thái thái vuốt tay áo, nói: "Chuyện đã đến nước này, khăng khăng khuyên ngăn có ích gì. Dù sao một khi Khấu Khấu đã có chủ ý, người khác cũng chẳng thể thay đổi quyết tâm của con bé."

"Vậy cũng đâu thể nhìn con bé nhảy xuống hố lửa." Thẩm Nguyên Hoành thở dài.

Thẩm phu nhân chợt nhớ đến một chuyện, bà tò mò hỏi Lão thái thái: "Mẫu thân, lúc trước mẫu thân biết chuyện này sớm hơn bọn con. Nhưng khi đó mẫu thân không biết y là Bùi Hồi Quang, còn cùng y ra bờ sông thả đèn Khổng Minh. Vậy... tình hình hôm ấy ra sao?"

Thẩm phu nhân thật sự không nén nổi tò mò, không biết út nữ trông như thế nào khi ở bên tên thiến tặc làm đủ chuyện ác kia.

Lão thái thái "Ừ" một tiếng, bảo: "Phải. Lúc đó quả thật không biết nó là Bùi Hồi Quang, con bé Khấu Khấu nói dối, lấy bừa một cái tên lừa ta. Còn kể một câu chuyện về tương ngộ và kết tình vô cùng... tốt đẹp."

"Dạ?" Thẩm phu nhân chau mày hé miệng, biểu cảm trên mặt hơi khoa trương. Có nghĩ thế nào bà cũng không tưởng tượng được cảnh con gái út của mình thắm thiết mặn nồng với tên thiến tặc đấy. Thẩm phu nhân không nhịn được mà hỏi nhỏ: "... Y đối đãi với Khấu Khấu ra sao ạ? Có hung dữ với con bé không? Lý nào lại đánh con bé? Không không không... nếu đã có mặt mẫu thân, xem chừng người kia sẽ kiềm chế phần nào..."

Thẩm phu nhân trông như đang hỏi mẫu thân, song lại giống lẩm bẩm một mình hơn.

Lão thái thái ngước mắt, nói bằng ngữ điệu bình tĩnh: "Bộ dạng sau lưng thế nào không biết, nhưng khi có mặt ta, nó đối xử với Khấu Khấu rất tốt."

"Thật ạ?" Thẩm phu nhân không tin.

Ngay cả Thẩm Nguyên Hoành, người đang buồn bực, cũng nhìn qua.

"Ừ, đúng là vậy." Lão thái thái nghiêm trang kể: "Mua kẹo cho Khấu Khấu ăn, mua đèn Khổng Minh cho Khấu Khấu chơi, còn sợ con bé lạnh nên khoác áo choàng cho con bé."

Lão thái thái tạm dừng rồi nói tiếp: "Giày Khấu Khấu bẩn, thế là nó quỳ xuống bên chân Khấu Khấu lau giày cho con bé."

Tay Thẩm phu nhân đang nắm chặt chiếc khăn, nghe Lão thái thái nói vậy thì sợ giật cả mình, tay run lên, chiếc khăn bà cầm rơi xuống đất. Bà mặc kệ khăn gì đó, chỉ nhìn mẫu thân chằm chặp, trong mắt tràn ngập khó tin.

Sắc mặt Thẩm Nguyên Hoành cũng toát vẻ khiếp sợ.

Lão thái thái ngồi ngay ngắn, nét mặt không thể nói là nghiêm túc hay bình thường. Tóm lại... nhìn vào khiến người ta cảm thấy không giống nói dối.

"Khấu Khấu trách nó lau giày không khô, cáu giận trừng nó một cái. Nó tức khắc áy náy cúi đầu, liên tục xin lỗi mười lần." Lão thái thái thở dài: "Áy náy đến độ sắp khóc. Khấu Khấu không trách nó nữa, nó mới vui."

Thẩm Nguyên Hoành và Thẩm phu nhân liếc nhau, hai vợ chồng cùng tưởng tượng cảnh ấy trong lòng.

Hừm... Sao càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ thế này?

Lão thái thái thoáng liếc qua con gái và con rể rồi dời mắt, ngồi ngay ngắn vững vàng như núi. Người bịa chuyện xưa xem câu chuyện trở thành chuyện thật, người nghe kể cũng sẽ tin bảy phần.

Huống hồ Lão thái thái kể bốn việc, ba việc đầu đều là thật. Bốn bỏ lên năm một chút, bà nói không sai nhiều, sai ít không quan trọng.

Đúng, vậy nên những gì bà kể là sự thật.

Lão thái thái cầm trà nóng trên bàn con lên uống một ngụm thấm giọng.

Thẩm Nguyên Hoành và Thẩm phu nhân im lặng hồi lâu, Thẩm Nguyên Hoành mới nhăn mày hỏi: "Hay là A Hồi muốn đi sâu vào hang cọp, mưu bắt giặc trước phải bắt vua?"

Thẩm phu nhân sầu lo nhìn phu quân của mình: "Ý ông là con bé muốn hi sinh bản thân thay đổi Chưởng ấn, cứu vương triều Đại Tề?"

Hai vợ chồng lại nghĩ theo hướng này, càng nghĩ càng sâu.

Lão thái thái cau mày nghe, ngẫm nghĩ, cũng không phản bác.

"A Hồi của ta..." Thẩm phu nhân đỏ mắt.

Thẩm Nguyên Hoành nghĩ không ra, bèn nhìn Lão thái thái hỏi: "Mẫu thân, theo mẫu thân thì rốt cuộc Khấu Khấu đang nghĩ cái gì?"

Lão thái thái đang uống trà, nghe vậy mí mắt giật giật. Có câu nói nhiều sai nhiều. Đặc biệt là khi ngươi cho ra một lời nói dối, nếu tiếp tục, khó tránh khỏi phải dùng những lời nói dối khác không ngừng che lấp, dẫn đến càng ngày càng nhiều câu dối trá, ngày bị vạch trần cũng mỗi lúc một gần.

Vì thế Lão thái thái không có ý định nói về chuyện đấy. Bà đặt ly trà trong tay xuống, từ tốn bảo: "Năm sau là tròn bảy mươi tuổi."

Thẩm Nguyên Hoành vội tiếp lời: "Mẫu thân trường thọ."

"Hiền tế à, con có biết bí quyết trường thọ của mẫu thân là gì không?" Lão thái thái hỏi.

Thẩm Nguyên Hoành ngẩn ra, không hiểu tại sao Lão thái thái lại đột ngột hỏi chuyện này, ông ngước mắt nhìn Lão thái thái, Lão thái thái tặng cho ông một ánh mắt đầy thâm ý, kế đó bà nhắm mắt, dạy dỗ: "Giảm bớt phiền lo, ít lo chuyện người khác."

Lão thái thái không nói thêm, mặt mày ngậm cười, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi đảm bảo chuyện Thẩm gia vào hành cung thăm Thẩm Hồi không xảy ra sơ suất gì, Bùi Hồi Quang quay người trở về phủ đệ. Y đi vào phòng ngủ, bước về phía giường, lấy bộ bạch y trên giường lên.

Bộ bạch y mà Thẩm Hồi vừa mặc để lăn vòng.

Bùi Hồi Quang cởi y phục trên người ra, thay bộ bạch y thấm vài làn hương ngọt ngào từ cơ thể Thẩm Hồi, đoạn cầm kiếm xuống lầu.

Đi thực hiện trách nhiệm của y.

Bộ bạch y này, không nhuộm đẫm không về.

Chạng vạng, đội xe ngựa hoàng cung bắt đầu khởi hành đi tham gia buổi tế bái cho Lễ Thần sông.

Thân là Hoàng hậu, hiển nhiên hôm nay phải đi cùng Bệ hạ. Không riêng Hoàng hậu mà còn có mười mấy vị phi tần cũng cùng lên đường. Tề Dục còn nhỏ, vốn có thể không đi. Nào ngờ Hoàng đế thường ngày luôn không thích Tề Dục, gần như xem nhẹ sự tồn tại của vị Hoàng tử này, hôm nay lại lệnh cô bé theo cùng.

Thẩm Hồi bảo Tề Dục ngồi chung một cỗ xe ngựa với mình.

Một đứa trẻ lớn lên trong cung từ bé, hiếm khi ra ngoài chơi lễ, xem cái gì cũng cảm thấy mới lạ. Dẫu trời đã tối, nhưng vì đang vào Lễ Thần sông nên đèn đuốc sáng choang.

Trăng sao trên trời cũng chạy ra chung vui, tưới dòng sáng mát lạnh dịu dàng xuống dưới.

Tề Dục ngồi bên cửa sổ, bàn tay nho nhỏ nắm rèm vén lên một góc, cặp mắt tràn ngập hiếu kỳ không rời khỏi cảnh ngoài xe ngựa. Cô bé tò mò với mọi thứ, đôi mắt phượng không nhàn rỗi được tí nào, không chịu bỏ lỡ bất cứ thứ gì, hết xem cái nọ đến ngắm cái kia. Vẻ rộn rã bên ngoài lấp đầy trái tim cô bé, giữ nguyên tư thế thật lâu cũng không sợ mệt.

Thẩm Hồi dịu dàng xoa đầu Tề Dục, thay cô bé vén một góc rèm lên.

Bấy giờ Tề Dục mới nhận ra bàn tay nhỏ đang vén rèm của mình ấy thế mà đã mỏi rồi. Cô bé lắc lắc cổ tay, thẹn thùng cười với Thẩm Hồi.

"Nếu thấy lạnh cứ nói một tiếng, khoác chiếc áo ngoài vào." Thẩm Hồi nắm bàn tay con con của cô bé trong tay, nhẹ nhàng nắm chặt.

"Dạ dạ! Lạnh con sẽ nói. Bây giờ con không lạnh!" Đáp rồi Tề Dục há to miệng ngáp một cái, lại nhìn ra ngoài tò mò ngắm cảnh ngoài kia.

Lúc này Tề Dục có chút hối hận vì đêm qua mình ngủ muộn quá. Chuyện là Thẩm Hồi để lại bài tập cho cô bé, tuy bài tập không nhiều nhưng cô bé muốn viết chữ đẹp hơn chút nữa, viết hết lần này đến lần khác, thế nên mới ngủ muộn. Trưa hôm nay cũng ham chơi không ngủ trưa, hiện giờ đã hơi buồn ngủ.

Phương Nam lắm sông nhiều cầu, bao loại cầu đa dạng, có những nơi cầu rất hẹp, để tránh đi đường vòng, đội xe ngựa tiến lên trước thêm một đoạn thì đổi thành kiệu có màn che bằng vải dệt.

"Tiểu di mẫu, Dục nhi có thể ngồi với người nữa không ạ?" Tề Dục hỏi. Cô bé thích ngồi bên tiểu di mẫu, không muốn ngồi lẻ loi một mình trong kiệu tí nào.

"Đương nhiên là được. Dục nhi không chịu cũng không được." Thẩm Hồi cười, nhéo khuôn mặt nhỏ xíu của cô bé.

Ánh mắt Tề Dục lập tức bừng lên nụ cười rạng rỡ.

Dọc đường đi Tề Dục luôn tràn đầy hiếu kỳ với mọi thứ bên ngoài, còn thường chỉ vào đồ vật ngoài kiệu hô to với Thẩm Hồi. Có mấy món cô bé nhận ra, có mấy món cô bé chưa từng gặp được trong cung. Thẩm Hồi rất mực kiên nhẫn giảng giải cho cô bé.

Trên đường đi hai người cười không ngớt, đến khi vào được nơi tế bái lại trở nên không còn gì thú vị. Tất thảy phải chiếu theo quy củ, phức tạp và đáng chán.

Tề Dục ngoan ngoãn quỳ bái, im lặng nghe đại thần đọc lời chúc. Cô bé dụi mắt, bắt đầu buồn ngủ. Tề Dục ngóng trông buổi cúng tế nhanh chóng kết thúc, cô bé còn muốn về kiệu ngắm cảnh tấp nập ven đường qua cửa sổ, thú vị hơn việc tế bái ở đây nhiều!

Tề Dục đợi rồi lại đợi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc lễ tế kết thúc.

Nhưng trên đường về kiệu Tề Dục đã buồn ngủ mơ màng. Cô bé híp mắt nhìn hoa đăng bên sông, hai mắt càng mở càng nhỏ, đầu cũng gật gà. Ngay vào lúc cái trán tí xíu của cô bé suýt đập vào kiệu, Thẩm Hồi vội vàng duỗi tay tới lót. Nàng kéo cơ thể be bé của Tề Dục qua, cho cô bé gối lên chân mình để ngủ.

Tề Dục lim dim mở mắt nhìn Thẩm Hồi, gọi bằng giọng non nớt: "Mẹ..."

Thẩm Hồi xoa đầu cô bé, dịu dàng bảo: "Ngủ đi."

Tề Dục nghe thấy giọng nói êm ái của tiểu di mẫu, có điều cô bé thật sự buồn ngủ quá, chưa nghe rõ Thẩm Hồi nói gì đã nhắm mắt ngủ rồi.

Thẩm Hồi lấy một chiếc đấu bồng nhỏ đắp lên người Tề Dục, tránh để cô bé cảm lạnh.

Bên trong kiệu không rộng rãi như xe ngựa, Tề Dục tuy bé người, nhưng gối lên đùi Thẩm Hồi một lúc lâu lại thêm xe xóc nên chân nàng hơi tê.

Vào lần tiếp theo đội xe ngừng lại, Thẩm Hồi cẩn thận đứng dậy, cho Tề Dục nằm ngủ một mình trên ghế dài. Nàng sợ bế Tề Dục về kiệu của cô bé sẽ khiến cô bé gặp gió cảm lạnh, bèn nhường kiệu của mình cho Tề Dục, còn nàng ra khỏi kiệu đi về phía sau, ngồi vào cỗ kiệu vốn được chuẩn bị cho Tề Dục.

Đội xe ngựa xuất phát lần nữa, Thẩm Hồi mệt mỏi nghiêng đầu tựa vào một bên, cũng nhẹ nhàng ngáp một tiếng, liu thiu ngủ. Hàng mi dài cong vút của nàng dần rũ xuống, hai mắt cũng khép lại.

Tiếng huyên náo ngoài kia xa dần, nghe không rõ mấy. Ít lâu sau, Thẩm Hồi bước vào trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê.

Khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nàng ngỡ ngàng không biết làm sao. Nàng vùi trong cơn mệt mỏi, không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết chuyện bất ngờ vừa phát sinh là chân thực hay hãy còn trong mộng.

Mãi tới khi sự tròng trành khiến đầu nàng va vào kiệu, đau đến nỗi nàng phải nhíu mày. Cơn đau cũng xua tan sự buồn ngủ trong đầu Thẩm Hồi, khiến nàng tỉnh táo trở lại. Tiếp đó nghe thấy tiếng kêu la hoảng hốt và âm thanh khi binh khí đánh vào nhau ngoài kiệu, Thẩm Hồi hoàn toàn tỉnh táo.

Nàng vội xốc rèm kiệu trước cửa sổ để nhìn ra bên ngoài, kinh ngạc phát hiện đội xe hoàng thất đã cách đây rất xa, vắt ngang là mặt sông rộng lớn. Thị vệ trong cung muốn đuổi theo, toán người mặc áo đen chặn trên cầu vòm ngăn cản thị vệ.

Sao lại như vậy?

A Sấu và A Bàn đi đâu rồi?

Suy nghĩ của Thẩm Hồi xoay chuyển thật nhanh.

Không đúng. Kiệu nàng ngồi là kiệu của Tề Dục. Người mà những kẻ mặc áo đen kia muốn bắt không phải nàng mà là Tề Dục!

Khoan đã...

Vẻ nghi hoặc toát lên trong mắt Thẩm Hồi. Đội xe hoàng gia, thị vệ hộ tống. Trong lúc nàng chợp mắt, bọn người mặc áo đen đã thành công cướp kiệu đi bằng cách nào? Người đánh xe ban đầu đâu rồi?

Thẩm Hồi hồ nghi nhìn về phía đội xe ngựa hoàng gia bên kia con sông.

Vừa vào đêm là mắt nàng nhìn không được rõ. Thế nhưng tối nay là Lễ Thần sông, đèn đuốc sáng bừng, ánh đèn trong tay thị vệ ở đằng xa chiếu ra vẻ mặt dửng dưng của Hoàng đế.

Hoàng đế không để tâm đến Tề Dục, không sai. Nhưng gặp phải loại chuyện như mai phục này, kẻ xưa nay bé gan như hắn sao có thể phản ứng thế kia?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cổđại