Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 96: Hôn

Xe ngựa đi một mạch ra khỏi phố thị, đến ngã tư đường mới dừng lại. Lục Đại Cảnh vẫn luôn nắm tay cậu, cho đến khi ngồi lên xe ngựa cũng không buông.

Thấy không phải đường về Giang phủ, Giang Phụng Ân nhìn Lục Đại Cảnh: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Về cung."

Giang Phụng Ân sững sờ. Vốn định xử lý xong việc trong phủ mới vào cung thăm Thanh Giang, nhưng đã đi xa thế này rồi, chi bằng cùng Lục Đại Cảnh đi luôn một thể.

Vừa đến Chiêu Hoa điện, Thanh Giang đang định đi ra ngoài nhìn thấy Giang Phụng Ân bước xuống từ kiệu liễn, sững sờ trong giây lát rồi lao nhanh về phía cậu: "Mẹ!"

Giang Phụng Ân vừa cúi người xuống, con bé liền nhào vào lòng cậu, ôm chặt lấy không buông: "Mẹ! Con nhớ mẹ lắm..."

Nó bĩu môi, trông vô cùng tủi thân. Cũng phải, Thanh Giang bao nhiêu năm nay chưa từng tách rời cậu, lần chia xa này quá dài, cũng làm nó biết không có mẫu thân bên cạnh cô đơn đến nhường nào. Nó ỷ lại rúc vào lòng Giang Phụng Ân, nhỏ giọng lầm bầm: "Không bao giờ muốn xa mẹ nữa."

Giang Phụng Ân cười hôn lên trán con, hỏi chuyện mấy ngày nay trong cung. Thanh Giang hào hứng kể lể về những người bạn mới quen, rồi lại dắt Giang Phụng Ân đến một nơi hẻo lánh. Vừa đến nơi liền thấy một đám trẻ con ăn mặc hoa phục.

Nhìn bộ dạng chúng hẳn là con cháu thân vương. Thanh Giang nói chúng thỉnh thoảng vào cung, mấy đứa liền chơi cùng nhau. Thanh Giang chạy tới, rất nhanh hòa nhập vào đám trẻ, kết giao khá tốt.

Mấy đứa trẻ kia không nhìn thấy Giang Phụng Ân, đang thì thầm to nhỏ gì đó. Thanh Giang chơi một lát không thấy hợp, lại chạy về phía Giang Phụng Ân.

"Sao không chơi với các bạn nữa?"

Thanh Giang hiếm khi nhõng nhẽo ôm cậu: "Muốn ở bên cạnh mẹ."

Giang Phụng Ân cười bế con lên, lại thấy đám trẻ kia nhặt cành cây, hùng hổ như muốn đi làm gì đó.

"Bọn họ muốn đi tìm ác quỷ." Thanh Giang u ám nói.

"Ác quỷ?"

Vừa nói xong, liền thấy đám trẻ vây quanh một cánh cửa cũ nát, ra sức đập phá. Giang Phụng Ân tưởng đó là nơi bỏ hoang trong cung, nào ngờ bên trong lại có người mở cửa. Là một ma ma già nua. Bà ta xua đuổi lũ trẻ, nhưng lại không dám động vào chúng, ngược lại bị mấy đứa trẻ dùng gậy gỗ đánh vài cái.

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Giang Phụng Ân quát lớn.

"Các ngươi không được đánh người!" Thanh Giang cũng theo lời Giang Phụng Ân hét lên với chúng.

Mấy đứa trẻ nhìn Thanh Giang rồi lại nhìn Giang Phụng Ân, nhất thời sững sờ.

Tỳ nữ đứng chờ một bên thấy Giang Phụng Ân ôm Thanh Giang, đoán được thân phận của cậu, vội kinh hồn bạt vía tiến lên dẫn mấy vị công tử đi: "Quân hậu, Hấp Anh Vương đang tìm tiểu vương gia, nô tỳ xin phép đưa ngài ấy qua đó trước."

Những người khác cũng dùng lý do tương tự. Giang Phụng Ân phất tay, bọn họ liền vội vàng mang đám trẻ đi.

Giang Phụng Ân quay đầu định rời đi, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Giang Phụng Ân?"

Giang Phụng Ân lúc này mới thấy trong căn phòng kia thế mà còn có một người phụ nữ đứng đó.

"...Hạ quý phi?"

Người phụ nữ bất động nhìn Giang Phụng Ân.

Rõ ràng là gương mặt quen thuộc, nhưng Giang Phụng Ân phải mất nửa ngày mới nhận ra. Bà ta ăn mặc đơn giản thô kệch, khuôn mặt tiều tụy trống rỗng, như thể đã sống ở nơi tồi tàn âm u này từ rất lâu. Lão ma ma đi đến bên cạnh Hạ quý phi nói gì đó, bà ta cũng không có phản ứng gì.

Giang Phụng Ân trầm mặc một chút, không nhịn được mở miệng: "Thái phi nương nương sao lại ở đây?"

Theo lý thuyết bà ta là dưỡng mẫu của Lục Đại Cảnh, Hạ gia phía sau cũng rất có danh vọng trong triều đình, sao lại lưu lạc đến tình cảnh này?

Hạ quý phi không đáp lời, chỉ dựa vào cánh cửa xám xịt, hồi lâu sau cười nhạo một tiếng: "Ngươi thế mà còn sống."

Bà ta lại nhìn về phía Thanh Giang: "Đứa nhỏ này là Lục Kỳ Du? Lớn lên giống Lục Duyên Lễ thật đấy."

Lời này nói ra thật sự kiêng kị, cũng may nơi này không có người khác, nếu không sẽ bị người ta đàm tiếu. Giang Phụng Ân nhíu mày, không muốn nói nhiều với bà ta, xoay người định rời đi.

Nhưng Hạ quý phi lại chậm rãi mở miệng: "Ngươi hiện tại ở lại bên cạnh Lục Đại Cảnh sao?" "Cũng phải, hắn hiện giờ là Hoàng thượng, muốn gì có nấy, ở bên cạnh hắn mới có thể hưởng phúc." "Nhưng ta cảnh cáo ngươi..." Người đàn bà đi đến trước mặt Giang Phụng Ân, nhẹ giọng nói: "Hắn là một kẻ điên lòng lang dạ sói, hắn sẽ gặm nhấm xương thịt ngươi, ngay cả xương cốt cũng không chừa."

Thanh Giang có chút sợ hãi rúc vào lòng Giang Phụng Ân. Giang Phụng Ân xoa lưng con bé, ấn nó vào ngực mình, lùi lại một bước: "Ngài ấy là người thế nào, không cần nương nương nói cho ta biết."

Biểu cảm Hạ quý phi trong nháy mắt trở nên dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Phụng Ân: "Ta giúp hắn nhiều như vậy. Nếu không phải ta, hắn hiện tại còn đang chịu khổ ở Nhập Khê Cung. Hắn báo đáp ta thế nào? Vứt ta ở cái lãnh cung hoang phế này, ngay cả con kiến đi qua cũng có thể giẫm lên ta một cái!"

Lông mày Giang Phụng Ân càng nhíu chặt, không nhịn được nói: "Lúc trước kéo ngài ấy làm người chịu tội thay chẳng phải là nương nương sao."

Hạ quý phi sững sờ, biểu cảm càng thêm đáng sợ.

Giang Phụng Ân không muốn nghe bà ta nói nhiều nữa, định rời đi. Khi đó cậu thân cận với Lục Đại Cảnh như vậy, tự nhiên biết Hạ quý phi đối đãi với Lục Đại Cảnh ra sao. Hạ quý phi đối với hắn không hề tốt như lời đồn, ngược lại, Lục Đại Cảnh chỉ là một quân cờ để bà ta lợi dụng mà thôi. Cho nên ân oán giữa hai người bọn họ, Giang Phụng Ân không có tư cách xen vào.

Hạ quý phi lại nắm lấy cánh tay Giang Phụng Ân: "Ngươi cho rằng hắn sẽ đối tốt với ngươi? Ngươi còn nhớ Trắc phi mà hắn sủng ái nhất lúc trước không? Kết cục của hắn ta cũng chẳng tốt hơn ta là bao đâu..."

Thấy thần sắc Giang Phụng Ân thay đổi, Hạ quý phi rốt cuộc khanh khách cười ra tiếng: "Giang Phụng Ân, ở bên cạnh hắn, ngươi phải nghĩ cho kỹ..."

Suốt đường về Giang Phụng Ân đều có chút tâm thần không yên. Người trong miệng Hạ quý phi là Đoan Mạc Ngữ sao? Khi đó hắn ta cùng cậu bỏ trốn, theo lý thuyết hẳn là đã rời đi rồi mới đúng, hay là bị Lục Đại Cảnh bắt được? Lục Đại Cảnh đã làm gì hắn ta?

Về đến Chiêu Hoa điện, thấy Lục Đại Cảnh đang ngồi trong viện đợi cậu.

Giang Phụng Ân ôm con đi tới. Người đàn ông ngẩng đầu liếc nhìn cậu: "Đi đâu vậy?"

"Cùng Thanh Giang đi dạo loanh quanh thôi."

Nói chuyện, nhưng trong lòng cậu vẫn nghĩ đến chuyện Đoan Mạc Ngữ, trong viện liền yên tĩnh trở lại. Thanh Giang ngồi không yên, nhảy xuống khỏi đùi Giang Phụng Ân, nói muốn đi bắt bướm.

Đứa trẻ vừa đi, lòng Giang Phụng Ân liền rối loạn. Bàn tay đặt trên bàn đá vô thức nắm chặt. Hồi lâu sau ngẩng đầu lên thế mà lại chạm thẳng vào ánh mắt Lục Đại Cảnh. Lục Đại Cảnh nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, đôi mắt đen thẫm sâu thẳm khiến tim Giang Phụng Ân run rẩy, không nhịn được buột miệng: "Em có chuyện muốn hỏi ngài."

"Cái gì?"

Giang Phụng Ân không nhìn hắn: "Lúc trước sau khi em rời đi, ngài đem Đoan Mạc Ngữ... Ngài đã làm gì hắn?"

"Hắn còn sống."

Câu này làm tim Giang Phụng Ân treo lên: "Ý gì?"

Lục Đại Cảnh nhìn mặt Giang Phụng Ân trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi Giang Phụng Ân gọi tên hắn lần nữa, hắn mới dời mắt đi: "Khi đó ta đâm hắn một kiếm, nhưng không chết." "Sau đó ta đi tìm em, hắn liền cùng người tiếp ứng trong núi bỏ trốn."

Giang Phụng Ân mím môi: "Hắn bị thương nặng không?"

Lục Đại Cảnh nhìn về phía cậu, mày nhíu chặt: "Lúc trước hắn đối xử với em như vậy, sao hiện tại em không so đo, còn quan tâm hắn thế?"

Giang Phụng Ân dừng một chút, nhớ tới những việc Đoan Mạc Ngữ đã làm, còn cả những lời nói trước lúc chia tay. "Dù sao ở Giang phủ hắn cũng hầu hạ em lâu như vậy, huống hồ... đều là chuyện quá khứ rồi."

"Em thật rộng lượng."

Lục Đại Cảnh lạnh lùng nhìn cậu: "Nếu không phải tại hắn, chúng ta..." Hắn đột nhiên cắn chặt răng hàm, không nói thêm gì nữa.

Hai người đều nhớ tới chuyện cũ, nhất thời không ai mở miệng.

Một lúc lâu sau, Lục Đại Cảnh đặt chén trà xuống bàn phát ra một tiếng vang giòn. Lại nói: "Hắn bị thương không nặng." "Nếu không hắn còn có thể chạy thoát sao?"

Trái tim đang treo lơ lửng của Giang Phụng Ân lúc này mới miễn cưỡng hạ xuống. Cẩn thận ngẫm lại, những việc Đoan Mạc Ngữ làm lúc trước, hình như mỗi lần đều là đẩy cậu rời xa hai người này.

Không thể nói là cảm tạ cũng không thể nói là chán ghét, chỉ là nếu Đoan Mạc Ngữ vì cậu mà xảy ra chuyện gì không hay, trong lòng cậu sẽ áy náy.

Trong viện yên lặng một lát. Giang Phụng Ân thấy Lục Đại Cảnh không có gì muốn nói nữa, giống như chỉ tới đây uống trà, liền đứng dậy: "Em qua bên kia xem Thanh Giang thế nào."

Vừa bước ra một bước, chân còn chưa chạm đất đã bị người phía sau kéo tay lại. Giang Phụng Ân trong nháy mắt không đứng vững, ngã ngồi xuống, thế mà lại vừa vặn ngồi lên đùi Lục Đại Cảnh.

Cú ngã này làm cả hai đều sững sờ. Giang Phụng Ân vội muốn đứng dậy: "Em không đứng vững..."

Lục Đại Cảnh lại ôm chặt lấy cậu không buông. Hắn nhớ tới mình trước kia cũng từng ôm Giang Phụng Ân như vậy một lần, tuy rằng không phải hồi ức tốt đẹp gì, nhưng tư thế này dường như khiến người ta cảm thấy... Giang Phụng Ân đang dựa vào hắn.

Vì thế hắn càng ôm chặt hơn: "Cứ ngồi như vậy đi."

Giang Phụng Ân hoang mang nhìn hắn một cái.

Hai người sát lại gần nhau. Giang Phụng Ân vừa ngẩng đầu lên, chóp mũi mình liền khẽ chạm vào chóp mũi Lục Đại Cảnh.

Xương cùng và đầu tim Lục Đại Cảnh đột nhiên tê dại một trận. Không đợi Giang Phụng Ân phản ứng, hắn liền nửa ngửa đầu cắn nhẹ lên chóp mũi Giang Phụng Ân, rồi thuận thế hôn lên môi cậu.

Giang Phụng Ân sững sờ, ngửa ra sau một chút, lại bị Lục Đại Cảnh đè chặt gáy cưỡng ép gặm cắn môi lưỡi cậu.

Giang Phụng Ân có thể nghe thấy tiếng Thanh Giang và cung nữ cách đó không xa, giãy giụa: "Ưm... Đừng, có người ưm..."

Lục Đại Cảnh dường như cũng cảm thấy hành động như vậy có chút phóng túng táo bạo, liền dừng lại, sau đó luồn tay qua khoeo chân Giang Phụng Ân trực tiếp bế bổng người lên. Giang Phụng Ân hoảng sợ, ôm chặt lấy cổ hắn.

Vào phòng liền khí thế hung hăng ngậm lấy môi Giang Phụng Ân, đè xuống giường hôn mạnh một trận, làm miệng Giang Phụng Ân tê rần. Sau đó tay lại luồn vào vạt áo Giang Phụng Ân, vuốt ve trên thân thể trần trụi của cậu.

Giang Phụng Ân bị dục vọng thình lình xảy ra của hắn làm cho đầu óc mụ mị, tay chân mềm nhũn đẩy đẩy người: "Đừng làm, em không muốn..."

"Được."

Miệng nói vậy, nhưng Lục Đại Cảnh lại không buông cậu ra, gắt gao đè lên người hôn cậu. Không biết hôn bao lâu, Giang Phụng Ân cảm thấy mình sắp không thở nổi, miệng cũng mất cảm giác, Lục Đại Cảnh mới buông tha môi cậu, cúi đầu dựa vào gáy cậu như đang hít sâu, toàn bộ trọng lượng đều đè lên người Giang Phụng Ân.

Giang Phụng Ân đẩy đẩy hắn, Lục Đại Cảnh lại bất động, chỉ nói: "Cho ta ngửi mùi của em."

Giang Phụng Ân cũng lười quản hắn, chỉ âm thầm khép hai chân lại. Nhưng tay Lục Đại Cảnh vẫn dừng lại trên người cậu, vừa véo vừa xoa eo sườn, trượt một cái liền chui tọt vào trong quần cậu. Giang Phụng Ân vội nắm lấy tay hắn: "Đừng cử động!"

Ngón tay Lục Đại Cảnh quẹt một đường lên thịt lồn dính đầy nước dâm, khiến Giang Phụng Ân thở hổn hển.

"Chỗ này của em ướt rồi."

Ngay sau đó mặc kệ sự phản đối của Giang Phụng Ân, liền úp tay lên khối thịt nhỏ đó qua lại xoa nắn.

Lục Đại Cảnh dựa vào người Giang Phụng Ân, nghe tiếng thở dốc của cậu, ngửi mùi hương trên người cậu, bên dưới còn xoa nắn khối thịt mềm mại kia, nỗi nhớ nhung mấy ngày liền lúc này mới vơi đi chút ít.

Theo tốc độ xoa nắn càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc của Giang Phụng Ân biến thành tiếng rên rỉ. Lồn chảy ra càng nhiều dịch, Lục Đại Cảnh cắn một cái lên cổ Giang Phụng Ân, chọc ngón tay vào lồn.

"Ưm!"

Dán chặt chẽ như vậy, hắn cảm giác được Giang Phụng Ân run rẩy dữ dội dưới thân mình. Hắn hơi ngẩng đầu vừa động tác, vừa nhìn mặt Giang Phụng Ân.

Giang Phụng Ân thoải mái nheo mắt lại, mông lung nhìn Lục Đại Cảnh.

Ngón tay cắm trong lồn bỗng chốc đâm rút càng thêm dùng sức, mạnh mẽ móc ngoáy vách thịt Giang Phụng Ân. Giang Phụng Ân phát ra tiếng rên rỉ như hét lên, gắt gao ôm lấy Lục Đại Cảnh.

Hai người ghé sát vào nhau. Giang Phụng Ân nhìn hắn, không biết vì sao không tự chủ được vươn lưỡi liếm một đường lên vết sẹo trước mắt Lục Đại Cảnh.

Da đầu Lục Đại Cảnh nháy mắt tê dại, bên dưới như chạm phải lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro