
Hồi 91: Cùng sinh cùng chung
Giang Phụng Ân ngủ quên trong hồ nước nóng, không biết đã ngâm bao lâu. Khi tỉnh lại, cả người cậu hư thoát, vô lực, miệng khô lưỡi đắng.
Cậu vịn vào thành hồ muốn đi ra ngoài, nhưng cơ thể lại khó có thể cử động. Nước suối nóng đầy tràn như dính chặt lấy người cậu, bao phủ kín mít, khiến cậu không thể thoát ra. Giang Phụng Ân há miệng muốn kêu cứu, lại phát hiện mình không phát ra được chút âm thanh nào. Nhiệt độ nước bắt đầu trở nên nóng bỏng, nước ao từ từ dâng cao, gần như nhấn chìm cậu. Giang Phụng Ân sợ hãi run rẩy, trong cơ thể như bị nhét thứ gì đó, vừa rát vừa bí, làm lồn cậu cũng mạc danh run lên.
Nước ấm dần ngập qua mặt, Giang Phụng Ân mở to mắt dùng sức lắc đầu: "Cứu... Khụ khụ!"
"Sao vậy." Có người vỗ nhẹ mặt cậu.
Giang Phụng Ân ngơ ngác mở mắt, hồi lâu mới nhận ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Mãi đến khi mắt thích ứng với bóng tối, nương theo ánh trăng, cậu mới nhìn rõ hình dáng người trước mặt. Là Lục Đại Cảnh.
Người đàn ông ôm chặt cậu vào lòng. Cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi, thảo nào vừa rồi trong mơ lại nóng và khó thở như vậy.
Giang Phụng Ân hơi hé miệng, nhưng chỉ có thể phát ra một tiếng rên rỉ run rẩy khô khốc, cổ họng nóng rát như bị lửa thiêu.
"Khát nước?"
Giang Phụng Ân không nói nên lời. Cảm giác cơ thể vẫn còn hỗn loạn, nhưng lại có một loại khoái cảm mạc danh. Cái lồn giữa hai chân như bị cưỡng ép nhét vật gì đó vào, vừa trướng, lại vừa tê dại ngứa ngáy, chỉ cần động đậy một chút là sướng đến mức cậu không ngừng run rẩy.
Lục Đại Cảnh thấy cậu không nói được, liền buông cậu ra, xuống giường.
Hai chân Giang Phụng Ân cứng đờ miễn cưỡng cử động. Cậu phát hiện phía sau có người ôm eo mình, một thân hình nóng rực khác dán chặt vào lưng. Giang Phụng Ân sững sờ, quay đầu lại liền thấy đôi mắt còn vương chút buồn ngủ của Lục Duyên Lễ.
Không đợi cậu nhìn rõ, người đàn ông đã ghé sát hôn lên môi cậu: "Không thoải mái sao?"
Sao lại thế này, hai người... Đây cũng là trong mơ sao?
Giang Phụng Ân còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, theo động tác của người đàn ông, khoái cảm quỷ dị quấn lấy cậu càng thêm hành hạ. Bụng dưới Giang Phụng Ân co thắt một trận, lồn lại không thể khép lại, bị ép mở rộng toang hoác.
"A..." Lục Duyên Lễ vỗ nhẹ mông cậu, "Đừng kẹp chặt thế, Ân Ân."
Giang Phụng Ân lại giật bắn mình: "Ưm a..."
Khoái cảm không ngừng leo thang, cơ thể mềm nhũn vô lực, chỉ có bụng dưới ấm áp, đường ruột co rút không ngừng nghỉ. Lúc này cậu mới phát hiện cây gậy thịt nóng rực của Lục Duyên Lễ đang lấp đầy lồn mình, lấp rất sâu, thậm chí chọc cả vào tử cung, bên trong tử cung cũng nóng rực.
"Mau, mau ra ngoài... Ưm..." Chỉ cần mút mát vật đó như vậy thôi, vách thịt đã sung sướng đến run rẩy, trước mắt từng trận choáng váng. Giang Phụng Ân sướng đến mức da đầu tê dại.
Thịt lồn cắn chặt lấy cặc làm Lục Duyên Lễ tê dại da đầu. Y đã cắm trong lồn Giang Phụng Ân hơn nửa đêm, lúc này bị mút chặt như vậy khiến y cũng khó mà rút ra. Lục Duyên Lễ vùi vào gáy Giang Phụng Ân cắn một cái, đưa tay xuống sờ lồn, tách hai mép môi lớn ra, nhét ngón tay từ mép vào trong.
Giang Phụng Ân run rẩy càng thêm dữ dội: "A a, đừng vào nữa, rách mất, ưm..."
Tay Lục Duyên Lễ đưa lên bịt miệng Giang Phụng Ân lại, tiếng rên rỉ và hơi thở của cậu nháy mắt bị nén trong lòng bàn tay y. Người đàn ông liếm liếm sau tai cậu, nói: "Đừng lên tiếng, hắn không biết ta đang ở trong người em." "Nếu hắn phát hiện, sợ là sẽ giày vò em cả đêm."
Đây là dọa Giang Phụng Ân, nhưng nghe thấy hai chữ "giày vò", dù đầu óc đang mụ mị cậu cũng cắn chặt răng nén tiếng rên trở lại.
Lục Duyên Lễ cảm nhận được cơ thể cậu càng thêm căng cứng, cười trầm thấp, cắm ngón tay vào sâu hơn. Đến khi không thể vào thêm được nữa, Giang Phụng Ân đã run rẩy không ra hình người, ngay cả ngón tay cũng có thể cảm nhận được đường ruột đang không ngừng co rút run rẩy.
Lục Duyên Lễ trấn an hôn lên gáy cậu, sau đó không chút do dự dùng hai ngón tay banh rộng lồn Giang Phụng Ân ra.
"Ưm—"
Cái lồn nhỏ hẹp vốn đã bị cặc Lục Duyên Lễ lấp đầy, giờ lại bị ngón tay nong ra đến mức không khí lạnh lùa vào, giống như thật sự bị xé toạc. Dương vật nhét sâu bên trong bắt đầu chậm rãi rút ra. Không biết có phải vì ở bên trong quá lâu hay không, cặc và vách thịt như dính liền vào nhau, vách thịt bám chặt lấy nó giữ lại. Mỗi khi Lục Duyên Lễ rút ra một đoạn, thịt bên trong cũng như bị lộn ra ngoài theo. Điều này làm Giang Phụng Ân sợ đến phát run, lại sướng đến phát run.
Khoảnh khắc quy đầu rời khỏi tử cung, nước dâm bên trong hoàn toàn không thể kìm lại được nữa mà ồ ạt trào ra. Cổ họng Giang Phụng Ân phát ra tiếng rên khàn đặc, sung sướng đến mức mu bàn chân duỗi thẳng tắp, trợn trắng mắt lên đỉnh một hồi.
Lục Duyên Lễ tán thưởng hôn dày đặc lên lưng Giang Phụng Ân, nương theo dòng dịch nóng rất nhanh liền rút ra khỏi lồn Giang Phụng Ân.
Nước chưa kịp chảy ra ngoài đã bị Lục Duyên Lễ nhanh tay lấy khăn hứng trọn.
"Đừng làm bẩn giường."
Giang Phụng Ân có thể cảm nhận được dịch nóng từng dòng chảy ra từ cửa mình. Cậu dùng sức kẹp lại, nhưng cửa lồn như đã bị nong rộng hoàn toàn không khép lại được, dù co rút thế nào cũng không thể khôi phục nguyên trạng. Đường ruột thậm chí có thể cảm nhận được luồng khí lạnh liên tục lùa vào. Giang Phụng Ân kinh hãi nắm lấy tay Lục Duyên Lễ: "Làm sao bây giờ, có phải hỏng rồi không..."
Lục Duyên Lễ cười tít mắt: "Sao mà hỏng được." Lòng bàn tay y vuốt ve lồn một cái. Ngậm thứ đồ to lớn kia lâu như vậy mà vẫn có thể khít khao như ban đầu mới là lạ. Hiện tại lỏng lẻo mềm mại, cũng rất đáng yêu.
Y đứng dậy tách chân Giang Phụng Ân ra. Ánh trăng bên ngoài chiếu lên người Giang Phụng Ân, làm làn da cậu trông càng thêm trắng nõn bóng loáng. Lục Duyên Lễ nửa nâng mông cậu đặt lên đùi mình, nước dâm bên trong liền không chảy ra được nữa.
Dùng khăn lau qua loa một lượt, cọ vào chỗ mẫn cảm làm Giang Phụng Ân bất an vặn vẹo mông. Lục Duyên Lễ thấy cậu che miệng nhẫn nại, liền rũ mắt, một lần nữa tách môi lớn của Giang Phụng Ân ra, ấn chiếc khăn vào lồn.
"Ưm, chàng làm gì vậy...?" Miệng lồn đóng mở, rất nhanh đã mút một đoạn vải vào trong. Lục Duyên Lễ chọc chiếc khăn vào sâu hơn.
"Giúp Ân Ân thấm khô nước bên trong."
Ngón chân Giang Phụng Ân co quắp. Dù khăn mặt có mềm mại đến đâu, so với cái lồn non mềm của cậu cũng là quá thô ráp. Cậu không kìm chế được mà rơi nước mắt: "Ưm, đừng nhét vào nữa, ưm..."
Khi Lục Đại Cảnh bưng nước quay lại liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Sắc mặt hắn âm trầm, bước hai bước đến bên giường ôm Giang Phụng Ân vào lòng mình. Thấy giữa hai chân cậu còn nhét một chiếc khăn lụa, hắn càng chán ghét nhìn Lục Duyên Lễ.
Không trách Giang Phụng Ân ham muốn nhiều, chính mình mới đi một lát đã thành ra thế này. Muốn trách chỉ trách tên háo sắc Lục Duyên Lễ này đã biến Giang Phụng Ân thành bộ dạng hiện tại. Ngay cả chiếc khăn lụa tầm thường cũng có thể lấy ra trêu chọc Giang Phụng Ân. Lục Đại Cảnh mất kiên nhẫn giật mạnh chiếc khăn ra.
Giang Phụng Ân đột nhiên giãy nảy trong lòng hắn, miệng kêu lên một tiếng đau đớn.
Lục Duyên Lễ nhíu mày, ánh mắt có vài phần bực bội bất mãn, y nhìn Lục Đại Cảnh: "Ngươi làm em ấy đau rồi."
Nói xong liền đưa tay thọc vào đường ruột của Giang Phụng Ân, nhẹ nhàng xoa nắn vài cái bên trong. Cơ thể đang căng cứng của Giang Phụng Ân mới thả lỏng một chút, hừ hừ nằm liệt trong lòng Lục Đại Cảnh.
Lục Đại Cảnh khựng lại, nhưng rất nhanh liền ôm chặt người vào lòng hơn, hai tay siết lấy, bày ra bộ dạng chiếm hữu. Hắn véo véo má Giang Phụng Ân: "Lung Châu." "Uống nước."
Nghe thấy giọng nói của hắn, Giang Phụng Ân chớp mắt. Men say đại khái đã tan bớt, nhưng đầu vẫn rất hỗn loạn, chóng mặt khó chịu. Lại thêm trận giày vò của Lục Duyên Lễ, đầu óc cậu càng không chuyển biến kịp. Người khác bảo gì cậu nghe nấy. Nghe thấy "uống nước", liền ngoan ngoãn há miệng ra.
Lục Đại Cảnh chậm rãi rót nước ấm vào miệng Giang Phụng Ân.
Giang Phụng Ân nuốt nước xuống, chép miệng như một đứa trẻ: "Còn muốn uống."
Lục Duyên Lễ thấy Giang Phụng Ân dùng giọng điệu làm nũng với Lục Đại Cảnh, mím môi, âm thầm vuốt ve mắt cá chân cậu.
Lục Đại Cảnh chạm mắt với đôi mắt mông lung của Giang Phụng Ân, tim thót lên, lại tiếp tục rót nước vào miệng cậu.
Cổ họng cuối cùng cũng được làm dịu, Giang Phụng Ân thở hắt ra, nghiêng đầu: "Không uống nữa." Nói xong liền nhắm mắt lại, thoải mái dễ chịu ngủ tiếp.
Hai người còn tỉnh táo liếc nhìn nhau. Sắc trời quá tối, ánh mắt cả hai đều có vài phần âm trầm khó đoán.
Trầm mặc hồi lâu, Lục Đại Cảnh dời mắt trước, đặt chén trà ra ngoài, nói: "Sáng sớm mai y sẽ về Vũ Dương."
"Biết rồi." Lục Duyên Lễ nhìn chằm chằm mặt Giang Phụng Ân, lại nói: "Người kia đã tìm được rồi."
Lục Đại Cảnh khẽ gật đầu. Hai người liền không nói gì nữa.
Mà Giang Phụng Ân nằm giữa bọn họ, hoàn toàn không hay biết gì.
Chuyện giường chiếu vừa rồi cũng vậy, hai người đều bắn tinh dịch vào trong cơ thể Giang Phụng Ân sau khi cậu đã ngất đi. Nhưng bọn họ kết thúc rất nhanh. Cuộc hoan ái mãnh liệt hỗn loạn này đối với họ mà nói càng giống như một nghi thức.
Từ nay về sau, hai người cùng chung một thê tử, cộng sinh cộng hưởng.
Giang Phụng Ân bị tiếng động bên cạnh đánh thức. Cậu mở mắt liền thấy màu hoàng bào rực rỡ chói mắt bên giường. Chớp mắt mấy cái, cậu nhìn rõ cung nữ đang mặc quần áo, đội mũ miện cho Lục Đại Cảnh.
Giang Phụng Ân nhìn hắn hồi lâu, có chút không nhớ rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chậm chạp mở miệng: "Giờ nào rồi?"
Lục Đại Cảnh liếc nhìn cậu: "Còn sớm. Ta chuẩn bị đi lâm triều."
Giang Phụng Ân gật đầu, đang định nằm xuống ngủ tiếp, lại có người hôn một cái lên gáy cậu, khàn khàn nói: "Ta cũng phải đi thượng triều rồi."
Giang Phụng Ân nháy mắt nổi da gà, theo phản xạ bật dậy, quay đầu thấy Lục Duyên Lễ đang xoa đầu mình.
"Chàng! Sao chàng lại ở đây...?"
Lục Duyên Lễ nhẹ nhàng nhìn cậu: "Sao ta không thể ở đây."
Giang Phụng Ân nhìn người trước mặt, lại nhìn Lục Đại Cảnh sóng yên biển lặng, trong nháy mắt không nói nên lời. Cả căn phòng yên tĩnh đến quỷ dị. Mấy cung nhân đang cúi người hầu hạ đầu sắp rũ xuống đất, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
Giang Phụng Ân ngây người hồi lâu, trong đầu mơ hồ nhớ lại chuyện đêm qua. Cậu bị kẹp giữa hai người, ôm chặt cổ Lục Duyên Lễ, lại còn như mời gọi nói với Lục Đại Cảnh—
Vào đi.
Eo đau nhức dữ dội, lồn bên dưới cũng nóng rát khó chịu. Cảm giác rõ ràng như vậy, hai người đàn ông chung một phòng... Đó là chuyện chân thật đã xảy ra. Tim Giang Phụng Ân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chuyện này quả thực như một giấc mộng hoang đường vô cớ. Trước khi rời đi, cậu thế mà lại làm ra loại chuyện này.
"Em, đêm qua em say, em... chúng ta..."
"Ta cũng say." Lục Đại Cảnh mặt vô cảm nói.
Giang Phụng Ân nghẹn lời, nhìn trái nhìn phải, cứng ngắc mở miệng: "Đúng vậy, đúng, chúng ta đều say." Cậu vịn vào lan can bên cạnh đứng dậy, "Say rồi thì không tính là chuyện gì to tát..."
Cậu rõ ràng đang hoảng sợ, chính mình cũng không biết mình đang nói mê sảng gì, tự an ủi bản thân định chạy trốn khỏi nơi này: "Cứ như vậy đi, thời gian không còn sớm, ta phải thu dọn đồ đạc lên đường, ưm!"
Chưa kịp bước đi, eo cậu nhói lên đau điếng. Nếu không phải Lục Duyên Lễ ôm lấy, có lẽ cậu đã ngã xuống đất.
Lục Duyên Lễ nửa ôm cậu, xoa xoa eo sườn cậu: "Chuyện Sở gia còn chưa giải quyết xong, ta cũng phải về Vũ Dương một chuyến." "Đợi ta hạ triều xong sẽ cùng em trở về."
"Cái gì?"
Thấy Lục Duyên Lễ cười cười, lại nghe Lục Đại Cảnh bên cạnh mở miệng, nhưng không phải để ngăn cản cậu.
"Đường xá xa xôi vất vả, nếu em muốn mang theo Thanh Giang sợ là bất tiện." "Chi bằng để con bé ở lại trong cung, nó cũng đỡ phải chịu khổ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro