Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 90: Âm dương

Giang Phụng Ân cả người đổ mồ hôi lạnh, run rẩy, eo cong lên thật cao. Bên dưới trướng đau khó nhịn như bị thọc xuyên, nhưng trong miệng còn ngậm một con cặc khổng lồ khác, khiến cậu ngay cả rên rỉ cũng không thốt ra được. Ánh mắt cậu tan rã, run rẩy, phát giác Lục Duyên Lễ dường như còn muốn cử động, cậu vội đưa tay cào lung tung vào eo Lục Duyên Lễ, nước mắt ứa ra, trên mặt tràn đầy sợ hãi: "Ưm ưm... Đừng động... Ưm..."

Đầu lưỡi cậu bị cặc Lục Đại Cảnh chèn ép đến không cử động được, chỉ có thể phát ra vài âm tiết hàm hồ. Yết hầu vừa chuyển động, cặc Lục Đại Cảnh liền lại tiến sâu thêm vài phần. Giang Phụng Ân nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai, thở không nổi.

Lưỡi mềm mại liếm láp thân cặc. Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Đại Cảnh giờ phút này cũng ửng hồng, sung sướng. Hắn khó nhịn luồn tay vào tóc Giang Phụng Ân, lại bị người ta đưa tay ngăn cản.

"Em ấy thở không nổi."

Lục Đại Cảnh khựng lại, lúc này mới phát hiện ánh mắt Giang Phụng Ân đã tan rã, cả người hỗn loạn đến mức thê thảm. Hắn đứng dậy rút cặc ra. Nhưng miệng Giang Phụng Ân lại như không khép lại được, ho khan vài tiếng, tinh dịch cùng nước bọt hỗn hợp chảy ra. Lục Duyên Lễ bế xốc cậu lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu vài cái, Giang Phụng Ân mới miễn cưỡng lấy lại hơi.

Nhưng trong lồn vẫn bị người ta lấp đầy, vừa chua xót vừa đau đớn. Hiện giờ lại bị Lục Duyên Lễ ôm chặt vào lòng, khiến cả người cậu đều ngồi trên cặc y. Vật cứng dài ngoằng nhét vào tận tử cung như muốn đóng đinh cậu ở trên đó.

Giang Phụng Ân sợ đến run lên.

Lục Duyên Lễ phát hiện cậu khó chịu, liền thả lỏng ra một chút. Thấy trên môi cậu còn vương lại đồ vật của Lục Đại Cảnh, y cau mày giúp cậu lau đi, sau đó liền ngậm lấy môi cậu.

Một tay ôm eo cậu, một tay đi an ủi dương vật đang nảy lên phía trước của Giang Phụng Ân.

Lục Đại Cảnh nhìn hai người ôm nhau, trầm mặc hồi lâu, lại cũng sán tới. Trên người Giang Phụng Ân có một mùi hương độc đáo, giống như mùi trà pha loãng. Ghé sát hơn chút nữa, hắn thấy mồ hôi trên cổ Giang Phụng Ân, mùi hương kia càng thêm nồng nàn quyến rũ. Yết hầu Lục Đại Cảnh lăn lộn mạnh mẽ. Hắn cúi người hôn lên gáy Giang Phụng Ân, vươn tay ra trước nắm lấy hai tay cậu, mười ngón đan chặt. Hơi ấm ướt át từ lòng bàn tay Giang Phụng Ân truyền đến, khiến tim hắn lại nóng thêm vài phần.

Không kìm lòng được mà gọi một tiếng: "Lung Châu."

Giang Phụng Ân như nghe thấy, thân thể run run, ngửa ra sau tựa vào vai Lục Đại Cảnh, hơi thở hổn hển nhìn hắn. Đôi môi vừa bị hôn qua sưng đỏ, bên trên còn vương vệt nước, lờ mờ có thể thấy đầu lưỡi mềm mại bên trong. Lục Đại Cảnh nhíu mày, cuối cùng vẫn không thắng nổi thần sắc câu dẫn kia của Giang Phụng Ân, nghiêng đầu hôn xuống. Cũng là một nụ hôn khó chịu, hắn hôn rất mạnh, hung hăng mút mát, Giang Phụng Ân chỉ có thể há to miệng mặc hắn xâm phạm.

Tay người đàn ông chậm rãi vuốt ve từ eo bụng Giang Phụng Ân lên trên, lại sờ đến đôi vú kia. Cặc nóng rực chen vào giữa hai cánh mông đầy đặn của Giang Phụng Ân cọ xát. Cơ thể Giang Phụng Ân lại dần nóng lên, mỗi một điểm mẫn cảm đều bị người ta xoa nắn trêu đùa. Lồn bắt đầu tiết ra nước, cảm giác ngứa ngáy râm ran leo lên. Cậu khó nhịn vặn vẹo eo, đong đưa trước sau nuốt trọn sự dũng mãnh của Lục Duyên Lễ.

Lục Duyên Lễ như khen thưởng mà xoa nhẹ hai cái lên mông cậu. Lại thấy hai người kia thân mật hôn nhau, y rũ mắt che giấu thần sắc, nắm lấy thịt mông Giang Phụng Ân ấn mạnh xuống.

"Ưm a—"

Bụng dưới Giang Phụng Ân lại run rẩy. Cặc thọc vào nơi sâu nhất, gần như muốn xuyên thủng tử cung. Cái lồn nhỏ hẹp vừa ướt vừa non, vì đau đớn mà co rút mút chặt từng cái, gắt gao bao lấy cặc Lục Duyên Lễ. Y thoải mái thở hắt ra, vùi mặt vào ngực Giang Phụng Ân, liếm láp ngực cậu, hít hà mùi hương trên người cậu.

Lục Đại Cảnh không biết lấy thuốc cao từ đâu ra, sờ soạng bôi lên lỗ đít Giang Phụng Ân. Một bên tách mông thịt đầy đặn ra, kéo lỗ nhỏ kia thành hình sợi chỉ dài, vuốt ve vài cái rồi cắm ngón tay vào.

Giang Phụng Ân khó chịu né tránh, nhưng trước sau bị giáp công khiến cậu chỉ có thể trốn vào người Lục Duyên Lễ. Lục Duyên Lễ thuận thế nửa nằm xuống, để Giang Phụng Ân hoàn toàn ngồi lên người mình. Độ sâu này không đợi cậu thích ứng, ngón tay cắm trong lỗ đít đột nhiên đâm trúng một điểm, trong nháy mắt làm cậu eo đau chân mỏi, thở hổn hển bò lên người Lục Duyên Lễ.

Lục Duyên Lễ chậm rãi hôn cắn trên cổ cậu, lại ngậm lấy yết hầu cậu liếm láp. Giang Phụng Ân càng mềm nhũn, nằm liệt trên người Lục Duyên Lễ hoàn toàn không còn sức lực. Chỉ có cái miệng nhỏ giữa hai chân là còn sức, một đóng một mở mút vào cặc Lục Duyên Lễ.

Lục Duyên Lễ buông tha yết hầu, sau đó nâng cằm Giang Phụng Ân lên hôn môi. Lục Đại Cảnh hôn rất hung, nhưng nụ hôn của Lục Duyên Lễ lại không mạnh, nhưng rất sâu, liếm láp từng nơi mẫn cảm trong khoang miệng cậu, khiến cậu run rẩy cả người.

Lỗ đít bị người dùng ngón tay nong ra một chút, không khí nhẹ nhàng lùa vào bên trong, xương cùng nổi lên từng lớp da gà. Lục Đại Cảnh lại thêm một ngón tay, ba ngón cùng nghiền ép lên điểm nhô lên tròn trịa trong đường ruột. Thân mình Giang Phụng Ân đột nhiên run lên.

"Ưm—"

Phía trước bị kích thích bắn ra, tinh dịch đặc sệt bắn lên cằm Lục Duyên Lễ. Người đàn ông không để ý lau đi, ấn gáy Giang Phụng Ân hôn càng thêm dùng sức. Giang Phụng Ân bị hôn đến khó thở. Cái lưỡi linh hoạt trêu đùa trong cổ họng cậu, khiến cậu trong nháy mắt có cảm giác như nó sẽ từ yết hầu chui tọt xuống bụng. Da đầu tê dại một trận, lồn lại bắt đầu ngứa.

Bên trong tràn ra nước dâm dính ở nơi giao hợp của hai người. Lục Duyên Lễ bất động, âm đạo ngứa đến lợi hại. Giang Phụng Ân không tự chủ được mà run rẩy mông, nhấp nhô hai cái, cơn ngứa nháy mắt biến thành khoái cảm. Giang Phụng Ân nếm được vị ngọt, dâm đãng kêu lên, xóc nảy lên xuống.

Âm đạo trơn mềm khít khao giày vò cặc hùng dũng của Lục Duyên Lễ. Hơi thở Lục Duyên Lễ cũng không kìm được trở nên nóng bỏng. Y có thể cảm nhận được cặc mình hoàn toàn khảm vào cái lồn mềm mại kia. Thấy Giang Phụng Ân quên mình say mê trong dục vọng, y liền buông môi cậu ra, để hai tay cậu chống lên ngực mình, càng thêm ra sức vặn vẹo mông.

Giang Phụng Ân hoàn toàn bị khoái cảm bao phủ. Ngón tay ở lỗ đít không ngừng đâm chọc điểm mẫn cảm, làm dục vọng càng thêm tràn lan, khắp người sướng đến tê dại, mông gần như không dừng lại được mà co giật.

Đột nhiên, người đàn ông phía sau đè mông cậu lại. Giang Phụng Ân còn chưa kịp phản ứng, một cây gậy thịt cũng nóng rực không kém đã chọc nhẹ vào cửa lỗ đít cậu.

Người đàn ông đè mông cậu không cho cậu có bất kỳ động tác phản kháng nào, chậm rãi cắm vào trong huyệt.

Ý thức được hắn muốn làm gì, đầu Giang Phụng Ân nháy mắt tỉnh táo vài phần: "Không, không được!" Cậu hoảng loạn bò về phía trước, lại bị Lục Đại Cảnh túm eo kéo lại. Hai tay bị Lục Đại Cảnh gắt gao bắt chéo sau lưng, không dung cho cậu phản kháng liền cầm lấy cặc nhét vào lỗ đít cậu.

Giang Phụng Ân sợ đến hét lên: "Không cần! Không cần đi vào!" Cặc trong lồn cũng đã làm cậu quá sức chịu đựng, huống chi lại thêm một cái nữa. Cậu giãy giụa vặn vẹo cơ thể. Người đàn ông ấn càng thêm dùng sức, chỉ mới cắm vào cái đầu đã nóng đến mức Giang Phụng Ân run rẩy, cửa huyệt căng đến trắng bệch. Giang Phụng Ân hỗn loạn lắc đầu cầu xin: "Đừng vào nữa! Đủ rồi, đừng vào nữa!"

Người đàn ông lại không dừng lại, từng chút từng chút cắm vào trong. Theo đà tiến vào của cặc, bụng dưới trở nên vừa nóng vừa trướng. Nếu vào nữa chỗ đó nhất định sẽ bị nứt vỡ! Cậu sợ đến mức không ngừng khóc lóc, lại quay sang cầu xin Lục Duyên Lễ: "Em không muốn! Duyên Lễ, Duyên Lễ cứu ta! Em sợ lắm!"

Lục Duyên Lễ liếc Lục Đại Cảnh một cái, sau đó ghé tai trấn an Giang Phụng Ân: "Đừng sợ, ta ở đây." Dứt lời liền ôm eo Giang Phụng Ân muốn lùi xa ra. Nhưng Lục Đại Cảnh lại bóp cổ Giang Phụng Ân buộc cậu ngồi thẳng dậy, dưới thân vừa đụ vào huyệt sau, vừa cắn một cái lên cổ Giang Phụng Ân, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy hỏi: "Hắn có thể, ta liền không được?"

"Cái..." Mới phát ra một âm tiết đã bị Lục Đại Cảnh bóp chặt yết hầu. Sắc mặt Lục Đại Cảnh âm trầm, hận ý trong mắt càng thêm nồng đậm, tay từ từ siết chặt, như muốn hoàn toàn bóp chết Giang Phụng Ân trên giường. Giang Phụng Ân không thở nổi, đầu lưỡi vô thức thè ra, hai mắt trắng dã. Phía dưới, cái lồn đang ngậm cặc Lục Duyên Lễ cũng bắt đầu siết chặt co rút, tí tách trào ra nước.

Lục Duyên Lễ nắm chặt tay Lục Đại Cảnh, sát ý hiện rõ trên mặt: "Buông ra."

Lục Đại Cảnh lạnh lùng nhìn y, tay hơi nới lỏng một chút, nói: "Ngươi sợ ta giết em ấy?"

Hắn nở nụ cười hung ác âm trầm: "Ta sẽ không giết em ấy. Ta sẽ giết ngươi trước."

Lục Duyên Lễ nhếch khóe môi: "Ngươi cho rằng ta không muốn giết ngươi sao?"

Ánh mắt Lục Đại Cảnh càng thêm lạnh lẽo. Hắn hoàn toàn có thể giải quyết Lục Duyên Lễ rồi giam cầm Giang Phụng Ân bên cạnh, nhưng hắn lại cố kỵ tình yêu của Giang Phụng Ân dành cho y.

Hắn không bỏ được.

Cả hai người bọn họ đều như vậy.

Nếu không, hiện giờ cũng sẽ không lựa chọn cùng nằm trên một chiếc giường, chia sẻ cơ thể Giang Phụng Ân.

Hồi lâu sau, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Lục Đại Cảnh. Như bị bỏng, hắn buông tay ra. Giang Phụng Ân há miệng thở dốc, mềm nhũn ngã vào lòng hắn. Trên mặt cậu đầm đìa nước mắt, nhìn Lục Đại Cảnh: "Cẩn Cẩn, đừng như vậy..."

Tim Lục Đại Cảnh run lên: "Ta..." Cơn giận tan biến, trên mặt hắn thế mà lại hiện lên vài phần luống cuống, muốn ôm lấy Giang Phụng Ân. Nhưng chưa kịp hành động, Lục Duyên Lễ đã vươn tay kéo người qua trước, ôn nhu thì thầm bên tai cậu.

"Đừng sợ, Ân Ân."

Y vuốt ve lưng Giang Phụng Ân. Giang Phụng Ân vòng tay ôm lấy Lục Duyên Lễ, rúc vào lòng y.

Trải qua một trận này, đầu óc say rượu của Giang Phụng Ân tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng vẫn còn vương men say. Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh, trong cơ thể còn chứa hai cự vật. Hỗn loạn dựa vào vai Lục Duyên Lễ một lát, cậu quay đầu nhìn người đàn ông phía sau. Người nọ có vài phần ngây dại, nhìn thẳng vào mắt Giang Phụng Ân.

Người đàn ông dừng lại một chút, rồi lại sán tới, cúi người gặm cắn lưng Giang Phụng Ân. Giang Phụng Ân không cự tuyệt. Không biết tại sao, trong đầu cậu luôn văng vẳng câu oán giận lúc nãy của Lục Đại Cảnh.

Tại sao hắn có thể, ta lại không được?

Giang Phụng Ân chậm rãi lắc đầu, quay lại tách mông mình ra, nhìn Lục Đại Cảnh nói: "Vào đi."

Hai người kia đều sững sờ.

Hơi thở Lục Đại Cảnh trở nên nặng nề. Hắn cắn một cái lên vai Giang Phụng Ân, tách mông cậu ra rồi thúc mạnh vào trong, còn dùng lực hơn cả lúc trước. Giang Phụng Ân chỉ cảm thấy bụng dưới càng lúc càng trướng, càng ngày càng trướng, cậu lại bắt đầu hối hận vì đã bảo Lục Đại Cảnh vào.

Nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Chờ người đàn ông hoàn toàn vùi vào trong lỗ đít, Giang Phụng Ân đã mồ hôi đầm đìa.

Cảm giác no căng đó thật sự khiến tim đập nhanh. Hai con cặc cứng ngắc to lớn không phân cao thấp cắm trong hai cái lỗ, vừa nóng vừa tê dại. Ngay cả hít thở cậu cũng không dám, sợ làm rách bụng dưới.

Cậu nắm chặt vai Lục Duyên Lễ. Lục Duyên Lễ rũ mắt nhìn cậu, thần sắc thản nhiên, không còn trấn an cậu như vừa rồi nữa. Hạ thân bắt đầu đứt quãng rút động.

Cọ xát vào lồn, Giang Phụng Ân run rẩy vài cái. Phát giác Lục Đại Cảnh cũng bắt đầu đâm rút, cậu căng thẳng toàn thân cứng đờ, muốn cúi đầu tìm kiếm sự an ủi của Lục Duyên Lễ. Còn chưa chạm tới môi y, một bàn tay to phía sau liền bịt chặt miệng cậu, bắt cậu ngửa ra sau.

"Ưm ưm..."

Hai con cặc bắt đầu một trước một sau ra vào. Cậu căng thẳng nắm lấy cổ tay người đàn ông. Cảm giác chua xót căng trướng ở hai cửa huyệt càng thêm khó nhịn, nhưng lại mạc danh có loại khoái cảm. Nơi Lục Đại Cảnh bóp cổ lúc trước dường như lại bị người ta bóp chặt khiến không thể hô hấp, một chữ cũng không thốt ra được. Bị hai người kẹp lại va chạm, không biết là ai đâm trúng chỗ nào trước, hay là cả hai cùng lúc kích thích, khiến Giang Phụng Ân đột nhiên giật bắn mình. Hai cái lỗ bị phá mở kéo theo tử cung cùng nhau như bốc cháy—

"A a a a..."

Cậu bị kích thích đến hét lên, sung sướng lại thống khổ, chờ đợi lại sợ hãi khoái cảm vô tận như vậy.

Lục Duyên Lễ mặt vô cảm cảm nhận sự run rẩy của Giang Phụng Ân, dưới thân không ngừng thúc lên trên.

Hai con cặc cách một lớp thịt mỏng ra vào. Bọn họ chán ghét việc có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau, lại ghen tị đối phương có thể ở trong một cái lỗ khác của Giang Phụng Ân, ghen tị đối phương có thể làm Giang Phụng Ân thét chói tai.

Dục vọng trộn lẫn ghen tuông khiến bọn họ đâm rút càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dùng sức. Bọn họ bất chấp phá vỡ vách thịt, mãnh liệt thúc vào đường ruột, hung ác đụ.

Hai cái lỗ dâm đãng mềm mại bao dung bọn họ, khiến bọn họ càng thêm không kiêng nể gì. Giang Phụng Ân bị bọn họ kẹp ở giữa sắp bị đâm tan thành từng mảnh. Miệng bị Lục Đại Cảnh bịt chặt, làm tiếng rên rỉ của cậu có vẻ ướt át dâm đãng.

Hai người đàn ông đang đụ cậu kiểm soát tất cả của cậu: hơi thở, nỗi đau khổ, và cả dục vọng của cậu. Khoái cảm âm ỉ sinh ra như vậy khiến người ta không thấy điểm dừng, lại khao khát sâu sắc. Hai cây gậy thịt thô to lần nào cũng đâm vào nơi sâu nhất, chạm vào nơi ngứa ngáy khó nhịn nhất.

Giang Phụng Ân mặt đầy nước mắt, cằm dính đầy nước bọt, một khuôn mặt lộn xộn lại chứa đầy xuân tình. Lục Duyên Lễ gắt gao nhìn chằm chằm cậu, tinh hoàn nặng trĩu lần lượt đập vào môi lồn Giang Phụng Ân, cặc không ngừng áp sát tử cung.

"A, a... Đủ rồi, đủ rồi... Ưm ưm... Sâu quá..."

Cậu hoàn toàn bị khoái cảm nuốt chửng, hoàn toàn sống bám trên hai con cặc kia, run rẩy theo nhịp điệu của chúng. Hai thứ đồ vật đó tra tấn cậu, nhưng cũng làm cậu sướng đến linh hồn xuất khiếu.

Phía sau, Lục Đại Cảnh cắn vào gáy cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, bên dưới lại thúc hăng say, vừa sâu vừa nặng. Mông thịt đầy đặn bị đâm đến nổi lên từng đợt sóng thịt. Không biết đã bị va chạm bao nhiêu lần, cơ thể đột nhiên từ bên trong sinh ra một luồng nhiệt ý khó tả. Từ đỉnh đầu, một trận khoái cảm tê dại chảy khắp toàn thân, sắc bén đáng sợ, như muốn lấy mạng cậu. Trước mắt đột nhiên hiện ra một luồng bạch quang, Giang Phụng Ân trong nháy mắt không nhìn thấy gì nữa, cả người điên cuồng co rút: "Ưm, không, không cần! Em không được! A a a!"

Cậu ngửa cổ hét lên một tiếng chói tai. Dòng nước dính nhớp từ lồn phun ra. Cậu hư thoát ngã gục xuống, như hoàn toàn tắt thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro