Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 48: Chợt thấy bên đường dương liễu biếc

Nghe Giang Phụng Ân nói vậy, Lục Duyên Lễ thoạt tiên sững sờ. Đợi đến khi hiểu được ý tứ của cậu, y lại cảm thấy buồn cười, như thể vừa nghe được chuyện gì thú vị lắm. Y nhìn Giang Phụng Ân, nói: "Em đang nói cái gì vậy?"

Chọn? Chọn cái gì? Chẳng lẽ là bắt y chọn giữa cậu và ngôi vị hoàng đế sao?

Lục Duyên Lễ suýt nữa bị suy nghĩ ngây thơ của cậu chọc cười, chỉ cảm thấy Giang Phụng Ân thật sự ngốc nghếch đến đáng yêu.

"Ân Ân, đừng nói những lời hồ đồ đó nữa."

Giang Phụng Ân ngơ ngác nhìn y. Lại nghe y nói:

"Ta biết em đang giận, nhưng hiện giờ cục diện chính trị rung chuyển, em chịu ủy khuất một chút, đến nơi khác ở vài tháng nhé."

Trong nháy mắt, cả người Giang Phụng Ân lạnh toát. Từ khoảnh khắc biết được sự tính kế năm đó của Lục Duyên Lễ, cho đến Lục Đại Cảnh, Lục Chung Dịch, hay cả tên người Hồ ở thiên viện kia, bọn họ từng bước từng bước đều đang bức bách cậu, ép cậu phải nhìn cho rõ.

Kỳ lạ là cậu không hề cảm thấy bi thương. Ngọn lửa trong lòng cậu cứ thế yếu dần, nhưng càng yếu, tâm trí cậu lại càng sáng tỏ. Cậu từng cho rằng mình không hiểu Lục Duyên Lễ, nhưng đến giờ phút này, khi ngọn lửa kia hoàn toàn bị dập tắt, cậu cũng đã triệt để hiểu rõ con người y.

Nhìn Lục Duyên Lễ, Giang Phụng Ân lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không." "Em không muốn ở lại đây." "Em muốn về nhà."

Nhìn bộ dạng này của Giang Phụng Ân, trong lòng Lục Duyên Lễ đột nhiên sinh ra cảm giác khác thường. Y tiến lên nắm lấy cậu: "Về đó làm gì, nơi này chính là nhà của em."

Giang Phụng Ân vẫn lắc đầu: "Nơi này không phải Giang gia." "Em là Giang Phụng Ân. Người nên ở lại đây là Tô Thanh, chứ không phải em."

Cảm giác thất bại dần dâng lên, Lục Duyên Lễ miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Ân Ân, đừng nói lẫy nữa. Vốn dĩ làm gì có Tô Thanh nào, Thái tử phi của ta chẳng phải vẫn luôn là em sao."

Giang Phụng Ân đột nhiên ngước mắt nhìn thẳng vào y. Ánh mắt không còn sự quyến luyến như xưa, không giận, không oán, càng không có yêu.

Trái tim Lục Duyên Lễ như bị ai bóp nghẹt. Y nghe thấy Giang Phụng Ân mở miệng: "Chàng cũng còn nhớ rõ em không phải Tô Thanh sao?"

Giang Phụng Ân gỡ tay y ra, lùi lại mấy bước, mặt vẫn không chút biểu cảm.

"Trên đời này vốn không có Tô Thanh, chỉ vì em yêu chàng, em mới trở thành Tô Thanh."

Lục Duyên Lễ định bước tới, Giang Phụng Ân liền lùi lại, dường như không muốn để y đến gần. Cậu nhìn thấy vẻ luống cuống hiếm hoi trên mặt Lục Duyên Lễ, nhưng lòng không chút dao động, từng câu từng chữ nói: "Hiện giờ em không muốn làm Tô Thanh nữa, em chỉ muốn là Giang Phụng Ân."

Câu nói này như một đòn giáng mạnh vào đầu Lục Duyên Lễ, khiến y choáng váng: "Em nói... cái gì...?"

Y không xác định, không xác định lời của Giang Phụng Ân có phải là ý đó hay không.

Nhưng Giang Phụng Ân không trả lời y nữa, xoay người không ngoảnh lại mà rời đi.

Lục Duyên Lễ đứng chôn chân tại chỗ, thân thể lúc nóng lúc lạnh. Y nhìn bóng lưng Giang Phụng Ân, trong lòng dâng lên nỗi bất an, nỗi bất an khi thấy Giang Phụng Ân đi xa. Nhưng rất nhanh cảm giác đó bị đè xuống. Hắn cắn chặt răng thầm nghĩ: Chờ y bước lên ngôi vị hoàng đế, Giang Phụng Ân sẽ bị vây hãm chặt chẽ bên cạnh y.

Lục Duyên Lễ hành động rất nhanh, sai người dựng một căn nhà ở ngoại thành. Đó là một nơi ít dân cư, Giang Phụng Ân ở đó sẽ không bị ai phát hiện.

Y định trong bữa tối sẽ nói với Giang Phụng Ân chuyện này. Vừa đến cửa Đông Uyển, liền thấy Tiểu Duyệt vội vàng chạy ra.

"Hấp tấp như vậy đi đâu?"

Thấy Lục Duyên Lễ, Tiểu Duyệt mạc danh khẩn trương, lắp bắp: "Điện, Điện hạ... Thái tử phi muốn ăn thanh đạm, nô tỳ đi bảo nhà bếp chuẩn bị..."

Nàng là tỳ nữ thân cận của Giang Phụng Ân, loại chuyện này chẳng lẽ còn cần nàng đích thân đi một chuyến đến nhà bếp dặn dò? Lục Duyên Lễ híp mắt, trầm giọng nói: "Nói thật."

Tiểu Duyệt còn nhỏ tuổi, bị Lục Duyên Lễ dọa cho hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, run rẩy khai hết: "Là, là Thái tử phi hình như thân thể không khỏe. Mấy ngày nay lúc dùng bữa luôn buồn nôn, bảo nô tỳ đi mời lang trung..."

"Chuyện này sao lại giấu giếm? Ta không phải đã nói, mọi chuyện của Thái tử phi đều phải bẩm báo với ta sao?"

"Là, là Thái tử phi không cho nô tỳ nói ra... Có lẽ là sợ ngài lo lắng..."

Thái dương Lục Duyên Lễ giật giật. Y lờ mờ đoán được điều gì, nhưng lại không dám xác định. "Mau đi mời." Dứt lời liền bước nhanh vào trong viện.

Trước mặt Giang Phụng Ân chỉ đặt một bát canh nhỏ thanh đạm. Lục Duyên Lễ đi thẳng đến bên cạnh cậu: "Hiện tại đỡ hơn chưa?"

Động tác của Giang Phụng Ân khựng lại: "Sao chàng lại..."

"Tiểu Duyệt nói cho ta biết, nói em thân thể không thoải mái."

Lục Duyên Lễ chú ý tới ngón tay Giang Phụng Ân đang bưng bát dùng sức đến trắng bệch. Sau đó liền nghe Giang Phụng Ân nói: "Đã đỡ hơn nhiều rồi, chắc là ăn phải thứ gì có mùi tanh thôi. Không cần phiền lang trung, bảo cô ấy về đi."

Lục Duyên Lễ ngước mắt nhìn mấy món ăn kia, đều là món Giang Phụng Ân thích ăn, cũng chẳng có món nào có mùi tanh... trừ bát canh thịt dê.

Ngày thường Giang Phụng Ân đều rất thích ăn thịt dê, trừ một thời điểm —— lúc cậu mang thai, một chút mùi dê cũng không dính được.

Ánh mắt Lục Duyên Lễ trầm xuống: "Đã đi rồi thì cứ để lang trung xem kỹ cho em."

Giang Phụng Ân mím môi, không nói nữa.

Lang trung đến rất nhanh. Cách bức rèm, Giang Phụng Ân đưa tay ra để lang trung bắt mạch.

Lục Duyên Lễ nhìn chằm chằm hai người, tim treo lơ lửng. Nửa ngày không thấy ông ta nói gì, Lục Duyên Lễ liền mở miệng trước: "Thế nào? Có vấn đề ở đâu?"

Vị lang trung thu tay về, nở nụ cười: "Chúc mừng Thái tử, Thái tử phi, là hỉ mạch."

Sắc mặt Lục Duyên Lễ đột biến, trong nháy mắt khó coi đến cực điểm: "Ông nói cái gì?"

Hỉ mạch? Mấy tháng nay y bận rộn chính sự, đã rất lâu không cùng phòng với Giang Phụng Ân, sao có thể có hỉ mạch? Duy nhất có lần đó... Không, không thể nào, rõ ràng đã uống thuốc tránh thai, còn dùng cả ôn ngọc, sao có thể để lại giống nòi.

Y hừ lạnh một tiếng: "Lang băm ở đâu ra? Nếu ngươi không biết chữa bệnh chỉ biết lừa gạt, vậy thì vào nhà lao mà hành nghề đi." "Người đâu! Lôi ra ngoài."

Vị lang trung già vội quỳ xuống đất: "Điện hạ, xác thực là hỉ mạch không thể nghi ngờ! Thảo dân hành y nhiều năm sẽ không nhìn lầm! Nếu ngài không tin, gọi thái y trong cung tới cũng là kết quả tương tự."

Gân xanh trên trán Lục Duyên Lễ nổi lên, nắm tay siết chặt: "Mấy tháng nay Vương phi đều uống thuốc tránh thai, sao có thể mang thai được?" Câu này càng giống như y đang tự nói với chính mình.

"Thuốc tránh thai cũng chưa chắc đã hữu hiệu. Thai nhi trong bụng chưa thành hình, chắc là trời cao ban tặng, nên hảo hảo dưỡng thai mới đúng."

Lời nịnh nọt của lang trung không những không làm Lục Duyên Lễ vui vẻ, ngược lại khiến y trong nháy mắt tức giận, hất đổ bình hoa bên cạnh. "Choang" một tiếng, bình vỡ tan tành, mảnh vụn văng khắp nơi.

"Trời ban? Ha..." Y đỏ mắt nhìn chằm chằm lang trung: "Làm sao để bỏ đứa nhỏ này?"

Mọi người có mặt đều kinh hãi. Thái tử vốn sủng ái Thái tử phi, huống chi Thái tử phi mang thai là chuyện vui tày đình, vậy mà Thái tử lại tức giận đến mức này...

"Tại sao?"

Trong trướng, Giang Phụng Ân vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: "Tại sao muốn bỏ?"

Khuôn mặt Lục Duyên Lễ vặn vẹo: "Chẳng lẽ trong lòng em không rõ tại sao ư?"

Lục Duyên Lễ phất tay cho hạ nhân lui ra, trước khi đi gọi Trương công công lại: "Đi mời thái y trong cung."

Trương công công do dự: "Điện hạ muốn vào lúc này..."

Lục Duyên Lễ lúc này mới hoàn hồn. Y tức giận đến choáng váng đầu óc, lại quên mất tình cảnh hiện tại của Giang Phụng Ân, tuyệt đối không thể để người trong cung biết bất cứ điều gì.

"Đi gọi Hứa lang trung." Là trung y có tư cách nhất trong kinh thành.

Y vén bình phong lên nhìn Giang Phụng Ân, thấy cậu vẫn đang vuốt ve bụng nhỏ, liền nắm lấy tay cậu: "Nếu thật là hỉ mạch, thì đứa nhỏ này không thể giữ."

Giang Phụng Ân nhìn sang một bên, Lục Duyên Lễ liền siết chặt tay cậu: "Có nghe thấy không?"

Giang Phụng Ân rốt cuộc cũng nhìn về phía y: "Nếu em thật sự mang thai..." Cậu dừng một chút, "Thì em muốn giữ nó lại."

Máu trong người Lục Duyên Lễ như bị lửa đốt, thái dương giật thình thịch. Y vội buông tay Giang Phụng Ân, đứng dậy. Trong lòng y một mặt niệm kinh Phật để kìm nén, nhưng kinh Phật trong đầu lại quên hơn một nửa, bản năng chỉ nghĩ đến cảnh tượng Giang Phụng Ân sinh hạ đứa nhỏ này, đứa con hoang của Lục Đại Cảnh.

Tay y run rẩy, hơi thở cũng run rẩy.

"Ân Ân, thân thể em không tốt, không thể sinh con nữa."

Giang Phụng Ân nghe được giọng nói run rẩy của Lục Duyên Lễ, sững sờ, mang theo vẻ khó hiểu nhìn y. Thế là cậu phát hiện ra sự hoảng sợ, bối rối giấu trong mắt Lục Duyên Lễ.

Lục Duyên Lễ thế mà lại đang sợ hãi. Nỗi sợ hãi của y thậm chí còn lấn át cả sự phẫn nộ. Giang Phụng Ân chớp mắt, trong lòng lại càng thêm thông suốt. Cậu như đang thăm dò hỏi: "Thân thể sao?"

Lục Duyên Lễ gật đầu. Giang Phụng Ân lại nói: "Sẽ không. Lúc trước thái y nói, chỉ cần em dưỡng thai tốt, rất dễ dàng có thể sinh nở."

"Đây là con của Lục Đại Cảnh." Giọng Lục Duyên Lễ đột nhiên trầm xuống, "Không phải của ta." Nỗi sợ hãi trong mắt y biến mất không còn một mảnh, cực kỳ áp bức nhìn Giang Phụng Ân.

Trong lòng Giang Phụng Ân không hề gợn sóng, chỉ mở miệng nói: "Nhưng đây cũng là con của em." "Em không muốn bỏ nó."

Lục Duyên Lễ hít sâu, cắn chặt hàm răng, trong miệng có mùi máu tanh. Miễn cưỡng đè nén phẫn nộ trong ngực, đang muốn nói chuyện thì Hứa lang trung tới.

Người nọ tóc đã bạc trắng, tuổi không còn trẻ. Lục Duyên Lễ đi lại ngoài cửa, muốn để lửa giận trong lòng mình dịu xuống.

"Điện hạ..." Trương công công đi ra, "Là hỉ mạch."

Khuôn mặt ôn hòa khiêm tốn thường ngày của Lục Duyên Lễ trong nháy mắt vỡ vụn.

"Ta đi giết Lục Đại Cảnh." Y bị chọc giận, đột ngột rút cung tên trong phòng ra. Trương công công vội quỳ xuống trước mặt y: "Điện hạ vạn lần không thể! Thành bại tại đây, vạn lần không thể vì thế mà làm hỏng nghiệp lớn!"

Lục Duyên Lễ gắt gao nắm chặt cung nỏ. Trương công công lại vội nói: "Chờ sự thành, ngài làm cũng chưa muộn!" "Hiện giờ việc cấp bách là đưa Thái tử phi ra ngoài thành, nếu không ngài ấy tính mạng khó bảo toàn."

Lục Duyên Lễ bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ thường ngày: "Xe ngựa chuẩn bị xong chưa?"

Y đi vào trong phòng, nắm lấy tay Giang Phụng Ân đi ra ngoài: "Việc này tạm thời không nói. Em đi ra ngoại thành trước, ở đó có người sẽ chăm sóc em."

Giang Phụng Ân đi theo sau y ra cửa sau. Xe ngựa đã chuẩn bị xong. Ngay khoảnh khắc Giang Phụng Ân định lên xe, y đột nhiên nắm lấy tay cậu, không kìm chế được nâng mặt cậu lên hôn xuống. Y hôn vừa mạnh vừa sâu, Giang Phụng Ân dùng sức đẩy ngực y cũng vô dụng.

Nhưng rất nhanh cậu đã được buông ra. Lục Duyên Lễ nhìn cậu thật sâu: "Chờ ta."

Giang Phụng Ân mím môi, dời mắt đi chỗ khác, bước lên xe.

Lục Duyên Lễ nói với thị vệ bên cạnh: "Canh giữ bên cạnh Thái tử phi, không được rời nửa bước."

Có lẽ vì quá muộn, trên đường yên tĩnh dị thường, cả con phố chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường đá. Đến cổng thành có người tiếp ứng, thủ vệ đang định mở cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Giang Phụng Ân vén rèm xe liền thấy từng chùm đuốc sáng rực.

"Điện hạ! Không xong rồi!"

Trương công công gấp đến độ mồ hôi lạnh tuôn ra, không dám nhìn vào mắt Lục Duyên Lễ, cúi đầu nói: "Thái tử phi bị lính thủ vệ đưa đi rồi!"

Lời tác giả: Khác với bọn họ, cậu chỉ là một viên ngọc nhỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro