
Hồi 4: Thẩm vấn
Hôm nay mắt trái Giang Phụng Ân cứ giật liên hồi, làm cậu tâm thần không yên. Cậu chốc chốc lại nghĩ đến Lục Duyên Lễ, chốc chốc lại nghĩ đến A Dục, sợ bọn họ xảy ra chuyện.
Cậu đang định ra ngoài hít thở, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Cửa phòng bị đẩy ra, một nam nhân mặc quần áo lụa là bước vào, theo sau còn có mấy người hầu. Nhìn thấy Giang Phụng Ân, nam nhân đầu tiên là sững sờ, một đôi lông mày mảnh cao nhíu chặt lại: "Giang Phụng Ân?"
Giang Phụng Ân chỉ đứng xa xa, dùng áo choàng che đi cái bụng nhỏ trước khi bị nam nhân kia đánh giá. Đây là Đoan Mạc Ngữ, trắc thất của Lục Đại Cảnh, cũng là người duy nhất hắn cầu xin hoàng đế ban cho.
"Ngươi trở về khi nào?"
Giang Phụng Ân còn chưa kịp nói, Thu Ảnh, thị vệ canh cửa, đã lên tiếng: "Hồi trắc phi, mới ngày hôm trước."
"Ngày hôm trước?" Nam nhân lạnh lùng liếc y, "Điện hạ bên kia nói thế nào?"
"Điện hạ chưa tỉnh, tạm thời không có phân phó gì. Là An công công sắp xếp cậu ta ở đây, bảo ta tạm thời trông coi."
Nghĩ vậy, xem ra Giang Phụng Ân là do Lục Đại Cảnh vô tình tìm về. Lòng Đoan Mạc Ngữ thoáng thả lỏng. Tầm mắt y lướt trên người Giang Phụng Ân một lượt: "Xem bộ dạng này của ngươi... Mấy năm nay sống không tệ nhỉ."
"Ngươi đã đi đâu?"
Thu Ảnh đứng bên cạnh lại không hiểu sao im bặt, không đề cập đến chuyện Thái tử phủ. Giang Phụng Ân càng trầm mặc không nói.
Chiếc quạt mỹ nhân trong tay y theo thói quen phe phẩy, mùi sen thanh khiết từ từ lan tỏa. Đoan Mạc Ngữ cười khẩy: "Đã là người đi rồi, hà tất phải quay về làm gì? Bốn năm trôi qua, nơi này sớm đã không còn chỗ cho ngươi."
Trái với dự đoán, hắn không thấy Giang Phụng Ân tức giận, mà chỉ thấy cậu hoang mang nhíu mày, rồi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Lời này lọt vào tai Đoan Mạc Ngữ lại giống như cố tình trào phúng, mặt y bỗng sa sầm: "Ngươi đang giả vờ giả vịt cái gì, ta biết ngươi đang tính toán gì. Hiện giờ Giang gia đã sa sút, Điện hạ chẳng qua chỉ là bố thí, mang ngươi về mà thôi. Ngươi đừng hòng nghĩ rằng ngài ấy sẽ có tình cảm với ngươi."
Thấy hắn ta nói chuyện đến mức tai cũng đỏ lên vì tức giận, Giang Phụng Ân càng thêm khó hiểu.
Cậu vẫn luôn cảm thấy Lục Đại Cảnh và Đoan Mạc Ngữ rất giống nhau, cùng có khí chất thanh lãnh, đối đãi với người khác cũng xa cách, lạnh lùng. Hai người tương tự như vậy hấp dẫn lẫn nhau cũng là điều dễ hiểu.
Năm đó, Giang Phụng Ân như một vai hề điên cuồng diễn trò trước mặt hai người họ. Nhưng hôm nay gặp lại Đoan Mạc Ngữ, cậu lại không còn cảm giác như xưa, thậm chí cảm thấy hắn ta như biến thành người khác, nóng nảy, dễ giận.
Giang Phụng Ân không muốn tranh chấp với hắn ta, trầm mặc nửa ngày mới mở miệng: "Ngươi hiểu lầm rồi. Trước kia là ta si tâm vọng tưởng, hiện giờ ta sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa hai người..."
"Si tâm vọng tưởng?"
Lục Đại Cảnh không biết đã đến từ lúc nào, hắn bước vào phòng, lạnh lùng nhìn Giang Phụng Ân: "Không ngờ lại có thể nghe bốn chữ này từ miệng ngươi."
Giang Phụng Ân hướng hắn hành lễ, cung kính gọi: "Cửu hoàng tử điện hạ."
"Điện hạ..." Đoan Mạc Ngữ mím môi, muốn nói gì đó để vãn hồi, liền nghe hắn mở miệng: "Mạc Ngữ, ngươi về trước đi." Giọng điệu hắn vẫn như thường ngày. Đoan Mạc Ngữ thở phào, liếc Giang Phụng Ân đang quỳ trên đất rồi cáo lui.
Lục Đại Cảnh không bảo Giang Phụng Ân đứng dậy, cậu đành phải an phận quỳ. Vài ánh mắt không mấy thiện ý xung quanh đều ghim trên người cậu. Cho dù thời thế thay đổi, việc bị người khác sỉ nhục như vậy một lần nữa vẫn khiến cậu thấy ngột ngạt, khó chịu.
"Các ngươi lui xuống hết đi."
Đợi hạ nhân trong phòng đã lui ra, Lục Đại Cảnh liền trầm mặc ngồi xuống một bên. Người trước mặt cúi đầu quỳ, không nói một lời. Bộ dạng này so với trong mộng thật sự khác biệt quá lớn. Càng trầm mặc, càng câu nệ, còn có những thứ khác không nói nên lời, tất cả đều làm Lục Đại Cảnh cảm thấy như có một cục tức nghẹn trong ngực.
Còn cả lời Giang Phụng Ân nói với Đoan Mạc Ngữ lúc nãy, rõ ràng là điều hắn muốn nghe nhất, nhưng khi thật sự thốt ra từ miệng cậu, hắn lại thấy chói tai, phiền muộn.
Lục Đại Cảnh tự rót cho mình một ly trà. Đợi đến khi ngọn lửa trong lòng dịu đi một chút, hắn mới nhìn sang Giang Phụng Ân, lại bắt gặp tư thế quỳ không ngay ngắn của cậu, tầm mắt hắn quét xuống bụng dưới của cậu.
Ngọn lửa giận trong lòng lại bùng lên.
"Thế tử năm nay đã hơn ba tuổi. Tính ra, ngươi vừa đi năm đầu tiên đã mang thai?"
Giang Phụng Ân quỳ đó, không nói gì.
Lục Đại Cảnh cười lạnh một tiếng: "Khi nào?"
Vẫn là sự im lặng. Lục Đại Cảnh một tay bóp chặt mặt cậu, buộc cậu nhìn thẳng vào mình, từng chữ một rít ra từ kẽ răng: "Ta hỏi ngươi, y phá thân ngươi khi nào?"
Ánh mắt hắn thật sự có chút hung ác. Ánh mắt của kẻ mà trên tay đã dính quá nhiều máu luôn luôn khác biệt. Giang Phụng Ân đã mấy năm không tiếp xúc với bên ngoài, đột nhiên bị nhìn như vậy, cậu sợ đến run lên.
"Thanh, Thanh Dã năm thứ 21, tháng giêng..."
Bàn tay bóp mặt cậu càng dùng sức, hàm răng cậu bị ép đến đau âm ỉ.
"Ngày nào? Giờ nào? Nói rõ ràng."
Giang Phụng Ân liều mạng hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó, cả người không ngừng run rẩy: "Mùng năm... Chắc là buổi tối... Thần không nhớ rõ..."
Hai người kề sát nhau, Giang Phụng Ân nghe được tiếng hắn hung hăng nghiến răng: "Mùng năm tháng giêng?"
Mùng năm tháng giêng chính là ngày Giang Phụng Ân mất tích. Thái dương Lục Đại Cảnh giật thình thịch: "Buổi sáng bị mang đi, buổi tối liền đụ ngươi. Hoàng huynh thật đúng là vừa mắt ngươi ha."
Hắn hỗn loạn nghĩ về ngày Giang Phụng Ân mất tích. Ban ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
À, đúng rồi. Lúc đó quan hệ hai người đã trở nên rất kỳ quái. Bọn họ rất ít nói chuyện, hễ mở miệng là không kiểm soát được mà cãi nhau, cuối cùng luôn kết thúc bằng nước mắt của Giang Phụng Ân.
Nhưng đến cuối cùng, Giang Phụng Ân vẫn cố vãn hồi mối quan hệ vô nghĩa này, vẫn tới lấy lòng hắn. Cậu luôn làm một ít đồ lặt vặt, có khi là đồ ăn, có khi là thứ khác, nhưng hắn đều không thích.
Cho nên khi Giang Phụng Ân vào thư phòng đưa canh cho hắn, hắn cũng không thèm để ý, chỉ lo xem công văn. Giang Phụng Ân đứng bên cạnh nhìn, sốt ruột: "Ngài mau ăn một ngụm đi, không là nguội mất."
"Ta không đói."
Nghe hắn nói vậy, Giang Phụng Ân lại hiếm khi không tức giận: "Món này thần làm mất mấy canh giờ, ngài thật sự không ăn sao?"
"Thấy phiền phức thì sau này đừng làm nữa, ta không thích ăn mấy thứ này." Hắn nói mà không thèm liếc cậu một cái.
Giang Phụng Ân trầm mặc một lát, thế mà lại đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng tựa lên vai hắn: "Cẩn Cẩn, ngài có thể ôm thần một chút không?"
Hắn ngẩn người. Đây là lần đầu tiên Giang Phụng Ân khẩn cầu hắn như vậy. Hắn không nhớ lúc đó vì lý do gì, mà lại không cự tuyệt.
Chỉ là ôm một cái như vậy, trong mắt Giang Phụng Ân đã ngập tràn ý cười. Cậu lẩm bẩm vài tiếng: "Thần tha thứ cho ngài."
Tha thứ cái gì?
Nhưng hắn đã không hỏi.
Lại nghe Giang Phụng Ân nói: "Đây là lần đầu tiên ngài ôm thần đó, Cẩn Cẩn." "Lần sau ngài hôn thần một cái, có được không?"
Hắn không hề suy nghĩ: "Không được." Nói xong liền đẩy cậu ra, không cho cậu ở lại. Sau khi cậu đi, hắn đem bát canh ban cho An công công, bản thân hắn một chút cũng không chạm.
Không ngờ tối đó cậu liền bị bắt đi.
Lục Đại Cảnh kỳ quái sao mình vẫn còn nhớ rõ, thậm chí hắn còn nhớ rõ cậu lúc đó mặc bộ quần áo gì. Nhưng tưởng tượng đến bộ quần áo đó ngay buổi tối đã biến thành một đống rách nát, răng hắn cũng sắp nghiến nát.
Hắn một tay ném Giang Phụng Ân ra.
Phi tử hắn danh chính ngôn thuận cưới vào cửa, dù hắn có không ưa, có ghê tởm thế nào, thì lần đầu tiên phá thân cũng phải là hắn làm, chứ không phải để cho một thằng đàn ông hoang dã nào đó chiếm tiện nghi.
Hắn uống ực mấy ngụm trà, nhưng ngọn lửa trong lòng không hề tắt. Hắn nén giận, hỏi tiếp: "Ngươi có phản kháng không?"
"Phản kháng..."
Giọng Lục Đại Cảnh đột ngột trở nên sắc bén: "Nếu phản kháng mà còn có thể hết lần này đến lần khác mang thai?"
Giang Phụng Ân sợ đến giật nảy mình. Cậu đột nhiên bị hắn nắm cổ áo lôi đi, không kịp phản ứng đã bị kéo, ném lên giường. Cậu một trận quay cuồng, chỉ nhớ phải che lấy bụng nhỏ.
Thấy bộ dạng này của cậu, Lục Đại Cảnh mắng một tiếng "Đồ đĩ", rồi đè lên người cậu: "Ta thấy ngươi là cam tâm tình nguyện đúng không? Ta không thỏa mãn được ngươi nên ngươi đi tìm người khác?"
Vừa nói, hắn vừa lột quần Giang Phụng Ân. Cậu kịch liệt phản kháng, muốn che lại hạ bộ nhưng bị hắn bắt lấy hai tay.
"Hoàng huynh hiếm lạ không thấy ghê tởm sao? Cái thân thể bất nam bất nữ này..."
Nói đến một nửa hắn liền khựng lại. Hắn nhìn thấy lồn của Giang Phụng Ân. Môi lồn sưng mọng, thịt đế tròn lẳn, màu hồng đan xen, giống như một đóa phù dung bằng thịt đã chín muồi, hoàn toàn khác với bộ dạng trắng nõn trong trí nhớ, rõ ràng là đã bị đụ đến thuần thục.
Lục Đại Cảnh nhìn chằm chằm vào nơi đó, vươn tay vạch môi thịt ra, bên trong long lanh ánh nước, nước dâm tràn đầy miệng lồn.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy hạ thể của Giang Phụng Ân là vào ngày đại hôn. Khi đó hắn bị ghê tởm đến mức nôn thốc nôn tháo, từ đó về sau hắn không hề chạm vào Giang Phụng Ân.
Bây giờ nhìn lại, hắn không thấy ghê tởm nữa, chỉ thấy phẫn nộ.
Bị người khác nuôi bốn năm, đụ bốn năm, bây giờ trở về, đừng nói lồn, ngay cả tử cung sâu bên trong cũng bị xâm phạm hoàn toàn, thành một món đồ rách nát.
Trong miệng hắn xộc lên mùi máu tanh. Lục Đại Cảnh cắn răng, đột nhiên như để trút giận mà vung tay tát mạnh vào lồn cậu. Cú tát này thật sự tàn nhẫn, đánh cho cái lồn nhỏ non mềm run lên bần bật. Giang Phụng Ân thiếu chút nữa đau đến ngất đi, cậu thét lên một tiếng rồi vội vàng kẹp chặt hai chân.
Lục Đại Cảnh không khống chế cậu nữa, hắn buông tay đứng dậy. Tay hắn dính đầy nước dâm. Hắn lấy khăn tay ra lau sạch. Chỗ bị tát đã đỏ tím lên. Cục tức trong lòng hắn không hề nguôi đi, hắn chỉ muốn giết người.
Nhìn Giang Phụng Ân che lấy nơi đó, co rúm vào góc giường, Lục Đại Cảnh không biết tại sao lại nghĩ đến ngày đại hôn của hai người. Vốn dĩ nên hành lễ phu thê, nhưng hắn chán ghét cậu nên đứng cách rất xa. Giang Phụng Ân lại mặt dày sán tới, còn không biết liêm sỉ mà lộ nơi đó ra cho hắn xem, rồi bị hắn châm chọc một trận.
Khi đó sắc mặt của Giang Phụng Ân cũng không khác bây giờ là mấy, trắng bệch, luống cuống. Chẳng qua lúc đó nhìn cậu như vậy, hắn thấy khoái ý vô cùng, bây giờ lại chỉ thấy phiền muộn.
Hắn thấy trong lòng nghẹn lại, sợ mình mà còn ở lại đây sẽ đánh chết Giang Phụng Ân, hắn hung tợn liếc cậu một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn lập tức đi đến phòng giam. Nơi này đang bắt giữ mấy kẻ dư đảng của Thái tử, thẩm vấn mấy ngày là cái gì cũng khai ra hết. Hắn giật lấy cây roi từ tay thị vệ: "Lui xuống hết, ta tới thẩm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro