Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 23: Mũi tên vàng

"Duyên Lễ?"

Giang Phụng Ân sững sờ. Cậu vội đi qua, thấy tỳ nữ và thái giám ngoài phòng đều đã ngã gục trên đất.

"Không có việc gì, chỉ ngất đi thôi."

Giang Phụng Ân mím môi, trong lòng lại càng sốt ruột. Cậu gắt gao khóa trái cửa lại: "Sao ngài lại đột nhiên tới đây? Vạn nhất bị người ta phát hiện thì làm sao?"

Lục Duyên Lễ lại không mấy để ý, y vươn tay ôm cậu, hôn lên mặt cậu: "Đến thăm em."

Trên thực tế, y có chút để ý lời nói của Lục Đại Cảnh ở tửu lầu ngày đó. Khuôn mặt xinh đẹp kia của Lục Đại Cảnh cứ quấn lấy Giang Phụng Ân, hơn nữa Giang Phụng Ân lúc trước lại thích hắn như vậy. Lục Duyên Lễ lo lắng Giang Phụng Ân bị hắn dăm ba câu đã lừa gạt mất.

Y chạm vào mắt Giang Phụng Ân. Cậu nhắm mắt lại. Lục Duyên Lễ liền hôn xuống sống mũi cậu, rồi hôn lên môi cậu, bỗng chốc mở miệng: "Chuyện ta bị vu hãm lần này, phụ hoàng biết Lục Đại Cảnh cũng có liên quan."

Tim Giang Phụng Ân thót lại: "Vậy hắn có thể sẽ..." Lời còn chưa dứt, cậu đã đối diện với ánh mắt xem xét của Lục Duyên Lễ.

"Em đang lo lắng cho hắn?"

"Không phải, em chỉ là..." Giang Phụng Ân không biết nên giải thích thế nào. Cậu thật sự lo lắng. Những mưu đồ bí mật, vu hãm tranh đoạt ngôi vị trong tiền triều, huynh đệ tương tàn, đều không có kết cục tốt đẹp.

Lục Duyên Lễ cũng không ép cậu, chỉ nói: "Ân Ân, giữa ta và hắn không có khả năng cùng tồn tại. Nếu hôm nay người chết không phải hắn, vậy ngày mai sẽ đến lượt ta." Y cúi đầu nhìn vào mắt Giang Phụng Ân: "Em muốn ta chết sao, Ân Ân?"

Giang Phụng Ân hoảng loạn lắc đầu: "Không, em không nghĩ."

"Vậy thì hắn không thể không chết."

Sắc mặt Giang Phụng Ân nháy mắt trở nên tái nhợt. Lục Duyên Lễ lạnh lùng nhìn cậu, vẻ mặt y cũng vô cùng không vui. Nhưng y không để Giang Phụng Ân phát hiện, liền kéo cậu thật chặt vào lòng, tay kia vuốt ve sau eo cậu.

Y nói lái sang chuyện khác: "Người trong hoàng thành đâu đâu cũng đồn, nói Cửu vương phi tuy là nam nhân, nhưng hiện giờ lại được Cửu hoàng tử sủng ái, sau khi mang thai càng là gắn bó keo sơn, thậm chí còn ngủ chung một phòng."

Tay Lục Duyên Lễ luồn vào quần lót Giang Phụng Ân, chậm rãi xoa nắn cặp mông mềm mại, trượt theo khe hẹp, chạm tới cái lồn ướt mềm. Y dùng ngón tay moi móc vài cái giữa hai cánh môi thịt, Giang Phụng Ân liền thở dốc, kẹp chặt chân. Vẻ mặt cứng đờ của cậu cũng dịu đi.

"Lúc em không thoải mái, hắn có chiếu cố em giống như ta không?" Lục Duyên Lễ hỏi cậu.

Giang Phụng Ân nắm chặt vạt áo y, không trả lời.

Ánh mắt Lục Duyên Lễ hơi trầm xuống. Ngón tay y cào vài đường trên cái lồn non mềm, rồi cắm vào trong. "Như vậy thì sao, hắn có làm như vậy không?"

Chân Giang Phụng Ân run lên càng lợi hại, gần như đứng không vững.

Lồn cậu lại bắt đầu ngứa ran, từ trong ra ngoài. Cậu ngã vào lòng Lục Duyên Lễ: "Không có..."

"Hửm?"

"Mấy ngày nay, hắn không có cắm vào."

Động tác của Lục Duyên Lễ khựng lại. Y híp mắt: "Phải không?"

Nghe ngữ khí rõ ràng là không tin, Giang Phụng Ân đành nói: "Em lừa hắn là bụng không thoải mái..." Đây là một cái cớ vụng về, nhưng cũng may Lục Đại Cảnh dường như không có hứng thú với chuyện này, so ra thì hắn có vẻ thích vuốt ve thân thể cậu hơn.

Người đàn ông đang dựa trên vai cậu khẽ cười: "Vì sao phải lừa hắn?" "Không muốn làm với hắn?"

Lục Duyên Lễ cho thêm một ngón tay vào, thong thả ung dung mà chơi cái lồn đó, nước dâm bên trong xối ướt lòng bàn tay y. Thấy Giang Phụng Ân gật đầu, ý cười của y càng sâu: "Có phải chỉ muốn ta không?"

Lồn ngứa đến mức thật sự chịu không nổi, Giang Phụng Ân hỗn loạn gật đầu, liên tục rúc vào lòng y: "Duyên Lễ, Duyên Lễ... bên trong ngứa quá..."

Lục Duyên Lễ lại chỉ cười. Y giam cậu trong ngực, chậm rì rì tra tấn cậu hồi lâu mới rút tay ra. Y hôn lên môi cậu, tán thưởng: "Em làm tốt lắm, Ân Ân." "Cái lồn của em là do phu quân nuôi lớn, cũng là phu quân giúp em khai bao, không thể để thứ khác chiếm tiện nghi được."

Y nhìn Giang Phụng Ân hai mắt mê ly, dùng bàn tay ướt đẫm vỗ vỗ mặt cậu: "Ân Ân, nói cho ta biết, ai là phu quân của em?"

Nghe được hai chữ "phu quân", Giang Phụng Ân lập tức mở miệng: "Duyên Lễ, là chàng..."

Nhận được câu trả lời vừa ý, Lục Duyên Lễ cười cười, nâng mông Giang Phụng Ân bế cậu lên, đầu ngón tay chạm phải một mảng ướt sũng. Y đặt cậu lên chiếc giường lớn của Lục Đại Cảnh, để cậu nằm nghiêng, cái lồn bị ép đến béo múp.

Lục Duyên Lễ cởi quần, đem con cặc thô cứng đã sớm chờ lệnh, đặt lên miệng lồn Giang Phụng Ân.

Vật cứng nóng rực cọ qua khe hở, làm Giang Phụng Ân nóng đến hừ lên. Dục vọng một khi đã bị khơi mào, liền giống như vực sâu muốn đem người ta cắn nuốt. Bên dưới không được thỏa mãn, cậu liền một lòng khao khát. Lục Duyên Lễ đè lên hạt đậu đã lật ra, nghiền nát. Lồn Giang Phụng Ân càng kích động đến phun nước, eo cậu ưỡn lên.

Lục Duyên Lễ cúi xuống hôn môi cậu. Giang Phụng Ân quấn quýt vươn lưỡi giữ y lại. Nhưng y chỉ cắn nhẹ lên đầu lưỡi ướt mềm, nói: "Em làm tốt như vậy, ta nên thưởng cho em." "Thưởng cho em tối nay ăn no."

Vừa dứt lời, con cặc thô tráng đến khoa trương của Lục Duyên Lễ đột ngột đâm thẳng vào lồn Giang Phụng Ân.

Giang Phụng Ân thiếu chút nữa bị đụ đến hồn bay phách lạc, cậu nghẹn thở, mở to hai mắt, móng tay bấu chặt ga giường đến trắng bệch.

Nhưng Lục Duyên Lễ mới vào được non nửa. Y xoa xoa gáy cậu: "Ân Ân, có thoải mái không?"

"Thoải mái, sướng quá..." Cậu thở hổn hển. Tuy bị xé rách một cách cứng rắn, cậu lại cảm thấy thỏa mãn dị thường. Đã lâu không nếm qua tư vị cặc, chỉ cắm vào một chút như vậy đã khiến cậu sướng đến mất hồn.

Lục Duyên Lễ cúi người hôn cậu, đầu lưỡi y đâm vào, vừa chạm đã kịch liệt giao triền, môi răng hòa quyện. Giang Phụng Ân thoải mái đến da đầu cũng tê dại. Nhưng cậu lại cảm thấy thứ trong đường ruột đang đâm vào sâu hơn, thong thả, mà không cách nào cự tuyệt.

"Chờ..." Cậu còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh, Lục Duyên Lễ đột nhiên bóp chặt hạt đậu của cậu.

"A! Đừng, đau quá!" Nhưng lại có vài phần sung sướng. Cảm giác đó không tan đi, trong bụng như bị y mở ra một con đường – Lục Duyên Lễ đã thọc đến tận cùng.

Bi của y ép sát miệng lồn, lồn cậu bị nhét đến căng đầy.

Cậu nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

Mãi đến khi Lục Duyên Lễ bóp hạt đậu xoa nắn, khoái cảm dày đặc lại ập đến, lồn cậu bắt đầu trào ra nước dâm.

Lục Duyên Lễ vừa hôn cậu, vừa đâm rút.

Không giống Lục Đại Cảnh, Lục Duyên Lễ đụ cậu có vài phần ôn nhu, nhưng một khi thấy cậu đã sướng, rơi vào dục vọng, y liền trở nên ác liệt vạn phần. Bất kể Giang Phụng Ân cầu xin thế nào cũng không dừng lại, chỉ biết làm trầm trọng thêm.

Giống như hiện tại, chịu đựng qua sự cứng đờ ban đầu, lồn Giang Phụng Ân trở nên lỏng mềm. Lục Duyên Lễ liền tàn nhẫn mà đụ cậu. Nước dâm trong lồn bị đâm rút văng tung tóe. Lục Duyên Lễ vạch lồn cậu ra, còn muốn cắm vào sâu hơn.

Giang Phụng Ân sung sướng đến mức tiếng rên rỉ cũng giống như thét chói tai. Cả người cậu co giật như bị quất. Cậu vươn lưỡi muốn Lục Duyên Lễ hôn. Hai người vừa chạm vào nhau liền càng thêm không thể kìm nén, quấn quýt ôm lấy nhau.

Lục Duyên Lễ còn lo cho cái thai, không đâm vào tử cung mẫn cảm, mà Giang Phụng Ân cũng đã liên tiếp lên đỉnh vài lần, cả cái giường đều là nước dâm cậu phun ra.

Lục Duyên Lễ xoa nắn bầu ngực đang bị xóc nảy đến run rẩy của cậu. Mềm mại, đã bắt đầu chuẩn bị sữa. Khóe miệng y hơi cười, mở miệng nói: "Đây chính là đang ở trong phòng của Lục Đại Cảnh. Em ở trước mặt ta mà lẳng lơ như vậy, lỡ để hắn nghe thấy thì làm sao?"

Giang Phụng Ân lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, phát hiện mình lại đang ở trong phòng Lục Đại Cảnh làm loại chuyện này. Cứ như đang cắm sừng hắn vậy. Đầu óc cậu thật sự chậm chạp, chỉ cảm thấy hai người không nên làm như vậy. Cậu hoảng loạn hỏi: "Làm sao bây giờ? Vạn nhất hắn phát hiện thì làm sao bây giờ..."

Khi đó Lục Đại Cảnh chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.

Lục Duyên Lễ lại trấn an mà ôm lấy cậu, vuốt ve cái bụng bầu: "Đừng sợ, nếu bị hắn phát hiện, phu quân sẽ bảo hộ em."

Lo cho thân thể của Giang Phụng Ân, cuối cùng Lục Duyên Lễ chỉ bắn một lần liền tha cho cậu. Y ôm cậu, dỗ cậu ngủ, rồi mới đứng dậy cùng ảnh vệ rời đi.

Bọn họ là vượt tường vào phủ. Lúc rời đi, y tình cờ nhìn thấy một người đang đi lại trên con đường đá trong hoa viên. Nương ánh trăng nhìn kỹ, đó là tên thị vệ hôm ở tửu lầu đã dám nổi cáu với Giang Phụng Ân.

"Kỵ."

Ảnh vệ ở sau lưng Lục Duyên Lễ dừng bước: "Điện hạ."

Lục Duyên Lễ mặt vô cảm nói: "Lấy tên của ta tới."

Giang Phụng Ân chuyển đến viện của Điện hạ, Thu Ảnh liền không cần gác đêm, rảnh rỗi đi dạo trong phủ, trong lòng lại có chút buồn bực. Y và đám hạ nhân cũ trong phủ đều biết Điện hạ bị Giang Phụng Ân ép hôn, nên từ đầu đã không cho cậu sắc mặt tốt. Quả nhiên cậu ta không phải thứ tốt lành gì, ra khỏi phủ mấy năm liền mang về một đứa con hoang. Nhưng Điện hạ lại không so đo, hiện giờ còn sủng ái cậu ta như vậy... Y đang nghĩ không ra, lại trực giác có gì đó khác thường, đột nhiên cảnh giác quay đầu.

"Vút—"

Y còn chưa thấy rõ người trên xà nhà, liền bị một mũi tên bắn xuyên qua cơ thể.

Lục Đại Cảnh trở về phủ thì trời đã gần sáng. Hắn mệt mỏi đến mắt cũng không mở ra được, cởi quần áo liền nằm lên giường. Kỳ quái là tối nay Giang Phụng Ân không rúc vào lòng hắn như mọi khi, mà ngủ rất say, bất động.

Lục Đại Cảnh hơi nhíu mày, nằm cách Giang Phụng Ân một khoảng.

Ngủ được nửa ngày, hắn lại xoay người đối mặt với Giang Phụng Ân. Trong phòng rất tối, chỉ có thể thấy rõ hình dáng cậu, nghe được hơi thở của cậu.

Lục Đại Cảnh cảm thấy lòng mình bình tĩnh lạ thường, nhưng lại ẩn giấu điều gì đó, theo nhịp thở của cậu, lúc lên, lúc xuống...

Chưa đến nửa canh giờ sau, Giang Phụng Ân lại rúc vào lòng hắn.

Lục Đại Cảnh chỉ ngủ hơn một canh giờ liền tỉnh. Trong lòng hắn vẫn ôm Giang Phụng Ân nóng hổi. Chóp mũi hắn chạm vào trán cậu, hắn khẽ nhếch môi, cọ cọ lên mặt cậu.

Trời tờ mờ sáng, hắn từ trên giường đứng dậy, thấy bóng dáng An công công đứng ngoài cửa, hắn liền đi ra đại sảnh ngồi xuống. Trà vẫn còn nóng. Hắn thong thả uống một ngụm: "Vào đi."

Trong phòng nửa tối nửa sáng, không đốt đèn. An công công nhẹ tay khép cửa, hạ thấp giọng nói: "Điện hạ, giờ Mão thị vệ tuần tra... phát hiện thi thể của Thu Ảnh. Một mũi tên lông vũ bắn xuyên qua cơ thể y, chết do mất máu quá nhiều."

Dừng một chút, lão lại bổ sung: "Là kim điêu vũ tiễn

Nhìn khắp hoàng thất, chỉ có mũi tên của đương triều Thái tử mới được khắc lông chim vàng, đó là do hoàng đế ban cho. Huống hồ, tiễn pháp của Thái tử rất lợi hại, khi giết người luôn dùng loại tên này, lại không bắn một mũi xuyên tim, mà là bắn trúng sườn ngực, cách tim nửa tấc, khiến người ta không thể tự cứu, chỉ có thể bất động tại chỗ chờ chết. Thu Ảnh chính là chết theo cách này.

Xem ra y không hề có ý định che giấu.

Vốn tưởng rằng Lục Đại Cảnh sẽ nổi giận, nhưng nửa ngày không nghe thấy động tĩnh gì, chỉ có tiếng uống trà rất nhỏ. An công công âm thầm liếc nhìn bóng dáng đang cuộn tròn trong rèm giường ở nội gian, trong lòng lão căng thẳng, lại nói: "Còn có mấy tỳ nữ gác ngoài phòng Vương phi, hẳn là đã bị hạ mê dược, hôn mê mấy canh giờ. Đêm qua bọn họ sợ bị trách phạt nên đã giấu giếm, nghe trong phủ có mạng người mới chịu đi nhận tội."

"Giờ nào thì ngủ quên?"

"Khoảng giờ Hợi."

Cũng chính là lúc Lục Đại Cảnh vừa rời khỏi phủ không lâu.

"Choang!" Một tiếng vỡ tan vang lên. Tim An công công nhảy dựng, đầu càng cúi thấp hơn. Có lẽ qua non nửa nén hương, bên ngoài đã có vài tiếng chim sớm hót vang, Lục Đại Cảnh trong phòng vẫn trầm mặc.

Lòng bàn tay An công công đã ướt đẫm mồ hôi. Người trên giường đột nhiên trở mình, trong miệng lẩm bẩm mấy âm tiết không rõ nghĩa. Lục Đại Cảnh lúc này mới đặt chén trà xuống bàn: "Lui ra đi."

"Vâng."

An công công cúi đầu, không thấy được biểu cảm trên mặt Lục Đại Cảnh, chỉ thấy chén trà sứ men xanh trên bàn, ở giữa chợt hiện một vết nứt.

Ai cũng nói Cửu hoàng tử điện hạ lạnh lùng bạc bẽo, nhưng hiện giờ, dù phẫn nộ đến thế nào, cũng chỉ phát ra động tĩnh của một vết nứt.

Cái ly đã không thể dùng được nữa. Lục Đại Cảnh rũ mắt nhìn nước trà từng chút một rỉ ra từ kẽ nứt, trên mặt nước phản chiếu khuôn mặt hơi tái nhợt của hắn. Nhìn như bình tĩnh, kỳ thực hàm răng hắn cũng cảm thấy đau nhức. Từ lồng ngực bắt đầu, một luồng hơi nóng lan ra tứ chi, thiêu đốt khiến máu hắn cũng nóng rực.

Hắn không phải là không đoán được Lục Duyên Lễ sẽ lẻn vào phủ, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.

Đồ đạc trên giường đều đã bị thay đổi, Giang Phụng Ân cũng ngủ say như vậy, không giống như chỉ đến tâm sự.

Trên bàn toàn là nước trà tràn ra. Lục Đại Cảnh nhắm mắt, hít sâu, hồi lâu sau mới đứng dậy đi đến trước giường.

Giang Phụng Ân ngủ rất say, mặc dù Lục Đại Cảnh xốc chăn, cởi quần lót cậu, cậu cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tay Lục Đại Cảnh tìm đến lồn mềm mại của cậu.

Sưng. Lục Đại Cảnh dùng hai ngón tay vạch lồn cậu ra, rũ mắt nhìn xuống. Nhìn kỹ, càng thấy sưng như cái bánh bao thịt, bên trong đỏ tươi một mảng.

Có thể tưởng tượng đêm qua hai người đã làm càn đến mức nào.

Ngay cả hạt đậu cũng sưng đến mức không thể bị môi lồn che lấp, cứ thế lộ ra ngoài. Lục Đại Cảnh chỉ chạm nhẹ vào, Giang Phụng Ân liền kẹp chặt hai chân.

"Ưm..."

Cậu hoảng hốt mở mắt.

Lục Đại Cảnh mặt vô cảm thu tay về, nhưng thái dương đã nổi gân xanh. Hắn cúi người kề sát Giang Phụng Ân, bàn tay hơi lạnh vỗ lên sườn mặt cậu, làm cậu rùng mình.

"Giang Phụng Ân." Hắn mở miệng. "Em không thể, đừng ép ta được không?"

"Cái..." Giang Phụng Ân phát hiện hạ thân mình trần trụi, cậu nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua với Lục Duyên Lễ, cậu nháy mắt cứng đờ tại chỗ, môi giật giật, không nói ra được nửa lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro