
Hồi 21: Gợn sóng
Lục Đại Cảnh tìm thấy Giang Phụng Ân khi cậu đang đứng bên một ao nước nhỏ ngoài cung của Hạ quý phi.
"Trời lạnh như vậy, sao không ở trong phòng?"
Giang Phụng Ân rụt cổ, liếc Lục Đại Cảnh một cái, hiếm khi đáp lời: "Trong phòng có chút nóng..."
Hắn thấy mặt cậu quả thực đều đỏ ửng, liền đoán là do lò lửa đốt quá nóng.
Giang Phụng Ân chột dạ liếc hắn, không ngờ hắn vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cậu vừa hay chạm phải ánh mắt hắn.
Bên ngoài quá lạnh, đến mũi cậu cũng bị đông lạnh đến đỏ bừng. Cậu hoảng loạn chớp chớp mắt. Lục Đại Cảnh lại cảm thấy trong lòng như bị lông chim quét qua, có chút ngứa.
Hắn đột nhiên cúi người, hôn lên mí mắt Giang Phụng Ân. Thấy cậu sững sờ, hắn liền hôn xuống chóp mũi đỏ bừng, sau đó là đôi môi mềm mại.
Chỉ là chạm nhẹ rồi dời đi, ngay cả Giang Phụng Ân cũng có chút không phản ứng kịp. Ngược lại, Lục Duyên Lễ từ xa đi tới đã thấy rõ ràng cảnh này.
Gần cung của Hạ quý phi có một lăng triều điện, gia yến còn khoảng nửa canh giờ nữa là bắt đầu. Lục Đại Cảnh liền mang Giang Phụng Ân đi trước.
Khi đi qua vườn mai, họ trùng hợp gặp Hoàng đế đang cùng tân phi thưởng mai.
"Phụ hoàng."
Thấy là Lục Đại Cảnh, Hoàng đế cười cười: "Miễn lễ." Ngài lại nhìn thấy Giang Phụng Ân đứng sau hắn: "Đây là người của Giang gia? Trẫm nhớ là gọi Giang Phụng Ân?"
"Vâng ạ."
Tầm mắt Hoàng đế liếc đến bụng dưới của nam nhân, liếc một cái liền thấy cái bụng hơi phồng lên giấu dưới áo choàng. Ngài không kiêng dè cung nhân, mở miệng nói: "Giang thủ phụ nói ngươi âm dương song thân, có thể sinh dưỡng, khi đó trẫm còn không tin."
"Bây giờ xem ra, ông ta thật đúng là không lừa trẫm." Vừa nói, ngài vừa đánh giá Giang Phụng Ân. Từ đầu đến chân đều là bộ dạng nam nhân, chẳng qua trên mặt ửng đỏ, trong mắt lại toàn là xuân ý khó mà phát hiện.
"Thật là hiếm lạ."
Giang Phụng Ân nhíu mày. Năm đó Giang phụ vì cầu xin Hoàng đế chỉ hôn, quả thực đã nói cho ngài biết tình hình thực tế. Nhưng lời nói và ánh mắt của Hoàng đế làm người ta thật sự không thoải mái. Giang Phụng Ân thấy dạ dày cuộn lên, trên cánh tay nổi cả da gà.
Ánh mắt Hoàng đế vẫn dán chặt trên người cậu, ngài buông tay phi tử ra.
Lục Đại Cảnh đột nhiên kéo Giang Phụng Ân vào lòng, bắt lấy tay cậu, bất động thanh sắc che cậu lại.
"Lung Châu sợ lạnh, ở bên ngoài một lúc mà tay đã lạnh cóng rồi." Hắn cung kính nói với Hoàng đế: "Gia yến sắp bắt đầu rồi, phụ hoàng, chúng ta vẫn nên đi trước thì hơn."
Hoàng đế sửng sốt, ha hả cười vài tiếng: "Con đúng là thương nó."
Giang Phụng Ân khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, cậu bất giác nắm chặt tay Lục Đại Cảnh. Hắn liếc cậu một cái, lại kéo cậu vào lòng mình hơn.
Trong Lăng Triều Điện ấm áp, Giang Phụng Ân cởi áo choàng, thân hình rõ ràng lập tức khiến không ít người đưa mắt nhìn. Cậu hơi di chuyển, nấp sau lưng Lục Đại Cảnh. Hắn cũng chú ý tới, cau mày lạnh lùng quét mắt một vòng, những ánh mắt dò xét kia mới chịu dừng lại.
Mọi người đều an tọa, trong điện vang lên tiếng tỳ bà, vũ nữ lần lượt lên đài.
Giang Phụng Ân vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Duyên Lễ ngồi ở chính đối diện. Bên cạnh y còn có Lục Chung Dịch. Hài tử đang ngoan ngoãn cúi đầu nhai thức ăn. Có lẽ là Lục Duyên Lễ đã dạy con, vừa rồi ở chính sảnh gặp mặt, Lục Chung Dịch cũng không gọi cậu, chỉ khổ sở trưng ra khuôn mặt nhỏ đáng thương mà nhìn cậu.
Lòng Giang Phụng Ân chua xót. Cậu lại đối diện với ánh mắt của Lục Duyên Lễ. Vũ nữ trong sân di chuyển, thỉnh thoảng che khuất tầm mắt hai người, nhưng Lục Duyên Lễ vẫn không rời mắt khỏi cậu, trong mắt hơi mang ý cười.
Cậu và Lục Duyên Lễ đã xa cách hai tháng, trong lòng cậu cũng rất nhớ y. Chút thời gian ở chung vừa rồi căn bản là không đủ. Giờ phút này, ánh đèn hoa đăng chiếu lên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Lục Duyên Lễ, lại thêm tiếng nhạc dìu dặt, làm cậu không khỏi có chút tâm động, không dời mắt đi được.
Lục Duyên Lễ nhìn cậu, ngón trỏ chấm một chút rượu, dùng khẩu hình nói với cậu: [Đừng tham ăn, không được uống rượu.]
Giang Phụng Ân sững sờ, cậu nhớ lại năm đó khi cậu mang thai Lục Chung Dịch, có người đưa tới một vò rượu ủ nhiều năm. Lục Duyên Lễ vừa lúc không có ở nhà, cậu thèm quá, bèn lén uống một ngụm nhỏ. Ngay đêm đó cậu đau bụng đến không chịu nổi, dọa Lục Duyên Lễ sợ chết khiếp. Cũng may cuối cùng chỉ là một phen hú vía. Nghĩ đến đây, Giang Phụng Ân không nhịn được mà cùng y cười rộ lên.
"Cười cái gì." Lục Đại Cảnh ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng.
Nụ cười của Giang Phụng Ân cứng đờ: "Không, không có gì."
Hắn liếc nhìn vẻ mặt rõ ràng là luống cuống của Giang Phụng Ân, theo tầm mắt cậu nhìn sang, liền chạm phải ánh mắt của Lục Duyên Lễ.
Cả hai đều nhíu mày. Trong nháy mắt, sóng ngầm cuộn trào, họ không thèm che giấu sự chán ghét trong mắt mình.
Vũ nữ tạm dừng ở giữa hai người để tạ lễ, khi cô ta di chuyển đi, cả hai đều đã nhìn sang hướng khác.
Tiểu thị đi đến sau lưng Giang Phụng Ân rót rượu. Cậu còn chưa kịp lên tiếng từ chối, Lục Đại Cảnh đã vươn tay chặn miệng ly của cậu: "Em ấy không uống rượu, rót trà."
Tuy là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng hiện giờ trên mặt hắn lại tràn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn và mệt mỏi. Tiểu thị kia tay run lên: "Vâng, vâng..."
Giang Phụng Ân liếc Lục Đại Cảnh, thấy hắn cắn chặt quai hàm, rõ ràng là đang nén giận. Cậu lại lặng lẽ nhìn Lục Duyên Lễ, y đã thu lại nụ cười, trầm mặc nhìn vũ công.
Hoàng đế ngồi ở chính vị giơ chén rượu lên nói. Giang Phụng Ân không có tâm trí nghe ngài nói gì, chỉ là nửa đoạn sau, ngài đột nhiên nhắc tới cậu.
"...Vừa hay Cửu vương phi cũng đang mang thai. Lão Cửu nhiều năm như vậy, trong phủ rốt cuộc cũng sắp thêm người, đúng là song hỷ lâm môn."
Chỉ thấy Lục Đại Cảnh thế mà lại sắc mặt như thường mà cười cười, như thể thật tâm vui mừng vì chuyện này.
Hoàng hậu liếc qua Giang Phụng Ân. Bà ta đối với Lục Đại Cảnh tất nhiên là không có sắc mặt tốt, đối với Cửu vương phi cũng vậy. Nam nhân mang thai, từ xưa đến nay chưa từng nghe qua chuyện lạ như vậy, không biết sẽ sinh ra thứ gì. Bà ta lại nhìn Lục Chung Dịch đang ngoan ngoãn ngồi bên dưới, thầm nghĩ may mà mình đã có một hoàng tôn.
Bà ta cười cười mở miệng: "Mang thai là chuyện tốt, nhưng sinh hạ được hài tử khỏe mạnh mới là trọng trung chi trọng."
Trong điện đột nhiên yên tĩnh. Mọi người đều nín thở, ngay cả Hoàng đế cũng không mở miệng, rõ ràng là có cùng suy nghĩ với Hoàng hậu.
Giang Phụng Ân nhíu mày, căng mặt không nói.
Ngược lại, Lục Đại Cảnh thu lại nụ cười, mở miệng: "Đa tạ mẫu hậu quan tâm. Thái y nói thân thể Lung Châu không có gì đáng ngại. Huống hồ..." Hắn dừng một chút, đôi mắt nhìn thẳng về phía Hoàng hậu.
"Từ trong bụng Cửu vương phi chui ra, bất luận thế nào cũng đều là con cháu hoàng gia."
Hoàng hậu bị ánh mắt này nhìn đến tim đập thót, bà ta buộc phải dời mắt, nhưng vẫn không bỏ qua. "Lời thì nói vậy không sai, nhưng nếu nó sinh ra một cái..."
Lời còn chưa dứt, đã bị một tiếng "cạch" giòn giã cắt ngang. Lục Duyên Lễ đặt chén rượu xuống bàn, mở miệng: "Mẫu hậu, thân thể Thái tử phi không khỏe, không phải cũng sinh ra một tiểu thế tử khỏe mạnh như vậy sao?"
Y quay đầu sờ sờ đầu Lục Chung Dịch, cười nói: "Hài tử trong bụng Giang thiếu gia nhất định sẽ khỏe mạnh giống như Chung Dịch."
Hoàng hậu không hiểu vì sao Lục Duyên Lễ, người trước nay luôn hiểu chuyện, lại đột nhiên cãi lời bà ta. Bà ta liếc thấy đám người bên dưới đang xem náo nhiệt, trên mặt có chút giữ không nổi. Cũng may Hoàng đế đột nhiên cười vài tiếng: "Phụng Ân là quá mức yêu thích Lão Cửu mới nguyện ý sinh con cho nó. Là chuyện lưỡng tình tương duyệt, thái y cũng chưa nói có vấn đề gì, nàng hà tất phải so đo như vậy."
Một câu nói làm hòa hoãn không khí, lại khiến hai người bên dưới đen mặt.
Hoàng đế nâng ly rượu, bên dưới lại ồn ào náo nhiệt trở lại. Chuyện của Giang Phụng Ân xem như cho qua.
Lục Duyên Lễ ngước mắt nhìn sang đối diện, thấy Lục Đại Cảnh đang thấp giọng nói gì đó với Giang Phụng Ân, chắc là lời an ủi. Y dời tầm mắt, đầu lưỡi siết chặt sau hàm răng.
Người y từ nhỏ đã coi như phu nhân mà nuôi lớn, hiện giờ lại thành thê tử của kẻ khác. Không kiêng dè mà ngồi sát bên nhau, tai kề tai, mặt đối mặt nói chuyện. Mà mình lại chỉ có thể làm huynh trưởng trên danh nghĩa. Mặc dù đã gieo giống trong bụng cậu, làm hết mọi chuyện phu thê nên làm, cũng chẳng tính là gì.
Rốt cuộc, bọn họ mới là phu thê danh chính ngôn thuận.
Sau khi hồi phủ, Giang Phụng Ân chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cậu tắm rửa xong liền nằm lên giường.
Đủ loại chuyện hôm nay làm cậu có chút không hoàn hồn. Trong đầu cậu lúc thì nghĩ đến cái hôn khó hiểu của Lục Đại Cảnh bên ao, lúc lại nghĩ không biết Lục Duyên Lễ hôm nay có oán giận trong lòng không, lúc lại nghĩ đến Hoàng đế và Hoàng hậu...
Cậu đang rối bời thì nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra.
Lục Đại Cảnh đi đến bên giường cậu, lẳng lặng nhìn cậu hồi lâu, rồi mở miệng: "Đừng giả vờ ngủ."
Giang Phụng Ân đành phải mở mắt: "Điện hạ muộn như vậy không ngủ, là có chuyện gì sao?" Cậu mơ hồ ngửi thấy mùi hương thanh mát sau khi tắm gội trên người hắn, liền nghe hắn nói: "Không có gì."
Hắn nói vậy, nhưng lại cởi giày chuẩn bị lên giường.
Giang Phụng Ân sững sờ, nhưng cũng không nhích vào trong: "Giường của thần thật sự rất nhỏ, không thể so với phòng của Điện hạ. Hai người ngủ sợ là sẽ có chút chật chội."
Đêm qua ngủ chung cũng chẳng sao, Giang Phụng Ân chẳng qua là nói bừa. Cậu cũng không muốn Lục Đại Cảnh ở lại.
Động tác của Lục Đại Cảnh dừng lại, hắn cau mày nhìn cậu một lát, nhưng cũng không cưỡng cầu nữa, hắn xỏ giày lại. Ngay khi Giang Phụng Ân cho rằng hắn sẽ rời đi, hắn lại đột nhiên cúi người, dùng chăn bọc lấy cậu, bế cậu lên.
Giang Phụng Ân hoảng sợ: "Ngài làm gì vậy?!"
Lục Đại Cảnh nhàn nhạt liếc cậu một cái, hắn ôm chặt chăn, giữ chặt tay chân cậu: "Đến phòng ta ngủ."
Giang Phụng Ân trừng lớn mắt, càng thêm giãy giụa. Lục Đại Cảnh lại nói: "Em mất tích bốn năm, vừa trở về đã có thai, phụ hoàng chắc chắn có lòng nghi ngờ." "Mấy ngày nay em ở chung với ta, nếu không sẽ lại truyền ra lời đồn không hay."
Hoàng gia kỵ nhất là mang thai con của người khác. Nếu truyền ra hai người tình cảm không hòa hợp, quả thực càng khiến hoàng đế nghi ngờ. Giang Phụng Ân mím môi, đành phải nhịn xuống.
Đám tỳ nữ, tiểu thị thấy Lục Đại Cảnh bọc cả chăn ôm người đi ra, vội vàng dời mắt, mặt nóng bừng. Chờ hai người đi rồi, bọn họ lại cười đùa nói chuyện.
Thu Ảnh nhìn bóng lưng hai người, nhíu chặt mày. Không biết quan hệ của họ sao lại đột nhiên thân mật như vậy. Y quay đầu, quát đám người lắm mồm: "Cười đùa cái gì!"
Giường của Lục Đại Cảnh quả thực lớn hơn của cậu rất nhiều, bởi vậy khoảng cách giữa hai người cũng xa hơn.
Giống như hai người xa lạ, không ai quấy rầy ai. Cơ thể thật sự mệt mỏi, cơn buồn ngủ của Giang Phụng Ân nhanh chóng ập đến, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Lục Đại Cảnh nghe thấy hơi thở đều đều của cậu mới chậm rãi xoay người, lẳng lặng nhìn khuôn mặt Giang Phụng Ân.
Từ lúc vào cung, trong lòng hắn đã dâng lên một nỗi bực bội khó tả. Có lẽ là tức giận vì Giang Phụng Ân một lòng muốn đi gặp Thái tử. Từ khi hắn đưa Giang Phụng Ân về phủ tới nay, hắn chưa từng thấy cậu cười vui vẻ như vậy, khóe mắt cong cong, ngay cả hàm răng cũng lộ ra.
Đáng tiếc là cậu cười với Lục Duyên Lễ.
Lúc hắn gọi, nụ cười của cậu lập tức tắt ngấm, lạnh lùng, cũng không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Lồng ngực hắn nghẹn lại, vừa chua vừa trướng. Hắn uống một ngụm rượu để đè xuống, nhưng rượu cũng thật chua xót.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, Giang Phụng Ân đã từng cười với hắn như vậy.
Rượu vừa xuống dạ dày lập tức khiến người ta buồn nôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro