Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 17: Lên núi

Ngày lên núi, trời đầy mây đen, u ám bao phủ trên đỉnh đầu.

Đoàn người của hoàng gia đi đến mênh mông cuồn cuộn, riêng kiệu đã có hơn mười cỗ. Đường lên đỉnh núi có hơn một ngàn bậc thang, dù là ngồi kiệu cũng mệt mỏi. Lục Đại Cảnh quay đầu lại nhìn Giang Phụng Ân ở kiệu sau, thấy cậu đang đỡ trán, có vẻ mơ màng buồn ngủ, trông mệt mỏi vô cùng.

An công công nhìn trước nhìn sau, khẽ mở miệng nói: "Điện hạ, có cần lấy chăn mỏng cho Vương phi không ạ?"

Lục Đại Cảnh thu hồi tầm mắt, không đáp lời. An công công vội hiểu ý, cho người đưa chăn qua.

Giang Phụng Ân quả thực buồn ngủ không chịu nổi. Gần đây uống thuốc dưỡng thai của thái y, cậu đâm ra hay buồn ngủ. Cậu kéo chăn lại, đang định tìm tư thế thoải mái để chợp mắt, thì liếc thấy mấy người bình dân mặc áo vải bên cạnh.

Bọn họ thành kính đi lên núi, một bước một lạy, trán đều dập đến tím bầm.

Lần đầu tiên Giang Phụng Ân đến đây cũng đã bị cảnh tượng này làm cho chấn động.

Dân gian truyền thuyết, nếu ai trong lòng có nguyện vọng không thể không thành, liền phải đến ngọn núi này, năm ngàn bậc thang, mỗi bậc một lạy, không được dừng lại một khắc, cứ thế dập đầu đến đỉnh núi, ắt sẽ thành nguyện.

Giang Phụng Ân vốn tưởng đây chỉ là lời đồn, không ngờ lại thật sự có người làm như vậy.

Lục Đại Cảnh không tin quỷ thần. Năm đó nghe cậu nhắc đến, hắn còn khịt mũi coi thường: "Nếu thật sự linh nghiệm như vậy, bậc thang này sợ là đã sớm bị người ta dập nát rồi."

Ngay cả Giang Phụng Ân cũng không quá tin tưởng, không biết lời đồn này từ đâu ra.

Nghe người trong miếu nói, từ khi bậc thang được xây đến nay, tuy có không ít người đến lễ bái, nhưng người thật sự đi hết bậc thang thì không có một ai. Có lẽ ngay cả người lễ bái cũng không chắc điều này có thành sự thật hay không, chẳng qua chỉ là tìm một chỗ ký thác.

Gần mặt trời lặn, đoàn người mới đến được ngôi miếu.

Tất cả những người đi theo đều phải ở lại trong miếu ba ngày. Hai ngày đầu lễ bái trong Phật đường, đến ngày thứ ba mới có thể cầu nguyện.

Giang Phụng Ân mệt đến mức mắt cũng không mở ra được, ngay cả nghi lễ vào núi cũng không tham gia, liền cáo ốm về phòng nghỉ ngơi.

Cậu vừa nằm lên giường liền ngủ mê man, không biết đã ngủ bao lâu, mãi đến khi tỳ nữ gọi bên tai, cậu mới từ từ tỉnh lại.

"Vương phi, ngài ngủ lâu quá, nên ăn chút gì đó ạ."

Tỳ nữ lấy đồ ăn trong hộp cơm ra. Canh nhạt, cơm trắng, cũng may còn bốc hơi nóng. Giang Phụng Ân nhìn ra ngoài, trời đã tối rồi. Tỳ nữ này vậy mà vẫn còn giữ thức ăn cho cậu.

"Vất vả cho ngươi rồi."

"Không, không vất vả ạ. Là Cửu hoàng tử điện hạ gọi người mở bếp riêng làm, mới vừa làm xong."

Nghe cô ta nói vậy, Giang Phụng Ân rũ mắt, không mở miệng nữa.

Ăn cơm no, ở trong phòng mãi cũng chán, Giang Phụng Ân liền đi ra ngoài. Ngôi chùa này rất lớn. Cậu đi đến bên ao sau núi. Nước trong ao là nước chảy, trong vắt thấy đáy, ngay cả cá cũng không có. Cậu nhớ cái ao này tên là Tịnh Căn Trì, rất có phật tính.

Giang Phụng Ân ngồi xổm bên ao, thò tay vào nước, lạnh thấu xương, làm cậu bất giác rùng mình, như thể linh hồn xuất khiếu.

"Vương phi, nước ao rất sâu, ngài cẩn thận một chút."

"Ừm."

Cậu xoa xoa tay, cảm giác lạnh lẽo kia vẫn không tan. Cậu lang thang không mục đích một hồi lâu, trên đường chỉ thỉnh thoảng gặp mấy cung nhân. Cậu đi hơi xa, đến dưới gác chuông.

Sau gác chuông có một cây bạch quả vô cùng to lớn, lá đã rụng hơn phân nửa, trên cây treo chi chít những dải lụa hồng, tất cả đều là của những người đến cầu nguyện viết lên.

Năm đó Giang Phụng Ân cũng từng treo một dải. Cậu đi đến dưới gốc cây, tìm theo ký ức, tìm đến chỗ cậu đã từng treo. Hiện giờ dải lụa trên cây đã dày thêm một lớp. Cậu lật qua lật lại một hồi vẫn không tìm thấy.

"Ngươi đang làm gì?"

Giang Phụng Ân sững sờ, quay đầu lại, thấy Lục Đại Cảnh đứng dưới ánh trăng.

"Tìm dải lụa cầu nguyện treo bốn năm trước?"

Giang Phụng Ân lắc đầu: "Thần chỉ tùy tiện xem thôi." Nói xong, cậu liền hành lễ với Lục Đại Cảnh, chuẩn bị rời đi. Vừa mới đứng dậy, lại nghe hắn hỏi:

"Bốn năm trước ngươi ước nguyện điều gì?"

"Không nhớ rõ."

Lục Đại Cảnh nhìn khuôn mặt lạnh như băng của cậu, hắn nhớ lại năm đó Giang Phụng Ân toàn đi miếu Nguyệt Lão, cầu nhân duyên cho hai người bọn họ.

Ngón cái hắn bất giác cọ vào lòng bàn tay: "Có phải liên quan đến ta không?"

Giang Phụng Ân không nói một lời, đứng tại chỗ. Lục Đại Cảnh cũng cù nhây với cậu, như thể không có được câu trả lời sẽ không để cậu đi. Hồi lâu sau, cậu mới thở dài như thỏa hiệp:

"Phải."

Một câu trả lời đã nằm trong dự đoán. Lục Đại Cảnh vẫn không bỏ qua, truy vấn: "Là nguyện vọng gì?"

"Điện hạ, thần thật sự không nhớ rõ." Giang Phụng Ân mím môi, không muốn tiếp tục dây dưa với hắn: "Thần hơi mệt rồi. Nếu Điện hạ không có chuyện gì quan trọng, thần xin phép rời đi trước."

Lục Đại Cảnh nhìn chằm chằm cậu hồi lâu.

"Ngươi về đi."

Chờ Giang Phụng Ân rời đi, Lục Đại Cảnh mới chậm rãi đi đến dưới gốc cây bạch quả. Trên này treo đầy dải lụa nguyện ước. Ban đêm quá tối, những con chữ kia thật sự khó mà thấy rõ.

Hắn quay đầu lại nói với An công công: "Đèn lồng."

Giang Phụng Ân trở về liền ngủ. Có lẽ là ban ngày ngủ quá nhiều, giấc ngủ này của cậu không yên. Trong mơ mờ mịt toàn là chuyện quá khứ, chốc chốc lại mơ thấy Lục Duyên Lễ trong ngục giam. Cậu giãy giụa vài cái, tỉnh giấc.

Trời còn chưa sáng, chắc chỉ mới ngủ được mấy canh giờ.

Cậu xoa xoa đôi tay lạnh ngắt, ngồi dậy. Vừa đến cửa, cậu lại thấy hai tỳ nữ gác đêm trước cửa Lục Đại Cảnh đang đi tới đi lui: "Sắp đến giờ Mão rồi, sao Điện hạ còn chưa về..." Thấy Giang Phụng Ân đi ra, cô ta vội chạy tới: "Vương phi, sao ngài lại tỉnh?"

Giang Phụng Ân liếc nhìn căn phòng trống rỗng: "Ngài ấy cả đêm không về?"

"Vâng. Nửa đêm An công công có nhờ người đến thay đèn lồng, người kia cũng đã về rồi, nhưng vẫn không thấy Điện hạ."

Giang Phụng Ân sững sờ, trong lòng không biết lóe lên điều gì. Cậu đột nhiên xoay người đi ra ngoài.

"Ấy, Vương phi!" Tỳ nữ vội vã đi theo sau cậu. Cậu rẽ trái rẽ phải vài bận, đi một hồi lâu, rồi đột nhiên dừng lại.

"Vương..." Cô ta định lên tiếng liền sững sờ tại chỗ. Cô ta nhìn thấy Lục Đại Cảnh ở dưới gốc cây bạch quả. Hắn đang xách đèn lồng, ngẩng đầu, xem từng dải lụa hồng treo trên cây.

Cả đêm không về, chẳng lẽ là để xem cái này sao?

Lục Đại Cảnh vẫn đang chuyên tâm tìm kiếm. Hắn đã xem qua hàng trăm nguyện ước của người đời, đơn giản chỉ là những điều dung tục: cầu bình an, cầu nhân duyên, cầu tài lộc. Trải qua mưa gió, có chữ đã mơ hồ không rõ, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giơ đèn xem từng cái một.

Hắn lại cầm lấy một dải lụa, đột nhiên nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên đó. Khi hắn thấy rõ con chữ, chuông chùa đột ngột vang lên.

"Boong—"

Lục Đại Cảnh cả người chấn động, như thể tiếng chuông nện thẳng vào lồng ngực hắn, khiến cả trái tim hắn run rẩy. Hắn nắm chặt dải lụa trong tay, quay đầu nhìn về phía gác chuông, lại không ngờ thấy Giang Phụng Ân đang đứng ở dưới lầu.

"Boong—"

Trên lầu lại vang lên một tiếng chuông đinh tai nhức óc. Cảm giác chua xót tê dại lan tràn khắp tứ chi. Người nọ đứng cách hắn một đoạn ngắn. Trời tờ mờ sáng, miễn cưỡng có thể thấy rõ mặt cậu.

Lục Đại Cảnh hơi hé miệng, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, không thể phát ra tiếng. Hắn lại quay đầu nhìn dải lụa hồng, nó vẫn treo vững chắc trên cành cây. Nét chữ của người nọ rất đậm, có lẽ đã miêu đi miêu lại nhiều lần. Những dải lụa xung quanh đều đã phai mờ vì mưa nắng, riêng nét mực trên dải lụa này vẫn còn rất đậm.

Trên đó viết:

Nguyện cho Cửu hoàng tử Lục Đại Cảnh của triều Sầm, và Giang Phụng Ân của Giang thị ở Trạch Châu, tình đầu ý hợp, sinh tử không rời.

Viết tỉ mỉ, rõ ràng, sợ nguyện vọng này còn sai người.

Hắn sớm đã đoán được Giang Phụng Ân sẽ viết gì, nhưng khi thật sự nhìn thấy nét chữ của cậu, trong lòng hắn lại như bị rót đầy nước, vừa tê vừa trướng.

"Boong—"

Chuông vang ba tiếng, trần ai lạc định.

Lục Đại Cảnh đột nhiên hoàn hồn. Hắn lại quay đầu nhìn qua, Giang Phụng Ân đã không còn ở chỗ đó.

Giang Phụng Ân đi rất nhanh, bước chân hỗn loạn như đang trốn chạy. Phía sau, tiếng bước chân từ xa vọng lại, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta nắm lấy cổ tay.

Cậu dừng lại, trái tim vẫn đập thình thịch. Mấy tiếng chuông vừa rồi quá vang, không hiểu sao lại làm cậu khó chịu. Cậu quay đầu lại nhìn Lục Đại Cảnh. Có lẽ là vì đứng ở đây cả đêm, sắc mặt hắn tái nhợt, bàn tay nắm lấy cậu cũng lạnh như băng.

"Dải lụa đó..." Giọng hắn khàn khàn, nói được một nửa rồi lại như quên mất từ, dừng lại.

Hai người trầm mặc hồi lâu. Giang Phụng Ân cảm thấy mình đã bình tĩnh lại một chút, cậu mở miệng trước: "Điện hạ, ngài đang làm gì vậy?"

Đứng cả đêm, chỉ vì xem cậu ước nguyện gì sao?

Lục Đại Cảnh ngơ ngác nhìn cậu, không đáp được. Bầu trời nơi phương đông hơi hửng sáng, hắn lúc này mới đột nhiên nhận ra mình đã tìm kiếm ở đây suốt một đêm. Cơ thể hắn lúc này mới cảm nhận được sự cứng đờ, đau nhức, toàn thân phảng phất hơi lạnh.

Hắn đã thấy được nguyện ước của Giang Phụng Ân, biết được bốn năm trước cậu đã ước gì. Rồi sao nữa?

Hắn thậm chí không hiểu lý do mình làm vậy.

Hắn đột ngột buông Giang Phụng Ân ra.

Mấy ngày sau, hắn như bị rối loạn tâm thần. Trong đầu hắn cứ hiện lên dải lụa đó. Mỗi khi nhớ tới, hắn lại phảng phất nghe thấy tiếng chuông ngày hôm đó, từng tiếng một gõ vào lòng hắn, khiến tim hắn run lên.

Hắn và Giang Phụng Ân ở cùng một đạo quán, thỉnh thoảng gặp mặt, hắn thế mà lại không dám nhìn thẳng vào mặt cậu. Thứ cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay sắp sửa hiện rõ, khiến hắn sinh ra một nỗi sợ hãi không tên. Hắn lờ đi những cảm xúc kỳ quặc đó, đè nén chúng xuống tận đáy lòng.

Ở trong miếu tế bái ba ngày. Ngày thứ ba, sau khi viết nguyện ước, người của hoàng gia còn phải lần lượt lễ bái trong Phật đường. Giang Phụng Ân ở trong đám đông cảm thấy có chút khó chịu, liền lặng lẽ rời đi. Cậu đi tới bên Tịnh Căn Trì. Nơi này gần như không có ai tới, so với chính đường thì có chút quạnh quẽ, nhưng Giang Phụng Ân lại cảm thấy nhẹ nhõm.

"Sao lại ở đây một mình?"

Giang Phụng Ân nhìn thấy Lục Đại Cảnh phía sau, cậu sững sờ. Từ lần trước phát hiện Lục Đại Cảnh tìm kiếm dải lụa của mình cả đêm, cậu cứ thấy hắn là lại có cảm giác kỳ quái.

"Có chút mệt."

Lục Đại Cảnh đi đến bên cạnh cậu. Giang Phụng Ân hơi nhíu mày, không muốn đứng quá gần hắn.

"Lần này, ngươi viết gì lên dải lụa?"

"Mấy thứ mê tín này, nói ra sẽ không linh nghiệm."

"Ta đã hỏi trụ trì trong miếu, ông ta chỉ nói tâm thành thì sẽ linh, chưa từng nói qua điều này."

Lục Đại Cảnh nhìn Giang Phụng Ân, thấy cậu cau mày. Không biết tại sao, hắn đột nhiên nhớ tới câu nói của cậu ở hậu viện ngày đó.

"Hiện giờ thần ngược lại hy vọng, nguyện vọng năm đó tốt nhất đừng thực hiện."

Hắn nghĩ đến dải lụa loang lổ kia. Giang Phụng Ân bây giờ nói cậu không hy vọng nó thực hiện.

"Ngươi viết... có phải là hy vọng nguyện vọng năm đó đều không cần thực hiện nữa không?"

Giang Phụng Ân ngẩng mắt nhìn hắn. Hồi lâu sau cậu mới mở miệng: "Không phải."

Cơ thể đang căng cứng của hắn lập tức thả lỏng. Lục Đại Cảnh trong một thoáng đã bị dọa sợ. Hắn trấn tĩnh lại. May quá, may mà không phải.

Nhưng Giang Phụng Ân lại mở miệng: "Có liên quan đến Duyên Lễ."

Sắc mặt Lục Đại Cảnh trong nháy mắt trắng bệch: "Cái gì..."

Giang Phụng Ân vẫn nhìn thẳng vào mặt hắn. Kỳ quái, thật sự kỳ quái. Vì sao Lục Đại Cảnh lại lộ ra vẻ mặt này?

Không nghe thấy cậu trả lời, Lục Đại Cảnh lại trầm giọng hỏi: "Ngươi ước cái gì?"

Giang Phụng Ân lấy lại tinh thần, suy nghĩ một chút, vẫn là thành thật trả lời:

"Nguyện ngài ấy hữu kinh vô hiểm (1), nguyện ngài ấy sống lâu trăm tuổi."

Lục Đại Cảnh có một thoáng cho rằng mình nghe lầm. Biểu cảm trên mặt hắn vặn vẹo, như muốn cười, nhưng âm thanh phát ra lại giống như rên rỉ. Trong miệng hắn khổ đến phát chát.

"Chỉ có y thôi sao?"

Lục Đại Cảnh vô nghĩa mà hỏi một câu như vậy. Không thể hiểu được, lại có vài phần đáng buồn.

Từ lúc nhìn thấy dải lụa Giang Phụng Ân để lại bốn năm trước, hắn liền không ngừng sợ hãi, sợ Giang Phụng Ân lần này viết tên Lục Duyên Lễ.

Sợ cậu đem hắn đổi thành người khác.

Nỗi sợ đó vẫn luôn treo trong lòng hắn. Hắn không muốn thừa nhận, nhưng con dao đó cuối cùng cũng rơi xuống.

Giang Phụng Ân không trả lời, cậu nghiêng người chuẩn bị rời đi, lại nghe Lục Đại Cảnh hỏi:

"Ngươi thích y... không, ngươi yêu y, có phải không?"

Giang Phụng Ân liếc hắn. Cả người Lục Đại Cảnh đều không ổn, một đôi mắt đỏ ngầu như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào, môi hắn cũng run rẩy, giọng nói vô cùng khàn khàn.

"Trả lời ta."

Giang Phụng Ân thở dài, đáp: "Phải."

Chỉ một chữ như vậy, lại khiến Lục Đại Cảnh cả người lảo đảo.

Ù tai, buồn nôn, thở không nổi. Hắn rầu rĩ cười vài tiếng: "Trách không được, trách không được y bị giam vào ngục, ngươi lại liều mạng muốn đi gặp y." "Năm đó ta bị giam, ngươi lại trốn thật xa."

Hắn có chút chóng mặt nhức đầu. Chuyện hắn vẫn canh cánh trong lòng cứ thế buột miệng thốt ra, ngữ khí tràn ngập oán hận và không cam lòng. Hắn biết Giang Phụng Ân đối với mình có chút tình nghĩa, nhưng khi hắn bị giam, cậu lại sợ bị dính líu quan hệ. Khi đó hắn mới phát giác, tình cảm của Giang Phụng Ân đối với hắn giả dối và rẻ mạt đến mức nào.

Giống như phụ hoàng thích mẫu thân hắn vậy, chẳng qua chỉ là yêu vẻ bề ngoài xinh đẹp.

Giang Phụng Ân sững sờ: "Thần không có." "Thần đã nói với ngài, thần bị bệnh, nhưng ngài không tin."

"Bệnh thật đúng lúc." Hắn nói ra lời năm đó chưa kịp nói.

Giang Phụng Ân nhíu mày. Ban đầu cậu không muốn Lục Đại Cảnh biết mình vì hắn mà sinh bệnh, nên mới không nói nguyên nhân. Nhưng bây giờ, cần gì phải giấu hắn nữa.

"Thần đã quỳ trước cửa thư phòng của phụ thân một đêm, phụ thân mới đồng ý giúp ngài."

Lục Đại Cảnh khựng lại: "Phụ thân ngươi?"

Khi đó trong cung liên tiếp có mấy vị hoàng tử mới sinh ra liền chết non. Có người tố giác là hắn ra tay. Khi đó hắn còn không được hoàng đế coi trọng, chưa điều tra rõ đã bị ép vào ngục. Nhưng cuối cùng... rõ ràng là Hạ quý phi đã cứu hắn ra.

Cẩn thận nghĩ lại, trong đó quả thực có vài phần không bình thường. Nhưng khi đó hắn cũng không cảm thấy sự bất thường này sẽ mang lại bất lợi gì.

Nếu Giang Phụng Ân nói là thật...

Nhìn vẻ mặt hoang mang của Lục Đại Cảnh, Giang Phụng Ân không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Những gì mình làm, hóa ra hắn không hề hay biết.

"Hiện giờ nói những điều đó đã không còn ý nghĩa. Nếu Điện hạ có thể nể tình nghĩa năm đó của thần đối với ngài..." Giang Phụng Ân dừng một chút, "Hy vọng Điện hạ giúp Duyên Lễ một phen."

Tim Lục Đại Cảnh run lên. Lục Duyên Lễ, đúng rồi, hiện giờ cậu ta đã có Lục Duyên Lễ.

Bây giờ Giang Phụng Ân nói yêu Lục Duyên Lễ, còn nói dùng thứ tình nghĩa cũ đó để đổi lấy việc hắn giúp y.

Toàn thân hắn như bị thứ gì đó gặm nhấm, cơn đau đớn mờ mịt, dày đặc khiến hắn muốn rơi lệ. Ngay cả đao thương trên người cũng không thể khiến hắn thống khổ như vậy. Đầu cũng đau, tay cũng đau, cả người đều đau đớn khó nhịn. Hắn muốn hít một hơi thật sâu, lại không nhấc nổi chút sức lực nào. Mệt mỏi, thống khổ. Hắn không biết phải làm gì mới có thể thuyên giảm.

Thấy Lục Đại Cảnh liếc mắt đi, không nói một lời mà nhìn xuống ao nước bên cạnh, dường như cũng không định giúp mình, Giang Phụng Ân mím môi, xoay người rời đi.

Cậu vừa mới bước lên đường mòn, đột nhiên nghe thấy phía sau một tiếng "Tõm" trầm đục.

Giang Phụng Ân sững sờ quay đầu lại, bên hồ đã không còn bóng người.

Không đợi cậu hoàn hồn, An công công hầu ở bên cạnh đã phát ra một tiếng kêu sợ hãi—

"Điện hạ!"

Lời tác giả: Lục Đại Cảnh: Ta muốn đi chết

(1): Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro