
Hồi 16: Thỉnh miếu
Lục Đại Cảnh không nói một lời mà dừng bước. An công công hiểu ý, vội phất tay ngăn hạ nhân đang muốn lên tiếng, rồi cũng theo tầm mắt của hắn nhìn vào trong. Vương phi đang ôm đứa bé kia phơi nắng trong sân. Bọn họ đang nói chuyện, không hề chú ý đến người vừa tới.
Vương phi lấy một miếng điểm tâm từ trong mâm, đút vào miệng Thế tử: "Ăn có ngon không?"
Tiểu thế tử gật đầu: "Ngon ạ! Mẹ ơi, đây là mẹ làm sao?"
Vương phi véo véo khuôn mặt nhỏ của con: "Không phải mẹ làm. Đồ ăn trong phủ của hoàng thúc không giống trong phủ chúng ta, cho con nếm thử món mới."
Tiểu thế tử lập tức sửa miệng: "Vẫn là mẹ làm ăn ngon nhất."
Lời này làm Giang Phụng Ân bật cười. Cậu cúi xuống, yêu chiều hôn lên mũi Lục Chung Dịch: "Mấy ngày nay Thanh Giang quậy quá, qua một thời gian nữa mẹ lại làm đồ ăn ngon cho con."
An công công sững sờ, còn đang suy nghĩ Thanh Giang là ai, thì thấy tiểu thế tử đột nhiên nhảy khỏi lòng Vương phi. "Thanh Giang sao lại quậy mẹ?" Thằng bé cố tình nghiêm mặt, áp tai lên bụng Giang Phụng Ân, giáo huấn: "Không được quậy mẹ! Bằng không huynh sẽ phạt em!"
Giang Phụng Ân vẫn cười nhàn nhạt, đôi mắt cong cong: "Dọa em nó làm gì. Con năm đó ở trong bụng mẹ còn quậy hơn em nó nhiều, làm mẹ đến ngủ cũng không ngủ ngon được."
Nghe Vương phi nhắc chuyện xưa, An công công thu hồi tầm mắt, nội tâm không khỏi lo sợ.
Hiện giờ tuy đã tìm được Vương phi về, nhưng tâm tính của cậu đã khác trước rất nhiều. Cậu không còn dính lấy Điện hạ, dùng đủ mọi cách lấy lòng như xưa nữa, mà trở nên cung kính, mực thước, thông tình đạt lý đến mức không ai bắt bẻ được. Nói là đã hiểu tôn ti lễ nghi, kỳ thực càng giống như cố tình xa cách, chuẩn bị sẵn sàng để tùy thời rút lui.
Đặc biệt là bây giờ, khi ở bên cạnh tiểu thế tử, thái độ có lệ của cậu đối với Điện hạ lại càng thêm rõ ràng. An công công âm thầm liếc nhìn Lục Đại Cảnh bên cạnh. Trên mặt hắn không nhìn ra cảm xúc, chỉ có đôi mắt không chớp, nhìn chằm chằm vào hai người bên kia.
An công công càng cúi đầu thấp hơn. Xem ra Lục Đại Cảnh cũng đã phát hiện ra sự khác biệt này.
Quả đúng như An công công nghĩ. Nhìn Giang Phụng Ân và Thế tử nói cười vui vẻ, đây là lần đầu tiên Lục Đại Cảnh có cảm giác chân thực rằng Giang Phụng Ân đã là mẹ của người khác.
Khi nói chuyện, động tác, ngữ khí đều ôn nhu như vậy, coi Thế tử như báu vật mà ôm vào lòng, hôn chóp mũi, đút điểm tâm, còn trìu mến cười với nó.
Điều này làm Lục Đại Cảnh sinh ra một sự chênh lệch rất lớn. Giống như lần trước, rõ ràng khi đối mặt với hắn, cậu lạnh lùng một khuôn mặt, cung kính tự xưng "thần thiếp", nhưng vừa thấy Lục Duyên Lễ, lập tức liền chảy nước mắt tố ủy khuất, coi y như cọng rơm cứu mạng duy nhất, nắm tay y gọi "phu quân", còn nói sợ hãi.
Nghĩ vậy, nội tâm hắn dâng lên hận ý. Hận ý cuồn cuộn lan tràn toàn thân, khiến tay hắn không kiểm soát được mà run rẩy. Lục Đại Cảnh nhắm mắt, miễn cưỡng đè nén cơn cáu kỉnh đó xuống. Hắn lại mở mắt ra, thấy Lục Chung Dịch đang áp mặt lên bụng Giang Phụng Ân, lắng nghe động tĩnh bên trong.
"A!" Thằng bé đột nhiên hét lên một tiếng, "Thanh Giang động rồi!"
Giang Phụng Ân vuốt bụng cười: "Mấy ngày nay em nó toàn động như vậy."
Nghe cậu nói thế, Lục Chung Dịch cau mày buồn rầu: "Bây giờ phụ thân không ở bên cạnh, ban đêm nếu mẹ không thoải mái thì phải làm sao?"
Chỉ một câu nói đó thật sự có thể làm người ta suy nghĩ miên man. Lục Đại Cảnh gắt gao nhìn chằm chằm hai người, hận ý lại dâng lên, bức cho hắn lạnh đến mức hai hàm răng run lên. An công công đứng bên cạnh thấy trạng thái của hắn không ổn, vội vàng kêu lên: "Điện hạ? Hay là ngài về nghỉ ngơi một lát trước?"
Lục Đại Cảnh không nói gì, nhấc chân đi vào.
"Phụ thân rốt cuộc khi nào mới đón chúng ta về..." Lục Chung Dịch lời còn chưa dứt, đột nhiên bị mẫu thân kéo mạnh vào lòng. Thằng bé thấy mẫu thân như gặp đại địch, nhìn ra sau lưng, nó liền gặp Lục Đại Cảnh đã lâu không thấy.
"Hoàng thúc!"
Lục Đại Cảnh không đáp lời Lục Chung Dịch, mà nhìn chằm chằm Giang Phụng Ân, mở miệng: "Xem ra lời ta lần trước nói, ngươi đã quên rồi."
"Cái gì..." Giang Phụng Ân bỗng chốc nhớ lại lời Lục Đại Cảnh khi đó. Hắn không cho phép Lục Chung Dịch gọi cậu là mẹ. Giang Phụng Ân nhíu mày, mặt vô cảm nói: "Điện hạ, Thế tử từ nhỏ đã gọi thần như vậy, nhất thời còn sửa không kịp."
An công công âm thầm đổ mồ hôi. Nửa ngày sau, mới nghe Lục Đại Cảnh lạnh lùng cười: "Giang Phụng Ân, ngươi có phải cho rằng ta không trị được ngươi?"
Tim Giang Phụng Ân thắt lại, cậu đột nhiên đứng dậy lùi về sau mấy bước. Nhìn sắc mặt rõ ràng đã sa sầm của Lục Đại Cảnh, cậu vội đưa Lục Chung Dịch cho tỳ nữ bên cạnh: "Mang Thế tử vào nhà."
Lục Đại Cảnh nhìn động tác của cậu, hỏi: "Sợ à?" "Lúc cứng miệng sao không biết sợ?"
Hắn tiến sát lại gần Giang Phụng Ân, lúc này hắn mới phát giác chỉ mấy ngày không gặp, cậu thế mà lại có vẻ tiều tụy, mắt thâm quầng. Lục Đại Cảnh dừng một chút, nhớ tới mục đích mình đến đây, hắn miễn cưỡng đè nén tức giận: "Lần sau đừng để ta nghe thấy nó gọi ngươi là mẹ nữa." "Nếu ngươi dạy không được, vậy ta sẽ cho hạ nhân hảo hảo dạy dỗ nó."
Giang Phụng Ân cắn chặt răng, rũ mắt không đáp lời.
Lục Đại Cảnh liếc nhìn bụng cậu. Gầy đi một chút, ngược lại càng làm cái bụng kia thêm rõ ràng.
"Qua hai ngày nữa là lễ thỉnh miếu thần, ngươi bồi ta lên núi tế bái."
Giang Phụng Ân khựng lại, rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng chỉ là lạnh lùng phun ra hai chữ: "Không đi."
Lục Đại Cảnh mày nhíu càng sâu. Trước đây cậu ta rất tin mấy thứ này, bất kể chùa miếu lớn nhỏ đều đã lạy qua. Bốn năm trước, cậu ta cũng đặc biệt coi trọng lễ này, sớm đã chuẩn bị để đi theo hắn. Hắn cho rằng lần này cậu ta cũng sẽ có hứng thú.
Tuy nói lên núi rất bất tiện, người đông mắt nhiều, nhưng cũng là để cho Giang Phụng Ân giải khuây, không thể cả ngày buồn chán ở trong phủ.
"Ngươi không phải trước nay đều tin những thứ này sao? Lần này trụ trì trong miếu tự mình khai đàn, so với các năm trước càng thêm linh nghiệm."
Giang Phụng Ân lại không có hứng thú: "Thần cùng Phật gia vô duyên. Lần trước cầu nguyện cũng không linh nghiệm, không cần thiết phải đi. Huống hồ, thần hiện tại đã không tin những thứ này nữa."
"Mới ngắn ngủn bốn năm, sao ngươi biết có linh nghiệm hay không."
Giang Phụng Ân dừng lại một chút, đột nhiên nhìn thẳng về phía hắn: "Hiện giờ thần ngược lại hy vọng, nguyện vọng năm đó tốt nhất đừng thực hiện."
Tim Lục Đại Cảnh mạc danh run lên: "Nguyện vọng gì?"
Nhưng Giang Phụng Ân lại không nói. Cậu lách qua hắn, đi đến ghế bập bênh ngồi xuống. Cậu suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng: "Vậy đi thôi."
Từ hậu viện rời đi, Lục Đại Cảnh lại đi đến tư lao trong phủ. An công công như thường lệ đứng chờ bên ngoài. Rất nhanh, bên trong liền truyền đến tiếng kêu rên thê thảm của các phạm nhân. Cục tức nghẹn ở chỗ Vương phi, toàn bộ đều phát tiết ở nơi này. An công công không khỏi thấy lạnh sống lưng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Người trong phủ đều nói Lục Đại Cảnh ở Tây Nam tham chiến, giết không ít người, sau khi trở về liền tính tình đại biến, hỉ nộ vô thường.
Chỉ có lão biết, kỳ thực ngay từ lúc Vương phi mới mất tích, Lục Đại Cảnh đã trở nên không bình thường.
Lão đã ở bên cạnh Lục Đại Cảnh nhiều năm, nhìn Giang Phụng Ân bám theo hắn hơn bốn năm, Lục Đại Cảnh lại làm như không thấy sự lấy lòng đó, ngay cả sau khi cậu mất tích cũng không cho người đi tìm về. Lão vốn tưởng rằng hắn đối với Giang Phụng Ân không có mấy phần tình nghĩa.
Nhưng Giang Phụng Ân mất tích càng lâu, Lục Đại Cảnh lại bắt đầu gặp ác mộng, ban đêm toàn tỉnh giấc một cách khó hiểu, nói là mơ, không ngủ được. Ban ngày cũng thường xuyên ngây người.
Sau đó, hắn liền dùng hương an thần của thái y kê cho mới miễn cưỡng đỡ hơn.
Từ đó về sau, phòng của Giang Phụng Ân cứ để trống như vậy. Lục Đại Cảnh cũng không nhắc đến cậu nữa, ngay cả bọn hạ nhân cũng nghĩ Giang Phụng Ân không về được nữa, có lẽ không lâu sau trong phủ sẽ có một vị tân Vương phi.
Mãi đến một ngày nọ, tên thái giám gác đêm mới được sắp xếp, không biết thế nào lại ngủ quên mất. Sáng sớm hôm sau mới phát hiện Lục Đại Cảnh không có ở trong phòng.
Lão nhớ rõ nhất buổi sáng hôm đó, toàn bộ vương phủ loạn như cào cào. Bọn hạ nhân lật tung cả vương phủ lên, không ngờ cuối cùng lại tìm thấy hắn ở trong viện của Vương phi.
Không biết Lục Đại Cảnh đã ra ngoài từ khi nào. Khi đó An công công vô tình chạm vào góc áo hắn, thấy lạnh như muốn đóng sương. An công công liền đoán hắn đã ngồi trên ghế đá trong viện của Giang Phụng Ân suốt một đêm.
Khi đó lão mới biết sự tình nghiêm trọng. Lục Đại Cảnh bề ngoài không có gì khác thường, nhưng tâm đã có bệnh, rơi xuống mầm bệnh.
Lão theo Lục Đại Cảnh nhiều năm, biết dã tâm của hắn, không muốn hắn vì một nam nhân mà vướng bận. Lão liền nói bóng nói gió nhắc nhở hắn.
Lần đó Lục Đại Cảnh rất tức giận, phạt nặng lão một trận. Từ đó về sau, lão không dám nhắc đến Giang Phụng Ân trước mặt hắn nữa. Nhưng cũng may, Lục Đại Cảnh vẫn còn lý trí. Mấy ngày sau, hắn chủ động xin ra trận, đi Tây Nam.
Tây Nam loạn lạc, thiên tai nhân họa không thiếu thứ gì. Lục Đại Cảnh ngạnh ngạnh kháng cự, thậm chí cùng binh lính xông lên trấn áp khởi nghĩa. Hắn giết không ít người, trừ quân khởi nghĩa, còn có thổ phỉ trên núi. Người chết dưới đao hắn không dưới mấy ngàn. Lục Đại Cảnh trở nên càng thêm thô bạo, tính tình bất định.
Nhưng đây là vị hoàng tử đầu tiên của triều đại dám làm như vậy. Thêm vào sự trợ giúp của Hạ quý phi, hắn được hoàng đế khen ngợi hết lời, cũng trở thành đối tượng để các đại thần truy phủng, địa vị trong triều từng bước được củng cố.
Tây Nam bình định, tình hình thiên tai cũng dần ổn, Lục Đại Cảnh mới trở lại hoàng thành.
Lão vốn tưởng rằng những trải nghiệm ở Tây Nam đủ để Lục Đại Cảnh quên đi vị nam phi kia. Rốt cuộc trong ba năm đó, hắn chưa bao giờ nhắc tới nam nhân này.
Nhưng khi Lục Đại Cảnh trở về vương phủ, nơi đầu tiên hắn đến lại là viện của Giang Phụng Ân.
Hắn cũng không bước vào phòng, mà chỉ dừng lại ở trong sân, rồi hậu tri hậu giác phát hiện hành động kỳ quái của mình, cau mày rời đi.
Hương an thần thái y kê dần mất tác dụng. Khi ở Tây Nam, Lục Đại Cảnh cả ngày bôn ba mệt mỏi còn có thể miễn cưỡng ngủ. Trở về phủ, hắn hoàn toàn không thể ngủ bình thường được nữa.
Dần dần, không biết từ khi nào, Lục Đại Cảnh hễ nửa đêm tỉnh mộng là lại một mình đi đến viện của Giang Phụng Ân, có lẽ chính hắn cũng không biết lý do mình làm vậy. Hắn chỉ đứng đó một lát, nhưng cũng không vào nhà.
Việc này đã thành thói quen của hắn.
An công công có thể nhận thấy sự bất thường của Lục Đại Cảnh, lão nơm nớp lo sợ mà hầu hạ hắn. Cũng may, ngay lúc hắn sắp không thể khống chế được, thì rốt cuộc đã tìm thấy Giang Phụng Ân.
Lại là tìm thấy ở Thái tử phủ. Hơn nữa... cậu còn có hai đứa con.
Tính tình cậu mềm mỏng đi không ít, mày mắt mang theo vẻ nhàn nhạt, ung dung. An công công dù sao cũng là lão thái giám đã hầu hạ trong cung mười mấy năm. Lục Đại Cảnh không hiểu, nhưng lão lại biết rất rõ, đây là tính tình được nuông chiều, cưng sủng tột bậc mới có được.
Trong lòng lão càng thêm sợ hãi. Giang Phụng Ân thay đổi quá nhiều, nhưng lại không phải vì Lục Đại Cảnh.
Hiện giờ Lục Đại Cảnh đang ở trong sương mù, không nhìn thấu chính mình, càng không nhìn thấu Giang Phụng Ân. Nhưng rồi sẽ có một ngày hắn phát hiện ra điều này đại biểu cho cái gì. Đến lúc đó, sự tình sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro