Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Tốt nhất bây giờ em nên giết anh

Chương 48: Tốt nhất bây giờ em nên giết anh

"Mephisto, tìm kiếm lỗ sâu đục* gần nhất!"

*Lỗ sâu đục: Đây là một khái niệm trong vật lý lý thuyết, mô tả một đường hầm nối liền hai điểm khác nhau trong không-thời gian.

Có thể cho phép di chuyển nhanh hơn tốc độ ánh sáng, du hành thời gian hoặc du hành giữa các vũ trụ. Hiện lỗ sâu đục chỉ tồn tại trên lý thuyết, chưa có bằng chứng thực nghiệm.

Gần đây không có điểm quá độ, chỉ có thể tìm kiếm lỗ sâu đục chưa được khai phá để thực hiện bước nhảy không gian. Mặc dù không biết điểm đến sẽ ở đâu, nhưng ít nhất có thể tạm thời thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của hố đen.

Mephisto nhanh chóng đưa ra một tọa độ. Ariel hiểu ý hắn, lập tức điều khiển cơ giáp lao về phía tọa độ đó, vừa ra lệnh cho Mephisto: "Thông báo cho mọi người rút khỏi tinh vực này ngay lập tức, chúng ta tạm thời không thể hội hợp với họ."

Cố Triết không ngừng tính toán khoảng cách ngắn nhất và điểm vào tốt nhất từ đây đến lỗ sâu đục kia, cập nhật số liệu theo thời gian thực trước mặt Ariel.

"Vật thể năng lượng đang đến gần, 15 giây nữa sẽ vào phạm vi lực hấp dẫn." Mephisto cảnh báo.

Quả đạn hố đen được phóng ra về phía họ. Dù ban đầu có nhỏ đến đâu, hố đen cũng sẽ không ngừng nuốt chửng mọi thứ xung quanh, kể cả ánh sáng, tạo thành khối lượng và lực hấp dẫn ngày càng lớn.*

*Hố đen: Hố đen là một vùng trong không gian-thời gian có trường hấp dẫn cực kỳ mạnh, đến nỗi không có gì - kể cả hạt vật chất hay bức xạ điện từ như ánh sáng - có thể thoát ra khỏi nó.

Về lý thuyết, sinh vật đi vào hố đen có thể không chết ngay lập tức, thậm chí có thể được dịch chuyển đến hố trắng, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ không va chạm với các vật chất khác trong hố đen và bị tiêu diệt.

"Đã vào phạm vi lực hấp dẫn." Mephisto nói, "Giá trị lực hấp dẫn là..."

"Không cần báo cáo!" Ariel trực tiếp tăng lực đẩy của động cơ, lao đi với tốc độ tối đa theo lộ trình mà Cố Triết đưa ra.

Họ có thể cảm nhận được áp lực cực lớn từ phía sau, cùng với lực cản đối với Mephisto. Không ai quay đầu lại, tất cả đều đang chạy đua với Tử thần.

Cửa vào lỗ sâu đục ngày càng gần, Ariel nắm bắt thời cơ, ra lệnh: "Mephisto, chuẩn bị bước nhảy không gian!"

"Cảnh báo trước, việc này sẽ khiến các người rất khó chịu." Mephisto kích hoạt chế độ dịch chuyển, đúng lúc bị lực hấp dẫn yếu ớt của lỗ sâu đục hút vào, hoàn toàn thoát khỏi mối nguy hiểm từ hố đen.

Có lẽ họ chỉ thoát chết trong vài giây, hoặc có thể là vài phần giây, không ai biết, cũng chẳng ai muốn biết.

Việc thực hiện bước nhảy không gian mà không có sự chuẩn bị đầy đủ, cộng với việc lỗ sâu đục chưa được khai phá khiến họ cực kỳ khó chịu. Ariel thậm chí còn phải né tránh một số vật chất khác trong đó, toàn bộ hành trình đều căng thẳng tột độ.

Trong cảm giác buồn nôn tột cùng này, không biết mất bao nhiêu thời gian, Mephisto cuối cùng cũng thoát khỏi hố lỗ sâu đục để trở lại không gian vũ trụ tĩnh mịch.

"Hoàn thành bước nhảy không gian." Mephisto báo cáo, "Năng lượng tiêu hao quá lớn, năng lượng còn lại 13,76%."

Hai người còn chưa hết choáng váng và buồn nôn thì lại nghe thấy Mephisto báo một tin xấu:

"Tọa độ hiện tại không nằm trong vùng phủ sóng tín hiệu của đế quốc."

Điều này có nghĩa là họ không còn ở trong lãnh thổ của đế quốc nữa.

Vừa mới thoát khỏi lưỡi hái của Tử thần, họ lại rơi vào bế tắc. Lang thang trong vũ trụ rộng lớn như vậy chẳng khác nào chờ chết. Ai nấy đều chìm trong u ám.

Nếu Mephisto còn nhiều năng lượng, họ có thể sửa chữa nó rồi tìm kiếm một lỗ sâu đục khác để thử vận may, nhưng sau màn tăng tốc và nhảy không gian vừa rồi, Mephisto gần như cạn kiệt năng lượng.

"Kiểm tra tọa độ cụ thể để biết khoảng cách đến tinh hệ gần nhất của đế quốc." Cố Triết ra lệnh với giọng điệu nặng nề, "Phát tín hiệu cầu cứu đến khu vực lân cận với khoảng cách tối đa."

Nhận thấy sự im lặng trong khoang điều khiển, Cố Triết nhìn về phía Ariel: "Anh sao vậy?"

Ariel xoa trán: "Không sao, chỉ là hơi buồn nôn thôi."

"Anh..." Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, Cố Triết lập tức nhận ra, "Thuốc giảm đau hết tác dụng rồi phải không?"

Ariel vốn không muốn hắn lo lắng, nhưng xét đến tình hình hiện tại, cuối cùng y cũng không phủ nhận. Y dựa vào ghế điều khiển, ngón tay run run cởi cúc áo.

Cố Triết vội vàng cởi áo y ra, vết thương đã được cầm máu giờ lại rỉ máu do những cử động vừa rồi.

Ariel cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cơn buồn nôn do cú nhảy không gian, cơn đau từ vết thương gần tim sau khi thuốc giảm đau hết tác dụng, cùng với sự kiệt quệ tinh thần sau khi phải tập trung cao độ. Mỗi thứ một chút đè lên y, dù là y cũng không thể chịu nổi.

"A Triết..." Giọng y rất khẽ, chỉ cần nói to một chút cũng sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên ngực, "Giúp anh lấy viên đạn ra, anh có mang theo hộp y tế."

Cố Triết biết không nên trì hoãn, vội vàng đi tìm hộp y tế. Ariel nhỏ giọng nhắc hắn những dụng cụ cần thiết và kích cỡ dao mổ.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Cố Triết cầm dao mổ, nhìn vết thương đang rỉ máu trên ngực y, hắn lại do dự.

Hắn không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong việc này, lại luôn sợ hãi những hình ảnh như vậy. Hắn không tự tin và cũng không chắc chắn mình có thể xử lý tốt mọi thứ hay không.

Cố Triết không thích những cảnh tượng máu me này, càng sợ hãi việc mình sẽ cướp đi mạng sống của người yêu vì sự vụng về của bản thân. Đôi tay hắn run run, mãi không thể hạ dao xuống.

"Đừng sợ, A Triết." Ariel nhẹ nhàng an ủi hắn, "Anh không bị thương vào chỗ hiểm, em làm được mà."

"Em..."

"Nhưng nếu em muốn giết anh." Ariel đột nhiên mỉm cười, gương mặt tái nhợt, đôi mắt tím nhìn Cố Triết chăm chú, "Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất đấy."

Y đưa ngón tay chỉ vào vị trí trái tim mình: "Chỉ cần nhắm vào đây, mọi thứ sẽ kết thúc."

"Không, không đâu." Cố Triết lắc đầu.

"Anh đã làm rất nhiều... những chuyện khiến em chán ghét." Giọng Ariel nhẹ bẫng, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh, "Anh cưỡng hiếp em, giả dạng làm người khác uy hiếp em, khiến em cho rằng chính mình có mang đứa nhỏ từ trận cưỡng hiếp, đối với mọi người...... lòng mang áy náy. Vì có được em, anh đã không từ thủ đoạn."

Y dựa vào ghế điều khiển, mái tóc đen xõa xuống bên gương mặt trắng nõn, đôi mắt màu tím vẫn mê hoặc lòng người như vậy. Vẻ ngoài tinh tế, yếu đuối ấy, không ai có thể ngờ rằng ẩn chứa bên trong là dục vọng mãnh liệt điên cuồng và tình yêu vặn vẹo.

Cố Triết nghẹn lời. Không ai muốn bị đối xử như vậy, hắn hận Ariel vì đã làm hắn tổn thương, nhưng cũng không thể dứt bỏ, không thể phủ nhận tình cảm của mình đã sa lầy. Hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân: "Em không biết... Chuyện đó đã qua rồi..."

"Thực ra không chỉ có vậy." Ariel cười khẽ, "Anh cố tình không công khai sự thật về BZ9927, lợi dụng Andre để tìm em. Dù em không muốn gặp anh, anh vẫn muốn gặp em."

"Anh vốn không có gì để từ bỏ..." Ariel nói, "Em không biết kế hoạch của anh và cha mẹ , ngay từ đầu... anh đã không thể trở thành người thừa kế, anh chỉ là quân cờ mà thôi... Anh muốn giữ lấy trái tim em, nên mới cố tình nói như vậy."

"Em nói anh từ bỏ mọi thứ đều là vì em, nhưng thực ra anh chẳng có gì để từ bỏ cả." Ariel nắm lấy tay hắn, từ từ đặt con dao phẫu thuật lên ngực mình, thậm chí còn hơi nhấn xuống, lưỡi dao sắc bén lập tức cắt vào da, để lại dòng máu tươi nhè nhẹ rỉ ra.

"Cố Triết, nếu em thực sự muốn thoát khỏi anh, vậy tốt nhất là em nên giết anh ngay bây giờ." Đôi mắt tím của y đầy u ám nhìn thẳng vào ánh mắt kinh hoàng và lo lắng của Cố Triết, nơi ấy toát lên bản chất cố chấp và điên cuồng sâu thẳm nhất trong y. "Nếu không, anh sẽ không buông tha em, anh sẽ dây dưa mãi mãi với em, bất chấp mọi thủ đoạn để biến em thành của anh."

Trong đôi mắt của Cố Triết ngập tràn thống khổ và do dự. Hắn không biết làm sao để đối mặt với tương lai, cũng không dễ dàng bỏ qua tất cả những gì Ariel đã làm, nhưng Ariel lại đang ép hắn đưa ra lựa chọn—y đang dùng cả mạng sống của chính mình để cược.

Y thực sự nghiêm túc, y thực sự là một kẻ điên!

Nhưng trong tình cảnh này, Cố Triết không còn có thể do dự thêm nữa. Hắn hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh bị thương vì cứu em. Em phải làm gì mới lấy được viên đạn ra?"

Ariel nhìn hắn, khẽ mỉm cười: "Chúng ta sẽ yêu nhau thật sâu đậm, A Triết."

Dưới sự chỉ đạo của Ariel, Cố Triết nỗ lực vượt qua những trở ngại tâm lý. Cuối cùng hắn thành công lấy được viên đạn ra, rồi cố gắng cầm máu và xử lý vết thương để ngăn nó tiếp tục chảy máu.

Viên đạn kia chỉ to khoảng hai ngón tay hắn, nhưng đã đủ sức xé nát hai lính đánh thuê thành từng mảnh vụn, suýt nữa lấy mạng của Ariel—uy lực thật không thể xem thường.

Ariel có sức chịu đựng vô cùng mạnh mẽ. Trong tình trạng không có thuốc giảm đau, y vẫn chịu được việc người khác mổ vào vết thương đẫm máu để lấy viên đạn ra. Cho dù động tác vụng về của Cố Triết làm y đau đớn, y cũng chỉ bấu chặt lấy cái ghế, hơi thở nặng nhọc mà không hề kêu than một tiếng.

Cuối cùng, sau khi làm xong tất cả, Cố Triết cúi xuống nhìn đôi tay mình, thấy chúng đã đẫm máu tươi của Ariel. Nước mắt hắn không kìm được mà rơi xuống lòng bàn tay. Hắn cảm thấy như mình đang chìm sâu vào một vũng lầy, ngày càng lún xuống.

Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy cái chết gần mình đến thế, dù là đối với bản thân hay người khác. Những dây thần kinh vốn căng thẳng nay chùng xuống khi cả hai đã tạm thoát khỏi nguy hiểm, khiến hắn run sợ khi nghĩ lại. Dù không muốn thừa nhận, hắn vẫn không thể phủ nhận rằng, hắn vẫn yêu Ariel, hắn không thể chịu đựng được viễn cảnh mất đi người ấy.

Nếu Ariel thật sự bởi vì hắn mà chết đi, hắn thật sự không biết mình sẽ trở thành thứ gì.

Cố Triết vừa hận Ariel vì sự ép buộc và những mưu tính của y, vừa yêu sự dịu dàng ngọt ngào từ y. Cố Triết thích cảm giác được Ariel coi trọng, được đặt lên vị trí hàng đầu, và bị cuốn vào sự hòa hợp thể xác lẫn tâm hồn giữa hai người. Ariel đã mang đến cho Cố Triết những trải nghiệm hoàn toàn xa lạ, khiến hắn thực sự cảm thấy mình là một con người đang sống.

Nhưng đồng thời, tình yêu của Ariel cũng quá nặng nề và đáng sợ. Tình yêu ấy tràn đầy dối trá và lừa gạt, giam cầm và trói buộc hắn, khiến Cố Triết không chuẩn bị tinh thần để chấp nhận.

"A Triết, làm sao vậy?" Ariel, trán đầy mồ hôi, an ủi hắn, "Anh không sao đâu, không nghiêm trọng đến thế đâu."

Cố Triết dù vẫn ngập tràn tình cảm với y, nhưng đầu óc lại trở nên tỉnh táo lạ thường: "Anh cố ý ép em lựa chọn." Trong lòng hắn trào lên nỗi ấm ức và bất lực, "Anh biết rõ hiện giờ em chỉ có thể tha thứ cho anh, nên cố ý thẳng thắn nói hết mọi thứ. Anh thật sự quá xảo quyệt."

"Đúng vậy." Ariel nắm chặt bàn tay đẫm máu của hắn, đan chặt mười ngón tay với hắn, để máu cả hai hòa vào nhau, "Nhưng anh đã cho em lựa chọn. Nếu em muốn giết anh, anh sẽ không trách em."

"Anh biết rõ điều đó là không thể." Cố Triết nói, che giấu cảm xúc, "Thương tích của anh là vì cứu em..."

"Cố Triết." Ariel ngắt lời, "Anh không cần em coi anh như ân nhân cứu mạng. Anh chỉ cần em tự nguyện ở bên anh. Em cứu anh thật sự chỉ là do cảm thấy em đang nợ anh sao?"

Cố Triết không thể phủ nhận câu hỏi ấy.

"Em đã đồng ý rồi." Ariel đưa tay Cố Triết đến bên môi, cắn nhẹ vào ngón áp út của hắn. Răng nanh xuyên qua da, để lại một vết máu hòa cùng máu của Ariel, như một chiếc nhẫn đính hôn.

"Đây là nhẫn đính hôn của chúng ta." Ariel hôn nhẹ lên "chiếc nhẫn" ấy, "Máu anh đổ vì em, còn mạch máu trên ngón tay em nối thẳng đến trái tim em. Ràng buộc này chắc chắn sâu đậm hơn nhiều so với bất cứ chiếc nhẫn nào."

Tuyên bố này, đầy mùi máu, không thể nói rõ là lãng mạn hay đáng sợ, nhưng lại rất phù hợp với tính cách của Ariel.

"Được không, A Triết?" Y nhìn Cố Triết, chờ đợi câu trả lời. Cuối cùng, Cố Triết nhẹ nhàng gật đầu.

Ariel mệt mỏi đưa tay lau đi nước mắt bên khóe mắt của hắn, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc, anh sẽ không để em tổn thương nữa."

Ariel kiệt sức vì vết thương nặng nề, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Với thể chất Alpha mạnh mẽ và khả năng tự phục hồi vượt trội, y biết mình sẽ sớm hồi phục, dù vết thương trầm trọng nhưng không đến mức trí mạng. Y thà đánh cược tính mạng chứ tuyệt đối không muốn viên đạn ấy găm vào cơ thể của Cố Triết, hắn chỉ là một Beta với sức bền và khả năng phản ứng kém hơn y rất nhiều.

Nhưng y cược sai, bị trúng đạn trước 1 phần triệu giây, y ý thức được mình có thể sẽ chết.

Khoảnh khắc đó, y không cảm thấy sợ hãi cái chết, mà là một cảm giác sung sướng đến điên dại: Nếu y chết vì Cố Triết, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ quên y, cũng không thể yêu ai khác, y sẽ trở thành sự tồn tại khắc cốt ghi tâm nhất trong cuộc đời Cố Triết! Hắn sẽ thuộc về y, cả thể xác lẫn tâm hồn, trọn đời trọn kiếp!

Nhưng tình hình hiện tại rõ ràng là tốt hơn. Ariel nở một nụ cười nhạt gần như không thể nhận ra. Nếu có thể, y vẫn hy vọng họ có thể sống sót và ở bên nhau.

Trên Mephisto có dự trữ khá nhiều dịch dinh dưỡng, nhu cầu sinh tồn cơ bản tạm thời của hai người không gặp vấn đề gì.

Cố Triết không dám làm phiền Ariel, nhưng cũng lo lắng y sẽ ngủ mãi không dậy, nên thường xuyên ghé sát ngực y để kiểm tra nhịp tim.

Ariel tỉnh lại một lần, thấy hành động của hắn, y lẩm bẩm: "Không sao đâu, A Triết, anh là Alpha mà, đâu dễ chết như vậy..."

Hết chương 49

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro