Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Tháng 10, gió thổi bên hồ Thúy vẫn còn mát, Trương Triết Hạn buột hờ mái tóc có phần hơi dài của mình, một vài lọn tóc vì quá ngắn mà rơi xuống lướt qua khuôn mặt mềm mại của anh.

Đứng trên ban công khách sạn, anh tự mình tổng kết lại từng chuyện vụn vặt của 4 tháng qua, những chuyện vui vẻ, những rắc rối nhỏ, cùng nhau tiến bộ.

Anh đã từng nói qua trong buổi phỏng vấn, anh cảm thấy anh là một người có thể chấp nhận được sự thất bại, nhưng anh cũng là người rất bướng bỉnh, sẽ không bỏ cuộc nếu không làm đến cuối cùng.

Từ bãi đậu xe ra đến nơi từng quay phim, anh không nói lời nào đã cùng Cung Tuấn cắt quan hệ. Cũng đem chuyện mình thích Ôn Khách Hành hay Cung Tuấn, xem là một trò hề trong cuộc đời mình.

Đối với người trưởng thành mà nói, có một vài việc, chỉ cần có thể nghĩ thông, thì sẽ học được cách dừng lại đúng thời điểm.

"Tút.." Trên điện thoại anh hiện lên thông báo tin nhắn wechat

là Cung Tuấn.

"Cuối cùng cũng được nghỉ làm rồi, lễ Quốc Khánh này Trương lão sư có đi đâu chơi không?"

Trương Triết Hạn không trả lời tin nhắn. Anh tắm rửa sau đó đi ngủ để bắt đầu một kỳ nghỉ tốt đẹp.

Ngày 01 tháng 10 Cung Tuấn ghi hình tại Nghi Tân, sau khi công việc kết thúc thì quay về quê nhà ở Thành Đô. Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cậu cũng có thể cầm được điện thoại, lướt trang weibo studio của Trương Triết Hạn. Sau đó gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh về nơi mà anh sẽ đến vào kỳ nghỉ lần này.

Cung Tuấn rạng sáng mới về đến nhà, tùy tiện thu dọn một chút rồi nằm lên giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu. Cậu hiện đang rất mệt mỏi, không muốn nghĩ nhiều nên đã đi ngủ trước. Cậu ngủ đến 3 giờ chiều, khi dậy nhìn lướt qua điện thọai, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.

Trong lòng cậu thật sự có chút khẩn trương.

Lại nhìn thấy anh trong nhóm chat Thiên Nhai Khách giựt hồng bao mà Mã tỷ phát, còn nói chuyện với các diễn viên khác, cậu có chút khó chịu trong lòng.

Mẹ cậu đột ngột gõ cửa làm gián đoạn cảm xúc của cậu, cậu lập tức chỉnh lại cảm xúc của mình cho tốt hơn.

Sau bữa tối, cậu cùng bố mẹ ngồi trò chuyện với nhau, mẹ cậu hỏi: "Tuấn Tuấn à, hiếm khi con quay xong vào ngày Quốc Khánh, vậy sao không rủ đồng nghiệp đến Thành Đô chơi."

"Trương lão sư về quê của anh ấy rồi."

"Quê cậu ấy ở đâu vậy?"

"Giang Tây ạ, anh ấy vừa phát weibo nói anh ấy đã về nhà rồi."

"Con tìm một ảnh cho mẹ xem thử cậu Trương này trông như thế nào."

"Mẹ à, anh ấy là nam chính của Vân Tịch Truyện mà trước đây mẹ từng xem ấy" Nói xong, cậu mở weibo của anh và đưa cho mẹ xem.

"Ba Tuấn Tuấn à ông xem, cậu nhóc này cũng đẹp trai quá ha."

Ba cậu phóng to bức ảnh xem, rồi hỏi: "Nhà cậu ấy ở Côn Minh sao?"

Cậu nghi hoặc: "Anh ấy là người Giang Tây."

"Bức ảnh này hình như là chụp ở hồ Thúy"

Mẹ cậu xác nhận, "Thật sự rất giống hồ Thúy."

"Chắc đó là ảnh trước đây. Các minh tinh đều sợ nếu phát ảnh địa điểm mình đang ở sẽ bị fans theo dõi." cậu giải thích.
.................................................................
Một lát sau, cậu trở lại phòng, xem lại bài mà anh đã đăng tải cách đây 7 tiếng, và cả tin nhắn wechat mà anh chưa trả lời.

Đã một tuần kể từ lúc sát thanh, rời Hoành Điếm đã một tuần, một tuần không gặp anh. Lúc cậu nghĩ về vấn đề giữa cậu và anh thì thấy có gì đó không đúng lắm.

Về sự thay đổi thái độ của cậu đối với anh, bản thân cậu đã tự cho mình câu trả lời.

Cậu quan tâm đến việc anh xem mình là Ôn Khách Hành. Nói thẳng ra, cậu không muốn làm thế thân của Ôn Khách Hành. Cậu hi vọng những biểu hiện tình cảm của anh là đối với bản thân cậu, là đối với Cung Tuấn.

Tương Triết Hạn nhập vai, Tiểu Vũ nói như vậy, cậu cũng cảm nhận được.

Như vậy hiện tại là anh đang yêu Ôn Khách Hành. Nhưng vì sự xa lánh của cậu, đã làm giảm đi cảm giác chân thật trong lòng anh. Vì thế đã dẫn đến việc anh thoát vai mới đau khổ như vậy.

Là như thế à?

Thử nghĩ mà xem, Trương Triết Hạn mạnh mẽ một đời, trong trạng thái chưa thoát vai, nhiều lần chịu đựng sự xa lánh ấu trĩ của cậu, trên phim trường cũng không tỏ ra không hài lòng về cậu, cứ như vậy cho đến lúc sát thanh.

Nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người ở bãi đậu xe, cậu chợt thấy sợ hãi!

Bản thân đã nói gì chứ? Nói anh nên thoát vai rồi, đây không phải là đem toàn bộ tình cảm của anh trong 4 tháng qua đều phủ nhận cả sao?

Cậu cảm thấy mình cần phải nói chuyện với anh, nên đã cầm điện thoại lên và gửi một tin nhắn cho anh.

"Trương lão sư về nhà rồi sao? Sao lại không để ý em vậy?"

Một phút rồi lại hai phút...tên nhóc này, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, cậu vẫn không nhận được tin nhắn trả lời tin nhắn từ anh.

Cậu bực mình nên call video cho anh luôn.

Bên này, anh từ phòng tắm bước ra, thấy cậu call video cho mình, anh chưa thu dọn xong nên không nghe máy, nghĩ là sấy tóc xong sẽ gọi lại.

Call video cũng không nghe, cậu rất giận và tiếp tục gọi, gọi cho đến khi đối phương trả lời. Sau năm sáu lần gọi, thì cuối cùng anh cũng nghe máy,

"Tôi vừa tắm xong, Cung Tuấn cậu tìm tôi có việc gì à?"

Nhìn thấy mái tóc vẫn còn ướt và mặt nạ đắp không đều của anh, cậu đã điều chỉnh lại biểu tình của mình, một chàng trai vui vẻ với tính chiếm hữu. "Trương lão sư, sao anh không trả lời tin nhắn của em? Anh về nhà rồi sao?"

"Ừ, về nhà rồi, không dùng điện thoại nhiều." Diễn viên chuyên nghiệp, nói dối không đỏ mặt.

"Trương lão sư nói dối, đây là đang call video, em nhìn ra anh đang ở khách sạn rồi, có phải là anh đang ở Côn Minh không?"

Anh không muốn trả lời "Cung Tuấn, cậu tìm tôi có việc à?"

"Triết Hạn, em muốn nói chuyện với anh."

Ngày đó tuy rằng anh khóc đến mơ hồ, nhưng anh đã nghe được Tiểu Vũ nói chuyện với cậu. Anh nghĩ là cậu lo lắng anh sẽ không liên lạc với cậu nữa, và mối quan hệ này trở nên cứng nhắc.

"Cung Tuấn, nếu cậu đang lo lắng về công việc hợp tác sau này, thì cậu không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Trương Triết Hạn tôi tuyệt đối là một đối tác đủ tiêu chuẩn."

Cậu có chút ấm ức, mặc dù bản thân là người sai trước, nhưng mới một tuần thôi, sao anh lại đối xử lạnh lùng với cậu như vậy chứ?

"Triết Hạn, em biết là em không đúng. Em không cố ý xa lánh anh trên phim trường. Em cũng không có ghét anh! Em bảo đảm! Em chỉ khó chịu khi nghe anh gọi em là Lão Ôn khi anh vừa hạ vai. Anh biết không. Anh càng đối xử tốt với em, em càng để ý là anh chưa thoát vai, em hi vọng anh đối xử tốt với em, là đối xử tốt với Cung Tuấn chứ không phải là đối xử như một nhân vật. anh hiểu không?"

"Hahaha, không ngờ Tuấn Tuấn còn nhập vai hơn anh." Anh nhìn vào màn hình thấy cậu có chút vội,nhưng lại đáng yêu đến lạ.

Cậu đã lâu không thấy anh cười, nên đột nhiên có chút hơi sợ.

"Triết Hạn, vậy anh hiện tại...thoát vai rồi sao?"

"Ừ, thoát vai rồi."

Câu trả lời của anh không hề xúc động nhưng lại khiến trái tim cậu đau đớn.

Câu trả lời này của anh ngụ ý rằng tất cả những gì tốt đẹp trước đây của anh đều dành cho Ôn Khách Hành. Bây giờ anh thoát vai rồi, vậy Ôn Khách Hành của cậu cái gì cũng không còn nữa rồi, cũng không cần liên lạc nữa...Cậu không dám nghĩ nữa.

Anh thấy cậu không nói nữa, liền thở dài.

"Cung Tuấn, cậu không phải là Ôn Khách Hành, tôi cũng không phải là Chu Tử Thư, cũng nên thoát vai đi thôi."

Cậu chỉ ngây người nhìn người trên màn hình, không ngờ anh lại dùng câu nói này để chặn mình.

"Cung Tuấn, tôi mệt rồi. Cúp máy đây."

Anh định cúp máy thì đột nhiên cậu gào lên với tâm trạng đầy rối loạn.

"Anh trả lời em! Anh có phải là đang ở Côn Minh không!"

".............." Anh không muốn trả lời.

"Được, vậy anh ở Côn Minh đợi em, em sẽ đến ngay lập tức." Cậu cũng không đợi anh trả lời, cứ như vậy mà cúp máy.

Sau khi nói một tiếng với bố mẹ rằng tạm thời có công việc, cậu vội vàng thu dọn hành lý.

Khi vừa đến sân bay, cậu vẫn rất kích động nhưng đã tỏ ra rất bình tĩnh. Hôm nay cậu nhất định phải gặp được anh, có một loại cảm giác mà cậu không thể nói ra được, cậu cần anh giúp cậu xác nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro