Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51+52+Ngoại truyện

Chương 51

  Lúc ăn cơm, Thẩm Tự Chước kể lại từng việc đã xảy ra sau khi cô đi cho Đàm Như Ý nghe. Đàm Như Ý nghe xong cười nói: "Lúc anh nổi giận rất khiến người ta sợ, bọn họ nhất định sợ đến phát khiếp rồi."

Thẩm Tự Chước đang bỏ xương cá, nghe vậy dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn cô, "Làm sao em đáng sợ hay không?"

"Em đã từng nhìn thấy rồi nha, chính là lần trước. . . . . ." Đàm Như Ý chợt nhớ tới nguyên nhân lần đó khiến anh nổi giận, lập tức kho khan một cái, cúi đầu làm bộ gắp thức ăn, nhanh chóng đổi đề tài, "Đúng rồi, có một chuyện muốn nói cho anh biết."

Thẩm Tự Chước nhìn chằm chằm cô một lát mới hỏi, "Chuyện gì?"

Đàm Như Ý lập tức kể chuyện của Phương Hiểu Quỳ lại cho Thẩm Tự Chước nghe, "Em đã nghi ngờ tại sao chị dâu lại biết sinh nhật của Đàm Cát từ sớm, thì ra chính miệng ba d/đ;l;q'd em đã nói cho chị ta biết." Vẻ mặt cô mệt mỏi, "Cuối cùng nghĩ không biết em đã thiếu nợ ba em cái gì, tại sao lại liên kết với người ngoài để kiếm chuyện với em."

Thẩm Tự Chước bỏ cá đã gở xương vào trong chén cô, "Em không thiếu ông ta cái gì cả, chỉ tại ông ta ích kỷ mà thôi."

Đàm Như Ý cầm đũa gắp thịt cá tươi ngon không lên tiếng.

Chuyện của Phương Hiểu Quỳ, Thẩm Tự Chước đồng ý chuyển lại với chú ba, Đàm Như Ý quyết định không hề xen vào việc của người khác nữa —— huống chi bây giờ cô là đối tượng quan trọng được bà cụ Thẩm và Thẩm Tự Chước bảo vệ, nên cũng không còn thời gian dư thừa để quan tâm đến chuyện của người khác.

Rạng sáng ngày hôm sau, đích thân bà cụ Thẩm và giúp việc ở đến tặng cho Đàm Như Ý một đống đồ, lớn như đồ chống phóng xạ và giày đế bằng, nhỏ như nhiều loại Vitamin. Lại dặn dò một đống việc cần chú ý, nhìn chằm chằm Thẩm Tự Chước nhớ kỹ từng cái một mới an tâm.

Trước khi đi, thừa lúc Thẩm Tự Chước đi vệ sinh, bà cụ Thẩm kéo Đàm Như Ý sang một bên, nhỏ giọng dặn dò, "Như Ý, bây giờ vẫn chưa đến ba tháng, con và Tự Chước tốt nhất nên chia phòng ngủ."

Mặt Đàm Như Ý lập tức đỏ bừng, "Bà nội, con biết, chúng con không. . . . . ."

Bà cụ Thẩm cũng có chút ngượng ngùng, "Vốn dĩ những chuyện này bà không nên nói cho con biết, chỉ thương con không có người thân là phụ nữ lớn tuổi nào ở bên cạnh chỉ dạy. . . . . . Mang thai là lớn chuyện, một chút cũng không được qua loa, nếu có gì không biết cứ hỏi bà."

Đàm Như Ý gật đầu, "Con biết rồi ạ."

Đúng lúc Đường Thư Nhan từ chức, Thẩm Tự Chước loay hoay đến tối mịt. Cho dù như thế, vẫn rút ra một ngày đưa Đàm Như Ý đến bệnh viện làm kiểm tra.

Bởi vì mới sáu tuần nên bác sĩ đề nghị Đàm Như Ý tạm thời chỉ làm kiểm tra thông thường, chờ đến tuần thứ mười hai sẽ chính thức khám thai bằng siêu âm B(*). Kết quả kiểm tra tất cả đều bình thường, kê toa vi-ta-min B11 và Vitamin viên nén, dặn dò một số việc cần lưu ý trong thời kỳ đầu mang thai rồi để hai người ra về.

(*): Siêu âm B chính là phương pháp chẩn đoán mới hoạt động theo nguyên tắc điện tử hiện đại, kết hợp sóng tần số rada với âm thanh học. Đây là một loại sóng âm thanh, có tần số rất cao vượt quá phạm vi tai người nghe được (tần số vượt quá 2000 lần/giây).

Thời gian còn sớm, mới hơn mười giờ. Đàm Như Ý nhớ đến của Hạ Lam nên dự định buổi trưa sẽ cùng cô ấy ăn cơm. Gọi điện thoại hỏi, mới biết cô ấy bị viêm dạ dày đang truyền dịch.

Đàm Như Ý nhớ lại thái độ của mình lần trước, hơi áy náy, "Cô đang ở bệnh viện nào, tôi tới tìm cô."

Hạ Lam không còn hơi sức nói chuyện, "Đừng tới đây, sắp truyền xong rồi."

"Vậy tôi tới đón cô."

"Không có chuyện gì, có người ở đây chăm sóc rồi, truyền xong người đó sẽ đưa tôi về luôn."

Đàm Như Ý im lặng một lát, thầm nghĩ "Người đó" có lẽ chính là Đàm Cát, "Vậy. . . . . . Vậy cô cần gì hãy để cho người đó giúp cô. Chừng nào về thì gọi điện thoại cho tôi, tôi lên tìm cô."

Cúp điện thoại ngây người chốc lát, mới nói với Thẩm Tự Chước: "Đi thôi."

Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Tự Chước ở nhà nghỉ ngơi nửa tiếng rồi lập tức về công ty tiếp tục làm việc, trước khi đi lại dặn dò Đàm Như Ý chú ý an toàn. Đàm Như Ý đã nghe đến nỗi lỗ tai cũng sắp thành kén rồi, đưa tay đẩy anh ra ngoài, "Được rồi, ta bảo đảm nhất định sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân và con trai của anh."

Thẩm Tự Chước mở cửa, chân đã bước ra nhưng lại quay trở vào ôm lấy Đàm Như Ý.

Đàm Như Ý cũng đau lòng anh đi sớm về tối, chôn mặt trước ngực, buồn buồn nói: "Nếu em có thể chia sẻ giúp anh một chút thì tốt rồi."

"Em tự chăm sóc tốt cho bản thân chính là chia sẻ giúp anh."

Yên lặng một lát lại nói, "Nếu ở nhà nhàm chán thì có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào."

Đàm Như Ý cười lắc đầu, "Em sẽ không nhàm chán, anh cứ yên tâm làm việc đi."

Thẩm Tự Chước khẽ vỗ trên lưng cô, "Anh đi đây, nhớ khóa cửa cẩn thận."

Sau khi Thẩm Tự Chước đi rồi, Đàm Như Ý trở lại phòng khách ngồi một lát, đang định gọi điện thoại cho Hạ Lam thì điện thoại di động để trên bàn đột nhiên vang lên.

Đàm Như Ý sợ hết hồn đưa tay cầm lấy, là Thẩm Tự Chước gọi đến, "Trong ngăn kéo thứ hai bên tay phải bàn đọc sách có một cuốn sổ kế toán, có thể cầm xuống giúp anh không?"

Đàm Như Ý đi vào thư phòng kéo ngăn kéo ra, quả nhiên trông thấy một cuốn sổ kế toán bìa màu xanh, "Phải cuốn sổ có bìa màu xanh dương không?"

"Đúng rồi."

"Được, em sẽ đem xuống ngay."

Cúp điện thoại, Đàm Như Ý cầm sổ sách lên thì thấy có một tờ giấy bị đè bên dưới. Cô cũng không để tâm mấy, vội vã nhìn lướt qua rồi chuẩn bị cất bước đi, chợt ý thức được có cái gì đó không đúng nên lui về, ánh mắt liếc nhìn một chữ "Bùi" —— trên tờ giấy.

Cô lập tức ngẩn ra, ánh mắt chuyển lên trên: "Vật quy nguyên chủ, ngày khác tới thăm."

Cô xác định đây là chữ viết của Bùi Ninh, bởi vì khi anh ta viết chữ "Bùi", nét cuối cùng thường kéo ra rất dài, giống như một thanh kiếm nghiêng.

Có lẽ tờ giấy này ở trong hộp cùng với quyển nhật ký, vậy mà lúc ấy cô lại không chú ý đã bị Thẩm Tự Chước nhặt được. Nhưng Thẩm Tự Chước cũng không hỏi gì, giống như anh đã từng nói chờ cô chuẩn bị sẵn sàng rồi thì chủ động nói cho anh biết.

Đàm Như Ý đứng chốc lát mới phục hồi tinh thần lại, thả tờ giấy về lại chỗ cũ rồi cầm sổ sách nhanh chóng xuống lầu.

Xuống dưới lầu, sau khi đưa sổ sách cho Thẩm Tự Chước xong, Đàm Như Ý không đi ngay lập tức mà nhìn anh có mấy phần chần chừ, "Em. . . . . ."

Thẩm Tự Chước cúi đầu nhìn cô, "Sao vậy?"

Đàm Như Ý lắc đầu một cái, cười cười, "Không có việc gì, anh về sớm một chút."

Thẩm Tự Chước gật đầu, "Anh đi đây, em mau lên đi."

Đàm Như Ý đưa mắt nhìn bóng dáng Thẩm Tự Chước đi về phía nhà để xe, sau lưng bỗng vang lên tiếng xe hơi lái tới, cô quay đầu lại nhìn rồi tránh qua một bên. Vậy mà chiếc xe kia cũng ngừng lại trước mặt cô, sau đó cửa sổ xe hạ xuống, Hạ Lam thò đầu ra khỏi xe, "Như Ý."

Đàm Như Ý vội vàng tiến lên, "Truyền xong rồi?" Ánh mắt cô nhìn lướt qua chỗ ghế lái lập tức ngẩn ra —— người lái xe là Bùi Ninh.

Dĩ nhiên Bùi Ninh cũng nhìn thấy cô, giờ phút này chống lại ánh mắt của cô khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

"Còn phải truyền hai ngày nữa."

Hạ Lam mở cửa xe xoay người nói với Bùi Ninh: "Đi đậu xe giúp tôi."

Đúng lúc Bùi Ninh lái xe đi thì xe của Thẩm Tự Chước chạy tới. Làn xe rất hẹp, hai xe khó khăn lắm mới lướt qua nhau. Thẩm Tự Chước dừng xe, sau khi hàn huyên mấy cây với Hạ Lam và tạm biệt Đàm Như Ý lần nữa thì lập tức đạp chân ga chạy về phía cổng chính chung cư.

Bùi Ninh đã dừng xe xong đi tới, Hạ Lam thoáng nâng giọng, "Bùi Ninh, cậu lên nhà ngồi một lát hay là về thẳng công ty?"

Trước khi Bùi Ninh trả lời, Đàm Như Ý chợt nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng thắng xe dồn dập, cô vội vàng quay đầu lại, quả nhiên là Thẩm Tự Chước ngừng xe lại.

Lòng cô căng thẳng, thấy Thẩm Tự Chước mở cửa xe đi thẳng về phía mình. Thẩm Tự Chước dừng bước lại nhưng không nhìn Đàm Như Ý, chỉ nhìn Bùi Ninh hỏi: "Vị này là?"

Hạ Lam vội vàng giới thiệu, "Bùi Ninh, đồng nghiệp của tôi." Lại giới thiệu với Bùi Ninh, "Thẩm Tự Chước, chồng của Như Ý."

Bùi Ninh nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt nhìn lướt qua mặt Thẩm Tự Chước, vươn tay như cười như không nói: "Anh Thẩm, ngưỡng mộ đã lâu."

Thẩm Tự Chước liếc mắt nhìn cánh tay đưa ra của anh ta một cái dừng chốc lát mới đưa tay ra khẽ nắm một chút.

Đàm Như Ý tê dại da đầu, không xác định có phải Thẩm Tự Chước đã biết Bùi Ninh chính là người đã để lại tờ giấy rồi hay không. Cô nhìn Thẩm Tự Chước, lại nhìn Bùi Ninh một chút, d/đ;l;q;d cả hai người đều không tỏ vẻ gì nên không biết biết tâm trạng của hai người như thế nào. Cô chỉ sợ Bùi Ninh nói hưu nói vượn, trong lòng bàn tay dần dần toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Bùi Ninh thu tay lại, cười trả lời vấn đề Hạ Lam mới vừa hỏi, "Nếu không phiền thì tôi có thể lên uống ly nước không?"

Tâm tư Hạ Lam rất nhạy cảm, dĩ nhiên đã nhìn ra chút không thích hợp trong lúc Thẩm Tự Chước và Bùi Ninh giao chiến rồi. Đầu cô xoay chuyển thật nhanh, nhớ tới trên bản tóm tắt lý lịch của Bùi Ninh có điền kinh nghiệm giáo dục, lại liên tưởng trường học mà Đàm Như Ý tốt nghiệp, lúc này đã hiểu rõ, "Nếu không để lần sau đi, vì thời gian này không dọn dẹp nên nhà tôi rất lộn xộn." Lại nói, "Như Ý, tới đây đỡ tôi xuống."

Đàm Như Ý "Vâng" một tiếng, vội vàng đi tới đỡ Hạ Lam. Hạ Lam bắt được cánh tay của cô, dán sát vào tai cô nhỏ giọng hỏi, "Tình huống này là sao? Mau nói xem."

Đàm Như Ý biết phải nói gì thì đã nói từ sớm. Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Tự Chước, cắn răng, "Anh. . . . . ."

Ánh mắt Thẩm Tự Chước lập tức quét tới, Đàm Như Ý bị dọa lập tức nuốt chữ "Thẩm" phía sau xuống, yên lặng một lát mới run rẩy mở miệng nói: "Ông. . . . . . Ông xã, anh sắp trễ giờ làm việc rồi."

Hạ Lam thiếu chút nữa cười ra tiếng, cố gắng kiềm chế ho nhẹ một tiếng, "Bùi Ninh, cậu cũng mau về công ty đi. Tôi không có ở đó cả buổi, có lẽ đã tích một đống chuyện, cậu về xử lý giúp tôi đi."

Thẩm Tự Chước nhìn Đàm Như Ý một cái, mới cất bước trở lại vào trong xe. Xe đi mất mà Bùi Ninh vẫn còn đứng tại chỗ. Anh ta nhìn Hạ Lam, "Chị Lam, em muốn nói mấy câu với Như Ý."

Hạ Lam nhìn Đàm Như Ý một cái, "Vậy tôi đi lên trước. Như Ý lát nữa lên nhà tìm tôi."

Sau giữa trưa, ánh nắng mặt trời khiến người ta có chút choáng váng, Bùi Ninh ngẩng đầu liếc nhìn, "Đi ra ngoài tìm chỗ uống nước đi, ở đây nắng."

Đàm Như Ý đi hai bước, đứng dưới gốc cây nhãn, "Nói ở đây đi."

Ánh nắng chiếu chói mắt, sau giữa trưa trong chung cư rất yên tĩnh, bất kể như thế nào cũng không giống như là chỗ nói chuyện đứng đắn, Bùi Ninh cũng không cách nào miễn cưỡng, đi về phía trước mấy bước, đến trước mặt Đàm Như Ý, cúi đầu nhìn cô, yên lặng chốc lát mới mở miệng, "Gần đây cậu thế nào?"

Đàm Như Ý cúi đầu nhìn nền xi – măng trước mặt, cũng không nhìn anh ta, "Rất tốt."

"Chồng cậu làm gì?"

Đàm Như Ý trừng mắt lên, "Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Không có. . . . . ." Bùi Ninh có chút khó chịu, "Chỉ tùy tiện hỏi một chút."

Không khí bỗng chốc yên tĩnh lại, Đàm Như Ý cảm thấy lúng túng, nghĩ đến tờ giấy trong thư phòng thầm thở dài, "Bùi Ninh, cậu muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng."

Ánh mắt Bùi Ninh dừng lại trên người cô, "Thật ra thì. . . . . . Hôm gặp cậu trên xe, tôi rất vui. Vốn dĩ mình còn đang do dự có nên đi học tiếp hay không, nhưng nghe cậu nói làm việc ở Sùng Thành nên tôi mới quyết định ở lại."

Đàm Như Ý không lên tiếng.

Bùi Ninh yên lặng một lát, lúc mở miệng lần nữa, trong giọng nói theo chút tự giễu, "Tôi thật không ngờ cậu đã kết hôn. . . . . . Muốn làm thứ gì đó thì phát hiện bản thân mình đã không còn tư cách nữa. Có lẽ đã muộn. . . . . . Đã trễ nửa năm."

Đàm Như Ý có chậm chạm đi nữa thì nghe cũng hiểu, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bùi Ninh. Ánh nắng chiếu xuống cành lá loang lổ trên mặt anh ta, trong cảnh vật chằng chịt, cảm xúc trong mắt anh ta cũng không rõ.

Đàm Như Ý hỏi khẽ: "Cậu. . . . . . Lúc học đại học, có phải cậu. . . . . ."

Bùi Ninh không lên tiếng, một lát sau mới từ từ gật đầu một cái, sau đó nở nụ cười khẽ, "Nên nói cho cậu biết sớm."

"Tôi. . . . . . Tôi không ngờ, chưa bao giờ dám nghĩ tới như vậy."

Khi đó, tất cả đối với nàng mà nói đều là màu xám, có nhiều thứ đối người ta thì rất là bình thường nhưng đối với cô thì đó đều là thứ xa xỉ.

"Tôi cảm thấy trên người cậu có một lòng hăng hái không chịu thua, dáng vẻ nổ lực vì chuyện gì đó vô cùng hấp dẫn i. . . . . . Hoặc là nói hấp dẫn tôi." Làm như xé ra một vết rách, lúc đầu là lúng túng nhưng về sau chỉ còn lại bày tỏ vội vàng. Bùi Ninh thiết tha nhìn cô, tốc độ nói chuyện dần dần tăng nhanh, "Cho nên lúc đó d/đ;l;q;d nghe được nội dung cậu ghi trong vở thì tôi vui mừng đến nỗi bối rối đầu óc, chờ phản ứng lại thì tất cả đều không còn kịp nữa. . . . . . Đuổi chạy ra, chỉ thấy cậu đã ném vở xuống đất. Sau đó nhiều lần đụng phải cậu, tôi muốn nói cho rõ với cậu nhưng lúc đó thái độ của cậu đối với tôi rất chán ghét. Tôi không dám tùy tiện cho rằng cậu vẫn còn suy nghĩ. . . . . ."

"Cho nên cậu không nói sao?" Đàm Như Ý chợt mở miệng cắt đứt lời anh ta, "Bởi vì sợ bị từ chối cho nên dứt khoát không nói sao? Dù rằng có lẽ tôi sẽ ôm hiểu lầm như vậy đến suốt đời?"

Bùi Ninh ngẩn người.

"Cậu nói không ngừng đi về phía mặt trời, cho dù đến dưới mặt trời cũng không có bóng ma sao?" Đàm Như Ý yên lặng nhìn anh ta, "Có lẽ cậu cảm thấy tôi từ chối cậu lần nữa là bởi vì tôi xem cậu là bóng ma, thế nhưng chuyện đó ảnh hưởng đến tôi kéo dài không đến một năm. Bây giờ nhớ lại, sẽ cảm thấy tiếc nuối, nhưng tôi chỉ tiếc nuối vì bản thân mình không thể xử lý chuyện này theo cách tốt hơn, bởi vì đã tạo nên tình cảnh khó khăn như vậy. Bóng ma dĩ nhiên là không thể thoát khỏi, nhưng cho dù cả đời đều phải sinh sống làm bạn với bóng ma thì cũng giẫm nó dưới chân, mà không phải để nó trói buộc mình."

Bùi Ninh không lên tiếng.

"Hiện giờ tôi sống rất tốt, chứ không phải chỉ giắt ngoại miệng những lời như 'Tôi quả thực rất tốt'." Cô dừng một chút, "Cám ơn cậu đã trả lại cuốn sổ đó cho tôi, nó đối với tôi là hồi ức vô cùng quý báu."

Thỉnh thoảng có gió thổi qua, làm lay động nhánh cây trên đầu, phát ra tiếng sột soạt.

Giống như cũng tại một buổi trưa như thế này, cô từng ở trong phòng tự học, vừa ngẩng đầu nhìn xuyên qua cửa sổ thì thấy bóng dáng anh ta đang từ từ đi đến dọc theo những tán cây lá xanh um, vì vậy cầm bút viết xuống câu nói đó: "Tôi cho rằng bản thân mình không thể làm một gốc cây để đứng bên cạnh cậu. . . . . ."

Bùi Ninh ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng mở miệng, "Tôi vẫn muốn nói một câu xin lỗi với chuyện trong quá khứ. Hi vọng sau này cậu và chồng cậu sẽ sống thật hạnh phúc."

Đàm Như Ý nhìn anh ta, "Cám ơn cậu."

Vì trong những năm tháng nghèo khó đó xứng đáng được vui vẻ, bất kể kết quả như thế nào.

Chương 52

  Sau khi tiễn Bùi Ninh đi, Đàm Như Ý lập tức đi lên lầu tìm Hạ Lam. Cô ấy đang ở phòng bếp nấu nước, nước trong ấm nước đang sôi ùng ục. Đàm Như Ý hỏi cô ấy có đói bụng không, cô ấy gật đầu một cái, "Bữa sáng và bữa trưa đều chưa ăn."

Mới vừa vừa truyền dịch xong, ăn cái khác sợ rằng sẽ kích thích dạ dày, Đàm Như Ý nấu giúp cô một nồi cháo, cho chút thịt gà đã cắt vụn vào. Trong lúc chờ cháo chín, Hạ Lam hỏi cô về chuyện Bùi Ninh, "Lúc làm việc tôi có nhìn lý lịch tóm tắt của Bùi Ninh, d/đ;l;q;d cảm thấy trường học mà cậu ta tốt nghiệp khá quen, nhưng suy nghĩ đến phương diện này." Lại nghĩ chuyện Đàm Như Ý đưa cơm cho mình, "Một chuyện lớn như vậy xảy ra dưới mí mắt tôi, vậy mà tôi lại không chú ý tới chút nào."

Đàm Như Ý có chút bất đắc dĩ, "Cô đừng giễu cợt tôi." Sau đó kể chuyện tờ giấy cho cô ấy nghe, "Bây giờ tôi chỉ lo lắng anh Thẩm sẽ nghĩ nhiều. . . . . ."

"Còn nói Anh Thẩm à? Sau này sinh con ra rồi cô cũng gọi như vậy?" Hạ Lam nhớ tới dáng vẻ run run rẩy rẩy gọi "Ông xã" mới vừa rồi của cô, buồn cười, "Nếu sợ anh ấy suy nghĩ nhiều thì cô nên chủ động nói cho rõ ràng."

Tán gẫu một lát thì cháo đã chín. Đàm Như Ý giúp cô ấy múc nửa bát đặt trên bàn ăn, "Cẩn thận một chút, nóng."

Hạ Lam ngồi nghiêng trên ghế từ từ ăn cháo. Ăn một lát, tự giễu cười một tiếng: "Ly hôn mới phát hiện vẫn nên có người ở bên cạnh mới tốt, ít nhất khi ngã bệnh cũng có người chăm sóc."

Đàm Như Ý ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cúi đầu nhìn tay của mình, yên lặng mấy giây mới hỏi: "Vậy bây giờ. . . . . . Cô có đang yêu đương không?"

Hạ Lam lắc đầu một cái, tay niết cái muỗng nhẹ nhàng khuấy đều cháo trong bát, làm như đột nhiên không có khẩu vị, "Thật ra thì. . . . . . Mấy ngày nay chồng cũ vẫn luôn liên lạc, anh muốn tái hôn."

Đàm Như Ý cả kinh, ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Vậy ý của cô là?"

"Dĩ nhiên là tôi không đồng ý, nhưng anh ta đi quấy rối mẹ tôi mỗi ngày. Mẹ tôi nhìn dáng vẻ ra sức hối cải của anh ta thì khuyên tôi cho anh ta một cơ hội nữa. Tôi lập tức lừa bà ấy nói rằng đã có bạn trai. Mẹ tôi rất tinh, ngày nào cũng thúc giục tôi d/đ;l;q;d dẫn 'bạn trai' về cho bà ấy gặp. . . . . ." Cô ấy thở dài, "Thúc giục đến nỗi tôi đau đầu nhức óc. Hiện giờ làm phụ nữ thật là không dễ dàng, lần đầu kết hôn trễ thì thúc giục, kết hôn lần hai không tích cực cũng muốn thúc giục."

Trong lời nói hoàn toàn không có bóng dáng của Đàm Cát.

Đàm Như Ý lập tức hoài nghi có phải mình đã suy nghĩ nhiều quá hay không, yên lặng chốc lát lại hỏi cô ấy: "Có người đuổi theo cô không? Có thích hợp không?"

Hạ Lam dừng lại, "Không có."

Không khí bỗng chốc im lặng. Hạ Lam ăn cháo xong đặt chén vào phòng bếp, hỏi Đàm Như Ý, "Cô ngồi chơi một lát nữa hay trở về? Hiện giờ cả người tôi đều không còn hơi sức, nếu không sẽ cùng cô ra ngoài dạo phố một chút."

Đàm Như Ý vội vàng lắc đầu, "Tốt nhất cô nên nghỉ ngơi đi, tôi về trước."

Hạ Lam gật đầu một cái.

Đàm Như Ý đứng dậy đi ra ngoài, "Vậy cô có chuyện gì thì cta gọi điện thoại cho tôi."

Sau khi đóng cửa lại, Đàm Như Ý dựa lưng vào cánh cửa thở dài vô cùng ảo não, vẫn không biết nên mở miệng hỏi Hạ Lam chuyện này như thế nào. Đứng một lát mới đi tới thang máy.

Cô nhấn số tầng của nhà mình, lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì đúng lúc thang máy đang đi lên phía đối diện cũng dừng. Đàm Như Ý vô ý thức liếc mắt nhìn một cái, lập tức ngơ ngẩn, giơ tay lên dùng sức bấm vào nút mở cửa.

Cửa thang máy khó khăn lắm mới đóng thành một đường lập tức mở ra hai bên, Đàm Như Ý bước ra nhìn bóng đi tới trước cửa nhà Hạ Lam, khi cậu giơ tay lên nhấn chuông cửa chợt lên tiếng: "Đàm Cát!"

Trong tiếng chuông "ding dong" trong trẻo, bóng dáng Đàm Cát từ từ xoay người lại, mà sau cánh cửa sau lưng cậu cũng mở ra truyền đến giọng nói của Hạ Lam: "Không phải nói cậu đừng đến rồi sao. . . . . ."

Lời nói được một nửa bỗng dưng cắt đứt.

Ba người lúng túng đứng một lát, Hạ Lam chợt dài thở dài một hơi nhìn hai chị em nói: "Vào đi."

Sau khi vào nhà, Hạ Lam rót cho hai người hai ly nước, rồi sau đó dựa vào vách tường bên cạnh, nhìn Đàm Như Ý ngồi trên sofa, "Như Ý, thật xin lỗi. . . . . . Không phải cố ý gạt cô."

Đàm Như Ý nắm chặt ngón tay, không nói gì.

Đàm Cát lại mở miệng nói: "Chị, là em chủ động, không liên quan đến Hạ Lam."

"Cậu nói lung tung cái gì đấy!" Hạ Lam khẽ quát một tiếng, nhìn Đàm Như Ý vội vàng giải thích , "Như Ý, chuyện này là do tôi. Nhưng không phải như cô nghĩ đâu, tôi và Đàm Cát không có chuyện gì cả. . . . . ."

"Không có gì cả?" Đàm Cát bỗng đứng lên, nhìn chằm chằm vào Hạ Lam, "Chị lặp lại lần nữa xem."

Hạ Lam cắn răng nhìn Đàm Cát, "Nếu hôm nay Như Ý cũng ở đây, tôi thẳng thắn nói luôn một lần. Cậu còn trẻ, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi là phụ nữ đã trải qua một lần cưới không đáng giá để cậu đối xử như vậy với tôi. . . . . ."

Hai người anh một câu tôi một câu bắt đầu tranh chấp, trong đầu Đàm Như Ý như một mớ bòng bong, chợt mở miệng: "Hai người đừng tranh cãi nữa."

Không khí bỗng chốc lắng xuống, Đàm Như Ý ngẩng đầu nhìn Đàm Cát, "Em chủ động?"

"Đương nhiên là em chủ động."

"Cô ấy lớn hơn em sáu tuổi, còn đã từng ly hôn nữa." Đàm Như Ý khó khăn mở miệng, khóe mắt liếc qua lại thấy hai tay Hạ Lam đang xuôi bên người bỗng dưng siết chặt.

"Vậy thì thế nào? Chị, không phải chị cảm thấy phụ nữ từng ly hôn thì sẽ kém người khác một bậc đấy chứ?"

Đàm Như Ý lắc đầu một cái, từ từ đứng lên nhìn Đàm Cát cao hơn mình một cái đầu, nhìn thân hình cậu cao lớn nhưng vẫn chưa hết mấy phần ngây thơ, dù có trưởng thành hơn số tuổi đi nữa thì cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi. "Hạ Lam có sự nghiệp của mình, em vẫn còn đang đi học. Chị không phải muốn ngăn cản hai người, nhưng. . . . . ."

"Em biết rõ!" Đàm Cát cắt đứt lời cô, "Những điều chị nói, Hạ Lam đã đã nói với em một nghìn lần. Hiện giờ em cũng không có ý định để cô ấy sống cùng em, em chỉ có hai bàn tay trắng cũng không muốn để cho cô ấy đi theo em chịu uất ức, nhưng. . . . . ." Giọng nói của cậu hạ thấp xuống, "Dầu gì phải cho em một cơ hội."

Đàm Như Ý không lên tiếng, Hạ Lam cũng không nói chuyện.

"Chị!" Đàm Cát liếc mắt nhìn Hạ Lam một cái, "Chị biết em là hạng người gì, từ trước đến nay em vẫn luôn là người có mục tiêu rõ ràng, tuyệt đối không bỏ dở nửa chừng. Thích gì thì sẽ luôn luôn thích cái đó. Chị hiểu em, thì hãy nói giúp em một câu. . . . . ."

Phút chốc trong lòng Đàm Như Ý thoáng qua vô số suy nghĩa, cẩn thận suy tính ra nhiều loại kết quả, ngược lại buông lỏng. Chuyện như vậy không thể xác nhận trước, đều khiến cô ăn ngủ không yên được chứng thực vào giờ phút này, thật sự không đáng sợ như cô vẫn. Cô từ từ đi tới trước mặt Hạ Lam, đưa tay cầm bàn tay lạnh ngắt của cô ấy, nhỏ giọng hỏi, "Cô nghĩ như thế nào?"

Hạ Lam quay người đi, dùng một tay khác che kín mặt, "Tôi không biết. . . . . ."

Đàm Như Ý thở dài, nhất thời cũng không biết nên làm sao, chỉ nói: "Thật ra thì tôi cũng đã có chút hoài nghi từ sớm, chẳng qua là vẫn chưa tìm được cách mở miệng hỏi cô. Chuyện này do bản thân hai người quyết định, tôi không quản."

Hạ Lam ngớ ngẩn, "Cô không trách tôi?"

"Thực ra.... Ngược lại tôi rất muốn trách cô, nhưng không trách nổi. Cô giúp đỡ tôi nhiều như vậy, nếu không phải nhờ cô thì bây giờ tôi hoàn toàn là một dáng vẻ khác."

Không khí bỗng chốc trầm xuống, vẫn là Đàm Như Ý mở miệng trước, "Tôi. . . . . . Tôi đi xuống trước, hai người ươi từ từ trò chuyện." Nói xong liếc Đàm Cát một cái rồi từ từ đi ra ngoài đóng cửa lại.

Đứng một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ kết quả như thế nào thì xem tạo hóa của hai người bọn họ thôi. Mặc kệ có được hay không, chỉ riêng có hai chuyện nhất định sẽ không thay đổi đó là: Đàm Cát mãi mãi là em trai cô, mà Hạ Lam vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của cô.

Lại nói chuyện khẩn cấp cô cần giải quyết trước mắt là tối nay phải thẳng thắn chuyện của Bùi Ninh với Thẩm Tự Chước như thế nào.

Vì thế, cả một buổi chiều cô đều có chút thấp thỏm lo lắng, chỉ sợ Thẩm Tự Chước nổi giận lần nữa. Lúc chuẩn bị cơm tối cũng nâng lên một lỗ tai để chú ý đến động tĩnh ngoài cửa.

Trong lúc vô tình đã nấu xong sáu món ăn, trong lúc cô đang cắt bông cải xanh thì chợt nghe thấy truyền đến tiếng mở cửa. Cô vội vàng để dao xuống, rửa tay một cái rồi đi ra khỏi phòng bếp tiếp đón, đưa dép lê cho Thẩm Tự Chước cười nói: "Đã về rồi."

Thẩm Tự Chước liếc cô một cái, "Ừ" một tiếng. Nhận lấy dép thay rồi sau đó trực tiếp đi tới phòng ngủ thay quần áo.

Đàm Như Ý bưng món ăn đã nấu xong ra, sáu món ăn cộng thêm một tô canh bày ra hơn nửa cái bàn. Cô xới cơm, chờ Thẩm Tự Chước đi tới thì kéo ghế ra giúp anh.

Thẩm Tự Chước khó hiểu nhìn một cái, ngồi xuống. Nhìn một bàn đầy thức ăn sửng sốt một chút, "Sao lại nấu nhiều món như vậy?" Còn tất cả đều là món anh thích ăn.

Đàm Như Ý vội vàng cười nói: "Mua hơi nhiều thức ăn."

Lúc ăn cơm, Đàm Như Ý càng thêm chủ động gắp thức ăn cho anh, khiến trong chén của Thẩm Tự Chước chất thành một đống núi nhỏ. Đến cuối cùng, Thẩm Tự Chước không thể không nói: "Đừng gắp nữa, gắp nữa sẽ ăn không hết."

Đàm Như Ý lập tức ngẩn ra, nhìn chằm chằm thái độ của anh. Vẻ mặt anh bình thản, nhìn không ra rốt cuộc có tức giận hay không. Một bữa cơm nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng ăn xong, Thẩm Tự Chước dọn dẹp bát đũa. Đồ ăn nấu hơi nhiều nên còn hơn phân nửa. Đàm Như Ý thấy anh cho hết vào thùng rác thì đi qua nói: "Thật ra thì. . . . . . Lạp xưởng còn có thể giữ lại ăn một bữa nữa."

Thẩm Tự Chước dừng động tác lại, ". . . . . . Ăn đồ ăn thừa không tốt." Yên lặng một lát lại nói, "Hôm nay anh đã liên lạc với chỗ giới thiệu việc làm, từ ngày mai trở đi sẽ có người tới nấu cơm."

Lần này Đàm Như Ý bị dọa không nhẹ, ngây ngẩn đứng ở cửa phòng bếp, cho đến khi tiếng nước chảy vang lên mới hồi phục tinh thần lại, thấp thỏm đi tới vô cùng uất ức gọi một tiếng: "Anh Thẩm. . . . . ."

Thẩm Tự Chước ngừng lại, quay đầu nhìn cô, "Sao vậy?"

"Em biết anh tức giận, nhưng ngay cả nấu cơm cũng không muốn em làm sao?"

Thẩm Tự Chước sửng sốt một chút, bật cười, "Nghĩ gì thế? Bây giờ em đang mang thai, anh sợ em ngửi thấy mùi khói dầu sẽ khó chịu."

Đàm Như Ý theo dõi anh, "Anh không tức giận?"

Thẩm Tự Chước yên lặng mấy giây, "Đã từng giận." Nhìn cô bừng tỉnh hiểu ra, cười như không cười nói, "Khó trách em ân cần như vậy."

"Em. . . . . . Sau khi rửa xong hãy đến thư phòng, em có chuyện muốn nói với anh."

Đàm Như Ý đi vào thư phòng, lấy quyển nhật ký cất trong thùng ra. Cô ngồi xuống trước bàn đọc sách mở quyển nhật ký ra tùy ý nhìn một hồi, chợt thấy ánh đèn trước mắt bị che đi chút ít, ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Tự Chước đã đi tới.

Đàm Như Ý đằng hắng một cái, chỉ chỉ cái ghế đối diện bàn đọc sách, "Ngồi đi."

Thẩm Tự Chước theo lời ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn nhìn Đàm Như Ý, "Nói đi."

Giống như trở lại ngày ấy, cô đang tâm viên ý mã(*) viết văn, mà anh thì đang ở phía đối diện vẽ bản thảo. Chuyện xưa giống như đã dự đoán trước kéo dài ngàn dặm, chờ một ngày sẽ vạch trần.

(*): Tâm như khỉ, ý như ngựa. Ý nói những ý nghĩ nhẩy lung tung như con khỉ, chạy loăng quăng như con ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt cái lại nghĩ sang chuyện khác

Đàm Như Ý đóng nhật ký lại, nặng nề đẩy tới trước mặt Thẩm Tự Chước, "Đây là quyển nhật ký và tờ giấy mà Bùi Ninh đã trả lại cho em."

Thẩm Tự Chước liếc nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn quyển nhật ký vỏ cứng màu xanh lá cây trong tay, nhất thời không trả lời.

Đàm Như Ý yên lặng chốc lát, nói hết chuyện năm đó và gần đây từ đầu đến cuối. Cô nói rất chậm, vốn tưởng rằng sẽ cảm thấy khó chịu, vậy mà trong quá trình nói trừ mấy phần tỉnh ngộ thì không còn cảm giác nào khác. Có lẽ là ánh mắt trầm tĩnh của Thẩm Tự Chước, mà chút chuyện xưa giống như đã cách một đời.

Cuối cùng cúi thấp đầu, siết chặt hai tay như đang chờ đợi Thẩm Tự Chước tuyên bố, "Đây chính quyển nhật ký sau khi bị em vứt bỏ thì bị Bùi Ninh nhặt về, hiện giờ. . . . . . Đều giao cho anh."

Thẩm Tự Chước nhận lấy quyển nhật ký, ngón tay vuốt ve ngoài bìa nhưng lại không mở ra.

Tờ giấy dính nước tuyết nên đã nhíu lại, ngoài bìa dính vết bẩn loang lổ, giống như một câu chuyện xưa cũ đó của bản thân.

Qua một hồi lâu, anh chợt cầm quyển nhật ký trên bàn lên đẩy trả lại cho Đàm Như Ý, nhìn cô trầm giọng mở miệng: "Em giữ đi, đây là ký ức của em."

Đàm Như Ý sửng sốt.

Mà Thẩm Tự Chước chợt đứng lên, một tay chống bàn đọc sách, nghiêng người về phía trước sâu sắc nhìn cô, "Quá khứ của emi đối với anh rất quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là hiện tại và tương lai của em."

Đàm Như Ý trừng mắt nhìn, không nói gì.

"Cho nên, quyển nhật ký này giao cho em xử lý."

Khoảng cách rất gần nên giữa hô hấp chính là hơi thở trong sạch trên người anh, hốc mắt Đàm Như Ý không khỏi nóng lên, "Anh Th. . . . . ."

Thẩm Tự Chước mở miệng cắt đứt, "Ban ngày em gọi anh thế nào?"

Đàm Như Ý há miệng, vẻ mặt lặng lẽ đỏ lên, ". . . . . . Ông xã."

Thẩm Tự Chước cười lên, đưa tay nắm cằm của cô đến gần hôn một cái, nhỏ giọng nói: "Rất tốt, về sau cứ gọi như vậy."

Đàm Như Ý trừng mắt nhìn bàn tay đè quyển nhật ký, chợt nhón chân lên vòng tay sau gáy Thẩm Tự Chước chủ động hôn lên.

Ánh sáng trắng trên đầu chiếu xuống hai người tạo thành hai cái bóng màu xám nhạt gắn bó thật chặt trên bàn đọc sách và dưới sàn nhà.

——

Tháng sáu năm sau, Sùng Thành bước vào đợt nóng nhất trong năm.

Đứa bé của Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước đã đầy tháng vào tháng trước, mà phiên tòa sơ thẩm của Đàm Vệ Quốc cũng tuyên án: Phạt tù mười năm. Sau khi bàn bạc, quyết định không kháng án nữa.

Mà trong lúc Đàm Như Ý mang thai đã xảy ra hai chuyện lớn, một là cuối cùng anh cả cũng quyết định ly hôn với Phương Tuyết Mai, về phần quyền nuôi dưỡng Thẩm Tử Hiên vẫn còn trong quá trình tranh luận. Chuyện thứ hai là sau khi cầm một khoản tiền Phương Hiểu Quỳ không còn xuất đầu lộ diện nữa, cuối cùng chú ba và thím ba cũng giản hòa, quyết định cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé do Phương Hiểu Quỳ sinh ra.

Hai chuyện này cũng làm nhà họ Thẩm gà bay chó sủa một trận. Lúc ban đầu Phương Tuyết Mai không tính ly hôn, nhưng trong lúc giằng co, công ty của cô ta bỗng nhiên xuất hiện một lổ hổng tiền bạc vô cùng lớn, tìm vài nhà ngân hàng cũng không được ký cho vay. Mắt thấy tiền bạc liên đứt đoạn, công ty lâm vào nguy cơ trước d/đ;l;q;d nay chưa từng có, Thẩm Tri Thường đột nhiên ra mặt muốn thu mua, nhưng điều kiện là Phương Tuyết Mai phải đồng ý ly hôn với anh cả. Phương Tuyết Mai hết cách xoay chuyển, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Mà chú ba Thẩm Tri Thường và thím ba hợp lại cũng phải mất một phen trắc trở.

Chỉ có điều, tuy nhà họ Thẩm không ngừng gà bay chó sủa nhưng Đàm Như Ý lại giống như ở ngoài bão táp, hoàn toàn không bị liên lụy chút nào. Trừ lúc sinh hơi nguy hiểm chút thì cả thời gian mang thai cũng có thể nói bình an trôi chảy.

Suy tính đến sau khi đứa bé ra đời thì căn nhà hai phòng tất nhiên khó có thể sắp xếp, Thẩm Tự Chước lập tức mua hai căn hộ trong cùng một chung cư, rồi đón ông cụ Đàm lên ở.

Để ăn mừng chuyển đến nhà mới, mọi người quyết định tụ tập ăn bữa cơm. Mà sau khi lấy được sự đồng ý của Thẩm Tự Chước, Đàm Như Ý đã lâu không xuống bếp chuẩn bị tái xuất giang hồ.

Hôm đó cô dậy thật sớm, cùng Thẩm Tự Chước và Hạ Lam đi chợ mua thức ăn.

Buổi sáng chợ rau náo nhiệt ồn ào, dưa chuột mới vừa hái xuống còn mang theo gai và hoa, dính sương trong suốt. Rất nhanh đã mua gần đủ thức ăn hôm nay cần nấu, tính ra chỉ còn thiếu một con gà.

Đàm Như Ý lập tức đến gian hàng vẫn thường mua lúc trước, không ngờ vẫn là chị Đinh đó.

Chị Đinh thấy Đàm Như Ý đã lâu không xuất hiện cũng cảm thấy rất vui mừng, cười nói: "Đã lâu rồi không thấy em, chị còn tưởng em nghỉ việc không làm nữa."

Đàm Như Ý cười một cái nói, "Dạ em sinh con."

Chị Đinh nhanh nhẫu xách một con gà đất to béo từ trong lồng tre ra, "Ồ! Vậy chúc mừng nha! —— con này như thế nào?"

Đàm Như Ý nâng cánh gà lên nhìn một chút, "Dạ được, lấy con này đi ạ."

Chị Đinh vừa giết gà vừa nhìn cô, lại nhìn Hạ Lam bên cạnh cô một chút, hỏi "Chồng em không tới đây sao?"

"Dạ anh ấy bận ôm con chờ ngoài cổng chợ ạ."

"Ồ, sinh con trai hay con gái vậy em?"

Đàm Như Ý và Hạ Lam nhìn nhau cười một tiếng, không trả lời. Chị Đinh vội vàng cho gà tiết máu cũng không để ý. Động tác của chị rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã xử lý xong. Đàm Như Ý nhận lấy Gà, đưa cả tờ một trăm tệ, "Chị Đinh, đưa chị một trăm tệ không cần thối lại, coi như mời chị uống rượu mừng."

"Ôi, như vậy sao được." Chị Đinh móc ra vài đồng tiền lẻ nhét vào trong tay Đàm Như Ý, lại đưa thêm tờ hai mươi tệ, "Chị không có nhiều tiền, chị cho hai mươi tệ coi như lì xì cho con của em."

Đàm Như Ý dĩ nhiên không nhận, tuy nhiên thịnh tình khó chối, không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy sau này em sẽ thường xuyên tới đây mua của chị."

Chị Đinh cười không khép miệng, "Vậy thì tốt quá!"

Lại sang bên cạnh chọn cá, Đàm Như Ý và Hạ Lam cùng nhau đi ra khỏi chợ. Hạ Lam cười nói: "Nếu không phải cùng đi với cô thì tôi nhất định không muốn đi dạo chợ, quá ồn lại có mùi khó ngửi."

Đàm Như Ý cười nói: "Tôi lại rất thích, nói chuyện với người bán thức ăn rất thú vị."

"Trước kia chưa sinh con tôi đã cảm thấy cô rất hiền huệ, hôm nay sinh con xong quả thật cả người đều tỏa ra ánh sáng của người mẹ."

Đàm Như Ý cười lên, "Cô đừng có chế nhạo tôi nữa được không?"

"Tôi không chế nhạo mà đang khen ngợi đấy chứ!"

Yên tĩnh một lát, Đàm Như Ý chợt nói: "Sang năm, Đàm Cát đã đầy hai mươi hai tuổi rồi."

Hạ Lam dừng lại, "Đầy thì đầy chứ sao."

"Cô đừng giả bộ ngu, ngày nào Đàm Cát cũng làm phiền tôi. Tôi chỉ muốn hỏi cô, cô định bao lâu nữa mới chịu làm em dâu của tôi?"

Hạ Lam cười lên, làm bộ muốn bấm cô, "Không ngờ cô lại chiếm tiện nghi của tôi như vậy."

Ầm ĩ một hồi đã đến cổng chợ, ai ngờ Thẩm Tự Chước đang bị vây giữa ba bốn bà bác, vẻ mặt rất là khó chịu. Đàm Như Ý bước nhanh hơn, vội vàng đi tới giải vây.

Thẩm Tự Chước thấy cô cuối cùng cũng đi ra, như trút được gánh nặng. Đàm Như Ý để túi đồ dưới đất, cười nhận lấy đứa bé trong tay phải của Thẩm Tự Chước. Cuối cùng, Thẩm Tự Chước cũng rảnh được một tay, lập tức đổi đứa bé bên tay trái sang tay phải.

Lập tức có một bà bác hỏi Đàm Như Ý: "Ơ, đây là con của cô à cô gái? Thật sự có phúc lớn đấy, cả đời một đôi, là bé trai hay bé gái hả?"

Đàm Như Ý cười vạch tả ra một chút, nhìn đứa bé hiện giờ đang mở to hai mắt. Một đứa bé khác trong tay Thẩm Tự Chước cũng mở mắt, đang từ từ vung vẫy quả đấm nhỏ. Dưới nắng sớm trong veo, ánh mắt đen láy của bé tinh khiết như lưu lu, đang tò mò quan sát thế giới ầm ĩ phồn hoa khói lửa.

Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước trao đổi ánh mắt, nhẹ giọng cười một tiếng, đáp: "Một nam một nữ."

HOÀN CHÍNH VĂN  

Chương 53: Ngoại truyện

  Đàm Như Ý chọn một ngày rảnh rỗi, cuối cùng cũng đăng ký kết hôn với Thẩm Tự Chước. Vậy mà chưa kịp tiêu hóa phần vui sướng này đã cắm đầu vào trong vực sâu của phản ứng mai thai. Ăn cái gì cũng không có khẩu vị, hơi ngửi thấy mùi khói dầu là lập tức thấy buồn nôn, giằng co hơn nửa tháng, cả người gầy đi một vòng lớn.

Bà cụ Thẩm gấp đến độ không được, đích thân tới xử lý một ngày ba bữa của Đàm Như Ý. Dù sao bà cụ Thẩm cũng đã sinh con nên đều có kinh nghiệm trong tất cả mọi chuyện, dưới sự chăm sóc của bà cuối cùng Đàm Như Ý cũng sống sót qua giai đoạn gian nan đó.

Đàm Như Ý vốn không phải là người có tính tình nóng nảy, nhưng ngày ngày nôn mửa như vậy, bình thường đi dạy cũng không có được một phút sống yên ổn, dù tính khí có dịu dàng đi nữa cũng bị hao mòn không còn gì. Nhưng cô lại không nỡ trút giận lên người khác, mỗi lần tâm trạng phiền não chỉ có một mình lén xem phim kinh dị.

Nhưng dù có che giấu khá hơn nữa cũng vẫn bị Thẩm Tự Chước phát hiện ra.

Ngày đó cô nghe nói Thẩm Tự Chước làm thêm giờ, sau khi tiễn bà cụ Thẩm lập tức đóng tất cả các cửa lại, kéo toàn bộ rèm cửa sổ xuống. Thẩm Tự Chước mua một dàn âm thanh hiệu quả rất tuyệt, sau khi trải qua phóng đại, tiếng động rất nhỏ trong phim lộ ra vẻ giống như thật. Trong phim, nữ chính đang đi trong hành lang yên tĩnh thì sau lưng Đàm Như Ý đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, cô hoảng sợ nhảy dựng lên khỏi ghế sa – lon, vừa quay đầu lại đối diện với vẻ mặt trêu chọc của Thẩm Tự Chước.

Trên màn hình TV, từ trong hành lang bỗng đưa ra mấy cánh tay tái nhợt, trong loa truyền đến tiếng kêu cuồng loạn của nữ chính.

Chỉ có điều, đối với Đàm Như Ý mà nói, giờ phút này điều kinh khủng hơn chỉ sợ là Thẩm Tự Chước đang đứng ở cửa chậm chạp không lên tiếng.

Đàm Như Ý có chút chột dạ, vội vàng tìm kiếm hộp điều khiển TV bấm nút tắt nguồn, tiếng nhạc sợ hãi trong loa biến mất, cô ngập ngừng nói: "Thẩm. . . . . . Ông xã, anh về rồi à."

Thẩm Tự Chước "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu mở đèn phòng khách lên. Rồi sau đó mở hết từng cánh cửa đóng chặt ra, rồi kéo rèm cửa sổ lên. Cuối cùng, anh đi tới ngồi xuống ghế sa – lon, lại vỗ vỗ bên cạnh, "Ngồi đi."

Đàm Như Ý nghe lời ngồi xuống.

Thẩm Tự Chước tùy ý khoác tay lên vai cô, "Bữa ăn tối ăn cái gì? Hôm nay nôn mấy lần?"

Đàm Như Ý nơm nớp lo sợ, vừa trả lời vừa quan sát nét mặt Thẩm Tự Chước.

Thẩm Tự Chước lại hỏi, "Hôm nay đi làm như thế nào?"

"Rất, rất tốt. . . . . ."

Ngay cả thời tiết hôm nay thế nào cũng thảo luận, mà nhất định không chịu đi thẳng vào chủ đề, cuối cùng vẫn là Đàm Như Ý thiếu kiên nhẫn trước, đưa tay kéo lấy ống tay áo Thẩm Tự Chước, lã chã chực khóc, "Em sai rồi."

Ánh mắt Thẩm Tự Chước đi xuống, liếc mắt nhìn ngón tay cô một cái, "Như Ý, em có biết một từ gọi là 'dưỡng thai' hay không?"

Đàm Như Ý vội vàng gật đầu, "Em biết rõ, em sai rồi."

Thẩm Tự Chước ngẩng đầu vuốt vuốt đầu của cô, "Không phải anh ngăn cản thú yêu thích của em, chỉ có điều xem loại phim điện ảnh máu tanh này rất dễ kích động cảm xúc."

Đàm Như Ý gật đầu một cái, không lên tiếng.

Thẩm Tự Chước nhìn cô, trầm mặc chốc lát, lại nói, "Nếu như tâm trạng em không tốt, ở đây còn có sẵn đối tượng để em phát tiết."

Đàm Như Ý ngẩn ra.

Thẩm Tự Chước đưa tay bao phủ lấy tay cô, hôn lên trán cô một cái, "Khổ cực cho em rồi."

Như vậy trái lại khiến cho Đàm Như Ý xấu hổ, "Thật ra thì. . . . . . Cũng không tồi, anh đừng lo lắng."

"Sau này nếu không làm thêm giờ, anh nhất định sẽ về nhà ở cùng em."

"Không có chuyện gì, công việc của anh quan trọng hơn."

Thẩm Tự Chước lại lắc đầu một cái, "Công việc có vấn đề còn có thể bổ sung, nếu như emi. . . . . ." Cảm thấy lời này là điềm xấu nên lập tức nuốt trở về, dừng một chút chợt hỏi, "Còn muốn xem nữa không?"

"Xem cái gì. . . . . . Ồ! Không, không xem nữa!" Đàm Như Ý vội vàng khoát tay, "Trước khi đưa bé ra đời em sẽ không xem nữa."

Thẩm Tự Chước cười lên, "Ý của anh là, nếu như em muốn xem thì anh sẽ xem cùng em."

"Không không không! Anh ngàn vạn lần ** đừng theo em!"

Thẩm Tự Chước cười nhìn cô, "Thật sự không cần?"

"Không cần! Em tuyệt đối không xem, nếu không em viết giấy cam đoan nhé!"

"Được, vậy viết đi."

Đàm Như Ý sững sờ, "Cái gì?"

"Không phải nói viết giấy cam đoan sao?"

Đàm Như Ý: ". . . . . ."

Vậy mà tự đào hố chôn mình, trước giám đốc Thẩm Tự Chước, Đàm Như Ý bị buộc ký kết một loạt điều ước "Nhục nước mất chủ quyền" không ngang hàng, từ đó, trong lúc mang thai hoàn toàn mất đi tự do thân thể.

Đến tuần thứ mười hai, Đàm Như Ý chính thức đi khám thai.

Trong phòng siêu B, bác sĩ cầm đầu dò di chuyển trên bụng còn bằng phẳng của cô, hồi lâu vẫn không lên tiếng. Đàm Như Ý có chút thấp thỏm, "Bác sĩ . . . . . Tình huống như thế nào?"

Bác sĩ vẫn không lên tiếng, tiếp tục di chuyển đầu dò lên xuống. Đàm Như Ý căng thẳng đến nỗi trái tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng, cuối cùng bác sĩ cũng chỉ vào màn hình mở miệng nói: "Có hai túi thai, chúc mừng cô nhé cô gái, rất có thể cô mang thai sinh đôi."

Đàm Như Ý sững sờ, nhìn theo thầy ngón tay của bác sĩ.

Bác sĩ vừa chỉ vừa giải thích cho cô nghe, Đàm Như Ý cũng không phải nghe hiểu toàn bộ, lại hỏi: "Có thể là có ý gì?"

Bác sĩ cười cười, "Bây giờ còn quá nhỏ, chờ phôi thai lớn hơn một chút rồi làm thêm mấy lần siêu âm B nữa mới có thể xác định 100%. Chẳng qua với kinh nghiệm quan sát nhiều năm của tôi, căn bản là không sai đâu."

Đàm Như Ý ngồi dậy từ trên giường vẫn có chút khó tin. Cầm giấy kiểm tra mở cửa ra, Thẩm Tự Chước vội vàng chạy tới đón, hỏi, "Tình hình thế nào?"

Đàm Như Ý ngẩng đầu nhìn anh, "Anh hãy chuẩn bị tâm lý trước."

Vẻ mặt Thẩm Tự Chước lập tức nặng nề, yên tĩnh hồi lâu mới thở phào hít một hơi, nắm lấy tay Đàm Như Ý, cười cười khàn giọng an ủi: "Không có việc gì. . . . . . Em còn trẻ, còn nhiều thời gian, đừng khổ sở. . . . . ."

Lúc này, Đàm Như Ý phát hiện là anh hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Không, không phải như anh nghĩ!" Cô nhét giấy kiểm tra vào tay anh, "Là . . . . . Là sinh đôi, sinh đôi cùng trứng." Cô cười lên, "Chỉ sợ sau này anh phải cố gắng kiếm tiền hơn rồi."

Thẩm Tự Chước sửng sốt thật lâu mới giơ tấm hình siêu âm lên nhìn một chút, lại vội vàng quay đầu đi chỗ khác, giơ quả đấm che miệng ho nhẹ một tiếng, nói: "Đừng nói sinh đôi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro