Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3+4+5

Chương 3

  Thoáng một cái đã mấy ngày, Đàm Như Ý thuận lợi nhận chức, bắt đầu dạy ngữ văn cấp hai.

Đàm Như Ý học đại học sư phạm không mất tiền, lúc năm tư thực tập nửa năm, sau khi tốt nghiệp dạy ở miền núi hai năm, nên đối với chuyện trường học cũng không tính là tay mới. Nhưng khi thật sự bắt đầu đi làm, mới phát hiện học sinh ở thành phố không giống với học sinh ở vùng cao chút nào. Học sinh ở thành phố có tính tự chủ mạnh hơn, mà phương pháp dạy học của cô có vẻ quá mức nhiệt tình, thậm chí là dư thừa.

Mỗi lần cô ở trên bục mặt mày hớn hở giảng bài, mong đợi học sinh bên dưới đáp lại, nhưng chỉ thấy tất cả đều rũ đầu xuống.

Vô cùng thất bại, lại không thể nào thay đổi, dường như cảm thấy giữa mình và học sinh có một hàng rào vô hình —— giống như cuộc sống của cô và Thẩm Tự Chước vậy. Thẩm Tự Chước đối với cô tương đối khách sáo, dĩ nhiên Đàm Như Ý cảm thấy cái gọi là "Khách sáo" ấy, cũng chỉ là cô tự cho là đúng cách nói khách khí thôi, bởi vì có lẽ trên thực tế Thẩm Tự Chước hoàn toàn lười quan tâm tới cô.

Thẩm Tự Chước có mấy thói quen sinh hoạt cố định: Việc nhà thì mỗi tuần tới đây hai lần, giúp cô quét dọn nhà trọ và giặt quần áo, thời gian làm việc từ 9h sáng đến 6h chiều, chủ nhật sẽ đi du lịch d/đ;l;q'd hoặc là về thăm ông cụ Thẩm, ba bữa cơm đều giải quyết ở bên ngoài, thỉnh thoảng, chủ nhật sẽ ăn cơm ở nhà ông cụ Thẩm. . . . . . Vì vậy Đàm Như Ý và anh xuất hiện cùng lúc chỉ vẻn vẹn khi hai người cùng đi thăm ông cụ Thẩm.

Bọn họ thực hiện "Vợ chồng" trên danh nghĩa vô cùng hoàn hảo, thường ngày chung đụng giống như hai người không liên quan gì mướn chung —— dĩ nhiên cái ví dụ này cũng không chính xác lắm, bởi vì Đàm Như Ý không tốn một phân tiền nào.

Vốn dĩ Đàm Như Ý muốn mớn một căn nhà ở gần đó để dọn ra, nhưng nghe ngóng một vòng, tiền mướn phòng cũng nằm ngoài năng lực của cô. Nhà của Thẩm Tự Chước có hai phòng, một căn làm thư phòng, một căn khác làm phòng ngủ. Ban đầu một mình anh ở thì tất nhiên vừa đủ, nhưng bây giờ có thêm một người dọn vào thì phòng ngủ không đủ. Thẩm Tự Chước đã ở trong thư phòng trải chăn đệm nằm dưới đất, Đàm Như Ý càng lo lắng trong lòng, nghĩ tới nếu tạm thời không mướn phòng nổi, thì ít nhất cũng phải mua cho Thẩm Tự Chước một cái giường.

Tuy hai người ở cùng dưới một mái hiên nhà, nhưng thời gian hai người gặp nhau chỉ vẻn vẹn mười phút buổi sáng trước khi Đàm Như Ý ra cửa. Cho nên ngay cả một cơ hội nói chuyện đứng đắn cũng không tìm được, chứ đừng nói chi là bàn bạc chuyện mướn phòng và mua giường.

Đàm Như Ý dự định thừa dịp thứ bảy trở về thăm Ông cụ Thẩm, tiện đường ghé vào phố gia cụ một chút.

Dĩ nhiên không thể đi tay không, Đàm Như Ý đi dạo một vòng xung quanh, phát hiện một chợ thức. Chợ thức ăn ở trong đầu một con hẻm nhỏ trước cửa chung cư quẹo phải, tuy chỉ là một nơi rất nhỏ nhưng thứ nên có đều có. Đàm Như Ý chọn con gà đất, dặn dò chủ sạp giết rửa sạch sẽ. Chủ sạp là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, bên ngoài áo lông màu đỏ có đeo một chiếc tạp dề màu xanh đen, trên tạp dề dính một lớp mỡ thật dày. Cô vừa nhanh nhảu cắt tiết gà, vừa hỏi Đàm Như Ý: "Nhìn khuôn mặt của cô gái rất lạ, mới tới làm việc hả?"

Đàm Như Ý không hiểu rõ lắm cô ấy nói "Làm việc" là có ý gì, không thể làm gì khác hơn là nói không tỉ mỉ "Dạ" một tiếng.

"Chung quanh đây đều là tiểu trí thức và Giới Tri Thức ở, rất nhiều người làm quản lý gia đình đều muốn tới đây giành lấy một mảnh." Chủ sạp ném gà vào trong nồi nước sôi, nhặt một chiếc khăn lông bên cạnh lên xoa xoa mồ hôi trên mặt, "Khoảng thời gian trước còn xảy ra chuyện này, có một người đàn ông ngủ với cô giúp việc, bị vợ cả bắt gian tại trận, chộp lấy con dao đuổi theo mấy trăm mét. . . . . ." Một lát sau, cô xách gà từ trong nồi ra, ném vào trong máy rụng lông, máy móc chuyển động ùng ùng, cuốn lông gà đầy trên đất.

Đàm Như Ý có chút xấu hổ, cũng không phải bởi vì bị nhận lầm là giúp việc, cô lên tiếng cắt đứt chủ sạp nhiều chuyện, "Chị gái, chị họ gì?"

"À, tôi họ Đinh. Bán thức ăn ở đây đã nhiều năm rồi, về sau cô hãy thường xuyên tới đây mua hàng nhé!"

"Chị Đinh, chị có biết xung quanh đây chỗ nào bán vật dụng gia đình không?"

"Muốn mua vật dụng gia đình à, ngồi tàu điện ngầm là được!" Chị Đinh xách con gà đã rụng hết lông ra ngoài, nhặt một thanh dao sắc bén lên bổ ra, bắt đầu móc nội tạng bên trong, "Đi về phía bệnh viện Sùng Thành, ngồi năm trạm dừng rồi xuống xe là được."

Chị Đinh thả gà xuống nước rửa sạch, sau đó cho vào bao ni lông đưa cho Đàm Như Ý, gỡ khẩu trang xuống, cười nói: "Về sau cứ thường xuyên đến đây, chị biết trong kia có mấy sạp thức ăn hiền đậu, bảo đảm không lừa em."

Đàm Như Ý trả tiền nói cám ơn, mặc dù cảm thấy chị Đinh có chút lắm mồm, nhưng một người nhiệt tình xa lạ như vậy vẫn khiến cho cô sinh ra mấy phần biết ơn.



Tinh thần của ông cụ Thẩm không tệ, để Đàm Như Ý đẩy ông đi dạo một vòng trong chung cư. Thời tiết ngày càng càng ấm lên, cây đào trong chung cư đã bắt đầu ra lá mới, liếc nhìn lại như đang bao phủ một màu xanh nhạt.

"Như Ý và Tự Chước. . . . . . sống chung với nhau như thế nào?"

Đàm Như Ý đang nhìn chung quanh, thình lình bị Ông cụ Thẩm hỏi như vậy, theo bản năng bật thốt lên: "Tốt lắm ạ!" Giản lược, lại cảm thấy lời này hình như chưa đủ lực thuyết phục, lại tăng thêm mấy câu, "Con mới vừa nhận chức, công ty anh ấy lại đang tuyển mới nên gần đây đều có chút bận rộn."

"Tính tình của Tự Chước và ..... cha ruột của nó rất giống nhau, có lúc. . . . . . Nhìn rất đáng sợ, nhưng con đừng sợ nó, có chuyện gì. . . . . . Cứ nói với nó."

Đàm Như Ý cười đáp: "Dạ." Trong lòng lại nghĩ, nào chỉ có nhìn rất đáng sợ.

"Cuộc sống đã quen thuộc chưa? Ăn uống như thế nào?"

"Gần đây con đều ăn ở phòng ăn của trường học. . . . . ."

Ông cụ Thẩm lắc đầu, "Không được, phải tự mình làm."

Đàm Như Ý đồng ý ngoài mặt.

Bữa ăn phòng ăn giáo viên trường học dĩ nhiên rất tiện lợi, nhưng suy cho cùng vẫn kém kém hơn đồ ăn tự mình làm về sắc phong phú và dinh dưỡng khỏe mạnh, Đàm Như Ý cũng biết điểm này. Nhưng đồ làm bếp của Thẩm Tự Chước đều mới tinh, anh chưa đồng ý, cô không dám tùy tiện sử dụng.

Có quá nhiều chuyện muốn bàn bạc với Thẩm Tự Chước, nhưng lại giống như hai quân đang quyết chiến, giằng co mấy ngày, đến cuối cùng vẫn không kéo ra một vết thương đột phá.

Đàm Như Ý ở lại ăn cơm trưa cùng ông cụ Thẩm và bà cụ Thẩm, buổi chiều liền đến phố vật dụng gia đình theo như lời chị Đinh nói. Kết quả đi dạo một lần, phát hiện mình chỉ mua được một cái nệm lò xo rất tốt.

Tiền lương cuối tháng mới phát, tất cả mọi thứ đều phải dùng tiền, cảm thụ quẫn bách này Đàm Như Ý đã nếm trải rất nhiều năm, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng lại khó giải bày như vậy. Thẩm Tri Hành cho hai mươi vạn này theo lý thuyết cũng còn tám vạn, có thể tưởng tượng được lấy nửa phần tiền từ trong tay Đàm Vệ Quốc keo kiệt, quả thật còn khó khăn hơn giết ông ấy.

Đàm Như Ý ở cửa hàng vật dụng lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn là xoay người lại. Trong lòng đã ra quyết định, tối nay bất kể như thế nào cũng phải bàn bạc với Thẩm Tự Chước.

Lúc chạng vạng, lại nhận được điện thoại của Thẩm Tự Chước gọi tới. từ trước đến giờ, Đàm Như Ý chưa bao giờ nói điện thoại với Thẩm Tự Chước, đây là lần đầu tiên, cô còn cho rằng Thẩm Tự Chước hoàn toàn không có số điện thoại của cô. Vì vậy khi cô nhìn thấy tên cuộc gọi hiện trên màn hình di động thì cảm giác có mấy phần thụ sủng nhược kinh, "Anh Thẩm. . . . . ."

Thẩm Tự Chước cũng dứt khoát đơn giản: "Có thể thu dọn giúp tôi hai bộ quần áo để tắm rửa không, ba mươi phút nữa có người tới lấy."

Đàm Như Ý luôn miệng đồng ý, lại nghĩ đến chuyện muốn bàn bạc với Thẩm Tự Chước, đang định mở miệng thì bên tai vang lên tiếng bận rộn dồn dập, sau đó là tiếng động cúp máy. Đàm Như Ý sửng sốt chốc lát, lấy điện thoại xuống xoay người đi vào phòng ngủ.

  Phong cách trang trí nhà trọ Thẩm Tự Chước thật sự rất giống với con người của anh, lấy màu trắng là màu chủ đạo, ngoài thực dụng ra thì rất đơn giản. Đàm Như Ý kéo tủ treo quần áo ra, nhìn lướt vào bên trong, quần áo chỉ có năm sắc thái đó là trắng, đen, xám, nâu và xanh da trời. Cô không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn chiếc vali màu đỏ mình để bên cạnh, bên trong vali chưa các loại quần áo tươi đẹp.

Chiếc vali màu đỏ trong phòng ngủ rất dễ nhìn thấy, Đàm Như Ý chợt sinh ra mấy phần cảm giác xấu hổ, cô bắt buộc mình đừng nhìn chỉ cái vali không hợp nhau, từ trong tủ quần áo lấy ra vài chiếc áo sơ mi và áo lót dệt kim Thẩm Tự Chước hay mặc thường ngày. Suy nghĩ một d/đ;l;q'd chút, hình như còn thiếu gì đó. Cô kéo một bên ngăn kéo ra, liếc nhìn vào bên trong một chút, lại lập tức dời ánh mắt đi, nhanh chóng lựa ra hai cái ném hết lên giường. Bên trong ngăn kéo còn lại đều chưa vớ được gói thành đôi, tất cả đều là màu đen, Đàm Như Ý không nhìn ra sự khác biệt, tùy ý lấy hai đôi.

Sau ba mươi phút, tiếng gõ cửa vang lên. Đàm Như Ý nhìn từ mắt mèo, đứng bên ngoài là một người phụ nữ. Cửa mở ra, người tới tự giới thiệu trước: "Cô Đàm có phải không? Tôi là đồng nghiệp của Thẩm Tự Chước, đến lấy đồ giúp anh ấy." Cô ta mặc áo khoác ngoài màu xanh đen, quần bút chì(*), giày đế bằng, vóc người cao gầy, mặt rất nhỏ, giống như chỉ cần một bàn tay là có thể che phủ, đồ trang sức trang nhã với mái tóc ngắn gọn gàng.

Đàm Như Ý vội nghiêng người nói: "Mời vào."

"Lần sau sẽ tới thăm hỏi." Người phụ nữ cười nói, "Thẩm Tự Chước phải lên máy bay, liên tục gọi điện thúc giục tôi ... Tôi phải cầm đồ đi trước đã."

"Vậy cô chờ một chút!" Đàm Như Ý vội vào nhà lấy túi đựng quần áo đưa cho người phụ nữ đó.

Người phụ nữ chìa tay tiếp nhận, nhìn cũng không nhìn, nói tiếng cám ơn xong liền xoay người chạy về phía thang máy, chờ Đàm Như Ý nhớ tới còn muốn hỏi Thẩm Tự Chước đi đâu thì cửa thang máy đã khép lại.

Tối hôm đó, Thẩm Tự Chước không về; buổi tối ngày hôm sau vẫn không về. Đàm Như Ý phỏng đoán chắc anh đã đi công tác, nghĩ muốn nhắn tin hỏi thăm anh chừng nào về, điện thoại di động cầm lên mấy lần, vẫn là không có kết quả.

Đàm Như Ý vẫn đi làm như thường lệ, tan việc về nhà soạn bài đọc sách. Trong thư phòng của Thẩm Tự Chước có cả một tường giá sách, mỗi lần Đàm Như Ý đi vào đều không nhịn được thầm than thở một tiếng. Lúc cô còn đi học phải làm ngoài giờ để kiếm tiền, thời gian đọc sách đều chen vào khi trên đường đi làm. Hôm nay rốt cuộc có thời gian, mà thư phòng của Thẩm Tự Chước lại phong phú như vậy, giống như một người đang đói khát gặp phải dòng nước sạch ngọt ngào mát lạnh, chỉ cần ngã vào một cái là lưu luyến quên đường về.

Thẩm Tự Chước không có ở đây hai ngày, Đàm Như Ý hưởng thụ chút cuộc sống an nhàn. Vậy mà tiệc vui chóng tàn, ngày hôm nay hết giờ làm về nhà, vừa tới cửa chung cư, đã nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh cửa lớn, chính là Đàm Vệ Quốc nhiều ngày không thấy.

Sau khi Đàm Vệ Quốc tìm Thẩm Tri Hành lấy hai mươi vạn, vẫn không có chút tin tức nào, trong lễ cưới của Đàm Như Ý cũng không xuất hiện. Hiện giờ Đàm Như Ý hoàn toàn khinh thường, chỉ coi ông ta như đã chết rồi, cũng không còn phí tâm hỏi thăm, nhưng chưa từng nghĩ Đàm Vệ Quốc lại còn có mặt mũi chủ động tìm tới cửa. Ông ta mặc một bộ áo lông màu đen bẩn thỉu, râu ria cũng không biết đã mấy ngày rồi không cạo, hốc mắt lõm xuống, trong con ngươi tất cả đều là tia máu, toàn thân đều bốc mùi rượu. Nhìn thấy Đàm Như Ý xuất hiện, lập tức đứng dậy từ dưới đất phủi phủi mông, đưa tay hỏi, "Có tiền không?"

Đàm Như Ý lập tức giận dễ sợ, chỉ coi như không nghe thấy, siết chặt quả đấm đi tới. Đàm Vệ Quốc đưa tay níu túi xách của cô lại, "Hỏi mày đấy, có tiền không?"

"Buông tay!" Đàm Như Ý dùng sức vùng vẫy, "Không phải ông đã tìm người ta lấy hai mươi vạn rồi à, còn muốn tìm tôi lấy tiền gì nữa?"

"Đức hạnh!" Đàm Vệ Quốc nhổ một ngụm, "Cũng không nghĩ xem mày có thể gả vào nơi tốt như vậy là nhờ công của ai. Có tiền không, cho tao một ít, tao muốn đi bệnh viện khám bệnh."

Đàm Như Ý cảm thấy người này quả thật không thể nói lý, lôi túi xách trong tay ông ta lại, hất tay đi vào. Đàm Vệ Quốc vội chạy tới, nắm tóc cô một phen, Đàm Như Ý bị đau đến hét lên một tiếng, "Ông muốn làm gì?"

Bảo an cư xá đã bị kinh động, nhô đầu ra từ cửa sổ trạm gác, chú ý động tĩnh bên này.

"Lão tử nuôi mày lớn như vậy, bây giờ tìm mày xin chút tiền để đi khám bệnh, mày lại che chở ví tiền như che chở cho con, mẹ nó mới gả ra ngoài được mấy ngày mà ngay cả cha cũng không nhận?"

Đang là thời gian ăn cơm tối, nên có rất nhiều nhiều người ra vào chung cư, cũng ném cho hai người nhiều ánh mắt khác thường. Mặt Đàm Như Ý như bị thiêu cháy, vừa cảm thấy tức giận lại vừa xấu hổ, "Ông buông ra! Nếu không buông tay tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Hừ! Mày báo cảnh sát xem? Có bản lãnh thì để tao vào đó ngồi cả đời, nếu không để tao gặp mày một lần đánh mày một lần!" Đàm Vệ Quốc chợt đưa tay kéo, Đàm Như Ý liền thấy nguyên cái đầu da như muốn bị ông ta nhấc lên, đau đến nỗi nước mắt không ngừng được rơi xuống. An ninh không nhìn nổi, đi ra khỏi trạm gác khuyên can, "Ông chú này, đừng động thủ, có lời gì từ từ nói."

"Đây là con gái của tao, tao muốn nói gì thì nói, mắc mớ gì tới mày!"

"Ông nói là con gái của ông thì chính là con gái à? Vậy thì tôi chính là bà cô của ông đấy!" Trong đám người vây xem, chợt truyền ra một giọng nữ cay cú, lanh lảnh.

  Đàm Như Ý nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ ngủ đang dựa khung cửa, ôm cánh tay mắt lạnh nhìn Đàm Vệ Quốc. Đàm Vệ Quốc chưa từng bị chút nhục nhã nào, lập tức buông Đàm Như Ý ra, xoắn tay áo đi lên lý luận, "Con mẹ nó mày là cái thá gì?"

"Động thủ với phụ nữ thì ông lại là cái thá gì?" Người phụ nữ đó không sợ hãi chút nào, đưa tay móc điện thoại di động từ trong túi áo ngủ ra, "Cút nhanh lên, đừng tưởng rằng bà cô đây không dám báo cảnh sát." Cô liếc bảo an một cái, "Phí nghề nghiệp cao như vậy, toàn bộ đều cho chó ăn rồi à? Một người bị bệnh thần kinh như vậy cũng có thể tùy tiện sủa ở cửa chung cư?"

Vẻ mặt bảo an ngượng ngùng, tiến lên đuổi Đàm Vệ Quốc, dây dưa hồi lâu, cuối cùng cũng đuổi ông ta đi.

Đàm Như Ý lau mắt một cái, tiến lên nói cảm ơn người phụ nữ đó. Sắc mặt người đó khó chịu, đưa tay chống nửa bên mặt, nhíu chặt chân mày nói: "Cô thật sự phải cảm ơn tôi, giúp tôi mua hộp thuốc hạ sốt đi."

Chương 4

Quê quán lúc trước mà Đàm Như Ý ở đều là những toà nhà nhỏ khoảng ba bốn tầng, sau khi cải cách có rất nhiều người từ nông thôn chuyển thới, vẫn giữ thói quen cùng nhau tụ họp, quan hệ láng giềng thân thiết, bình thường một nhà nào đó có chuyện, chỉ cần nói một tiếng là có người nhiệt tình giúp một tay. Tuy nói bình thường tam cô lục bà hay tụ chung một chỗ lắm mồm một chút, nhưng loại không khí này thì ở thành phố, một nhà ở nguyên một tầng không thể nghiệm được.

Đàm Như Ý ở trong thành phố hớn nửa tháng, người phụ nữ ra mặt giúp cô này là người hàng xóm duy nhất mà cô biết. Cô ấy tên là Hạ Lam, trùng hợp ở cùng một toà cao ốc với Đàm Như Ys. Đàm Như Ý đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc giúp cô ấy trở lại, mắt thấy cô ấy đi bộ cũng lảo đảo, tựa như lúc nào cũng muốn ngã nhào một cái, cảm thấy không yên lòng, liền xung phong nhận việc đưa cô ấy trở về.

Mở cửa, trong phòng nhất thời bay ra một mùi khó ngửi, Đàm Như Ý ngó vào trong một cái, chỉ thấy bên trong nhà ngổn ngang, giống như một cơn bão vừa mới càn quét qua vậy. Vào cửa, bên tường có một thùng giấy cao cỡ nửa người đang đứng thẳng, bên trong nhét lung tung mấy bộ quần áo, dưới đất tràn đầy đồ vật rơi lần lộn và trang giấy, cả phòng khách hoàn toàn tìm không ra một lỗi đi sạch sẽ.

Hạ Lam lại không thèm để ý, trực tiếp đạp lên đống bừa bãi trên đất đi đến máy đun nước rót nước. Mở chốt máy đun nước ra, thùng nước cũng trống không, cô phiền táng một cái, đặt cái ly qua một bên.

Đàm Như Ý vốn định đưa đến rồi đi liền, thấy thấy bộ dạng cô như vậy, thật sự không yên lòng, "Cái đó, cô Hạ. . . . ."

Hạ Lam liếc cô một cái, "Vào đi, không cần thay đổi giày. Giúp việc vừa mới nghỉ, phòng ốc không ai thu dọn."

Đàm Như Ý đi vào, cẩn thận tránh đồ vật trên mặt đất ra, "Cô ngồi một lát đi, tôi giúp cô nấu chút nước nóng."

Cũng may phòng bếp thoát nạn, Đàm Như Ý thuận lợi tìm ra bình nấu nước sôi, lại hỏi Hạ Lam ăn cơm tối chưa. Hạ Lam nằm trên giường cả ngày, nếu không phải vừa đói lả vừa nóng sốt đến khó chịu, vốn dĩ cũng không có ý định ra khỏi cửa. Đàm Như Ý lại giúp cô nấu bát mì, trên bếp hầm một nồi cháo.

Sau khi Hạ Lam ăn xong, đang nằm ở trên ghế sa – lon nghỉ ngơi. Đàm Như Ý vắt một chiếc khăn lông lạnh, đắp lên trên trán cho cô. Hạ Lam nhắm mắt đè khăn lông, nói tiếng cám ơn, lại hỏi cô: "Cô là giúp việc của nhà nào, không làm trễ nãi công việc của cô chứ?"

"Không, không phải, " Đàm Như Ý co quắp giải thích, "Tôi chỉ ở đây. . . . . . Tạm thời ở đây."

Hạ Lam "À" một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Đàm Như Ý liếc nhìn quanh bốn phía một vòng, đang đến gần phòng ngủ, phát hiện trên sàn nhà có một khung hình thuỷ tinh vỡ tan, bên trong tấm hình lớn bị xé thành hai nửa, liếc mắt nhìn qua,  hình như là một bức ảnh cưới. Đàm Như Ý lập tức hiểu được, liếc Hạ Lam một cái, trong lòng sinh ra mấy phần đồng tình —— cô ấy và ông xã cãi nhau, ngã bệnh cũng không có ai ở bên cạnh chăm sóc.

Hình như thành phần an thần trong thuốc hạ sốt đã có tác dụng, Hạ Lam dần dần ngủ mất. Đàm Như Ý đứng dậy đi vào phòng bếp nhìn chằm chằm nồi cháo trên bếp, nấu xong rồi sau đó đóng lửa. Đàm Như Ý lại giúp Hạ Lam đổi chiếc khăn lông khác, sau đó từ trong phòng ngủ cũng hỗn loạn không kém, lấy một tấm chăn nhung sọc ra đắp lên giúp cô.

Ngồi một lát, thấy tạm thời Hạ Lam không có dấu hiệu tỉnh lại, liền đứng dậy định trở về. Trước khi đi, lại nhìn thấy miểng thuỷ tinh ở trước cửa phòng ngủ, cô sợ Hạ Lam không để ý mà đạp lên, nên đi tìm công cụ tới quét dọn.

Cô ngồi xổm xuống, nhặt tấm hình đã xé thành hai mảnh lên. Trong hình Hạ Lam tươi cười rạng rỡ, người đàn ông bên cạnh cô cũng có phong thái không tầm thường. Hình chụp rất tốt, không giống như những bức được trang điểm quá mức mà Đàm Như Ý đã thấy. Đàm Như Ý thở dài, bỏ hình qua một bên, bắt đầu quét dọn thuỷ tinh trên mặt đất.

Làm xong những thứ này, Đàm Như Ý để lại cho Hạ Lam một tờ giấy, lại viết số điện thoại và số tầng của mình lên, dặn dò cô ấy có gì cần có thể tìm cô bất cứ lúc nào.



Hạ Lam cũng không liên lạc với cô. Đàm Như Ý vẫn có chút bận tâm, lên trên lầu gõ cửa một lần, không ai trả lời. Cảm cúm cũng không phải bệnh nặng gì, nghĩ là Hạ Lam cũng đã hạ sốt. Hôm nay người với người qua lại với nhau, đều phải có mấy phần phòng bị, nếu Hạ Lam không chủ động bày tỏ mình cần, cô cũng không tiện bày tỏ ý tốt lan tràn. Thứ sáu có một tiết học công khai(*), trong lòng Đàm Như Ý hoang mang, mỗi ngày đều phải kiểm tra tài liệu, dần dần cũng không còn tinh lực quan tâm chuyện của người khác.

(*): Chắc mọi người cũng biết, chỗ này là tiết học có dự giờ đó, thầy(cô) dạy ở phía trên, phía dưới sẽ có thầy(cô) khác ngồi dự.

Tiết ngữ văn của THCS, bình thường đều sắp xếp vào buổi trưa, nên sau khi kết thúc tiết học, Đàm Như Ý trở về phòng làm việc chấm bài tập. Số lượng bài tập Ngữ văn ít, ngoại trừ mỗi tuần phải ghi chép chu đáo, mỗi tháng phải tôn vinh những tác phẩm lớn ra, thì còn có một d/đ;l;q'd số bài tập, học sinh làm theo tiến độ của trường học, cách ba bốn ngày thu lên kiểm tra một lần là được. Cho nên đa số thời gian Đàm Như Ý đều rảnh rỗi, ngoại trừ đụng phải tình huống đặc biệt như tiết học công khai như thế này thôi.

Cô ăn cơm tối ở căn tin trường học xong, mang tài liệu chưa xem về nhà tiếp tục, liên tiếp chuẩn bị như vậy mấy ngày, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm, nhưng chỉ có thể làm hết khả năng, nghe theo ý trời.

Cũng may ngày đó hiệu quả vô cùng tốt, yêu cầu phải giảng một thể loại văn cổ, cô chuẩn bị hình ảnh, âm thanh, tài liệu phong phú, lại lấy kinh nghiệm làm PPT lúc còn đi học, nói có sách mách có chứng, kết hợp phương tiện đa truyền thông, khiến chủ nhiệm giáo vụ và tổ trưởng tổ ngữ văn hớn hở khen ngợi. Sau khi tan lớp, tổ trưởng tổ ngữ văn khen ngợi cô viết bảng rất khéo, hơn nữa chữ cũng rất đẹp. Sau khi đến thành phố, đây là lần đầu tiên Đàm Như Ý cảm thấy cả người tràn đầy hăng hái, liên tiếp mấy ngày tích tụ khí nhất thời quét hơn phân nửa.

(*): PPT là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước.

Lúc nghỉ ngơi trong giờ học, văn phòng tổ chức đoàn mua vé xem phim. Dưới cơn phấn chấn, Đàm Như Ý cũng đăng ký tham gia. Người tổ chức là Lương Kính Xuyên, giáo viên dạy toán lớp 7. Anh ta vào trường sớm hơn Đàm Như Ý ba năm, lớn hơn Đàm Như Ý bốn tuổi, nhưng vẫn có chút tính bướng bỉnh của trẻ con, vì vậy có thể dễ dàng hoà đồng với các bạn học sinh lớp 7. Thành tích tổng thể môn toán học của lớp 7 là đứng nhất toàn khối.

Lương Kính Xuyên thấy Đàm Như Ý giơ tay đăng ký, cười nói: "Cô giáo Đàm, mới vừa rồi cô giáo Mã còn lo lắng cô không đi, đang tính toán động viên cô đấy."

Cô giáo Mã là giáo viên chủ nhiệm lớp 7, dạy môn Tiếng Anh. Cô ấy đang uống nước quả đười ươi(*), nghe vậy ngẩng đầu lên, cười nói: "Tôi không lo lắng, tôi đâu có tâm tư gì chứ."

Lương Kính Xuyên nhìn Đàm Như Ý một cái, cười cười, nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi, lại cầm áp-phích điện ảnh đi giựt giây các giáo viên khác.

Phim không được đặc sắc lắm, so với xem phim thì sau khi tan việc, nửa phòng giáo viên cùng nhau ăn cơm nói chuyện trời đất náo nhiệt còn hấp dẫn Đàm Như Ý hơn. Đàm Như Ý cảm thấy hôm nay thật là một ngày may mắn, ở trong hơi nóng lượn lờ, vừa nhúng thịt dê vừa nghe các giáo viên khác nói chút chuyện lý thú, trong lòng hết sức bình tĩnh, lần đầu tiên sinh ra cảm giác an nhàn, giống như trong đô thị sầm uất to lớn này, cuối cùng cũng có mảnh đất cắm dùi của mình.

Cô giáo Mã và Đàm Như Ý ngồi bên cạnh nhau, đối diện là Lương Kính Xuyên. Ba người hàn huyên chút tình huống trong lớp, Cô giáo Mã đột nhiên hỏi Đàm Như Ý, "Tiểu Đàm, cô có bạn trai không?"

"Không có." Đàm Như Ý trả lời theo bản năng. Nói xong mới chợt cảm thấy đáp án này hình như không đúng, nhưng suy xét kỹ càng, hình như cũng không tính là không đúng. Hơi đắn đo một lát, vẫn không nói ra chuyện của mình và Thẩm Tự Chước.

Cô giáo Mã liếc Lương Kính Xuyên một cái, cười nói: "Trường học chúng ta không nói những thứ khác, nhưng có một điều rất tốt, chính là tỷ lệ nam nữ rất điều nhau. Cô vào đây là đúng rồi, sau này không cần lo lắng không tìm được bạn trai."

Đàm Như Ý cười cười, chỉ nói tạm thời mình chỉ lo dạy cho tốt, không có dự định khác. Lời này ngược lại phát ra từ đáy lòng không có nửa phần giả dối, vừa không nói ra quan hệ hợp đồng lúng túng của mình và Thẩm Tự Chước, tình huống khó khăn trước mắt là, phải giải quyết vấn đề ấm no cái đã rồi hãy nói đến những cái khác.

Sau khi về đến nhà, Đàm Như Ý vẫn còn dư vị của không khí hoà hớp lúc ăn lẩu, bởi vì ngày hôm sau là thứ bảy, không cần lên lớp, cô ở trong thư phòng của Thẩm Tự Chước chọn một quyển tiểu thuyết, tạm thời buông lỏng. Tiểu thuyết bất ngờ vô cùng đặc sắc, chuyện xưa thoải mái tình tiết quanh co, sau khi tắm xong mà Đàm Như Ý vẫn còn suy nghĩ đến kết cục, nên quyết định đọc hết một hơi cho xong. Cô cầm sách đi vào phòng ngủ, tắt đèn lớn, chui vào trong chăn, mượn ánh đèn bàn để xem.

Nửa đêm yên tĩnh, chờ nhìn tới một câu cuối cùng, đêm đã khuya. Trên bóng đèn bàn, chẳng biết con thiêu thân đã nằm sấp từ lúc nào, Đàm Như Ý khép sách lại, đưa tay phủi đi, tắt đèn ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, Đàm Như Ý chợt giật mình tỉnh giấc, ngay sau đó liền nghe những tiếng 'sột soạt' trong bóng tối. Trái tim của cô lập tức thót lên tới cổ họng, đang muốn mở miệng, chợt nghe mùi rượu xông vào mũi, ngay sau đó một người nặng nề nằm xuống, khiến hơn nửa người đều đè lên người cô. Đàm Như Ý hoảng sợ đến quên hô hấp, cẩn thận đưa tay ra, đụng phải bả vai xương cốt thân thể cường tráng, lúc này mới phản ứng được, là Thẩm Tự Chước. Cô đưa tay mở đèn bàn lên, đẩy Thẩm Tự Chước một phen, "Anh Thẩm."

Thẩm Tự Chước dùng giọng mũi "Ừ" một tiếng, cũng không động đậy. Thân thể của anh rất nặng, Đàm Như Ý mất thêm chút sức mới có thể thoát ra được. Đang muốn ngồi dậy, thế nhưng bỗng nhiên anh lại vươn cánh tay ra mạnh mẽ ôm chặt lấy cô. Anh chỉ mặc một bộ áo sơ mi, trên người rất lạnh, có lẽ như thế nên anh mới ôm lấy nguồn nhiệt duy nhất trước mặt theo bản năng.

Đàm Như Ý giãy giụa, Thẩm Tự Chước lại càng dùng sức, hai cái cánh tay siết cô thật chặt vào trong ngực, cằm dưới tựa vào hõm vai cô, hơi bất mãn nói một câu: "Đừng động." giọng nói giống như được phát ra từ trong nước sâu, mang theo nặng nề đặc thù sau khi say rượu.

Cho dù Đàm Như Ý suy nghĩ muốn động cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể tạm thời mặc cho anh ôm. Cô nghiêng đầu qua nhìn, không biết có phải do ánh đèn hay không, cảm giác sắc mặt của Thẩm Tự Chước có phần tái nhợt hơn lúc chưa lên đường, hốc mắt bị hãm vào, có chút tiều tụy. Hô hấp ấm áp mang theo mùi rượu của Thẩm Tự Chước nhẹ nhàng phất lên mặt, Đàm Như Ý không thích hơi thở này, liền quay đầu đi chỗ khác.

Không biết nhịn bao lâu, cuối cùng Thẩm Tự Chước cũng lật người, buông lỏng cô ra. Đàm Như Ý nhanh chóng đứng dậy thật nhanh, đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, lại ngừng bước chân lại, quay đầu liếc mắt nhìn về phía người đang nằm trên giường, do dự trong nháy mắt, vẫn là quay lại đắp kín chăn mền cho anh, sau đó tắt đèn bàn.

Cô lấy chăn nệm trong thư phòng trải lên đất, sau khi tắt đèn xong nằm lên đó. Trải qua một phen hoảng sợ, cơn buồn ngủ đã sớm biến mất không thấy tăm hơi. Cô lật người, yên lặng nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, vô cùng yếu ớt nhưng vẫn có thể phá tan vẻ nặng nề của bóng tối, soi sáng ra hình dáng mơ hồ của vật dụng bên trong phòng.


Chương 5

Thẩm Tự Chước vội vàng vượt qua một vòng. Đồng ý với yêu cầu của bạn bè làm người phát ngôn, tạm thời đến Bắc Kinh tham gia một cuộc giao lưu. Sau khi kết thúc dự định trở về Sùng Thành, đúng lúc gặp bạn học thời đại học kết hôn, phù rể ngã bệnh xin nghỉ, lại bị kéo đi làm lao động tay chân. Thật vất vả mới trở lại từ khói mù nặng nề của thủ đô, mới vừa xuống máy bay liền được đưa đến công ty đón người mới đến thực nghiệm.

Nói là công ty, thật ra thì chỉ hai mươi người cùng làm việc. Lúc Thẩm Tự Chước còn học nghiên cứu sinh đã bắt đầu tự chủ gây dựng sự nghiệp, cùng Đường Thư Nhan, ngay lúc đó là bạn học thời đại học cũng là phó tổng quản lý bây giờ vay vốn thành lập phòng làm việc. Lúc đầu, nghiệp vụ chỉ là trợ giúp người quen lắp đặt thiết bị thiết kế, theo truyền miệng, kích thước mở rộng, thành lập phòng công tác đã được năm năm, hôm nay đã có chút danh tiếng ở Sùng Thành.

Thẩm Tự Chước làm chủ quản công ty, dĩ nhiên đứng mũi chịu sào. Ba công nhân viên mới vào có chút hăng hái nghé con không sợ cọp, bộ dạng nhất định phải chuốc anh uống say. Tửu lượng của Thẩm Tự Chước không tệ, nhưng vẫn không nhịn được ba người thay nhau oanh tạc. Hơn nữa Đường Thư Nhan là phụ nữ, anh còn phải phát huy tinh thần kỵ sĩ giúp cô ta ngăn cản một phần.

Chờ đến khi chào đón người mới kết thúc, Thẩm Tự Chước đã có chút đã đứng không vững. Anh không nhớ rõ là ai giúp anh gọi xe taxi, chờ đến khi tỉnh hồn lại, phát hiện mình đang ngồi bên cạnh bồn hoa bên ngoài tiểu khu, chỉ mặc một bộ áo sơ mi. Anh bị lạnh đến hắt hơi một cái, nện những bước đi trống rỗng bước lên lầu, sau khi vào cửa sờ soạng vào phòng ngủ nằm xuống.

Mơ hồ có mấy phần cảm giác, hình như mình đã đè lên cái gì đó, nhưng mí mắt của anh rất nặng, suy nghĩ hỗn độn, đã sớm mất mất năng lực suy nghĩ. Lại cảm thấy lạnh, theo bản năng liền ôm nguồn nhiệt duy nhất trước mặt.

"Đây là Đàm Như Ý..." Ý niệm ở trong đầu thoáng qua một cái chớp mắt, đã bị cơn nhức đầu và mệt mỏi hôn mê che mất. Người đang ở tình huống không biết rõ, bản năng đều sẽ đuổi theo cái gì đó khiến cho mình cảm thấy thoải mái, ví dụ như nói ấm áp, mềm mại, cùng với yên tĩnh và mùi hương ngọt ngào.

Thẩm Tự Chước mở mắt tỉnh lại, nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, ít nhiều cảm thấy có chút xấu hổ. Anh đứng lên, mở cửa phòng nhìn ra ngoài. Đàm Như Ý ngồi chồm hổm trước khay trà, mặc chiếc áo len màu tím mà lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, đang vùi đầu viết cái gì đó. Lần đầu tiên thấy, anh đã cảm thấy màu tím kia quả thật khiến cho người ta từng lướt qua khó quên, giống như là trực tiếp lấy màu sắc từ trên quả cà. Mà giờ khắc này, Đàm Như Ý cuộn tròn lại, thì càng giống như một quả cà rơi trên đất.

Đàm Như Ý nghe tiếng bước chân của anh, chấn động một chút, lập tức xoay người sang chỗ khác chào hỏi anh, "Anh Thẩm."

"Chào buổi sáng." Giọng nói của Thẩm Tự Chước khàn khàn, ánh mắt thoáng dừng lại trên mặt cô, bước chân đi vào phòng tắm.

Đàm Như Ý nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vậy mà khẩu khí này mới nới lỏng một nửa, Thẩm Tự Chước chợt dừng bước, xoay người lại nhìn cô. Đàm Như Ý theo bản năng đứng thẳng lưng lên, cố gắng dùng khuôn mặt không chút thay đổi để che giấu lúng túng đang từ từ mở rộng trên mặt mình. Mà tiếng nói khàn khàn của Thẩm Tự Chước lại vang lên lần nữa, "Tối hôm qua có chút thất lễ, xin lỗi."

Nói xin lỗi tương đối thản nhiên, không thể nói chân thành hay không chân thành, bởi vì giọng nói này hết sức bình tĩnh, giống như chỉ là đang trần thuật một sự thật đã từng xảy ra.

"Không. . . . . . Không có việc gì, không sao." Đàm Như Ý vội nói.

Tình trạng đột phát khiến cho cô trằn trọc trở mình nửa, chỉ với một phương thức bình thản của người này tuyên bố kết thúc, Đàm Như Ý ngược lại có chút không biết mình rốt cuộc là cảm thấy may mắn, hay cảm thấy buồn bã nữa.

Thẩm Tự Chước tắm xong ra ngoài, Đàm Như Ý đã không có ở phòng khách, trên khay trà để một ly sữa tươi và một đĩa bánh mì nướng. Thẩm Tự Chước ngồi xuống ghế sôfa, cầm khăn lông khô lau tóc. Ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại chạm vào ly sữa và đĩa bánh mì, sau mấy lần, cuối cùng anh dừng động tác trong tay lại, vươn tay bưng ly lên, một hơi khí nóng theo động tác của anh bay tản ra.

Lúc này anh mới chú ý tới, bên cạnh cái mâm còn có một cục gam màu trắng do Đàm Như Ý để quên, là hình dáng một con thỏ.

Thẩm Tự Chước ăn điểm tâm xong, rửa sạch ly và đĩa. Chờ ra khỏi phòng bếp, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đàm Như Ý đứng trước cửa thư phòng. Anh ngừng bước chân lại, "Có chuyện gì sao?"

Đàm Như Ý giương mắt nhìn anh, "Anh Thẩm. . . . . ."

Mỗi lần nói chuyện với anh, dường như Đàm Như Ý đều phải chuẩn bị nửa ngày, giống như cô nói từng câu từng chữ đều là một mệnh lệnh sống còn, phải trải qua chỉ thị phê chuẩn, mới có thể đạt được kết quả. Nhưng không biết là bởi vì tối qua thất lễ, hay là bữa ăn sáng khi nãy, khiến Thẩm Tự Chước vào giờ phút này, nguyện ý lẳng lặng chờ cô mở miệng nói ra trọng điểm.

Đàm Như Ý ngẩng đầu lên hơn tấc, siết chặt ngón tay, cắn cắn môi, rốt cuộc mở miệng: ". . . . . . Sau này tôi ngủ thư phòng đi."

Thẩm Tự Chước nhất thời không lên tiếng, không khỏi nghĩ tới ngày bàn bạc với Thẩm Tri Hành về hôn sự của anh và cô, cô đứng ở trong cầu thang, cứng cổ, bộ dạng quật cường giống như chó cùng rứt giậu.

Việc nhỏ như vậy, nhưng cũng khiến cho cô lộ ra vẻ mặt khổ sở. Tâm tình của Thẩm Tự Chước chợt có chút phức tạp, lẳng lặng nhìn cô chốc lát, gật đầu nói: "Được."

Đàm Như Ý thở phào một cái như trút được gánh nặng, cảm kích gật đầu nói tiếng "Cám ơn" với anh, bước chân nhẹ nhàng trở về thư phòng.

Thẩm Tự Chước nhìn bóng lưng của Đàm Như Ý, đứng đó một lúc lâu, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho trợ thủ, để cho cô ấy đưa đến đây một cái giường giúp một tay.



Lúc ở nhà, bình thường Đàm Như Ý chỉ hoạt động ở thư phòng và phòng khách. Hôm nay được sự "Phê chuẩn" của Thẩm Tự Chước, thư phòng sau này sẽ trở thành phòng ngủ của cô, đối với lần này cô còn có mấy phần lòng trung thành.

Ngoài công việc giảng dạy, Đàm Như Ý còn viết một số tản văn, gửi đến một số tờ báo phụ bản, đưa lên báo kiếm ít tiền lẻ. Lần này cô đồng ý với lời mời của một biên tập, viết một bài văn viết giới thiệu khí hậu mùa xuân ở nông thôn, đang vùi đầu viết, chợt thấy trước mắt thoáng qua một cái, ngước mắt lên nhìn, Thẩm Tự Chước đi vào.

Đàm Như Ý lập tức đứng lên, "Anh Thẩm, có phải anh muốn dùng. . . . . ."

"Cô ngồi đi." Thẩm Tự Chước đi về phía giá sách sau lưng cô.

Tuy Đàm Như Ý nghe lời ngồi xuống, nhưng vẫn không thể buông lỏng chút nào. Cô đã sớm cảm thấy được lúc ở chung một phòng, Thẩm Tự Chước tương đối có cảm giác tồn tại mãnh liệt, khiến cho cô không tự chủ được mà để ý đến động tĩnh của anh, giống như một khả năng chịu áp lực khó có thể vượt qua.

Giờ phút này, Thẩm Tự Chước ở sau lưng cô tìm sách, cô có thể nghe tiếng bước chân anh chuyển động, từ tiếng va chạm nhỏ lúc rút sách ra, đến tiếng nhẹ giọng ho khan của anh. . . . . . Tất cả những thứ này, giống như mạng nhện phủ trên đầu người, tuy rằng nhẹ nhàng như không có gì, nhưng cảm giác khó chịu đó cũng đủ làm cho tinh thần người ta khẩn trương.

Đàm Như Ý ngừng suy nghĩ, cố gắng tập trung lực chú ý vào công việc của mình. Nỗ lực một hồi lâu, cũng coi như có chút hiệu quả, trong lúc cô vừa định tiếp tục viết với linh cảm vừa rồi, Thẩm Tự Chước chợt bưng cái ghế đến ngồi xuống trước mặt cô.

Đàm Như Ý nheo mắt, bị giật mình thiếu chút nữa bắn lên khỏi ghế, bút chì nhọn hung hăng đâm một cái trên giấy, đứt một đoạn.

Bàn đọc sách hết sức rộng rãi, hai người ngồi đối mặt nhau, cũng sẽ không cảm thấy chật chội. Thẩm Tự Chước không nhìn cô, mở một quyển sổ tay hướng dẫn bằng tranh ảnh thật lớn ra, từ trong ống bút màu đen rút ra một chiếc bút máy, "Soạt soạt soạt" vẽ lên tờ giấy trắng. Đàm Như Ý bắt buộc mình không nhìn anh, vẫn là cúi đầu nhìn bản thảo của mình, vậy mà khóe mắt lại không tự chủ được bay về phía anh.

Thẩm Tự Chước cúi thấp đầu, ống tay áo áo sơ mi vén lên, lộ ra đường cong ngón tay tới cổ tay lưu loát đẹp mắt. Mái tóc đen như mực rơi xuống vài sợi, bởi vì mới vừa tắm nên có vẻ hết sức mềm mại. Ánh mắt của anh rơi trên trang giấy viết phát thảo trên bàn, lúc suy nghĩ hai đầu d/đ;l;q'd lông mày khẽ nhíu lên. Từ tầm mắt của cô nhìn sang, trùng hợp chống lại sống mũi cao lớn của anh. Đàm Như Ý vẫn không loại trừ suy nghĩ, giờ phút này mới rốt cuộc hoàn toàn ý thức được vấn đề đó, Thẩm Tự Chước thật sự đảm đương nổi bốn chữ "Mặt mày như vẽ" này.

Thẩm Tự Chước vẽ một lát, chợt dừng động tác lại, vươn tay vào túi quần, móc cái thứ gì đó ra ngoài, Đàm Như Ý khẽ giương mắt thoáng nhìn qua, lại sợ hết hồn —— Thứ Thẩm Tự Chước đang cầm trong tay, hẳn là cục gôm mà cô đã làm rơi.

Hình dáng con thỏ ngây thơ, đặt giữa những ngón tay thon dài của anh, có vẻ hết sức không tương xứng. Dường như bản thân Thẩm Tự Chước không ý thức được vấn đề đó chút nào, Đàm Như Ý có chút buồn cười. Khóe miệng cô mới vừa nâng lên, ánh mắt của Thẩm Tự Chước chợt ngước, nhìn qua cô.

Đàm Như Ý nhất thời giật mình đến trái tim lỡ một nhịp, nhanh chóng cúi đầu, giả bộ như đang làm việc. Vậy mà cô quên mất bút máy đã bị gãy, vừa cố gắng dùng lực, tờ giấy lập tức bị kéo lê một vết lõm thật sâu. Cô cắn răng, nhấn lên nắp bút hai cái thật nhanh, mà gương mặt viền tai đã không khắc chế nổi mà thiêu cháy.

Một lát sau, tiếng "sàn sạt" bên Thẩm Tự Chước lại vang lên. Sau khi đã ổn định lại tâm tình, Đàm Như Ý lại mơ hồ có mấy phần cảm xúc sinh ra tự chán ghét.

Lúc học đại học, Đàm Như Ý đã cảm thấy mình chọn sai chuyên ngành. Cuộc sống khó khăn giống như lửa cháy, chỗ học thường ngày cũng là Dương Xuân Bạch Tuyết(*) ít người hiểu gì đó. Suốt ngày đối mặt với lựa chọn bánh bao hay là hoa hồng cải cọ, nói cho dễ nghe thì là thân ở Bào tứ mà lòng mang Vân Chi, nói khó nghe chính là lòng cao hơn trời mệnh so giấy bạc.

(*): Dương xuân bạch tuyết, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc

Điều cô vẫn không dám thừa nhận chính là, từ đầu đến cuối, bản thân mình vẫn còn ôm ảo tưởng mệnh đề tình yêu cao quý vào trong ngực. Cho dù là nguyên nhân thực tế, khiến cho cô không thể nào dễ dàng chào hỏi những nam sinh theo đuổi, mến mộ như những nữ sinh khác, nhưng cũng thỏa hiệp vì mình không chịu nói "Tình yêu" với những thứ nông cạn kia.

Cô có một người bạn cùng phòng, vẫn hay thường xuyên xúi giục cô nói chuyện yêu đương sớm một chút, câu nói vẫn luôn treo ở khoé miệng là, "Thiếu nữ nào không có. Tuổi trẻ, tên thiếu niên nào không đa tình." 《 Nỗi đau của chàng Witt(*) 》, dĩ nhiên cô cũng đã từng đọc qua, nhưng cô chỉ đọc đến yêu mà không phải khổ sở, thật sự e ngại có một ngày bản thân mình cũng lâm vào tình cảnh giãy giụa như vậy.

(*): Nỗi đau của chàng Werther là tiểu thuyết thể thư tín của văn hào Johann Wolfgang von Goethe, nảy sinh trong phong trào "Bão táp và xung kích" ở Thời kỳ Khai sáng trong lịch sử Đức nửa cuối thế kỷ thứ 18.

Dầu gì hiện thực cũng là một hồi chuông báo động, để cho cô vẫn luôn nhớ mình không có quyền nói chuyện tình cảm nam nữ, càng không có năng lực đi "Chờ mong tình yêu" .

Vừa nghĩ như thế, mà hoảng hốt ngắn ngủi do Thẩm Tự Chước đưa tới cũng đã bị cô phủi sạch sẽ. Khoảng cách giữa anh và cô là trở ngại và nhục nhã nặng nề, khoảng cách giữa hai người, chỉ dừng lại như Witt và Charlotte.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro