Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26-30


Chương 26

  Đàm Như Ý đứng một lúc lâu trên sân thượng, giữa sườn núi đối diện lóe lên mấy ngọn đèn dầu, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, bóng đêm cũng tinh khiết, trên bầu trời đêm điểm vài ánh sao thật cô đơn, khoảng cách lẫn nhau thật xa.

Cô lấy quần áo phơi trên sân thượng ôm vào cánh tay, từ từ trở lại phòng. TV trong phòng khách vẫn sáng, cô cầm hộp điều khiển tắt TV đi, trở về phòng sắp xếp lại quần áo đã phơi khô xong, ngồi ở trên giường ngây ngẩn một hồi. Sau đó lại quét dọn trong nhà một lần, tắm rửa sạch sẽ trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, không có cuộc gọi nhỡ.

Cô bấm lịch sử cuộc gọi, ngón tay dừng lại trên cuộc gọi tên Thẩm Tự Chước, hơi đắn đo một lát nhưng vẫn không thể nào gọi đi được. Cô thở dài, thầm mắng mình không có tiền đồ, khóa màn hình điện thoại lại ném sang bên cạnh, đang định tắt đèn d/đ;l;q'd ngủ thì điện thoại di động nằm trên giường vui vẻ vang lên tiếng chuông. Đàm Như Ý sợ hết hồn, chỉ sợ đánh thức Ông nội Đàm ở phòng bên cạnh, lập tức cầm điện thoại di động lên nhấn phím nghe, "Alo. . . . . ."

"Sao vậy, sao lại hốt ha hốt hoảng như vậy?" Là giọng nói của Thẩm Tự Chước.

Đàm Như Ý không khỏi hơi cong môi một cái, "Không có việc gì. Đã đưa cô Đường về rồi sao?" Cô đứng dậy đi tắt đèn phòng ngủ, mở cửa sổ ra để gió đêm thổi vào.

"Ừ, em chưa ngủ sao, không gây ầm ĩ cho em đấy chứ?"

Đàm Như Ý vội nói, "Không có, đang định ngủ." Lại hỏi, "Anh Thẩm về đến nhà chưa?"

"Đang ở dưới lầu." Thẩm Tự Chước dừng một chút, "Có thể nhìn thấy trăng sáng."

Đàm Như Ý không khỏi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, "Em cũng có thể nhìn thấy."

"Ừ." Giọng nói của Thẩm Tự Chước trầm thấp, giống như đang phát ra sát bên tai vậy.

Hai người đều không tự giác lắng xuống, sau một lúc lâu Đàm Như Ý nhẹ giọng mở miệng, "Anh Thẩm, đàm phán buôn bán thế nào rồi? Thuận lợi không?"

"Rất thuận lợi, đừng lo lắng."

Đàm Như Ý cười cười, "Vậy thì tốt, em cũng không muốn nhìn thấy anh Thẩm sẽ uống nhiều rượu như lần trước nữa."

Thẩm Tự Chước nhất thời không lên tiếng, yên lặng một hồi lâu chợt nhẹ giọng gọi: "Như Ý."

Đàm Như Ý sợ hết hồn, "Anh... anh Thẩm. . . . . ."

"Đừng ở nhà quá lâu, trở về sớm một chút." Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp, giống như mang theo chút đặc biệt của say rượu.

Hai tai Đàm Như Ý không khỏi thiêu cháy, "Em... Em sẽ cố gắng. Lâu rồi không gặp ông nội nên ông muốn em ở lại thêm vài ngày, em cũng không muốn làm ông thất vọng."

Thẩm Tự Chước trầm mặc, chợt nói: "Hay là đưa ông nội tới Sùng Thành ở vài ngày, đúng lúc cuối tuần là sinh nhật của Đàm Cát."

Đàm Như Ý cũng không nghĩ tới điểm này, do dự một chút, "Em sợ sẽ làm phiền anh. . . . . ."

"Không đâu, ông nội anh cũng sẽ rất vui. Cùng trở về đi..." Anh dừng một chút, "Càng nhanh càng tốt."

Đàm Như Ý không khỏi đưa mu bàn tay dán lên gương mặt nóng hổi, nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, "Để ngày mai em nói với ông nội xem."

Còn nói, "Anh Thẩm, anh hãy đi nghỉ ngơi sớm đi."

Thẩm Tự Chước yên lặng một lát, "Vậy em đi ngủ sớm một chút."

Sau khi cúp điện thoại, trái tim Đàm Như Ý vẫn còn nhảy loạn bùm bùm, cũng không biết là bởi vì một câu "Như Ý" của Thẩm Tự Chước hay là giọng nói khuyên cô trở về của anh.

Cô nắm điện thoại nằm trên giường, đang nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi, điện thoại di động trong tay bỗng vang lên một tiếng, cô vội vàng mở ra, là tin nhắn Thẩm Tự Chước gởi tới: ngủ ngon.

Đàm Như Ý nhẹ giọng cười một tiếng, đang định trả lời thì điện thoại lại vang lên một tiếng nữa, vẫn là tin nhắn của Thẩm Tự Chước.

"Nhớ em."

——

Ngày hôm sau, Đàm Như Ý nói đề nghị của Thẩm Tự Chước với Ông nội Đàm. Ông nội Đàm cũng băn khoăn giống như Đàm Như Ý, chỉ sợ đến đó sẽ quấy rầy người ta.

Đàm Như Ý khuyên: "Hiện tại mỗi ngày ra cửa Ông nội Thẩm đều phải dựa vào người ta đẩy xe lăn, ở nhà bực bội nhàm chán, ông qua đó đúng lúc giúp ông ấy giải buồn. Hai ông là chiến hũu cũ, cúng nhiều chuyện để tán gẫu."

Ông nội Đàm vẫn có chút nghi ngờ, "Thật không sao?"

"Không có việc gì ạ. Nếu bên phía Ông nội Thẩm không tiện thì ông hãy ở cùng con và Thẩm Tự Chước. Nhà anh ấy rất rộng rãi, thêm một người nữa cũng không có gì đáng ngại. Lại nói đây d/đ'l;q'd chính là đề nghị của Thẩm Tự Chước, nếu ông không tin thì con gọi điện thoại để anh ấy tự nói với ông nhé?"

Lúc này ông nội Đàm mới yên lòng lại. Nếu quyết định xong thì ngày hôm đó Đàm Như Ý liền bắt đầu giúp ông nội Đàm dọn dẹp đồ đạc. Sáng sớm mùng ba, đón một chiếc xe khách nhỏ lên đường vào thành phố.

Lúc sắp đến, Đàm Như Ý gọi điện thoại cho Thẩm Tự Chước. Xe vừa tới cửa chung cư đã nhìn thấy anh đứng đợi sẵn ở đó.

Đàm Như Ý nhảy xuống xe lấy hành lý rồi đỡ ông nội Đàm xuống xe, Thẩm Tự Chước lập tức chào đón, chủ động nhấc hành lý, hỏi: "Ông nội, ngồi xe có mệt không?"

Ông nội Đàm cười ha ha, "Không mệt không mệt."

Đàm Như Ý cười nói, "Vốn dĩ anh. . . . . . Anh ấy muốn lái xe đến đón ông, nhưng con cảm thấy quá phiền phức nên không cho."

"Không cần đón không đón, hiện giờ giao thông rất thuận lợi, xe chạy cũng nhanh nên một lát là tới."

Đàm Như Ý đỡ ông nội Đàm lên lầu, Thẩm Tự Chước bưng trà rót nước, lễ nghi chu toàn không hề sai lầm. Ông nội Đàm ngồi một lát, quan sát xung quanh.

Thẩm Tự Chước chú ý tới, nhỏ giọng nói: "Như Ý, đưa ông nội đi thăm quan một chút đi."

Đàm Như Ý vội đáp một tiếng, đỡ Ông nội Đàm đứng dậy đi tới thư phòng. Vậy mà lúc bước vào thư phòng, cô đột nhiên nghĩ đến tất cả đồ đạc của cô đều ở thư phòng! Cái này mà để ông nội nhìn ra hai người bọn họ chia phòng ngủ, nói không chừng lại nghi ngờ. . . . . .

Đầu óc Đàm Như Ý nhanh chóng xoay chuyển, tính toán nghĩ cách nào thích hợp để dụ dỗ ông nội đi ra ngoài trước, vậy mà ông nội đã mở miệng cười: "Tiểu Thẩm rất biết săn sóc, giường cũng đã chuẩn bị xong rồi."

Đàm Như Ý lập tức liếc mắt nhìn chiếc giường đơn mình vẫn thường ngủ, tấm ga giường phía trên đã bị rút đi chỉ chừa một chiếc nệm không. Chiếc vali của cô đặt ở cuối giường cũng không thấy, cả thư phòng không nhìn ra dấu vết có người ở thời gian dài.

Đàm Như Ý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thán suy nghĩ cẩn thận của Thẩm Tự Chước.

Ông nội Đàm nhìn giá sách trên tường mà cảm thán: "Nhiều sách như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền mua? Đọc hết sao?"

Đàm Như Ý cười lên, "Cứ xem từ từ, trước sau gì cũng hết ạ."

Đi thăm quan thư phòng xong, Ông nội Đàm lại vào phòng bếp nhìn một chút. Thường ngày sau khi cơm nước d/đ'l;q'd xong, đều do Thẩm Tự Chước dọn dẹp. Anh có chút thích sạch sẽ, vì vậy trong phòng lúc nào cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, không nhìn ra chút dầu mỡ nào.

"Như Ý, bình thường đều là con nấu cơm à?"

"Dạ con nấu, anh ấy rửa chén."

"Còn biết rửa chén, rất tốt, biết chăm sóc người khác."

Ngay sau đó lại nhìn phòng tắm và phòng ngủ của Thẩm Tự Chước, ra ban công Ông nội Đàm híp mắt nhìn một chút, "Ánh sáng trên ban công đầy đủ, rất thích hợp cho trồng vườn."

"Cũng chưa trồng bao giờ, sợ nó chết mất ạ."

"Dễ trồng lắm, để ông nói với con vài loại cây vừa đẹp mắt lại vừa dễ trồng, đặt ở đây, bình thường cứ tưới nước đúng giờ là được."

Ông nội Đàm ra tổng kết: "Nhà cửa tốt thì tốt, sáng sủa, sạch sẽ, nhưng mà vẫn còn thiếu chút hơi thở con người."

Từ sau khi Đàm Như Ý vào ở, cô chưa bao giờ dám tùy tiện thay đổi một chút nào trong phòng, lúc trước một mình Thẩm Tự Chước như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy.

Sau khi đi tham quan xong, Đàm Như Ý và ông nội trở lại phòng khách. Cũng sắp đến thời gian ăn cơm, Đàm Như Ý muốn đi mua thức ăn, để Thẩm Tự Chước ở nhà tâm sự với Ông nội Đàm.

Thẩm Tự Chước ngồi xuống ghế sofa, gọt quả táo đưa cho Ông nội Đàm. Ông nội Đàm khoát tay nói: "Răng không tốt lắm, không cắn nổi quả táo đâu."

Thẩm Tự Chước lập tức đứng dậy rửa một ít nho đỏ đặt vào trong khay rồi bưng ra.

"Tiểu Thẩm, con đừng lễ mễ, ông đã quấy rầy rồi mà con còn khách khí như vậy, ông thật sự áy náy."

"Ông đừng nói như vậy, ông là ông nội của Như Ý, đây là chuyện phải làm."

Ông nội Đàm cười khen: "Có được những lời này của con thì ông đã yên tâm rồi."

Thẩm Tự Chước đẩy mâm tới trước mặt Ông nội Đàm, Ông nội Đàm ăn mấy quả, hỏi: "Bình thường Như Ý nhà chúng ta không gây ầm ĩ gì đến con chứ?"

Thẩm Tự Chước lắc đầu, "Không có, Như Ý rất tốt ạ!"

"Chắc con cũng hiểu tình hình trong nhà chúng ta. Ba nó không nên thân, một khi uống say về là lấy chổi đánh nó. Lúc có ông ở nhà còn có thể cản một chút, những lúc không có. . . . . . Haizz. Cho nên từ nhỏ tính tình của đứa nhỏ này cũng rất hướng nội, chỉ sợ chọc người khác không vui. Lên đại học hơi thay đổi được một chút, lúc trở lại cũng dám tranh luận với cha nó."

Thẩm Tự Chước không lên tiếng, tay lại lặng lẽ nắm chặt.

"Thật ra tính tình của nó cũng rất mạnh mẽ, giống y như mẹ nó vậy. Một khi bị bắt nạt là có thể đông quy vu tận(*) với đối phương. Lúc ấy ba nó không cho nó đi học đại học, nó cầm dao lên nói nếu không đồng ý thì nó liền cắt cổ chết ở cửa nhà. . . . . . Nó cứng đầu như vậy đấy." Ông nội Đàm thở dài, "Chuyện lần này cũng là do ba nó tạo nghiệt. Ông lại không có bản lĩnh, phấn đấu cả đời chỉ để lại một đáy quan tài. Tiểu Thẩm à. . . . . ."

Thẩm Tự Chước vội nói, "Ông cứ nói ạ."

"Ông chỉ muốn nói với con một câu, số tiền nợ nhà con tụi ông sẽ nghĩ cách trả hết. Con ngàn vạn lần đừng vì việc này mà xem thường Như Ý. Dù sao đều là vợ chồng, còn phải sống cùng nhau. Tuy nói đứa nhỏ Như Ý này không có ưu điểm gì đặc biệt nhưng tính tình rất tốt, ai đối tốt với nó thì nó đáp lại hết mình. Nửa thân thể của ông đã sắp xuống mồ rồi, cũng không còn tâm nguyện gì khác, chỉ có cô cháu gái này cuộc sống trước kia quá khổ cực, ông chỉ muốn tìm một người có thể đối xử tốt với nó trong cuộc sống sau này. . . . . ."

"Ông nội!" Thẩm Tự Chước cầm lấy bàn tay gầy nhom của Ông nội Đàm, "Ông cứ yên tâm, con nhất định không phụ lòng Như Ý."

Lúc này Ông nội Đàm mới cười lên, "Ông nhìn ra được con là đứa bé kiên định. Nếu con không thích Như Ý, sau này thật sự không sống chung nữa thì chia tay cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng để nó chịu uất ức."

"Ông cứ yên tâm ạ."

Qua một lúc, còn nói, "Còn nữa, hai mươi vạn đó là lễ hỏi con cưới Như Ý vào cửa, nên không có chuyện trả hay không trả. Về sau ông đừng nói những lời như thế nữa nhé... Đều là người một nhà."

Ông nội Đàm thấy Thẩm Tự Chước thành khẩn chững chạc như thế, lo lắng trong lòng lại ít đi một tầng, cười nói: "Cháu gái của ông còn có một ưu điểm đó là nấu ăn rất ngon. Lần này ông bằng lòng đi theo cũng là muốn nếm tay nghề của nó nhiều thêm một chút. Một ông lão già khọm rồi, nếm một lần cũng là ít đi một lần. . . . . ."

Thẩm Tự Chước đang muốn nói chuyện bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Đứng dậy mở cửa, Hạ Lam đang đứng bên ngoài, thân thể cô dò xét liếc mắt nhìn vào bên trong, "Nghe nói ông nội Như Ý tới, tôi xuống chào hỏi."

Thẩm Tự Chước nghiêng người để cho cô đi vào, lúc Hạ Lam vào cửa đổi giày chợt sực nhớ ra gì đó, cười hỏi, "Tin nhắn tôi gửi cho anh có nhận được không?"

Thẩm Tự Chước yên lặng một lát, "Nhận được rồi."


Chương 27

  Hạ Lam cười rộ lên, "Sớm nên gửi cho anh mới phải, bận rộn một chút nên quên mất —— Như Ý đâu?"

"Đi mua thức ăn."

Hạ Lam vào nhà cùng hàn huyên với Ông nội Đàm. Khả năng đặc biệt của cô là biết cách giao tiếp với người khác, chỉ cần mấy câu nói đã làm Ông nội Đàm mở cờ trong bụng, "Năm nay ông đã 84 tuổi rồi ạ? Thật là không nhìn ra, thân thể khỏe mạnh thế kia mà."

Ông nội Đàm cười nói: "Không khỏe mạnh đâu, không phải năm ngoái mới phẫu thuật tim đó sao?"

"Người sống cả đời phải có một số bệnh hoặc tai họa nhỏ, lần này ông gắng gượng qua khỏi bảo đảm sống đến một trăm tuổi nhất định không thành vấn đề!"

Ông nội Đàm cười to, "Không dám trông đến một trăm tuổi, chỉ mong được nhìn thấy đứa bé của Như Ý ra đời là ông đã thỏa mãn rồi."

Hạ Lam không khỏi liếc mắt nhìn Thẩm Tự Chước ở bên cạnh, cười nói, "Vậy ông phải thúc giục bọn họ, hai người này rất không để tâm, người khác nhìn cũng căm tức."

"Chuyện này không thúc giục được, phải để cho hai đứa nó tự quyết định."

Một lát sau, Hạ Lam cười nói: "Hôm nay Đàm Cát bận học, cậu ấy bảo ngày mai sẽ rút ra chút thời gian qua đây thăm ông, nói ông cứ yên tâm ở lại nhà Như Ý."

"Ừ, con còn biết Đàm Cát nhà ông à?"

"Đều là người thân của Như Ý cả, biết để giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt."

Ông nội Đàm cười nói, "Như Ý có thể quen biết được người bạn có tính tình hào sảng như con thật là may mắn. Nó là người một khi gặp chuyện thì không gám quả quyết, còn phải dựa vào tiểu Hạ con chỉ bảo thêm cho nó."

"Ông cứ yên tâm ạ, con cũng là lần đầu tiên gặp được một cô gái thuần phác như Như Ý. Con còn đang suy nghĩ, nếu con là đàn ông thì nhất định sẽ không quan tâm đến chuyện gì, tuyệt đối lấy Như Ý về nhà nuôi thật tốt."

Ông nội Đàm cười ha ha.

Đang nói chuyện thì Đàm Như Ý trở về. Cô vừa vào cửa đã thấy Hạ Lam cũng ở đây, lập tức lên tiếng chào hỏi: "Cô tới rồi."

"Tới tìm cô ăn chực." Hạ Lam đứng dậy khỏi ghế salon, "Ông nội, ông cứ trò chuyện với anh Thẩm nhé, con đi vào giúp Như Ý."

Hạ Lam đi theo Đàm Như Ý vào phòng bếp, nhìn bốn phía một cái, "Thật sạch sẽ, bình thường tốn không ít công dọn dẹp chứ hả?"

"Là anh Thẩm dọn." Đàm Như Ý sắp xếp từng món thức ăn vừa mua xong ra.

Hạ Lam cười cười, "Hai người càng ngày càng giống dáng vẻ vợ chồng chân chính, thế nào rồi, mấy ngày nay có tiến triển không?"

Gần đây Đàm Như Ý cũng không gặp Hạ Lam, vì vậy sau chuyện dưới mưa hôm ấy cũng chưa từng nói với cô ấy. Hôm nay nghe cô ấy hỏi, không khỏi nghĩ tới cái hôn ở trong xe, còn chưa lên tiếng mặt đã đỏ trước rồi.

"Ồ ồ ồ..." Hạ Lam đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc vào gương mặt của cô, "Thành thật khai báo, làm chuyện xấu gì rồi."

Đàm Như Ý mím chặc miệng, không chịu lên tiếng.

"Tôi còn nói sao đột nhiên lại đón ông nội lên đây, thì ra hai người đã sớm lén lút thông đồng với nhau rồi."

"Cô đừng nói bậy."

Hạ Lam cười hì hì nói: "Mệt cho tôi còn đang lo lắng, thế mà bên này cô đã tiến triển thần tốc, không uổng phí tôi dạy một phen. Như bây giờ có tốt không? Nếu vợ chồng giả, hai mươi vạn chính là món nợ, còn vợ chồng thật thì hai mươi vạn chính là lễ hỏi."

Đàm Như Ý bày món ăn bữa trưa lên bàn, "Ta không nghĩ nhiều như vậy, cứ bước từng bước thôi."

"Cũng đúng, chẳng qua tôi còn có một lời khuyên. Chuyện như vậy trong lòng của cô phải có tính toán, nếu thật sự muốn sống cùng Thẩm Tự Chước thì bất Đường Thư Nhan gì cũng không được khuất phục. Còn có. . . . . . Đợi thời cơ chín muồi, cùng Thẩm Tự Chước ký chứng nhận."

Đàm Như Ý sửng sốt một chút.

"Thế nào? Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này? Cô gái ngốc, bất kỳ mục đích thử cưới nào không làm giấy chứng nhận đều là giở trò lưu manh. Còn nữa, không làm xong các bước chứng nhận trước, nếu không có con thì cô sẽ bị người ta nắm được xương sườn mềm. Đã từng tin tức xã hội chưa? Bao nhiêu người ngu xuẩn chưa đăng ký kết hôn đã mang thai, buộc phải kết hôn, đàn ông tự cho là chiếm ưu thế, ưỡn mặt không chịu đồng ý. Còn có, nhất định phải sinh con trai mới bằng lòng cho danh phận. . . . . ."

Đàm Như Ý rũ mắt xuống, "Tôi biết rõ."

Hạ Lam vén tay áo lên rửa tay, "Để tôi giúp cô một tay nhé?"

"Tôi sợ cô giúp lại thêm phiền, cô cứ ra ngoài nói chuyện phiếm với ông nội tôi đi, tôi thấy hình như ông ấy rất thích cô."

Hạ Lam cười cười, "Thật sự không cần?"

"Không cần, một mình tôi làm sẽ nhanh hơn."

Sau khi Hạ Lam ra ngoài, Đàm Như Ý nhớ lại những gì cô ấy mới vừa nói không khỏi thở dài. Bất kỳ quan hệ yêu thương nào một khi liên quan đến hợp đồng hôn nhân, tất nhiên sẽ trở nên rắc rối phức tạp, nhưng nếu như không có khế ước tương ứng, đa số yêu thương cũng sợ không bệnh mà mất.

Hiện giờ, ngay cả yêu đương bọn họ còn chưa nói tới thì sao có thể chủ động đi đăng ký kết hôn chứ.

——

Sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều Thẩm Tự Chước đưa ông nội Đàm đi dạo chung quanh bằng ô tô. Thẩm Tự Chước có ý là, đúng lúc hôm nay hai người không đi làm, tối nay ông nội Đàm sẽ ở lại đấy sáng mai sẽ đến chỗ ông cụ Thẩm.

Đầu tiên, Đàm Như Ý nghe thấy đề nghị này của Thẩm Tự Chước cũng không suy nghĩ quá nhiều. Vậy mà chờ ăn cơm tối xong, lúc trải giường trải chiếu cho ông nội Đàm, cô mới đột nhiên ý thức được: Ông nội ngủ thư phòng vậy cô sẽ ngủ ở đâu?

Cô liếc mắt nhìn ra phòng khách, Thẩm Tự Chước đang cùng ông nội xem một bộ phim truyền hình trên CCTV, thỉnh thoảng hai người còn thảo luận mấy câu về tình tiết của bộ phim, nhìn cũng vui vẻ hòa thuận.

Đàm Như Ý lề mề trải giường chiếu xong, vừa vặn phim truyền hình cũng kết thúc. Đàm Như Ý dẫn Ông nội Đàm đi vào phòng tắm, dạy ông làm thế nào để điều chỉnh nước ấm. Ở đây và thiết bị nhà tắm ở nhà không khác nhau mấy, Ông nội Đàm vừa học đã biết. Đàm Như Ý đặt khăn lông sạch và quần áo tắm rửa lên kệ bên cạnh, "Ông nội, có vấn đề gì thì gọi con nhé!"

"Được được, yên tâm, ông biết dùng mà."

Đàm Như Ý trở lại phòng khách, TV đang chiếu chương trình quảng cáo. Đàm Như Ý làm bộ bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tự Chước, "Anh Thẩm, hôm nay làm phiền anh."

"Không có việc gì!" Thẩm Tự Chước bỗng nhiên thò tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái, "Cần phải vậy."

Gương mặt Đàm Như Ý ửng hồng, cúi đầu, hồi lâu sau cũng không nói ra lời muốn hỏi.

Chỉ chốc lát sau ông nội Đàm đã ra khỏi phòng tắm, Đàm Như Ý vội vàng đứng dậy, Ông nội Đàm nói: "Vậy ông đi ngủ đây, các con cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm hả?"

Đàm Như Ý đưa ông nội vào thư phòng, nói chuyện một hồi, cẩn thận dặn dò xong, lại giúp ông nội rót một ly nước đặt trên tủ bên cạnh, tắt đèn lớn trong thư phòng, khép cửa lại đi ra ngoài.

Đúng lúc Thẩm Tự Chước tắm xong ra ngoài liếc mắt nhìn Đàm Như Ý, "Mau tắm đi."

Đàm Như Ý không ngừng gật đầu, đi vào phòng ngủ lấy quần áo ngủ trong vali ra. Cô cẩn thận giấu kỹ đồ lót sau đó liếc mắt nhìn phòng khách một cái, Thẩm Tự Chước đang ngồi trên ghế sa lon lau tóc.

Đàm Như Ý bước bước thật nhanh vào phòng tắm, đợi cô chầm chậm tắm xong, thời gian đã qua ba mươi phút. Thẩm Tự Chước đã không còn ở phòng khách nữa, Đàm Như Ý đi tới phòng ngủ, lại thấy anh đang trải chăn đệm dưới sàn nhà.

Đàm Như Ý vội đi tới giúp đỡ, "Để em trải cho Anh Thẩm!"

"Anh làm được." Thẩm Tự Chước trải xong mấy cái chăn, lấy một cái gối trên giường xuống, quay đầu lại nói với Đàm Như Ý: "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai em còn phải đi làm."

Đàm Như Ý vội vàng đi tắt đen phòng ngủ, quay đầu nhìn lại đã thấy Thẩm Tự Chước ngồi xuống chăn nệm dưới đất.

"Anh Thẩm, anh ngủ trên giường đi." Đàm Như Ý vội nói.

"Không có việc gì." Thẩm Tự Chước ngồi uốn gối, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh lên kiểm tra một lần, đưa tay vỗ vỗ giường bên cạnh rồi nằm xuống dưới đất, "Ngủ đi."

Đàm Như Ý thấp thỏm không yên đi qua từ từ nằm xuống giường. Thẩm Tự Chước vung chăn đắp lên người. Đàm Như Ý cũng vội vàng đắp chăn. Mắt thấy Thẩm Tự Chước nằm ngang một hồi lâu không động đậy, Đàm Như Ý khẽ nói: "Anh Thẩm, vậy em tắt đèn nhé?"

"Ừ."

Đàm Như Ý giơ tay lên tắt đèn bàn. Bóng tối bao trùm xuống, Đàm Như Ý thích ứng một lát mới dần dần phân biệt được hình dáng đồ vật bố trí trong phòng. Cô nghiêng người nhìn Thẩm Tự Chước nằm dưới đất. Anh vẫn duy trì tư thế nằm ngửa, hô hấp đều đều. Đàm Như Ý không dám lên tiếng, nhẹ nhàng lật người, cũng nằm ngửa nhằm mắt lại ngủ.

Năm phút sau, cô không ngủ được lật người qua đưa lưng về phía Thẩm Tự Chước, lại qua năm phút đồng hồ, cô lại lật trở lại nằm nghiêng nhìn Thẩm Tự Chước.

Đàm Như Ý nhích tới mép giường, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng đụng bả vai Thẩm Tự Chước một cái. Thẩm Tự Chước hô hấp đều đều chầm chậm làm như đã ngủ.

Đàm Như Ý nhẹ kêu, "Anh Thẩm?"

Thẩm Tự Chước vẫn không nhúc nhích.

Đàm Như Ý nhẹ nhàng từ từ ngồi dậy, ngón chân nhẹ nhàng giẫm lên nệm dưới đất, sau đó thận trọng ngồi xổm xuống. Đang muốn xích gần lại thù Thẩm Tự Chước chợt vươn cánh tay kéo cô một phen.

Đàm Như Ý không vững trọng tâm lập tức ngã xuống phía trước, cô hét một tiếng nhỏ, nhanh chóng đưa tay chống đỡ. Thẩm Tự Chước lại cầm tay cô dùng sức kép xuống, lần này cuối cùng cô cũng bị té. Ngay sau đó, Thẩm Tự Chước vòng cánh tay qua dán bàn tay lên lưng cô ấn vào trong ngực mình, đôi môi dán chặt vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Muốn làm gì?"

Đàm Như Ý đã sớm bị dọa không dám hô hấp, giờ phút này hai tai nóng bỏng xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, "Em. . . . . . Em muốn gọi Anh Thẩm lên giường ngủ." Cô chỉ sợ Thẩm Tự Chước hiểu lầm lại vội vã giải thích, "Giường rất lớn. . . . . . Anh Thẩm ngủ dưới đất rm rất áy náy, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . ."

Cô giằng co lại làm cho Thẩm Tự Chước đè xuống, "Đừng động."

Đàm Như Ý khóc không ra nước mắt, hối hận tự chui đầu vào rọ, lại nghe Thẩm Tự Chước dừng một chút, nói tiếp: "Để cho anh ôm một lát."

Giữa hô hấp tất cả đều là mùi sữa tắm trên người anh, giống y như trên người mình. Chỗ bị bàn tay anh đè lên thật chặt nóng bỏng như thiêu đốt. Đàm Như Ý áp đầu vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim cực kỳ có lực như sóng biển.

Cũng không ai nói chuyện, trong bóng tối chỉ nghe rõ tiếng hít thở của nhau liên tục không ngừng, đêm vì vậy càng thêm lộ ra vẻ yên tĩnh.

Hồi lâu sau, Thẩm Tự Chước nới lỏng mấy phần sức lực bàn tay đặt sau lưng cô, nhẹ nói: "Trở về giường ngủ đi."

Trái tim Đàm Như Ý căn đầy giống như đau, nhất thời không nói nên lời.

Thẩm Tự Chước duỗi ngón tay ra nắm được cằm dưới của cô, nâng đầu cô lên rồi sau đó tiến lên trước chạm vào môi cô một cái, giọng nói khàn khàn, "Đi ngủ đi, nếu không anh không buông ra được nữa đâu."

Một hồi lâu, Đàm Như Ý "Dạ" một tiếng, từ từ đứng dậy trở lại giường.

Thẩm Tự Chước vươn tay ra dùng sức cầm tay cô, "Ngủ ngon."

Giọng nói Đàm Như Ý hàm chứa mấy phần run rẩy không dễ phát giác, "Anh Thẩm ngủ ngon."


Chương 28

  Đàm Như Ý nhắm hai mắt lại, nhất thời tâm tư khó dằn.

Tuy cô tự nhận trong lòng có chứa mấy phần mong đợi, nhưng rốt cuộc vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bất kể là trên sinh lý hay trong lòng. Đối với sự việc này cô vẫn luôn ôm tinh thần dâng hiến, cá nhân cô hiểu rất rõ tính cách của mình, cũng không phải là người cầm được thì buông được, nên không thể hoàn toàn tách rời tinh thần và thân thể ra được.

Trong lòng tự hỏi, nếu lúc này vội vàng xảy ra chuyện đó, cô khó sẽ không cảm thấy hối hận. Cô không tự tin vào tính tình vốn dĩ luôn tự ti của mình, cảnh này khiến cô vẫn không thể tin tưởng Thẩm Tự Chước đã chuẩn bị sẽ sống cùng cô cả đời.

Nói cho cùng, khoảng cách lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên đến bây giờ chỉ mới hơn nửa năm, mà những tháng ngày sống chung tính đi tính lại cũng chỉ có hai tháng. Thời gian như vậy để xác định quan hệ yêu đương cũng không tránh khỏi có vẻ không đủ thận trọng, huống chi hai người lại phát triển từ xa lạ.

Nghĩ như thế, không khỏi cảm kích Thẩm Tự Chước quân tử lỗi lạc.

——

Ngày hôm sau Đàm Như Ý vừa mở mắt ra, liền xoay người nhìn về phía Thẩm Tự Chước còn đang ngủ say. Trong nắng sớm trong suốt, mặt mày anh trong sáng, vẻ mặt trầm tĩnh. Đàm Như Ý nhìn nhập thần, chợt thấy mí mắt Thẩm Tự Chước giật giật rồi từ từ mở mắt ra. Ánh mắt Đàm Như Ý nhất thời không biết để đâu, vừa vặn chống lại tầm mắt của Thẩm Tự Chước.

Yên lặng một lát, Thẩm Tự Chước nói: "Chào buổi sáng."

Đàm Như Ý nhẹ giọng cười một tiếng, "Chào buổi sáng."

Vừa thầm đếm giây, Thẩm Tự Chước chợt ngồi dậy tiến về phía trước, cúi đầu hôn lên môi Đàm Như Ý một cái. Đàm Như Ý vội vàng đưa tay đẩy, "Vẫn.... Vẫn chưa rửa mặt..."

Thẩm Tự Chước chợt nhếch miệng, nhẹ nhàng cười cười.

Đàm Như Ý nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trong ấn tượng, cô chưa tưng thấy Thẩm Tự Chước cười như thế bao giờ. Anh là kiểu người làm gì cũng có bộ mặt phớt tỉnh, có lúc thực sự cảm thấy khách khí có thừa, nhiệt tình chưa đủ, thỉnh thoảng còn có vẻ cấm người lạ tới gần.

Đàm Như Ý chung sống với anh đã lâu nên thành thói quen, hoàn toàn không chú ý đến chuyện anh cười hay không.

Nhưng giờ phút này nhìn thấy nụ cười rõ ràng trên mặt anh, rốt cuộc mới hiểu được "Vân tiêu tạnh mưa màu triệt khu minh(*)" mà cổ nhân thường nói là quang cảnh như thế nào.

(*): Miêu tả cảnh tạnh mưa, bầu trời thoáng đãng

Cô có chút đờ đẫn, "Anh Thẩm, thành thật mà nói thì anh nên cười nhiều một chút."

Thẩm Tự Chước xoa nhẹ lên mái tóc rối loạn vì vừa mới ngủ dậy của cô một cái, "Tại sao?"

Đàm Như Ý ngồi dậy từ trên giường, nhìn anh, "Còn không phải bởi vì lúc anh không cười nhìn rất dữ tợn hay sao."

Thẩm Tự Chước đứng lên khom lưng chống mép giường, vây Đàm Như Ý giữa hai cánh tay, "Tối hôm qua có một vấn đề quên hỏi em."

Đàm Như Ý trừng mắt nhìn, "Cái gì?"

"Tại sao không trả lời tin nhắn của anh?"

Đàm Như Ý sửng sốt một chút, "Trả lời tin nhắn nào."

Thẩm Tự Chước nhìn mắt cô, "Em cứ nói đi?"

"À. . . . . . Cái này. . . . . . Đây là bởi vì. . . . . ."

Đàm Như Ý cố gắng tránh khỏi tầm mắt của Thẩm Tự Chước, nhưng lại khiến anh siết chặt cằm quay lại, "Không trả lời là vì không nhớ anh sao?"

Không tránh được nên cũng không né, ánh mắt cô lóe lóe, "Nhớ."

Ánh mắt Thẩm Tự Chước hơi trầm xuống, cúi đầu hôn cô rất sâu.

——

Hai người rời giường rửa mặt, Thẩm Tự Chước đưa Ông nội Đàm đến chỗ ở của Ông cụ Thẩm, còn Đàm Như Ý thì ngồi tàu điện ngầm đi làm.

Trước khi chia tay, Thẩm Tự Chước nói với cô: "Tan việc anh tới đón em."

Ông nội Đàm thấy vợ chồng son ân ái ngọt ngào, cười không khép miệng.

Ông cụ Thẩm nghe nói Ông nội Đàm muốn tới nên đã dậy thật sớm để chờ. Sau khi Thẩm Tự Chước đưa Ông nội Đàm đến nói buổi tối sẽ dẫn Đàm Như Ý tới đây ăn cơm tối xong liền đi làm.

Tước khi nghỉ ngày một tháng năm đã thi giữa kỳ, Đàm Như Ý dạy xong tiết thứ nhất liền trở về phòng làm việc chấm bài thi. Tâm trạng cô thoải mái nên hiệu suất làm việc cũng cao lên, chỉ dùng một tiết học đã chấm xong toàn bộ bài thi viết văn rồi.

Trước khi nghỉ trưa cô đã chấm xong tất cả bài thi, sau khi vào sổ điểm, để cho một học sinh tiêu biểu của môn ngữ văn phát xuống.

Gương mặt tieu biểu của môn ngữ văn là một cô học sinh đeo mắt kiếng lịch sự, viết văn cực tốt. Tuy nói làm giáo viên phải cố gắng là người đối xử công bằng nhưng trong lòng vẫn dành một chỗ cho học sinh xuất sắc như vậy. Gương mặt tiêu biểu của môn ngữ văn chính một trong những học sinh Đàm Như Ý thích nhất. Ngoại trừ thành tích môn ngữ văn cô bé vĩnh viễn cầm cờ đi trước ra, cũng bởi vì Đàm Như Ý nhìn thấy được bóng dáng của mình năm đó trên người cô bé ấy.

Đều thận trọng nhạy cảm, chú ý động tĩnh bốn phía, phòng bị bất cứ lúc nào. Một học sinh như vậy nhất định là có chút cô độc xa cách đám đông.

Đàm Như Ý đưa bài thi đã chấm xong cho cán sự môn, cười nói: "Bài ngữ văn lần này em đã đứng hạng nhất, chi có điều nghe Thầy giáo Lương nói số học thi không được tốt lắm?"

Cán sự môn cắn cắn môi, ngẩng đầu liếc nhìn về phía Lương Kính Xuyên. Lương Kính Xuyên đang nghiên cứu bài thi, nghe vậy cười nói: "So sánh với học kỳ cuối kỳ vẫn có tiến bộ."

"Lúc nào lệch môn cũng không tốt, tôi đã đừng nếm khổ sở của việc lệch môn."

Cán sự môn nhìn Đàm Như Ý, "Cô giáo Đàm, số học của cô cũng không tốt ạ?"

Đàm Như Ý cười nói: "Đúng vậy, lúc cô còn học cấp hai sợ nhất là bị gọi lên bảng giải bài tập."

Cán sự môn cười lên như có ý đồng bệnh tương liên.

"Lấy bài thi về đi."

Cán sự môn gật đầu một cái, lúc cầm bài thai lên xoay người muốn đi nhưng xoay người lại, "Cô giáo Đàm, nghe nói cô có bạn trai ạ?"

Đàm Như Ý sửng sốt một chút, cười lên, "Thông tin nhanh quá nhỉ."

Cán sự môn thấy Đàm Như Ý không có ý tức giận, ngay sau đó nói: "Là người đến tham quan trường chúng ta mấy ngày trước ạ?"

Đàm Như Ý dừng một chút gật đầu một cái, vừa cười một tiếng, "Nhanh đi về đi, đừng tám chuyện của giáo viên."

Cán sự môn cười le lưỡi một cái, ôm bài thi chạy đi.

Đàm Như Ý liền bắt đầu nghiên cứu từng chỗ học sinh làm sai, sau lưng chợt truyền đến giọng nói lộ vẻ cười của Lương Kính Xuyên: "Cô giáo Đàm, có thể mạo muội hỏi một câu cô và bạn trai quen biết nhau lúc nào không?"

Đàm Như Ý dừng động tác lại, chần chờ chốc lát mới quay đầu nhìn Lương Kính Xuyên, "Thật ra thì chúng tôi đã làm tiệc mừng rồi."

Lương Kính Xuyên sửng sốt một chút, cười nói, "Thật không ngờ."

Đàm Như Ý thẳng thắn nói xin lỗi, "Thật sự thật xin lỗi, sở dĩ tôi giấu giếm là bởi vì có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ."

Lương Kính Xuyên cười nói, "Không cần nói xin lỗi với tôi —— dù sao cũng là chuyện riếng của Cô giáo Đàm, ta chỉ đơn giản là hiếu kỳ chuyện của đồng nghiệp."

Đàm Như Ý kinh ngạc một chút, cười nói, "Thầy giáo Lương, cám ơn anh."

Lương Kính Xuyên gãi gãi đầu, nhẹ giọng cười một tiếng không nói gì nữa mà cúi đầu nhìn bài thi.

Lúc trong lòng có chuyện mong đợi thì thời gian trôi qua rất chậm.Sáu giờ chiều, cuối cùng Đàm Như Ý cũng tan việc. Cô không ở lại phòng làm việc mà dọn dẹp đồ đạc xong lập tức bước nhanh tới cửa trường học.

Xa xa đã nhìn thấy chiếc Land Rover màu xám bạc dừng ở phía đối diện bãi đỗ xe, Đàm Như Ý không khỏi bước nhanh hơn, đang muốn ra khỏi cổng bảo vệ chợt gọi cô lại, "Cô giáo Đàm, có người gửi cho cô túi đồ."

Nói xong cầm một hộp giấy nhỏ chiều dài khoảng hai mươi cen-ti-mét, rộng hai ngón từ trên bàn lên đưa cho Đàm Như Ý qua cửa sổ. Đàm Như Ý nhận lấy liếc mắt nhìn, "Sao không dán giấy chuyển phát nhanh?"

"À, lúc xế chiều có một người đàn ông đưa tới, nói là bạn của cô."

Đàm Như Ý sinh lòng nghi ngờ, nói tiếng "Cám ơn" với bảo vệ, vừa đi vừa mở hộp ra —— đợi sau khi thấy rõ đồ vật bên trong, cô giống như bị gõ một gậy thoáng chốc cứng đơ ngay tại chỗ.

Qua hồi lâu, cô cố gắng kiềm chế kích động muốn ném hộp giấy này đi của bản thân, đậy kín lại nhét vào trong túi của mình, sau đó hít sâu một hơi, bình tĩnh tự nhiên đi tới xe Thẩm Tự Chước.

Ở trên xe, Đàm Như Ý vẫn thường nói chuyện trường học với Thẩm Tự Chước, nhưng mà một im lặng thì suy nghĩ liền bay xa. Sau vài lần, Thẩm Tự Chước làm như nhìn ra chút không thích hợp, nhỏ giọng hỏi: "Có tâm sự à?"

Đàm Như Ý lập tức hồi thần, vội vàng phủ nhận: "Không có, chấm bài thi cả ngày nên có chút mệt mỏi."

"Vậy ăn cơm xong sẽ về nghỉ ngơi."

Đàm Như Ý rủ mắt, "Không sao ạ, lập tức lấy lại tinh thần ngay."

Trong lòng cô có chuyện nên ăm cơm tối cũng không được yên ổn. Sau khi ăn xong rồi ngồi chơi với mấy người lớn hơn một tiếng, Thẩm Tự Chước liền nói từ biệt.

Mãi cho đến cửa nhà, Đàm Như Ý cũng không chủ động mở miệng một lần. Sau khi vào nhà, Thẩm Tự Chước gác chìa khóa lên đầu tủ, lúc khom lưng thay giày nhỏ giọng nói: "Nếu có chuyện gì thì đừng ngại nói với anh."

Đàm Như Ý vội nói: "Thật không có việc gì. . . . . ."

Thẩm Tự Chước đứng thẳng người, liếc nhìn cô một cái, chân mày khẽ nhíu lại trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm.

Đàm Như Ý nắm chặt túi xách đi tới thư phòng. Cô liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy cửa phòng tắm đóng lại, mới mở túi xách lấy hộp giấy ra.

Cô cắn chặt hàm răng, lấy đồ vật bên trong ra đặt trên bàn sách.

Đó là một quyển sổ vỏ cứng màu xanh lá cây, bên hông tờ giấy đã nhăn nhăn nhúm nhúm, còn có vết bẩn sau khi bị ngâm nước đã khô.

Ngón tay Đàm Như Ý khẽ run đến gần quyển nhật ký mở bìa mặt ra, nhìn tên tuổi viết trên trang giấy đã nhanh chóng khép lại như chạm phải dòng diện.

Cô mím chặc miệng đứng đó một lúc lâu, nghe tiếng mở cửa ngoài phòng tắm, nhanh chóng nhét quyển nhật ký vào trong túi xách. Lại nhìn thấy hộp giấy trên bàn, thừa dịp trước khi Thẩm Tự Chước ra ngoài nhanh chóng ném vào thùng rác bên cạnh.

Cô nhanh chóng điều chỉnh tốt vẻ mặt, đi tới phòng khách vuốt vuốt tóc cười nói: "Anh Thẩm, tối nay em ngủ thư phòng đi, để tránh anh ngủ dưới đất không được ngon giấc."

Thẩm Tự Chước liếc cô một cái, không trả lời.

Đàm Như Ý xoay mặt đi phòng ngủ lấy áo ngủ cho mình. Đang muốn ra ngoài đã bị Thẩm Tự Chước ngăn ở cửa. Anh chống một tay lên khung cửa, cúi đầu nhìn cô, "Có chỗ nào bất mãn thì em có thể nói thẳng."

Đàm Như Ý muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng nặng nề của Thẩm Tự Chước đã nuốt lời nói trở vào. Chỉ rũ ánh mắt xuống không lên tiếng.

Giằng co chốc lát, Thẩm Tự Chước thu cánh tay về, vỗ vỗ bả vai của cô đi vào phòng ngủ. Hơi thở lạnh lẽo trên người anh giống như đã hóa thành lưỡi dao sắc bén.

Đàm Như Ý đứng ở cửa chốc lát, cắn chặt môi, cuối cùng vẫn bước ra khỏi phòng ngủ.

Tắm rửa xong ra ngoài, lúc trở lại thư phòng đột nhiên thấy Thẩm Tự Chước đang ngồi ở trước bàn đọc sách, cúi đầu nhìn sách trên bàn, ánh mắt Đàm Như Ý liếc về túi xách bên cạnh của mình, vẫn là dáng vẻ mới vừa đặt vào, không có dấu vết bị người khác động tới.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía Thẩm Tự Chước. Anh chợt khép sách lại cầm lên, một tay cắm vào trong túi quần đi ra ngoài.

Đàm Như Ý vội vàng nhường đường. Thẩm Tự Chước đi qua mang theo gió, đến cửa phòng ngủ chợt dừng lại xoay người nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt, "Đi ngủ sớm một chút."

Đàm Như Ý há miệng không lên tiếng, mà Thẩm Tự Chước đã "rầm" một tiếng đóng cửa lại.


Chương 29

  Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Tự Chước đứng đó một lúc lâu, từ trong túi móc tờ giấy mình vừa vội vàng giấu ra. Anh cũng chỉ đi thư phòng tìm quyển sách, vừa cúi đầu liền nhìn thấy một tờ giấy màu trắng bên cạnh thùng rác. Anh cho rằng đó là đồ bỏ đi không ném vào, xoay người lại nhặt thì phát hiện phía trên viết chữ: "Vật quy nguyên chủ, ngày khác tới thăm." Ký tên là một chữ "Bùi".

Lúc này anh mới chú ý tới hộp giấy bị ném trong thùng rác, nghĩ đến tờ giấy này có lẽ bị rớt từ trong đó.

Như vậy, nguyên nhân tối nay Đàm Như Ý khác thường cũng lộ ra chút đầu mối.

Nhưng điều anh tức giận cũng không phải là bởi vì tờ giấy này không nói tỉ mỉ, mà bởi vì nhiều lần hỏi thăm Đàm Như Ý đều trốn tránh thậm chí còn có thái độ kháng cự. Chỉ trong phút chốc tình huống liền thay đổi, trong lòng anh thật sự chứa một trận tức giận.

Nhưng đứng đó một lúc lâu, lại bắt đầu tự kiểm điểm chính bản thân mình liệu có quá mức gấp gáp hay không. Mỗi người đều có bí mật, dù sao anh và Đàm Như Ý còn chưa tới trình độ có thể hoàn toàn thành thật với nhau.

——

Đàm Như Ý khóa cửa thư phòng lại, lần nữa móc quyển nhật ký trong túi ra. Ngồi xuống mép giường mở tờ thứ nhất ra.

Nét chữ năm xưa càng lộ vẻ xinh đẹp, hôm nay nhiều thêm mấy phần cường tráng, cũng đã viết ngoáy một chút. Mấy tờ làm thơ kia đã sớm bị cô xé không còn lại bao nhiêu, chỉ là cẩn thận tìm kiếm lại cò có một số tờ cá lọt lưới.

"Tớ cho rằng mình vẫn chưa đủ để làm một gốc cây đứng cùng chỗ với cậu, nếu cậu bằng lòng quay đầu, nếu cậu cũng có thể nhìn thấu quá trình hỗn độn và nội tâm không trong suốt của tớ. . . . . ."

Bút ký bị thấm nước đục nên mơ hồ không rõ, Đàm Như Ý cẩn thận nhớ lại lúc viết những dòng chữ này, vắt hết suy nghĩ cũng không nhớ nổi tâm trạng khi viết những dòng chữ này lúc đó.

Cô đứng dậy mở cửa sổ ra một khe hở, để ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu mình. Nắm nhật ký đứng đó một lúc lâu, mở ra lần nữa bắt đầu cẩn thận đọc lại tâm sự trúc trắc và hoảng hốt năm đó từ tờ thứ nhất.

Đàm Như Ý ngủ trễ hơn bình thường một chút, vì vậy sáng sớm ngày hôm sau lúc rời giường vẫn ngáp liên tục. Đợi cô chuẩn bị xong bữa sáng thì Thẩm Tự Chước vẫn chưa hề đi ra.

Đàm Như Ý nhìn về phía phòng ngủ gọi một tiếng, không có ai trả lời. Cô có chút nghi ngờ, đi tới cửa phòng ngủ mới phát hiện cửa đang khép hờ. Khe khẽ đẩy ra, liếc nhìn vào trong, Thẩm Tự Chước không có trên giường.

"Anh Thẩm?" Trên ban công cũng không có ai.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Đàm Như Ý reo lên, cô vội vàng móc ra nhìn, là tin nhắn do Thẩm Tự Chước gửi tới: "Công ty có chuyện nên đi trước. Cố gắng làm việc."

——

Cho đến trước sinh nhật Đàm Cát, Thẩm Tự Chước đều đi sớm về trễ. Mỗi ngày gặp mặt chỉ vẻn vẹn ba mươi phút trước khi Đàm Như Ý ngủ. Nhưng thời điểm đó gương mặt Thẩm Tự Chước đầy vẻ mệt mỏi, ngoại trừ hàn huyên mấy câu Đàm Như Ý cũng ngại hỏi anh cái gì, hơn nữa không tìm được cơ hội thích hợp nói xin lỗi vì thái độ hôm đó của mình.

Sinh nhật Đàm Cát vừa vặn là thứ bảy, sáng sớm hôm đó cuối cùng Thẩm Tự Chước cũng khôi phục lại làm việc và nghỉ ngơi như thường ngày, lúc ăn sáng Đàm Như Ý mới phát hiện do mấy ngày không nói chuyện nên không khí giữa hai người lại cực kỳ lạnh nhạt.

Cô không xác định Thẩm Tự Chước còn tức giận hay không, ngập ngừng mấy lần, cho đến khi ăn xong bữa ăn sáng vẫn không thể mở miệng. Đàm Như Ý thở dài, thu dọn bàn ăn sạch sẽ, đang định đi ra cửa mua thức ăn thì Thẩm Tự Chước đi ra từ phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Đi thôi."

Đàm Như Ý ngẩn người, gật đầu một cái, yên lặng đi trước.

Sinh nhật Đàm Cát vốn định tổ chức ở nhà Thẩm Tự Chước, nhưng Ông cụ Thẩm biết được đã mạnh mẽ yêu cầu tổ chức ở nhà ông.

Đầu tiên, Thẩm Tự Chước đến cửa hàng bánh kem lấy bánh gato đã đặt trước, sau đó rẽ qua cửa hàng tổng hợp.

Thẩm Tự Chước dẫn cô đi dạo một vòng ở lầu một, từ đầu đến cuối đều không mua đồ. Trở lại chỗ vừa mới vào cửa thì Thẩm Tự Chước đột nhiên dừng bước lại. Đàm Như Ý vốn có mấy phần hoảng hốt, lần này thiếu chút nữa đụng vào người anh, vội vàng dừng bước lại đứng vững vàng.

Thẩm Tự Chước cúi đầu nhìn cô, "Anh nên tặng quà gì?"

"À? Cái này. . . . . . Cái gì cũng được, Đàm Cát không có gì đặc biệt phải cần."

"Em tặng cái gì?"

"Giày chơi bóng."

Thẩm Tự Chước trầm ngâm

Đàm Như Ý vội nói, "Anh Thẩm đừng phiền hà, nó là người không quá chú trọng đến quà tặng, nếu không dứt khoát tặng một bao tiền lì xì, để cho nó tự đi mua là được."

Thẩm Tự Chước dĩ nhiên hết sức hài lòng với đề nghị này.

Trở lại xe, cuối cùng không khí cũng có chút hòa hoãn. Đàm Như Ý vốn định tìm một cơ hội nói xin lỗi Thẩm Tự Chước, nhưng dọc đường đi điện thoại anh không ngừng reo.

Tới dưới lầu, Đàm Như Ý cùng Thẩm Tự Chước lên lầu. Thời gian còn sớm, vừa vặn là Chủ nhật nên trong hành lang hết sức yên tĩnh. Đàm Như Ý ba hai bước vội chạy tới, kéo ống tay áo Thẩm Tự Chước, "Anh Thẩm!"

Thẩm Tự Chước dừng bước lại, xoay người nhìn cô, "Thế nào?"

"Lần trước. . . . . . Em..."

Đang muốn đi thẳng vào chủ đề, dưới lầu chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân. Đàm Như Ý nhất thời nhục chí, buông lỏng tay ra, "Không có việc gì."

Thẩm Tự Chước nhất thời vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn cô.

Tiếng bước chân ngày càng gần, ngay sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên: "Chị, anh rể, hai người đứng đây làm gì vậy?"

Đàm Như Ý vội vàng quay đầu lại. Đàm Cát mới cắt mái tóc húi cua nên càng thành thục hơn chút, mặt mày vô cùng có tinh thần. Sau lưng cậu là Hạ Lam với một bộ váy dài.

Hạ Lam nhìn thấy Đàm Như Ý, lập tức bất đắc dĩ nói: "Tôi không có ý định tới, là em trai cô nhất định bảo tôi tới."

Đàm Như Ý cười lên, "Chúng tôi mời thì cô không chịu tới, còn phải muốn người được tổ chức sinh nhật mời mới được."

Hạ Lam tiến lên khoác vào cánh tay cô, cười nói: "Em trai cô nói đầy đạo lý nên tôi đã bị nhiễu đến choáng váng."

Sáng sớm, bà cụ Thẩm đã chờ, nghe tiếng gõ cửa lập tức lên tiếng phía trước mở cửa kéo mấy người vào trong nhà. Căn nhà này của Ông cụ Thẩm được xây dựng từ những năm tháng xa xưa, diện tích khoảng chừng 130m2, được bày biện theo kiểu Trung Quốc nên có cảm giác lịch sự cổ xưa.

Đàm Cát và Thẩm Tự Chước ngồi nói chuyện phiếm với người lớn, Hạ Lam làm trợ thủ cho Đàm Như Ý.

Bởi vì là tiệc sinh nhật nên Đàm Như Ý càng hao tâm tổn trí hơn bình thường, chờ tất cả món ăn được bưng lên bàn thì đã là mười một giờ rưỡi. Đàm Như Ý kêu mọi người nhập tiệc, Đàm Cát bị đẩy lên ngồi đầu bữa tiệc. Ông cụ Thẩm mở bình Mao Đài sau đó ngồi xuống bên cạnh Đàm Cát.

Đang muốn khai tiệc, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đàm Như Ý nhìn về phía Bà cụ Thẩm, "Bà nội, còn có khách?"

Bà cụ Thẩm cau mày, "Không có, bà không mời người ngoài."

Đàm Như Ý đứng dậy, "Để con xem một chút đi."

Đàm Như Ý mở cửa ra, nhất thời ngơ ngẩn, người đứng ở ngoài cửa chính là Phương Tuyết Mai và Thẩm Tử Hiên. Cô nhất thời không biết phản ứng như thế nào đã Bà cụ Thẩm hỏi sau lưng, "Như Ý, ai vậy?"

"Dạ, là chị dâu và Tử Hiên."

Bà cụ Thẩm yên lặng một lát, ngay sau đó đẩy ghế ra đứng lên đi về phía này. Đàm Như Ý vội vàng tránh qua một bên.

"Mấy người tới làm cái gì?"

"Bà nội, bây giờ con phải ra ngoài một chuyến, có thể để cho Tử Hiên ở với bà hai ngày được không ạ?" Phương Tuyết Mai điềm đạm cười nói.

Bà cụ Thẩm cau mày, "Cha của Tử Hiên đâu?"

"Đang bận chuyện cửa hàng rồi ạ, con sợ không ai trông Tử Hiên lại chạy loạn khắp nơi." Phương Tuyết Mai nhìn vào trong nhà, cười nói: "Có khách ạ?"

Bà cụ Thẩm không trả lời, nhìn Thẩm Tử Hiên một cái, "Tôi nghe nói điều kiện của trường học Tử Hiên không tệ, nếu cô bận rộn thì hãy đưa nó đến trường đi."

Phương Tuyết Mai cười nói: "Ở đó nó phải chịu khổ —— bà nội, được không? Nếu không được thì để con hỏi ba chồng con thử vậy."

Bà cụ Thẩm nhíu mày lại sâu hơn, "Cả ngày nó đêì bận rộn hội chẩn, làm gì có thời gian."

Phương Tuyết Mai đưa mắt nhìn sang Đàm Như Ý, "Vậy em dâu thì sao? Chủ nhật không đi làm chứ? Có thể chăm sóc Tử Hiên giúp chị một tay không?"

Đàm Như Ý vội nói, "Cái này em không tự quyết định được, phải hỏi Thẩm. . . . . . Thẩm Tự Chước ."

Bà cụ Thẩm có chút tức giận, "Không làm tốt công việc bổn phận, nhất định phải đến làm phiền người khác, không được thì đừng ôm nhiều chuyện như vậy, yên tĩnh chút có được không?"

Nụ cười của Phương Tuyết Mai thoáng đình trệ trong chớp mắt, "Bà nội, chỉ nhờ bà giúp một đứa trong hai ngày, cũng không phải là việc ghê gớm gì chứ?"

"Chính cô tự tính lại xem tôi đã trông giúp mấy lần 'hai ngày' rồi hả?" Bà cụ Thẩm buồn bực nói, "Nếu không phải nể mặt Tử Hiên là chắt trai của tôi thì tôi lười phải vất vả cái thân già này! Ông nội còn phải chờ tôi chăm sóc, cô thật sự không biết hay giả bộ không biết?"

Phương Tuyết Mai ngượng ngùng cười một tiếng, "Con cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, bà nội nói lời này có chút nghiêm trọng. Con liều mạng như vậy, còn không phải là muốn tạo cho Tử Hiên có được điều kiện vật chất tốt hay sao ạ."

"Đúng vậy, vật chất rất đầy đủ, mập đến nỗi mắt cũng không nhìn thấy."

Trong lòng Đàm Như Ý biết không nên nhưng vẫn vụng trộm nở nụ cười.

Giằng co chốc lát, cuối cùng vẫn là Bà cụ Thẩm thỏa hiệp, "Tôi nói được rồi, đây là một lần cuối cùng, nếu sau này còn có chuyện gì thì tùy cô muốn đưa con cô đi đâu thì đi, sống hay chết tôi đều mặc kệ."

Phương Tuyết Mai cười nói: "Vậy làm phiền bà nội."

Phương Tuyết Mai đẩy mạnh Thẩm Tử Hiên vào trong nhà, sau đó chợt móc một bao tiền lì xì từ trong túi ra đưa cho Đàm Như Ý, "Như Ý, chị nghe bảo hôm nay là sinh nhật em trai em nên tặng cho cậu ấy bao tiền lì xì, em chuyển cho cậu ấy giúp chị."

Đàm Như Ý vội nói, "Chị dâu, nó đã hai mươi tuổi rồi nên không thể nhận."

Phương Tuyết Mai nhét vào trong tay cô, "Chỉ chút tấm lòng của chị mà thôi, nếu em từ chối đó chính là xem thường chị dâu."

"Được rồi được rồi!" Bà cụ Thẩm cướp lấy bao lì xì nhét vào trong ngực Phương Tuyết Mai, "Không thiếu một bao tiền lì xì này của cô! Cô mau đi đi, vẫn còn chờ để khai tiệc ăn cơm đấy."

Lúc này Phương Tuyết Mai mới thôi, thu lại bao tiền lì xì xoay người rời đi.

Đàm Như Ý lấy thêm bát đũa cho Thẩm Tử Hiên. Thẩm Tử Hiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tự Chước, lên tiếng gọi "Chú hai". Vậy mà Thẩm Tự Chước không thèm để ý đến cậu.

Cậu ta "Hừ" một tiếng, ngay sau đó trên đầu liền hung hăng bị đánh một cái, cậu lập tức che đầu, "Sao lại đánh con?" Thẩm Tự Chước trầm giọng cảnh cáo: "Nếu hôm nay dám đến đây quấy rồi thì lập tức cút về cho chú."

Thẩm Tử Hiên nhìn chung quanh một vòng, quả thực đầy những người không dễ đối phó, nên cũng không dám lên tiếng nữa.

Trải qua đoạn nhạc đệm nhỏ này, cơm trưa chính thức bắt đầu, trước tiên mấy người thay nhau mời rượu, tửu lượng của Đàm Cát kém nên uống mấy lý vào bụng đã hơi đỏ mặt.

Ông nội Đàm cười nói: "Tửu lượng này không bì nổi một phần mười của ba con."

Đàm Cát cười nói: "Rượu cũng không phải là đồ tốt, chỉ uống chút cho thú vị là được —— ông nôi Thẩm, anh rể, đừng rót rượu cho con nữa, con ăn nhiều chút thức ăn cũng được."

Hạ Lam cười lên, "Vậy tôi uống với cậu một ly nữa, một ly cuối cùng, uống xong tất cả mọi người đều đổi thức uống." Nói xong đứng dậy, rót đầy vào ly của Đàm Cát.

Hạ Lam chạm cốc cùng cậu, cười cười, "Một trăm phần trăm?" Nói xong nâng ly ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Đàm Cát nhìn cô, cũng theo sát ực một cái cạn rồi.

Thẩm Tự Chước nhìn dáng vẻ của hai người, nhíu nhíu mày không dễ phát giác. Chợt thấy chiếc đũa chợt lóe trước mặt, chính là Đàm Như Ý gắp cho anh một đũa thức ăn, "Món ăn em mới học, nếm thử một chút xem."


Chương 30

  Thẩm Tự Chước không khỏi liếc mắt nhìn Đàm Như Ý.

Mấy ngày nay chuyện nhập hàng chính thức đi vào quỹ đạo nên vẫn bận rộn đến tối mò, hằng ngày thời gian nhìn thấy Đàm Như Ý chỉ nửa tiếng đồng hồ, chưa nói được hai câu đã phải đi nghỉ ngơi. Tuy nói thái độ của Đàm Như Ý tựa như xe cáp treo, nhưng rốt cuộc cũng đã đi qua mấy ngày. Anh là người bất kể làm chuyện gì cũng rất có kiên nhẫn, một lần không được thì phải thử một lần nữa, dù sao vẫn còn nhiều thời gian mà.

Giờ phút này Đàm Như Ý rủ thấp ánh mắt, làm như muốn nhìn anh mà không dám nhìn.

Không biết sao anh lại nổi lên ý định ranh mãnh muốn trả lễ lại, gắp một miếng móng heo đặt vào trong chén cô,"Ăn nhiều thịt một chút."

Đàm Như Ý không thích ăn thịt, hơi mập một chút cũng không chịu, chuyện này đã từng nói với Thẩm Tự Chước trên bàn cơm. Lần này Thẩm Tự Chước gắp một miếng thịt béo thật to cho cỗ, rõ ràng là cố ý, cô nhỏ giọng, "Anh thẩm, anh thật là ngây thơ."

Thẩm Tự Chước khẽ cười một tiếng, không trả lời.

Đàm Như Ý nhìn miếng thịt trong chén, thật khó khăn. Từ nhỏ cô đã chịu giáo dục là không thể lãng phí lương thực, hơn nữa tất cả món ăn đều do bản thân cô tỉ mĩ nấu nướng, bảo cô ném đi thật sự là không ném được, nhưng lại ăn không vô.

Thật khó xử, bỗng dưng Thẩm Tự Chước gắp lại miếng thịt vào trong chén mình, sau đó gắp cho cô một đũa dưa xanh xào tía tô. Đàm Như Ý biết Thẩm Tự Chước cũng không thích ăn thịt bất giác lộ vẻ xúc động, muốn nói câu gì đó lại không thể nói ra, vội cúi đầu xuống ăn cơm.

Ăn cơm dọn dẹp xong, Thẩm Tự Chước lấy bánh gato ra. Là một chiếc bánh gato trái cây hơn mười mấy tấc, màu sắc phối hợp làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Hạ Lam cắm từng cây nến lên, "Hai mươi tuổi, nếu ở cổ đại là được làm lễ đội mũ(*) đấy!" Cô liếc mắt nhìn Đàm Cát cười nói, "Trưởng thành rồi phải có trách nhiệm với bản thân, dốc sức vì quốc gia."

(*): thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.

Đàm Cát không lên tiếng, cầm lấy bật lửa để bên cạnh lần lượt thắp lên từng ngọn nến.

Sau khi ăn bánh gato xong, Thẩm Tự Chước và Đàm Cát bị đuổi đi rửa chén.

Ông ội Đàm và Đàm Như Ý bàn bạc ngày trở về.

Bà cụ Thẩm giữ lại nói: "Nếu trong nhà không có việc gì bận thì ở lại thêm vài ngày nữa đi, một mình lão Thẩm buồn chán, có ông ở đây mấy ngày tính tình ông ấy cũng tốt hơn trước kia nhiều lắm."

Ông cụ Thẩm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ông nội Đàm lại nói: "Cũng đã làm phiền mọi người một tuần lễ rồi, cần phải trở về thôi. Dù sao từ đây đến đó cũng gần, khi nào rảnh rỗi tôi sẽ trở lại, lão Thẩm ông thấy có được không?"

Mặc cả một hồi, hai bên đều nhường một bước, ngày ông nội Đàm trở về được quyết định ba ngày sau đó.

Thẩm Tự Chước và Đàm Cát đã rửa chén xong, mọi người bàn bạc đi chơi, Đàm Cát lại khoát tay chặn lại, "Có chút người lớn ở đây em muốn ngồi trước một lát."

Hạ Lam đề nghị, "Nếu không cũng đừng đi ra ngoài, Ông nội Thẩm đi đứng không tiện lợi, hay là ở nhà chơi mạt chược đi."

Bàn mạt chược nhanh chóng được dọn lên, Bà cụ Thẩm, Ông cụ Thẩm và Ông nội Đàm ngồi ổn định, mấy người khác thay nhau ra trận. Đánh mấy ván, Bà cụ Thẩm cười nói với Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước: "Trình độ đánh bài của hai đứa quá tệ, đánh không có ý nghĩa gì cả, hãy để cho tiểu Hạ đến đây đi."

Đàm Như Ý đứng dậy nhường vị trí lại cho Hạ Lam: "Hạ Lam, vậy xin nhờ cô."

"Muốn tôi đánh cũng được..." Hạ Lam ngồi xuống ghế dựa, "Thắng tính cho tôi, thua thì cô chịu có được không?"

"Thua tính cho tôi." Thẩm Tự Chước ở bên cạnh tiếp lời.

"Vậy càng tốt, tôi nhất định sẽ thua một mẻ lớn."

Đàm Cát đã dựa lưng vào ghế sa lon ngủ thiếp đi, Đàm Như Ý đi lấy tấm chăn đắp lên cho cậu. Cùng ngồi trên ghế sofa với Thẩm Tự Chước một lát, coi quảng cáo mười mấy phút đột nhiên Thẩm Tự Chước quay đầu nhìn Đàm Như Ý, "Đi xuống dạo một vòng?"

Đàm Như Ý liếc mắt nhìn về phía bàn mạt chược, cuộc chiến vẫn đang diễn ra say sưa hoàn toàn không ai chú ý đến bọn bên này.

Hai người đứng dậy, Thẩm Tự Chước lên tiếng chào hỏi, "Con muốn theo Như Ý đi mua ít đồ."

Bà cụ Thẩm chỉ lo sờ bài, cũng không quay đầu lại, "Đi đi, nhớ mua hai viên pin nhé, điều khiển ti vi không còn nghe theo sai bảo nữa rồi."

Sùng thành, mặt trời tháng năm sau giữa trưa đã có chút gắt. Thẩm Tự Chước dẫn Đàm Như Ý đi tới dưới gốc cây, "Uống rượu nên không thể lái xe. Dẫn em đến một nơi phải mất hai mươi phút, có thể đi bộ được không?"

"Không thành vấn đề, lúc em học tiểu học còn ở dưới nông thôn, mỗi ngày đi học đều phải mất từ bốn mươi đến năm mươi phút đi bộ."

Bước chân của Thẩm Tự Chước ngừng lại một chút, chợt duỗi tay về phía cô.

Đàm Như Ý ngẩn ra.

Thẩm Tự Chước thấy cô không động, bằng nắm lấy tay cô, trầm giọng nói, "Hơi say rồi, em dẫn anh đi."

Nếu như thật sự say thì sao có thể nói chuyện tỉnh táo như vậy. Dĩ nhiên Đàm Như Ý sẽ không vạch trần anh, yên lặng một lát lập tức đuổi theo kịp. Bàn tay của hai người cũng nóng hừng hực, dắt hơi lâu nên có chút nhột, vậy mà ai cũng chưa từng nói buông ra.

Vừa nói đến uống rượu, Đàm Như Ý liền nghĩ đến một vấn đề vẫn chưa có lời giải đáp, "Anh thẩm, tên của anh được đặt như thế nào? 'Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân'(*), hay là 'Dĩ hồ thương dĩ tự chước, miện đình kha dĩ di nhan(**)'?"

(*): Trích trong bài thơ "Nguyệt hạ độc chước kỳ 1" của nhà thơ Lý Bạch.

Dịch nghĩa: Trong đám hoa với một bình rượu, uống một mình không có ai làm bạn.

(**): Tạm thời mình chưa tìm ra được trích trong bài thơ nào, khi nào tìm được mình sẽ bổ sung nhé!

"Ba anh đặt lúc ông ấy đang dạy môn Trung văn ở trường đại học. Ông nội lại chủ trương đổi thành "Tự Trác", Trác trong "Điêu Trác(mài dũa)", nhưng ba anh lại không đồng ý từ "Trác". Theo như lối nói của ông thì ý nghĩa phải như câu nói của Đào Uyên Minh mới được."

Đàm Như Ý cười cười, "Em rất thích cái tên này, nếu đổi thành "Tự Trác" thì ngược lại không có cảm giác mới mẻ như vậy."

Thẩm Tự Chước liếc nhìn cô một cái, "Tên của em là do ai đặt?"

"Là do ông nội đặt, không có thâm ý gì cả chỉ có ý nghĩa Như Ý Cát Tường mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, bị không ít người đánh giá là quê mùa."

Thẩm Tự Chước yên lặng một lát, lắc đầu, "Anh cảm thấy không quê mùa."

Đàm Như Ý cười lên, "Cho nên tên của chúng ta có phải một tầm thường một phong nhã không?"

Trò chuyện lan man rất nhanh đã tới chỗ mà Thẩm Tự Chước nói. Đó là một khu nhà xưởng gạch đỏ bỏ hoang, thấp thoáng trong rừng cây ngô đồng rậm rạp. Trước nhà xưởng là một tấm xi măng màu xám tro, có lẽ do niên đại xa xưa lên có vài chỗ lõm xuống, rạn nứt trong khe hở, những ngọn cỏ đuôi chó xanh um đong đưa trong gió.

Thẩm Tự Chước vén một tấm ván xi - măng lên, lấy chìa khóa được cất trong túi nhựa mở cửa sắt ra.

Đập vào mặt là một luồng hơi thở đầy bụi, ánh mặt trời chiếu vào từ trên đỉnh cửa thông gió, khiến trong phòng cao mà trống trải tràn đầy bụi bậm màu vang kim lơ lửng.

Đàm Như Ý không nhịn được dậm chân một cái, liền vang lên một tiếng vang yếu ớt.

Đến gần bục máy móc ở phía Nam vách tường, một đống vật liệu gỗ xếp chồng chất chỉnh tề dựa vào tường. Thẩm Tự Chước dắt cô đi tới chỗ máy móc, "Đây là xưởng đồ gia dụng cũ trước kia của chú ba, sau khi bỏ hoang đã bị anh trưng dụng."

"Trưng dụng làm cái gì?"

"Thỉnh thoảng làm chút đồ."

Đàm Như Ý dừng lại bên cạnh một chiếc máy, "Làm cái gì vậy?"

"Máy cắt gỗ."

Cô nhìn xuống dưới đất, trên xi măng tràn đầy gỗ vụn xoăn quắn, "Đây là dăm bào hả ? Cái này trước kia em đã từng nhìn thấy."

"Ừ."

Đàm Như Ý thấy một miếng gỗ trơn nhẵn đang đặt trên máy cắt, đưa tay ra ma sát một chút sợ hãi than: "Có thể trơn nhẵn như vậy là do anh bào hả?"

Thẩm Tự Chước cúi đầu nhìn cô, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào khuôn mặt trắng trong thuần khiết của cô, hiện ra trong suốt như ngọc quý được rửa sạch. Anh chợt vươn tay ôm cô ngồi lên máy móc.

Đàm Như Ý không kịp phản ứng sợ hãi kêu lên, Thẩm Tự Chước đã thủ sẵn đầu của cô hôn lên.

Lần này không giống như mấy lần trước mà càng thêm dùng sức, làm như đang chiếm đoạt, hoặc là tuyên cáo chủ quyền. Thân thể Đàm Như Ý như nhũn ra, không khỏi đưa tay vòng chắc bả vai Thẩm Tự Chước.

Mùi gỗ vụn khô, mùi bụi bặm, mùi dầu máy khó nói lên lời hòa lẫn với hơi thở tươi mát trong trẻo trên người Thẩm Tự Chước, trong khoảng thời gian ngắn khiến Đàm Như Ý có loại ảo giác như đang chìm trong cảnh mộng.

Cô dần dần không thở được, liền vươn tay đẩy Thẩm Tự Chước lui về phía sau, cúi thấp đầu nhẹ nhàng thở dốc.

Giọng nói của Thẩm Tự Chước dán vào tai cô, hô hấp ấm áp, "Em thích tên của anh?"

Đàm Như Ý gật đầu.

Thẩm Tự Chước nắm cằm cô nâng lên, nhìn chăm chú vào cô, "Vậy có thích anh không?"

Đàm Như Ý ngớ ngẩn, Thẩm Tự Chước lại nhìn chăm chăm vào cô, thái độ cực kỳ kiên định, rõ ràng không cho cô trốn tránh.

"Anh thẩm, thật xin lỗi. . . . . ."

Ánh mắt của Thẩm Tự Chước trầm xuống.

Đàm Như Ý vội vàng giải thích, "Không phải! Không phải em đang trả lời vấn đề này, mà em đang nói xin lỗi chuyện mấy ngày trước." Cô thở dốc một hơi, "Không phải là em không muốn nói cho anh biết, mà là. . . . . . Nhất thời chưa nghĩ ra nên nói như thế nào. . . . . ."

"Em có thể suy nghĩ xong rồi hãy nói cho anh biết, bây giờ trả lời vấn đề anh hỏi trước đã."

"Em. . . . . ." Mặt Đàm Như Ý đỏ bừng như sung huyết, ánh mắt không cách nào tránh ra, mấy chữ nặng nề như thiên quân vạn mã treo nơi cổ họng, làm thế nào cũng không nói ra được.

Cô dứt khoát nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: "Anh nói 'có thể thích' nhưng em thì 'khẳng định thích'."

Cô không dám động hồi lâu, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, trái tim đập nhanh "bình bịch" , không dám mở mắt ra nhìn nét mặt của Thẩm Tự Chước. Lại qua một lát, xúc cảm ấm áp dán lên khóe môi lần nữa. Đàm Như Ý thở phào nhẹ nhõm, đang định mở mắt lại làm cho Thẩm Tự Chước ấn vào trong ngực, giọng nói trầm thấp giống như phát ra từ đáy hồ, "Anh cũng thích em."

Đàm Như Ý trừng mắt nhìn, nghe nhịp tim dồn dập của anh vẫn không nhúc nhích.

Một lát sau, Thẩm Tự Chước buông cô ra. Ánh mặt trời từ sau lưng anh chiếu tới, quanh người anh giống như khảm lên một tầng lông mềm như nhung màu vàng, phản chiếu lên gương mặt có vẻ cực kỳ tuấn tú.

Đàm Như Ý có chút đờ đẫn, "Anh thẩm, em vốn cho rằng gặp được anh là em đã xài hết tất cả vận may của em rồi."

Thẩm Tự Chước suy nghĩ một chút, "Ý của em là từ sau khi gặp anh chỉ còn lại xui xẻo?"

Đàm Như Ý bật cười, "Anh thật là không hiểu phong tình. Ý của em là. . . . . . Gặp anh đã đủ may mắn rồi không dám hy vọng xa vời như thích, hoặc là cái gì khác vân vân."

Thẩm Tự Chước bắt được tay cô, trầm giọng nói: "Em có thể kỳ vọng nhiều hơn."

Đàm Như Ý lại trừng mắt nhìn, không dám hỏi có thể kỳ vọng tới trình độ nào.

Một lát sau, Thẩm Tự Chước buông lỏng tay cô lui về phía sau nửa bước, "Nếu như đã nói rõ, em có thể đồng ý với anh một chuyện không?"

"Chuyện gì?"

"Sau này mặc kệ gặp phải chuyện gì thì em không được trốn tránh."

Đàm Như Ý kinh ngạc nhìn anh.

"Không được xảy ra chuyện thì lập tức chui vào trong vỏ, em có thể tin tưởng anh, lệ thuộc vào anh."

Đàm Như Ý không lên tiếng.

Thẩm Tự Chước nhìn cô, "Nói chuyện."

Lúc này Đàm Như Ý mới nhẹ nhẹ mà gật đầu, giọng nói có chút khàn, "Dạ được."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro