Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 156+160


  Thất quốc thi đấu tồn tại đã lâu, lưu truyền cũng được ngàn năm.

Nghe đồn ngàn năm trước, có một thánh nhân cử hành cuộc thi lần đầu tiên. Sau đó có quốc gia ra đời. Cũng bởi vì như thế, loạn thế cũng đã không còn.

Tuy rằng sau này các quốc gia không còn loạn lạc, nhưng tập tục này vẫn được lưu truyền. Mà lần này thất quốc thi đấu, có Nguyệt Thần cư nhúng tay vào, càng có vẻ long trọng phi thường.

Nguyệt Thần cư, tổ chức thần bí mà cường đại, nghe nói thực lực có thể so sánh với Bích Thủy sơn trang. Lại nghe đồn, cư chủ nguyệt thần Quân Ánh Nguyệt yêu trang chủ Tư Cảnh Hiên của Bích Thủy sơn trang.

Quân Ánh Nguyệt, tiểu công chúa của Quân quốc, lại được Nguyệt thần nhận làm đồ đệ. Từ đó, tên Quân Ánh Nguyệt truyền khắp thiên hạ. Quân Ánh Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn chiếm được sự tin tưởng của thiên hạ, trở thành thế hệ Nguyệt Thần mới.

Nguyệt Thần, tập mỹ mạo, trí tuệ, võ công, một thân nữ tử. Mà Quân Ánh Nguyệt lại đem tất cả phát huy đến cực hạn.

Nghe đồn Quân Ánh Nguyệt đẹp như thiên tiên, nam tử thấy nàng đều mất hồn. Nhưng nữ tử tuyệt sắc phi phàm lại chung tình với một người.

Nghe đồn, Quân Ánh Nguyệt từng nói, nếu Tư Cảnh Hiên lấy nàng, nàng lấy Nguyệt Thần cư làm sính lễ.

Khi nghe những tin tức này, Vân Y không biết vì sao, cảm thấy lòng mình khó chịu, giống như có một tảng đá đè xuống.

Quân Ánh Nguyệt, thật sự xuất sắc như vậy sao?

Tư Cảnh Hiên, hắn có động lòng không?

Vân Y một mình đứng dưới chân núi, nhìn ngọn núi cao ngất trong mây mù, trong lòng không biết có cảm giác gì.

Thương Sơn là ngọn núi cao nhất Quân quốc, cũng là nơi cử hành thất quốc thi đấu.

Đỉnh núi cao trên đó, ai chìm ai nổi?

Nhìn Thương Sơn xong, Vân Y lại nhàm chán trở về.

Vân Y từ từ đi dạo trong đô thành ở Quân quốc.

Nhìn mọi thứ phồn vinh, Vân Y không khỏi nhớ tới Bắc thành dần dần hưng thịnh.

Giao thương ở đây rất phồn hoa, bởi vì thất quốc thi đấu, người các quốc gia, các thế lực đều đều dũng mãnh đi vào. Trên đường có thể nói là kín người hết chỗ.

Nhìn ngã tư đường chật chội mà náo nhiệt, khóe miệng Vân Y mang theo nụ cười có như không về tới dịch quán.

Tâm tình đang vui, lúc quay lại dịch quán lại biến mất.

Quan viên quản lí dịch quán kia quá mức thế lực, nàng rất muốn xem xem đầu của hắn có chứa gì.

Dám khi dễ nàng là đại biểu Bắc quốc, quốc gia cuối cùng của thất quốc, ai an bài chỗ ở cũ nát cho nàng. Nhìn xung quanh, Vân Y chỉ có thể lực bất tòng tâm. Không cách nào, ai kêu Bắc quốc là nước có thực lực yếu nhất. Mà người ta là đại thần của Quân quốc, so với Bắc quốc thần tướng còn có mặt mũi hơn.

Quân quốc lập quốc đã có thực lực phi phàm, gần đây lại công bố thân phận của Tiểu công chúa. Như vậy, Quân quốc là cây đại thụ không thể lay động.

Vân Y thiệt tình cảm thấy mình có chút không hay ho, đại biểu quốc gia nào không tốt, lại đại biểu cho Bắc quốc......

Vốn Vân Y lấy được Hồi sinh thảo, cũng muốn rời xa Bắc quốc.

Nhưng ai ngờ sau đó, Quân quốc lại chiêu cáo thiên hạ, lần này thất quốc thi đấu sẽ xuất hiện một phần đại lễ truyền kì.

Đại lễ này, là Sinh mệnh chi hoa.

Khi biết được tin này, Vân Y cảm thấy may mắn. Ông trời vẫn chiếu cố nàng. Mà này đại lễ là cho quốc gia đứng đầu thất quốc thi đấu.

Nghe tin này, Vân Y mới phát hiện Quân Ánh Nguyệt thật sự là rất phúc hắc. Đây không phải là đem Sinh mệnh chi hoa cho người trong thiên hạ xem qua. Sau đó, lại rơi vào túi của Quân Lãnh Mạc.

Này, từ túi tiền của muội muội đến túi của ca ca có khác nhau sao?

Đáp án là, không có khác nhau. Khác nhau chỉ là, Quân Ánh Nguyệt lại chiếm được mỹ danh.

Đúng lúc đó, Vân Y hôm nay ở đây, là vì Sinh mệnh chi hoa.

Sau đó Vân Y lại ở lại Bắc quốc, làm Bắc quốc thần tướng, giúp Bắc Dương thống trị Bắc quốc. Bởi vậy, Bắc quốc tuy rằng đã trải qua chính biến, nhưng vẫn nhanh chóng quật khỏi nhờ Bắc Dương cùng Vân Y.

Mà Vân Y lần này mang đến đội ngũ dự thi có tâm huyết lớn, hy vọng có thể thi đấu tốt.

Vào dịch quán, ánh mắt thị nữ lóe ra đến châm trà cho nàng. Nhìn bộ dáng của nàng, Vân Y buồn bực, lại có chuyện không tốt.

Quả nhiên......

"Hồi bẩm thần tướng đại nhân, Vu đại nhân vừa mới đến truyền lời nói là hôm nay Sở quốc hoàng đế sẽ tới. Cho nên, hôm nay chiêu đãi Bắc quốc có khả năng sẽ có chút không chu toàn, mong thần tướng chớ trách." Thị nữ nói xong, đứng ở một bên mang vẻ mặt khẩn trương nhìn Vân Y.

Vân Y bất đắc dĩ, đây là chuyện gì a?

Sở quốc rất giỏi sao? Sao lại như vậy a? Dựa vào cái gì mà bọn họ đến đây, nàng không được chiêu đãi chu toàn a?

Sớm biết vậy, mang Mộc Văn đến. Bằng không, có thể ngược đãi hắn một chút. Đáng tiếc, nhìn Hồng Mai cùng Lục Bình, nàng thật sự không muốn làm cho hai nàng buồn.

Cuối cùng, Vân Y vẫn nhẫn tâm một mình rời khỏi Bắc quốc, một mình đến đây.

Buổi tối, Vân Y ngồi trên nóc nhà một mình, nhìn về nơi có đèn đuốc xa xa.

Sở quốc hoàng đế, Sở Thụy Phong!

Nay, hắn đã trở thành hoàng đế.

Lúc đó, hắn vẫn là thái tử, nàng là Hiên vương phi.

Mà nay, tất cả đều thay đổi.

Sở quốc, ở trải qua những việc như vậy, có thể còn danh hiệu đệ tam của Thất quốc hay không. Nghĩ đến Sở quốc, Vân Y nhớ tới biểu ca, nhớ tới tỷ tỷ cùng Hàn Băng.

Nàng tuy rằng rời xa bọn họ, nhưng cũng chú ý đến tin tức của bọn họ. Nàng biết, biểu ca đại hôn, là với Trầm Nhã.

Nữ tử hoạt bát vui vẻ, nữ tử múa kiếm mang dáng vẻ oai hùng hiên ngang. Mà tỷ tỷ A Mi lại mang thai, nghe tin này, Vân Y lại sửng sốt một lúc.

Tỷ tỷ có cục cưng, không biết lúc Hàn Băng biết, sẽ có biểu tình gì?

Chắc chắn rất vui a, đầu gỗ như hắn, lại được làm cha.

Nhớ tới chuyện tốt này, Vân Y cảm thấy cả người mình đều thoải mái.

Lúc này, Sở Thụy Phong đang được tiếp đãi tựa hồ cảm giác được ánh mắt quen thuộc ở bên này, nên quay đầu lại. Cũng không thấy gì, không khỏi cảm thấy mất mát trong lòng.

Nhưng Sở Thụy Phong lại mang vẻ mặt tươi cười, tiếp tục cùng sứ thần nói chuyện với nhau. Mà bên kia Vân Y lại đang đánh nhau với một Hắc y nhân.

Hai người đều không muốn những người khác chú ý, bởi vậy đều ra chiêu nhanh, ra đến ngoại thành.

Vân Y giận dữ, rút kiếm ra.

Hắc y nhân cũng rút kiếm ứng chiến.

Vân Y cầm kiếm trong tay, mang theo một cỗ khí chất mãnh liệt. Hắc y nhân nhìn thanh kiếm kia, ánh mắt nhịn không được chợt lóe. Bởi vì kiếm này, chỉ cần liếc mắt một cái, thì biết không phải vật phàm.

Đó là một phen tuyệt thế hảo kiếm!

Kỳ thật, kiếm trong tay Vân Y là do Sở Hiên tặng cho.

Nay võ công Vân Y cũng đã tốt hơn, ở hơn nữa trong tay có bảo kiếm, như hổ thêm cánh. Mà võ công của Hắc y nhân cũng không thể khinh thường, mỗi chiêu thức đều cất giấu vô cùng biến ảo.

Vân Y trong lòng buồn bực, đây là ai?

Mình mới tới Quân quốc, sao lại có người đến khiêu khích mình. Nếu muốn động thủ, sao không chọn nước lớn? Sao lại hướng tới quốc gia nhỏ bé?

Hay là bọn họ muốn tìm Vân Mộng Vũ?

Vân Y buồn bực, chiêu thức trên tay cũng không chậm. Hắc y nhân sau khi tiếp xúc một thời gian, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.

Võ công của nàng sao có thể cao như vậy?

Kiếm Vân Y trong nháy mắt muốn đâm vào điểm yếu của hắn.

Nhìn nàng một thân áo trắng, cầm kiếm, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trong mắt Hắc y nhân đầy bi thương cùng đau kịch liệt.

Vân Y không chú ý thần sắc của Hắc y nhân, nàng chỉ biết dưới thế cục này. Chỉ cần thương tổn người của nàng, nàng nhất định sẽ lấy thanh kiếm này đòi mạng.

Kiếm phong lãnh liệt, mang theo tia tử vong.

Ánh mắt Hắc y nhân yếu ớt, nhìn mũi kiếm lao đi.

Mũi kiếm vừa đến, Hắc y nhân cuối cùng vẫn phản ứng lại, thân thể cong lên, thoát được chiêu trí mạng.

Vân Y kinh ngạc, nhìn tư thế này, Hắc y nhân này võ công nhất định cao hơn nàng. Có thể tránh được chiêu thức của nàng, vẫn là cao thủ.

Võ công như vậy, sao lại tìm nàng gây rắc rối.

Như vậy, hắn là ai? Hắn muốn làm gì?

Vân Y mang sắc mặt đen tối đứng ở nơi đó, Hắc y nhân đối diện cũng hờ hững không nói gì. Không khí có vẻ rất quỷ dị, Vân Y lại đột nhiên cảm giác được một tia quen thuộc.

Ánh mắt cuồng ngạo, bên trong lại lộ ra cảm xúc bi thương.

Người này rất quen thuộc, quen thuộc trong trí nhớ.

Trí nhớ......

Kia cũng chính là trí nhớ Vân Mộng Vũ, nam tử có thể làm cho Vân Mộng Vũ khắc sâu trong lòng.

Chỉ có một, thì chính là Sở quốc Dạ vương, Sở Dạ.

"Sở Dạ!"

Thanh âm Vân Y kinh ngạc, trên mặt cũng mang theo thần sắc ngạc nhiên.

Sở Dạ!

Vân Y quả nhiên là kinh ngạc vạn phần, không ngờ lại gặp hắn trong tình trạng này.

Lấy phương thức này gặp lại, Vân Y cảm thấy rất là quỷ dị.

Nam tử đối diện, chậm rãi bỏ khăn che mặt. Lộ ra khuôn mặt rõ ràng là Sở Dạ, như vậy quen thuộc mà xa lạ. Quen thuộc là vì trong lòng Vân Mộng Vũ nhớ lại, xa lạ bởi vì nàng là Vân Y, không có quan hệ gì với nàng.

"Vũ nhi, ta đến đây, theo ta đi đi."

Sở Dạ nâng mắt, bên trong chứa nhiều tinh quang. Một thân hắc y, hơi thở vẫn cuồng vọng. Nhưng trải qua năm tháng, nay cũng nhiều viết lắng đọng lại. Dưới ánh trăng, ánh mắt thâm tình của hắn, tản ra độc đáo quang hoa.

Vân Y nhìn Sở Dạ, chỉ cảm thấy thế giới này thật là kỳ diệu.

Khi có được, không biết quý trọng.

Mất đi rồi, lại để ý.

Chỉ tiếc, mất đi, chung quy đã xa.

"Ta là thê tử của Sở Hiên, vĩnh viễn là như vậy." Vân Y kiên định nói, khi nói, chỗ sâu trong mắt rất thâm tình.

Sở Dạ tuy rằng trong lòng sớm biết sẽ là kết quả như vậy.

Nhưng sâu trong lòng vẫn có một tia hy vọng xa vời. Đáng tiếc, hiện tại, tất cả hy vọng đều hóa thành bọt biển trong lời nói của nàng.

"Nhưng, hắn không phải đã biến mất rồi sao?"

Không cam lòng, Sở Dạ giãy dụa.

Nhìn thần sắc thống khổ của nam tử đối diện, cùng ánh mắt bi thương. Vân Y cảm thấy, mình không có một tia thương hại.

"Biến mất, cho dù hắn thật sự biến mất trên thế gian này, hắn cũng vĩnh viễn sống ở trong lòng ta."

Đôi mắt trong suốt của Vân Y kiên định mà quyết tuyệt.

Nhìn Vân Y như vậy, Sở Dạ không cam lòng, phẫn nộ.

"Vân Mộng Vũ! Ngươi là thê tử của ta, từng như vậy, sau này cũng sẽ như vậy!" Thanh âm của Sở Dạ vẫn bá đạo như cũ, vẫn cuồng vọng.

Nghe thanh âm này, trong lòng Vân Y đối với Sở Dạ lạnh lùng, ánh mắt lạnh như đao.

"Tùy ngươi! Nếu không có gì, ta đi trước." Vân Y lạnh giọng nói, lập tức xoay người đi.

Đi không mang theo một tia do dự, kiên quyết.

Nhìn bóng dáng kia, ánh mắt Sở Dạ chậm rãi ảm đạm.

Nhưng một lúc sau lại long lánh như sao.

Vân Y một mình chạy về dịch quán, trong lòng cảm thấy có một cỗ tức giận. Nhưng vì lo lắng cho trận đấu, cho nên cảm xúc này dần mất đi.

Thất quốc thi đấu, là việc trọng đại trong thiên hạ.

Trận đấu có ba ngày, văn hóa, tài lực, quân sự.

Văn hóa, Vân Y cảm thấy Bắc quốc dưới sự dẫn dắt của nàng, vẫn có lực chiến đấu.

Tài lực, Vân Y nheo mắt, quyết định bỏ tiền. Dù sao cũng không phải tiền của nàng, mà là lấy từ tay Sở Minh An.

Nói đến đây, Vân Y thay Sở Thụy Phong lo lắng. Không biết quốc khố của hắn, sao có thể thi đấu. Suy nghĩ lộn xộn, Vân Y không biết khi nào thì lặng lẽ đi ngủ.

Hôm sau, Vân Y bị thanh âm ồn ào bên ngoài đánh thức.

Vân Y nhất thời tâm tình không tốt hỏi: "Sao lại thế này a?"

Bên ngoài lập tức có thị nữ báo lại. "Hồi bẩm thừa tướng đại nhân, là Tây quốc Hạo Vương đến. Quân quốc sứ thần đang tiếp đãi, cho nên bên ngoài rất ầm ĩ."

Tây Lâm Hạo......

Trước mắt Vân Y đột nhiên hiện lên nam tử ấm áp kia.

Gửi thanks

hoangocluuly↓ Re: [Xuyên không] Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết Hôm qua, 15:41

2 (1)

Edit: Sunny Út

Tây Lâm Hạo......

Trước mắt Vân Y đột nhiên hiện lên nam tử ấm áp kia.

Nhất thời, Vân Y vội đứng dậy mặc quần áo.

Vân Y đi đến đại sảnh, sắc mặt vui mừng nhìn thị nữ, hỏi:"Hạo vương đến từ lúc nào?"

Nghe Vân Y hỏi, thị nữ cúi người trả lời:"Hồi bẩm đại nhân, Hạo vương điện hạ mới đến vào sáng này. Mà sứ thần đại nhân cũng sớm nghênh đón ở cửa thành."

Nghe thị nữ nói, Vân Y nhíu mày. Trong lòng biết thị nữ này đối với sứ thần của Quân quốc bất mãn. Vân Y cũng không so đo với hắn làm gì.

Sứ thần đi nghênh đón Tây Lâm Hạo, Vân Y cũng biết nguyên do trong đó. Tuy rằng Tây quốc thực lực hơn Bắc quốc một chút, trong mắt người của Quân quốc, vẫn chỉ là tiểu quốc. Nhưng, mọi người lại xem trọng địa vị thần y của Tây Lâm Hạo.

Tây Lâm Hạo là đồ đệ của cốc chủ Thần Y cốc, y thuật độc bộ thiên hạ. Nếu được hắn quan tâm, như vậy về sau thân thể không ổn, cũng được bảo đảm. Lấy lòng Tây Lâm Hạo, cũng cho mình một con đường sống sau này.

Bởi vì thân phận thần y, cũng khó trách sứ thần kia tích cực như vậy.

Trong mắt Vân Y hiện lên một chút ánh sáng, khóe miệng mím chặt.

Vân Y đi tới lui trong đại sảnh, cuối cùng nhìn thị nữ nói: "Xem động tĩnh của Hạo vương, đợi sứ thần lui ra, báo cho ta biết."

"Vâng." Thị nữ lên tiếng trả lời rồi lui xuống.

Vân Y bất an chờ trong đại sảnh, trong lòng vẫn bất ổn. Không biết là nguyên nhân gì, khi sắc trời dần tối, thị vệ vẫn chưa trở về. Vân Y vì chờ đợi tin tức, tâm tình phiền chán ngay cả cơm chiều cũng không ăn.

Cuối cùng, chờ lâu, hỏi một thị vệ:"Sao lại thế này a? Không phải cho người đi nhìn Hạo vương sao? Sao đến bây giờ lại không có tin tức?"

Thị vệ trong lòng cả kinh, thừa tướng đại nhân luôn ôn hòa hôm nay làm sao vậy.

Thị vệ tuy rằng nghi hoặc, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính:"Hồi bẩm đại nhân, sứ thần đại nhân luôn ở cạnh Hạo vương điện hạ, cho nên mới chưa báo."

"Còn ở đó, sứ thần còn chưa muốn rời đi? Hắn muốn làm gì, muốn ở lại thị tẩm sao?" Vân Y nhịn không được, lời không nên nói trực tiếp thốt ra.

Bên người Vân Y, thị vệ nhất thời thân thể cứng ngắc.

Thừa tướng đại nhân......

Thừa tướng đại nhân của bọn họ, lại nói lời này.

Đến nửa đêm, thị vệ rốt cục trở về phục mệnh.

"Hồi bẩm đại nhân, sứ thần đại nhân đã rời khỏi."

"Lui xuống đi......"

Vân Y vô lực nói xong, trong lòng buồn bực, đã trễ thế này, ta không biết xấu hổ đi qua sao......

Vì thế, lại là một đêm rối rắm.

Hôm sau, lại là thanh âm tranh cãi ầm ỹ, Vân Y phát hỏa, rốt cuộc cũng không cho nàng ngủ. Quân quốc này, an bài cho nàng một chỗ rách nát thì thôi đi. Nhưng vì sao lại gần đường lớn như vậy. Hiệu quả cách âm lại rất kém.

"Người đâu, người đâu, người đâu......" Vân Y không kiên nhẫn gào lớn.

Nhất thời thị nữ cùng bọn thị vệ đều chấn kinh. Đây là thừa tướng đại nhân ôn nhuận của bọn họ sao? Sao hai ngày nay lại kì quái như vậy.

Trong lòng kỳ quái, nhưng cước bộ rất nhanh. Một thị nữ chạy vào phòng, khẩn trương hỏi:"Đại nhân, có gì phân phó?"

Nhìn thị nữ có vẻ khẩn trương, Vân Y phát hiện hôm nay mình có chút táo bạo. Thanh âm hòa hoãn:"Bên ngoài có chuyện gì, sao lại ầm ỹ như vậy?"

Thị nữ đang khẩn trương, nhưng nghe giọng nói ôn nhu của thừa tướng. Nháy mắt cảm thấy hai má hơi nóng lên, vội cúi đầu cung kính trả lời:"Hồi bẩm đại nhân, bên ngoài ầm ỹ, là vì đại biểu Miền Nam đến."

"Miền Nam? Ai a?"

Miền nam, trong mắt Quân quốc không được xem là nước lớn chứ. Sứ thần kia chẳng lẽ lại gióng trống khua chiêng đi nghênh đón?

Nếu nói như vậy, thật không công bằng a?

Chờ một chút, vậy đại biểu Bắc quốc không có người quan tâm......

Thị nữ không biết thừa tướng đại nhân làm sao, mà phiền muộn, nhưng nàng vẫn trả lời:"Hồi bẩm đại nhân, Miền Nam đại biểu là Nam Thiếu Dục. Lần này ngài có dẫn theo vương phi đến, mà hai người đều có bạn bè rộng khắp thiên hạ, bởi vậy có nhiều người biết họ đến, nên đến nghênh đón. Cho nên, bên ngoài ầm ỹ một phen."

"Vương phi......"

Vân Y nhớ kỹ tên này, cảm thấy thật tò mò.

Vân Y tò mò nữ tử có thể làm cho Nam Thiếu Dục yêu một mình nàng, khẳng định không phải một người bình thường.

"Chúng ta ra ngoài xem đi." Vân Y mở miệng nói xong, cũng đã vội ra ngoài. Thị nữ vội theo sau Vân Y. Ra cửa sau dịch quán, Vân Y đi chậm rãi.

Ai kêu nàng ở gần cửa sau, nếu đi cửa trước, phải vòng vèo nhiều đường. Mà dịch quán nơi nơi đều có thị vệ, vì không muốn phiền toái, Vân Y đi bằng cửa sau.

Ra cửa, lập tức phát hiện nơi này náo nhiệt dị thường.

Vân Y một thân áo trắng, có khí chất ôn nhuận của công tử.

Vân Y chậm rãi trà trộn vào trong, nhìn cảnh tượng.

Chỉ thấy ở cửa có hai đội quân nghênh đón vợ chồng Nam Thiếu Dục. Hai đội sắp xếp đầy người, cảnh tượng này làm cho Vân Y sợ hãi không thôi.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt, Vân Y vừa định rời đi, tìm một nơi thanh tịnh, khóe mắt lại đột nhiên bị một bóng dáng hấp dẫn.

Thân ảnh màu lam kia?

Tuy rằng chỉ thoáng nhìn, Vân Y vẫn nhận ra hắn.

Tây Lâm Hạo!

Hắn ra ngoài, vốn nghĩ phải đợi vài ngày mới có cơ hội nhìn thấy hắn. Không nghĩ tới, bây giờ lại gặp. Vân Y gắt gao nhìn bóng dáng kia, nhìn hắn lặng lẽ lấy thân phận giả để ra cửa.

Sau đó, lại lặng lẽ đi vào một ngõ nhỏ. Vân Y nhìn hành vi của Tây Lâm Hạo, vội cất bước đuổi theo.

Trước khi đi, Vân Y đưa mắt nhìn thị nữ, cho thị nữ về dịch quán trước.

Vân Y đi theo Tây Lâm Hạo vào ngõ nhỏ, lại phát hiện bên trong không có ai. Không tốt, chắc chắn là bị hắn phát hiện. Tây Lâm Hạo nhất định nghĩ nàng muốn gây rối, cho nên nhanh chóng rời đi.

Vân Y cảm thấy phiền muộn, một mình ra khỏi đây.

Ở trên đường nhàn nhã, ánh mắt không có góc độ nhìn quanh. Đột nhiên, một hình ảnh làm cho Vân Y cả kinh.

Vừa rồi nàng cảm giác mình thấy được một góc áo màu đen.

Hoa văn trên áo rất quen thuộc, đó là Tư Cảnh Hiên?

Không biết vì sao, trong lòng Vân Y dâng lên một cỗ vui mừng. Vân Y nhìn quanh, nhưng lại không thấy gì. Vân Y hoài nghi mình có phải hoa mắt không, nhưng hoa văn vừa rồi thoảng qua khóe mắt rất quen thuộc.

Vân Y cắn môi dưới, không tìm nữa.

Không biết vì sao, trong lòng có khó có thể dập tắt cảm giác khắc sâu kia. Vân Y không dám vạch trần, sợ chính mình sẽ chịu không nổi kết quả.

"Là ngươi sao?"

Lúc Vân Y mờ mịt trong đám người, bên tai Vân Y truyền đến thanh âm ôn hòa dễ nghe. Vân Y quay đầu, thấy Tây Lâm Hạo mang vẻ mặt ý cười nhìn mình.

"Đúng vậy, là ta."

Nhìn Tây Lâm Hạo, Vân Y cảm thấy như lâu rồi không gặp bằng hữu. Cảm giác này, rất ấm áp.

Tây Lâm Hạo ôn nhu nhìn Vân Y, trên mặt là ý cười ấm áp. Gặp lại, nàng vẫn làm người ta động tâm. Thật sâu trong ánh mắt Tây Lâm Hạo xẹt qua thâm tình bị vùi lấp.

"Có khỏe không?"

"Tốt lắm, ngươi thì sao?"

"Ta cũng khỏe."

Tây Lâm Hạo ở nơi xa, đột nhiên nghe được tin nàng chìm trong biển lửa, có cảm giác thống khổ. Từng nghĩ mình có thể yên tâm, ai ngờ khi mất đi, mình vẫn đau xót. Khi gặp lại, nàng vẫn làm cho hắn động lòng.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, nhợt nhạt mà cười.

Hai người vui vẻ, cuối cùng cùng nhau rời đi.

Mà đồng thời, cửa sổ trên đường cũng bị mở ra.

Một thân hắc y, trên mặt mang mặt nạ, ánh mắt đen tối không rõ nhìn về hướng Vân Y cùng Tây Lâm Hạo rời đi.

"Hiên, ngươi đang nhìn cái gì?" Thanh âm bên cạnh vang lên, thanh âm mềm mại mang theo nghi vấn thản nhiên.

"Không có gì, tùy tiện nhìn thôi." Tư Cảnh Hiên thản nhiên đáp lại, rồi quay đầu lại.

Bởi vì Tư Cảnh Hiên xoay người, nữ tử kia cũng rơi vào tầm mắt. Một thân tử y, quý khí hồn nhiên, mỹ mạo như nữ thần, có khả năng cướp đi hô hấp.

Tử y liễm diễm, dung mạo tuyệt thế vô song. 

------------

Chương 157

  Tây Lâm Hạo......

Trước mắt Vân Y đột nhiên hiện lên nam tử ấm áp kia.

Nhất thời, Vân Y vội đứng dậy mặc quần áo.

Vân Y đi đến đại sảnh, sắc mặt vui mừng nhìn thị nữ, hỏi:"Hạo vương đến từ lúc nào?"

Nghe Vân Y hỏi, thị nữ cúi người trả lời:"Hồi bẩm đại nhân, Hạo vương điện hạ mới đến vào sáng này. Mà sứ thần đại nhân cũng sớm nghênh đón ở cửa thành."

Nghe thị nữ nói, Vân Y nhíu mày. Trong lòng biết thị nữ này đối với sứ thần của Quân quốc bất mãn. Vân Y cũng không so đo với hắn làm gì.

Sứ thần đi nghênh đón Tây Lâm Hạo, Vân Y cũng biết nguyên do trong đó. Tuy rằng Tây quốc thực lực hơn Bắc quốc một chút, trong mắt người của Quân quốc, vẫn chỉ là tiểu quốc. Nhưng, mọi người lại xem trọng địa vị thần y của Tây Lâm Hạo.

Tây Lâm Hạo là đồ đệ của cốc chủ Thần Y cốc, y thuật độc bộ thiên hạ. Nếu được hắn quan tâm, như vậy về sau thân thể không ổn, cũng được bảo đảm. Lấy lòng Tây Lâm Hạo, cũng cho mình một con đường sống sau này.

Bởi vì thân phận thần y, cũng khó trách sứ thần kia tích cực như vậy.

Trong mắt Vân Y hiện lên một chút ánh sáng, khóe miệng mím chặt.

Vân Y đi tới lui trong đại sảnh, cuối cùng nhìn thị nữ nói: "Xem động tĩnh của Hạo vương, đợi sứ thần lui ra, báo cho ta biết."

"Vâng." Thị nữ lên tiếng trả lời rồi lui xuống.

Vân Y bất an chờ trong đại sảnh, trong lòng vẫn bất ổn. Không biết là nguyên nhân gì, khi sắc trời dần tối, thị vệ vẫn chưa trở về. Vân Y vì chờ đợi tin tức, tâm tình phiền chán ngay cả cơm chiều cũng không ăn.

Cuối cùng, chờ lâu, hỏi một thị vệ:"Sao lại thế này a? Không phải cho người đi nhìn Hạo vương sao? Sao đến bây giờ lại không có tin tức?"

Thị vệ trong lòng cả kinh, thừa tướng đại nhân luôn ôn hòa hôm nay làm sao vậy.

Thị vệ tuy rằng nghi hoặc, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính:"Hồi bẩm đại nhân, sứ thần đại nhân luôn ở cạnh Hạo vương điện hạ, cho nên mới chưa báo."

"Còn ở đó, sứ thần còn chưa muốn rời đi? Hắn muốn làm gì, muốn ở lại thị tẩm sao?" Vân Y nhịn không được, lời không nên nói trực tiếp thốt ra.

Bên người Vân Y, thị vệ nhất thời thân thể cứng ngắc.

Thừa tướng đại nhân......

Thừa tướng đại nhân của bọn họ, lại nói lời này.

Đến nửa đêm, thị vệ rốt cục trở về phục mệnh.

"Hồi bẩm đại nhân, sứ thần đại nhân đã rời khỏi."

"Lui xuống đi......"

Vân Y vô lực nói xong, trong lòng buồn bực, đã trễ thế này, ta không biết xấu hổ đi qua sao......

Vì thế, lại là một đêm rối rắm.

Hôm sau, lại là thanh âm tranh cãi ầm ỹ, Vân Y phát hỏa, rốt cuộc cũng không cho nàng ngủ. Quân quốc này, an bài cho nàng một chỗ rách nát thì thôi đi. Nhưng vì sao lại gần đường lớn như vậy. Hiệu quả cách âm lại rất kém.

"Người đâu, người đâu, người đâu......" Vân Y không kiên nhẫn gào lớn.

Nhất thời thị nữ cùng bọn thị vệ đều chấn kinh. Đây là thừa tướng đại nhân ôn nhuận của bọn họ sao? Sao hai ngày nay lại kì quái như vậy.

Trong lòng kỳ quái, nhưng cước bộ rất nhanh. Một thị nữ chạy vào phòng, khẩn trương hỏi:"Đại nhân, có gì phân phó?"

Nhìn thị nữ có vẻ khẩn trương, Vân Y phát hiện hôm nay mình có chút táo bạo. Thanh âm hòa hoãn:"Bên ngoài có chuyện gì, sao lại ầm ỹ như vậy?"

Thị nữ đang khẩn trương, nhưng nghe giọng nói ôn nhu của thừa tướng. Nháy mắt cảm thấy hai má hơi nóng lên, vội cúi đầu cung kính trả lời:"Hồi bẩm đại nhân, bên ngoài ầm ỹ, là vì đại biểu Miền Nam đến."

"Miền Nam? Ai a?"

Miền nam, trong mắt Quân quốc không được xem là nước lớn chứ. Sứ thần kia chẳng lẽ lại gióng trống khua chiêng đi nghênh đón?

Nếu nói như vậy, thật không công bằng a?

Chờ một chút, vậy đại biểu Bắc quốc không có người quan tâm......

Thị nữ không biết thừa tướng đại nhân làm sao, mà phiền muộn, nhưng nàng vẫn trả lời:"Hồi bẩm đại nhân, Miền Nam đại biểu là Nam Thiếu Dục. Lần này ngài có dẫn theo vương phi đến, mà hai người đều có bạn bè rộng khắp thiên hạ, bởi vậy có nhiều người biết họ đến, nên đến nghênh đón. Cho nên, bên ngoài ầm ỹ một phen."

"Vương phi......"

Vân Y nhớ kỹ tên này, cảm thấy thật tò mò.

Vân Y tò mò nữ tử có thể làm cho Nam Thiếu Dục yêu một mình nàng, khẳng định không phải một người bình thường.

"Chúng ta ra ngoài xem đi." Vân Y mở miệng nói xong, cũng đã vội ra ngoài. Thị nữ vội theo sau Vân Y. Ra cửa sau dịch quán, Vân Y đi chậm rãi.

Ai kêu nàng ở gần cửa sau, nếu đi cửa trước, phải vòng vèo nhiều đường. Mà dịch quán nơi nơi đều có thị vệ, vì không muốn phiền toái, Vân Y đi bằng cửa sau.

Ra cửa, lập tức phát hiện nơi này náo nhiệt dị thường.

Vân Y một thân áo trắng, có khí chất ôn nhuận của công tử.

Vân Y chậm rãi trà trộn vào trong, nhìn cảnh tượng.

Chỉ thấy ở cửa có hai đội quân nghênh đón vợ chồng Nam Thiếu Dục. Hai đội sắp xếp đầy người, cảnh tượng này làm cho Vân Y sợ hãi không thôi.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt, Vân Y vừa định rời đi, tìm một nơi thanh tịnh, khóe mắt lại đột nhiên bị một bóng dáng hấp dẫn.

Thân ảnh màu lam kia?

Tuy rằng chỉ thoáng nhìn, Vân Y vẫn nhận ra hắn.

Tây Lâm Hạo!

Hắn ra ngoài, vốn nghĩ phải đợi vài ngày mới có cơ hội nhìn thấy hắn. Không nghĩ tới, bây giờ lại gặp. Vân Y gắt gao nhìn bóng dáng kia, nhìn hắn lặng lẽ lấy thân phận giả để ra cửa.

Sau đó, lại lặng lẽ đi vào một ngõ nhỏ. Vân Y nhìn hành vi của Tây Lâm Hạo, vội cất bước đuổi theo.

Trước khi đi, Vân Y đưa mắt nhìn thị nữ, cho thị nữ về dịch quán trước.

Vân Y đi theo Tây Lâm Hạo vào ngõ nhỏ, lại phát hiện bên trong không có ai. Không tốt, chắc chắn là bị hắn phát hiện. Tây Lâm Hạo nhất định nghĩ nàng muốn gây rối, cho nên nhanh chóng rời đi.

Vân Y cảm thấy phiền muộn, một mình ra khỏi đây.

Ở trên đường nhàn nhã, ánh mắt không có góc độ nhìn quanh. Đột nhiên, một hình ảnh làm cho Vân Y cả kinh.

Vừa rồi nàng cảm giác mình thấy được một góc áo màu đen.

Hoa văn trên áo rất quen thuộc, đó là Tư Cảnh Hiên?

Không biết vì sao, trong lòng Vân Y dâng lên một cỗ vui mừng. Vân Y nhìn quanh, nhưng lại không thấy gì. Vân Y hoài nghi mình có phải hoa mắt không, nhưng hoa văn vừa rồi thoảng qua khóe mắt rất quen thuộc.

Vân Y cắn môi dưới, không tìm nữa.

Không biết vì sao, trong lòng có khó có thể dập tắt cảm giác khắc sâu kia. Vân Y không dám vạch trần, sợ chính mình sẽ chịu không nổi kết quả.

"Là ngươi sao?"

Lúc Vân Y mờ mịt trong đám người, bên tai Vân Y truyền đến thanh âm ôn hòa dễ nghe. Vân Y quay đầu, thấy Tây Lâm Hạo mang vẻ mặt ý cười nhìn mình.

"Đúng vậy, là ta."

Nhìn Tây Lâm Hạo, Vân Y cảm thấy như lâu rồi không gặp bằng hữu. Cảm giác này, rất ấm áp.

Tây Lâm Hạo ôn nhu nhìn Vân Y, trên mặt là ý cười ấm áp. Gặp lại, nàng vẫn làm người ta động tâm. Thật sâu trong ánh mắt Tây Lâm Hạo xẹt qua thâm tình bị vùi lấp.

"Có khỏe không?"

"Tốt lắm, ngươi thì sao?"

"Ta cũng khỏe."

Tây Lâm Hạo ở nơi xa, đột nhiên nghe được tin nàng chìm trong biển lửa, có cảm giác thống khổ. Từng nghĩ mình có thể yên tâm, ai ngờ khi mất đi, mình vẫn đau xót. Khi gặp lại, nàng vẫn làm cho hắn động lòng.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, nhợt nhạt mà cười.

Hai người vui vẻ, cuối cùng cùng nhau rời đi.

Mà đồng thời, cửa sổ trên đường cũng bị mở ra.

Một thân hắc y, trên mặt mang mặt nạ, ánh mắt đen tối không rõ nhìn về hướng Vân Y cùng Tây Lâm Hạo rời đi.

"Hiên, ngươi đang nhìn cái gì?" Thanh âm bên cạnh vang lên, thanh âm mềm mại mang theo nghi vấn thản nhiên.

"Không có gì, tùy tiện nhìn thôi." Tư Cảnh Hiên thản nhiên đáp lại, rồi quay đầu lại.

Bởi vì Tư Cảnh Hiên xoay người, nữ tử kia cũng rơi vào tầm mắt. Một thân tử y, quý khí hồn nhiên, mỹ mạo như nữ thần, có khả năng cướp đi hô hấp.

Tử y liễm diễm, dung mạo tuyệt thế vô song.

---------

chương 158

  Một thân tử y, quý khí hồn nhiên, mỹ mạo như nữ thần, có khả năng cướp đi hô hấp.

Tử y liễm diễm, dung mạo tuyệt thế vô song. Nữ tử này, thật là đẹp đến mức tận cùng. Mặt mày như họa, đôi mắt liễm diễm sinh huy, làm cho người ta sa vào trong đó, khó có thể tự kềm chế.

Tư Cảnh Hiên nhìn tuyệt sắc nhân gian trước mặt, trong mắt không chút dao động.

Quân Ánh Nguyệt nhìn Tư Cảnh Hiên, vừa yêu vừa hận.

Quân Ánh Nguyệt vô cùng tự tin với diện mạo của mình, trong thiên hạ không ai có thể so sánh với nàng. Nhưng dù là dung mạo tuyệt thế, cũng không thể làm cho Tư Cảnh Hiên lay động.

Quân Ánh Nguyệt nhìn Tư Cảnh Hiên, đôi mắt tràn đầy thâm tình. Đối với thâm tình của Quân Ánh Nguyệt, Tư Cảnh Hiên không phải không có cảm giác. Quân Ánh Nguyệt từng cứu hắn một mạng, lúc ấy hắn nghĩ nếu có một ngày tất cả đều giải quyết, nàng còn chờ hắn, hắn có lẽ sẽ thú nàng.

Chỉ là, từ sau khi nữ tử thanh nhã như thanh liên kia xuất hiện, trong mắt hắn không có nàng. Trong mắt, trong lòng, đều là nữ tử kia.

Nhận thấy được tâm tư nam tử đối diện đang dao động, Quân Ánh Nguyệt khẽ buông lỏng, trong ánh mắt cũng có chút hoài nghi.

Quân Ánh Nguyệt không nói gì, cũng không nhìn Sở Hiên, chỉ dùng khóe mắt cùng với giác lực siêu cường của mình cảm giác cảm xúc của hắn.

Tư Cảnh Hiên dưới ánh mặt trời, đôi mắt hằn lên mũi nhọn.

Quân Ánh Nguyệt cả kinh, vội giấu đi tâm tư của mình. Quân Ánh Nguyệt điều chỉnh biểu tình của mình, ôn nhu như nước nói: "Hiên, ta đem sinh mệnh chi hoa làm phần thưởng, ngươi để ý không?" Thanh âm như nước của Quân Ánh Nguyệt nhu hòa êm tai.

Nghe thanh âm của Quân Ánh Nguyệt, Tư Cảnh Hiên không có chút biến hóa, thanh âm thản nhiên nói: "Đó là của ngươi, ngươi muốn xử lý sao thì tùy."

Nghe Tư Cảnh Hiên trả lời, ánh mắt Quân Ánh Nguyệt tối sầm lại, nhưng nhanh chóng bị nàng che dấu.

"Sinh mệnh chi hoa kia ta vốn tìm cho ngươi, võ công của ngươi nếu dùng sinh mệnh chi hoa, nhất định có thể nâng cao một bước. Mà ta đưa ra sinh mệnh chi hoa là vì muốn làm rạng rỡ thất quốc thi đấu mà thôi. Đứng nhất trong thất quốc chỉ có Quân quốc của ta, không còn khả năng khác. Bởi vậy, cuối cùng sinh mệnh chi hoa vẫn ở trong tay của ta." Quân Ánh Nguyệt ôn nhu nói, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, thanh âm êm tai tốt đẹp.

Chỉ là, Tư Cảnh Hiên không nói gì. Tư Cảnh Hiên nghe nàng nói xong, ánh mắt có chút gợn sóng.

Chỉ có thể sao?

Khóe miệng Tư Cảnh Hiên bỗng hiện lên một độ cong ý nhị, Quân Ánh Nguyệt nhìn Tư Cảnh Hiên như vậy, trong mắt có tia quang mang.

"Hiên, thất quốc thi đấu, ngươi tham gia được không?"

"Được." Tư Cảnh Hiên thản nhiên nói.

Được đáp án mình muốn, Quân Ánh Nguyệt biết mình ở lại cũng không làm gì, nên rời đi trước.

Đi được một khoảng, Quân Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Tư Cảnh Hiên liếc mắt một cái, cái liếc mắt mang ý vị thâm trường.

Mà Tư Cảnh Hiên lại một mình đứng trước cửa sổ, nhìn về một nơi, ánh mắt ôn nhu mà thâm thúy.

Bên kia, Vân Y cùng Tây Lâm Hạo tới một nhã gian của tửu lâu. Hai người gọi một bàn rượu và thức ăn, Vân Y không biết nên mở miệng thế nào.

Tây Lâm Hạo rất muốn hỏi lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

"Ta có một việc muốn thỉnh giáo ngươi." Trên mặt Vân Y mang theo một tia lo lắng, giọng điệu nghiêm túc hỏi.

Nghe Vân Y nói, Tây Lâm Hạo không khỏi có chút khẩn trương, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, có phải ngươi không thoải mái hay không?"

Vân Y hỏi hắn, Tây Lâm Hạo chắc chắn có liên quan đến y thuật, nên nghĩ nàng có thoải mái hay không.

Nghe thanh âm lo lắng của Tây Lâm Hạo, Vân Y cũng thản nhiên nở nụ cười. Khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng, thần thái cũng thả lỏng, ôn nhu nói: "Không có, ta không có việc gì. Chỉ là một người quan trọng của ta trúng một loại độc, cho nên muốn thỉnh giáo ngươi một chút."

Tây Lâm Hạo thiệt tình tiếp đãi, Vân Y sớm đã đem Tây Lâm Hạo như bằng hữu thân thiết của mình.

Nghe Vân Y nói, Tây Lâm Hạo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

May mắn không phải nàng có việc.

"Ngươi cứ nói, có khả năng ta sẽ giúp ngươi." Tây Lâm Hạo thần sắc ôn hòa, giọng điệu mềm mại.

Nghe Tây Lâm Hạo lời nói, Vân Y trong lòng cảm thấy an tâm.

"Ngươi có biết độc băng hàn chi sâm không?" Vân Y trên mặt lo lắng, giọng điệu mang theo một tia thật cẩn thận.

"Băng hàn chi sâm......"

Nghe thế, Tây Lâm Hạo trên mặt mang thần sắc khiếp sợ, không tự giác thì thào nhớ kỹ.

Nhìn thần sắc của Tây Lâm Hạo, trong lòng Vân Y khẩn trương.

Tây Lâm Hạo lộ ra thần sắc này, chẳng lẽ thật sự khó giải sao?

Vân Y ánh mắt khẩn trương, chờ mong nhìn Tây Lâm Hạo, hy vọng sẽ có cách. Tuy rằng, nàng biết y thuật trong sách cổ, nhưng nàng vẫn không nắm chắc. Bởi vậy, lúc thấy Tây Lâm Hạo, nàng muốn nhờ hắn giúp.

Nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, Tây Lâm Hạo nhất thời cảm thấy lòng mình mềm mại như nước, không muốn làm giai nhân thất vọng.

Nghĩ xong, hắn ôn hòa mở miệng:"Băng hàn chi sâm, là loại độc mạn tính. Người trúng độc nếu như không có thuốc giảm đau, toàn thân sẽ lạnh như băng, lạnh đến mức tận cùng. Nếu muốn giải độc, phải có hai thuốc dẫn, một là Hồi sinh thảo, một là sinh mệnh chi hoa."

Nói xong những lời này, Tây Lâm Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vân Y, kinh ngạc nói:"Ngươi là vì sinh mệnh chi hoa mà đến?"

"Đúng vậy." Vân Y trả lời kiên định mà chấp nhất.

Nghe Vân Y trả lời, Tây Lâm Hạo không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt ám trầm, thanh âm có chút cô đơn nói:"Là vì Sở Hiên sao?"

"Đúng vậy. Vì hắn, ta nhất định sẽ lấy sinh mệnh chi hoa, không tiếc thứ gì." Lời nói Vân Y rõ ràng, kiên định từng chữ.

Ánh mắt Tây Lâm Hạo có chút hư ảo nhìn Vân Y, nghĩ lại. Mới phát hiện, đây là do mình tình nguyện, chỉ là mộng đẹp mà thôi.

"Vân Mộng Vũ, ngươi cũng biết sinh mệnh chi hoa hiện tại ở trên tay ai, tương lai sẽ vẫn ở trên tay hắn."

"Ta biết, sinh mệnh chi hoa bây giờ ở trong tay Quân Ánh Nguyệt, tương lai sẽ ở trong tay ta." Vân Y tự tin mà kiên định, nàng không có đường lui, nàng phải có được!

Nhìn nàng kiên quyết, Tây Lâm Hạo muốn khuyên bảo cũng nói không được.

"Vũ nhi......" Tây Lâm Hạo cúi đầu hô một tiếng.

Nghe vậy, Vân Y cảm thấy hoảng hốt, cứ như mình làm hắn bị thương.

"Ta là Vân Y, Vân Mộng Vũ đã chết từ trong biển lửa. Ta là thừa tướng của Bắc quốc, đại biểu Bắc quốc đến dự thi." Khóe miệng Vân Y mang theo nụ cười bất đắc dĩ.

Nghe Vân Y nói, toàn bộ sự chú ý của Tây Lâm Hạo đều ở câu sau. Hắn không cần biết nàng là ai, chỉ cần nàng mạnh khỏe.

"Nếu ngươi có được sinh mệnh chi hoa, ta sẽ giúp ngươi điều chế thuốc giải."

Tây Lâm Hạo muốn nói nàng buông tay, nhưng nhìn bộ dáng cố chấp của nàng, lại thật sự không đành lòng.

"Cảm ơn." Vân Y không biết nên báo đáp hắn thế nào, chỉ có thể cảm ơn.

Được đáp án vừa lòng, Vân Y yên tâm trở về dịch quán, chuẩn bị thi đấu ở thất quốc.

Vân Y giục ngựa đến ngoài thành, vào lều trại của Bắc quốc.

Thất quốc thi đấu, các quốc gia đều là dẫn theo binh mã đến. Nếu các binh mã vào thành, tất nhiên sẽ không tiện. Bởi vậy, Quân quốc an bài các binh mã đóng quân ở ngoài thành, đóng quân dưới Thương Sơn. Đợi trận đấu bắt đầu, binh mã có thể trực tiếp lên núi.

Dưới Thương Sơn có bình nguyên rộng lớn. Bởi vậy, lục quốc có thể đóng quân ở đây. Tuy rằng, Bắc quốc lại bị an bài vị trí kém cỏi. Nhưng Vân Y đối với diện tích cùng với địa thế vẫn có vẻ vừa lòng.

Vân Y vào lều trại, lập tức có tướng quân dẫn đầu đến chào.

"Thuộc hạ Thổ Dũng tham kiến thừa tướng đại nhân."

Lần này mang đội là Thổ Dũng, đối với Thổ Dũng, Vân Y cực kỳ vừa lòng.

"Đứng lên đi, nói tình hình huấn luyện gần đây." Thổ Dũng đứng dậy, bẩm báo với Vân Y.

Vân Y chăm chú nghe Thổ Dũng trả lời, nghe xong, lại tinh tế nói:"Nhớ kỹ, phương thức diễn tập nhất định phải giữ bí mật. Không thể tiết lộ, đó là đòn sát thủ của ta. Còn nữa, phải tăng tinh thần đoàn kết của mọi người."

"Vâng! Thuộc hạ nhất định làm được." Nhìn Thổ Dũng, Vân Y yên tâm.

Vân Y lại nhìn binh lính xung quanh, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Làm xong tất ca, Vân Y lại bắt đầu cưỡi ngựa trở về. Ai ngờ, đến dịch quán, lập tức có thị vệ kích động đưa một tờ giấy.

Vân Y nghi hoặc tiếp nhận, thị vệ cuống quít giải thích:"Lúc chạng vạng, đột nhiên có phi đao bay vào, có một tờ giấy hé ra."

Vân Y nghi hoặc mở tờ giấy ra, lúc thấy nội dung, Vân Y biến sắc.

Là Nguyệt Thần cư, muốn mượn Hồi sinh thảo dùng một chút.

Mượn?

Nguyệt Thần cư thật đúng là rất văn nhã, dùng một từ như vậy.

Không ngờ Nguyệt Thần cư lại ra tay!

Nhưng nàng hao tổn tâm cơ mới có được, làm sao có thể dễ dàng đưa ra.

Ánh mắt Vân Y tối lại, nghĩ cách đối phó Nguyệt Thần cư.

Nguyệt Thần cư, không phải nhỏ bé, có thể so sánh với Bích Thủy sơn trang. Hơn nữa hiện tại lại ở Quân quốc, thật đúng là có chút nguy hiểm.

Nguyệt Thần cư, sự vui đùa này thật lớn a.

Vân Y nhìn trên tờ giấy có thời gian cùng địa điểm, ánh mắt thâm thúy, không biết đang tự hỏi cái gì.

Đêm đến, gió lạnh như nước, chiếu vào một biệt viện trong tành, càng có vẻ xinh đẹp.

Vân Y dựa theo miêu tả trên giấy, tìm được nơi này. Tuy rằng bây giờ là mùa thu, nhưng hồ nước vẫn có sự xinh đẹp.

Đột nhiên, bên tai Vân Y vừa động, có nhiều tiếng bước chân vang lên.

"Vân thừa tướng."

Thanh âm này......

Rất quen thuộc!

Vân Y cảm thấy thân thể của chính mình có chút cứng ngắc, trong đầu nhớ tới một thứ.

Mà người bên kia, không thấy Vân Y đáp lại, đề cao thanh âm, nhắc nhở:"Không biết Vân thừa tướng có mang Hồi sinh thảo đến không? Ta nghĩ Vân thừa tướng là người thức thời, tất nhiên sẽ không ngỗ nghịch ý của Nguyệt Thần."

Nghe mấy câu này, Vân Y lại nghĩ đến chuyện khác.

Vân Y nhớ tới thông đạo thần bí của Sở quốc, trong thông đạo có cơ quan cùng trận pháp cường đại. Nhớ tới bích hoạ trong thông đạo, trên đó có miêu tả chuyện của Nguyệt Thần cư.

Vân Y nhớ lại khi Sở Phách Thiên chết, chết quá nhanh, quá kiên quyết.

Nghĩ lại, xâu chuỗi lại mọi thứ, tựa hồ có kết quả.

Vân Y chậm rãi xoay người lại, nhìn một thân áo xanh đối diện, xinh đẹp phi thường, Hoa Thanh Nhi.

"Là ngươi, làm sao có thể là ngươi?" Hoa Thanh Nhi không hiểu nhìn người trước mặt, tao nhã vô hạn như cũ.

Hoa Thanh Nhi cắn răng, trong lòng hận ý lan tràn.

"Vân Mộng Vũ, ngươi còn sống! Thật sự không ngờ a, ngươi còn sống. Còn sống thì tốt, cho ta có cơ hội báo thù, có cơ hội cho ngươi sống không bằng chết." Hoa Thanh Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, trong ánh mắt lóe ra khoái cảm.

Nhìn Hoa Thanh Nhi, Vân Y cũng không nói gì a.

Đến Quân quốc, lại gặp vài người quen trước kia? Mặc kệ là kẻ thù hay là bằng hữu, cũng đủ loại, cái dạng gì cũng có.

"Là ta, ta còn còn sống. Hơn nữa, sống rất tốt." Thanh âm Vân Y thản nhiên, khóe miệng tươi cười nhợt nhạt nói.

Nhìn bộ dáng này, trong mắt Hoa Thanh Nhi, nàng rất giận a.

"Ngươi....... Vân Mộng Vũ ngươi đừng đắc ý, mặc kệ sau lưng ngươi có ai, chỉ cần ở Quân quốc này, ta không tin ngươi có thể qua được Nguyệt Thần cư."

Nghe nói như thế, Vân Y có chút bất đắc dĩ. Đã kết thù với Nguyệt Thần cư.

"Ta không muốn nói gì, cho ngươi nói một mình đi." Nghe Vân Y nói, Hoa Thanh Nhi lại hận, hận Vân Mộng Vũ luôn nhanh mồm nhanh miệng.

Hoa Thanh Nhi cân nhắc chuyện này nên giải quyết như thế nào. Hiện tại trong Nguyệt Thần cư cạnh tranh kịch liệt, mình cùng Dạ Vũ đấu tranh càng ngày càng kịch liệt.

Tuy rằng mình dựa vào sinh mệnh chi hoa được Nguyệt Thần ưu ái, hơn nữa hơn một năm qua cũng giúp Nguyệt Thần làm rất nhiều chuyện, mới có địa vị hôm nay.

Nhưng thân phận của Dạ Vũ cũng không đơn giản.

Dạ Vũ, nàng không biết lai lịch của hắn. Chỉ biết hắn được một người thần bí họ Tuyết đưa cho Nguyệt Thần. Sau đó Dạ Vũ có võ công bí hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc lưu loát xuất sắc mà được Nguyệt Thần xem trọng.

Bởi vậy, bây giờ có thể nói là nàng cùng Dạ Vũ cạnh tranh, hai người đều cẩn thận, không dám có chút sai lầm.

Nếu hôm nay có được Hồi sinh thảo, đem Hồi sinh thảo hiến cho Nguyệt Thần. Như vậy, địa vị sau này của nàng ở Nguyệt Thần cư không thể lay động.

Phân tích lợi lại, Hoa Thanh Nhi chớp mắt, không muốn cùng Vân Mộng Vũ nhiều lời.

"Vân Mộng Vũ, ngoan ngoãn đưa Hồi sinh thảo ra đây, ta sẽ cho ngươi được chết một cách thống khoái."

Nghe Hoa Thanh Nhi nói, Vân Y rất muốn cười. Vì thế, nàng thật sự nở nụ cười, cười đến thanh nhã.

Nhìn Vân Y cười, Hoa Thanh Nhi nhất thời thẹn quá hóa giận. "Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a, người đâu bắt nàng cho ta."

Lập tức rất nhiều người phía sau Hoa Thanh Nhi tiến lên tróc nã Vân Y.

Đối với bản tâm pháp Xuất Trần đưa, Vân Y luyện cũng thuận buồm xuôi gió. Mà Sở Hiên dạy nàng chiêu thức, nàng cũng thông suốt nhiều.

Vừa vặn, có thể lấy những người này để luyện tập, nhìn xem võ công của mình đến mức nào.

Trong mắt Vân Y hiện lên tia hưng phấn, sau đó lao vào những người này. Vân Y hóa nội lực làm thành hình một thanh kiếm, kiếm quét ngang, có rất nhiều người ngã xuống.

Chỉ cảm thấy bóng dáng Vân Y như gió, căn bản không thấy Vân Y ra tay như thế nào, thì đã chết.

Nhìn một đám người ngã xuống, Hoa Thanh Nhi hoảng hốt.

Vân Mộng Vũ sao lại lợi hại như vậy, không hổ là các chủ trẻ tuổi của Thiên Binh các.

Nhìn võ công trác tuyệt của người kia, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng đẹp đẽ, Hoa Thanh Nhi hận, móng tay gắt gao đâm vào bàn tay cũng không biết.

Xem ra, mình đã tính sai. Trong mắt Hoa Thanh Nhi có vẻ không cam lòng, sau đó lập tức rời đi.

Nhìn Hoa Thanh Nhi rời đi, Vân Y không đuổi theo.

Lúc chưa làm rõ thân phận của Hoa Thanh Nhi ở Nguyệt Thần cư, Vân Y sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao Nguyệt Thần cư cũng không phải không tồn tại. Bởi vậy, Vân Y cũng chỉ có thể buông tha nàng. Đợi khi về điều tra, dù sao muốn giết Hoa Thanh Nhi, còn nhiều thời gian.

Hơn nữa, nếu đuổi theo, cũng không biết có thể rơi vào bẫy gì không? Giải quyết những người đó xong, Vân Y nhanh chóng rời khỏi đây.

Sau khi Vân rời khỏi, trên nóc nhà của biệt viện xuất hiện nam tử che mặt.

Nam tử, hơi thở cuồng ngạo tà nghịch. Nam tử nhìn bóng dáng Vân Y đi xa, trong ánh mắt tràn đầy suy nghĩ sâu xa cùng giãy dụa.

Nàng muốn như vậy sao?

Nếu như vậy, hắn sẽ thành toàn!

-------

chương 159

  Vân Y về tới dịch quán, trong lòng không thể bình phục.

Nguyệt Thần cư muốn Hồi sinh thảo, như vậy làm sao có thể sẽ dễ dàng giao ra Sinh mệnh chi hoa?

Vân Y phát hiện ngay từ đầu mình nghĩ quá mức đơn giản, cho dù ở thất quốc thi đấu có được sinh mệnh chi hoa, nhưng cũng không an toàn mà rời đi. Hơn nữa, còn có khả năng mang đến họa diệt quốc cho Bắc quốc.

Mình ngàn tính vạn tính, không có tính đến Nguyệt Thần cư muốn Hồi sinh thảo, với Sinh mệnh chi hoa cũng không thể buông tay. Như vậy, hiện tại nên làm như thế nào mới tốt.

Vân Y một mình bước đi bước lại, trong lòng nghĩ quang minh chính đại lấy thì không có khả năng.

Như vậy, chỉ có thể trộm hoặc là đoạt.

Trộm, hiện tại sinh mệnh chi hoa đang ở trong tay Nguyệt Thần.

Nghe đồn võ công Nguyệt Thần trác tuyệt vô song, mình không phải là đối thủ của nàng.

Trừ phi, mình dùng Linh Âm công kích. Nhưng có khả năng sẽ tạo rất nhiều thương vong.

Nghĩ đến Sở Hiên, nghĩ đến mình, đột nhiên cảm thấy thế giới này thực bi thương. Khi mình nghèo túng, lúc Sở Hiên trúng độc, có ai giúp họ không?

Vân Y xoay người đi đến một thùng gỗ trước mặt, trầm mặc một hồi. Mở ra. Thùng bị mở ra, nàng lấy ra một cây đàn cổ xưa. Thân đàn mang ánh huỳnh quang, mang theo ma lực không thể kháng cự.

Linh Âm ra, thiên hạ vô song!

Vân Y khẽ vuốt Linh Âm, cảm thụ như nhịp đập của sinh mệnh. Nhất thời, Vân Y cảm thấy trong lòng an tâm rất nhiều.

Có nó, nàng mới có thể tự tin kháng cự lại cường địch.

Ở trước mặt kẻ thù, mình phải mạnh, mới có thể đạt tới mục tiêu của mình.

Sinh mệnh chi hoa, nàng phải có được. Ánh mắt Vân Y kiên định, trên tay càng ôm chặt Linh Âm.

Hôm sau, Đông quốc đại biểu cũng đến đây.

Lần này Đông quốc đến là thừa tướng đại diện, nhưng thừa tướng này không trẻ tuổi như Vân Y.

Đông quốc Hoàng Hậu mang thai, Đông quốc Doàng đế sủng hoàng hậu, nên không đi, bởi vậy phái thừa tướng đến đây.

Biết được tin tức này, Vân Y khẽ cười.

Đông Thành Vũ coi như là tướng công tốt, biết Linh Lung mang thai, không rời Đông quốc.

Hiện tại năm quốc gia đều đến, chỉ thiếu Hạo quốc.

Hạo quốc, Hạo Hàn sau khi tham gia Quỳnh Hoa yến thì bệnh qua đời. Đế vị do thái tử Hạo Minh kế thừa.

Vân Y có cảm giác, mình sẽ thấy An vương kia.

Quả nhiên, trước ngày thi đấu, Hạo quốc Hoàng đế đến.

Như vậy Sở Minh An cũng đến.

Trước khi bắt đầu thi đấu, Quân quốc cố ý cử hành yến tiệc, cho lục quốc đón gió tẩy trần. Yến tiệc, Vân Y đứng ở cửa Hoàng cung của Quân quốc, cười lạnh lùng.

Quân Lãnh Mạc, quân vương mình có chút xem trọng.

Cũng làm ra chuyện mua danh chuộc tiếng, lấy sinh mệnh chi hoa để khoe mỹ danh, huynh muội bọn họ cũng như nhau cả.

Vân Y xuống xe ngựa, Thổ Dũng theo sau. Hai người vừa xuống xe ngựa, lập tức có cung nữ đi lên dẫn đường, dẫn bọn họ đến nơi cử hành yến tiệc.

Đi trên đường, khóe mắt Vân Y âm thầm đánh giá Quân quốc. Cho dù đối với Quân Hờ Hững có cái nhìn không tốt, nhưng lại đánh giá cao Hoàng cung này.

Phong cách cổ xưa, trang nghiêm mang theo một cỗ uy hiếp. Làm cho người khác tự nhiên thuần phục. Hai người nhanh chóng đến nơi cử hành yến tiệc.

Vân Y đến có vẻ sớm, người của ngũ quốc cùng với Quân quốc chưa đến.

Vân Y đến sớm như vậy, là vì không muốn cho người khác chú ý, Bắc quốc là quốc gia nhỏ nhất, nếu đến cuối thì không hay.

Dù sao, đôi khi, tiểu quốc phải có bộ dáng của tiểu quốc. Nếu không, chọc giận vài quốc gia khác, bị người ta giết, vậy thật là oan uổng.

Cung nữ dẫn Vân Y đến chỗ ngồi, Thổ Dũng ngồi sau Vân Y. Vân Y đã đến, vẫn chưa có gợn sóng gì. Người ở đây không hứng thú với Vân Y, trong mắt họ, Vân Y đại biểu Bắc quốc chỉ là quốc gia không có hi vọng mà thôi.

Thổ Dũng ngồi sau sắc mặt rất khó coi. Mà Vân Y nhìn bọn họ như vậy, cũng không có phản ứng gì, giống như không để ý.

Kỳ thật, Vân Y cũng không vui. Nhưng nàng không muốn khắc khẩu với bọn họ, vô nghĩa thôi. Vân Y đợi đến lúc thi đấu, cố gắng biểu hiện, hung hăng cho họ một chưởng.

Vân Y ngồi ở kia, cầm lấy ly rượu trên bàn, dương dương tự đắc uống rượu, tâm tình vui vẻ. Thổ Dũng ngồi sau, lúc đầu thì sắc mặt khó coi. Nhưng nhìn thấy thừa tướng đại nhân không có vẻ phẫn nộ, cũng từ từ an tĩnh lại. Thổ Dũng cũng bắt chước Vân Y, cầm lấy ly rượu, uống.

Mọi người xung quanh không thèm để ý hai người, nhưng cũng có liếc mặt. Trên yến hội, im lặng uống rượu nhưng lại dương dương tự đắc lại rất ít người.

Thời gian trôi qua, người cũng lần lượt đến.

Người của Đông quốc tới rất sớm, khi Vân Y nhìn thấy thừa tướng của Đông quốc, trong lòng không khỏi xấu hổ. Thật sự là cảm thấy hắn có vẻ giống thừa tướng hơn nàng.

Sau khi Đông quốc đến, Tây quốc Hạo vương Tây Lâm Hạo cũng đến.

Tây Lâm Hạo đã đến, không khí thân thiện hơn nhiều, thần y vẫn hấp dẫn nhiều người a.

Tây Lâm Hạo vừa ngồi, vợ chồng Nam Thiếu Dục cũng đến.

Bọn họ gần nàng, Vân Y lập tức đưa mắt nhìn bọn họ, muốn xem đôi vợ chồng trong truyền thuyết này như thế nào.

Nam Thiếu Dục vẫn ngọc thụ lâm phong, mang vẻ mặt ôn nhu.

Mà nữ tử bên cạnh hắn, cũng mang vẻ mặt ôn nhu. Vương phi Nam Thiếu Dục bộ dạng anh khí vô song, vừa thấy liền cảm thấy là người hào phóng.

Hai người đứng một chỗ, thật đúng là quần anh tụ hội, vô cùng xứng đôi.

Nhìn hai người, lòng Vân Y đột nhiên đau kịch liệt. Áo trắng kia, giống như bóng dáng đó, cứ như vậy đi vào lòng nàng, lập tức cảm giác đau vô cùng.

Vân Y ức chế đỡ ngực của mình, sau đó trước mắt lại xuất hiện bóng người làm nàng cả kinh.

Ngân mặt hắc y, một thân khí chất lạnh lùng vô song, lại tuấn tú cao quý.

Tử y đẹp đẽ quý giá, nõn nà, mặt như hoa đào, ánh mắt như nước mùa thu. Khí chất kia, như từ nữ thần giáng trần, cao quý hoa lệ, đẹp đến tận cùng.

Xứng, thật sự rất xứng.

Nhưng một màn như vậy, lại làm Vân Y đau đớn.

Vân Y cảm thấy đau. Vân Y cảm thấy ngay cả khí lực nâng tay lên cũng không có.

Vì sao, Vân Y cúi đầu, không dám nghĩ là vì sao.

Nàng không ngừng nắm chặt hai tay mình.

Mạnh mẽ giấu đi nước mắt, lại ngẩng đầu vẫn cười phong thanh vân đạm, hai tay đã đầm đìa máu tươi.

Tư Cảnh Hiên cùng Quân Ánh Nguyệt vừa vào, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.

Quân quốc tiểu công chúa, quả nhiên tuyệt sắc vô song, quý khí thiên thành.

Bích Thủy sơn trang, trang chủ Tư Cảnh Hiên, quả nhiên đạm mạc lỗi lạc.

Tuy rằng thấy không rõ dung mạo, nhưng khí chất tuyệt thế của Tư Cảnh Hiên đủ để người khác cảm giác được dung mạo.

Tư Cảnh Hiên đi đến vị trí của mình, vẫn là bộ dáng chớ gần.

Mà Quân Ánh Nguyệt lại mang ý cười trong suốt, hơn nữa dung mạo tuyệt thế, giống như nữ thần chói mắt, không hổ nữ tử danh xưng Nguyệt Thần.

Quân Ánh Nguyệt ngồi sát Tư Cảnh Hiên, bọn họ ngồi đối diện Vân Y.

Vân Y không muốn bọ họ thấy mình.

Mà, Tư Cảnh Hiên từ đầu đến cuối cũng không nhìn nàng. Vân Y cảm thấy trong lòng ê ẩm, mất mát, phiền muộn.

Tư Cảnh Hiên không nhìn qua đây, nhưng Quân Ánh Nguyệt lại mang ý tứ không rõ liếc qua.

Vân Y cảm giác tầm mắt kia, ngẩng đầu đón nhận, nhìn ánh mắt của Quân Ánh Nguyệt. Vân Y cả kinh, giật mình, lập tức nhớ tới cái gì, nhợt nhạt cười với Quân Ánh Nguyệt.

Quân Ánh Nguyệt nhìn Vân Y cười, cũng không có phản ứng gì.

Quân Ánh Nguyệt tất nhiên đã biết thân phận của mình, chỉ là nàng không biết mình biết Tư Cảnh Hiên!

Như vậy nàng chú ý mình, là vì Hồi sinh thảo.

Hồi sinh thảo, nếu đã ở trong tay mình, vậy không có khả năng lấy ra.

Mà sinh mệnh chi hoa, mình cũng là tình thế bắt buộc.

Hai người trên mặt không có biến hóa, nhưng ánh mắt thâm trầm giao nhau. Ánh mắt cũng dời đi khi Quân Lãnh Mạc và Sở Thụy Phong đi vào, yến hội cũng chính thức bắt đầu.

Bên trái Quân Hờ Hững là Hạo Minh, cũng chính là An vương ở Sở quốc. Đã hơn một năm, không biết Sở Thụy Phong nhìn thấy đệ đệ này, hiện nay lại trở thành nước đứng thứ hai thì có cảm nhận gì.

Nhất định rất thú vị.

Quả nhiên, Vân Y bắt được ánh mắt của Sở Thụy Phong nghiêm trọng.

Bên phải Quân Hờ Hững là Sở Thụy Phong, Sở Thụy Phong vẫn luôn tươi cười.

Ba người ổn định xong, Quân Lãnh Mạc vung tay lên, ở dưới lập tức im lặng.

"Ngày mai thất quốc thi đấu ở Thương Sơn, Quân quốc là nơi tổ chức, cảm giác rất vinh hạnh. Trước khi thi đấu, tổ chức yến hội, để các vị đón gió tẩy trần. Hy vọng mọi người đêm nay vui vẻ, ngày mai có thể có được thành tích tốt." Quân Lãnh Mạc nói xong, nâng chén, mọi người đều đứng dậy nâng chén.

Uống cạn ly rượu, Vân Y ngồi xuống, cảm giác có người nhìn mình.

Vân Y cảm thấy mình như con mồi của hắn. Vân Y nhìn qua, quả nhiên Vân Y thấy ánh mắt như sói của Hạo Minh.

Vân Y không nói gì, Quân quốc là nơi không hay ho gì, mỗi ngày đều phải đối mặt với vài nguời khó chịu.

Vân Y chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn, sau đó chuyển mắt nhìn nơi khác.

Hạo Minh bị Vân Y ngó lơ, trong ánh mắt càng phát ra u ám.

Vân Mộng Vũ, được lắm!

Sở Thụy Phong vẫn chú ý Hạo Minh, bởi vậy khi cảm xúc của hắn thay đổi, cũng cảm giác đươkc. Sở Thụy Phong cảm thấy tò mò, là cái gì có thể làm cho Hạo Minh có cảm xúc như vậy.

Sở Thụy Phong nhìn theo Hạo Minh, nhìn thấy một thân áo trắng, phong thanh vân đạm ngồi ở bên kia.

Ánh mắt Sở Thụy Phong ngưng trệ, cho dù đã hơn một năm trôi qua. Nhưng bóng dáng kia lại chưa bao giờ biến mất, luôn quanh quẩn trong đáy lòng hắn.

Nhất thời, Sở Thụy Phong hiểu rõ vì sao cảm xúc của Hạo Minh dao động, chính hắn cũng cảm thấy kinh hãi.

Quân Lãnh Mạc chỉ mang ánh mắt thản nhiên nhìn Vân Y, không còn động tác khác, như bình thường. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện tay cầm ly rượu của hắn cứng ngắc.

Biến hóa của mọi người khác nhau, Vân Y vẫn vân đạm phong thanh ngồi đó.

Những người này, mình phải đối mặt. Nếu đã đến Quân quốc, không cần phải cuốn vào những âm mưu đó.

Ánh mắt của Quân Ánh Nguyệt tuy rằng đều ở trên người Tư Cảnh Hiên, nhưng cũng vô ý đảo qua Vân Y.

Yến hội vẫn diễn ra, trên sâu khấu ca múa đủ loại. Mọi người xem cũng cảm thấy vui vẻ.

"Nghe nói Ánh Nguyệt công chúa kĩ thuật múa thiên hạ vô song, không biết bổn hoàng có vinh hạnh thưởng thức không?" Đột nhiên có một thanh âm mang ý cười nói.

Mọi người nhìn lại, nhìn thấy Hạo Minh cầm ly rượu thưởng thức, mắt cũng không nhìn. Mọi người không rõ thần sắc, cũng không biết tâm tư của hắn.

Hạo Minh thực làm người ta khó hiểu, ý tứ của hắn không ai đoán được.

Hắn thích sắc đẹp của Ánh Nguyệt công chúa sao?

Không phải ngẫu nhiên, nghe đồn Hạo Minh từ một năm trước về nước, thủy chung không gần nữ sắc. Trong thiên hạ đều đồn hắn không thích nữ nhân.

Nhưng hiện tại xem ra, chẳng lẽ trong lòng Hạo Minh thích là Ánh Nguyệt công chúa, cho nên đối với cac nữ nhân khác chướng mắt. Cũng có khả năng này.

Mà có người đoán, Hạo Minh khiêu chiến Quân quốc, muốn đoạt thứ nhất.

Mọi người xôn xao, mà đương sự Quân Ánh Nguyệt nhìn Hạo Minh, trên mặt ý cười nhợt nhạt.

Nụ cười nhạt nhẽo này, làm cho mỹ nhân như ở trong đám mây, có vẻ khuynh thành tuyệt thế.

Quân Ánh Nguyệt nhìn Hạo Minh, không hiểu tâm tư của hắn. Nhưng Quân Ánh Nguyệt đối với đề nghị của Hạo Minh cũng không phản bác. Nàng nhìn Tư Cảnh Hiên, phát hiện Tư Cảnh Hiên vẫn im lặng uống rượu. Nhất thời, ánh mắt Quân Ánh Nguyệt chợt lóe.

Quân Ánh Nguyệt khẽ mở miệng, thanh âm dễ nghe vang lên.

"Nếu Hạo hoàng có nhã hứng như vậy, bản cung sẽ không biết xấu hổ." Quân Ánh Nguyệt dứt lời, đứng dậy đi đến đài cao.

Mỹ nhân như ngọc, từng bước sinh liên, quả nhiên cướp đi ánh mắt.

Đến dưới đài, Quân Ánh Nguyệt tay áo vung lên, người đã bay lên đài.

Dáng người như yên, tuyệt vời vô song.

Trên đài cao, tử y liễm diễm vô song, vũ bước kinh diễm.

Không có âm nhạc, Quân Ánh Nguyệt bắt đầu múa.

Không hổ là thiên hạ đệ nhất nữ tử danh xưng Nguyệt Thần, khi không có nhạc đệm, vẫn có thể kinh diễm.

Kỹ thuật nhảy này, làm cho người ta cảm thấy nhạc đệm chỉ là trói buộc.

Nguyệt Thần vũ bước tuyệt diễm thiên hạ.

Lúc Quân Ánh Nguyệt múa, Tư Cảnh Hiên lại đột nhiên nhìn về phía Vân Y. Nhìn nữ tử trong lòng, nhìn nàng ngồi một mình, vẫn mang khí chất thản nhiên.

Vân Y đột nhiên ngẩng đầu, thấy đôi mắt kia.

Vân Y lập tức bối rối cúi đầu, khi ngẩng đầu, Quân Ánh Nguyệt đã múa xong, lại khôi phục bộ dáng như thường.

Quân Ánh Nguyệt từ đài cao nhảy xuống, mang theo vô song tao nhã.

"Hạo hoàng, bản cung múa như thế nào?" Quân Ánh Nguyệt ngồi xuống, cũng nhợt nhạt hỏi một câu.

Mà lúc Quân Ánh Nguyệt khiêu vũ, hắn chưa từng ngẩng đầu. Nghe Quân Ánh Nguyệt hỏi, khóe miệng hắn cong lên.

"Nguyệt Thần vũ bước, tất nhiên là thiên hạ vô song." Hạo Minh lời nói thản nhiên, nhẹ nhàng.

Mọi người không chú ý khẩu khí của hắn, mà sau khi nghe hắn nói, tất cả đều gật đầu.

Nghe được câu trả lời vừa lòng, Quân Ánh Nguyệt vừa lòng cười, khóe mắt nhìn về phía Tư Cảnh Hiên. Lại phát hiện, Tư Cảnh Hiên tựa hồ không động đây, vẫn lẳng lặng uống rượu.

Nhìn một màn này, Quân Ánh Nguyệt cảm thấy buồn bã.

Sắc mặt Quân Ánh Nguyệt không vui, nàng mang tâm tình không tốt nhìn mọi người, lúc nhìn đến Vân Y, ánh mắt sáng lên

-------

chương 160

  Sắc mặt Quân Ánh Nguyệt không vui, nàng mang tâm tình không tốt nhìn mọi người, lúc nhìn đến Vân Y, ánh mắt sáng lên.

Ánh mắt xinh đẹp của Quân Ánh Nguyệt nhẹ nhàng chớp chớp, có vẻ thuần lương vô cùng. Quân Ánh Nguyệt dời ánh mắt nhìn về phía Quân Lạc, Quân Lạc nhíu mày, nhìn theo ánh mắt Quân Ánh Nguyệt.

Nhìn thấy Vân Y ngồi một mình, Quân Lạc cong khóe miệng, sau đó mở miệng nói:"Nghe nói thừa tướng Bắc quốc văn võ song toàn, nhạc khí cũng vô cùng tốt. Không biết tiểu vương có vinh hạnh được thưởng thức không?"

Quân Lạc nói xong, vẻ mặt mang ý cười nhìn Vân Y.

Vân Y lẳng lặng ngồi đó, cũng không nghĩ có người nhắc tới nàng. Vân Y ngẩng đầu lên, nhìn về phía người nói chuyện.

Một thân màu lam xiêm y, đàng hoàng vô cùng.

Quân quốc Lạc vương Quân Lạc, nghe đồn hắn hoang dâm vô độ, tàn nhẫn thị sát. Nhìn hắn, trong ánh mắt có sắc dục chưa rút, cả người lại phù phiếm vô cùng. Người này, muốn nàng biểu diễn, đây không phải làm cho người ta hiểu lầm hắn coi trọng nàng sao!

Nghe đồn, Lạc vương này lại thích nam sắc.

Vân Y cảm thấy bực mình, khóe mắt nhìn về phía Tư Cảnh Hiên, cũng phát hiện bên kia không có phản ứng. Ngược lại Quân Ánh Nguyệt có một tia đắc ý, bị Vân Y nhìn thấy.

Nhìn Quân Ánh Nguyệt đắc ý, Vân Y dâng lên một cỗ tức giận.

Nàng ta khiêu khích nàng?

Một khi đã như vậy, nàng cũng không phải dễ bị khi dễ. Trong mắt Vân Y hiện lên một tia quỷ dị, trong lòng dĩ nhiên có kế hoạch.

Nụ cười của Vân Y nhợt nhạt, ánh mắt nhu hòa, ngữ điệu ôn nhuyễn nói: "Tại hạ am hiểu nhất là đánh đàn, chỉ là đàn của tại hạ ở dịch quán." Vân Y nói xong, thần sắc mọi người đều khác nhau, nhưng tầm mắt cũng tụ tập trên người Vân Y.

Quân Lạc nghe nói như thế, cũng lơ đễnh, trên mặt vẫn mang ý cười. "Đơn giản a, trong hoàng cung các loại danh cầm đều có, không biết Vân thừa tướng thích loại đàn nào?"

Quân Lạc dứt lời, Vân Y khóe miệng khẽ cong, trên mặt ý cười không giảm. Nhưng lời nói trong miệng, vẫn cự tuyệt.

"Tại hạ quen dùng đàn của mình, tại hạ cũng không dùng loại đàn khác."

Vân Y dứt lời, thần sắc Quân Lạc nghiêm trọng. Quân Lạc cố gắng muốn duy trì thần sắc của mình, nhưng không áp được cơn giận của mình.

Thừa tướng của tiểu quốc, lại dám cự tuyệt hắn. Vân Y hắn nhớ kỹ.

"Vậy bổn vương phái người đến dịch quán lấy đàn của Vân thừa tướng, không biết Vân thừa tướng có đồng ý hay không?"

Nghe nói như thế, Vân Y khẽ cười. Có như vậy sao?

Đầu tiên thì ra vẻ, sau đó lại hỏi mình có đồng ý hay không.

Vân Y trên mặt vẫn mang ý cười, ánh mắt vẫn ôn hòa như lúc đầu, khóe miệng uyển chuyển, cũng cự tuyệt. "Đến lúc này, cho dù có đi, cũng làm lãng phí thời gian. Không bằng, lần sau có cơ hội ta sẽ biểu diễn a."

Cái này, sắc mặt của Quân Lạc đã đỏ lên. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, muốn mở miệng nói chuyện. Chỉ là, Quân Lạc chưa kịp nói, đã bị Vân Y đánh gãy.

"Không bằng như vậy đi, sau khi kết thúc thi đấu, tại hạ sẽ hiến một khúc, để chúc mừng, như thế nào?"

Nghe nói như thế, sắc mặt Quân Lạc dịu đi một ít. Nghe Vân Y nói, trong lòng cực kì khinh thường, muốn sau khi kết thúc trận đấu thì đánh đàn, chỉ sợ đến lúc đó chỉ còn mình hắn, không ai có tâm tình nghe.

Trong lòng tuy rằng khinh thường, nhưng ngoài miệng vẫn hiền lành nói: "Một khi đã vậy, vậy theo Vân thừa tướng nói, bổn vương mỏi mắt mong chờ."

Kết quả ngoài dự kiến của mọi người, lại có tình có lý.

Hạo Minh cũng có chút đăm chiêu nhìn Vân Y, khóe miệng vẫn mang nụ cười lạnh lùng.

Tư Cảnh Hiên tựa hồ chưa từng nhìn qua, chỉ lẳng lặng uống rượu.

Tây Lâm Hạo vẫn khẩn trương nhìn bên này, nhưng không mở miệng. Bọn họ là đại biểu cho quốc gia khác, hắn không thể mở miệng giúp nàng.

Mà lúc Quân lãnh Mạc nghe đến kết quả cuối cùng, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp. Quân Lãnh Mạc sắc bén nhìn Quân Lạc. Nếu không phải biết đây là Nguyệt nhi bày mưu đặt kế, hắn sẽ nghiêm trị Quân Lạc.

Mà những người khác nhìn Quân Lãnh Mạc không có thái độ, cũng không ai nói chuyện.

Yến hội lại tiếp tục, sau mấy tràng ca múa, yến hội rốt cục cũng kết thúc. Sau yến hội, Vân Y lại nổi danh, bởi vì dũng khí.

Lúc Vân Y trở về, lại giống người rảnh rỗi, từ từ quay về.

Nhìn Vân Y rời đi, ánh mắt Hạo Minh như sói.

Vân Y trở về, cảm thấy bất an. Nhưng lại không biết có chuyện gì.

Sau khi về dịch quán, Vân Y một mình về phòng. Bởi vì trong lòng bất an, Vân Y đem Linh Âm ra, ôm vào trong ngực vuốt ve một phen, lòng mới bình tĩnh một chút.

Không biết vì sao, Vân Y ôm Linh Âm, cảm thấy trong lòng yên ổn. Trong lòng an tâm một chút, Vân Y lại cất Linh Âm đi. Bởi vì cảm xúc của hôm nay, Vân Y cảm thấy có chút mệt mỏi. Bởi vậy, nằm ở trên giường một lúc, Vân Y nhanh chóng ngủ.

Lúc nửa đêm.

Vân Y đang ngủ, đột nhiên cảm giác trên người có một ánh mắt nhìn mình. Nhất thời, nàng mạnh mẽ mở mắt, khi thấy người, Vân Y cả kinh, lập tức xoay người, chuẩn bị công kích.

Hạo Minh nhìn động tác của Vân Y, lại nở nụ cười, cười đến lạnh bạc.

"Như thế nào, sợ ta?" Thanh âm trầm thấp của Hạo Minh lạnh lùng, Vân Y cảm thấy trong lòng có chút rét run.

Nghe xong, Vân Y cũng không trả lời.

Thấy Vân Y không trả lời, Hạo Minh cũng không để ý.

"Vân Mộng Vũ, nhìn thấy ta không ngạc nhiên sao? Nhìn thấy ngươi, ta nhưng rất kinh ngạc! Ta nghĩ, ngươi đã trong tầm mắt ta, xem ra ngươi nhất định thuộc về ta."

Ngạc nhiên sao? Nàng không có thứ này a!

Người này đêm hôm chạy đến phòng nàng, Vân Y ngẫm lại cảm thấy thân thể rét run.

"Ngươi muốn nói gì?" Vân Y có chút không kiên nhẫn, không muốn nói lời vô nghĩa.

Nghe nói như thế, Hạo Minh cười càng sâu xa.

"Ta nhớ ngươi, cho nên đến đây. Nhớ hương vị của ngươi, không biết ta có vinh hạnh âu yếm ngươi hay không?" Hạo Minh dùng ngữ điệu bình tĩnh, nói câu hạ lưu.

Nghe xong, Vân Y cảm thấy hoảng loạn, thần sắc trên mặt cũng không tốt.

Ánh mắt Vân Y sắc bén, thanh âm lạnh như băng: "Hạo Minh, có chuyện thì nói, không có thì cút!"

"Ha ha......"

Vân Y nói xong, Hạo Minh không chỉ không tức giận, ngược lại cúi đầu nở nụ cười. Lần này, Vân Y cảm thấy nổi da gà.

Hạo Minh cứ như cương thi, cả người âm lãnh.

Vân Y vận nội lực trong người, mới an tâm một chút.

Lúc Vân Y không kiên nhẫn, muốn ra tay, Hạo Minh mở miệng:"Sở Hiên của ngươi nghe nói đã chết."

"Ngươi nói bậy!"

Vừa nghe đến đây, ánh mắt Vân Y lập tức lạnh như băng, thần sắc sắc bén vô cùng. Lúc hắn dứt lời, Vân Y ra tay với hắn. Chiêu chiêu sắc bén, muốn động sát ý. Hạo Minh lúc đầu không thèm để ý, nháy mắt sắc mặt khó coi vô cùng, ánh mắt cũng lạnh băng.

Nàng lại hạ sát ý với hắn!

Trong khoảnh khắc, Vân Y cảm giác hơi thở trên người Hạo Minh âm trầm vô cùng, cơ hồ muốn cắn nuốt nàng. Vân Y quật cường tiếp tục công kích, trong lúc giao thủ, Vân Y cảm giác được võ công của hắn tiến bộ thần tốc.

Hạo Minh trong lòng lại kinh hãi, võ công Vân Mộng Vũ sao lại cao như thế?

Trước kia, hắn cảm thấy nàng đặc biệt, không phải nữ tử bình thường. Mà hiện tại, hắn mới phát hiện Vân Mộng Vũ là một bí ẩn, cho tới bây giờ hắn luôn không hiểu rõ nàng.

Từ khí nữ của tướng phủ, đến Dạ vương khí phi đến Hiên vương sủng phi. Từ Hiên vương vong phi đến Bắc quốc thừa tướng, trong đó, có bí ẩn gì. Hạo Minh kinh hãi, nhưng trên tay lại không khách khí.

Hạo Minh, võ công chiêu thức cực kỳ kỳ quái, chiêu chiêu xảo quyệt. Càng đánh, Vân Y cảm thấy càng cố hết sức. Sau đó, lại có cảm giác lực bất tòng tâm. Mà Hạo Minh lại không ngừng công kích, không buông tha một tia cơ hội. Hắn muốn chinh phục nữ nhân này, muốn nàng thần phục dưới chân mình.

Vân Y đánh một lúc sau, trong lòng biết mình không phải đối thủ của hắn. Hiện tại việc cấp bách là phải an toàn thoát thân.

Tình huống này, cũng chỉ có thể dùng độc.

Vân Y tiếp tục bị Hạo Minh công kích, làm bộ không địch lại, tiếp chiêu của hắn, thừa dịp này giũ ra một ít bột phấn trong tay áo. Nhất thời, không khí tràn ngập một mùi dễ ngửi.

Ngửi được mùi mày, trên mặt Hạo Minh có vẻ khiếp sợ.

Nữ nhân này, quả nhiên không phải kẻ dễ bắt nạt!

Bất quá, càng là như vậy, không phải càng có thú vui sao?

Hạo Minh làm bộ trúng độc, thân thể nhẹ nhàng lay động, lại ngã xuống.

Nhìn hắn ngã xuống, Vân Y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bình tĩnh lại, Vân Y phát hiện toàn thân mình ẩm ướt mồ hôi. Vân Y cảm thấy mệt chết đi, nhưng cũng không thể nghỉ ngơi, phải xử lý Hạo Minh thỏa đáng.

Vân Y đi đến bên người hắn, đạp hắn một cước. Đá xong, Vân Y cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, ngồi xuống cạnh hắn. Tay Vân Y còn chưa chạm đến thân thể hắn, lại thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó người đã rơi vào một cái ôm ấm áp. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro