Chapter 49- Thật là... rất tốt
Editor: boorin
Ngô mẹ nhận thấy, gần đây Thẩm Vãn sắc mặt một ngày một tốt hơn, ăn uống cũng ngon miệng hơn trước nhiều. Thậm chí ngày mồng tám tháng chạp còn ăn được hai bát cháo lớn... Nhưng sau đó lại như bị xốc hông mà nôn hết ra.
Đến ngày mười, Ngô mẹ ủ rũ cụp đuôi đúng hạn trở về Hầu phủ, ngay cả thị vệ ngoài cửa cũng nhìn thấy rõ vẻ mặt thất thần của bà ta.
"Đau bụng?" Hoắc Ân cúi mắt ngắm nghía cây bút lông tím trong tay, nửa người bị kệ sách bên cạnh che khuất, gương mặt trong bóng tối lúc này trông có vẻ hơi sợ hãi.
Ngô mẹ ngập ngừng: "Cũng tại nương tử quá đỗi vui mừng, gần đây luôn muốn bồi bổ nhiều hơn, cũng muốn sớm khỏe lại để hầu hạ Hầu gia... Nào ngờ hôm mồng tám tháng chạp ăn nhiều cháo, liền bị đau bụng... Thân thể trông lại có vẻ không được tốt nữa..." Ngô mẹ tự thấy lời nói khó mở miệng, mặt cũng đỏ bừng lên. Thử hỏi những quan quyến trong thành Biện Kinh này, có ai từng nghe nói có người mang thai mà ăn nhiều đến nổi bị đau bụng đâu, truyền ra chẳng phải là trò cười? Lại không phải là kẻ sa cơ thất thế ngoài phố thấy đồ ngon liền nhét vội vào miệng.
Hoắc Ân hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, như thể có gì đó tích tụ trong lồng ngực, khó mà tiêu tan.
Kéo kéo cổ áo như muốn thở cho thông suốt, hắn trầm giọng nói: "Ngươi kể lại tình hình mấy ngày gần đây cho ta nghe, từng lời từng chữ, không được bỏ sót." Nàng tốt nhất cầu nguyện đừng như hắn nghĩ.
Nếu không...
Hoắc Ân cười lạnh.
Ngô mẹ liền bắt đầu kể lại từ ngày bà trở về từ Hầu phủ...
Khi Ngô mẹ trở về Cố phủ, nhìn về phía Thẩm Vãn với vẻ mặt không có gì khác thường. Thẩm Vãn nhìn thần sắc của bà ta cũng không có gì khác lạ.
Nhưng hai người rốt cuộc trong lòng nghĩ gì, thì không ai biết được.
Lại qua khoảng mười ngày.
Mấy ngày nay Ngô mẹ rút kinh nghiệm từ lần trước, không dám để nương tử kia tùy ý nữa. Ba bữa ăn đúng giờ định lượng, phạm vi hoạt động cũng cố gắng giới hạn trong phòng, giảm bớt số lần ra khỏi phòng ngủ. Hiện giờ qua mấy ngày, bà ta thấy thân thể nương tử có vẻ khỏe khoắn, nhưng nàng cứ nhíu mày, tỏ vẻ muốn nôn lại không nôn. Đại phu đến khám bệnh lại bảo không có gì đáng ngại. Mấy lần như vậy, trong lòng Ngô mẹ cũng mơ hồ hiểu ra.
Tức khắc trong lòng vừa ủy khuất vừa phẫn nộ. Bà ta đã tận tâm tận lực vì nàng, đằng kia không cảm kích còn chẳng nói, lại còn dùng cái tâm tư ngốc nghếch kia đùa giỡn bà ta, thật quá tuyệt tình!
Thẩm Vãn cũng tự biết có lẽ không giấu được nữa, trong lòng ngược lại cảm thấy không còn gì để lo, hiện giờ nàng đâu phải không có gì trong tay, làm sao có thể cam chịu để Hầu phủ bọn họ tự do thao túng? Nàng không tin, nếu như nàng không muốn, bọn họ còn có thể lấy dây thừng trói nàng đi được sao?
Ngô mẹ thấy nương tử kia hơi có vẻ đắc ý tựa vào đầu giường, thỉnh thoảng vuốt vuốt bụng, tựa như đang ngầm ý rằng giờ đây nàng ta đã có chỗ dựa. Ngô mẹ tức khắc cảm thấy có ngụm máu già sắp phun ra khỏi cổ họng.
Được thôi, bà là lão nô tất nhiên không làm gì được tiểu nương tử ranh mãnh kia, vậy hãy xem Hầu gia của họ có trị được nàng không!
Ngô mẹ căm tức rời khỏi phòng, chưa bao giờ như lúc này, gấp gáp muốn trở về Hầu phủ... tố cáo.
Hoắc Ân cười lạnh đầy giận dữ.
Ngô mẹ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực trở về Cố phủ.
Vừa vào phòng ngủ, bà ta liền vui vẻ nói với vị nương tử đang nghiêng đầu tựa giường kia: "Hầu gia của chúng ta đã nói rồi, nương tử chuẩn bị cho tốt, ngày mai sẽ đón nương tử qua phủ một chuyến."
Ngô mẹ còn tưởng rằng nghe xong lời này, nương tử kia sẽ tỏ vẻ kinh hoàng. Nhưng điều khiến bà ta không ngờ tới là, sau khi nghe xong, tiểu nương tử thậm chí cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên, chỉ chậm rãi vuốt vuốt bụng.
Sau đó, mới dịu dàng nói: "Ngô mẹ, ngài cũng biết đấy, Vãn Nương đang không khỏe mà."
Ngô mẹ nghe xong, tưởng chừng có thể nôn ra ba ngụm máu già tại chỗ.
"Nương tử, ngài, ngài chớ có cậy sủng mà kiêu!"
Thẩm Vãn vỗ về bụng, cười nhẹ nhàng: "Ta đâu có cậy sủng mà kiêu, chỉ là có..." Ngô mẹ liền thấy tiểu nương tử kia ngẩng đầu, mỉm cười với bà ta:"Người nghĩ ta có chỗ dựa gì chứ?"
Ngô mẹ vỗ ngực, lùi lại mấy bước. Quá, quá khi dễ người rồi!
Không khỏi cắn răng, gần như từ kẽ răng bật ra lời: "Nương tử, ngài chớ có sai lầm, Hầu gia của chúng ta không phải dễ chọc đâu."
"Ngô mẹ đừng dọa ta." Thẩm Vãn hơi nhíu mày: "Ta mà kích động lên, tim sẽ đập nhanh, tay chân sẽ không nghe lời, nếu không cẩn thận vấp ngã một cái..."
Ngừng một chút, rồi nàng thở dài: "Đến đó Vãn Nương chỉ có thể đi tìm cái chết thôi."
Ngô mẹ khóc không ra nước mắt. Bà ta đã từng nghĩ, tại sao lúc trước lại nhận một việc sai lầm như vậy? Biết thế này, lúc trước bà ta thà đi quét chuồng ngựa còn hơn!
——
Dù Hoắc Ân đã có chuẩn bị, nghe Ngô mẹ kể lại đầy ủy khuất, vẫn mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, mấy lần tưởng mình nghe nhầm. Hiện giờ nàng dám trắng trợn táo bạo như vậy... khiêu khích hắn? Đây là có chỗ dựa rồi, nên giả vờ nửa phần cũng không thèm giả vờ nữa?
Thật là... rất tốt.
Hoắc Ân thu hết mọi biểu cảm trên mặt, trong nháy mắt lại trở về vị Hoắc Hầu gia của phủ Hoài Âm Hầu sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn vô tình.
Thì ra tất cả trước đây, bất quá là thủ đoạn của nàng, tất cả nhu tình đều chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Nếu nàng có thể trở mặt không quen biết, vậy đừng trách hắn sau này xuống tay không còn nửa phần thương tiếc. Đọc bản edit tốt nhất tại watpad nhacuaboorin
Cậy bụng mà kiêu? Nếu thật có bản lĩnh, vậy cứ ỷ vào cái bụng ấy mà sống qua đời này đi. Bằng không... Hoắc Ân cười lạnh, đợi đến khi cái chỗ dựa đó oe oe cất tiếng khóc chào đời, nhất định sẽ khiến nàng phải trả giá gấp trăm nghìn lần.
——
Tuy không biết bên Hầu phủ kia là không muốn dây dưa với nàng nữa, hay e ngại những lời uy hiếp ngang ngược của nàng, nhưng từ khi Ngô mẹ trở về từ Hầu phủ, mối quan hệ giữa họ hoàn toàn cắt đứt. Hầu phủ đã không còn liên lạc với nàng, thậm chí những lần báo cáo tình hình mười ngày một lần cũng bị hủy bỏ. Có vẻ như Hầu phủ đã hoàn toàn từ bỏ nàng.
Nếu thực sự như vậy thì quá tốt.
Trong lòng Thẩm Vãn tính toán, ở thành Biện Kinh này, ngày sau cũng khó tránh khỏi chuyện ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp. Nàng không đánh giá cao chính mình, không cảm thấy người ta phải quấn lấy nàng không buông. Dù sao, nàng cũng có liên quan đến Hầu phủ. Nếu ngày nào đó tên nam nhân kia lại nổi máu điên lên, chẳng phải khiến người ta muốn khóc không ra nước mắt? Nên tốt nhất là chuẩn bị trước, bởi thành Biện Kinh này không phải là nơi có thể ở lâu dài.
Một tháng này, Thẩm Vãn không ngừng suy nghĩ cho tương lai, chuẩn bị mọi thứ. Trong khi đó,Cố Lập Hiên cũng chẳng được nhàn rỗi, cả người như con quay, ngày đêm bận rộn chân không chạm đất.
Sau đó vẻ mặt hắn cũng dần lộ ra chút vui mừng. Nguyên là cách đây ít ngày, đương triều tể phụ đại nhân đột nhiên ngất xỉu trên điện, rồi bệnh không dậy nổi. Tin tức lộ ra cho thấy bệnh tình của ông đã trầm trọng, chỉ e trong một hai ngày nữa thôi.
Lưu Tướng vừa đi, ai sẽ là người kế nhiệm? Sợ rằng ngoài Hoắc hầu gia ra, trong triều không ai dám nhận chức vụ này.
Mà Lưu tướng là thủ lĩnh phe Lưu, sự sụp đổ của ông ta chắc chắn sẽ giáng một đòn nặng nề lên phe Lưu. Vây cánh như rắn mất đầu, một phen hỗn loạn. Thời cơ tuyệt hảo như vậy, làm sao phe Hoắc có thể bỏ qua?
Cố Lập Hiên cả người run lên vì hưng phấn. May mắn biết bao, hắn một kẻ tiểu quan thế mà cũng được tham dự vào việc tranh quyền trọng đại giữa các phe phái này? Chính mắt chứng kiến triều đình biến đổi liên tục trong tay các vị Thượng thư đại nhân, chỉ trong một cái phất tay đã có thể nhấc lên sóng gió kinh thiên, nắm giữ phương hướng triều đình, thậm chí có thể quyết định mạch máu triều đình từ nay về sau! Cảm giác chấn động mãnh liệt này là điều hắn chưa từng trải qua, chỉ đến khi đích thân tham gia mới cảm nhận được nhiệt huyết sôi sục trong đó.
Thời gian gần đây hắn phụ tá cấp trên không ngừng thu thập chứng cứ phạm tội của phe Lưu, may mắn được tấu lên Thánh Thượng, cùng phe Hoắc ngăn chặn một mối họa, đấu võ mồm với phe Lưu ngay tại triều đường. Nhìn vây cánh phe Lưu bị đánh bại, bị lột quan phục, mũ miện ngay tại chỗ, bị thị vệ đại nội áp giải ra ngoài, ngày đó liền bị hạ ngục, khám nhà, trong lòng hắn chẳng có chút thương xót nào, ngược lại tràn ngập cảm giác thỏa mãn vô hạn. Đây chính là quyền lực, đây chính là khoái ý của kẻ thắng cuộc!
Không thể phủ nhận, thành tựu như vậy khiến hắn say mê điên đảo.
Phe Lưu đã định sẵn kết cục thất bại, dù nói phe Hoắc bọn họ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay bỏ đá xuống giếng cũng được, quyền thế tranh đấu từ xưa đến nay vốn là ngươi chết ta sống, còn nói gì đến nhân nghĩa đạo đức?
Vậy thì cái ghế tể tướng bỏ trống kia...
Cố Lập Hiên hừ cười đầy ý vị, Minh Đức Đế cũng không dám không cho Thượng Thư đại nhân của bọn họ.
Chứng kiến một phen mưa máu gió tanh nơi triều đường, giờ đây ánh hào quang của thánh thượng nơi điện Kim Loan dường như đã phai nhạt trong lòng hắn, thay vào đó là niềm tin hướng tới quyền thế. Ngươi xem,chỉ cần quyền thế đủ lớn lay động đến hoàng quyền, thì ngay cả hoàng đế lão nhân cũng phải nhượng bộ ba phần, không phải sao?
Trước kia có phe Lưu kiềm chế phe Hoắc, Thánh Thượng vẫn còn nể mặt các vị Thượng thư ba phần. Hiện giờ không còn phe Lưu chế ước, nói thẳng ra, chắc phải có một đoạn thời gian dài, trên triều đường chỉ còn các vị Thượng thư đại nhân nắm quyền điều hành,. Ngay cả Thánh Thượng cũng phải tạm lánh mũi nhọn.
À không, phải gọi là tể phụ đại nhân của bọn họ mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro