
Chương 120 - Phần 2
Ta phong thần trong trò chơi kinh dị ( Tên gốc : 我在无限游戏里封神 )
Tác giả : Hồ Ngư Lạt Tiêu
Edit: Hằng Nguyễn
📚 Chương 120 – Phần 2
Mộc Kha nhìn lên đường hầm —— không khỏi nín thở, lúc nhúc đầy những đứa trẻ dị dạng tàn tật có hình thù kỳ lạ, đầu nhọn não vuông, chân tay rút lại nhỏ xíu, xương phình to, nước da trắng bệch dị thường, miệng thì méo mó quái dị, mắt lại mọc ở vị trí huyệt thái dương đang ngồi co quắp trên mặt đất —— trên người đám trẻ dị dạng dán đầy các túi dịch truyền khác nhau, chúng bám trên đỉnh đường hầm như đám dơi treo ngược vào ban đêm, loạng choạng đi về phía trước, đôi mắt phản chiếu ánh sáng xanh chói lọi giống như một loại biến thể dơi ma cà rồng nào đó.
Ánh sáng trong đường hầm cực kỳ mờ mịt, lũ trẻ này đều bị chôn vùi trong bụi nấm, trên người lại được bao bọc bởi những chiếc túi sặc sỡ cùng màu với nấm, cho nên Mộc Kha nhất thời không nhận ra là chúng đang "đi" lại đây.
" Phi Xỉ, 9h rồi, cha nghe thấy âm thanh đang hướng về phía này, đám trẻ dị dạng đã trở lại!" Miêu Cao Cương thấp giọng nói, "Đừng đụng đến Bạch Liễu! Giết hắn cũng vô dụng! Bắt mấy đứa trẻ thôi! Cẩn thận đừng đánh động lũ trẻ quái vật đó, nghe âm thanh thì có vẻ số lượng rất nhiều, sẽ hao phí máu của chúng ta ... "
Miêu Cao Cương còn chưa dứt lời, Bạch Liễu đã không do dự rút ra một cây roi dài màu trắng như tuyết phiếm ánh huỳnh quang từ trên người mình, quất mạnh lên phía trên!
Roi xương cá của hắn không đủ mạnh để làm bị thương đám quái vật trẻ em này, nhưng khả năng phán đoán vũ khí lại rất mạnh, chắc chắn sẽ lập tức thu hút sự thù hận và sự chú ý của chúng. Quả nhiên, toàn bộ đám trẻ dị dạng vốn đang lạch bà lạch bạch đi phía trước đều dừng chân, trợn to đôi mắt xanh lè, nhìn chăm chú vào những người đầu tư phía dưới.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu chọc giận đám trẻ dị dạng quay lại ngủ trong đường hầm, chúng quyết định trừng phạt tên vô lại này thật nặng! 】
"Mẹ nó! Bạch Liễu, mày điên rồi sao !!! Lũ quái vật dị dạng này cũng sẽ tấn công mày !! Miêu Phi Xỉ ngẩng đầu nhìn thấy nhiều quái vật trẻ em như vậy thì sắc mặt cũng thay đổi, "Thế quái nào mà nhiều quái vật trẻ em vậy chứ! Bệnh viện này rốt cuộc đã giết bao nhiêu trẻ em chứ hả?!"
Lũ trẻ ngẩng đầu thét chói tai, chúng nó vặn vẹo dọc theo bức tường, giương nanh múa vuốt sắc bén giống như những con dơi bị quấy rầy, bám lấy bức tường bò xuống đen kịt, hướng gần về phía Miêu Phi Xỉ và Bạch Liễu.
Nhưng trong một đường hầm tối tăm như vậy, chắc chắn không thể định vị chính xác mục tiêu muốn tấn công và đồng bọn chỉ bằng mắt thường, lũ quái vật hút máu trẻ em dị dạng này đã sống trong đường hầm lâu năm, giống như loài dơi dựa vào khả năng định vị bằng sóng siêu âm, nhãn cầu và thị lực của chúng đã bị thoái hóa ở một mức độ nhất định, vì vậy chúng cũng dựa vào âm thanh để định vị mục tiêu.
Điện thoại của Miêu Phi Xỉ, Miêu Cao Cương và Bạch Liễu đồng thời vang lên, những đứa trẻ này giống như những con dơi ngửi thấy mùi tanh của cá, lập tức giơ ống tiêm trên tay lao về phía nơi có tiếng chuông điện thoại, trên mặt mang theo nụ cười khoái trá lại có chút khờ khạo, đơn thuần, ống tiêm to đùng như thể đâm thủng được đầu người, không ngừng múa may công kích, xem ra sức lực cũng không nhỏ.
Bạch Liễu kẹp điện thoại giữa vai và cằm, không chút do dự nhấn nút kết nối bắt máy cuộc gọi đầu tiên, bên kia điện thoại vang lên một tiếng cười sắc bén: "Người đầu tư tiên sinh, tôi tìm được ngài rồi!"
Từ trong đống trẻ em dị dạng, một đứa trẻ đột nhiên vọt ra, nó cười hả hê ngây thơ lại vừa dữ tợn, bất ngờ lao về phía Bạch Liễu với một ống tiêm to lớn, bị Bạch Liễu dùng roi quất đi, thế nhưng từ lúc đó đứa trẻ lại bám dính lấy Bạch Liễu, bò lê lết dưới chân bên cạnh hắn, như một đứa trẻ thèm ăn kẹo, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lao lên đâm kim vào cổ Bạch Liễu, hút một ống máu tươi để uống no nê.
Cùng lúc đó, điện thoại của Bạch Liễu lại vang lên, hắn bắt máy lần nữa mặt không chút thay đổi, vẫn là tiếng cười the thé của đứa trẻ dị dạng truyền qua từ đầu bên kia: "Tìm được ngài rồi! Máu! Tôi muốn máu của người đầu tư tiên sinh!"
Một đứa trẻ khác chui ra từ bức tường dính đầy chất nhầy, định cắn vào vai Bạch Liễu bị Bạch Liễu dùng móng khỉ bắt lại, Bạch Liễu mặt mũi tái mét vừa hút chất khôi phục thể lực trong chiếc túi bên cạnh vừa tranh thủ đối phó với hai con quái vật, mới thư thả được một chút thì cuộc gọi thứ ba lại reo vang.
"Máu!!"
"Cho tôi máu !!"
"Giết chết mi!!!"
Lũ trẻ dị dạng cười rống điên cuồng, ngẩng đầu gào thét tiến đến gần Bạch Liễu, xung quanh Bạch Liễu càng ngày càng nhiều quái vật trẻ em, sắc mặt hắn tái nhợt đến mức không còn chút máu, mặc dù không bị thương nhưng rõ ràng là càng ngày càng khó đối phó, chỉ đơn thuần dựa vào roi xương cá phán đoán mạnh mẽ để ngăn chặn mấy đòn tấn công của đám trẻ quái vật, nhưng hắn lại không ngừng bắt cuộc gọi điện thoại, mắt thấy sớm muộn gì Bạch Liễu cũng chịu đựng không nổi.
Ngay cả Miêu Phi Xỉ cũng rất kinh ngạc khi thấy Bạch Liễu tự hủy hoại bản thân: "Bạch Liễu bị điên rồi sao?! Sao cứ trả lời điện thoại liên tục vậy nhỉ, chỉ cần bắt máy là bị lũ trẻ dị dạng khóa định, trốn thoát kiểu gì được chứ!"
Nhìn thấy Bạch Liễu thu hút lũ quái vật trẻ em tới gần bằng cách trả lời điện thoại, Miêu Cao Cương cũng cảm thấy rất kỳ quái trong lòng.
Mặc dù phương pháp trả lời điện thoại này có thể làm giảm hiệu quả bị quần công, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, đó là sẽ bị bọn trẻ làm vướng víu, vì vậy đám Miêu Cao Cương tuyệt đối sẽ không sử dụng phương pháp này —— kinh nghiệm tham gia nhiều trò chơi mách bảo với họ rằng nếu cứ bị quái vật bám theo thì sẽ cực kỳ phiền phức.
Miêu Cao Cương có thể xử lý được vì khả năng phòng thủ của ông ta rất cao, nhưng HP của Miêu Phi Xỉ lại bị lũ trẻ xúm vào rỉa hết một điểm! Hơn nữa ông ta thực sự không muốn mất thời gian đối phó với Bạch Liễu.
"Cha bắt được trẻ em của cha rồi, đứa nhỏ bỏ chạy chính là Mộc Kha ——" Miêu Cao Cương nắm lấy tay tiểu Miêu Cao Cương, ông ta nghiến răng quát, "Phi Xỉ, chúng ta đột phá vòng vây trước đi, đừng đụng đến đám trẻ và Bạch Liễu!"
Miêu Phi Xỉ không cam lòng quay đầu nhìn lại, nhưng nhìn thấy Bạch Liễu đang quay cuồng chống cự thì không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Bỏ đi vậy, dù sao mày cũng sẽ chết trong đường hầm này, chỉ khác là tao có giết hay không mà thôi." Gã giơ song đao lên chém vào những đứa trẻ đang bao vây mình, đuổi theo sau Miêu Cao Cương.
Bạch Liễu sau lưng gã bị lũ trẻ con dần dần che lấp, ngay khi Miêu Phi Xỉ nghĩ bọn họ cứ thế mà bước ra khỏi đường hầm thì Bạch Liễu đằng kia đột nhiên bật cười.
Hắn bắt máy, cuối cùng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm như đã mong chờ từ lâu: "Cuối cùng anh cũng đợi được em gọi điện."
Giọng nói qua điện thoại có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn rất bình tĩnh: "Em đây."
Từ phía cuối giáo đường có một thứ gì đó đang di chuyển nhanh chóng đi tới, thứ này giẫm lên thân thể của tất cả lũ trẻ dị dạng chất thành đống như những ngọn đồi, như thể đang đi trên mặt đất.
Giống như một cơn gió được thần dùng để cứu thế giới thổi qua từ cổng vào của giáo đường, vững vàng cuốn trôi lũ trẻ đang chất đống ngăn cản trước Bạch Liễu, bàn chân tiếp đất nhẹ nhàng và vững chãi, hơi gió thổi bộ quần áo đẫm máu của cậu phất phơ rồi lại rơi xuống.
Có người, nói như vậy có vẻ không đúng lắm, nên nói rằng có một con quái vật nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Cậu rơi vào giữa vòng tròn bao vây Bạch Liễu nhẹ nhàng như lá liễu rơi, đứng trước mặt hắn bất động như một thần hộ mệnh chưa kịp thành hình.
Điện thoại của Bạch Liễu báo bận, tất cả những đứa trẻ dị dạng mất đi con mồi mà chúng đang tìm kiếm, bắt đầu mờ mịt lui về sau, như thể chúng bị sốc trước sự xuất hiện đột ngột này.
Tiểu Mộc Kha đang trốn trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đột nhiên xuất hiện, gần như quên thở và chớp mắt, chỉ có thể tập trung nhìn đứa trẻ đang đứng trước mặt Bạch Liễu, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại vừa cứng rắn, giống như sắp khóc tới nơi.
Bạch Liễu dường như đã rất quen thuộc với người này, cực kỳ ăn ý với cậu ấy, vì vậy hắn ném roi xương cá của mình cho đối phương, vươn móng khỉ của mình ra, hai người đứng tựa lưng vào nhau.
Đứa trẻ này chỉ cao ngang vai Bạch Liễu, mặt mày tái nhợt, nhuốm đầy máu đỏ thẫm, tóc ướt đẫm nước, mu bàn tay cùng mu bàn chân thả lỏng xuống đầy lỗ kim thâm đen lớn nhỏ, đây là dấu vết để lại khi bị rút máu, môi cậu nứt nẻ và đen xì, quần áo trước người đầy vết máu khô đen, đuôi tóc ướt sượt nước hồ rửa tội, chảy dầm dề trên đôi vai gầy guộc của cậu.
Tiểu Bạch Lục cầm điện thoại lên, Bạch Liễu cũng cầm điện thoại lên, hắn có thể nghe thấy giọng nói đều đều của Tiểu Bạch Lục truyền qua điện thoại và không khí cùng lúc, giống như một bản hòa tấu duyên dáng rơi vào tai hắn.
Hắn nghe thấy tiểu Bạch Lục nói với mình, "Chào buổi sáng, người đầu tư tiên sinh, hình như em không đến muộn thì phải."
Tiểu Bạch Lục lắc chiếc roi xương trong tay, cậu không có hơi thở, không có nhịp tim, thậm chí giọng nói của cậu cũng trầm khàn đến lạ lùng: "Sau khi em chết còn phải tiếp quản loại chuyện này nữa, em muốn tăng gấp đôi số tiền, người đầu tư tiên sinh, hai trăm tệ một phút."
Bạch Liễu lười biếng phá ra cười: "Được rồi, em tăng bao nhiêu cũng được, tiền của anh đều là của em."
【 hệ thống nhắc nhở: Thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu đã chết do bị rút máu, xác chết bị ném vào đường hầm sinh ra dị hóa, việc dị hóa cuối cùng đã hoàn thành ——】
【—— Thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu trở thành đứa trẻ dị dạng trong Sách Quái Vật 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro