Chương 18
- Hoàng Hậu nương nương giá lâm.
Tiếng thái giám kinh hô đánh động Vương Nhất Bác và Lương Ngọc Phi đang ngồi uống trà trong tẩm phòng Đông Cung. Hoàng Hậu Chiêu Nghi một thân phượng bào hào quang chói sáng khoan thai dợm bước tiến vào. Gương mặt vốn phúc hậu dịu dàng luôn mang ý cười giờ đây nhuốm một tầng sương lạnh. Đôi mắt phượng long lanh ẩn chứa sát ý ngút trời nghiêm nghị quan sát đôi nam nữ trong phòng. Vương Nhất Bác cùng Lương Ngọc Phi giật mình vội bước đến quỳ xuống làm lễ. Thế nhưng khi Lương Ngọc Phi chuẩn bị quỳ xuống thì Chiêu Nghi đanh giọng cất lời
- Ta không muốn nhận lễ của ngươi. Không cần quỳ.
Lương Ngọc Phi mặt mày xanh xám lắp lắp lên tiếng
- Mẫu hậu, thần thiếp xin...
Chiêu Nghi lại một lần nữa cắt ngang lời nàng ta khó chịu lên tiếng
- Ta không có đứa con dâu họ Lương nào cả. Thái tử phi mà ta biết họ Hàn, và người đó cũng không phải ngươi. Gọi Hoàng Hậu nương nương.
Lương Ngọc Phi chân càng run tim càng đập cúi gầm mặt xuống đất nhỏ giọng đáp lời
- Tuân lệnh, Hoàng Hậu nương nương.
Chiêu Nghi ngoảnh mặt đi hướng khác như không hề đặt nàng ta trong tầm mắt quay sang Vương Nhất Bác vẫn còn đang quỳ dưới đất nghiêm giọng lên tiếng
- Bác nhi, con đứng lên đi. Đã tỉnh táo chưa. Hay vẫn còn mê muội.
Vương Nhất Bác đứng lên ngơ ngẩn tỏ ý chưa tận tường lời mẫu hậu vừa nói cúi đầu trả lời
- Lời mẫu hậu nói gì, hài nhi vẫn chưa thông suốt. Mong mẫu hậu chỉ rõ.
Chiêu Nghi trừng mắt dùng một chưởng lực chứa hai phần sức đánh thẳng vào ngực Vương Nhất Bác. Toàn thân hắn bị đánh bật văng vào vách tường rồi đổ rạp xuống đất. Máu từ miệng không ngừng tuông ra, hắn đau đớn hai tay ôm ngực ho ra từng ngụm máu tanh khó nhọc lên tiếng
- Mẫu hậu...người...tại sao...
Chiêu Nghi ung dung bước đến nâng mặt Vương Nhất Bác lên quan sát, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách vẫn còn nhuốm một tầng lục mị mỏng của con trai thở dài lên tiếng
- Đúng là không thể dễ dàng phá vỡ Dẫn Tâm Chú của bọn Hồ tộc đáng ghét. Phải dùng cách khác thôi.
Nói rồi nàng phất tay áo tạo thành một sợi huyền cước trói chặt lấy thân người Vương Nhất Bác. Hắn cũng không chống cự mặc kệ nàng mang đi đâu thì mang. Hắn có thể phòng bị chống đối cả thiên hạ nhưng với mẫu hậu mình hắn luôn một lòng kính ngưỡng, hắn biết dù thê nào đi chăng nữa mẫu hậu cũng sẽ không bao giờ làm hại hắn. Trước khi ra khỏi phòng, Chiêu Nghi quay lại nhìn Lương Ngọc Phi vẫn còn chưa hoàn hồn tỉnh vía đứng chôn chân ở góc phòng nghiêm giọng lên tiếng
- Hôm nay ta không giết ngươi, sẽ có người khác chơi đùa với ngươi. Tận hưởng một chút cảm giác vui vẻ đi.
Nói rồi nàng cùng Vương Nhất Bác hoá thành một làn sương mỏng biến mất trong không trung. Chiêu Nghi nàng thật hận không thể giết chết Lương Ngọc Phi ngay lập tức. Không phải nàng không thể, nhưng nếu Dẫn Tâm Chú vẫn chưa được giải mà người hạ chú bị giết thì người bị hạ chú sẽ hoá điên, đứt hết gân mạch mà chết. Nàng chỉ có thể mang con mình đi chờ Dẫn Tâm Chú mất đi linh lực, Phượng Hoàng thượng thần còn không có cách giải thì nàng làm sao có biện pháp khác.
.
.
.
Ba ngày trước
Lam Thiên vâng lệnh Tiêu Chiến thông linh truyền ý tìm Chiêu Nghi hoàng hậu quay trở về giúp Vương Nhất Bác phục hồi thần trí. Thật ra việc giải chú Dẫn Tâm cũng không tính là khó, chỉ khó khi không thể tách Vương Nhất Bác ra khỏi Lương Ngọc Phi. Nếu có thể tách hai người ra nhốt hắn lại mười ngày thì Dẫn Tâm chú sẽ dần mất đi hiệu lực. Thế nhưng thời gian vừa qua người có thể chi phối hắn nhất lại không có ở bên cạnh. Phụ hoàng hắn lại bận rộn triều chính mà không quản hắn làm gì nên cớ sự ngày càng phức tạp. Chỉ có cách tìm Chiêu Nghi về thì Vương Nhất Bác mới có cơ hội hồi thần tỉnh lại. Sau khi Chiêu Nghi trở về thì không vội đến tìm Vương Nhất Bác mà đến Lam Nguyệt Cát cùng Lam Thiên. Tỷ đệ hai người trò chuyện cả một đêm dài, Lam Thiên đem tất cả sự tình xảy ra từ thời điểm nàng rời đi đến lúc Tiêu Chiến hoá thần phục hồi trí nhớ cùng đoạn nghiệt ái với Vương Nhất Bác kể lại cho Chiêu Nghi tường tận. Chiêu Nghi nước mắt lưng tròng khi biết được tất cả những gì Tiêu Chiến đã phải trải qua. Nàng cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi khi không có mặt ở đó kịp thời giải vây mọi chuyện. Đau lòng cho Tiêu Chiến bao nhiêu thì nỗi xót xa cho con trai mình nhiều bấy nhiêu. Nàng thật sự không tưởng tượng nổi khi Vương Nhất Bác nhớ lại mọi chuyện, biết được mối quan hệ thật sự của hai người họ, biết được những gì hắn đã làm với y thì liệu hắn có sống nổi tiếp hay không. Với đứa con trai này nàng đã biết hắn vốn dĩ chỉ là một kiếp mà Tiểu Bác chuyển thành, sớm muộn gì hắn cũng phải luân hồi lịch kiếp ứng nghiệm huyết chú của Tiêu Chiến năm xưa đã hạ xuống. Muốn cứu mạng hắn nàng thật sự không thể làm nhưng nàng vẫn muốn hắn có thể quỳ xuống dưới chân Tiêu Chiến để nói lời tạ tội .
Tiêu Chiến đang uống trà trong tẩm phòng thì tỷ đệ Lam Thiên bước vào. Chiêu Nghi mừng rỡ quỳ xuống vấn an thượng thần
- Chiêu Nghi xin vấn an cữu phụ.
Tiêu Chiến ôn nhu mỉm cười đặt tách trà xuống nhẹ nhàng lên tiếng
- Tiểu tước nhi, lâu lắm rồi không gặp ngươi.
Chiêu Nghi đứng lên tiến gần đến ôm lấy Tiêu Chiến. Cảm xúc bỗng chốc dâng trào khiến nàng không cầm được nước mắt mà bật khóc thành tiếng
- Người chịu khổ rồi. Là Chiêu Nghi không tốt, không quản nổi con trai. Đã khiến người chịu thiệt thòi rồi. Con xin lỗi...là lỗi của con.
Tiêu Chiến tròn mắt nhìn Chiêu Nghi đang nức nở trong lòng mà bản thân không khỏi ngạc nhiên. Y gượng gạo vỗ vỗ vào lưng nàng ậm ừ lên tiếng
-Nín đi, ngươi mau nín đi. Ta không chịu khổ. Ta không chịu khổ.
Tiêu Chiến vỗ một lúc Chiêu Nghi vẫn chưa chịu ngừng khóc khiến y nhất thời bối rối không biết phải làm sao. Y vẫy tay gọi Lam Thiên rồi chỉ tay vào nàng thì thầm nặn ra từng tiếng
- Tiểu nữ này bị làm sao vậy. Nói cái gì ta nghe không hiểu.
Lam Thiện cười khổ lắc đầu nhẹ giọng đáp lời
- Mặc kệ tỷ ấy đi. Con cũng không biết.
Một lúc sau Chiêu Nghi bình tĩnh lại gạt đi giọt nước mắt ấm nóng còn vương trên má khàn giọng lên tiếng
- Cữu phụ, con nhất định sẽ trừng trị nữ nhân hồ tộc kia thích đáng. Sẽ trả lại công đạo cho người. Còn về phần Bác nhi, con sẽ giúp nó tỉnh lại sau đó để người tuỳ ý định đoạt. Nhi tử này vốn dĩ chưa bao giờ thuộc về nơi này.
Nét hoang mang ngày một hiện rõ trên mặt Tiêu Chiến. Y thật sự không hiểu cháu gái y đang liếng thoắng cái gì. Một chút y cũng không hiểu ý nàng đang truyền tải, thái độ hối tiếc khóc than của nàng lại càng khiến y khó hiểu hơn. Y vừa định mở lời thì Chiêu Nghi lại lên tiếng cắt ngang
- Người không cần hiểu con nói gì, quên được là tốt. Còn lại người cứ để cho con thu xếp.
Nói rồi nàng đứng lên hoá thành một cụm khói trắng biến mất vô tung vô ảnh. Lam Thiên ngây ngẩn nhìn theo nhất thời không biết nên làm gì. Tiêu Chiến châm lại chung trà nhẹ giọng cất lời đánh động thần thức hắn quay về
- Ta không hiểu tiểu tước nhi đang nói gì nhưng ta nghĩ nàng ấy cần sự giúp đỡ của ngươi. Mau đi theo tỷ tỷ ngươi đi. Nơi này không còn cần ngươi nữa.
Khi tất cả đã đi chỉ còn mình y ở lại, một cảm xúc trống trải chợt xuất hiện khiến tâm tình y bỗng chùng đi vài nhịp. Y không biết vì sao bản thân lại cảm thấy mất mát như vậy nhưng y cảm nhận được y đã quên đi một chuyện gì đó quan trọng trong đời.
.
.
.
Từ khi Vương Nhất Bác bị mang đi, Lương Ngọc Phi bỗng chốc trở nên vô cùng thừa thải trong Đông Cung. Vốn dĩ chẳng ai nhìn thuận mắt nàng ta nhưng chỉ vì uy vị thái tử nên không ai dám tỏ ra khó chịu với nàng. Bây giờ không có thái tử bên cạnh, cung nữ thái giám đều tránh xa nàng, không ai muốn lai vãng xung quanh cho nàng sai khiến. Lương Ngọc Phi loanh quanh đi dạo trong ngự hoa viên cho bớt buồn chán thì phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo pha lẫn cợt đùa
- Ây dô... đó có phải Lương Trắc Phi không. Sao hôm nay lại có tâm tình ra vườn thưởng hoa dạo cảnh vậy.
Lương Ngọc Phi quay lại thì nhìn thấy Hàn Linh Nhi đang mỉm cười giễu cợt với mình. Không có Vương Nhất Bác ở bên cạnh nàng ta cũng chẳng cần đóng kịch vẽ trò liền nhếch mép coi thường hất hàm lên tiếng
- Hàn Linh Nhi, ngươi đến đây để gây sự với ta à. Lần trước bị đánh đến trọng thương mà vẫn chưa hài lòng sao. Ngươi thật kiên trì đấy.
Hàn Linh Nhi hôm nay ăn mặc có chút khác so với ngày thường. Nàng không mặc phượng y lộng lẫy cũng chẳng lược bới trâm cài. Nàng mặc một bộ hắc y trông như của nam nhân nhưng đường nét lại vô cùng hài hoà mềm mại. Xung quanh nàng không có thái giám nô tỳ hay thân tín theo hầu, một mình nàng đối diện với Lương Ngọc Phi với phong thái tự tin hào sảng nhẹ giọng cất lời
- Sự kiêng trì của ta không bằng một phần mười sự thâm độc đáng ghét của ngươi. Đa tạ ngươi còn nhớ đến vết thương của ta, hôm nay ta sẽ trả lại đủ cho ngươi. Bây giờ ngươi không còn là kẻ nắm giữ thời cuộc nữa rồi. Ngươi phế rồi.
Lương Ngọc Phi vẫn giữ thái độ hất hàm khinh khỉnh, đọ về linh lực cùng mưu mẹo Hàn Linh Nhi không phải là đối thủ của nàng ta. Lương Ngọc Phi dợm bước tiến đến gần Hàn Linh Nhi nhếch mép cười đe doạ
- Sói con, chúng ta thử xem ai trả lại ai cái gì nhé.
Hàn Linh Nhi dường như chỉ đợi thời cơ Lương Ngọc Phi kích động mà lập tức ra tay. Nàng vận một dòng linh lực màu hồng nhạt hướng nàng ta mà đánh đến. Lương Ngọc Phi nhanh chóng phất tay áo đánh bật đòn tấn công của Hàn Linh Nhi ra rồi lùi về sau vài bước. Lương Ngọc Phi bình tĩnh như không có việc gì xảy ra vận một dòng linh lực màu xanh lục chứa hơn ba phần sức đánh thẳng đến Hàn Linh Nhi. Ngay lập tức sức ép từ linh lực cuồng nộ kia khiến nàng bị áp chế lùi về sau mấy bước. Kết giới bao bộc xung quanh cũng dần yếu đi không còn đủ sức bảo vệ cho nàng. Lương Ngọc Phi thừa thắng xông lên tiếp tục vận thêm ba phần linh lực đánh về phía Hàn Linh Nhi, nàng ta chắc mẩm đến chín phần hôm nay sẽ là ngày tận mạng của thái tử phi kia. Hàn Linh Nhi khó nhọc vận sức tạo ra kết giới cứng rắn hơn nhưng có vẻ vẫn không thể chống cự được bao lâu. Khi nàng cố gắng dùng tất cả sức lực còn có thể tạo thành một quả cầu lửa chuẩn bị tấn công lần cuối thì bỗng xung quanh một màn kết giới màu đỏ rực hiện lên bao bộc lấy nàng. Từng luồn linh khí mạnh mẽ tấn công đến của Lương Ngọc Phi đều bị kết giới kia chặn lại không thể tổn hại đến nàng. Hàn Linh Nhi mỉm cười đắc ý ra đòn tấn công càng quyết liệt hơn. Lần này Hàn Linh Nhi thành công đả thương Lương Ngọc Phi. Một vệt máu dài chảy xuống từ khoé miệng khiến nàng ta đau đớn lùi lại vài bước. Thế nhưng Lương Ngọc Phi vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục lao đến liên tục ra chiêu. Bao nhiêu linh lực tấn công dồn dập đều không thể phá vỡ được kết giới kia khiến nàng ta vô cùng tức giận.
Sau khi giao chiến suốt một canh giờ mà cả hai vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Trong khi Hàn Linh Nhi được bao bộc an toàn ung dung ra chiêu tấn công thì về phía Lương Ngọc Phi đã có phần đuối sức khi phải vừa tấn công vừa phòng thủ. Càng về sau sức lực nàng ta càng yếu đi, cơ thể cũng không còn dẻo dai khoẻ mạnh. Tốc độ di chuyển cùng khả năng quan sát đối thủ của Lương Ngọc Phi càng lúc càng kém đi. Nhịp thở cũng dần trở nên nặng nề rối loạn, hai chân nàng bỗng chốc run run, luồn khí vận lên không còn cuồng nộ mạnh mẽ nữa mà chỉ còn là một vệt sương mờ mong manh yếu ớt. Đến lúc này Hàn Linh Nhi mới dừng việc ra chiêu khoanh tay đứng nhìn nàng ta lạnh lùng lên tiếng
- Ngươi không thể thắng ta cũng giống như việc không thể thoát khỏi cái chết đang tiến đến cận kề đâu. Ngươi đã quên chuyện gì rồi sao, Lương Ngọc Phi.
Lương Ngọc Phi bỗng chốc giật mình nhìn xuống đôi bàn tay mình. Nàng như sắp ngất đi khi nhìn thấy đôi tay nõn nà ngà ngọc của mình đã không còn, thay vào đó là một đôi bàn tay nhăn nheo xấu xí lấm tấm vết đồi mồi. Nàng hốt hoảng chạm tay lên mặt mình thì càng cả kinh hơn khi làn da mịn màn vốn có bây giờ trở nên thô ráp sần sùi. Từng thớ da mặt chảy xệ già nua khiến nàng trông như một lão bà ngoài bảy mươi tuổi. Lúc này nàng mới sực nhớ đến cuộc gặp gỡ với Tiêu Chiến cách đây ba ngày:
" Lương trắc phi, từ nay mỗi khi ngươi vận linh lực dù là ít hay nhiều, ngươi sẽ già đi năm năm tuổi thọ. Mỗi lần vận Dẫn Tâm chú, ngươi sẽ mất đi mười năm. Mạng là của ngươi, giữ nó như thế nào là việc của ngươi."
Chuyện này vốn dĩ nàng chẳng để trong lòng vì nàng vẫn nghĩ Tiêu Chiến chỉ là doạ cho nàng sợ. Hai canh giờ đọ tài so chiêu với Hàn Linh Nhi không biết nàng đã dùng bao nhiêu linh lực nên tuổi thọ của nàng đã bị rút ngắn đến sắp chạm đến điểm cuối cùng. Lương Ngọc Phi run giọng tức giận hướng đến Hàn Linh Nhi lên tiếng
- Hàn Linh Nhi, ngươi khiêu khích ta là để thực hiện ý định hèn hạ này đúng không. Ngươi dám ...
Nói rồi Lương Ngọc Phi ho ra một ngụm máu tươi. Cơ thể nàng sắp đến ngưỡng chịu đựng cuối cùng rồi. Hàn Linh Nhi lạnh lùng tiến đến bên cạnh cười khẩy đáp lời
- Với bọn hồ ly tinh mưu mô xảo trá như ngươi thì việc dùng quỷ kế đánh lại ngươi cũng chẳng có gì là quá đáng. Chính ngươi tự đưa mình đến chỗ chết, bây giờ còn trách móc ta cái gì. Chính ngươi không trân quý mạng sống của mình thì còn đỗ lỗi cho ai. Chẳng phải ngươi đã được cảnh báo phải biết trân quý cái mạng nhỏ đấy rồi sao.
Lương Ngọc Phi run rẩy lấy gương đồng luôn mang bên mình ra soi thử. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bản thân trong gương nàng đã muốn cắn lưỡi tự vẫn ngay lập tức. Lão bà già nua xấu xí đó không phải là nàng. Mái tóc bạc trắng rụng rơi còn lưa thưa xơ xác. Đôi mắt mờ đục in hằng chằng chịt vết chân chim. Đôi gò má vốn từng mịn màn xinh đẹp nay trở nên nhăn nheo lấm tấm đốm nâu. Tất cả những gì Lương Ngọc Phi đang nhận lãnh chỉ có thể gói gọn trong hai từ thảm hại. Đả kích này thật sự quá lớn đối với Lương Ngọc Phi, nàng luôn là người xem nhan sắc như mạng sống, dày vò nàng thế này quả thật chẳng khác nào một đao đoạt mạng nàng. Nàng không thể sống với hình hài thế này để ngày ngày phải đối diện với một gương mặt xấu xí xa lạ. Nàng nhất định không cam tâm sống đau đớn như thế. Lương Ngọc Phi rút ra một đoạn đoản đao bằng linh lực nhắm thẳng đến ngực trái mà đâm vào. Nàng quyết định tự kết liễu bản thân chứ không đời nào chịu sống nhục nhã. Thế nhưng tâm nguyện của nàng chưa kịp thành thì một luồn linh lực bay đến đánh bật đoạn đao ra khỏi tay nàng. Hàn Linh Nhi nhẹ bước đến nghiêm giọng lên tiếng
- Ngươi nghĩ bản thân có thể dễ dàng chết như vậy sao. Cho đến khi Vương Nhất Bác hoàn toàn hồi phục thì con hồ ly đáng ghét ngươi phải sống. Sống để trả giá cho những tội ác mà ngươi đã gây ra. Nếu ngươi còn dám tự sát thì cả hồ tộc của ngươi sẽ được bồi táng theo ngươi. Tên họ Lương tên Đống kia cũng sẽ bị đày đến nơi của bọn Mục Thú cho bọn chúng một bữa ăn no nê đủ thịt. Ngươi có thể chết nếu ngươi một mực muốn điều đó, quyết định thế nào là tuỳ ở ngươi. Với sức mạnh của hoàng hậu Chiêu Nghi cùng thượng thần Tiêu Chiến thì ta không nghĩ việc huyết tẩy hồ tộc là điều khó khăn đâu.
Lương Ngọc Phi bất lực ngã khuỵ cả người xuống nền đất lạnh. Toàn thân nàng run rẩy kịch liệt, nước mắt không ngừng chảy xuống từ hai hốc mắt đỏ ngầu già nua. Quả báo đến rồi, quả báo của nàng đến thật rồi. Cả đời nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ rơi vào tình cảnh sống không được chết cũng không xong. Nàng có ngang tàng hống hách đến đâu thì cũng là người bằng tim bằng thịt. Một mình nàng chết kéo theo hệ luỵ cả tộc diệt vong, người phụ thân đáng kính của nàng cũng có nguy cơ vì nàng mà gặp hoạ thì thật sự nàng không dám làm liều. Lương Ngọc Phi ngồi bệt trên nền đất lạnh nắm chặt bàn tay run rẩy mặc kệ Hàn Linh Nhi tuỳ ý xử trí. Đời nàng thế là tàn rồi.
Nói rồi Hàn Linh Nhi biến ra một sợi hồng cước trói chặt lấy toàn thân Lương Ngọc Phi áp chế mang đi. Giờ phút này phản kháng là điều không thể, dù ngốc đến đâu Lương Ngọc Phi cũng có thể nhận ra Hàn Linh Nhi cơ bản không hề đi một mình. Nàng ta có thể gom chút sức tàn bức phá vòng vây rồi trốn cả đời trong thâm sơn cùng cốc nhưng liệu ý định đó có thể thực hiện được không. Vị kia liệu có dễ dàng để nàng tẩu thoát. Việc rời đi an toàn gần như là bất khả thi, tự sát cũng không thể thực hiện, mọi việc chỉ có thể phó mặt cho Hàn Linh Nhi tuỳ ý định đoạt. Âu cũng là quả báo nhãn tiền. Lương Ngọc Phi nàng cả đời bày mưu tính kế hãm hại không biết bao nhiêu người thì ngày hôm nay nhận lãnh kết cục này cũng không có gì gọi là bất cập.
Sau khi nhốt Lương Ngọc Phi vào ngục tối, bày trí người canh gác ngày đêm đâu đó xong xuôi. Hàn Linh Nhi dợm bước rời khỏi nhà lao tiến về phía Lam Nguyệt Cát. Vừa ra khỏi cổng Hình Ti thì nàng đã thấy Triệu Tương Như đứng đợi từ lúc nào. Hàn Linh Nhi vui vẻ bước đến ôm chầm lấy y nhẹ giọng nói
- Tỷ đợi ta từ lúc nào vậy. Sao không báo cho ta biết trước.
Triệu Tương Như khẽ mỉm cười gỡ nàng ra khỏi người mình rồi nhẹ chạm vào đôi gò má còn dính chút bụi ôn nhu nói
- Cơ bản ta chưa từng rời khỏi nàng. Nàng cứ yên tâm nghịch phá. Có ta ở đây.
Hàn Linh Nhi trong lòng dâng lên một cỗ tư vị ngọt ngào. Nàng vẫn biết Triệu Tương Như luôn âm thầm bảo vệ, chăm sóc cho nàng nhưng nàng không ngờ người kia lại dung túng cho nàng đến vậy. Nhiệm vụ khiêu khích Lương Ngọc Phi mà Hoàng Hậu Chiêu Nghi giao phó cơ bản nàng không hề tường thuật lại với Triệu Tương Như. Thế nhưng bất luận nàng làm gì, dù đúng hay sai y vẫn một mực đứng về phía nàng. Kết giới kia chắc chắn là do y hỗ trợ. Y không ra mặt giải vây mà để mặc tình Hàn Linh Nhi tuỳ ý xử trí. Y chỉ ra tay khi nàng thật sự cần đến y chứng tỏ trong lòng y vô cùng tôn trọng và tin tưởng nàng. Đi khắp thế gian mấy ai tìm được người tri kỉ ý hợp tâm đầu như thế này. Đời này có Triệu Tương Như bên cạnh, Hàn Linh Nhi nàng không còn sợ cô đơn.
Hàn Linh Nhi hạnh phúc ôm lấy cánh tay Triệu Tương Như vui vẻ tiến về Lam Nguyệt Cát. Tiêu Chiến cùng Lam Thiên đang đánh cờ trong hậu viện, Hàn Linh Nhi nhìn thấy Tiêu Chiến thì có chút bối rối ngại ngùng. Nàng tiến đến quỳ xuống khấu đầu hành lễ
- Linh Nhi xin tham kiến thượng thần.
Tiêu Chiến dừng nước cờ chuẩn bị hạ xuống vui vẻ đỡ nàng đứng dậy nhẹ giọng lên tiếng
- Không cần đa lễ, cứ xem ta như Chiến ca ngày xưa của muội là được rồi. Muội mau đứng lên đi.
Hàn Linh Nhi mỉm cười vui vẻ đứng dậy rồi tiến đến ngồi xuống ghế bên cạnh lên tiếng hỏi
- Sắp tới huynh có dự định gì không. Huynh sẽ ở lại đây hay về lại Lạc Thiên Sơn.
Tiêu Chiến chăm chú hạ một quân cờ xuống lãnh đạm đáp lời
- Một thời gian nữa ta sẽ quay lại đó, ta muốn ở đây chờ đợi một người. Khi nào gặp được ta sẽ mang người đó cùng trở về.
Hàn Linh Nhi gật đầu tỏ ý thông tường mặc dù nàng không biết người Tiêu Chiến muốn đợi là ai. Nàng cũng không có ý muốn đào sâu hỏi kỹ nên vội đổi chủ đề
- Ban nãy muội vô tình bị thương, thật sự không muốn để lại sẹo, huynh có thể chữa giúp muội không.
Vừa nghe đến việc Hàn Linh Nhu bị thương thì Triệu Tương Như vội vàng bước đến cầm lấy tay nàng vén ống tay áo xem xét khẩn trương lên tiếng
- Bị ở đâu, bị lúc nào. Sao không cho ta biết.
Nơi cánh tay phải nàng có một vết cắt dài, máu đã khô lại từ lâu. Vết thương này là do trong lúc giao chiến nàng sơ ý mà trúng chiêu của Lương Ngọc Phi mà có. Tiêu Chiếu bình thản nhẹ giọng cất lời
- Vết thương không có gì nghiêm trọng đâu. Triệu tướng quân bớt lo lắng. Để ta giúp nàng ấy.
Nói rồi Tiêu Chiến truyền một dòng linh lực vào vết thương kia, chẳng mấy chốc nó đã hoàn toàn khép miệng biến mất như chưa hề xuất hiện. Hàn Linh Nhi vui vẻ ríu rít cảm ơn rồi quay sang vỗ về vị nữ tướng vẫn còn đang đen mặt kia. Bốn người trò chuyện đến xế chiều mới cáo từ rời đi. Từ khi bị Tiêu Chiến điểm mặt, Lam Thiên đã không còn thất lễ hay không biết tiết chế cảm xúc như xưa. Hắn cư xử rất chừng mực và tôn trọng Tiêu Chiến hết lòng. Hắn không dám nảy sinh tạp niệm với người không cùng phân cấp với mình nữa, hắn cam tâm tình nguyện phụng sự cho Tiêu Chiến cả đời không danh không phận. Chỉ cần mỗi ngày hắn được nhìn thấy y mỉm cười vui vẻ thì hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
.
.
.
.
Bên trong Phương Hoa Tán điện, Chiêu Nghi hoàng hậu đặt Vương Nhất Bác nằm trên giường, xung quanh hắn bao bộc bởi một tầng kết giới dày dặn cứng cáp. Đôi mắt hắn nhắm nghiền an tĩnh ngủ say. Chiêu Nghi ngồi bên nhuyễn tháp phía đối diện chăm chú quan sát con trai rồi rót một tách trà nhâm nhi chờ đợi. Một khắc sau Ngô Hoàng từ bên ngoài đĩnh đạc bước vào. Vừa nhìn thấy nàng, ngài vô cùng vui vẻ sải bước nhanh hơn đến bên cạnh kéo nàng ôm vào lòng ôn nhu lên tiếng
- Nàng đi lâu như vậy ta thật sự rất nhớ nàng.
Chiêu Nghi lạnh lùng không hề đáp lại cái ôm ấm áp của ngày bình đạm đáp
- Chàng còn không biết tội của mình. Không biết bản thân gây ra lỗi gì sao.
Vương Khải ngạc nhiên ngây người hỏi lại
- Ta đã làm sai chuyện gì?
Chiêu Nghi thở dài một hơi rồi ngồi xuống chậm rãi đáp lời
- Chàng bận rộn việc triều chính không có thời gian trông quản Bác nhi. Để nó bị kẻ xấu lợi dụng khống chế gây ra những chuyện đại nghịch bất đạo tội lỗi chất chồng. Bây giờ thiếp đang giúp con hồi phục tinh thần để nhanh chóng sửa chữa sai lầm. Nhưng có lẽ mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Chiêu Nghi đem hết sự tình tường thuật lại cho Vương Khải. Sau khi sự thật phơi bày tâm tình ngài hỗn loạn phức tạp. Nửa tự trách mình không quan tâm đến con trai để xảy ra cớ sự đáng tiếc. Nửa lo sợ bất an vì trước đây ngài đã không ít lần làm tổn thương Tiêu Chiến. Chỉ mong thượng thần từ bi khoáng đại không chấp chuyện xưa mà bỏ qua không trách tội. Nếu không chỉ sợ rằng có chết ngài cũng không trả hết tội của mình.
Hoàng hậu Chiêu Nghi thở dài một hơi ngao ngán nắm lấy tay Vương Khải tâm tình nhỏ giọng
- Khải Khải, sau khi Bác nhi tỉnh lại, chàng hãy cùng ta quy ẩn xa lánh hồng trần. Mọi thứ ở đây hãy giao lại cho nó. Thiếp thật sự không thể ở lại chứng kiến một ngày Bác nhi phải chuyển kiếp đầu thai. Mắt không thấy tâm không phiền. Giang sơn này không có chàng cũng sẽ có người thay thế trị vì. Chúng ta cũng đã chia li rất lâu, tuổi chàng và thiếp cũng không còn trẻ. Thiếp muốn dành quãng đời còn lại cùng chàng ngao du sơn thuỷ, sống một đời vô nghĩ vô lo. Bác nhi không nằm trong phạm trù khả năng chúng ta có thể quyết định. Chàng hiểu ý thiếp mà, đúng không.
Theo những gì Chiêu Nghi kể lại, Vương Khải cũng đã nắm rõ đôi phần. Ngài đặt tay lên bàn tay mềm mại của nàng gật đầu nhẹ giọng
- Tất cả tuỳ ý nàng mà quyết. Chỉ cần bên cạnh nàng dù ở đâu làm gì ta cũng cam tâm tình nguyện.
.
.
.
.
Sau khi tiễn Vương Khải quay về điện Lăng Tiêu, Chiêu Nghi đến bên giường Vương Nhất Bác ngồi xuống âm thầm quan sát. Sắc mặt của hắn đã khá hơn rất nhiều, vạch mắt ra thì đôi đồng tử đã không còn chứa một tầng lục quang mờ ảo. Bây giờ chỉ cần chờ hắn tỉnh lại thì Dẫn Tâm chú xem như hoàn toàn được hoá giải. Nàng lấy một chậu nước ấm nhúng vào một chiếc khăn nhẹ lau trên gương mặt tuấn tú mỹ mạo đang yên tĩnh ngủ say của hắn. Một giọt nước mắt ấm nóng vô thức rơi xuống mặt hắn, Chiêu Nghi xúc động cất lời
- Bác nhi, con trai bảo bối của ta. Kiếp này con đã phạm vào đại tội. Sinh ra làm con trai của ta đã là số kiếp không may của con. Nếu như con không phải con của ta thì tốt biết mấy. Con sẽ có thể ở bên cạnh ngài ấy nếu như chúng ta không có quan hệ huyết thống. Nếu con là con của Lam Thiên ít nhiều vẫn còn đường cứu chữa. Thế nhưng oái oăm thay con lại là con của ta, Tiêu Chiến là cữu phụ của ta. Con yêu ngài ấy là loạn với luân thường. Chưa kể đến huyết chú kia con đã phạm phải thì việc luân hồi chuyển kiếp sẽ sớm tìm đến con thôi. Hài tử của ta...đứa con tội nghiệp của ta. Mẫu hậu thật không đành lòng nhìn con tỉnh lại sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Con sẽ phải đối mặt với ngài ấy thế nào đây. Xin lỗi vì ta đã không thể bảo hộ con chu toàn, xin lỗi vì không thể bảo vệ được hạnh phúc của con.
Chiêu Nghi nắm chặt lấy tay Vương Nhất Bác đau lòng nói lên tâm tư của mình. Nàng cũng là một người mẹ, tình yêu của nàng dành cho con nhiều đến dường nào không gì đong đếm được. Quyết định lần này của nàng cho dù bị hắn thống hận nàng cũng cam lòng. Nàng không thể chứng kiến hắn chết trước mặt mình. Nàng tuyệt đối không thể.
.
.
.
Sau gần tám ngày hôn mê, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng chịu nhếch mi tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là một cơn đau đầu đến mức hắn phải liên tục đập đầu xuống tràng kỷ không ngừng gào thét. Gần một canh giờ sau cơn đau mới dần dịu đi, hắn cảm tưởng như mình vừa chết đi sống lại. Một cảm giác chông chênh khó tả quẩn quanh tâm trí hắn, hắn cảm thấy dường như bản thân đã ngủ rất lâu mới tỉnh lại. Nhân sinh đã bỏ qua rất nhiều thứ, khi hắn ngủ có rất nhiều chuyện đã xảy ra và hắn nghĩ mình đã quên một điều gì đó. Vương Nhất Bác dáo dát nhìn xung quanh thì nhận ra đây không phải tẩm phòng Đông Cung mà là Phương Hoa Tán điện. Hắn đặt chân xuống đất định bước đi thì bị kết giới xung quanh đánh đến khiến hắn bật lại trên giường. Vương Nhất Bác vận sức phá vỡ kết giới nhưng dù dùng bao nhiêu linh lực cũng không hề làm nó mảy may lay chuyển. Cuối cùng hắn đành bất lực ngồi lại trên giường chờ mẫu thân hắn xuất hiện.
Sau một canh giờ Chiêu Nghi xuất hiện, nàng vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy hắn đã tỉnh lại. Nàng hoá giải kết giới rồi ngồi xuống giường ôm chần lấy hắn nghẹn giọng cất lời
- Bác nhi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi. Thật may quá.
Vương Nhất Bác nhất thời bối rối không hiểu mẫu hậu mình đang nói gì. Bỗng hắn chợt nhớ ra điều gì đó vội nắm lấy tay nàng gặng hỏi
- Tiêu Chiến...Tiêu Chiến đang ở đâu. Người có biết hắn đang ở đâu không. Con có cảm giác đã rất lâu rồi không gặp hắn. Con phải đi tìm hắn.
Nói rồi Vương Nhất Bác đứng dậy lao ra ngoài. Hoàng hậu Chiêu Nghi vội nắm lấy tay hắn kéo lại thất thanh lên tiếng
- Bác nhi, con mau đứng lại. Ta có chuyện muốn nói với con.
Vương Nhất Bác kiên nhẫn chờ đợi mẫu thân lên tiếng nhưng mãi mà nàng vẫn chẳng nói được chữ nào. Khi hắn sắp không còn kiên nhẫn nữa định đứng lên rời đi thì nàng vội vàng lên tiếng
- Con hãy thật bình tĩnh đón nhận chuyện này. Ta biết con sẽ chịu đả kích rất lớn nhưng con buộc phải biết rõ mọi chuyện để nhận ra sai lầm.
Nói rồi nàng biến ra một tia linh lực truyền vào giữa trán Vương Nhất Bác. Tất cả kí ức từ đêm Tiêu Chiến nhìn hắn và Lương Ngọc Phi giao triền ân ái đến đôi mắt bị huỷ của y lần lượt ùa về. Tất cả nhưng một dòng nước chầm chầm lướt qua tâm trí hắn, từng chút từng chút len lõi khắp đại não khiến hắn từ từ cảm thụ mọi cảm giác chân thực đến rợn người. Hắn không thể tin nổi đây là sự thật. Hắn không thể tin hắn có thể làm ra những chuyện như thế với người hắn yêu. Hắn không chấp nhận được việc mình đã làm tổn thương Tiêu Chiến đến tận cùng. Trăm sai ngàn sai đều là hắn sai. Hắn thật sự muốn chết đi ngay lập tức vì không thể chịu nổi loại đả kích này. Thế nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, điều tuyệt vọng đau đớn nhất vẫn còn chờ hắn ở phía trước. Khoảnh khắc Tiêu Chiến hoá thần trở thành Phượng Hoàng thượng cổ, khi mẫu thân hắn quỳ xuống gọi hai tiếng cữu phụ mới là lúc Vương Nhất Bác hắn hoàn toàn chết lặng. Cữu phụ...cữu phụ của mẫu thân hắn vậy hắn phải gọi y là gì. Tính theo vai vế huyết thống hắn phải gọi Tiêu Chiến một tiếng cữa gia. Tính theo phẩm bậc hắn phải gọi y là thượng thần. Khoảng cách tôn ti lúc này bỗng chốc đảo lộn, y và hắn bị kéo ra hai đầu định mệnh quá đỗi xa nhau. Yêu cái gì, hận cái gì, bây giờ hắn cái gì cũng không đủ tư cách đối với y. Hai hàng nước mắt chợt lăn dài trên má, khi dòng kí ức trôi qua cũng là lúc toàn thân hắn không còn chút sức lực nào. Hắn thần người đứng lên không vững rồi lại ngã nhào ra đất khiến Chiêu Nghi một phen kinh hồn bạt vía. Nàng vội đỡ hắn dậy nhẹ giọng an ủi
- Con và ngài ấy không thể có kết quả được, như vậy là trái với luân thường. Con phải chấp nhận sự thật này thôi, Bác nhi. Việc con có thể làm bây giờ là đến gặp ngài ấy dập đầu tạ tội. Mặc dù Tiêu Chiến ngài ấy đã quyết định quên đi con rồi nhưng lời tạ tội con nhất định phải thành tâm lên tiếng.
Vương Nhất Bác đau đớn ôm chầm lấy mẫu hậu mình mà khóc lớn như một đứa trẻ, hắn khóc đến lạc cả giọng đi vẫn không tài nào kiềm được cảm xúc của mình. Hắn thống khổ đến tận cùng, hắn hận bản thân đến tận cùng, hắn có lỗi với Tiêu Chiến đến tận cùng. Trong tiếng nấc nghẹn ngào hắn nắm chặt lấy tay Chiêu Nghi cất giọng
- Bây giờ... con biết phải làm sao đây. Tội lỗi con gây ra không tài nào gột rửa nỗi. Tiêu Chiến đã không còn nhớ ra con nữa thì con sống còn có ý nghĩa gì. Mẫu hậu...con có phải nên chết đi không...
Chiêu Nghi đau xót ôm lấy tấm lưng rộng lớn đang không ngừng run rẩy của con trai mà hai hàng nước mắt cũng vô thức lăn dài.
- Bác nhi, con bình tĩnh. Ta biết con không phải dụng tâm cố ý gây ra sai phạm, thế nhưng việc đã xảy ra vẫn không thể thay đổi được. Lỗi của con sẽ do ngài ấy phán quyết, con không được phép tự sát. Nếu con tự sát tội lỗi sẽ càng chất chồng, thắt ở đâu phải tháo ra ở đó. Cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên mà đến. Nghe lời ta. Nhất Bác.
Vương Nhất Bác bất lực ngồi thần ra đất. Bây giờ hắn nên dùng bộ mặt gì đi gặp Tiêu Chiến đây. Khi gặp y hắn nên gọi y là gì mới phải lẽ. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra cùng nhau, cỗ tình cảm mặn nồng hắn dành cho y chưa từng phai nhạt. Thế nhưng thời cuộc đổi thay trong chớp nhoáng, hắn thật sự không tài nào chấp nhận được sự thật này. Hắn yêu y, Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến đến điên cuồng, mặc cho luân thường đạo lí hắn vẫn chỉ tâm niệm một mình y. Bảo hắn rời bỏ y, hắn thật sự làm không được. Tội lỗi hắn gây ra cho y nhất định sẽ trả đủ không thiếu một phân nào. Thế nhưng nợ cũ hận mới trả đủ rồi, hắn có còn được ở bên Tiêu Chiến hay không.
.
.
.
Lương Ngọc Phi thơ thẩn ngồi một mình bên trong buồng giam tăm tối. Từng ngày trôi qua với nàng chẳng khác nào địa ngục trần gian. Từng giây từng phút phải gặm nhắm nổi đau cả thể xác lẫn tinh thần. Những vết thương trong trận giao chiến với Hàn Linh Nhi vốn không hề nghiêm trọng thế nhưng không hiểu sao vết rách cứ ngày một lở loét ra không thể lành lại. Sức khoẻ ngày một suy kiệt, tóc nàng rụng mỗi lúc một nhiều, bây giờ chỉ còn lơ thơ vài
cộng. Đôi mắt mờ dần không còn nhìn rõ xung quanh. Răng cũng dần rụng xuống chỉ còn vài cái. Ai bảo Phượng Hoàng thượng thần nhân từ cứu thế không bao giờ tàn nhẫn với ai. Nhưng nếu đã khiến cơn thịnh nộ của ngài lên đến đỉnh điểm thì thủ đoạn ra tay quả thật không thể xem thường. Lương Ngọc Phi đang phải nhận lãnh hậu quả mà nàng gây ra. Đây là cái giá phải trả cho việc dám chọc giận một vị thần.
Vương Nhất Bác từ bên ngoài chầm chậm bước vào. Gương mặt hắn phủ một tầng sương lạnh, đôi mắt hằn lên từng tia sát khí doạ người. Hắn đứng trước buồng giam của Lương Ngọc Phi mở cửa đi vào lạnh lùng lên tiếng
- Ngươi đã biết tội của mình chưa.
Lương Ngọc Phi chậm rãi quay người lại nhìn về phía Vương Nhất Bác. Dù vẻ bề ngoài có bị tàn phá hay tuổi thọ bị rút ngắn đến đỉnh điểm thì tính nanh nộc độc mồm của nàng vẫn không hề thay đổi. Nàng lạnh lùng cười nhẹ đáp lời
- Tội của ta sao. Tội của ta là không thể hoàn thành nhiệm vụ phụ thân giao cho. Tội của ta là không giết chết được ngươi và Tiêu Chiến. Tội của ta là đã quá coi thường các ngươi. Ngươi muốn nói như vậy có đúng không.
Vương Nhất Bác nghiến chặt răng tiến đến dùng một tay siết chặt cổ Lương Ngọc Phi nhấc bổng lên không trung gầm giọng đe doạ
- Tại sao ngươi lại hại ta, tại sao lại hại Tiêu Chiến. Ngươi có thù oán gì với ta thì trút lên đầu một mình ta. Hà cớ gì tổn thương người vô tội.
Lương Ngọc Phi bị siết cổ đến mặt mày xanh xám, hai mắt như sắp lòi cả ra ngoài, lưỡi cũng thè cả ra khó khăn hô hấp. Hai tay nàng không ngừng đấm vào tay Vương Nhất Bác mong hắn nới lỏng lực đạo thế nhưng cơn thịnh nộ đã lên đến đỉnh điểm khiến hắn chẳng còn bận tâm điều gì. Thế nhưng đến khi Lương Ngọc Phi gần tắt thở thì hắn thả tay ra khiến cả người nàng đổ rạp xuống đất. Nàng cố gắng hít thở từng ngụm không khí quý giá rồi ho sặc sụa không ngừng sợ hãi nhìn về phía hắn. Vương Nhất Bác đặt trước mặt Lương Ngọc Phi một khay gỗ chứa một khuôn vải trắng và một chung rượu lạnh lùng lên tiếng
- Ta không muốn tự tay giết chết ngươi, máu ngươi sẽ vấy bẩn tay ta. Chết như thế nào là tuỳ ngươi chọn. Bây giờ ngươi đã được phép chết rồi. Hôm sau quay lại ta không còn muốn nhìn thấy cái miệng độc ác của ngươi còn có thể nói chuyện nữa.
Nói rồi Vương Nhất Bác quay người bỏ đi để lại Lương Ngọc Phi ngay ngẩn nhìn hai vật trước mặt. Cuối cùng nàng cũng không còn phải sống đau khổ dằn vặt thế này nữa rồi. Nàng nhẹ mỉm cười chạm tay vào khuôn vải trắng trước mặt rồi lại chạm vào chung rượu đỏ màu kia. Nàng sắp trả giá cho tội lỗi của mình rồi.
.
.
Sáng hôm sau Vương Nhất Bác quay lại buồng giam đã thấy Lương Ngọc Phi treo cổ tự vẫn chết tự lúc nào. Chung rượu độc cũng đã cạn không còn một giọt. Thế là Lương Ngọc Phi đã đền xong tội của mình, cái giá mà nàng phải trả cũng xem như thích đáng với những đau đớn mà nàng đã gây ra cho Tiêu Chiến. Bây giờ người chịu tội tiếp theo sẽ là hắn. Dù muốn dù không hắn vẫn là người đã trực tiếp làm tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần Tiêu Chiến. Xét về tình về lí hắn vẫn chẳng thể tìm được một lí do tự bào chữa cho mình. Vương Nhất Bác âm thầm rời khỏi buồng giam tiến về Lam Nguyệt Cát. Hắn vẫn chưa biết bản thân sẽ đối mặt với Tiêu Chiến như thế nào nhưng hiện tại hắn chỉ biết hắn rất nhớ y. Hắn rất muốn được nhìn thấy Tiêu Chiến mà hắn yêu thương nhất cuộc đời này. Hắn mong nhận được sự tha thứ từ y mặc dù biết y đã lãng quên hắn rồi. Nếu Tiêu Chiến không tha thứ cho hắn, không thể cho hắn một cơ hội chuộc lỗi thì hắn mong y có thể ban cho hắn một cái chết nhẹ nhàng xem như cứu rỗi linh hồn hắn. Đoạn đường từ Hình Ti đến Lam Nguyệt Cát với hắn chưa bao giờ xa đến vậy. Cũng như Tiêu Chiến đối với hắn bây giờ là một điều hết sức xa vời vô vọng. Hữu thị vô thực, khả tưởng vô cầu. Có lẽ hai người họ đã đi trên hai con đường song song không bao giờ tái hợp nữa. Vương Nhất Bác hắn đã bỏ lỡ một chân tình.
Vãn hồi một giấc mộng tan
Hoa tàn trăng khuyết ngổn ngang nỗi sầu
Nghiệt tình ái hận đậm sâu
Bi hoan một cõi còn đâu bóng hình.
Hết chương 18
09/02/2021
28 tết âm lịch, Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành cùng Sất Trá Phong Vân và Phượng Hoàng trong suốt thời gian vừa qua. Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong năm mới nhé, còn bây giờ thì chào tạm biệt và hẹn gặp lại mọi người.
CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro