Chương 14
Một tia nắng ban mai chiếu qua kẽ lá đánh động đến giấc ngủ của Tiêu Chiến khiến y nheo mắt cau mày tỉnh giấc. Y chống tay nâng thân người ngồi thẳng dậy thì một cơn đau nhói nơi hạ thân truyền đến khiến y phải nghiến chặt răng cố nuốt xuống một tiếng kêu. Vừa định quay sang mắng chửi nguyên nhân khiến nơi đó của mình đau nhức khó chịu thì gương mặt bình yên an tĩnh ngủ say của hắn đã làm y thất thần dừng lại. Một lọn tóc nâu vàng dài mềm mượt rủ xuống ngang mặt khiến hắn trông có vẻ rất ngốc nhưng cũng rất đáng yêu. Tiêu Chiến vươn người vén lọn tóc kia vào bên mang tai rồi khẽ chạm lưng bàn tay vào gò má lành lạnh vì gió đêm nhưng mềm mại thơm tho của hắn nhẹ mỉm cười. Tên Thái tử ngốc nhà ngươi, cung tẩm lăng điện chăn ấm nệm êm không chịu vào lại chọn cùng ta uống nắng dầm sương. Ta có xứng đáng để ngươi vì ta mà chịu nhiều khổ cực như vậy hay không. Đôi cánh kia nếu phụ hoàng ngươi biết vì ta mà ngươi không màng đến liệu ngài ấy sẽ cảm thấy như thế nào. Ta có bao nhiêu cái mạng mới đền tội đủ cho ngươi đây.
Tiêu Chiến thở dài một hơi rồi ngắm nhìn người kia nhịp thở vẫn đều đều không đổi. Đoạn tình cảm này của họ thật sự quá gian truân rồi, chỉ vì muốn ở cùng nhau mà phải đánh đổi bao nhiêu là máu và nước mắt thế nhưng kết cục vẫn chưa chắc có thể đoàn viên. Bỗng lòng Tiêu Chiến nặng hơn vạn phần, y vừa sực nhớ ra mình đã bỏ quên mất một việc quan trọng. Vương Nhất Bác đã có thê tử rồi, người đó lại là Hàn Linh Nhi, là tiểu muội tử cùng y lớn lên trong một mái nhà, y bây giờ chính là đang chen ngang vào hạnh phúc của nàng ấy. Đường đường là một đấng nam nhi lại đi giành phu quân của một nữ tử, Tiêu Chiến cảm thấy y thật tệ hại cũng thật mỉa mai, y không biết mình nên ích kỉ giữ lấy tình yêu này hay thuận theo lẽ phải trả hắn lại nơi hắn thuộc về. Vương Nhất Bác, ngươi bảo ta nên làm sao mới tốt đây, buông không được giữ cũng không xong, ngươi nói xem ta nên quyết định như thế nào đây.
.
.
.
Khi Vương Nhất Bác cựa người thức dậy đã thấy ái nhân trong lòng biến mất từ lúc nào. Hắn đảo mắt nhìn quanh quẩn nhưng bóng dáng người thương đã sớm không còn tồn đọng. Hắn vội chỉnh trang qua loa lại đầu tóc y phục rồi lập tức đạp gió trở về hoàng cung. Vương Nhất Bác có thể đoán chắc tám phần Tiêu Chiến đã hồi cung trình diện Vương Khải, y chính là không muốn cùng hắn ở chung một chỗ để tránh Ngô Hoàng sinh nghi. Lòng hắn nóng như hoả diệm bủa vây, tại sao Tiêu Chiến luôn một mình ôm lấy khó khăn mà không bao giờ muốn cùng hắn đối mặt, y không tin tưởng hắn có thể bảo hộ được y hay y đang cố bảo hộ hắn. Tiêu Chiến à Tiêu Chiến, ngươi phải đợi ta xuất hiện, ngàn vạn lần cầu xin ngươi đừng xảy ra chuyện gì, cầu xin ngươi đấy,Tiêu Chiến.
.
.
.
Vương Nhất Bác không câu nệ quy củ tôn ti xông cửa tiến thẳng vào Lăng Tiêu Bảo Điện mặc kệ sự ngăn cản của Thái Giám truyền chỉ. Sân đình Lăng Tiêu Điện vắng lặng uy nghiêm không một bóng người, Vương Khải không hề ngự trên long ngai như thường lệ. Hắn lo lắng siết hai tay vào nhau vội vã tung cửa chạy ra ngoài hướng Phương Hoa Tán điện mà tiến. Chắc chắn nếu Ngô Hoàng không ở Lăng Tiêu Điện thì chỉ có thể ở đó. Khi bước vào tẩm phòng nơi đặt thuỷ tinh quang của Chiêu Nghi Hoàng Hậu, Vương Nhất Bác cả người thất thần quỳ thẳng hai gối xuống đất kinh ngạc nhìn về người đang đứng giữa phòng, nữ nhân đẹp nhất Đại Tề đang uy nghi hướng mắt nhìn hắn, Chiêu Nghi Hoàng Hậu đã hồi tỉnh sau một giấc ngủ dài tưởng chừng như vô tận.
.
.
.
Vương Nhất Bác hai mắt rưng rưng, tầng thuỷ quang nóng ấm lăn dài xuống má, hai tay đặt chồng lên nhau vòng một vòng lớn qua đầu trịnh trọng nghẹn ngào khấu đầu hành đại lễ
- Hài nhi tham kiến mẫu hậu.
Chiêu Nghi Hoàng Hậu nhẹ mỉm cười bước đến nâng tay Vương Nhất Bác dậy ôn nhu lên tiếng
- Miễn lễ, con đứng dậy đi.
Vương Nhất Bác run rẩy đứng thẳng dậy rồi ôm chầm lấy mẫu thân của mình mà nức nở như thuở lên ba
- Con nhớ người, con thật sự nhớ người lắm mẫu hậu à. Người ngủ lâu quá rồi.
Chiêu Nghi lệ ngọc cũng chực tràn đáy mắt xoa xoa tấm lưng run rẩy của con trai nhẹ giọng
- Con lớn quá rồi, ta đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc quan trọng trong quá trình trưởng thành của con. Ta xin lỗi, thành thật xin lỗi con.
Đã quá lâu mẫu tử họ mới có thể đoàn viên, cảm xúc cùng những tâm sự trong lòng không thể một lời nói hết, một tiếng hắng giọng phía sau kéo họ ra khỏi cảm xúc ngồn ngang về lại thực tại. Lúc này Vương Nhất Bác mới sực nhớ mục đích mình tới đây là gì, mắt hắn đảo loạn dáo dát xung quanh, ngoài Ngô Hoàng đang ngồi ở kim ngai phía xa cùng Lương Đống đứng hầu bên cạnh thì chẳng còn ai nữa. Vương Nhất Bác vội chạy đến quỳ trước mặt Ngô Hoàng gấp gáp lên tiếng
- Phụ hoàng. Tiêu Chiến đã mang được giọt nước mắt Phượng Hoàng về cứu mẫu hậu tỉnh lại, người hãy giữ lời hứa mà tha mạng cho y. Y bây giờ đang ở đâu.
Ngô Hoàng bình thản như không trầm giọng lên tiếng
- Con không cần quá lo lắng, ta tuyệt đối không nuốt lời. Hắn sẽ được sống. Hiện tại hắn đang được đưa đến một nơi để trị thương dưỡng sức. Qua ngày hôm sau ta sẽ trả lại hắn nguyên vẹn cho con. Yên tâm.
Vương Nhất Bác gương mặt đầy nghi hoặc nhìn Vương Khải, lí nào phụ hoàng hắn lại có hảo ý giúp y như vậy. Ngài tha mạng cho Tiêu Chiến đã là ân huệ lớn nhất với hắn rồi, đằng này còn bố trí nơi chốn cho y tịnh dưỡng trị thương, hắn không nghe nhầm chứ. Vương Nhất Bác vừa định mở miệng thì phía sau lưng vang lên tiếng nói êm đềm nhè nhẹ
- Bác nhi, con đừng lo. Là mẫu hậu an bài cho Tiêu cận vệ nơi ở. Con đừng lo. Khi y khoẻ hẳn sẽ cho con gặp. Con cứ yên tâm.
Nghe một lời này của mẫu thân, cả người Vương Nhất Bác đều nhẹ đi bội phần, nếu là mẫu thân hắn lên tiếng thì vạn nhất phụ hoàng hắn phải nghe theo. Mẫu thân hắn là chính nữ tử có trái tim nhân hậu nhất trong thiên hạ nên chắc chắn nàng sẽ không làm hại y. Vương Nhất Bác nắm chắc lấy điểm yếu này thuận thế đứng lên ôm lấy mẫu thân mình làm nũng
- Mẫu hậu, Tiêu Chiến đã rất khổ công mới có thể lấy được báu vật về hồi tỉnh người, hài nhi cầu xin người đừng để y gặp hoạ. Con và y...
Chiêu Nghi xoa xoa đầu Vương Nhất Bác dịu dành cắt ngang lời y
- Ta biết, con không cần phải nói. Ta biết làm thế nào tốt nhất cho hai con.
Vương Nhất Bác mừng rỡ tột cùng, chỉ cần có mẫu thân hậu thuẫn, hắn không tin mình không thể đấu lại phụ hoàng. Phụ hoàng hắn chính là trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi hoàng hậu Chiêu Nghi.
.
.
.
Vương Nhất Bác vui vẻ trở về tẩm cung báo tin cho Hàn Linh Nhi, dù sao nàng cũng là người có công chỉ điểm giúp Tiêu Chiến có cơ hội bảo toàn tính mạng nên theo đạo lí phải cảm tạ nàng ấy một câu. Vương Nhất Bác về đông cung đã thấy Hàn Linh Nhi ngồi uống trà ở tản đình sau hậu viện. Tâm tình hắn vui vẻ mỉm cười thật tươi đến ngồi đối diện với thái tử phi, hắn tự mình rót một chung trà rồi vừa đưa lên miệng nhấp một ngụm vừa giương mắt nhìn nàng. Hàn Linh Nhi thấy Vương Nhất Bác đột ngột xuất hiện thì giật bắn mình gấp gáp lên tiếng
- Tiêu Chiến ra sao rồi, ngươi có bảo vệ được huynh ấy không, bảo vật có lấy về được không. Sao ngươi lại ở đây.
Vừa nói Hàn Linh Nhi vừa giật chung trà đang kê bên miệng hắn xuống khiến nước bên trong sóng sánh đổ cả ra bàn, trên miệng hắn vẫn còn một vệt trà vàng nhạt dính lại trên đó. Hắn lau qua loa vệt nước rồi cao hứng trả lời
- Người đã bảo vệ được, báu vật cũng đã lấy về. Ngươi yên tâm.
Hàn Linh Nhi kinh hỉ đến mức một giọt lệ ngọc lăn dài xuống má, nụ cười nàng hạnh phúc đến khiến người khác nhìn vào tâm tình đều hoá thành mật ngọt. Hai tay nàng nắm lấy tay Vương Nhất Bác thật chặt nghẹn ngào lên tiếng
- Cảm tạ trời đất...cảm tạ trời đất...người bình an là tốt lắm rồi. Tốt quá rồi.
Nụ cười của nàng cũng kéo khoé môi Vương Nhất Bác vô thức câu lên thật cao. Nữ tử này cũng thật đáng yêu đấy chứ. Hàn Linh Nhi như sực nhớ ra điều gì vội quay lưng chạy đi để lại cho hắn vài lời
- Ta đi thăm Tiêu Chiến. Nhưng huynh ấy đang ở đâu.
Vương Nhất Bác đứng lên tiến về phía nàng nhẹ giọng đáp, đôi mắt sáng ngời tràn ngập niềm vui ban nãy thoáng chốc đã nhuộm nét ưu tư
- Ta không biết y đang ở đâu. Mẫu hậu ta đã an bài cho y ở một nơi nào đó trị thương nhưng ta không được phép biết. Khi thời cơ thích hợp sẽ trả hắn về cho ta. Ngươi cứ chờ đi.
Hàn Linh Nhi gật đầu tỏ vẻ am tường sau đó mỉm cười với hắn nhẹ giọng
- Ta đến vấn an mẫu phi. Ngươi có đi cùng ta không.
Vương Nhất Bác hai tay chắp ra sau lưng lướt Hàn Linh Nhi mỉm cười đáp lời
- Chúng ta đi thôi.
.
.
Cả ngày hôm đó Ngô Hoàng chẳng màng chuyện triều chính quốc gia đại sự, ngài chỉ một lòng bồi Chiêu Nghi hoàng hậu uống trà ôn lại chuyện cũ. Ngần ấy năm trôi qua, bao nhiêu yêu thương nhung nhớ ngài gói trọn vào tim chỉ để chờ một ngày người thương tỉnh dậy. Hôm nay có lẽ là ngày Vương Khải hạnh phúc nhất trên đời, ngài vẫn trưng ra bộ mặt lãnh đạm uy nghi của một bậc đế vương đứng trên thiên hạ nhưng ai ai cũng biết nơi đáy mắt ngài ý cười vẫn chưa bao giờ tắt. Đối với ngài chỉ cần hoàng hậu tỉnh lại, con người hay bất cứ tộc nào ngài cũng không còn quan tâm nữa, Vương Nhất Bác yêu ai muốn ai ngài cũng sẽ chẳng cấm cản xen vào, ngài bây giờ trong tầm mắt chỉ có một mình hoàng hậu Chiêu Nghi. Bao năm qua Ngô Hoàng sống trong thù hận cùng sự giày vò ân hận vì năm xưa không bảo vệ được nàng, ngài chưa một ngày nào được sống một cuộc sống đúng nghĩa hay nói cách khác ngài chỉ đang tồn tại với một cái xác biết thở vô hồn. Bây giờ cuối cùng ngài cũng đã có thể nở một nụ cười hạnh phúc thật tâm mình và bắt đầu chuỗi ngày sống yên bình bên chân ái vô lo vô ưu được rồi.
Vương Nhất Bác ngồi bên mâm ngự yến thiết thân gấp cho Chiêu Nghi một miếng thức ăn vào chén vui vẻ lên tiếng
- Mẫu thân, người ăn nhiều một chút.
Hàn Linh Nhi cũng nhanh nhạy gắp một miếng khác vào chén nàng ngọt ngào lên tiếng
- Mẫu phi ăn cả miếng này nữa, người phải tẩm bổ thật tốt vào.
Chiêu Nghi mỉm cười vui vẻ đón nhận lòng thành của con trẻ ôn nhu lên tiếng
- Cảm ơn hai con. Đừng mãi gắp cho ta như thế, hai con cũng ăn đi chứ.
Một bàn bốn người quay quần bên nhau dùng một bữa cơm thân mật đầy ắp tiếng cười, đã từ rất lâu rồi không ai còn thấy cảnh sum vầy hạnh phúc như thế xuất hiện trong hoàng cung, Vương Khải trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường cũng không câu nệ mà cười nói vài câu vui vẻ. Dùng xong bữa tối, Vương Nhất Bác ở lại bồi trà đàm đạo cùng mẫu thân, Vương Khải ngồi ở kim ngai trên cao phê duyệt tấu sớ nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người hoàng hậu ngồi ở phía xa xa. Mẫu tử chuyện trò một lát Chiêu Nghi nhẹ giọng hướng Ngô Hoàng lên tiếng
- Khải Khải, chàng tới đây.
Trên đời chắc chỉ có một mình Chiêu Nghi nàng mới dám cả gan gọi Ngô Hoàng hai từ " Khải Khải" và ra lệnh cho ngài phải hạ mình làm theo. Ấy vậy mà ngài rất vui vẻ bước đến như thể đây là một lẽ hiển nhiên thường thấy không có lấy nửa tia khó chịu. Ngài đến ngồi bên cạnh ôn nhu chờ nàng lên tiếng. Chiêu Nghi rót một tách trà dâng lên cho ngài rồi nhẹ giọng lên tiếng
- Ngài mai thiếp sẽ rời cung đến Lạc Thiên Đài vấn an Thượng Phụ. Ngần ấy năm ngủ yên chắc ngài ấy nhớ thiếp lắm. Có lẽ thiếp sẽ rời cung một tuần trăng.
Nét mặt Vương Khải thoáng nét không vui. Ngài nắm lấy tay nàng nhỏ giọng lên tiếng
- Mới tỉnh dậy đã đi rồi. Sức khoẻ nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Tịnh dưỡng vài hôm đã.
Chiêu Nghi ngọt ngào đặt tay mình lên tay Vương Khải trầm giọng đáp lời
- Thiếp có chuyện quan trọng cần nói với Thượng Phụ, thời khắc quan trọng sắp đến rồi. Tuyệt không thể chậm trễ.
Vương Khải không hài lòng nhưng vẫn không muốn làm mỹ nhân phật ý liền uỷ khuất bĩu môi
- Thế đêm nay ở cung trẫm nhé.
Chiêu Nghi ngại ngùng gật đầu ưng thuận, Vương Nhất Bác biết ý liền đứng lên rời đi, nơi này không còn việc của hắn nữa, hắn phát quang cũng đủ lâu rồi. Phụ mẫu hắn lâu ngày mới trùng phùng tương ngộ ắc hẳn có nhiều điều muốn bày tỏ cùng nhau, hắn cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi thôi, vết thương trên lưng hắn cũng cần được chăm sóc rồi.
Vương Nhất Bác cả ngày tâm trạng vui vẻ phấn khởi nên không để ý vết thương trên lưng mình đang nhói lên từng hồi đau đớn. Khi màn đêm dần buông xuống, cơn gió đầu đông thổi xuyên qua da thịt càng khiến vết thương sưng tấy khó chịu, bây giờ khi tâm bình ý lặng hắn mới cảm nhận được cơ thể mình đang chịu đựng những gì. Hắn về tẩm cung nằm sấp xuống giường lớn giọng ra lệnh cho ngự y phòng mang thuốc đến, hắn mệt đến nổi không tự đi nổi nữa rồi. Vết thương này không đơn giản chỉ là vết thương ngoài da thông thường, điểu sư mất cánh cũng giống như cữu vĩ mất đuôi, hổ tinh mất vuốt. Vết thương để lại rất khó lành như cũ cũng như đau đớn sẽ kéo dài âm ỉ không thôi. Mất đi đôi cánh khiến sức mạnh cùng linh lực của hắn giảm đi ba phần, cơ thể cảm thấy vô cùng khó chịu mất mát, hắn bắt đầu lên cơn sốt cao, cả người toát môt hôi lạnh, môi cong tái nhợt khô khốc, hắn mệt mỏi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
.
.
Cảm giác nhột nhạt như có ai chạm vào da thịt khiến hắn nặng nhọc mở mắt tỉnh dậy. Bóng dáng Tiêu Chiến lờ mờ hiện ra trước mắt khiến hắn vô thức mỉm cười thều thào gọi tên y. Thế nhưng khi mắt điều tiết lại tỉnh táo hơn thì hình ảnh Tiêu Chiến đã không còn nữa mà thay vào đó là một nữ tử đang cặm cụi bôi thuốc lên lưng hắn. Vương Nhất Bác giật mình ngồi thẳng người dậy quan sát người đối diện. Đó là một nữ tử vóc người mình hạc xương mai, ánh mắt sắc sảo kiều mị hút hồn, gương mặt xinh đẹp tựa liễu đào nhật nguyệt, giữa trán điểm một nốt chu sa hình liên hoa diễm lệ. Nàng nhìn thấy người kia tỉnh dậy thì bối rối đứng lên nhỏ giọng
- Tiện thiếp quấy rầy giấc ngủ của Thái tử, xin người trách phạt
Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn nàng lên tiếng
- Ngươi là ai, sao lại vào được đây.
Hắn nhìn cơ thể để trần của mình cũng biết ban nãy nàng đã cởi y phục hắn ta chỉ còn chừa mỗi trung khố trắng tinh. Thật kì lạ tại sao cởi được y phục phức tạp trên người hắn xuống mà hắn lại không mảy may một chút cảm nhận được, có lẽ hắn ngủ đến mê man thần không hay quỷ không biết rồi.
Nữ tử kia nhẹ cúi đầu hướng hắn nhỏ giọng bẩm trình
- Tiện thiếp là Lương Ngọc Phi, người của ngự y phòng sai đến chăm sóc vết thương cho thái tử. Xin ngài nằm lại xuống giường để tiện thiếp hoàn thành phần việc của mình.
Vương Nhất Bác gật gật đầu xem như đã rõ, hắn thả lỏng phòng vệ nằm sấp xuống giường để Lương Như Ngọc bôi thuốc vào hai vết thương đang sưng tấy rươm rướm máu của hắn. Nàng rắc một ít thuốc bột lên trên rồi thổi nhè nhẹ cho hắn bớt đau rát, đôi môi tô son đỏ thắm của nàng nhẹ cong lên vẽ một nụ cười tà mị câu nhân. Một luồn linh khí màu xanh lá bay ra từ miệng nàng cuộn xoắn trong không khí rồi xuyên thẳng vào phần gáy của Vương Nhất Bác khiến hắn khẽ rùng mình một cái rồi nhắm mắt ngủ say. Lương Ngọc Phi băng bó lại cẩn thận vết thương cho hắn rồi nhẹ mỉm cười lẩm bẩm
- Vương Nhất Bác, chàng không thoát được ta nữa đâu.
.
.
.
Sáng sớm hôm sau khi bình minh vừa ló dạng, Hàn Linh Nhi đã từ mật phòng chạy đến tẩm cung tìm Vương Nhất Bác. Bây giờ nàng và hắn là phu thê đường đường chính chính nên việc nàng chẳng cần thông báo mà trực tiếp xông vào phòng hắn cũng chẳng có gì khó hiểu. Hàn Linh Nhi vui vẻ mở tung cửa phòng ra lanh lảnh cất lời
- Vương Nhất Bác, mau tỉnh...
Lời chưa nói hết câu thì nàng đã phải nuốt lại những chữ còn lại vào trong cổ họng. Trên sàn kỷ có ai thân nam nữ xích loã quấn lấy nhau chen chúc trong chăn ôm nhau ngủ, dưới sàn đất là mớ y phục nằm chất đống ngổn ngang. Hàn Linh Nhi hai mắt mở trừng, nàng không tin vào mắt mình nữa, Vương Nhất Bác đang cùng một nữ tử khác lên giường. Nàng không ghen cũng không buồn vì phu quân thất thân với người khác, nàng chính là tức giận đến run rẩy tay chân, nàng tức giận thay cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác ngươi không phải yêu Chiến ca say đắm hay sao, không phải ngươi bảo một lòng một dạ yêu thương huynh ấy hay sao, ngươi thề không động phòng cùng ta để giữ tròn lời hẹn ước với huynh ấy cơ mà, ngươi đang làm trò khốn kiếp gì thế Vương Nhất Bác. Ta cứ nghĩ ngươi yêu thương huynh ấy bằng chân tình thực cảm, huynh ấy cũng đối lại với ngươi bằng tất cả trái tim, ta đã chấp nhận buông xuôi lùi một bước chúc phúc cho hai người, ấy vậy mà ngươi khiến ta ghê tởm và thất vọng về ngươi biết chừng nào. Vương Nhất Bác ngươi không xứng đáng với Tiêu Chiến, ngươi thật sự không xứng đáng nhận được tình yêu từ huynh ấy, ngàn vạn lần không xứng.
Nàng lấy lại bình tĩnh bước đến bên giường hắng giọng đánh động hai người kia tỉnh dậy. Lương Ngọc Phi giật mình khi thấy Hàn Linh Nhi uy thế bức người đang cao ngạo nhìn mình, nàng ta vội kéo cao chăn che kín người cúi đầu lên tiếng
- Bái kiến thái tử phi nương nương
Hàn Linh Nhi nhếch mép cười khẩy một cái lạnh giọng cất lời
- Cảm ơn ngươi tối qua đã hầu hạ thật tốt cho phu quân của ta. Bây giờ phận sự của ngươi đã xong rồi. Nhanh cút khỏi đây đi.
Lương Ngọc Phi định nhón người dậy bước đi thì một bàn tay hữu lực kéo nàng vào trong lòng trầm giọng lên tiếng
- Phi nhi không phải đi, ở lại đây với ta.
Vương Nhất Bác đã thức dậy ngồi tựa lưng vào thành sàn kỉ, tấm chăn gấm phủ che nửa thân dưới, hắn nửa thân trên trần tục ôm lấy nữ nhân da trắng thịt mềm kia vào lòng lên tiếng. Hắn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng rồi nhẹ hôn lên môi nàng một cái sau đó hướng Hàn Linh Nhi trầm giọng
- Ta sẽ lập Phi nhi làm trắc phi, ngươi đừng quản nhiều. Lo tốt việc của mình là được.
Hàn Linh Nhi như hoá đá nửa ngày, trước mắt nàng có thật sự là Vương Nhất Bác hay không sao nàng cảm thấy hắn xa lạ quá. Từ ánh mắt giọng điệu đến cử chỉ hành động không có lấy nửa nét thân quen với người mà nàng từng xem là tri kỉ. Hai tay nàng siết chặt vào nhau cố giữ bình tĩnh lạnh lùng lên tiếng
- Ngươi muốn làm gì tuỳ ngươi, nhưng ngươi không được phép làm tổn thương Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác cười khẩy đáp lời
- Tiêu Chiến? Ngươi nói tên nam nhân con người đó sao. Ta thượng hắn đến chán rồi. Ngươi thích thì ta ban cho ngươi đấy, giữ lấy mà dùng. Nhưng ta nghĩ hắn sẽ không thích ngươi đâu. Con người dâm đãng phóng túng như hắn chỉ có ta mới thoả mãn được hắn thôi, ngươi không đủ sức đâu.
BỐP!!!!
Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống gương mặt đểu giả trơ trẽn của Vương Nhất Bác, hai mắt Hàn Linh Nhi long lên sòng sộc đỏ ngầu tia máu gằng lên từng tiếng vào mặt hắn
- Thu những từ ngữ ghê tởm bẩn thỉu của ngươi lại ngay lập tức cho ta. Ta thật không ngờ con người ngươi lại đê hèn đến vậy. Ngươi không xứng đáng với Tiêu Chiến.
Nói rồi nàng quay phắc lưng bỏ đi, một giọt nước mắt thất vọng thê lương lăn dài xuống má. Tiêu Chiến, hắn là một tên tra nam khốn kiếp, hắn không xứng đáng với huynh, ta nhất định sẽ bảo vệ huynh.
Vương Nhất Bác xoa xoa phần gò má đã hồng lên một mảng rồi lẩm bẩm trong miệng
- Thật đúng là một nữ tử phiền phức.
Lương Ngọc Phi áp mặt tựa đầu vào lòng hắn vân vê bờ ngực rắn chắc nũng nịu lên tiếng
- Thái tử, doạ sợ chết thần thiếp rồi. Nhưng ngài hứa phải cho thiếp một danh phận, nếu không người ta sẽ uỷ khuất lắm đó.
Vương Nhất Bác cười dâm tiện nâng cằm Lương Ngọc Phi lên hôn một cái vui vẻ đáp lời
- Ta sẽ phong nàng làm trắc phi. Sẽ không ai dám ức hiếp nàng đâu.
Nụ cười của Lương Ngọc Phi diễm lệ đến chói mắt nhưng ánh bên trong lại thâm độc hiểm cay. Chỉ cần nàng được phong lên làm trắc phi thì ngôi vị thái tử phi kia sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về nàng.
.
.
.
Cả ngày hôm đó Vương Nhất Bác chỉ quanh quẩn trong tẩm cung của mình chơi những trò chơi nồng đậm sắc dục dâm đãng cùng Lương Ngọc Phi, hắn chẳng còn nhớ cách đây không lâu trái tim hắn vẫn đang đau đáu hướng về một người. Vương Nhất Bác như thay da đổi thịt hoán cốt dời tâm trở thành một người hoàn toàn khác. Ngày ngày hắn đắm chìm trong tửu sắc, hoang dâm vô độ, độc ác ngang tàng, Vương Khải bận việc chính sự cũng chẳng dư thời gian quản thúc hắn làm gì. Vương Nhất Bác trở thành một tên thái tử hư hỏng vô dụng từ bao giờ không hay.
.
.
Hàn Linh Nhi từ hôm chạm mặt ấy đến nay đã đúng bảy ngày nàng không bước chân vào khuôn viên Đông cung mà ở tạm mật viện phía tây nơi Tiêu Chiến từng ở. Nàng ngày ngày dò la tin tức hòng tìm được nơi Tiêu Chiến đang ở nhưng mãi vẫn chẳng nghe ngóng được gì. Tối hôm đó nàng tự mình ngồi trong phòng uống rượu một mình cho lòng nhẹ bớt. Nàng rót hết chén này đến chén khác cho đến khi hai má ửng hồng một tầng men say. Hàn Linh Nhi lấy ra từ ngực áo một con búp bê vải đã cũ nhìn ngắm rồi vô thức mỉm cười. Nàng lẩm bẩm một mình trong tiếng nấc
- Đây là món quà huynh tặng ta vào sinh thần năm mười tuổi. Ta vẫn giữ rất cẩn thận đến bây giờ. Vật vẫn còn đây, tình cảm ta vẫn nguyên vẹn nhưng lòng huynh đã đổi thay rồi. Ta buồn lắm huynh có biết không.
Nói rồi nàng bật khóc nức nở, nước mắt nàng rơi ướt đẫm gương mặt con búp bê trong tay. Nàng đau khổ nắm chặt lấy nó như cố bấu víu lấy mối tình đơn phương thầm lặng. Nàng yêu Tiêu Chiến nhưng y lại không yêu nàng. Ông trời thật bất công cho một đoá hồng phai bạc phận. Nàng đã chấp nhận từ bỏ chấp niệm viễn vong chỉ mong y có thể vui vầy hạnh phúc nhưng nàng thật không ngờ lại có tình cảnh như ngày hôm nay. Bỗng nàng nghiến răng đứng bật dậy, đôi mắt giận dữ căm hờn vội bước ra ngoài. Vương Nhất Bác, là ngươi phụ huynh ấy, là ngươi đã đổi dạ thay lòng, Hàn Linh Nhi ta hôm nay không thể lấy được mạng ngươi thì ta và ngươi sẽ cùng đồng quy vu tận.
.
.
Trống điểm đầu canh vang lên giữa trời khuya se lạnh, ánh trăng tròn vành vạnh sáng tỏ treo cao trên đầu ngọn liễu soi sáng một mảng lớn hoàng cung. Một bóng lưng đổ dài vững chãi tiến về phía Đông cung với nhịp bước đều đều. Lúc này lính canh đang đổi tuần gác đêm nên y thuận lợi tiến vào mà không bị dò hỏi. Nhưng nếu y có bị bắt gặp thì lính gác cũng không dám dò xét y vì khắp hoàng cung đều biếy y là thân tín của Thái tử.
Suốt bảy ngày qua nghỉ ngơi tịnh dưỡng, Tiêu Chiến đã nhớ Vương Nhất Bác đến phát điên, thời điểm hiện tại y chưa được phép gặp hắn nhưng y vẫn không ngăn được cảm xúc của mình mà lén đến tìm người thương.
.
.
.
Bảy ngày trước
Tiêu Chiến bước vào Lăng Tiêu điện dưới sự giám sát của lính canh quỳ xuống trước mặt Vương Khải trịnh trọng bẩm tấu
- Khởi bẩm hoàng thượng, nước mắt Phượng Hoàng đã thành công mang về. Xin ngài nhanh chóng cứu lấy hoàng hậu.
Tiêu Chiến hai tay dâng lên bảo vật, Vương Khải lập tức đứng dậy bước xuống chỗ y đang quỳ cầm lấy giọt thuỷ tinh đưa lên cao ngắm nghía. Vương Khải giương lên một nụ cười thật nhẹ rồi dồn bước tiến ra ngoài, trước khi đi không quên quay đầu lại hướng Tiêu Chiến lạnh giọng
- Ngươi đi cùng ta.
.
.
Bên trong tẩm cung Phương Hoa Tán điện, Vương Khải cúi người nhỏ giọt nước mắt long lanh vào khoé miệng Chiêu Nghi hoàng hậu đang nhắm mắt im lìm. Giọt nước mắt trong suốt chảy vào cơ thể đến đâu cả người nàng phát ra ánh sáng đến đó. Phút chóc toàn thân hoàng hậu nhuộm trong sắc vàng rực rỡ của ánh hào quang màu nhiệm, Vương Khải và Tiêu Chiến cũng vì chói mắt mà nâng tay lên che mắt quay về phía khác. Chiêu Nghi hoàng hậu được một tầng linh lực nâng lên bay lơ lửng trên không, khắp người nàng từng dòng linh lực vàng trắng cuộn trào bao phủ nồng đậm, sau một khắc tất cả linh lực chảy vào cơ thể nàng trả lại không gian yên tĩnh như cũ nhưng nàng vẫn lơ lửng trên không. Bây giờ nàng không còn được dòng linh lực nâng lên nằm ngang nữa mà nàng đang mở mắt đứng thẳng giữa không trung. Đẹp như một nữ thần giáng thế, toàn thân phát ra ánh hào quang nhè nhẹ, nàng phất tay áo từ từ đáp xuống. Chiêu Nghi giương mắt nhìn Vương Khải đang kinh ngạc nhìn đến bất động rồi khẽ mỉm cười nhỏ giọng
-Khải Khải....
Vương Khải cảm thấy sóng mũi mình cay cay, khoé mắt như có một tầng thuỷ quang chực trào rơi xuống. Ngài bước đến ôm lấy nàng vào lòng nghẹn ngào lên tiếng
- Chiêu Nghi, nàng tỉnh lại rồi. Nàng tỉnh lại thật rồi.
Tiêu Chiến một bên nhìn cảnh phu thê đoàn tụ mà tâm tình cũng trở nên ấm áp lạ thường. Thật tốt quá rồi, cuối cùng mẫu thân hắn cũng đã tỉnh lại rồi, từ nay Vương Nhất Bác sẽ không cô độc trên đời nữa mà đã có mẫu thân yêu thương hắn. Nụ cười trên môi y vô thức cứ treo lên mãi không hề kéo xuống, hoàng hậu tỉnh lại rồi y sẽ được ở bên cạnh hắn đúng không. Thật tốt quá rồi.
Như nhận thức ở đây còn có người khác, Vương Khải buông Chiêu Nghi hoàng hậu ra, ngài nắm lấy tay nàng hướng Tiêu Chiến mà đi đến. Ngô Hoàng trầm giọng lên tiếng, trong mắt ngài tràn ngập hạnh phúc cùng biết ơn hướng đến y
- Đa tạ ngươi...
Chiêu Nghi quan sát người đối diện từ đầu đến chân, ở Tiêu Chiến có điều gì đó khiến nàng cảm thấy bị áp chế và khó thở khi đến gần. Thế nhưng nàng vẫn mỉm cười ôn nhu hướng y lên tiếng
- Đa tạ ngươi đã cứu ta tỉnh lại.
Tiêu Chiến vội quỳ xuống dập đầu trầm giọng
- Thần không dám nhận lời cảm tạ từ hoàng thượng và hoàng hậu. Thần chỉ xin thánh thượng tác thành cho ta và thái tử được ở bên nhau.
Chiêu Nghi hoàng hậu thiên bẩm vốn thông minh hơn người, nàng nhìn qua liền biết sự tình đầu đuôi thế nào. Nàng được hồi sinh từ nước mắt Phượng Hoàng nên toàn bộ kết đan cùng linh lực đều được phục hồi nguyên trạng, nàng vận linh lực nhìn sâu vào đôi mắt y dò xét, nàng muốn nhìn xem lai lịch của người này như thế nào, sao lại có uy khí bức người như vậy. Nhìn sâu vào đôi đồng tử đen láy kia một lúc nàng bỗng giật mình hồi thần, tim nàng đập nhanh như vỡ trận, thần sắc nàng tái nhợt khiến Vương Khải hốt hoảng dìu chặt lấy vai nàng. Chiêu Nghi hít thở đều đều rồi bình ổn mỉm cười hướng Tiêu Chiến lên tiếng
- Ta nhìn thấy trong mười ngày tới ngươi sẽ gặp thiên kiếp đại nạn. Trong mười ngày tới ngươi tuyệt đối không được ra ngoài nửa bước, ta sẽ thu xếp cho ngươi một nơi để lánh nạn. Sau mười ngày ta sẽ để ngươi đi tìm Nhất Bác. Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta cũng muốn đền đáp phần nào cho ngươi. Tin lời ta.
Tiêu Chiến nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn thuận tình nghe theo sự sắp xếp của Chiêu Nghi hoàng hậu, Vương Khải bây giờ một mực nghe theo chỉ thị của hoàng hậu nương nương không có lấy nửa lời phản biện, nàng nói như thế nào chính là như thế đó. Suốt bảy ngày qua ở trong hậu viện của Phương Hoa Tán điện, Tiêu Chiến y hết ngủ rồi lại ăn, thương thế đã mười phần khỏi hẳn nhưng y thật sự chịu không nổi nữa rồi. Tiêu Chiến trong lòng cồn cào nhộn nhạo không yên, y nhớ Vương Nhất Bác đến thần tình loạn đảo, cố gắng đến đêm ngày thứ bảy thì y nhất quyết lén vào cùng nhìn hắn một cái rồi sẽ lập tức trở về. Nhìn một cái chắc cũng không sao đâu, Tiêu Chiến thầm nghĩ rồi nhẹ bước rời khỏi Phương Hoa Tán điện hướng Đông Cung mà tiến.
.
.
.
Khi bước chân y còn cách cánh cửa tẩm cung của hắn vài bước, Tiêu Chiến đã rất phấn khích khi sắp gặp lại người mình yêu thế nhưng sự đời lại luôn không như mộng. Từng âm thanh xác thịt va chạm vào nhau cùng tiếng rên hoang ái như từng đạo thiên lôi giáng thẳng xuống đỉnh đầu khiến Tiêu Chiến thất điên bát đảo. Y đứng trước cửa phòng lắng nghe từng tiếng thở nặng nề của hắn xen lẫn tiếng rên rỉ khoái lạc của nữ nhân mà trái tim như có ai dùng dao gọt đẽo, hai chân y vô lực run rẩy như sắp ngã khuỵ đến nơi. Vương Nhất Bác đang ân ân ái ái hoang lạc cuồng dã với một người khác trong khi y mất tích vài ngày. Hắn từng nói suốt đời mãn kiếp chỉ yêu một mình Tiêu Chiến, cớ sao bây giờ lời thề ước như gió thoảng mây bay
Tiêu Chiến cố nuốt tiếng nấc nghẹn vào trong dằn lòng quay lưng rời khỏi, lòng người đã đổi thì hắn luyến tiếc lưu lại có ích gì. Chiêu Nghi tiên đoán quả không sai, đại nạn thiên kiếp mà y phải gánh chính là bi cùng tình kiếp, đáng lẽ ra y không nên rời khỏi Phương Hoa Tán điện lúc này, y cố chấp bất tuân để giờ đây tự mình chuốc vào đau khổ. Y vừa quay lưng bỏ đi thì cánh cửa phòng bật mở, một sợi tiên cước vàng lấp lánh quấn chặt lấy cổ y lôi thật mạnh vào trong. Khi cánh cửa đóng sầm trở lại thì cả thân người y cũng giáng thẳng xuống nền đất lạnh đến đau buốt, sợi tiên cước biến thành hai sợi dây kim thước trói chặt lấy hai cổ chân và thân người y không cho cử động. Tiêu Chiến dùng hết sức bình sinh mình mà quẫy đạp hòng thoát khỏi vòng vây thế nhưng càng cựa quậy dây trói càng thít chặt đến nhức nhối. Một giọng nói quen thuộc đến nằm mơ Tiêu Chiến cũng mơ thấy nhẹ cất lên đánh động sự chú ý của y
- Muốn nhìn thì vào đây mà nhìn cho rõ, cần gì ngươi phải thập thò rình rập ngoài đó.
Tiêu Chiến giương đôi mắt kinh hoàng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, Vương Nhất Bác đang một thân xích loã chống tay trên giường, bên dưới là Lương Ngọc Phi cũng đang đồng dạng trần trụi với gương mặt nhuộm màu sắc dục được phủ hờ hửng một lớp chăn gấm ngang người, bộ ngực căng đầy tròn trịa phơi bày triệt để ra ngoài tầm mắt. Vương Nhất Bác nhếch môi mỉm cười trước sự sững sốt của Tiêu Chiến, y hít đầy một ngụm không khí rồi lạc giọng lên tiếng
- Tại sao lại làm vậy với ta. TẠI SAO...
Tiêu Chiến gào lên trong đau đớn tuyệt vọng, trước mặt có thật sự là người mà y yêu đến chết đi sống lại hay không. Sao bây giờ hắn trở nên xa vời lạ lẫm đến vậy, y không còn nhận ra Vương Nhất Bác của y nữa rồi. Mắt y khô khốc đỏ ngầu tia máu, giờ đây có muốn khóc y cũng không khóc nổi nữa rồi. Lòng y đau, tim y vỡ, linh hồn y tan nát thê lương. Y tin lầm hắn rồi, y đã lầm tin Vương Nhất Bác rồi. Mặc kệ nỗi đau hằn sâu nơi đáy mắt kéo theo cả gương mặt tuấn tú trở nên khắc khoải đau thương của y, Vương Nhất Bác vừa vuốt ve bờ vai trần trắng ngần của Lương Ngọc Phi rồi hôn vào cổ nàng nhàn nhạt lên tiếng
- Chả làm sao cả. Đơn giản ta chơi chán ngươi rồi. Thái tử gia ta muốn bao nhiêu mỹ nhân mà không được, ngươi cũng chẳng phải cực phẩm nhân gian. Ngươi chỉ là một tên con người hạ đẳng nhỏ bé, ta sủng ái ngươi bấy lâu cũng đã là phước phần cho ngươi rồi. Ngươi đừng ôm mộng hão huyền. Mỹ nhân bên cạnh ta bây giờ vừa xinh đẹp vừa biết cách chiều chuộng khiến ta hài lòng, ngươi xem ngươi đã làm được trò vui gì chưa.
Tiêu Chiến hai hàm răng nghiến chặt vào nhau ngăn một tiếng nguyền rủa thốt ra khỏi miệng. Y không ngờ Vương Nhất Bác là con người bội bạc như vậy. Y cảm thấy hai tai mình như ù đặc chẳng còn nghe rõ được gì, y cố nuốt khan một ngụm nước bọt gầm gừ lên tiếng
- Vậy xin Thái tử gia cởi trói cho ta. Ta không muốn ở đây làm hỏng chuyện tốt của ngài.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hả hê cười vang một trận, hắn vẫn không ngừng quấy phá mỹ nhân bên dưới khiến nàng ta oằn người rên rỉ từng cơn vừa nhìn Tiêu Chiến châm chọc
- Ta muốn ngươi cứ ngồi đó chứng kiến cảnh xuân. Xem ta thao nàng ấy có giống ta thao ngươi không. Chắc là ngươi cũng kích thích lắm nhỉ.
Nói rồi hắn không đợi Tiêu Chiến đáp lời bắt đầu luận động hạ thân, Lương Ngọc Phi không ngại trong phòng có người vẫn phối hợp nhịp nhàng cùng hắn đẩy đưa âu yếm. Tiếng xác thịt cùng dịch thể nhớp nháp vang lên khuấy động không gian yên tĩnh của buổi đầu canh tối trời se lạnh. Gió bên ngoài tuy lạnh nhưng có thể ủ ấm bằng chăn mền quần áo, tim y lạnh rồi ai sưởi ấm cho y đây. Tận mắt chứng kiến người mình yêu ái ân cùng kẻ khác, nỗi đau này ai gánh nỗi cho đành. Tiêu Chiến hận không thể một đao lột da rút gân kẻ vong tình bội nghĩa, thế nhưng y hận hắn thì ít mà hận bản thân thì nhiều. Tiêu Chiến hận tại sao y quá ngây thơ khờ dại, quá dễ tin lời trót lưỡi đầu môi để rồi tự moi tim mình hai tay dâng lên cho người khác. Ngày giờ này hắn đem trái tim nguyên sơ thanh thuần rực cháy lửa yêu của y giày xéo dưới gót chân không chút niệm tình thương cảm, mang y ra vũ nhục đến chút tự tôn nhỏ bé cũng chẳng còn, buộc y nhìn hắn hợp giao cùng người khác, nỗi u uất này hoàng tuyền liệu có gột rửa sạch không.
Thương thay một cõi hồng trần
Phù sinh yêu hận chỉ mình với ta
Ái tình nặng nợ thiết tha
Giờ đây lẻ bóng mình ta trên đời.
Tiêu Chiến cắn chặt môi đến bật máu cố không để bản thân rơi xuống một giọt nước mắt nào. Hắn không xứng, hắn không hề xứng với giọt nước mắt của y. Tiêu Chiến không thể nhìn hai kẻ phàm tục trước mắt làm trò tình thú thêm một giây một phút nào nữa nhưng hai mắt y không tài nào khép lại được, có lẽ Vương Nhất Bác đã giở trò buộc y phải nhìn cho bằng được, nỗi nhục nhã ngày hôm nay có chết y cũng sẽ hận hắn đến thấu xương. Tiêu Chiến gào lên trong đau đớn cùng tức giận
- Đôi cẩu nam nữ các người đừng ở đó làm trò vấy bẩn mắt ta. Có giỏi thì chọc mù đôi mắt của ta đi, ta không muốn nhìn các ngươi thêm một giây nào nữa.
Lương Ngọc Phi thân người xốc nảy theo từng nhịp thúc hông dồn dập của Vương Nhất Bác, nàng ta vừa thở dốc rên rỉ vừa liếc mắt nhìn Tiêu Chiến với vẻ chán ghét xem thường. Nàng ta phất tay một cái rồi nhếch mép mỉm cười
- Nếu ngươi muốn ta sẽ cho ngươi toại nguyện
Hai tia linh lực màu xanh lá bay thẳng vào đôi đồng tử đen láy đang hằng lên tơ máu đỏ au phẫn nộ. Ngay lập tức Tiêu Chiến hét lên một tiếng kêu đau đớn rung chuyển cả đất trời, từ hai hốc mắt chảy xuống hai dòng huyết lệ, xung quanh y bao phủ bởi một màng đêm u tịch pha lẫn vài điểm đỏ xanh .Y không ngừng gào thép hết gập người rồi lại duỗi thẳng trong cơn đau đớn tột cùng. Hai tay y bị trói chặt dù có muốn y cũng không thể chạm vào đôi mắt vừa bị phế của mình được. Tiêu Chiến mù rồi, y mù thật rồi, một tia sáng nhỏ nhoi y cũng không còn thấy nữa. Nước mắt hoà cùng máu chảy dài xuống gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Tiêu Chiến đến thập phần đau đớn thương tâm, đôi nam nữ kia vẫn không ngừng quần thảo mặc kệ y đang vật vã dưới sàn nhà. Bao nhiêu uất hận cùng tổn thương ngày giờ này triệt để hoà vào dòng huyết lệ tuông trào thấm đẫm trên đôi gò má nhẵn mịn phẳng phiu. Tiêu Chiến gào lên trong nghẹn ngào tức tưởi
- VƯƠNG NHẤT BÁC...TA HẬN NGƯƠI...ĐỜI NÀY KIẾP NÀY TIÊU CHIẾN TA MÃI MÃI HẬN NGƯƠI.
Tiếng hét của y vang lên cũng là lúc hắn đạt đến khoái cảm tột cùng, hắn gầm gừ trong cổ họng rồi phóng thích tính khí vào cơ thể Lương Ngọc Phi, Tiêu Chiến y gào cái gì, thét cái gì, hắn tuyệt nhiên không nghe lọt lấy một chữ. Thử hỏi còn gì thê lương bằng khoảnh khắc y đau đớn tột cùng trong khi người y yêu lại đắm chìm sung sướng, thiên hoàng địa lão có thấu được nỗi thống khổ bi ai này cho Tiêu Chiến hay không. Hắn sau khi thoả mãn bản thân xong liền đứng dậy mặc lại trung y, hắn còn cẩn thận phủ chăn lên người Lương Ngọc Phi rồi hô lớn cho lính gác bên ngoài tiến vào bên trong, hắn vừa thắt lại rút vải bên eo hông vừa lạnh lùng ra lệnh
- Mang Tiêu Chiến giam vào ngục thất, nhốt chung với đám nô lệ chuẩn bị đem bán cho phiên sắp tới. Phế nhân này ta không cần nữa.
Nói rồi lính gác vâng dạ lôi Tiêu Chiến đi, chưa bao giờ Tiêu Chiến y rơi vào bước đường cùng thê lương thảm hại như thế này. Công pháp, kết đan đã không còn tồn tại, bây giờ người hắn yêu cũng đã không còn. Tàn nhẫn thay chính người mà y từng coi như sinh mệnh hết mực yêu thương lại chính tay đoạt đi đôi mắt của y. Tiêu Chiến bây giờ còn lại gì ngoài một thi hài phế phẩm, hắn tuyệt tình đoạn nghĩa đến mức ném y vào nơi bán nô lệ chỉ vì hắn đã chơi y đến chán rồi, lòng dạ hắn thật sự tàn độc hơn hả loài lang sói, cũng phải thôi hắn là điểu sư mà, muốn bao nhiêu tàn độc có bấy nhiêu tàn độc, muốn bao nhiêu nhẫn tâm có bấy nhiêu nhẫn tâm. Đời này kiếp này Tiêu Chiến xem như phí hoài cho một người không xứng đáng, bây giờ một đao giết chết có lẽ còn nhân từ với y hơn. Tình yêu trao nhầm người còn đau đớn hơn việc không được đáp trả gấp trăm vạn lần, kiếp nhân sinh này y xem như vứt bỏ.
Ánh trăng xưa ta cùng người hẹn ước
Ánh trăng nay nhỏ máu kẻ bội thề
Chút hương tình gửi trao vào cố mộng
Tàn một đời chấp niệm mối tình si
Hết chương 14
19/11/2020
Nhớ VOTE & CMT cho ta nhé❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro